Đánh Cược Trái Tim
Chương 11
Ai cũng từng đi qua 1 thời mộng mơ,hay còn gọi 1 thời mắt tím.Đó là quãng thời gian bạn ở trên ghế nhà trường,học tập,chơi đùa,những trò nghịch ngợm nhất quỉ nhì ma,thứ 3 học trò mãi mãi là những hồi ức mà bạn sẽ mang đi theo suốt cuộc đời.
Ai cũng nói tuổi học trò thật đẹp,thật vui tươi và đầy mơ mộng.Tuổi học trò luôn luôn là đẹp nhất là đáng yêu là hồn nhiên nhất.Vô lo vô nghĩ,và rất vô tư.
Nhưng có 1 vài người lại hoàn toàn đi ngược với đạo lý này.Mà đang mỗi ngày phải cố gắng vắt óc nghĩ ra mưu hèn kế bẩn để thực hiện ý đồ của mình.
Hắn ngồi trên ghế sofa,mắt nhìn chiếc giầy trắng và đống sách quăn mép.Tự hỏi tiếp theo nên làm gì đây?Ngày hôm qua chỉ chơi cô có 2 vố,cuối cùng bị cô cho thê thảm ko thương tiếc.Tức đến muốn nôn ruột ra ngoài,đến tối nghĩ cách rủ bạn cô ra để dụ rắn ra khỏi hang.Ai dè con rắn này quá nham hiểm,cuối cùng lại làm anh 1 phen tức đến nổ đầu.Rốt cuộc mỗi ngày anh tìm cách phá cô,tạt nước,làm cô ngã,phá nát sách vở,cuối giờ chặn đường,gây thì cũng gây đủ rồi.Ý tưởng của hắn cũng đã cạn.Phải đối phó với con gái hắn thật sự ko biết nên làm thế nào.Những chiêu đó cũng đọc trong manga thôi.Còn thiếu nước mai mang trứng với bột mì rồi thùng rác ra đổ vào cô ta thôi,nhưng như thế có quá bạo hành ko?Muốn chọc cô ta tức giận,nhưng lại sợ mình hơi quá tay.Rốt cuộc nên làm gì?Đã làm bao nhiêu chuyện như thế,nhưng kết quả ngay cả giọng nói của hắn cô cũng hoàn toàn ko nhớ.Vậy.. phải làm sao để cô ta phải ghi nhớ hắn..
Ôi cái tuổi học trò,ai bảo là ko đau đầu suy nghĩ vô lo vô nghĩ nào?Đừng nhìn vậy mà bắt hình dong nhe.Người học trò cũng có nhiều điều đâu đầu lắm chứ!Giả dụ như cậu bé trên đây.Cậu ta ko biết phải bầy ra trò phá phách nào để 1 cô gái để ý tới cậu ta đây?
Kết cục giải tỏa mãi ko được hắn quyết định,đứng dậy bật phim AV xem.. =.=’’
Nhi hôm nay đột nhiên thấy người như ko còn sức sống,khi mới tỉnh dậy thì đã thấy đầu nặng như đeo gông.Nhưng vẫn cứ cố gắng vác cái cặp trên vai mà đi học.Hôm nay là thứ 7 rồi,chỉ cần qua nốt hôm nay cô sẽ có 1 chủ nhật thoải mái.Hơn nữa,hôm nay có tiết sinh hoạt,Dung mama nhìn sổ đầu bài thấy cú diving hurricanrana mà lại ko thấy người chịu trách nhiệm thì thật là áy náy với đám đồng liêu.Cho nên tuyệt đối phải đi học.
Lết cái thân xác mệt lừ tới trường,cô khó nhọc leo lên bước tường mọi khi vẫn lên.Đến khi tiếp đất thì ngã oạch 1 cái.
Trên nền sân đất hôm nay lại rất vô duyên có vô vàn đá vụn nhỏ.Cô ngã xuống tay chân chống đất đè phải đá đau điếng.Ko cần phải hỏi cũng biết là ai rồi.Khẽ thở dài 1 cái,thấy cái thân mình càng ngày càng nặng,giờ lại còn đau nữa.Cô đứng lên chạy về lớp.
Người còn đang nong nóng vì cảm cúm,đột nhiên được làm mát tức thì.
Ào..
Nhưng sao cái mùi này…Cô nhăn mặt,đôi mắt đen ngước nhìn lên đầy tức giận.Giờ ko biết người cô đang nổi lửa vì cảm cúm,hay đang nổi điên vì tức giận.Cô thấy người mình nóng bừng,cái tên điển trai trên lầu 3 đang ngước xuống cười “Chào buổi sáng!Nhớ cho rõ tôi tên là Hoàng Tuấn Tú!" hắn nhìn cô tức giận bỏ đi như con Gozila muốn phá tan thành phố ko khỏi nhếch mép cười “Nước giặt giẻ lau mùi vị thế nào?"
Ngọc nhìn con bạn thân người lại ướt như chuột lột,khẽ nhíu mày.Nhưng sao hôm nay trông nó hoàn toàn chẳng có sức sống gì cả.Vừa vào lớp đã nằm ngay đơ ra bàn,đôi mắt nhắm lại.Trên người ướt sũng nước đang nhỏ tong tỏng.Lại tỏa ra mùi hôi hôi như nước lau nhà.Đang muốn trêu nó lại chẳng thể mở miệng.Ngọc đưa tay sờ lên trán con bạn thân
“Trời sao mày nóng thế này!" nó hoảng hốt.
“Tao ko sao!" mắt Nhi vẫn nhắm nghiền đầu gục lên bàn,đôi má hơi đo đỏ.Nó đang thấy người nó vừa nóng vừa lạnh,nhưng mắt lại thấy hừng hực lửa bốc lên.Trông nó như con khủng long đang nằm dài phơi nắng lười nhác.
“Xuống y tế ngay đi!Còn nằm đấy làm gì!" Ngọc hoảng hốt.
“Thôi!Hôm nay có tiết lý,xuống để tiêu đời sao?" Nhi nói,mắt vẫn chả mở ra nổi.Giờ toán đầu tiên thì ko sao.Thầy VH vẫn luôn dễ tính với những học trò biết im lặng.Nó có thê chợp mắt 1 chút.Nhưng giờ Lý thì.Tốt nhất nên tỉnh táo 1 chút.Hôm nay là cuối tuần,các bô lão cũng sẽ gắt gao hơn soi xét sổ đầu bài.Cái đầu rắn là nó mà ko đứng ra gánh cho anh em,thì ko phải là quá thiếu nghĩa khí rồi sao?NGhĩ tới đây nó tự bảo mình cố gắng.Nhưng ông trời ơi.. rốt cuộc ông lấy hết sức mạnh của tôi đi đâu rồi?Tại sao ngươi tôi chẳng còn tí sức sống nào thế này?????
Con khủng long đang dần hấp hối.Đây là cơ hội có 1 ko 2,liệu lãng tử có xoay chuyển tình thế ko?
“Đại ca.." tên đàn em nói nhìn đại ca mặt mày hớn hở nhìn cái xô nước bẩn vừa được giải quyết.
“Chuyện gì?" hắn đáp thờ ơ.
“Như vậy có hơi.." cậu con trai kia nói giọng ái ngại.Trời mùa đông rét thế này,dù có khỏe mấy mà bị dầm nước lạnh 2 3 ngày thảo nào ko viêm phổi thì cũng phong hàn.Hơn nữa đấy lại là con gái..Có phải hơi tàn nhẫn quá rồi ko?Nhưng cái lá gan bé tẹo của cậu ta lại chẳng thể nào thốt ra lời.
“Chuyện gì?" hắn hỏi đảo mắt nhìn cậu ta,mấy thằng đàn em này thật vô dụng rốt cuộc là nghĩ cái gì trong đầu.Đến ăn nói cũng ko nói được rõ ý,đúng là vô dụng.
“Đại ca,anh ra đây xem này?" 1 tên đàn em của hắn đứng ngoài hành lang gọi vọng vào.
Hắn đứng dậy ra xem có chuyện gì “Chuyện gì?"
“Đại ca anh xem!" cậu bé chỉ tay vào 2 cái bóng đi dưới sân.Cuối cùng thì con khủng long cũng đành phải cuốc bộ xuống bệnh xá,vì nó trông đang trắng bệch như xác sống.Con bạn ko thể chịu được,kèm thêm thầy văn hóa cái mặt hình nón xanh xao vàng vọt.Ko phải chứ?Học sinh mà bất tỉnh trong giờ của thầy?Ko được.Tuyệt đối ko được à nha!Trò chết ở đâu tôi ko cần biết!Nhưng tuyệt đối!Tuyệt đối ko phải giờ của tôi!Thế là khủng long được đặc cách xuống phòng y tế.
“Xem ra kẻ thù của anh cuối cùng cũng phải nhận hậu quả rồi!" thằng nhóc đàn em của hắn nói.
“Tất nhiên rồi,trời lạnh ngày nào cũng bị tạt nước như thế ko cảm thì đúng là siêu nhân rồi!" 1 tên khác thêm vào.
Hắn,nuốt nước bọt,thấy hơi nhói 1 cái bên ngực trái,bàn tay nắm chặt lại,đôi mắt nâu nheo lại sâu thẳm. “Rốt cuộc đứa nào nghĩ ra cái kế tạt nước ngu ngốc này?" hắn nói giọng đầy tức giận hăm dọa.
Bọn đàn em hắn,thằng nọ nhìn thằng kia,thằng kia lại nhìn thằng này.Cuối cùng nhất loạt chỉ dám nói thật khẽ “Còn ko phải là anh sao?"
Vừa nói xong câu này,thì cái hành lang lớp 12A14 chỉ thầy toàn những gương mặt nam thanh yếu đuối rơi lệ.Ôi tuổi học trò mới thơ mộng làm sao!!Tất cả đều cảm động tới rơi cả nước mặt..
Hắn ngồi trong lớp cảm thấy ko an ổn.Có chút tội lỗi lại có chút khó chịu.Tiết 2 hắn đứng ngoài hành lang thấy cô về lớp.Có gì đó khiến hắn ko an tâm.Nhưng lại ko biết phải làm sao.Nếu gặp cô thì nói cái gì,rốt cuộc là hắn đang lo lắng điều gì?Ko chắc chắn cái này gọi là cảm giác tội lỗi trong truyền thuyết.Hắn tự thuyết phục mình.Tuy trước nay chưa có nhưng giờ có.Đúng là cảm giác tội lỗi rồi.
Đến cuối tiết 3,cái cảm giác tội lỗi của hắn khiến hắn ko thể nào chịu được nữa.Hắn giơ tay lên thật cao “Thưa thầy em xin phép đi vệ sinh!"
Thầy văn hóa kéo cặp kính nhìn hắn.Hiếm hoi nở 1 nụ cười gật đầu.Xem ra tên học sinh này cũng rất có lễ phép theo như bà văn hóa nhận xét.Lúc mới vào tiết,hắn tự động mang vở lên bàn giáo viên nộp cho thầy,trong ko quên kèm 1 phong bì chứa vài thứ thầy hỏi lần trước. Chuyện hôm hắn ở nhà thầy về quả nhiên cũng ko lộ ra ngoài.Được.Thầy cảm thấy rất hài lòng.Cũng giống như bà nhà thầy khi mở cái phong bì trăng trắng ở giỏ quà ra,đếm thấy 20 tờ 500 polime liền gào lên sung sướng.Thầy cũng thấy hài lòng.Tiếp tục quay lại với bảng đen phấn trắng,sau lưng lũ học trò vẫn thi nhau chép bài.Thầy ko còn bận tâm tới tên nhóc bàn cuối đi về phía hành lang ngược hướng cầu thang nữa,điều tâm niệm hiện giờ của thầy là..Nên đến chỗ nào vắng vẻ để mở cái phong bì kia ra,và làm sao về nhà giấu ở đâu cho con heo rừng nhà thầy ko phát hiện.Điều đó cũng đủ làm cả 2 bán cầu não của thầy phải hoạt động quá công xuất rồi.
Hắn đi qua lớp 12A9,dáng đi thì chậm chạp,đôi mắt nâu thì nhìn vào trong lớp tìm kiếm 1 con khủng long vừa ở phòng y tế.Kết quả thấy cô đang ngồi chống tay lên bảng đen nhìn cô giáo dạy văn vô cùng tập trung,chốc chốc lại cúi xuống viết,rồi đôi khi lại chớp mắt 1 cái như đang suy nghĩ gì đó.Tạm thời yên tâm,hắn tiếp tục bước đi nhanh xuống cầu thang.
Khi hắn vừa khuất bóng nơi cầu thang,Nhi giơ tay “Thưa cô em xin phép đi vệ sinh!"
Cô giáo dạy văn lớp 12A9 nổi tiếng là hiền lành.Là 1 trong những giáo viên Nhi thích nhất.Cô hay cười hiền từ với nó,mỗi khi trong lớp nó phát biểu sai gì hay làm cả lớp cười rộ lên,cô chỉ cười nhẹ nhàng hờn dỗi bảo nó “Như thế là ko được đâu nhé!EM ko nghe cô giảng đúng ko?".Nhưng chưa bao giờ ghi tên nó vào sổ đầu bài.Chưa bao giờ gắt gỏng,nhưng mọi người cũng đừng mong bắt nạt cô nhé.Bất cứ ai quên ko học bài thì cô cũng sẽ ko tha đâu.Nhưng cũng chỉ ghi chung chung,ví dụ có 3 người ko học bài chẳng hạn.Chứ ko bao giờ chỉ đích danh ai.Cho nên cả lớp cứ liệu đường mà hành động.
Cô giáo đưa mắt nhìn con bé bình thường đôi mắt đen sáng lấp lánh,lại hay mỉm cười trên khóe môi khoe cái răng khểnh,hôm nay mặt mày tái nhợt.Môi cũng tím tái đi mấy phần,dù thần sắc đã khá hơn.Cô mỉm cười trong lòng có chút thương cho cô học trò nhỏ,cô khẽ gật đầu.
Nhi đứng dậy thật nhẹ nhàng,đi thật chậm ra cửa lớp.Tới khi bước khuất tới cầu thang mới nhanh chân lẹ mắt mà bám theo cái tên kia.Núp cách xa hắn 1 khoảng để hắn chắc chắn là hắn ko biết cô bám theo,tới khi hắn vào phòng vệ sinh nam cô khẽ mỉm cười.
“Động vật đơn bào,cái chỗ này có quen ko nhỉ?Cậu hại tôi ra nông nỗi,tôi ko cho cậu hưởng thụ thì tôi ko phải là Trần Hiểu Nhi rồi." nghĩ thầm trong bụng,cô chui vào bên phòng toa lét nữ nghe ngóng tiếng động phía bên kia tường.Xách 1 cái xô nước,cô trèo lên thành bể,và nhẹ nhàng đổ ụp xô nước sang bên kia tường.
Àoooooooooooooo!!
Cái.. cái gì thế này?… Lạnh.. lạnh quá….!!!!!Vội vàng hắn kéo nhanh khóa quần,trong lòng nóng bừng bừng.Kẻ nào kẻ nào?..Tạt nước?Nhìn lên bước tường chắn giữa 2 toa let nam và nữ,hắn hiểu ra ngay là ai.Con khủng long bạo chúa,cô giả vờ ốm phải ko?
“Trần Hiểu Nhi tôi biết cô ở bên đấy!Có ngon ra mặt đi." Hắn đứng trong toa lét,quần áo ướt nhoẹt.Bỗng hắn nghe thấy 1 tiếng..
Bịch…
Giống như có 1 vật nặng bị rơi xuống.Hắn nhào ra cửa nhà vệ sinh.Đứng ngoài chống nạnh
“Này đồ hung dữ,cô mau ra đây cho tôi!" hắn nói về phía nhà vệ sinh nữ. “Có mau ra đây ko?Đừng có giả vờ,tôi biết cái loại con gái như cô sao mà ốm được!Mau ra đây cho tôi!"
Nhưng hoàn toàn ko có 1 tiếng động dù nhỏ nhất nào.
“Trần Hiểu Nhi,mau ra đây cho tôi!" hắn tiếp tục,nhưng vẫn hoàn toàn ko có tiếng đáp nào. “Đừng tưởng trốn trong đó thì tôi ko dám vào!" hắn bực bội gắt.
Vẫn ko có tiếng động nào..Lẽ nào..Ko phải con khủng long ngất trong đó rồi chứ?Hắn nghĩ.Ko có thể là bẫy!
“Trần Hiểu Nhi,cô mau ra đây!Sao hả?Sợ tôi nên ko dám ra phải ko?Ko phải cô bảo tôi ko thắng được cô sao?Giờ lại sợ trốn vào wc vậy à!" hắn tiếp tục khích tường.
“Trần Hiểu Nhi?" hắn bắt đầu giao động.
Kết quả,hắn ko cầm lòng mà lao vào nhà vệ sinh nữ,lần đầu tiên trong đời.Quả nhiên cô đang nằm đó trên cái nền rệu rạo bẩn thỉu của nhà vệ sinh,hắn chạy lại đỡ cô dậy.
“Này.." đôi mắt nâu của hắn hơi nhíu lại.3 ngày nay ngày nào cũng tạt nước cô ta,cô ta lại ngu ngốc ko chịu về thay đồ rốt cuộc thì.
Nhưng hắn vừa đỡ cô dậy trong vòng tay hắn thì đôi mắt đen của cô mở to ra,tim hắn ngừng lại 1 nhịp.Hắn thấy đột nhiên mình thở phào 1 cái.
“BỚ NGƯỜI TAAAAAAAAAAAA…Có TÊN BIẾN THÁI TRONG NHÀ VỆ SINH NỮ!!!!!!" tiếng cô hét thất thanh vang vọng khắp sân trường trống trải.Sau 5 giây im lặng,toàn trường nhốn nháo ùa hết ra hành lang,cả giáo viên lẫn học sinh.
Tiếng trống báo hết tiết 3 vang lên.. Tùng tùng tùng…
Căng tin của thầy cô giáo giờ ra chơi..
Hôm nay cái văn phòng hội đồng của trường trung học Đống Đa thật sự rất rất kì lạ.Khác với ko khí ôn hòa,ấm áp mọi khi.Hôm nay toàn thể giáo viên của trường khuôn mặt ai nấy đều nghiêm trang vô cùng,trong đáy mắt ai cũng có chút ít phẫn nộ.Ngồi ở cuối dãy bàn hướng ra cửa là 2 bô lão đặc biệt,cũng được xem là chủ trì buổi họp hội nghị cấp cao ngày hôm nay.
Người thứ nhất Dung mama chủ nhiệm lớp 12A9,người thứ 2 thầy Phan Tinh Kế chủ nhiệm lớp 12A14.Dung mama chắc các bạn chẳng còn lạ lùng gì.Nhưng còn thầy Kế chắc các bạn mới nghe lần đầu.Nói sao nhỉ,thầy là 1 thầy giáo như bao thầy giáo khác.Học trò lớp 12A14 đặt cho thầy cái biệt danh là người “kế toán" tài giỏi.Nguồn gốc của biệt danh này là biệt tài ăn hối lộ,nhận đút lót sửa đổi điểm số ,học bạ,hạnh kiểm ko để lại dấu vết gì của thầy.Cho nên đối với thầy học trò tuyệt đối có sự tin tưởng.Chỉ cần vào tay thầy thì gạo xay ra cám,chúng ko cần phải lo nghĩ điều gì hết.
Còn lại những giáo viên khác ngồi sau hậu kì dãy bàn dài,đang là bồi thẩm đoàn dự xét xử.Nam nhân vật chính hôm nay bị đẩy lùi ngồi sau 2 vị chủ trì,khẽ nhìn cậu bé vàng của mình mà chua xót.Đối diện 2 vị chủ tọa là 2 thân hình mặc áo đồng phục đang đứng cạnh nhau.
1 cô bé nhỏ nhắn với cái áo đồng phục mùa đông vẫn đang ướt,gương mặt tái nhợt,đang lấy tay che khuôn mặt kèm theo những tiếng thút thít.1 cậu bé điển trai dáng người cao cao đứng bên cạnh,đôi mắt nâu nheo lại nhìn cô bé bên cạnh hết sức tình cảm,tràn đầy hận ý.
Đấy là toàn cảnh nhìn chung của phiên xét xử ngày hôm nay.Tránh để mọi người đợi lâu.Phiên xử bắt đầu.
Dung mama,chủ tọa 1 : “Thầy Kế,thầy dạy dỗ học trò của thầy thế nào đây?" giọng mama hoàn toàn châm biếm.
Người bị hại,vẫn ko ngừng dịu dịu tay che mặt. “Híc híc.."
Bị cáo,liếc mắt sang nhìn con khủng long bên cạnh,khẽ nghiến răng 1 cái đến cách.
Kế toán,chủ tọa 2 : “Tôi nghĩ là có sự hiểu lầm ở đây!" khuôn mặt thầy cố nặn 1 nụ cười.Nghĩ tới số tiền tới 7 hàng số 0 mà mình đã nhận đầu học kì ko khỏi suy mưu tính kế phi tang diệt tích.
Nam chính,nhìn 2 đứa học trò đứng cạnh nhau,khẽ nhíu mày.Ôi quà tết của tôi!!
Dung mama : “Còn có thể là hiểu lầm à?Cả trường ai cũng nhìn thấy cậu ấy ở trong nhà vệ sinh nữ có hành động ko đúng đắn với học trò của tôi!"
Kế toán : “Tôi nghĩ là chúng ta cũng nên cho 2 em cơ hội để nói chứ!" lại nghĩ tới cái phong bì có thể nhận được vào tết sắp tới,thầy Kế đang suy mưu tính kế để kéo dài thời gian.Suy nghĩ.Suy nghĩ.Suy nghĩ đi.Làm sao?Làm sao?Phải làm sao?
Người bị hại, (phải rồi,cô chủ nhiệm thân yêu của em.Hãy dùng tuyệt chiêu hóa kiếp mà cho 2 thầy trò nhà họ 1 bài học đi.Cố lên cô ơi.)Vẫn tiếp tục nức nở.
Bị cáo (Gozila cô tính giả vờ khóc tới bao giờ?) bàn tay run lên nắm chặt vì tức giận.
Nam chính,chua xót vô vàn trong lòng.. tết năm nay thất thu nặng rồi!!
Chủ tọa 1 : “Còn cần phải nói sao?Mấy trăm con người của cái trường này đều thấy cả rồi!" Dung mama tức tối nã đạn.Tuy rằng con nhỏ này hay phá phách,nhưng nó cũng là con gái.Bị 1 thằng con trai nhòm lén lại vào nhà vệ sinh giở trò ngay trong trường.Thế này còn gì là kỉ cương nữa.
Chủ tọa 2 : “Nhưng.." trong bụng nghĩ thầm (nghĩ nhanh lên,nghĩ nhanh lên não bộ.Nếu ko tết này thất thu chục triệu đấy!)
Chủ tọa 1 : “Ko nhưng nhị gì hết!Tôi biết thầy bênh học trò mình.Nhưng ai cũng nhìn thấy trò của thầy làm gì rồi!Trường ta tuy ko phải chuyên chọn gì,nhưng cũng chưa bao giờ có chuyện học sinh nam vào toa lét nữ để rình mò như thế này!May hôm nay mọi người đến thôi.Nhỡ lúc học sinh đến trường sớm,gặp phải chuyện này.Vậy thầy tính sao?" Lý lẽ quá sức thuyết phục,Dung mama đúng là chuyên gia dập tắt hy vọng của người khác,chôn vùi hoàn toàn giải thích và biện minh,chặn ngay mọi đường sống của kẻ thù mà.
Ban hội thầm đoàn gồm các giáo viên đều gật đầu.Lâm râm những tiếng tán thành “Đúng là trường ta chưa bao giờ có những chuyện này xảy ra!" “Giờ ko chấn chỉnh thì tới bao giờ?" vân vân và mây mây..
Chủ tọa 2 khẽ nhíu mày ,tiền tiêu tết của tôi!!
Người bị hại “Hux hux…" (Dung mama,I love you!!! Ôi chủ nhiệm vĩ đại của em.Hôm nay cô mới oai dũng làm sao.Tiếp đi cô,đừng cho hắn thoát.Cố lên cô ơi.Em hết lòng cổ vũ cô.Vì cô em nguyện cố gắng giả vờ khóc tới cùng.Sau này cô muốn mắng em thế nào cũng được,chỉ cần cho hắn đo ván đi cô!!)
Bị cáo (Con Gozila này… Tôi mà có thể tôi sẽ bóp cổ cô chết ngay lập tức..!!!) mặt mày xám ngoét,nhắm chặt mắt lại,lửa hận bừng bừng toát ra.
Nam chính,thẫn thờ.. Ôi.. tết…!!
Bỗng nhiên cánh cửa phòng hội đồng bật mở,đứng ở cửa là 1 phụ nữ nghiêm nghị,khuôn mặt trắng như thạch cao,cô hiệu trưởng tôn kính của chúng ta đã nhập cuộc.
Các thầy cô bỗng im lặng nhìn cô hiệu trưởng bước vào.Ở trường trung học phổ thông Đống Đa,các học sinh đều quá quen thuộc với bước tượng thạch cao trong phòng truyền thống.Tại sao ư?Dĩ nhiên là vì người vừa bước vào đây,khuôn mặt khả ái của cô ko khác gì pho tượng.Vâng hẳn lúc này bạn đọc nghĩ rằng chắc hẳn gương mặt cô phải khả ái như tượng đúc nhưng thật ra khuôn mặt cô trắng như tượng đúc thì là đúng,cũng giống như tượng càng đúng,vì tượng tạc hình cô mà.Học trò trường phổ thông cơ sở Đống Đa có thể liều chết đảm bảo với bạn rằng,nếu bạn chụp bức ảnh từ cổ cô đổ lên,đi đối chiếu tìm điểm khác nhau với bức tượng thạch cao thì đảm bảo kết quả sẽ là zero,từ màu sắc trắng bạch như thạch cao,tới cái mặt vô cùng bầu bĩnh,đôi má trắng má trắng dày bự phấn sờ cũng ram ráp như tượng thách cao.Nói chung là tuyệt đối giống.Có đứa còn nói mỗi 1 ngày để có được gương mặt trắng như vậy cô phải dày công đánh phần vô cùng vất vả.Cho nên cái tên tượng thạch cao của trường phổ thông Đống Đa ko ai xứng đáng hơn người vừa bước vào đây.
Bức tượng thạch cao nói bằng giọng vô cùng quyền lực “Được rồi,tất cả ra ngoài được rồi!Anh ở lại với tôi!"
Người bị hại (Hôm nay quả là 1 ngày tốt lành,ko ngờ hiệu trưởng thạch cao cũng ra mặt.Thôi.Oan gia,chào tiễn biệt nhé!Đi trường mới học đừng bao giờ quay về nữa đấy!) vẫn lấy tay dịu dịu mắt,thút thít những tiếng đáng thương.
Dung mama liền tới dẫn học trò ra ngoài,các thầy cô giáo khác cũng lần lượt bước ra khỏi phòng hội đồng,đi về lớp mình chuẩn bị có giờ.
Còn lại 1 mình đứng đối diện với pho tượng thạch cao,Tú ko khỏi bối rối.Thật ra lần này là thế nào đây?
Tượng thạch cao ngồi xuống,đối diện với hắn,cô dùng đôi mắt mình nhìn thẳng vào mắt hắn “Em định làm gì trong nhà vệ sinh nữ?!"
Hắn bối rối,nhìn gương mặt trước mặt trong đầu chỉ có thể nghĩ,công nhân thật giống thạch cao.Cô chát bao nhiêu phấn vậy?Nhưng rồi phải tập trung trả lời “Em nghe có tiếng người ngã nên em mới vào xem bạn có sao ko!Chứ em tuyệt đối ko có ý gì hết!"
Tượng thạch cao vẫn giữ nguyên vị trí hoàn toàn ko thay đổi,nhìn sâu vào đôi mắt hắn.
Quả nhiên giống hệt bức tượng.Hắn nghĩ trong đầu bối rối ko biết rốt cuộc nên làm gì.Lần đầu là góc lớp,lần sau lại là cột cờ,còn lần này?Còn có hình thức nào cao hơn ko nhỉ?Hay là treo ngược trên nóc nhà?Ko phải chứ?
“Bố em vừa gọi điện thoại cho tôi!"
“Dạ?" hắn ngạc nhiên nhìn bức tượng thạch cao ko tin được.Rồi đột nhiên não trái của hắn nhanh như chớp trong tích tác tổ hợp và phân tích sự việc.Kết luận là người hắn giãn ra thì ra là cứu viện.
“Tôi hy vọng những điều em nói là đúng.Vì nếu còn có lần sau,tôi cũng ko thể giúp em ko bị đuổi đâu!" tượng thạch cao nói nhẹ nhàng,trong giọng nói có chút răn đe.
Hắn cúi mặt khẽ gật đầu.Em cũng đâu có muốn,chỉ trách nữ quái kia thôi.
“Được rồi giờ về lớp đi!"
Nhi đôi mắt đỏ hoe,gương mặt trĩu xuống.Trong bụng thì lại phơi phới cờ hoa.Lần này để xem hắn còn có thể làm gì.Mỗi ngày đều tìm cách bắt nạt cô.Giờ thì biến đi cho khuất mắt cô.Hahahaha.Và còn điều thú vị hơn nữa là,sau vụ việc lần này Dung mama hoàn toàn ko liếc cô yêu thương trong giờ lý vưa rồi.Và khả năng cô thoát giờ sinh hoạt là vô cùng vô cùng lớn.Nhưng tuyệt đối ko được cười.Cô đang là cô thiếu nữ đáng thương vô cùng sợ hãi.Tuyệt đối ko được cười.Ôi sao mình hạnh phúc thế này.Á.. Hình như hết sốt rồi!!
Giờ 5 phút,Ngọc leo lên bàn đầu ngồi đối diện con bạn thân.Nhìm chằm chằm vào gương mặt đang như con mèo con tội nghiệp của nó.Quá chuyên nghiệp,đôi mắt đen mọng nước,đôi môi ko cười lại lộ vẻ bi ai.Con bạn thân của cô… thật diễn quá đạt rồi.
“Làm gì nhìn tao ghê vậy?" Nhi nói nhíu mày nhìn con bạn.
“Tao nghĩ mày nên nộp đơn thi vào sân khấu điện ảnh đi!" Ngọc kết luận.
“Đứng xỏ xiên tao.Tao biết,tao ko tốt, đụng đến người thương của mày.Nhưng nếu hắn ko đụng tao trước,tao nghĩ cách chơi hắn làm gì!" Nhi nói,hơi bực bội vì bị đá xoáy.
Ngọc im lặng ko nói gì.Ko phải cô thấy chẳng còn gì để nói,chỉ là rõ ràng con bạn cô có lý.Nhi ko phải là đứa con gái hay để ý tới con trai,hay phải nói nó vô cùng,vô cùng ko ưa bọn con trai.Nên nó rất thờ ơ với con trai.Chẳng thế mà khi vào lớp 11,1 anh chàng đẹp trai như minh tinh,mái tóc bồng bềnh,cao 1m8,đi con SH đẹp như mộng bước chân vào học lớp 11A14.Con gái cả trường xôn xao nhao nhao ra sân chỉ để ngắm hắn 1 cái.Có đứa lúc đi học nghề còn vờ lên dãy phòng học lớp hắn để nhìn qua xem tin đồn thế nào.Ấy thế nhưng lúc đó con bạn thân của cô đang vô cùng bình thản nằm ngáy khò khò trên bàn.Lúc bọn con gái bàn tán về chàng trai mới chuyện tới giàu có,đẹp trai thì nó lại ngồi đeo tai nghe nghe nhạc.Hoàn toàn ko có chút hứng thú nào dù chỉ 1 chút.Cũng như những lần vô tình đụng mặt ở hành lang,hay trong sân.Ngọc thì cứ cố bình tĩnh nhưng ánh mắt thì cứ khẽ liếc cậu ta,còn con bạn cô?Nó đang chăm chăm nhao tới giật dây áo lót của mấy nhỏ cùng lớp.Vì thế cho nên,trong thế giới của Nhi hoàn toàn ko có cái gọi là hotboy,cho tới cái ngày Ngọc khóc nức nở gục đầu vào bàn.Khi nó kể chuyện,Nhi còn hỏi nó 1 câu “Nó là thằng nào?Học lớp nào?"
Thế nhưng ko rõ ma xui quỉ khiến làm sao,giờ đây mỗi 1 ngày cậu hotboy đẹp trai ấy lại luôn tìm cách gây sự với Nhi cho bằng được.Ngọc biết,cái tối ở Loo Puk cậu ta thật sự rất mất mặt.Nhưng từ đó đến nay đã quá lâu rồi.Mỗi ngày cậu ta lại đến sớm,canh cho bằng được con bạn cô đi chạy về phía cầu thang lên lớp mà tạt 1 xô nước.Cô nhìn cái dáng người đẹp trai đó 3 ngày liền ngồi trên bậu hành lang ngóng đợi.Rồi mỗi khi Nhi đi qua thích thú tạt nước,2 ngày nay còn chào buổi sáng rất vui vẻ.Trong lòng ko khỏi có chút buồn.Tối hôm đó nhận điện thoại từ Vũ bạn của Tú nói rủ cô đi chơi,cô đã ko suy nghĩ mà đi rất vui,nhưng rốt cuộc Tuấn Tú ngồi trong góc mượn điện thoại của cô gọi cho Nhi.Sau đó thì nổi giận vô cùng đáng sợ.Hai năm cô nhìn theo cậu ta,lúc nào gương mặt cũng lạnh băng,đẹp trai như hoàng tử.Nhưng tối hôm đó cậu ta nổi giận lại vô cùng giống mãnh thú.Thật ra tại sao?Ngọc ko biết.
“Này,mày làm sao đó?" Nhi quơ quơ tay trước mặt con bạn thân đang thẫn thờ.Kéo hồn nó xuống lại thân xác. “Nghĩ gì nhập tâm thế?"
“Ko,ko có gì!" Ngọc cười.
Giờ 5 phút chấm dứt,đám học sinh vội vã về chỗ ngồi ko nên để Dung mama có cơ hội hóa kiếp bất cứ ai trong bọn chúng.
Đúng như Nhi suy đoán,quả nhiên Dung mama hoàn toàn ko đả động gì tới nó.Quá tuyệt vời trong suốt 3 năm cấp 3 lần đầu tiên trong giờ sinh hoạt nó ko bị nhắc tên lấy 1 lần.Đã thế hôm nay Dung mama còn tránh ánh mắt của nó ko dám nhìn nó,cứ như cô gây ra lỗi lầm gì đó.Nó bắt đầu cảm thấy kì lạ.Còn kì lạ hơn nữa,hôm nay Dung mama đại xá thiên hạ,cho về sớm đến 5’.
Nhi đang ung dung tâm trạng vô cùng vui vẻ vì đã thoát được 1 gánh nặng thì có 3 cô gái chắn đường cô lại.Nhi nhíu mày nhìn mấy cô gái trước mặt.Gương mặt xinh xắn,dáng người cũng cao,cái cô ở giữa có phải đã gặp ở đâu rồi ko?
“Chị định đi đâu thế?" một cô gái nói giọng gây sự.
Nhi nhíu mày,cái tình huống này “Gây sự à?".Nhi khẽ cười,ôi ko ngờ cũng có ngày có người gây sự với mình.
“Có chuyện gì?" Nhi nói đôi mắt đen trong veo nhìn thẳng vào mấy cô gái nhỏ.
“Còn hỏi à?Ngày trước ở puk thì ra vẻ ra gây sự.Hóa ra cô vốn có ý định từ trước!" cái cô gái trông mặt quen quen tức tối nói mỉa mai.
“Cô ta là ai vậy?" Nhi nhìn sang Ngọc hỏi.
Cô gái tức điên lên với cái thái độ thờ ơ của cô “Còn giả ngây giả ngô!Nếu đối tượng của anh Tú là bảo vật quốc gia thì tôi còn chịu ko làm gì được,nhưng cô chỉ là con bé bình thường,gan gì chen vào!" cô ta nói.
“Ể?" Nhi ngơ ngác nhìn mấy con bé đang giương oai “Xen vào?Xen vào đâu?"
“Cô là người đang xen vào tình cảm của anh Tú với thầy giám thị chứ ai!Còn chối cả trường này đang đồn ầm lên rồi!"
“CÁI GÌIIIIIIIIIIIIIIII?" … Chuyện.. rốt cuộc là chuyện gì thế này?Cái chuyện gì đang xảy ra thế này?Rõ ràng cô là người bị hại.Bị kẻ biến thái là hắn có ý đồ đen tối trong toa lét nữ..Tại sao .. tại sao giờ cô lại thàng kẻ thứ ba đáng ghét,đang tâm phá hoại mối tình trung học trong sáng ngây thơ,vượt qua giới hạn tuổi tác và địa vị thế này?Có ai nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ko??Tại sao chuyện tình của 2 nhân vật chính .. tôi là tác giả chỉ viết cho hắn đoạn ý đồ đen tối,hành động bỉ ổi thôi… Sao giờ biến thành tôi thành kẻ thứ 3 phá hoại tình cảm 2 nhân vật chính chứ???Rốt cuộc là kẻ nào..kẻ nào dám ăn cắp bản quyền.. Kéo cả tác giả là cô vào cuộc????
Hỗn chiến trường học – round 5
Tuy chỉ là vô tình,nhưng khủng long vừa đưa cho lãng tử 1 cơ hội nghìn năm có 1.Lần này lãng tử thắng..
Ai cũng nói tuổi học trò thật đẹp,thật vui tươi và đầy mơ mộng.Tuổi học trò luôn luôn là đẹp nhất là đáng yêu là hồn nhiên nhất.Vô lo vô nghĩ,và rất vô tư.
Nhưng có 1 vài người lại hoàn toàn đi ngược với đạo lý này.Mà đang mỗi ngày phải cố gắng vắt óc nghĩ ra mưu hèn kế bẩn để thực hiện ý đồ của mình.
Hắn ngồi trên ghế sofa,mắt nhìn chiếc giầy trắng và đống sách quăn mép.Tự hỏi tiếp theo nên làm gì đây?Ngày hôm qua chỉ chơi cô có 2 vố,cuối cùng bị cô cho thê thảm ko thương tiếc.Tức đến muốn nôn ruột ra ngoài,đến tối nghĩ cách rủ bạn cô ra để dụ rắn ra khỏi hang.Ai dè con rắn này quá nham hiểm,cuối cùng lại làm anh 1 phen tức đến nổ đầu.Rốt cuộc mỗi ngày anh tìm cách phá cô,tạt nước,làm cô ngã,phá nát sách vở,cuối giờ chặn đường,gây thì cũng gây đủ rồi.Ý tưởng của hắn cũng đã cạn.Phải đối phó với con gái hắn thật sự ko biết nên làm thế nào.Những chiêu đó cũng đọc trong manga thôi.Còn thiếu nước mai mang trứng với bột mì rồi thùng rác ra đổ vào cô ta thôi,nhưng như thế có quá bạo hành ko?Muốn chọc cô ta tức giận,nhưng lại sợ mình hơi quá tay.Rốt cuộc nên làm gì?Đã làm bao nhiêu chuyện như thế,nhưng kết quả ngay cả giọng nói của hắn cô cũng hoàn toàn ko nhớ.Vậy.. phải làm sao để cô ta phải ghi nhớ hắn..
Ôi cái tuổi học trò,ai bảo là ko đau đầu suy nghĩ vô lo vô nghĩ nào?Đừng nhìn vậy mà bắt hình dong nhe.Người học trò cũng có nhiều điều đâu đầu lắm chứ!Giả dụ như cậu bé trên đây.Cậu ta ko biết phải bầy ra trò phá phách nào để 1 cô gái để ý tới cậu ta đây?
Kết cục giải tỏa mãi ko được hắn quyết định,đứng dậy bật phim AV xem.. =.=’’
Nhi hôm nay đột nhiên thấy người như ko còn sức sống,khi mới tỉnh dậy thì đã thấy đầu nặng như đeo gông.Nhưng vẫn cứ cố gắng vác cái cặp trên vai mà đi học.Hôm nay là thứ 7 rồi,chỉ cần qua nốt hôm nay cô sẽ có 1 chủ nhật thoải mái.Hơn nữa,hôm nay có tiết sinh hoạt,Dung mama nhìn sổ đầu bài thấy cú diving hurricanrana mà lại ko thấy người chịu trách nhiệm thì thật là áy náy với đám đồng liêu.Cho nên tuyệt đối phải đi học.
Lết cái thân xác mệt lừ tới trường,cô khó nhọc leo lên bước tường mọi khi vẫn lên.Đến khi tiếp đất thì ngã oạch 1 cái.
Trên nền sân đất hôm nay lại rất vô duyên có vô vàn đá vụn nhỏ.Cô ngã xuống tay chân chống đất đè phải đá đau điếng.Ko cần phải hỏi cũng biết là ai rồi.Khẽ thở dài 1 cái,thấy cái thân mình càng ngày càng nặng,giờ lại còn đau nữa.Cô đứng lên chạy về lớp.
Người còn đang nong nóng vì cảm cúm,đột nhiên được làm mát tức thì.
Ào..
Nhưng sao cái mùi này…Cô nhăn mặt,đôi mắt đen ngước nhìn lên đầy tức giận.Giờ ko biết người cô đang nổi lửa vì cảm cúm,hay đang nổi điên vì tức giận.Cô thấy người mình nóng bừng,cái tên điển trai trên lầu 3 đang ngước xuống cười “Chào buổi sáng!Nhớ cho rõ tôi tên là Hoàng Tuấn Tú!" hắn nhìn cô tức giận bỏ đi như con Gozila muốn phá tan thành phố ko khỏi nhếch mép cười “Nước giặt giẻ lau mùi vị thế nào?"
Ngọc nhìn con bạn thân người lại ướt như chuột lột,khẽ nhíu mày.Nhưng sao hôm nay trông nó hoàn toàn chẳng có sức sống gì cả.Vừa vào lớp đã nằm ngay đơ ra bàn,đôi mắt nhắm lại.Trên người ướt sũng nước đang nhỏ tong tỏng.Lại tỏa ra mùi hôi hôi như nước lau nhà.Đang muốn trêu nó lại chẳng thể mở miệng.Ngọc đưa tay sờ lên trán con bạn thân
“Trời sao mày nóng thế này!" nó hoảng hốt.
“Tao ko sao!" mắt Nhi vẫn nhắm nghiền đầu gục lên bàn,đôi má hơi đo đỏ.Nó đang thấy người nó vừa nóng vừa lạnh,nhưng mắt lại thấy hừng hực lửa bốc lên.Trông nó như con khủng long đang nằm dài phơi nắng lười nhác.
“Xuống y tế ngay đi!Còn nằm đấy làm gì!" Ngọc hoảng hốt.
“Thôi!Hôm nay có tiết lý,xuống để tiêu đời sao?" Nhi nói,mắt vẫn chả mở ra nổi.Giờ toán đầu tiên thì ko sao.Thầy VH vẫn luôn dễ tính với những học trò biết im lặng.Nó có thê chợp mắt 1 chút.Nhưng giờ Lý thì.Tốt nhất nên tỉnh táo 1 chút.Hôm nay là cuối tuần,các bô lão cũng sẽ gắt gao hơn soi xét sổ đầu bài.Cái đầu rắn là nó mà ko đứng ra gánh cho anh em,thì ko phải là quá thiếu nghĩa khí rồi sao?NGhĩ tới đây nó tự bảo mình cố gắng.Nhưng ông trời ơi.. rốt cuộc ông lấy hết sức mạnh của tôi đi đâu rồi?Tại sao ngươi tôi chẳng còn tí sức sống nào thế này?????
Con khủng long đang dần hấp hối.Đây là cơ hội có 1 ko 2,liệu lãng tử có xoay chuyển tình thế ko?
“Đại ca.." tên đàn em nói nhìn đại ca mặt mày hớn hở nhìn cái xô nước bẩn vừa được giải quyết.
“Chuyện gì?" hắn đáp thờ ơ.
“Như vậy có hơi.." cậu con trai kia nói giọng ái ngại.Trời mùa đông rét thế này,dù có khỏe mấy mà bị dầm nước lạnh 2 3 ngày thảo nào ko viêm phổi thì cũng phong hàn.Hơn nữa đấy lại là con gái..Có phải hơi tàn nhẫn quá rồi ko?Nhưng cái lá gan bé tẹo của cậu ta lại chẳng thể nào thốt ra lời.
“Chuyện gì?" hắn hỏi đảo mắt nhìn cậu ta,mấy thằng đàn em này thật vô dụng rốt cuộc là nghĩ cái gì trong đầu.Đến ăn nói cũng ko nói được rõ ý,đúng là vô dụng.
“Đại ca,anh ra đây xem này?" 1 tên đàn em của hắn đứng ngoài hành lang gọi vọng vào.
Hắn đứng dậy ra xem có chuyện gì “Chuyện gì?"
“Đại ca anh xem!" cậu bé chỉ tay vào 2 cái bóng đi dưới sân.Cuối cùng thì con khủng long cũng đành phải cuốc bộ xuống bệnh xá,vì nó trông đang trắng bệch như xác sống.Con bạn ko thể chịu được,kèm thêm thầy văn hóa cái mặt hình nón xanh xao vàng vọt.Ko phải chứ?Học sinh mà bất tỉnh trong giờ của thầy?Ko được.Tuyệt đối ko được à nha!Trò chết ở đâu tôi ko cần biết!Nhưng tuyệt đối!Tuyệt đối ko phải giờ của tôi!Thế là khủng long được đặc cách xuống phòng y tế.
“Xem ra kẻ thù của anh cuối cùng cũng phải nhận hậu quả rồi!" thằng nhóc đàn em của hắn nói.
“Tất nhiên rồi,trời lạnh ngày nào cũng bị tạt nước như thế ko cảm thì đúng là siêu nhân rồi!" 1 tên khác thêm vào.
Hắn,nuốt nước bọt,thấy hơi nhói 1 cái bên ngực trái,bàn tay nắm chặt lại,đôi mắt nâu nheo lại sâu thẳm. “Rốt cuộc đứa nào nghĩ ra cái kế tạt nước ngu ngốc này?" hắn nói giọng đầy tức giận hăm dọa.
Bọn đàn em hắn,thằng nọ nhìn thằng kia,thằng kia lại nhìn thằng này.Cuối cùng nhất loạt chỉ dám nói thật khẽ “Còn ko phải là anh sao?"
Vừa nói xong câu này,thì cái hành lang lớp 12A14 chỉ thầy toàn những gương mặt nam thanh yếu đuối rơi lệ.Ôi tuổi học trò mới thơ mộng làm sao!!Tất cả đều cảm động tới rơi cả nước mặt..
Hắn ngồi trong lớp cảm thấy ko an ổn.Có chút tội lỗi lại có chút khó chịu.Tiết 2 hắn đứng ngoài hành lang thấy cô về lớp.Có gì đó khiến hắn ko an tâm.Nhưng lại ko biết phải làm sao.Nếu gặp cô thì nói cái gì,rốt cuộc là hắn đang lo lắng điều gì?Ko chắc chắn cái này gọi là cảm giác tội lỗi trong truyền thuyết.Hắn tự thuyết phục mình.Tuy trước nay chưa có nhưng giờ có.Đúng là cảm giác tội lỗi rồi.
Đến cuối tiết 3,cái cảm giác tội lỗi của hắn khiến hắn ko thể nào chịu được nữa.Hắn giơ tay lên thật cao “Thưa thầy em xin phép đi vệ sinh!"
Thầy văn hóa kéo cặp kính nhìn hắn.Hiếm hoi nở 1 nụ cười gật đầu.Xem ra tên học sinh này cũng rất có lễ phép theo như bà văn hóa nhận xét.Lúc mới vào tiết,hắn tự động mang vở lên bàn giáo viên nộp cho thầy,trong ko quên kèm 1 phong bì chứa vài thứ thầy hỏi lần trước. Chuyện hôm hắn ở nhà thầy về quả nhiên cũng ko lộ ra ngoài.Được.Thầy cảm thấy rất hài lòng.Cũng giống như bà nhà thầy khi mở cái phong bì trăng trắng ở giỏ quà ra,đếm thấy 20 tờ 500 polime liền gào lên sung sướng.Thầy cũng thấy hài lòng.Tiếp tục quay lại với bảng đen phấn trắng,sau lưng lũ học trò vẫn thi nhau chép bài.Thầy ko còn bận tâm tới tên nhóc bàn cuối đi về phía hành lang ngược hướng cầu thang nữa,điều tâm niệm hiện giờ của thầy là..Nên đến chỗ nào vắng vẻ để mở cái phong bì kia ra,và làm sao về nhà giấu ở đâu cho con heo rừng nhà thầy ko phát hiện.Điều đó cũng đủ làm cả 2 bán cầu não của thầy phải hoạt động quá công xuất rồi.
Hắn đi qua lớp 12A9,dáng đi thì chậm chạp,đôi mắt nâu thì nhìn vào trong lớp tìm kiếm 1 con khủng long vừa ở phòng y tế.Kết quả thấy cô đang ngồi chống tay lên bảng đen nhìn cô giáo dạy văn vô cùng tập trung,chốc chốc lại cúi xuống viết,rồi đôi khi lại chớp mắt 1 cái như đang suy nghĩ gì đó.Tạm thời yên tâm,hắn tiếp tục bước đi nhanh xuống cầu thang.
Khi hắn vừa khuất bóng nơi cầu thang,Nhi giơ tay “Thưa cô em xin phép đi vệ sinh!"
Cô giáo dạy văn lớp 12A9 nổi tiếng là hiền lành.Là 1 trong những giáo viên Nhi thích nhất.Cô hay cười hiền từ với nó,mỗi khi trong lớp nó phát biểu sai gì hay làm cả lớp cười rộ lên,cô chỉ cười nhẹ nhàng hờn dỗi bảo nó “Như thế là ko được đâu nhé!EM ko nghe cô giảng đúng ko?".Nhưng chưa bao giờ ghi tên nó vào sổ đầu bài.Chưa bao giờ gắt gỏng,nhưng mọi người cũng đừng mong bắt nạt cô nhé.Bất cứ ai quên ko học bài thì cô cũng sẽ ko tha đâu.Nhưng cũng chỉ ghi chung chung,ví dụ có 3 người ko học bài chẳng hạn.Chứ ko bao giờ chỉ đích danh ai.Cho nên cả lớp cứ liệu đường mà hành động.
Cô giáo đưa mắt nhìn con bé bình thường đôi mắt đen sáng lấp lánh,lại hay mỉm cười trên khóe môi khoe cái răng khểnh,hôm nay mặt mày tái nhợt.Môi cũng tím tái đi mấy phần,dù thần sắc đã khá hơn.Cô mỉm cười trong lòng có chút thương cho cô học trò nhỏ,cô khẽ gật đầu.
Nhi đứng dậy thật nhẹ nhàng,đi thật chậm ra cửa lớp.Tới khi bước khuất tới cầu thang mới nhanh chân lẹ mắt mà bám theo cái tên kia.Núp cách xa hắn 1 khoảng để hắn chắc chắn là hắn ko biết cô bám theo,tới khi hắn vào phòng vệ sinh nam cô khẽ mỉm cười.
“Động vật đơn bào,cái chỗ này có quen ko nhỉ?Cậu hại tôi ra nông nỗi,tôi ko cho cậu hưởng thụ thì tôi ko phải là Trần Hiểu Nhi rồi." nghĩ thầm trong bụng,cô chui vào bên phòng toa lét nữ nghe ngóng tiếng động phía bên kia tường.Xách 1 cái xô nước,cô trèo lên thành bể,và nhẹ nhàng đổ ụp xô nước sang bên kia tường.
Àoooooooooooooo!!
Cái.. cái gì thế này?… Lạnh.. lạnh quá….!!!!!Vội vàng hắn kéo nhanh khóa quần,trong lòng nóng bừng bừng.Kẻ nào kẻ nào?..Tạt nước?Nhìn lên bước tường chắn giữa 2 toa let nam và nữ,hắn hiểu ra ngay là ai.Con khủng long bạo chúa,cô giả vờ ốm phải ko?
“Trần Hiểu Nhi tôi biết cô ở bên đấy!Có ngon ra mặt đi." Hắn đứng trong toa lét,quần áo ướt nhoẹt.Bỗng hắn nghe thấy 1 tiếng..
Bịch…
Giống như có 1 vật nặng bị rơi xuống.Hắn nhào ra cửa nhà vệ sinh.Đứng ngoài chống nạnh
“Này đồ hung dữ,cô mau ra đây cho tôi!" hắn nói về phía nhà vệ sinh nữ. “Có mau ra đây ko?Đừng có giả vờ,tôi biết cái loại con gái như cô sao mà ốm được!Mau ra đây cho tôi!"
Nhưng hoàn toàn ko có 1 tiếng động dù nhỏ nhất nào.
“Trần Hiểu Nhi,mau ra đây cho tôi!" hắn tiếp tục,nhưng vẫn hoàn toàn ko có tiếng đáp nào. “Đừng tưởng trốn trong đó thì tôi ko dám vào!" hắn bực bội gắt.
Vẫn ko có tiếng động nào..Lẽ nào..Ko phải con khủng long ngất trong đó rồi chứ?Hắn nghĩ.Ko có thể là bẫy!
“Trần Hiểu Nhi,cô mau ra đây!Sao hả?Sợ tôi nên ko dám ra phải ko?Ko phải cô bảo tôi ko thắng được cô sao?Giờ lại sợ trốn vào wc vậy à!" hắn tiếp tục khích tường.
“Trần Hiểu Nhi?" hắn bắt đầu giao động.
Kết quả,hắn ko cầm lòng mà lao vào nhà vệ sinh nữ,lần đầu tiên trong đời.Quả nhiên cô đang nằm đó trên cái nền rệu rạo bẩn thỉu của nhà vệ sinh,hắn chạy lại đỡ cô dậy.
“Này.." đôi mắt nâu của hắn hơi nhíu lại.3 ngày nay ngày nào cũng tạt nước cô ta,cô ta lại ngu ngốc ko chịu về thay đồ rốt cuộc thì.
Nhưng hắn vừa đỡ cô dậy trong vòng tay hắn thì đôi mắt đen của cô mở to ra,tim hắn ngừng lại 1 nhịp.Hắn thấy đột nhiên mình thở phào 1 cái.
“BỚ NGƯỜI TAAAAAAAAAAAA…Có TÊN BIẾN THÁI TRONG NHÀ VỆ SINH NỮ!!!!!!" tiếng cô hét thất thanh vang vọng khắp sân trường trống trải.Sau 5 giây im lặng,toàn trường nhốn nháo ùa hết ra hành lang,cả giáo viên lẫn học sinh.
Tiếng trống báo hết tiết 3 vang lên.. Tùng tùng tùng…
Căng tin của thầy cô giáo giờ ra chơi..
Hôm nay cái văn phòng hội đồng của trường trung học Đống Đa thật sự rất rất kì lạ.Khác với ko khí ôn hòa,ấm áp mọi khi.Hôm nay toàn thể giáo viên của trường khuôn mặt ai nấy đều nghiêm trang vô cùng,trong đáy mắt ai cũng có chút ít phẫn nộ.Ngồi ở cuối dãy bàn hướng ra cửa là 2 bô lão đặc biệt,cũng được xem là chủ trì buổi họp hội nghị cấp cao ngày hôm nay.
Người thứ nhất Dung mama chủ nhiệm lớp 12A9,người thứ 2 thầy Phan Tinh Kế chủ nhiệm lớp 12A14.Dung mama chắc các bạn chẳng còn lạ lùng gì.Nhưng còn thầy Kế chắc các bạn mới nghe lần đầu.Nói sao nhỉ,thầy là 1 thầy giáo như bao thầy giáo khác.Học trò lớp 12A14 đặt cho thầy cái biệt danh là người “kế toán" tài giỏi.Nguồn gốc của biệt danh này là biệt tài ăn hối lộ,nhận đút lót sửa đổi điểm số ,học bạ,hạnh kiểm ko để lại dấu vết gì của thầy.Cho nên đối với thầy học trò tuyệt đối có sự tin tưởng.Chỉ cần vào tay thầy thì gạo xay ra cám,chúng ko cần phải lo nghĩ điều gì hết.
Còn lại những giáo viên khác ngồi sau hậu kì dãy bàn dài,đang là bồi thẩm đoàn dự xét xử.Nam nhân vật chính hôm nay bị đẩy lùi ngồi sau 2 vị chủ trì,khẽ nhìn cậu bé vàng của mình mà chua xót.Đối diện 2 vị chủ tọa là 2 thân hình mặc áo đồng phục đang đứng cạnh nhau.
1 cô bé nhỏ nhắn với cái áo đồng phục mùa đông vẫn đang ướt,gương mặt tái nhợt,đang lấy tay che khuôn mặt kèm theo những tiếng thút thít.1 cậu bé điển trai dáng người cao cao đứng bên cạnh,đôi mắt nâu nheo lại nhìn cô bé bên cạnh hết sức tình cảm,tràn đầy hận ý.
Đấy là toàn cảnh nhìn chung của phiên xét xử ngày hôm nay.Tránh để mọi người đợi lâu.Phiên xử bắt đầu.
Dung mama,chủ tọa 1 : “Thầy Kế,thầy dạy dỗ học trò của thầy thế nào đây?" giọng mama hoàn toàn châm biếm.
Người bị hại,vẫn ko ngừng dịu dịu tay che mặt. “Híc híc.."
Bị cáo,liếc mắt sang nhìn con khủng long bên cạnh,khẽ nghiến răng 1 cái đến cách.
Kế toán,chủ tọa 2 : “Tôi nghĩ là có sự hiểu lầm ở đây!" khuôn mặt thầy cố nặn 1 nụ cười.Nghĩ tới số tiền tới 7 hàng số 0 mà mình đã nhận đầu học kì ko khỏi suy mưu tính kế phi tang diệt tích.
Nam chính,nhìn 2 đứa học trò đứng cạnh nhau,khẽ nhíu mày.Ôi quà tết của tôi!!
Dung mama : “Còn có thể là hiểu lầm à?Cả trường ai cũng nhìn thấy cậu ấy ở trong nhà vệ sinh nữ có hành động ko đúng đắn với học trò của tôi!"
Kế toán : “Tôi nghĩ là chúng ta cũng nên cho 2 em cơ hội để nói chứ!" lại nghĩ tới cái phong bì có thể nhận được vào tết sắp tới,thầy Kế đang suy mưu tính kế để kéo dài thời gian.Suy nghĩ.Suy nghĩ.Suy nghĩ đi.Làm sao?Làm sao?Phải làm sao?
Người bị hại, (phải rồi,cô chủ nhiệm thân yêu của em.Hãy dùng tuyệt chiêu hóa kiếp mà cho 2 thầy trò nhà họ 1 bài học đi.Cố lên cô ơi.)Vẫn tiếp tục nức nở.
Bị cáo (Gozila cô tính giả vờ khóc tới bao giờ?) bàn tay run lên nắm chặt vì tức giận.
Nam chính,chua xót vô vàn trong lòng.. tết năm nay thất thu nặng rồi!!
Chủ tọa 1 : “Còn cần phải nói sao?Mấy trăm con người của cái trường này đều thấy cả rồi!" Dung mama tức tối nã đạn.Tuy rằng con nhỏ này hay phá phách,nhưng nó cũng là con gái.Bị 1 thằng con trai nhòm lén lại vào nhà vệ sinh giở trò ngay trong trường.Thế này còn gì là kỉ cương nữa.
Chủ tọa 2 : “Nhưng.." trong bụng nghĩ thầm (nghĩ nhanh lên,nghĩ nhanh lên não bộ.Nếu ko tết này thất thu chục triệu đấy!)
Chủ tọa 1 : “Ko nhưng nhị gì hết!Tôi biết thầy bênh học trò mình.Nhưng ai cũng nhìn thấy trò của thầy làm gì rồi!Trường ta tuy ko phải chuyên chọn gì,nhưng cũng chưa bao giờ có chuyện học sinh nam vào toa lét nữ để rình mò như thế này!May hôm nay mọi người đến thôi.Nhỡ lúc học sinh đến trường sớm,gặp phải chuyện này.Vậy thầy tính sao?" Lý lẽ quá sức thuyết phục,Dung mama đúng là chuyên gia dập tắt hy vọng của người khác,chôn vùi hoàn toàn giải thích và biện minh,chặn ngay mọi đường sống của kẻ thù mà.
Ban hội thầm đoàn gồm các giáo viên đều gật đầu.Lâm râm những tiếng tán thành “Đúng là trường ta chưa bao giờ có những chuyện này xảy ra!" “Giờ ko chấn chỉnh thì tới bao giờ?" vân vân và mây mây..
Chủ tọa 2 khẽ nhíu mày ,tiền tiêu tết của tôi!!
Người bị hại “Hux hux…" (Dung mama,I love you!!! Ôi chủ nhiệm vĩ đại của em.Hôm nay cô mới oai dũng làm sao.Tiếp đi cô,đừng cho hắn thoát.Cố lên cô ơi.Em hết lòng cổ vũ cô.Vì cô em nguyện cố gắng giả vờ khóc tới cùng.Sau này cô muốn mắng em thế nào cũng được,chỉ cần cho hắn đo ván đi cô!!)
Bị cáo (Con Gozila này… Tôi mà có thể tôi sẽ bóp cổ cô chết ngay lập tức..!!!) mặt mày xám ngoét,nhắm chặt mắt lại,lửa hận bừng bừng toát ra.
Nam chính,thẫn thờ.. Ôi.. tết…!!
Bỗng nhiên cánh cửa phòng hội đồng bật mở,đứng ở cửa là 1 phụ nữ nghiêm nghị,khuôn mặt trắng như thạch cao,cô hiệu trưởng tôn kính của chúng ta đã nhập cuộc.
Các thầy cô bỗng im lặng nhìn cô hiệu trưởng bước vào.Ở trường trung học phổ thông Đống Đa,các học sinh đều quá quen thuộc với bước tượng thạch cao trong phòng truyền thống.Tại sao ư?Dĩ nhiên là vì người vừa bước vào đây,khuôn mặt khả ái của cô ko khác gì pho tượng.Vâng hẳn lúc này bạn đọc nghĩ rằng chắc hẳn gương mặt cô phải khả ái như tượng đúc nhưng thật ra khuôn mặt cô trắng như tượng đúc thì là đúng,cũng giống như tượng càng đúng,vì tượng tạc hình cô mà.Học trò trường phổ thông cơ sở Đống Đa có thể liều chết đảm bảo với bạn rằng,nếu bạn chụp bức ảnh từ cổ cô đổ lên,đi đối chiếu tìm điểm khác nhau với bức tượng thạch cao thì đảm bảo kết quả sẽ là zero,từ màu sắc trắng bạch như thạch cao,tới cái mặt vô cùng bầu bĩnh,đôi má trắng má trắng dày bự phấn sờ cũng ram ráp như tượng thách cao.Nói chung là tuyệt đối giống.Có đứa còn nói mỗi 1 ngày để có được gương mặt trắng như vậy cô phải dày công đánh phần vô cùng vất vả.Cho nên cái tên tượng thạch cao của trường phổ thông Đống Đa ko ai xứng đáng hơn người vừa bước vào đây.
Bức tượng thạch cao nói bằng giọng vô cùng quyền lực “Được rồi,tất cả ra ngoài được rồi!Anh ở lại với tôi!"
Người bị hại (Hôm nay quả là 1 ngày tốt lành,ko ngờ hiệu trưởng thạch cao cũng ra mặt.Thôi.Oan gia,chào tiễn biệt nhé!Đi trường mới học đừng bao giờ quay về nữa đấy!) vẫn lấy tay dịu dịu mắt,thút thít những tiếng đáng thương.
Dung mama liền tới dẫn học trò ra ngoài,các thầy cô giáo khác cũng lần lượt bước ra khỏi phòng hội đồng,đi về lớp mình chuẩn bị có giờ.
Còn lại 1 mình đứng đối diện với pho tượng thạch cao,Tú ko khỏi bối rối.Thật ra lần này là thế nào đây?
Tượng thạch cao ngồi xuống,đối diện với hắn,cô dùng đôi mắt mình nhìn thẳng vào mắt hắn “Em định làm gì trong nhà vệ sinh nữ?!"
Hắn bối rối,nhìn gương mặt trước mặt trong đầu chỉ có thể nghĩ,công nhân thật giống thạch cao.Cô chát bao nhiêu phấn vậy?Nhưng rồi phải tập trung trả lời “Em nghe có tiếng người ngã nên em mới vào xem bạn có sao ko!Chứ em tuyệt đối ko có ý gì hết!"
Tượng thạch cao vẫn giữ nguyên vị trí hoàn toàn ko thay đổi,nhìn sâu vào đôi mắt hắn.
Quả nhiên giống hệt bức tượng.Hắn nghĩ trong đầu bối rối ko biết rốt cuộc nên làm gì.Lần đầu là góc lớp,lần sau lại là cột cờ,còn lần này?Còn có hình thức nào cao hơn ko nhỉ?Hay là treo ngược trên nóc nhà?Ko phải chứ?
“Bố em vừa gọi điện thoại cho tôi!"
“Dạ?" hắn ngạc nhiên nhìn bức tượng thạch cao ko tin được.Rồi đột nhiên não trái của hắn nhanh như chớp trong tích tác tổ hợp và phân tích sự việc.Kết luận là người hắn giãn ra thì ra là cứu viện.
“Tôi hy vọng những điều em nói là đúng.Vì nếu còn có lần sau,tôi cũng ko thể giúp em ko bị đuổi đâu!" tượng thạch cao nói nhẹ nhàng,trong giọng nói có chút răn đe.
Hắn cúi mặt khẽ gật đầu.Em cũng đâu có muốn,chỉ trách nữ quái kia thôi.
“Được rồi giờ về lớp đi!"
Nhi đôi mắt đỏ hoe,gương mặt trĩu xuống.Trong bụng thì lại phơi phới cờ hoa.Lần này để xem hắn còn có thể làm gì.Mỗi ngày đều tìm cách bắt nạt cô.Giờ thì biến đi cho khuất mắt cô.Hahahaha.Và còn điều thú vị hơn nữa là,sau vụ việc lần này Dung mama hoàn toàn ko liếc cô yêu thương trong giờ lý vưa rồi.Và khả năng cô thoát giờ sinh hoạt là vô cùng vô cùng lớn.Nhưng tuyệt đối ko được cười.Cô đang là cô thiếu nữ đáng thương vô cùng sợ hãi.Tuyệt đối ko được cười.Ôi sao mình hạnh phúc thế này.Á.. Hình như hết sốt rồi!!
Giờ 5 phút,Ngọc leo lên bàn đầu ngồi đối diện con bạn thân.Nhìm chằm chằm vào gương mặt đang như con mèo con tội nghiệp của nó.Quá chuyên nghiệp,đôi mắt đen mọng nước,đôi môi ko cười lại lộ vẻ bi ai.Con bạn thân của cô… thật diễn quá đạt rồi.
“Làm gì nhìn tao ghê vậy?" Nhi nói nhíu mày nhìn con bạn.
“Tao nghĩ mày nên nộp đơn thi vào sân khấu điện ảnh đi!" Ngọc kết luận.
“Đứng xỏ xiên tao.Tao biết,tao ko tốt, đụng đến người thương của mày.Nhưng nếu hắn ko đụng tao trước,tao nghĩ cách chơi hắn làm gì!" Nhi nói,hơi bực bội vì bị đá xoáy.
Ngọc im lặng ko nói gì.Ko phải cô thấy chẳng còn gì để nói,chỉ là rõ ràng con bạn cô có lý.Nhi ko phải là đứa con gái hay để ý tới con trai,hay phải nói nó vô cùng,vô cùng ko ưa bọn con trai.Nên nó rất thờ ơ với con trai.Chẳng thế mà khi vào lớp 11,1 anh chàng đẹp trai như minh tinh,mái tóc bồng bềnh,cao 1m8,đi con SH đẹp như mộng bước chân vào học lớp 11A14.Con gái cả trường xôn xao nhao nhao ra sân chỉ để ngắm hắn 1 cái.Có đứa lúc đi học nghề còn vờ lên dãy phòng học lớp hắn để nhìn qua xem tin đồn thế nào.Ấy thế nhưng lúc đó con bạn thân của cô đang vô cùng bình thản nằm ngáy khò khò trên bàn.Lúc bọn con gái bàn tán về chàng trai mới chuyện tới giàu có,đẹp trai thì nó lại ngồi đeo tai nghe nghe nhạc.Hoàn toàn ko có chút hứng thú nào dù chỉ 1 chút.Cũng như những lần vô tình đụng mặt ở hành lang,hay trong sân.Ngọc thì cứ cố bình tĩnh nhưng ánh mắt thì cứ khẽ liếc cậu ta,còn con bạn cô?Nó đang chăm chăm nhao tới giật dây áo lót của mấy nhỏ cùng lớp.Vì thế cho nên,trong thế giới của Nhi hoàn toàn ko có cái gọi là hotboy,cho tới cái ngày Ngọc khóc nức nở gục đầu vào bàn.Khi nó kể chuyện,Nhi còn hỏi nó 1 câu “Nó là thằng nào?Học lớp nào?"
Thế nhưng ko rõ ma xui quỉ khiến làm sao,giờ đây mỗi 1 ngày cậu hotboy đẹp trai ấy lại luôn tìm cách gây sự với Nhi cho bằng được.Ngọc biết,cái tối ở Loo Puk cậu ta thật sự rất mất mặt.Nhưng từ đó đến nay đã quá lâu rồi.Mỗi ngày cậu ta lại đến sớm,canh cho bằng được con bạn cô đi chạy về phía cầu thang lên lớp mà tạt 1 xô nước.Cô nhìn cái dáng người đẹp trai đó 3 ngày liền ngồi trên bậu hành lang ngóng đợi.Rồi mỗi khi Nhi đi qua thích thú tạt nước,2 ngày nay còn chào buổi sáng rất vui vẻ.Trong lòng ko khỏi có chút buồn.Tối hôm đó nhận điện thoại từ Vũ bạn của Tú nói rủ cô đi chơi,cô đã ko suy nghĩ mà đi rất vui,nhưng rốt cuộc Tuấn Tú ngồi trong góc mượn điện thoại của cô gọi cho Nhi.Sau đó thì nổi giận vô cùng đáng sợ.Hai năm cô nhìn theo cậu ta,lúc nào gương mặt cũng lạnh băng,đẹp trai như hoàng tử.Nhưng tối hôm đó cậu ta nổi giận lại vô cùng giống mãnh thú.Thật ra tại sao?Ngọc ko biết.
“Này,mày làm sao đó?" Nhi quơ quơ tay trước mặt con bạn thân đang thẫn thờ.Kéo hồn nó xuống lại thân xác. “Nghĩ gì nhập tâm thế?"
“Ko,ko có gì!" Ngọc cười.
Giờ 5 phút chấm dứt,đám học sinh vội vã về chỗ ngồi ko nên để Dung mama có cơ hội hóa kiếp bất cứ ai trong bọn chúng.
Đúng như Nhi suy đoán,quả nhiên Dung mama hoàn toàn ko đả động gì tới nó.Quá tuyệt vời trong suốt 3 năm cấp 3 lần đầu tiên trong giờ sinh hoạt nó ko bị nhắc tên lấy 1 lần.Đã thế hôm nay Dung mama còn tránh ánh mắt của nó ko dám nhìn nó,cứ như cô gây ra lỗi lầm gì đó.Nó bắt đầu cảm thấy kì lạ.Còn kì lạ hơn nữa,hôm nay Dung mama đại xá thiên hạ,cho về sớm đến 5’.
Nhi đang ung dung tâm trạng vô cùng vui vẻ vì đã thoát được 1 gánh nặng thì có 3 cô gái chắn đường cô lại.Nhi nhíu mày nhìn mấy cô gái trước mặt.Gương mặt xinh xắn,dáng người cũng cao,cái cô ở giữa có phải đã gặp ở đâu rồi ko?
“Chị định đi đâu thế?" một cô gái nói giọng gây sự.
Nhi nhíu mày,cái tình huống này “Gây sự à?".Nhi khẽ cười,ôi ko ngờ cũng có ngày có người gây sự với mình.
“Có chuyện gì?" Nhi nói đôi mắt đen trong veo nhìn thẳng vào mấy cô gái nhỏ.
“Còn hỏi à?Ngày trước ở puk thì ra vẻ ra gây sự.Hóa ra cô vốn có ý định từ trước!" cái cô gái trông mặt quen quen tức tối nói mỉa mai.
“Cô ta là ai vậy?" Nhi nhìn sang Ngọc hỏi.
Cô gái tức điên lên với cái thái độ thờ ơ của cô “Còn giả ngây giả ngô!Nếu đối tượng của anh Tú là bảo vật quốc gia thì tôi còn chịu ko làm gì được,nhưng cô chỉ là con bé bình thường,gan gì chen vào!" cô ta nói.
“Ể?" Nhi ngơ ngác nhìn mấy con bé đang giương oai “Xen vào?Xen vào đâu?"
“Cô là người đang xen vào tình cảm của anh Tú với thầy giám thị chứ ai!Còn chối cả trường này đang đồn ầm lên rồi!"
“CÁI GÌIIIIIIIIIIIIIIII?" … Chuyện.. rốt cuộc là chuyện gì thế này?Cái chuyện gì đang xảy ra thế này?Rõ ràng cô là người bị hại.Bị kẻ biến thái là hắn có ý đồ đen tối trong toa lét nữ..Tại sao .. tại sao giờ cô lại thàng kẻ thứ ba đáng ghét,đang tâm phá hoại mối tình trung học trong sáng ngây thơ,vượt qua giới hạn tuổi tác và địa vị thế này?Có ai nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ko??Tại sao chuyện tình của 2 nhân vật chính .. tôi là tác giả chỉ viết cho hắn đoạn ý đồ đen tối,hành động bỉ ổi thôi… Sao giờ biến thành tôi thành kẻ thứ 3 phá hoại tình cảm 2 nhân vật chính chứ???Rốt cuộc là kẻ nào..kẻ nào dám ăn cắp bản quyền.. Kéo cả tác giả là cô vào cuộc????
Hỗn chiến trường học – round 5
Tuy chỉ là vô tình,nhưng khủng long vừa đưa cho lãng tử 1 cơ hội nghìn năm có 1.Lần này lãng tử thắng..
Tác giả :
Sakura Mooru