Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 17

Sau buổi tối hôm đó, Giản Tình đã được nhiều người biết đến.

Thực ra, lúc ở Phương thị, Giản Tình đã khá nổi tiếng, bây giờ thì thật sự trở thành Đại minh tinh của công ty. Toàn bộ nhân viên của Phương thị, không người nào là không biết cô. Cho dù chưa từng nhìn thấy cô, chỉ cần ngồi một ngày trong công ty, nghe bao nhiêu người kể lại câu chuyện một cách sôi nổi thì không muốn biết cũng khó.

Ai có thể may mắn được như cô, được khiêu vũ thân mật với Phương boss trong bữa tiệc sang trọng đêm Nô-en. Nhưng điều làm người ta hâm mộ nhất là cô còn được Phương boss trao một nụ hôn nồng nàn. Khi hai người hôn nhau, nhất định tất cả nhân viên nữ trong công ty đã rất đau lòng.

Gặp được chuyện tốt như vậy, ngoài Giản Tình ra, còn có thể là ai?

Một số người ủng hộ cảm thấy Giản Tình không những xinh đẹp mà còn rất may mắn.

Nhưng một vài người thì lại tỏ ra ghen tỵ, thấy Giản Tình chẳng qua chỉ là một con hồ ly tinh!

Mặc kệ thế nào, được bất ngờ gặp một mỹ nhân xinh đẹp ở dạ hội vẫn khiến cho các nhân viên trong công ty lúc rỗi rãi bàn tán say sưa không ngớt.

Lần trước đã có nhiều nhân viên vì ăn nói lung tung mà bị đuổi khỏi công ty, nhưng những câu chuyện về bữa tiệc Nô-en vẫn như cơn đại hồng thuỷ cuồn cuộn ào đến.

Trong quán nước, các hành lang, nhà ăn, toilet,… nghiễm nhiên trở thành nơi đông nhất để tập trung bàn luận.

Mà nữ nhân vật chính của câu chuyện đang làm cho công ty xôn xao, ngôi sao mới nổi của công ty – Giản Tình, lúc này lại đang nhốt mình trong toilet, khó xử không biết làm thế nào.

Giản Tình tự nhận mình không phải là một cô gái nhu nhược. Thực ra cô có thể mở cửa toilet, thoải mái bước ra, đứng trước mặt mọi người ung dung rửa tay, hất mái tóc và đi ra ngoài một cách tự nhiên.

Có thể làm như vậy, chỉ có điều trong đầu cô đang suy nghĩ mà thôi.

Cô biết hai ngày nay tin đồn về mình trong công ty được nói rất rôm rả, tốc độ truyền đạt rất nhanh chóng. Đây đều do vụ khiêu vũ xã giao trong đêm Nô-en lần trước gây ra. Cô cứ tưởng tin đồn sẽ sớm kết thúc, nhưng không ngờ mọi người lại dai dẳng đến vậy.

Miệng lưỡi người đời thật không ai biết được. Giản Tình cảm thấy tin tức cứ ngày ngày truyền đi, nói không chừng cô và Phương Khiêm đã có một đứa con bé bỏng, đáng yêu rồi.

Giản Tình ở phòng vệ sinh phải đến 10 phút. Cô cảm thấy, nếu mình còn không đi ra, thì không bị mùi nước hoa sặc sụa bên ngoài làm ngạt chết, cũng bị tin đồn bên ngoài làm sốc đến chết. Kinh khủng là hai kiểu chết này đều rất thảm khốc!

Tuy rằng không cần thiết phải nghe mấy lời nói vớ vẩn của một số cô gái trong công ty, nhưng nhìn chung có thể xác định họ phần lớn do quá xúc động, kích động nói xấu cô đang ngồi bên trong.

“Các cô thấy sao? Cô ta vốn chỉ được vẻ ngoài xinh đẹp, còn thân phận đâu có cao sang gì. Bây giờ thì sung sướng rồi, một tấc đến trời.

“Nếu như ai không biết cô ta, có khi còn tưởng cô ta chính là vợ của giám đốc."

“Không phải chỉ khiêu vũ thôi sao? Có gì đâu chứ, lúc trước có một cô gái là ngôi sao nổi tiếng cũng được Phương boss chỉ định làm bạn nhảy. Tưởng rằng cô ấy sẽ được ngồi vào vị trí Phương phu nhân, rốt cục cũng biến đi đâu mất."

“Cứ chờ xem, thể nào cũng có trò hay."

“Lần trước không phải cô ta đã dụ dỗ cả giám đốc kinh doanh Viên Dịch và Phương boss ở bữa tiệc cưới sao? Cô ta thật sự rất lợi hại, rất biết tận dụng khuôn mặt xinh đẹp của mình.

“Cô ta nghĩ là xinh đẹp thì sẽ lấy được người giàu có chắc?"

“Nhưng Tiểu Tình nghĩ vậy cũng không sai…."

“Các cô nghĩ xem bộ lễ phục kia, có phải cô ta đi mượn của ai không?

“Không thể nào, không phải Tiểu Tình rất có bản lĩnh “kiếm tiền" sao?"

“Vậy cũng đúng!"



Tuy Giản Tình sớm biết rằng với những lời đồn ác ý thì nên bỏ ngoài tai, nhưng lúc này khi trực tiếp nghe được những lời đó, cô vẫn cảm thấy bị tổn thương.

Bây giờ mới chỉ là đồn đại, mọi người đã nghĩ về cô như thế. Đến lúc nào đó hai người công khai quan hệ, thì cô còn bị soi mói đến mức nào nữa. (1)

Dung mạo giống như của cô thì sao chứ, chẳng lẽ những người có dung mạo xinh đẹp đều là hồ ly tinh cả sao?

Nếu lúc này cô đẩy cửa bước ra ngoài, liệu mấy người đó sẽ nhìn cô với ánh mắt như thế nào? Còn có thể kiêu ngạo, không coi ai ra gì nữa không? Đôi bàn tay mềm mại của Giản Tình nắm chặt thành nắm đấm, tưởng như có thể cho cô thêm dũng khí đẩy cửa bước ra. Nhưng vừa được một lúc, đôi tay lại chán nản buông xuống. Việc gì cô phải làm vậy, làm khó người khác chẳng phải đang làm khó chính mình sao.

Hạnh phúc nhỏ nhoi của cô và Phương Khiêm, sao có thể để cho người khác biết được. Được gặp anh, được yêu anh, đời này cô đã quá may mắn rồi. Cô vẫn cho rằng tình cảm của cô chỉ mình Phương Khiêm hiểu là đủ. Cô giấu diếm mọi người cũng chỉ để bảo vệ cho hạnh phúc nhỏ nhoi này.

Nay gặp phải những lời đàm tiếu không hay, Giản Tình không khỏi dao động, chẳng lẽ cô quyết định như vậy là sai ư? Mà nếu ngay từ đầu quang minh chính đại công khai quan hệ với Phương Khiêm, những dư luận mà cô đối mặt phải chăng sẽ càng lớn và xấu xa hơn? Tất cả đều rất khó lý giải.

Nhưng sự thật nói cho cô biết, sự cẩn thận của cô đã làm tình cảm của hai người duy trì được hai năm. Có phải nếu cô tiếp tục giấu kín chuyện này, tình cảm sẽ được bền vững lâu hơn, những lời đàm tiếu chanh chua phải chăng sẽ càng ít đi?

Tâm trạng của cô lúc này đang buồn bực đến cực điểm.

Cũng may vừa nãy từ phòng làm việc đi ra, cô tiện tay cầm theo điện thoại di động. Giản Tình hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra, không dám đối diện với những lời nói xấu ngoài kia mà vội vàng cầu cứu.

“Tiểu Lâm, cứu chị, chị đang bị kẹt trong toilet." Giản Tình nhắn tin cho Tiểu Lâm, ngửa đầu lên trần nhà toilet, tưởng tượng xem nếu Tần Tiểu Ý gặp phải tình huống này, cô sẽ ứng xử như thế nào? Hẳn đã sớm lao ra nói phải trái một trận với bọn họ rồi.

Tiểu Lâm nhanh chóng nhắn lại: “Cứu gì cơ, có phải trong toilet hết giấy vệ sinh rồi không?"

Nghe xong câu nói của Lâm Kiều Kiều, cơn buồn bực đang nặng nề bao quanh cô phút chốc được thay thế bằng cảm giác bất lực. Cô bé này sao lúc nào cũng hài hước như vậy?

“Có người đang nói lung tung ở bên ngoài, chị ngại không dám đi ra." Giản Tình nghiêm túc nói rõ lý do.

“Thảo nào chị Tần bảo chị không có chút bản lĩnh nào cả."

Nhìn chằm chằm vào di động một lúc, Giản Tình bất đắc dĩ bĩu môi, nha đầu kia thân thiết với Tần Tiểu Ý từ lúc nào mà cứ chị chị em em vậy? Việc này cô hoàn toàn không biết.

Không cần đợi lâu, chợt nghe thấy Lâm Kiều Kiều vào toilet làm một tràng: “Người nào đang chặn toilet vậy? Thợ sửa chữa đã đến rồi. A, thì ra là chị Mạnh. Nơi này thối quá, mọi người có ngửi thấy không?"

“Tôi có thấy thối đâu?" Có người đáp lại.

“Tại sao lại không thấy, đầy mùi hôi thối bốc lên, hình như là do các chị ở trong này lâu quá thì phải." Lâm Kiều Kiều lấy tay bịt mũi nói.

“Thôi, chúng ta vào làm việc đi." Mọi người vốn đang bàn tán vui vẻ, lại bị Tiểu Lâm xen vào, cảm thấy rất mất mặt nên nối đuôi nhau ra ngoài.

“Chị Tình, có thể ra ngoài được rồi, ở bên trong lâu như vậy mà chưa bị chết ngạt sao?"

Giản Tình mở cánh cửa phòng, vẻ mặt đau khổ đi ra: “Chị cũng đâu muốn vậy."

“Chị cũng thật là, gặp tình huống này thì phải ra tranh luận phải trái với họ, không nên ở bên trong trốn tránh, người khác biết được lại tưởng chị có gì mờ ám."

“Tranh luận gì chứ, biết rõ đó là tin đồn mà còn đứng ra thanh minh, có khi lại làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn." Rửa tay xong, Giản Tình khẽ thở dài: “Thôi quên đi, chúng ta quay về phòng làm việc."

Lâm Kiều Kiều đi cùng cô, cũng than thở: “Chị Tình, sao chị có thể hiền lành mà chịu nhục như vậy? Em nghĩ chị nên chạy đến văn phòng của boss khóc lóc ầm ĩ một trận. Em khẳng định boss sẽ rất đau lòng rồi đuổi tất cả những người ăn nói lung tung kia ra khỏi công ty."

Giản Tình nhìn cô: “Nói thì đơn giản, công ty đâu dễ tuyển chọn được nhân tài? Đâu phải cứ muốn đuổi là đuổi được."

Bây giờ cô cũng không dám lợi dụng việc Phương Khiêm chiều chuộng mà kiêu ngạo. Cô biết Phương Khiêm thương yêu cô, nhưng cô thật sự không muốn vì chuyện của mình khiến anh làm những việc không suy nghĩ ở công ty. Giống như chuyện những thư kí lần trước, nếu như cô biết sớm hơn, nhất định sẽ ngăn cản anh. Phải biết rằng không có những thư kí này bên cạnh, lượng công việc Phương Khiêm phải làm ước chừng tăng thêm gấp đôi.

Vừa ngồi vào chỗ, cô lập tức nhận được tin nhắn của đầu heo. Đột nhiên nhớ lại hôm qua Tiểu Lâm đã biết đầu heo trong danh bạ của cô là ai, bây giờ vẫn còn nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám, trêu chọc cô rất lâu.

“Tối nay anh có việc, em về nhà trước đi."

Giản Tình nhìn tin nhắn, nhanh chóng hồi âm: “Có phải đi xã giao không? Anh uống ít rượu thôi." Tuy rằng tửu lượng của Phương Khiêm rất tốt, nhưng cô vẫn cẩn thận dặn dò.

“Giờ tan tầm đường rất đông, em về cẩn thận."

Nhìn tin nhắn chỉ có vài chữ ngắn ngủi nhưng vẫn đủ bộc lộ tình cảm của anh, Giản Tình cảm thấy trong lòng thật ấm áp.

Tuy những lời đàm tiếu trong toilet làm Giản Tình rất buồn phiền, nhưng nhận được tin nhắn của anh tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

Tưởng rằng sẽ vui vẻ cho đến lúc tan tầm thì lại nhận được điện thoại của Lưu trưởng phòng. Cảm xúc của Giản Tình phút chốc lại chùng xuống.

“Cái gì? Trợ giúp cho phòng quan hệ xã hội! Trưởng phòng của chúng ta thật biết đùa?" Tiểu Lâm khi nghe yêu cầu của trưởng phòng, tức giận giậm chân. Ai là người quản lý bộ phận quan hệ xã hội? Chính là Bạch Lị Lị. Dùng đầu ngón chân cũng biết Bạch Lị Lị muốn Giản Tình trợ giúp cho bộ phận quan hệ xã hội, chắc chắn là không có ý tốt..

Giản Tình nhận được mệnh lệnh này, cũng thấy hơi chán nản: “Chị cũng hy vọng trưởng phòng đang nói đùa."

Họ nói hai ngày nữa sẽ phát hành sản phẩm mới, vì cô là hoa khôi của công ty, cho nên Bạch Lị Lị mong cô có thể giúp đỡ cho họ.

Lý do đàng hoàng như vậy, ai tin được chứ? Công ty lớn thế này, có thể dễ dàng mời một người mẫu nổi tiếng, giờ Bạch Lị Lị muốn cô đi, chắc chắn là có mục đích.

“Chị Tình, đừng ngẩn người ra nữa, gọi điện cho Phương boss đi, chuyện này anh ấy có thể dễ dàng can thiệp được. Chị không được đi cùng phòng quan hệ xã hội, sẽ bị đám phụ nữ kia giày vò chết mất."

Giản Tình lắc đầu, cô đâu thể cứ gặp khó khăn là nhờ đến Phương Khiêm? Anh là người yêu chứ không phải nô bộc của cô. Hơn nữa anh còn có nhiều việc phải làm, là bạn gái của anh thì không nên làm phiền anh.

Nghĩ đến đây, Giản Tình nhìn Tiểu Lâm rồi cười: “Đi trợ giúp chứ không phải đi chịu chết, bọn họ cũng không thể xơi tái chị được, cứ đi thử xem họ muốn làm gì."

Tiểu Lâm xông đến đứng trước mặt cô: “Chị còn muốn xem sao? Nghe thôi cũng biết là họ muốn làm gì, bọn họ muốn chị đến là để giày vò chị!"

“Em bình tĩnh một chút đi Tiểu Lâm, mọi chuyện có lẽ không như em nghĩ đâu. Cho dù gặp phải việc gì, chị cũng sẽ không để bọn họ điều khiển mình. Tin chị đi!".Lúc nói ra những lời này, kỳ thật trong thâm tâm Giản Tình không hề tự tin như vậy.

“Tin chị? Vừa nãy ở trong nhà vệ sinh còn phải cầu cứu em, chị muốn em phải tin tưởng chị thế nào đây?" Lâm Kiều Kiều bỗng nhiên ở trong trạng thái điên cuồng.

Cách đó không xa, những nam đồng nghiệp chứng kiến cảnh Lâm Kiều Kiều như vậy, đều vụng trộm lắc đầu. Vì sao phòng nhân sự lại sắp xếp cho hai cô gái này làm việc cùng nhau chứ? Một người hoàn mỹ khiến cho người ta nhìn vào thì cảm thấy như đang bay lên thiên đường, một người lại thô lỗ khiến người ta phải khổ sở, sống không bằng chết.

Giản Tình nghe Lâm Kiều Kiều mắng, tạm thời không biết phải nói gì.

Tuy vậy, cuối cùng Giản Tình vẫn quyết định nghe theo sự sắp xếp của trưởng phòng, đi đến bộ phận xã hội. Không vì lý do gì khác mà bởi vì Tiểu Lâm và Tần Tiểu Ý giống nhau như đúc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Khẩu khí này, nhất định cô phải đoạt lấy.

Chỉ là phòng quan hệ xã hội, đâu phải hang hùm miệng cọp, có gì mà phải sợ!

Tuy đã chuẩn bị tâm lý thật ổn định nhưng khi Giản Tình bước vào phòng quan hệ xã hội, cô vẫn cảm thấy hơi run. Nhớ tới ánh mắt hung ác của Bạch Lị Lị đêm Giáng Sinh, Giản Tình liền cảm thấy nhiệm vụ “hỗ trợ kĩ thuật" lần này không chừng là lành ít dữ nhiều.

“A, đây không phải là Giản trưởng ban sao? Cô đến nhanh thật. Chúng tôi cứ nghĩ là Lưu trưởng phòng phải xuống tận nơi mời lên cơ." Bạch Lị Lị nhìn thấy Giản Tình, vội vàng chạy ra, nở một nụ cười vô cùng thân thiết. Người nào không biết, có khi còn tưởng hai người là chị em tốt của nhau.

“Bạch trưởng phòng, trưởng phòng của chúng tôi phân công tôi xuống để trợ giúp cho mọi người, cô xem ở đây có việc gì cần tôi giúp không?" Giản Tình âm thầm giữ khoảng cách với Bạch Lị Lị, vẻ mặt quan tâm tới công việc.

“Đúng vậy, nếu không phải là chuyện khó giải quyết, chúng tôi cũng không dám làm phiền Giản trưởng ban. Ngày phát hành sản phẩm sắp đến rồi, việc chọn người chúng tôi vẫn chưa quyết định được, mọi người đều gấp rút. Đột nhiên chúng tôi nhớ lại lễ Giáng Sinh hôm đó, Giản trưởng ban đúng là xinh đẹp như tiên nữ, cho nên chúng tôi mới mời cô xuống đây để thương lượng." Thái độ thành khẩn của Bạch Lị Lị khiến toàn thân Giản Tình tê cóng.

“Bạch trưởng phòng đừng nói như vậy, nếu có thể giúp được việc gì, tôi sẽ cố gắng hết sức."

“Ơ kìa, chúng ta đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa, vào bên trong nói tiếp đi."

Bị Bạch Lị Lị giữ chặt hai tay, Giản Tình cười khổ trong lòng. Giờ cô đang ở trên thuyền giặc, có hối hận cũng không kịp nữa rồi!
Tác giả : Tuyết Mặc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại