Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 63

Hiên Mộc nghe vậy, cặp mắt xanh như ngọc đột nhiên trừng lớn, tiếp theo có vài nét cười hiện lên trên đáy mắt. Đây là lần đầu tiên anh thấy Tần Mặc Nhiên có bộ dáng cực kỳ giận dữ như vậy. Cười đã rồi, anh nhìn gương mặt tuấn tú của Tần Mặc Nhiên từ từ đổi thành xanh đen, nói:

“Mặc, cậu làm như vậy được sao? Sẽ dọa Tô Ca bỏ chạy mất."

Tần Mặc Nhiên vẫn đứng thẳng tấp, bất động ở một bên, giống như không có nghe lọt chữ nào. Lần này, Hiên Mộc nhịn không được, lắc đầu một cái. Hai người này quả thật là lằng nhằng mà. Anh cũng biết một chút về Tô Ca cô nàng kia, tiêu biểu chính là đầu óc hơi chậm tiêu một chút. Hết lần này tới lần khác Tần Mặc Nhiên lại không chịu giải thích, giấu hết những chuyện buồn bực ở trong lòng. Bực mình nhất là, nếu hai người ở chung với nhau, phải có một người chịu chủ động thì mới có thể, cũng giống như là anh và Trần Lê. Mỗi khi nhắc lại, sự kiên cường và dũng cảm của Trần Lê luôn làm anh cảm thấy xấu hổ. Nghĩ đến đây, Hiên Mộc lật đật đi ra ngoài vì có chuyện cần phải chuẩn bị.

Ban đêm ở nhà họ Ân, trong yên tĩnh lại có chút quỷ dị. Tô Ca nằm ở trên giường trăn qua trở lại, không tài nào ngủ được. Hôm nay cả ngày trôi qua bất ổn. Vốn là cô đang nhìn Trăn Sinh luyện tập bắn súng thì Trăn Sinh bị Ân lão thái gọi đi. Sau đó Tô Ca biết điều, trở về phòng của mình. Không biết rốt cuộc Ân lão thái nói cái gì với cậu ấy mà khi trở về, mặt mũi Trăn Sinh thật là khó coi. Nhưng bất kể Tô Ca nói bóng nói gió như thế nào, cậu ấy cũng không nói một lời. Chỉ là cặp mắt y hệt như con thỏ nhỏ nhìn cô một cách sâu thẳm, sau đó cúi đầu nói một câu: “Tối nay đừng đi ra khỏi phòng." Rồi xoay người đi ra ngoài.

Trăn Sinh đã bắt đầu có chuyện bí mật của riêng mình rồi sao? Trong lòng Tô Ca có chút mât mác, nhưng vẻ mất mác lại từ từ biến thành vui mừng. Thiếu niên được cô che chở bây giờ đã thật sự trưởng thành rồi nha.

Tần Mặc Nhiên tới nhà họ Ân lúc trời đã hoàn toàn tối đen như mực. Vốn dĩ là anh muốn lặng lẽ đi vào phòng Tô Ca, chụp thuốc mê cô rồi mang cô đi. Vậy mà không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một dự cảm vô cùng lo lắng. Cho nên trong lòng vừa không yên, anh liền dẫn theo mấy người đàn ông, đánh kẻng khua chiêng đập gõ cửa chính. Người đàn ông có gương mặt khôn khéo tự xưng là lão Tứ mà lần trước có gặp đang khom người đứng ở một bên, thoải mái mở cửa ra, nhìn Tẩn Mặc Nhiên cười nói:

“Lão thái gia đang đợi tông chủ Tần ở phòng khách đã lâu. Xin mời theo tôi."

Nghe vậy, ánh mắt của Tần Mặc Nhiên tối sầm lại. Chẳng lẽ lão thái gia nhà họ Ân đã sớm biết mình sẽ tới hay sao? Nhưng sắc mặt của anh không thề thay đổi, chỉ là sải bước đi vào. Trong phòng khách, một lão già với ánh mắt lạnh lẽo đang ngồi từ từ thưởng thức trà. Sắc mặt ông lão hơi trầm xuống, giờ phút này, hai cánh tay già nua đang cầm ly trà từ từ hà hơi, hương trà thơm ngát thấm vào lòng người.

Từ hồi nãy tới giờ, Trăn Sinh đang đứng phía sau ông lão, cánh tay nhỏ bé vuốt ve bả vai của Ân lão thái. Hình như ông lão cũng rất là hài lòng, hai hàng lông mày giãn ra mấy phần. Tần Mặc Nhiên gật đầu chào ông một cái rồi đi thẳng tới trước, ngồi xuống đối diện. Sau khi ngồi xuống, Ân lão thái gia tiếp tục thưởng thức trà, còn Tần Mặc Nhiên thì nhàn hạ quan sát mọi người ở trong phòng, không có một chút vội vả. Nếu anh mở miệng trước mà Ân lão thái gia còn chưa nói lời nào thì rõ ràng là không biết lễ độ, xem ai bỏ cuộc trước mà thôi. Cứ như vậy, thời gian yên lặng trôi qua, một hồi lâu mới nghe Ân lão thái gia ho khan một tiếng thật lớn, rồi sau đó nghe ông lên tiếng nói:

“Đã trễ như thế mà Tông chủ Tần còn dẫn người tới đây làm gì?"

Tần Mặc Nhiên lên tiếng đáp: “Cháu đến đây chỉ vì muốn mang người đàn bà của cháu đi!"

“Đàn bà của cậu?" Giọng nói của Ân lão thái gia trầm xuống, lộ ra vài phần quỷ quyệt.

“Người đàn bà mà Tông chủ Tần nhắc tới còn là hộ vệ của “gia chủ" đương thời của nhà họ Ân. Như vậy, tính ra cô ấy cũng coi như là người của nhà họ Ân chúng tôi. Tông chủ Tần cho là, hộ vệ của trăm năm nhà họ Ân có thể nói mang đi là mang đi sao? Nếu như mỗi người đều nghĩ như thế, vậy thì nhà họ Ân làm sao có chổ đứng ở Hongkong trăm năm nay?

Nhìn bộ dạng giả đò nói năng chính trực của Ân lão thái gia, Tần Mặc Nhiên âm thầm mắng một tiếng “ Lão Thất Phu! ", sau đó trầm giọng hỏi :

“ Vậy theo ý của Ân lão thái, ông muốn như thế nào mới thả người đây? "

Nghe anh nói như vậy, Ân lão thái nhìn một cách tán thưởng, sau đó nói :

“ Thật ra thì chuyện này rất là đơn giản. Chỉ cần Tông chủ Tần có thể nhường lại ba phần quyền giao dịch súng đạn, cậu có thể dẫn người đi ngay bây giờ. "

Nghe vậy, lửa giận trong mắt Tần Mặc Nhiên từ từ lan tràn. Cái lão hồ ly này, bản thân không hề bỏ ra chút công sức lại muốn dễ dàng đoạt lấy thành quả mà “ Sát " cố gắng lâu nay sao? Chiến lược này quả thật là quá tinh xảo. Sắc mặt Tần Mặc Nhiên tối lại, anh nhìn Ân lão thái gia nói :

“ Ân lão thái, dù sao chuyện này không phải do cháu có thể làm chủ. Cháu còn phải thương lượng với người anh em kết nghĩa một chút. "

“ Nếu là như thế, mời Tông chủ Tần thương lượng có kết quả rồi mới trở lại đi. "

Không thể nghi ngờ, đây chính là cách đuổi khách rồi. Tần Mặc Nhiên lạnh lùng để ly trà xuống, sau đó dẫn đám thủ hạ chậm rãi rời đi. Sau khi anh đi khỏi, Trăn Sinh dừng lại động tác nắn vai, cặp mắt sáng long lanh của người thiếu niên kia nhìn Ân lão thái nói :

“ Ông ngoại, ông đem Tô Ca giao cho hắn thật sao? "

Bàn tay của lão già vẫn gõ gõ ly trà, bình thản đáp lại :

“ Nếu tên nhóc Tần này có thể trao đổi đồ như lời ông yêu cầu, đương nhiên là sẽ. "

Nghe vậy, cặp mắt sáng ngời của Trăn Sinh như muốn nhỏ máu, cố nén giận dữ nói :

“ Nhưng ông Ngoại, ông đã đồng ý với cháu không đuổi Bạch Luyện đi mà! "

"Đồ vô dụng!" Ân lão thái gia tiếc rẻ rèn sắc không thành thép, hung hăng trợn mắt nhìn Trăn Sinh một cái, rồi mở miệng mắng :

"Cháu cho rằng ông Ngoại làm những điều này là vì ai hả? Còn không phải là ông Ngoại vì cháu sao! Nếu như không phải cháu khi không giết chết Trần Diên Chi, cuối cùng còn không lấy được một nữa phần lợi ích, ông Ngoại cần gì phải làm như thế? Cháu khiến cho ông Ngoại già đầu rồi mà còn phải đi tranh giành cùng các người sao?"

Ân lão thái thấy Trăn Sinh cúi đầu, sắc mặt có vẻ dịu lại, lúc này mới nói tiếp :

“ Trăn Sinh à, cháu là người thân duy nhất của ông Ngoại trên thế gian này. Tất cả những gì ông Ngoại làm chỉ vì cháu mà thôi.

Một người đàn ông ở tuổi của cháu, điều quan trọng nhất chính là muốn biết rõ tương lai của mình sẽ đi về đâu và cuộc sống sau này sẽ như thế nào, hơn nữa, còn vì mục tiêu này mà phấn đấu. Cháu muốn đứng ở trên cao làm mưa làm gió nhìn xuống người khác, hay là cháu muốn cuộc sống thấp hèn, đối với người khác như chó vẩy đuôi mừng chủ đây? Đừng có quên anh trai của cháu chết như thế nào!! "

Những lời này, khó khăn lắm liền rơi vào đạt đến sanh trong lòng. Bàn tay vốn đang nắm chặt của người thiếu niên kia cuối cùng cũng từ từ nới lỏng. Trong những năm lang thang khắp nơi kia, mỗi đêm anh trai đều ôm cậu vào lòng, lần nào cũng nói nhỏ bên tai của cậu :

"Nhất định về sau anh sẽ trở thành nhân vật có mặt mũi, sẽ che chở cho Trăn Sinh, để cho Trăn Sinh có một cuộc sống an lành, không ai ăn hiếp".

Lúc anh trai hứa hẹn những chuyện đó thì anh cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi. Anh phải chịu đựng những khổ nhục cũng chính vì mình. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy mình chỉ là đứa trẻ con, mơ hồ giống như là ma cà rồng, từ từ hút hết cuộc sống tươi đẹp của anh trai. Anh ơi, trở thành người có mặt mũi, nên là nguyện vọng của anh, đúng không? Đây cũng là nguyên nhân trước kia em đồng ý trở về Hongkong với nhà họ Ân. Nếu không có cuộc trò chuyện với ông ấy, có lẽ em đã quên mất ước nguyện lúc ban đầu rồi. Anh oi, anh sẽ không trách em chứ?

Đang lúc suy nghĩ, cậu ấy nhớ tới nụ cười yếu ớt của Tô Ca đang nhìn mình, nụ cười trên mặt từ từ hiện ra vài phần khổ sở. Bạch Luyện tuy có tốt, nhưng người cô ấy thật sự quan tâm để ý không phải là mình. Như vậy không lẽ phải mất cô ấy sao? Vẻ mặt của Trăn Sinh không ngừng thay đổi, sau đó lại bình thản trở lại.

Đang cân nhắc hắn nhớ tới vẫn cười yếu ớt nhìn hắn tô ca, nụ cười trên mặt dần dần hiện ra mấy phần khổ sở . Uổng công luyện tập tuy tốt, nhưng nàng tâm chân chính để ý người cũng không phải mình, như thế chính là thật phải bỏ qua nàng sao? Đạt đến sinh khuôn mặt âm tình bất định, tiếp theo lại bình hòa sắc mặt. Nên bỏ vứt bỏ, có lẽ phải vứt bỏ.

Đến nữa đêm mà Tô Ca vẫn không ngủ được, mắt mở nhìn lên trần nhà, trong đầu chỉ còn lại một mớ hổn loạn. Lúc Trăn Sinh trở lại, theo thói quen nằm xuống bên cạnh cô, sau đó bàn tay nhỏ bé nắm chặt bên hông của cô, trên người tỏa ra một mùi thơm bạc hà tươi mát. Chắc là cậu nhóc này mới tắm xong, Tô Ca đưa tay lên tìm kiếm, phát hiện đầu tóc của cậu ấy ướt nhem, chắc hẳn là chưa lau khô tóc đã leo lên giường.

"Trăn Sinh, đứng lên chị sấy tóc cho cậu. Để như vậy đi ngủ rất dễ bị cảm lạnh."

“ Không cần… "

"Không cần. . ." Âm thanh cuối của người thiếu niên kéo dài trong lòng của cô, vùi đầu cọ xát, rõ ràng là muốn làm nũng, sau đó mới ừ hử nói :

“ Bạch Luyện, để cho em ôm một lát, một chút thôi cũng được. "

Thấy vậy, Tô Ca cũng không hối thúc cậu ấy, để mặc cậu ấy ôm. Qua một hồi lâu mới nghe cô nói :

“ Trăn Sinh, cậu yên tâm đi, chị sẽ không bỏ cậu đâu… "

Nhưng… Nhưng em lại muốn tự tay đẩy đi ra. Ở trong lòng cô, Trăn Sinh buồn bực không nói lời nào. Một lúc sau mới mở miệng nói :

“ Bạch Luyện, chúng ta đính hôn đi! "

Cái gì? Đính. . . Đính hôn? Tô Ca hoàn toàn ngây ngẩn cả người, con mắt trợn muốn lồi ra. Nhìn bộ dạng giống như bị sét đánh của Tô Ca, Trăn Sinh vội vàng giải thích :

“ Chỉ là đính hôn giả mà thôi. Ông Ngoại nói em là người thừa kế của nhà họ Ân, bên cạnh luôn có một người phụ nữ đi chung thì sẽ gây ra nhiều chuyện rắc rối. Cho nên muốn cho thân phận “ Bảo hộ " của chị một danh phận quang minh chính đại."

Nhìn cặp mắt khẩn trương co rút của cậu nhóc mà Tô Ca có chút đau lòng, vỗ vỗ bả vai của cậu ấy rồi nói :

“ Không có chuyện gì! Chỉ cần chuyện Trăn Sinh muốn làm thì chị sẽ ủng hộ. "

Chậm rãi nhắm mắt lại rồi quay về vị trí của mình, khóe môi Tô Ca hiện lên một nụ cười khổ sở không dễ dàng phát hiện được. Nhất định là mới vừa rồi Tần Mặc Nhiên đã tới, không lẽ đây là kết quả thương lượng của bọn họ sao? Cứ như vậy là cô bị vứt bỏ à? Mặc dù người đàn ông kia không có chính thức nói yêu cô, nhưng lại cho cô cái cảm giác được yêu. Hóa ra là muốn bỏ đi vĩnh viễn.

Ngày hôm sau thức dậy, Tô Ca cảm thấy ể oải, toàn thân không có chút sức lực nào, mà Trăn Sinh cũng đã đi tiếp nhận huấn luyện mới từ sớm. Sau khi ăn sáng xong, Tô Ca nằm ở ngoài ban công ngắm hoa một cách chán chường, hoàn toàn không biết bên ngoài phong ba đã bắt đầu chỉ vì một câu nói bằng lòng của cô với Trăn Sinh.

Kế đó, sau khi lão đại của Hồng Hưng, Trần Diên Chi, bị nổ chết trong chính biệt thự của mình, phong hướng của hắc đạo Hongkong biến đổi một cách đột ngột. Vân Nam của hội Tam Hợp liên thủ với một thế lực không rõ danh tánh nuốt chửng một phần lớn địa bàng của Hồng Hưng. Ban đầu, hắc đạo của Hongkong bắt nguồn từ Hồng Hưng, ngang tài ngang sức với hội Tam Hợp, nay bị tiêu diệt hoàn toàn, biến thành cục diện độc quyền của hội Tam Hợp. Tất cả biến cố chỉ xảy ra trong một đêm, khiến mọi người phải khiếp sợ. Nhưng mà vẫn còn chưa hết, xuất thân từ một bang hắc đạo tầm thường, nhà tài phiệt Ân Thức từ từ cải tà quy chánh trở thành một trong những thương gia đứng đầu Hongkong, ngay lúc này lại đột nhiên tuyên bố, người thừa kế bị mất tích đã mười hai năm nay đã trở về, lại còn cử hành nghi thức đính hôn trong hai ngày nữa.

Khỏi cần phải nói hành động này khiến mọi người trợn to hai mắt, người thanh niên đứng đầu nhà họ Ân năm nay chỉ có mười bảy tuổi, vì lẽ gì mà đính hôn sớm như vậy? Trong tiềm thức của mọi người, không lẽ sự suy sụp của Hồng Hưng và vùng dậy của hội Tam Hợp là do Ân lão thái gia âm thầm khống chế? Nhưng mà, điều làm người ta kinh ngạc nhất chính là, cho đến bây giờ, thân phận của bà chủ tương lai của nhà họ Ân vẫn là ẩn số. Tất cả những người có mặt mũi ở Hongkong đều đứng ngồi không yên. Chịu thôi, phải đợi đến lúc tham gia nghi thức đính hôn thì mọi chuyện sẽ được rõ ràng.

Trong một ngôi nhà ở Cửu Long, ánh mắt của Tần Mặc Nhiên đã ngưng tụ thành băng hết rồi. Không ngờ Ân lão thái hồ ly này lại ra tay trước chiếm ưu thế sao? Rõ ràng là ông ta muốn ép mình ra tay. Thử hỏi trên thế gian này có người đàn ông bình thường nào lại dễ dàng tha thứ người đàn bà của mình mang họ người khác. Toàn thân Tần Mặc Nhiên tức giận tới mức cực điểm, cơ hồ nếu không bộc phát thì thật sẽ bị nghẹn chết.

Trong tay Hiên Mộc cầm một tấm thiệp mời mạ vàng, cau mày nhìn một hồi lâu rồi mới nói với Tần Mặc Nhiên :

“ Mặc, cậu thật sự nghĩ tới chuyện dâng tận tay những đồ mình cực khổ lắm mới kiếm được cho người ta hay sao? "

Nếu thật sự là như vậy thì dĩ nhiên là không cam lòng chút nào. Nhưng mà hiện giờ, ngoài trừ buông tay, như vậy còn có cách nào khác đâu? Cặp mắt xanh như ngọc của Hiên Mộc tối sầm lại, giọng nói ôn nhu lại lộ ra một tia an ủi rõ ràng :

“ Mặc, có một số việc cậu phải suy nghĩ cho kỹ. Đối với cậu, cái nào là quan trọng, thế lực của Hongkong có thể thu hồi, nhưng Tô Ca thì cũng chỉ có một. "

Nghe vậy, cặp mặt lạnh lùng như băng tuyết kia của Tần Mặc Nhiên mới tan chảy một chút. Lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn Hiên Mộc nói :

“ Mộc, thật ra thì so với tớ, cậu quyết đoán hơn nhiều. "

Rốt cuộc hiểu được mình thật sự mình cần cái gì, cho nên hôm nay mới xảy ra màn kịch như thế này. Hiên mộc nghe vậy, trong đầu thoáng qua gương mặt xinh xắn của Trần Lê, khóe mắt lơ đãng dịu đi một chút, rồi nghe anh nói : “ Thật ra thì không phải, lý trí nhất chính là Trần Lê đó . "

Tần Mặc Nhiên nghe vậy, sắc mặt không khỏi lộ ra vài phần ôn nhu. Anh làm sao không biết được căn bản là mình không thích hợp với Tô Ca. Tô Ca quá mềm mỏng, luôn cần người khác nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu mình tìm được một cô gái mạnh mẽ, chắc chắn sẽ thích hợp với mình hơn. Nhưng trên đời này, tình yêu không phải chỉ nói một câu rõ ràng thích hợp hay không. Tất cả sự yêu thương cùng tình cảm đều trao cả cho cô, bây giờ làm sao mà thu hồi lại đây? Thế cho nên dần dần trở thành một loại thuốc phiện, cai không được rồi. Nếu đã cai không được thì cần gì phải đấu tranh một cách khổ sở chứ?

Cân nhắc một hồi, màu sắc đen tối trên mi tâm của Tần Mặc Nhiên hoàn toàn biến mất. Anh khẽ nhếch đầu, biến thành người đàn ông cao quý lạnh lùng, nắm trong lòng bàn tay tất cả sự việc như trước kia. Bờ môi có vẻ nhu hòa hơn, anh nói :

“ Xem ra là phải thương lượng lại với Vân Nam một phen. "

Lúc Hiên Mộc trở lại phòng thì Trần Lê đã không còn ở đó, trên bàn để lại một tờ giấy, bên trên là những dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp :

“ Hiên, em đi đến nhà họ Ân thăm Tô Ca một chút. Đừng lo lắng cho em! Thăm cô ấy xong em sẽ trở lại. "

Hiên Mộc lập tức vò nát tờ giấy kia ở trong tay. Theo bản năng, anh lật đi lật lại tờ giấy rồi muốn lao nhanh ra cửa. Vậy mà vừa đi đến cửa thì dừng chân lại. A Lê cô ấy không phải là loại phụ nữ không biết chừng mực. Cô đi tìm Tô Ca đương nhiên là có lý do của cô ấy, mình cần phải tin tưởng cô ấy, giống như cô ấy một lòng một dạ tin tưởng mình.

Nghĩ đến đây, toàn thân Hiên Mộc cũng trấn tĩnh lại. Anh từ từ đi vào, ngồi xuống ghế sa lon, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để thực hiện những yêu cầu tráo trở của Ân lão thái kia. Trong lòng anh hiểu thế nào Tần Mặc Nhiên cũng sẽ đáp ứng. Đã như thế, thì người quân sư như anh đây phải tìm đủ mọi cách để làm giảm đi tổn thức tới mức thấp nhất mà thôi.

Tô Ca nằm ở trên ban công cho tới trưa. Mặc dù tầm mắt dừng lại ở một cành hoa cách đó không xa, nhưng tròng mắt thì vô cùng trống rỗng. Trần Lê đi tới vỗ nhẹ lên lưng của Tô Ca. Tô Ca ngoảnh đầu lại thì thấy cô ấy, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng rõ ràng. Cô quay người lại ôm chầm lấy Trần Lê, âm thanh trong trẻo nói :

“ A Lê, sao cậu lại tới đây? "

“ Cái cô nhóc không có lương tâm này, tớ đến thăm cậu không được sao? "

Tô Ca nghe vậy thì có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống. Lúc này, cô mới phát hiện là hình như Trần Lê đã thay đổi rất nhiều. Mở to mắt dò xét một cách cẩn thận, phát hiện Trần Lê chỉ mặc một bộ đồ rất giản dị, quần jean và áo khoác trắng, tóc được cột bằng sợi dây màu xanh dương, toàn thân lộ ra một vẻ thanh lịch trang nhã. Cô gái trước kia ăn mặc phóng khoáng, trang điểm tinh xảo yêu kiều tựa hồ như hoàn toàn biến mất. Ngược lại, Trần Lê hôm nay cho người ta một loại cảm giác dịu dàng. Nhưng dưới sự dịu dàng, trong cặp mắt đen láy kia lại lộ ra vẻ kiên cường. Một phong cách rất là mâu thuẫn.

Nhưng bất kể như thế nào, cũng làm Tô Ca cảm thấy an lòng.

“ Tô Ca, lần này tớ tới tìm cậu, không phải là để khuyên cậu, chỉ là muốn kể cho cậu nghe một ít hiểu biết của tớ về chuyện tình cảm. "

Dừng lại một chút, cô nhìn tầm mắt của Tô Ca cụp xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, vỗ vỗ cô rồi cười nói :

“ Tô Ca, thật ra thì có nhiều lúc chính mắt cậu nhìn thấy, chính tai cậu nghe cũng không phải là sự thật. Có rất nhiều chuyện, nhất định phải dựa vào cố gắng của chính bản thân mình để cảm giác. Hơn nữa, cuối cùng cậu phải suy nghĩ cho chính chắn rốt cuộc tận sâu trong đáy lòng cậu, cậu muốn cái gì. Không cần lúc nào cũng cố chấp lúc trước anh ấy đối với cậu như thế nào, đã làm gì với cậu. Bây giờ, thật ra điều cậu nên làm là phải mở rộng tấm lòng ra suy nghĩ một chút, đến tột cùng, người đàn ông kia đối với cậu quan trọng như thế nào, mà cậu, lại có thể cảm giác được những điều anh ấy đã âm thầm làm vì cậu hay không?

Nhìn bộ mặt cái hiểu cái không của Tô Ca, Trần Lê không nhịn được mà vỗ mạnh bả vai của cô vài cái, sau đó nói tiếp :

“ Tô Ca, không cần vây hãm trái tim của mình trong lao tù như thế. Kế tiếp, cậu nên mở to mắt ra nhìn xem người đàn ông kia sẽ vì cậu mà làm ra những chuyện gì. Hạnh phúc là phải do tự mình đi tranh thủ. Mà đàn ông, phải cần dạy dỗ thì mới trở nên tốt được.

Nói tới đây, Trân Lê nghịch ngợm chớp mắt mấy cái rồi mới nói tiếp :

“ Cậu suy nghĩ cho kỹ một chút đi, tớ phải đi trước đây. Nếu không trở về đúng giờ như đã hứa, Hiên Mộc sẽ nổi nóng cho mà xem. "

Tô Ca vẩy vẩy tay y hệt như máy móc. Cô nhìn bước chân nhẹ nhàng của Trần Lê, trên môi rạng rỡ một nụ cười, chỉ có cô gái đang được hạnh phúc vây quanh mới có bộ dáng này thôi. Mình… có thể giống như cô ấy được không?

Sau khi Trần Lê ra khỏi phòng của Tô Ca, cô nói với người đàn ông tự xưng là chú Tư quản gia, vẫn đứng sau cửa :

“ Tôi có việc cần gặp Ân lão thái gia. "

Đi thẳng vào vấn để, trực tiếp sảng khoái, chú Tư lại không có một chút ngạc nhiên nào, chỉ là cung kính khom người nói với cô :

“ Ông đang ở phòng đọc sách chờ cô. "

Nghe được câu nói này, trong lòng Tô Ca vốn bình tĩnh lại càng nhẹ nhõm hơn, bờ môi cong lên cười vui vẻ. Hóa ra cô đoán không sai! Phòng đọc sách, Ân lão thái gia đang nhàn hạ thưởng thức trà. Lúc Trần lê bước vào, ngay cả đầu ông cũng không ngẩng lên. Hít vào một hơi sâu, Trần Lê tiến thêm một bước, đem tất cả những hình ảnh được chụp nguyên gốc đựng ở trong hộp để trên khay trà trước mặt Ân lão thái. Thật ra không cần xem, cô cũng có thể biết được bên trong có những thứ gì, bởi vì chỉ cần xem qua một lần thì cô tuyệt đối không thể nào quên.

Nội dung chỉ là cơ thể trần truồng của hai người đàn ông vô cùng tuấn tú quấn lấy nhau, mà người đàn ông đang nằm phía dưới chính là người đàn ông của cô. Giống như là lấy hết dũng khí ra, lúc này Trần Lê mới lên tiếng nói :

“ Ân lão thái gia, những gì ông muốn tôi nhìn thấy, tôi đã thấy hết rồi. Ông muốn tôi biết, tôi cũng đã biết rồi. Bây giờ, tôi cầu xin ông có thể lập tức hủy hết những thứ này, kể cả bản gốc đi! "

“ Hả? " Lão Thái Gia tỉ mỉ thưởng thức một ngụm trà rồi mới chậm rãi nói :

“ Cô đã nhìn thấy hết? Cô lại còn muốn đi theo hắn? "

“ Dạ! " Trần Lê trả lời quả quyết, dứt khoát. Khẽ nhíu mày, cô nói :

“ Lão Thái Gia, tôi đại khái hiểu được mục đích của ông khi đưa những tấm hình này cho tôi xem, cũng cám ơn ý tốt của ông. Nhưng đối với tôi, những thứ này mà nói thật ra không quan trọng! "

“ Cô không để bụng ư? " Giọng nói của Ân lão thái gia rõ ràng mang theo mấy phần châm chọc, âm thanh trầm lắng nói :

“ Nhìn những thứ này rồi mà cô vẫn còn khăng khăng một mực sao? "

“ Ông Ân! " Đột nhiên Trần Lê lớn tiếng, cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm ông lão, thế nhưng lộ ra mấy phần uy hiếp, chỉ nghe cô nói :

“ Ông Ân, xin mở to mắt ra xem cho rõ ràng người đứng trước mặt ông rốt cuộc là ai! Tôi là Trần Lê, chỉ là Trần Lê, tôi không có một chút quan hệ nào với con trai của ông, Ân Thư. Cùng lắm chỉ là khuôn mặt có chút giống nhau mà thôi. Cho nên xin ông đừng có đem tôi nhập thành con trai của ông có được không? Chúng ta vốn là người không có liên quan với nhau. Cần gì phải liên lụy ở chung một chỗ chứ?

Không lẽ Ân lão thái gia là người có tiền có thế lại thích ăn không ngồi rồi, can thiệp vào cuộc sống của người khác hay sao? "

Lần này trong lời nói của Trần Lê kèm theo bao nhiêu là dao gậy, không thể nghi ngờ là để đả thương mặt mũi của Ân lão thái, vậy mà ông lão dường như không có một chút thương cảm. Chỉ là khắp người lại tỏa ra một loại hơi khí thê lương. Một lúc lâu ông trầm lặng nói :

“ Đứa con bất hiếu! Năm đó ông đã nói chuyện với nó, đáng tiếc là nó không nghe lọt tai một chút nào. Cho nên… "

Ân lão thái gia vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Trần Lê chặn lại. Âm thanh của cô rành mạch nói :

“ Đó là bởi năm đó ông ta không có đề cao cảnh giác! Mà tôi, tôi và ông ta khác nhau hoàn toàn. Tôi không phải là ông ấy! Cho nên tôi sẽ không dẫm vào vết xe đổ của ông ta. Tại đây, Trần Lê vô cùng cám ơn ông đã quan tâm tới một người tầm thường như tôi. Chỉ là tiêu chuẩn hạnh phúc của mỗi người đều không giống nhau. Tôi tin tưởng sự lựa chọn của tôi là đúng. Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh người đàn ông kia thì tôi sẽ hạnh phúc! "

Nhìn khuôn mặt thề thốt son sắt, mơ hồ sáng lên của cô gái trước mặt, bỗng nhiên Ân lão thái nhớ tới người con gái ngây thơ xinh đẹp của mình rất nhiều năm trước, nhịn không được lệ già tuông rơi. Thôi thôi, cô gái trước mặt và đứa con của ông không có chút gì liên quan với nhau, mà những sai lầm trước kia cũng không còn cơ hội để mà quay đầu.

Ông phất tay nói :

“ Cô trở về đi. Những thứ này ông sẽ hủy diệt hết. "

“ Cám ơn ông Ân . "

Nhận được lời cam kết của ông lão, trong lòng có gánh nặng của Trần Lê rốt cuộc có thể bỏ xuống.

Hôm qua, từ lúc bắt đầu nhận được những thứ đồ này, cô một mình ngồi suy nghĩ rất lâu. Cho tới khi nghĩ tới Trần Diên Chi, cô đem hết tất cả những chuyện có hay không có khả năng liên quan tới nhau gọp chung lại một chỗ, cô mới dám tin tưởng vào phán đoán của mình. Có bao nhiêu người vẫn còn sống trong ký ức đây? Thật ra, Ân lão thái gia cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi. Cũng may là rốt cuộc cô cũng có đủ dũng khí để đi bước này. Nếu không cuối cùng, người đáng thương sẽ là cô rồi.

Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô đều sẽ chôn sâu trong đáy lòng mình, cho đến khi có một ngày, cô có thể quên hết hoàn toàn.

Xong rồi, bây giờ trở về đi thôi, đúng! Lập tức trở về! Giờ phút này, người đàn ông kia đương nhiên là đứng ở cửa sổ nhìn xuống lầu dưới, chờ đợi hình bóng người của mình có trở về hay không. Hốc mặt của Trần Lê ửng hồng, Hiên Mộc, những năm không có em ở đây, rốt cuộc là anh đã trải qua những chuyện gì rồi? Chỉ là không cần sợ nữa, về sau anh đã có em. Về sau, mặc kệ con đường có gập ghềnh như thế nào, em cũng sẽ ở bên cạnh lo lắng cho anh.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại