Dangerous Love
Chương 22
Lý Quản gia đã làm việc ở nhà họ Vương được hơn ba mươi năm. Năm hai mươi hai tuổi, ông một mình từ Bắc Kinh nhập cư trái phép vào New York. Sau hai năm trải qua cuộc sống khổ sở, trốn chui trốn lủi cuối cùng ông gặp được Vương lão gia. Đây cũng chính là bước ngoặt trong cuộc đời ông, từ nay ông chỉ chuyên tâm làm tròn chức trách của một người quản gia cho gia đình Vương Thanh. Ông nhìn cậu Vương Thanh sinh ra, nhìn cậu Vương Thanh đem thằng nhỏ suốt ngày chạy tới biệt thự ăn trộm quả việt quất bắt lấy, nhìn cậu Vương Thanh cùng đứa nhỏ đạo chích kia trở thành bạn tốt, nhìn cậu Vương Thanh cùng đứa nhỏ ấy "mỗi người mỗi ngả", nhìn cậu Vương Thanh cưới vợ sinh con, nhìn cậu Vương Thanh ngày qua ngày càng thêm yên lặng, ông nhìn mọi việc xảy ra, đau lòng, thiếu kiên nhẫn nhưng cũng đành bất lực. Đứa nhỏ đạo chích kia chính là Sở Uý, người được cả gia đình Vương Thanh yêu mến.
Nhắc tới Sở Uý, bất cứ ai biết đến đứa nhỏ ấy đều rất yêu quý nó. Khác với cậu chủ nhỏ nhà ông, Sở Uý có thể kết bạn được với bất kì ai, bạn bè của nó "tam giáo cửu lưu"[1] thành phần nào cũng có. Mà nói cũng lạ, thằng bé này mặc dù khá là bướng bỉnh nhưng cũng không phải là đứa nhỏ hư đốn. Lý quản gia vẫn thường nghĩ nếu không nhờ cậu chủ nhà ông luôn luôn ở bên quản lí có khi bây giờ Sở Uý đã trở thành trùm hacker khủng bố quốc tế cũng không chừng. Bất quá, đứa nhỏ kia dù sao cũng thiện lương, có lương tâm lại trọng nghĩa khí, có lẽ dù không có cậu chủ nhà ông ở bên cạnh thì thằng nhỏ cũng khó mà trở thành phần tử khủng bố được.
[1] Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội
Cậu chủ nhỏ chủ yếu ở nhà một mình, bởi vì lão gia công tác bận rộn, phu nhân – người mang một nửa huyết thống châu Âu lại cùng lão gia vợ chồng tình thâm, lo lắng cho lão gia mỗi ngày đều ở bên ngoài xã giao nên thường bay tới bay lui. Hồi cậu chủ còn nhỏ, phu nhân thường giao cậu cho lão lão gia với lão lão phu nhân trông coi hộ để phu nhân chuyên tâm chăm sóc lão gia. Nguyên bản tính tình vốn đã hướng nội, cậu chủ nhỏ lại càng thêm yên lặng, kiệm lời. Tuy nhiên sau khi Sở Uý xuất hiện, cậu chủ nhỏ Vương Thanh đã thay đổi, nói nhiều hơn, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt nhiều hơn và bạn bè cũng dần dần đông hơn.
Mỗi một lần Sở Uý cãi nhau với cậu chủ, ông đều không khỏi cảm khái, nếu không nhờ mấy chục cây việt quất mà phu nhân trồng trong sân đưa tới thằng nhỏ đạo chích tham ăn kia thì cậu chủ đã không gặp được Sở Uý và có lẽ cuộc sống cũng không được phong phú như thế này. Cậu chủ có lẽ sẽ ngày càng buồn, ngày càng ít nói. Chỉ cần Sở Uý xuất hiện là trong nhà phi thường náo nhiệt, người giúp việc tại biệt thự đều rất thích đứa nhỏ này, đương nhiên phương diện này cũng bao gồm cả ông. Mà đặc biệt lão gia cùng phu nhân, mỗi lần thấy đứa nhỏ đều cười toe toét, về sau hai người cũng nhận tên tiểu quỷ này làm con nuôi.
Tuy nhiên sự đời thường nằm ngoài dự đoán của con người, cậu chủ không rõ vì nguyên cớ gì mà đột nhiên một ngày lại mang về một người phụ nữ, nói cậu ấy muốn kết hôn với người phụ nữ đó, nói người này đã mang trong mình đứa nhỏ của cậu. Sau đó, cậu chủ với Sở Uý tuyệt giao, không chỉ đả thương đứa nhỏ đó, cậu ấy còn đuổi Sở Uý ra khỏi công ty. Mặc kệ lời khuyên bảo của lão gia cùng phu nhân, cậu chủ quyết làm tới cùng đồng thời cũng chuyển từ căn hộ ở chung với Sở Uý trở về nhà chính. Năm cậu chủ 16 tuổi đã kiên quyết rời nhà chính đến sống cùng với Sở Uý, hai năm trước cũng vẫn sự kiên quyết ấy cậu chủ yên lặng quay về nhà.
Và rồi kết quả là điều mà không ai ngờ tới, ông nghĩ chắc đến cả thiếu gia cũng không ngờ. Sở Uý chết, cùng với cha của mợ chủ cùng chết. Khi nhìn thấy tin tức này trên ti vi, ông choáng váng, hồ đồ, cái đứa nhỏ luôn cười hì hì gọi ông là Bác Lý đã bị người ta bắn chết. Chết vào ngày cậu chủ kết hôn, chết vào ngày cậu chủ cùng mợ chủ đi hưởng tuần trăng mật. Những người giúp việc nhận thức Sở Uý trong nhà, tất cả đều khóc, ông cũng khóc.
Ngày thứ ba, cậu chủ mới trở về, vẫn như trước một mực yên lặng. Nhìn không ra khổ sở, nhìn không ra hối hận cũng nhìn không ra bi thương, chỉ là đột nhiên trông cậu gầy đi thật nhiều. Mợ chủ cũng đã trở lại, đối với nữ tân chủ nhân của nhà họ Vương này ông chợt cảm thấy thật muốn đem cô ta đuổi ra ngoài. Nếu không phải cô ta, cậu chủ cũng không xích mích với Sở Uý tới vậy. Nếu không phải cô ta, có lẽ Sở Uý cũng sẽ không chết. Nhưng cái gì cũng không thể làm, ông chỉ có thể cung kính đem mợ chủ nghênh tiến vào nhà, trước khi người này động thủ động cước, ông đem tất cả những gì mà Sở Uý lưu lại trong nhà cất vào nơi an toàn. Có lẽ đứa nhỏ kia không nên thích cậu chủ, không nên đem tình bạn biến thành tình yêu... nhưng mà đứa nhỏ luôn đem tới nụ cười cho nhà họ Vương đã không còn nữa rồi.
Đứa nhỏ kia trong lòng nhất định là rất đau khổ, đau khổ tới mức không còn muốn sống thêm nữa. Những thương tổn mà cậu chủ gây ra cho đứa nhỏ đã vượt xa sự đau khổ mà việc cậu ấy không thương nó đem lại. Đứa nhỏ kia bình thường rất lạc quan, có giận dỗi cái gì cũng không lâu, nhưng lúc đó có lẽ nó đã hoàn toàn mất hy vọng. Đối với cậu Vương Thanh, thằng bé toàn tâm toàn ý, coi cậu chủ quan trọng hơn bất cứ ai. Cũng bởi thế nên cuối cùng đứa nhỏ mới tuyệt vọng đến không còn muốn sống.
Đám tang đứa nhỏ ngày đó, cậu chủ không tới cũng không biết đi nơi nào. Thằng bé đi. Ngày đó đầy trời mưa bụi, em trai của nó ôm di ảnh anh mình, khóc sắp ngất. Thiệt nhiều người, thiệt nhiều người tham gia lễ tang của đứa nhỏ, có người nó quen biết cũng có nhiều người nó không biết, già có trẻ có, nam có nữ có. Mỗi người đều thực thương tâm, không ai kìm nổi nước mắt. Đoàn người đưa ma rất dài, nghe những tiếng khóc xung quanh mình, ông vẫn không thể tin nổi đứa nhỏ tốt như vậy liền cứ thế đi, cái đứa nhỏ ngốc ấy.
Giờ phút này nhìn cậu chủ cùng nam y tá này nói chuyện với nhau, ông tựa như thấy lại được cảnh cậu ấy với Sở Uý ở bên nhau năm đó. Cậu chủ cưới mợ chủ, vì mợ chủ mà không tiếc xung đột quyết liệt với Sở Uý nhưng khi ở cùng một chỗ với mợ chủ, cậu ấy chưa bao giờ cười, thực giống như một thể xác không có linh hồn lặng yên không có sinh khí. Ông chưa từng gặp qua cậu chủ nhìn chăm chú vào mợ chủ giống như nhìn nam y tá lúc này, dường như người đối diện này là tất cả với cậu ấy khiến cậu ấy quên đi hết thảy, trong mắt chỉ có duy nhất người đó. Hồi cậu chủ ở cùng một chỗ với Sở Uý, tầm mắt cậu chủ cũng tựa như bây giờ, toàn bộ đều đặt lên trên người sở Uý, nhìn thằng bé cười, nhìn thằng bé nháo.
Lý quản gia đột nhiên giật mình kinh hãi, ông nhìn cậu chủ ăn thức ăn mà nam y tá gắp vào bát cho, nhìn cậu chủ mỉm cười chăm chú quan sát nam y tá đang vùi đầu vào bát cơm, chẳng lẽ cậu chủ thích nam y tá này? Không, không có khả năng! Nếu cậu chủ thích đàn ông thì ngày đó cậu ấy đã không tuyệt tình với Sở Uý đến vậy
Nhắc tới Sở Uý, bất cứ ai biết đến đứa nhỏ ấy đều rất yêu quý nó. Khác với cậu chủ nhỏ nhà ông, Sở Uý có thể kết bạn được với bất kì ai, bạn bè của nó "tam giáo cửu lưu"[1] thành phần nào cũng có. Mà nói cũng lạ, thằng bé này mặc dù khá là bướng bỉnh nhưng cũng không phải là đứa nhỏ hư đốn. Lý quản gia vẫn thường nghĩ nếu không nhờ cậu chủ nhà ông luôn luôn ở bên quản lí có khi bây giờ Sở Uý đã trở thành trùm hacker khủng bố quốc tế cũng không chừng. Bất quá, đứa nhỏ kia dù sao cũng thiện lương, có lương tâm lại trọng nghĩa khí, có lẽ dù không có cậu chủ nhà ông ở bên cạnh thì thằng nhỏ cũng khó mà trở thành phần tử khủng bố được.
[1] Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội
Cậu chủ nhỏ chủ yếu ở nhà một mình, bởi vì lão gia công tác bận rộn, phu nhân – người mang một nửa huyết thống châu Âu lại cùng lão gia vợ chồng tình thâm, lo lắng cho lão gia mỗi ngày đều ở bên ngoài xã giao nên thường bay tới bay lui. Hồi cậu chủ còn nhỏ, phu nhân thường giao cậu cho lão lão gia với lão lão phu nhân trông coi hộ để phu nhân chuyên tâm chăm sóc lão gia. Nguyên bản tính tình vốn đã hướng nội, cậu chủ nhỏ lại càng thêm yên lặng, kiệm lời. Tuy nhiên sau khi Sở Uý xuất hiện, cậu chủ nhỏ Vương Thanh đã thay đổi, nói nhiều hơn, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt nhiều hơn và bạn bè cũng dần dần đông hơn.
Mỗi một lần Sở Uý cãi nhau với cậu chủ, ông đều không khỏi cảm khái, nếu không nhờ mấy chục cây việt quất mà phu nhân trồng trong sân đưa tới thằng nhỏ đạo chích tham ăn kia thì cậu chủ đã không gặp được Sở Uý và có lẽ cuộc sống cũng không được phong phú như thế này. Cậu chủ có lẽ sẽ ngày càng buồn, ngày càng ít nói. Chỉ cần Sở Uý xuất hiện là trong nhà phi thường náo nhiệt, người giúp việc tại biệt thự đều rất thích đứa nhỏ này, đương nhiên phương diện này cũng bao gồm cả ông. Mà đặc biệt lão gia cùng phu nhân, mỗi lần thấy đứa nhỏ đều cười toe toét, về sau hai người cũng nhận tên tiểu quỷ này làm con nuôi.
Tuy nhiên sự đời thường nằm ngoài dự đoán của con người, cậu chủ không rõ vì nguyên cớ gì mà đột nhiên một ngày lại mang về một người phụ nữ, nói cậu ấy muốn kết hôn với người phụ nữ đó, nói người này đã mang trong mình đứa nhỏ của cậu. Sau đó, cậu chủ với Sở Uý tuyệt giao, không chỉ đả thương đứa nhỏ đó, cậu ấy còn đuổi Sở Uý ra khỏi công ty. Mặc kệ lời khuyên bảo của lão gia cùng phu nhân, cậu chủ quyết làm tới cùng đồng thời cũng chuyển từ căn hộ ở chung với Sở Uý trở về nhà chính. Năm cậu chủ 16 tuổi đã kiên quyết rời nhà chính đến sống cùng với Sở Uý, hai năm trước cũng vẫn sự kiên quyết ấy cậu chủ yên lặng quay về nhà.
Và rồi kết quả là điều mà không ai ngờ tới, ông nghĩ chắc đến cả thiếu gia cũng không ngờ. Sở Uý chết, cùng với cha của mợ chủ cùng chết. Khi nhìn thấy tin tức này trên ti vi, ông choáng váng, hồ đồ, cái đứa nhỏ luôn cười hì hì gọi ông là Bác Lý đã bị người ta bắn chết. Chết vào ngày cậu chủ kết hôn, chết vào ngày cậu chủ cùng mợ chủ đi hưởng tuần trăng mật. Những người giúp việc nhận thức Sở Uý trong nhà, tất cả đều khóc, ông cũng khóc.
Ngày thứ ba, cậu chủ mới trở về, vẫn như trước một mực yên lặng. Nhìn không ra khổ sở, nhìn không ra hối hận cũng nhìn không ra bi thương, chỉ là đột nhiên trông cậu gầy đi thật nhiều. Mợ chủ cũng đã trở lại, đối với nữ tân chủ nhân của nhà họ Vương này ông chợt cảm thấy thật muốn đem cô ta đuổi ra ngoài. Nếu không phải cô ta, cậu chủ cũng không xích mích với Sở Uý tới vậy. Nếu không phải cô ta, có lẽ Sở Uý cũng sẽ không chết. Nhưng cái gì cũng không thể làm, ông chỉ có thể cung kính đem mợ chủ nghênh tiến vào nhà, trước khi người này động thủ động cước, ông đem tất cả những gì mà Sở Uý lưu lại trong nhà cất vào nơi an toàn. Có lẽ đứa nhỏ kia không nên thích cậu chủ, không nên đem tình bạn biến thành tình yêu... nhưng mà đứa nhỏ luôn đem tới nụ cười cho nhà họ Vương đã không còn nữa rồi.
Đứa nhỏ kia trong lòng nhất định là rất đau khổ, đau khổ tới mức không còn muốn sống thêm nữa. Những thương tổn mà cậu chủ gây ra cho đứa nhỏ đã vượt xa sự đau khổ mà việc cậu ấy không thương nó đem lại. Đứa nhỏ kia bình thường rất lạc quan, có giận dỗi cái gì cũng không lâu, nhưng lúc đó có lẽ nó đã hoàn toàn mất hy vọng. Đối với cậu Vương Thanh, thằng bé toàn tâm toàn ý, coi cậu chủ quan trọng hơn bất cứ ai. Cũng bởi thế nên cuối cùng đứa nhỏ mới tuyệt vọng đến không còn muốn sống.
Đám tang đứa nhỏ ngày đó, cậu chủ không tới cũng không biết đi nơi nào. Thằng bé đi. Ngày đó đầy trời mưa bụi, em trai của nó ôm di ảnh anh mình, khóc sắp ngất. Thiệt nhiều người, thiệt nhiều người tham gia lễ tang của đứa nhỏ, có người nó quen biết cũng có nhiều người nó không biết, già có trẻ có, nam có nữ có. Mỗi người đều thực thương tâm, không ai kìm nổi nước mắt. Đoàn người đưa ma rất dài, nghe những tiếng khóc xung quanh mình, ông vẫn không thể tin nổi đứa nhỏ tốt như vậy liền cứ thế đi, cái đứa nhỏ ngốc ấy.
Giờ phút này nhìn cậu chủ cùng nam y tá này nói chuyện với nhau, ông tựa như thấy lại được cảnh cậu ấy với Sở Uý ở bên nhau năm đó. Cậu chủ cưới mợ chủ, vì mợ chủ mà không tiếc xung đột quyết liệt với Sở Uý nhưng khi ở cùng một chỗ với mợ chủ, cậu ấy chưa bao giờ cười, thực giống như một thể xác không có linh hồn lặng yên không có sinh khí. Ông chưa từng gặp qua cậu chủ nhìn chăm chú vào mợ chủ giống như nhìn nam y tá lúc này, dường như người đối diện này là tất cả với cậu ấy khiến cậu ấy quên đi hết thảy, trong mắt chỉ có duy nhất người đó. Hồi cậu chủ ở cùng một chỗ với Sở Uý, tầm mắt cậu chủ cũng tựa như bây giờ, toàn bộ đều đặt lên trên người sở Uý, nhìn thằng bé cười, nhìn thằng bé nháo.
Lý quản gia đột nhiên giật mình kinh hãi, ông nhìn cậu chủ ăn thức ăn mà nam y tá gắp vào bát cho, nhìn cậu chủ mỉm cười chăm chú quan sát nam y tá đang vùi đầu vào bát cơm, chẳng lẽ cậu chủ thích nam y tá này? Không, không có khả năng! Nếu cậu chủ thích đàn ông thì ngày đó cậu ấy đã không tuyệt tình với Sở Uý đến vậy
Tác giả :
Neleta