Đáng Yêu
Chương 19
Editor: Yulmi2704
Không chỉ lên diễn đàn mà còn vào mục sủng vật đăng bài nữa.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Hồ Thừa Nghị còn nghĩ mình đang nằm mơ. Vẫn là câu nói kia, không phải là sau cách mạng đã không còn yêu tinh nữa rồi sao?
Trên màn hình, Tô Bối chạm chân trước lên Ipad, thao tác vô cùng thuần thục khiến cho người xem chỉ có thể mở to mắt nghẹn họng nhìn theo. Vật nhỏ này thành tinh không nói, hơn nữa lại còn là yêu tinh ham học.
Nhìn bộ dáng này thì cũng đâu có khác con người là bao.
Hồ Thừa Nghị tải đoạn video xuống, sau đó lưu lại vào bộ nhớ.
Đẩy xe lăn ra khỏi thư phòng, tiến thẳng đến phòng ngủ.
Trong lòng Tô Hà thấp thỏm không biết nên làm gì bây giờ, cô vắt hết óc nghĩ lý do nhưng lại tự mình bác bỏ.
Chỉ hận không thể đụng đầu vào tường ngất luôn!
Cho nên lúc Hồ Thừa Nghị bước vào, Tô Bối giật mình thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Mình phải ngoan. QAQ.
Tới rồi, tới rồi!
Hồ Thừa Nghị không phải là người rào trước đón sau, anh cầm Ipad, vào mục lưu trữ, mở đoạn video ra, sau đó ngoắc ngoắc tay với Tô Bối, nói: "Cho mi xem cái này, nếu không lại giả bộ nghe không hiểu."
Tô Bối ủ rũ cúi đầu bước qua nhưng sau lại nghĩ, mình nghe lời như vậy há chẳng phải càng bại lộ thân phận sao?
Dù sao thì cũng chỉ có một số ít động vật có chỉ số thông minh cao được huấn luyện mới có thể nghe hiểu tiếng người thôi.
Sóc chuột soa?
Tô Bối: ORZ
Tô Bối mặt đầy vô tội nhìn Hồ Thừa Nghị, nhất định không thể tỏ ra khôn khéo được.
Hồ Thừa Nghị đặt cô trong lòng bàn tay, sau đó để Ipad ra trước mặt, mở video lên.
Tô Bối nhìn hình ảnh bản thân trên màn hình sợ đến mức cứng người, dứt khoát giả chết.
Chứng cứ xác thực, không thể không khai.
Tô Bối đáng thương nhìn người đàn ông trước mặt, kêu chi chi chi mấy tiếng.
"Không, không phải như vậy. Anh, anh nghe tôi giải thích." Tô Bối cuống lên, "Cái này, là, anh có thể thấy cái này..."
Lại là tật nói lắp.
Hồ Thừa Nghị chăm chú nhìn cái bụng trắng phau của cô, nói: "Mi thật sự không biết nói chuyện sao?"
Tô Bối nhỏ giọng trả lời: "Chỉ, chỉ khi nào biến thành người mới có thể, có thể..."
Cái Hồ Thừa Nghị nghe được lại là: "Chi chi chi chi chi chi chi."
Không biết phải làm sao bây giờ, anh cần người phiên dịch.
Tô Bối từ trong sợ hãi kịp phản ứng lại, đột nhiên phát hiện thái độ của Hồ Thừa Nghị không giống như đang sợ hãi. Nhìn xem, anh cũng không vì sợ hãi mà ngất đi.
Không hổ là bạn tình mà cô nhìn trúng, năng lực chịu đựng quả thực mạnh mẽ!
Tô Bối hãnh diện quẹt mũi một cái.
Hồ Thừa Nghị mở khóa Ipad, bật bàn phím lên.
"Nước E và nước L sử dụng cùng loại ngôn ngữ, nếu mi đã có thể đăng tin trên diễn đàn thì nhất định có thể đánh chữ. Ta hỏi một câu, mi trả lời một câu."
Nghe Hồ Thừa Nghị nói như vậy, Tô Bối giống như cô vợ nhỏ không ngừng gật đầu.
Hồ Thừa Nghị nhìn dáng vẻ này của cô khóe miệng không tự chủ mà vẽ lên một nụ cười, vật nhỏ này thật thú vị, không những không sợ mà còn dám lại gần con người.
May mà gặp được anh, nếu phải người khác có lòng dạ xấu xa thì sợ rằng sẽ bị nhốt trong lồng đi biểu diễn kiếm tiền rồi.
"Mi là yêu tinh đúng không?"
Hồ Thừa Nghị thấy Tô Bối đánh chữ cũng không tiện, cho nên nội dung câu hỏi cũng chỉ thẳng vào vấn đề, tất nhiên câu trả lời cũng là đúng hoặc sai.
Phải...
Tô Bối gõ lên màn hình một chữ "Phải", Hồ Thừa Nghị yên lặng nhíu mày.
Lại hỏi: "Từ đâu tới?"
"QAQ, nước E."
Tô Bối còn thuận tiện gõ thêm ký tự, bày tỏ tâm tình của mình.
Hồ Thừa Nghị không khỏi tức cười, ký tự kia với khuôn mặt vật nhỏ hiện tại cũng không khác nhau là mấy, đều là vẻ mặt đau khổ, khiến cho người ta không nhịn được mà nhéo một cái. Hơn nữa không ngờ vật nhỏ lại biết nhiều thứ như vậy.
"Tại sao lại phải chủ động đến gần ta?"
Hồ Thừa Nghị suy nghĩ một chút, hình như chuyện là như thế này. Ban đầu vật nhỏ này bay được nửa đường, đột nhiên nhìn thấy anh bèn vội vã rơi xuống ngã vào lòng anh.
Nhưng chân tướng sự thật chỉ có một mình Tô Bối biết.
Lúc đó người đàn ông này vừa ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, ánh mắt đó quá lạnh lẽo, cô bị dọa sợ, cả người run rẩy, hoàn toàn không khống chế được bản thân.
Cô cảm thấy nếu thân phận đã bị bại lộ thì tốt nhất không nghĩ nhiều nữa, dứt khoát tỏ tình thôi.
Cô vốn muốn nói tôi thích anh, chúng ta cùng ở bên nhau đi, tôi sẽ nuôi anh trở nên trắng trẻo mập mạp.
Nhưng lại cảm thấy làm vậy hình như không được thận trọng cho lắm, mẹ nói muốn chủ động theo đuổi người khác thì không nên quá thẳng thắn.
Tô Bối "khéo léo" giải thích, Hồ Thừa Nghị nghĩ rằng vật nhỏ này chỉ yêu quý người nuôi mình, cho nên cũng không để trong lòng. Mặc dù biết đây là một yêu tinh, nhưng nhìn Tô Bối mềm mại tròn xoe trước mặt thì không tìm đâu ra cảm giác sợ hãi được.
"Mấy tuổi rồi?"
"Hơn sáu tháng."
Quả thực rất nhỏ, Hồ Thừa Nghị thầm nghĩ, khó trách lúc đầu nhân viên tiệm thú nuôi nói đây là sóc bay con.
Vật nhỏ bây giờ mới được hơn sáu tháng, nói cách khác là đã rời xa cha mẹ từ lúc còn rất nhỏ.
Hồ Thừa Nghị rất ít khi có cảm giác đồng cảm với người khác, nhưng vật nhỏ này quả thực quá đáng yêu, giờ thì cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao nhân viên trong công ty mỗi lần nhìn thấy nó lại hưng phấn hô to gọi nhỏ như vậy rồi.
Anh vuốt vuốt cái đuôi xù lông của Tô Bối, nhìn vật nhỏ trước mặt mắc cỡ né tránh, nói: "Ngoài việc đăng bài trên mạng tìm cha mẹ thì còn cách nào khác nữa không? Ta có thể giúp mi."
Tô Bối dùng ánh mắt giống như đang nhìn anh hùng cái thế nhìn anh.
Cô vội vàng gõ vào Ipad: "Tôi có tài khoản của cha mẹ, nhưng muốn nhắn tin tới nước E thì phải vượt qua được tường lửa đã."
Hồ Thừa Nghị thầm nghĩ chuyện này quá đơn giản.
"Ta giúp mi."
Tô Bối thấy Hồ Thừa Nghị không nói hai lời ôm cô đến thư phòng, bong bóng màu hồng trong lòng liên tục nhảy ra.
Cô che mặt, kiềm chế không nhào tới hôn lên mặt anh.
Hồ Thừa Nghị mở máy tính ra, chỉ một lát đã xong. Tô Bối giơ móng vuốt nhỏ xíu của mình ra cố gắng gõ lên bàn phím tên tài khoản và mật mã, sau đó nhấn tìm kiếm.
Hồ Thừa Nghị tìm được tên của cha mẹ cô bèn gửi tin nhắn vào mỗi tài khoản.
"Xin chào, nếu nhận được tin xin hãy trả lời."
Gửi thử một tin nhắn xem có ai đang lên mạng không, nhưng đợi một hồi lâu cũng không có ai trả lời, ký hiệu bên cạnh tên tài khoản cũng là màu xám.
Tô Bối cũng không nghĩ gì nhiều, cha cô là fan cứng của diễn đàn, có rất nhiều tài khoản. Mẹ thì bởi vì công việc nên cũng có hai tài khoản, với lại bình thường bà cũng giành khá nhiều thời gian cho công việc, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ có hồi âm thôi.
Tô Bối nhảy lên mặt bàn, hết sức nghiêm túc cúi đầu với Hồ Thừa Nghị, nói một tiếng cảm ơn.
Thật là lễ phép, Hồ Thừa Nghị đưa tay xoa xoa bụng Tô Bối.
Mềm nhũn, cảm giác sờ vào thật thích.
Ngón tay ấm áp của đối phương sờ loạn trên người mình, Tô Bối đỏ mặt, nhưng Hồ Thừa Nghị lại không nhìn ra, lắp bắp nói: "Anh, đừng có, sờ loạn trên người, tôi, phải chịu trách nhiệm đấy!"
Không chỉ lên diễn đàn mà còn vào mục sủng vật đăng bài nữa.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Hồ Thừa Nghị còn nghĩ mình đang nằm mơ. Vẫn là câu nói kia, không phải là sau cách mạng đã không còn yêu tinh nữa rồi sao?
Trên màn hình, Tô Bối chạm chân trước lên Ipad, thao tác vô cùng thuần thục khiến cho người xem chỉ có thể mở to mắt nghẹn họng nhìn theo. Vật nhỏ này thành tinh không nói, hơn nữa lại còn là yêu tinh ham học.
Nhìn bộ dáng này thì cũng đâu có khác con người là bao.
Hồ Thừa Nghị tải đoạn video xuống, sau đó lưu lại vào bộ nhớ.
Đẩy xe lăn ra khỏi thư phòng, tiến thẳng đến phòng ngủ.
Trong lòng Tô Hà thấp thỏm không biết nên làm gì bây giờ, cô vắt hết óc nghĩ lý do nhưng lại tự mình bác bỏ.
Chỉ hận không thể đụng đầu vào tường ngất luôn!
Cho nên lúc Hồ Thừa Nghị bước vào, Tô Bối giật mình thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Mình phải ngoan. QAQ.
Tới rồi, tới rồi!
Hồ Thừa Nghị không phải là người rào trước đón sau, anh cầm Ipad, vào mục lưu trữ, mở đoạn video ra, sau đó ngoắc ngoắc tay với Tô Bối, nói: "Cho mi xem cái này, nếu không lại giả bộ nghe không hiểu."
Tô Bối ủ rũ cúi đầu bước qua nhưng sau lại nghĩ, mình nghe lời như vậy há chẳng phải càng bại lộ thân phận sao?
Dù sao thì cũng chỉ có một số ít động vật có chỉ số thông minh cao được huấn luyện mới có thể nghe hiểu tiếng người thôi.
Sóc chuột soa?
Tô Bối: ORZ
Tô Bối mặt đầy vô tội nhìn Hồ Thừa Nghị, nhất định không thể tỏ ra khôn khéo được.
Hồ Thừa Nghị đặt cô trong lòng bàn tay, sau đó để Ipad ra trước mặt, mở video lên.
Tô Bối nhìn hình ảnh bản thân trên màn hình sợ đến mức cứng người, dứt khoát giả chết.
Chứng cứ xác thực, không thể không khai.
Tô Bối đáng thương nhìn người đàn ông trước mặt, kêu chi chi chi mấy tiếng.
"Không, không phải như vậy. Anh, anh nghe tôi giải thích." Tô Bối cuống lên, "Cái này, là, anh có thể thấy cái này..."
Lại là tật nói lắp.
Hồ Thừa Nghị chăm chú nhìn cái bụng trắng phau của cô, nói: "Mi thật sự không biết nói chuyện sao?"
Tô Bối nhỏ giọng trả lời: "Chỉ, chỉ khi nào biến thành người mới có thể, có thể..."
Cái Hồ Thừa Nghị nghe được lại là: "Chi chi chi chi chi chi chi."
Không biết phải làm sao bây giờ, anh cần người phiên dịch.
Tô Bối từ trong sợ hãi kịp phản ứng lại, đột nhiên phát hiện thái độ của Hồ Thừa Nghị không giống như đang sợ hãi. Nhìn xem, anh cũng không vì sợ hãi mà ngất đi.
Không hổ là bạn tình mà cô nhìn trúng, năng lực chịu đựng quả thực mạnh mẽ!
Tô Bối hãnh diện quẹt mũi một cái.
Hồ Thừa Nghị mở khóa Ipad, bật bàn phím lên.
"Nước E và nước L sử dụng cùng loại ngôn ngữ, nếu mi đã có thể đăng tin trên diễn đàn thì nhất định có thể đánh chữ. Ta hỏi một câu, mi trả lời một câu."
Nghe Hồ Thừa Nghị nói như vậy, Tô Bối giống như cô vợ nhỏ không ngừng gật đầu.
Hồ Thừa Nghị nhìn dáng vẻ này của cô khóe miệng không tự chủ mà vẽ lên một nụ cười, vật nhỏ này thật thú vị, không những không sợ mà còn dám lại gần con người.
May mà gặp được anh, nếu phải người khác có lòng dạ xấu xa thì sợ rằng sẽ bị nhốt trong lồng đi biểu diễn kiếm tiền rồi.
"Mi là yêu tinh đúng không?"
Hồ Thừa Nghị thấy Tô Bối đánh chữ cũng không tiện, cho nên nội dung câu hỏi cũng chỉ thẳng vào vấn đề, tất nhiên câu trả lời cũng là đúng hoặc sai.
Phải...
Tô Bối gõ lên màn hình một chữ "Phải", Hồ Thừa Nghị yên lặng nhíu mày.
Lại hỏi: "Từ đâu tới?"
"QAQ, nước E."
Tô Bối còn thuận tiện gõ thêm ký tự, bày tỏ tâm tình của mình.
Hồ Thừa Nghị không khỏi tức cười, ký tự kia với khuôn mặt vật nhỏ hiện tại cũng không khác nhau là mấy, đều là vẻ mặt đau khổ, khiến cho người ta không nhịn được mà nhéo một cái. Hơn nữa không ngờ vật nhỏ lại biết nhiều thứ như vậy.
"Tại sao lại phải chủ động đến gần ta?"
Hồ Thừa Nghị suy nghĩ một chút, hình như chuyện là như thế này. Ban đầu vật nhỏ này bay được nửa đường, đột nhiên nhìn thấy anh bèn vội vã rơi xuống ngã vào lòng anh.
Nhưng chân tướng sự thật chỉ có một mình Tô Bối biết.
Lúc đó người đàn ông này vừa ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, ánh mắt đó quá lạnh lẽo, cô bị dọa sợ, cả người run rẩy, hoàn toàn không khống chế được bản thân.
Cô cảm thấy nếu thân phận đã bị bại lộ thì tốt nhất không nghĩ nhiều nữa, dứt khoát tỏ tình thôi.
Cô vốn muốn nói tôi thích anh, chúng ta cùng ở bên nhau đi, tôi sẽ nuôi anh trở nên trắng trẻo mập mạp.
Nhưng lại cảm thấy làm vậy hình như không được thận trọng cho lắm, mẹ nói muốn chủ động theo đuổi người khác thì không nên quá thẳng thắn.
Tô Bối "khéo léo" giải thích, Hồ Thừa Nghị nghĩ rằng vật nhỏ này chỉ yêu quý người nuôi mình, cho nên cũng không để trong lòng. Mặc dù biết đây là một yêu tinh, nhưng nhìn Tô Bối mềm mại tròn xoe trước mặt thì không tìm đâu ra cảm giác sợ hãi được.
"Mấy tuổi rồi?"
"Hơn sáu tháng."
Quả thực rất nhỏ, Hồ Thừa Nghị thầm nghĩ, khó trách lúc đầu nhân viên tiệm thú nuôi nói đây là sóc bay con.
Vật nhỏ bây giờ mới được hơn sáu tháng, nói cách khác là đã rời xa cha mẹ từ lúc còn rất nhỏ.
Hồ Thừa Nghị rất ít khi có cảm giác đồng cảm với người khác, nhưng vật nhỏ này quả thực quá đáng yêu, giờ thì cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao nhân viên trong công ty mỗi lần nhìn thấy nó lại hưng phấn hô to gọi nhỏ như vậy rồi.
Anh vuốt vuốt cái đuôi xù lông của Tô Bối, nhìn vật nhỏ trước mặt mắc cỡ né tránh, nói: "Ngoài việc đăng bài trên mạng tìm cha mẹ thì còn cách nào khác nữa không? Ta có thể giúp mi."
Tô Bối dùng ánh mắt giống như đang nhìn anh hùng cái thế nhìn anh.
Cô vội vàng gõ vào Ipad: "Tôi có tài khoản của cha mẹ, nhưng muốn nhắn tin tới nước E thì phải vượt qua được tường lửa đã."
Hồ Thừa Nghị thầm nghĩ chuyện này quá đơn giản.
"Ta giúp mi."
Tô Bối thấy Hồ Thừa Nghị không nói hai lời ôm cô đến thư phòng, bong bóng màu hồng trong lòng liên tục nhảy ra.
Cô che mặt, kiềm chế không nhào tới hôn lên mặt anh.
Hồ Thừa Nghị mở máy tính ra, chỉ một lát đã xong. Tô Bối giơ móng vuốt nhỏ xíu của mình ra cố gắng gõ lên bàn phím tên tài khoản và mật mã, sau đó nhấn tìm kiếm.
Hồ Thừa Nghị tìm được tên của cha mẹ cô bèn gửi tin nhắn vào mỗi tài khoản.
"Xin chào, nếu nhận được tin xin hãy trả lời."
Gửi thử một tin nhắn xem có ai đang lên mạng không, nhưng đợi một hồi lâu cũng không có ai trả lời, ký hiệu bên cạnh tên tài khoản cũng là màu xám.
Tô Bối cũng không nghĩ gì nhiều, cha cô là fan cứng của diễn đàn, có rất nhiều tài khoản. Mẹ thì bởi vì công việc nên cũng có hai tài khoản, với lại bình thường bà cũng giành khá nhiều thời gian cho công việc, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ có hồi âm thôi.
Tô Bối nhảy lên mặt bàn, hết sức nghiêm túc cúi đầu với Hồ Thừa Nghị, nói một tiếng cảm ơn.
Thật là lễ phép, Hồ Thừa Nghị đưa tay xoa xoa bụng Tô Bối.
Mềm nhũn, cảm giác sờ vào thật thích.
Ngón tay ấm áp của đối phương sờ loạn trên người mình, Tô Bối đỏ mặt, nhưng Hồ Thừa Nghị lại không nhìn ra, lắp bắp nói: "Anh, đừng có, sờ loạn trên người, tôi, phải chịu trách nhiệm đấy!"
Tác giả :
Tình Tự Tản