Đáng Yêu Tiểu Nam Sinh Vs Đáng Ghét Đại Nam Nhân
Chương 35
Đã là người thứ 3 bị Long Nghiễn mắng té tát đuổi ra khỏi phòng, thư ký đứng bên ngoài chờ người đi khỏi rồi tính bước vào để nhắc nhở hắn sắp tới cuộc họp nhưng không có dũng khí. Hít sâu nhiều lần, bàn tay vừa đụng đến nắm cửa chợt nghe bên trong truyền ra đập bàn và tiếng rống giận dữ.
“Làm ăn cái gì vậy?! Chuyện đơn giản như thế cũng tới tìm ta! Tiền lương một tháng của các ngươi so với cái này còn nhiều hơn! Nhìn không thấy trong đây có ba lỗi sai sao? Là do con mắt của các ngươi bị mù hay đầu óc có vấn đề?! Đây là ngày đầu tiên các ngươi làm việc ở đây sao? Cái này phải đưa cho bộ tài vụ xét duyệt rồi mới đưa cho ta xem, ai cho các ngươi trực tiếp đem tới đây?! Đừng giả bộ câm điếc, nói chuyện!"
Thư ký không nghe được người bên trong đã trả lời như thế nào, chỉ nghe thấy Long Nghiễn dường như đã quăng cái gì đó xuống dưới đất rồi tiếp tục mắng!
“Trình tự làm việc thời điểm nào đến phiên hắn làm chủ! Nói với bộ phận nhân sự, kêu hắn ngày mai không cần đến đây làm! Đứng ngốc ở đó làm gì, đừng lãng phí thời gian của ta, trở về làm việc!"
Vài người kinh hoảng từ văn phòng của Long Nghiễn chạy ra, Long Nghiễn mệt mỏi ngồi trên ghế thì thào tự nói “Em ấy tại sao tới bây giờ vẫn chưa hiểu......"
…………………………
Nhìn chăm chú Vương Đoạt đang cố nhét đồ ăn vào miệng cho hả giận, Đổng Thiên Phi cảm thấy có chút buồn nôn.
“Tôi nói cậu ăn uống giống như heo, đã là tô thứ bốn rồi đấy."
“Tôi chịu không nổi! Hai cái người ngu ngốc kia! Bây giờ đã hơn nửa tháng, một chút động tĩnh cũng không có, cả ngày tôi nhìn khuôn mặt khổ sở của Nguyệt Tầm đến sắp phát điên rồi! Nếu còn tiếp tục như vậy, tôi không thể không trói Nguyệt Tầm lại quăng vào nhà Long Nghiễn!"
“Người kia cũng không khá hơn, nghe nói toàn bộ tập đoàn tài chính Long thị đã biến thành địa ngục, ngay cả người đi đường cũng có thể nghe thấy tiếng la mắng của Long Nghiễn."
Hai người lúc đầu cho rằng bọn họ chỉ nháo đến bảy tám ngày là cùng, ai ngờ sự tình càng ngày càng không ổn! Vương Đoạt đúng là gần như sắp chết, mỗi ngày hắn đều phải đối mặt với Phương Nguyệt Tầm hồn bay phách lạc không nói, buổi tối còn phải nhẫn nại nghe cậu trộm khóc.
“Thiên Phi, hai người họ nếu không hòa giải, người thứ nhất phát điên chính là tôi, anh mau nghĩ biện pháp đi."
Bọn họ đều hiểu được, hai người kia đều mang tính tình quật cường cố chấp muốn chết! Rõ ràng tình yêu đối với đối phương rất quan trọng, nhưng không chịu lui bước!
Vương Đoạt cùng Đổng Thiên Phi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Đổng Thiên Phi lúc tạm biệt Vương Đoạt, liền trực tiếp xách xe chạy đến nhà Long Nghiễn. Chờ khi Long Nghiễn mở cửa, Đổng Thiên Phi liền kéo hắn lên xe của mình.
“Cậu muốn làm gì?" Long Nghiễn không kiên nhẫn hỏi.
“Làm gì? Đi tìm Nguyệt Tầm." Đổng Thiên Phi mặc kệ suy nghĩ của hắn, cứ như vậy tuyệt đối không thể giải quyết được.
“Tại sao phải đi tìm em ấy? Nếu không có một ngày em ấy biết bản thân đã sai lầm, tôi cũng không đi đón em ấy về nhà." Long Nghiễn thật đúng là nhẫn tâm.
Đổng Thiên Phi nhanh chóng mở máy xe, miệng không ngừng quở trách Long Nghiễn, đến khi miệng khô lưỡi mỏi cũng đến nơi cần đến.
“Xuống xe, đi tìm cậu ta."
“Thiên Phi, tôi thật sự muốn em ấy..... ." Bỗng nhiên Long Nghiễn nói ra lời như thế làm cho Đổng Thiên Phi giật mình, hắn không ngờ Long Nghiễn có thể thẳng thắn biểu đạt tình cảm của mình như vậy, nhưng cũng không rõ, nếu nhớ đến cậu, tại sao không đi tìm cậu?
“Long Nghiễn, cậu đừng gây khó xử cho bản thân như vậy."
“Tôi muốn cho em ấy biết..... Nguyệt Tầm, em ấy còn nhỏ, có một số việc em ấy vẫn còn không rõ. Tôi không thể cho phép em ấy vì chuyện như thế mà phủ định tình cảm của tôi."
“Cậu ta không hiểu thì cậu có thể nói cho cậu ta hiểu a."
“Có một số việc, tự bản thân em ấy nên đi tìm đáp án, cho dù là tôi, cũng không giúp được em ấy. Tôi không muốn Nguyệt Tầm là đóa hoa làm ấm nhà cửa, mà em ấy cũng không nguyện ý, đường đi phía trước của chúng tôi còn rất dài, và còn nhiều vấn đề đang đợi, nếu em ấy cứ tùy hứng không hiểu chuyện như thế này, chúng tôi sẽ không có kết quả tốt."
“Đây chính là tình yêu của cậu sao? Nếu, Nguyệt Tầm cả đời vẫn không hiểu rõ tâm ý của cậu, vậy tính sao?"
“Tôi sẽ chờ em ấy cả đời." Nói xong một câu như vậy, Long Nghiễn mặc kệ Đổng Thiên Phi đang kinh ngạc đến ngây người bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, rồi xoay người ly khai.
Đổng Thiên Phi hoàn toàn buông tha ý niệm bắt bọn họ về với nhau trong đầu, hắn cảm thấy Long Nghiễn nói rất đúng, Phương Nguyệt Tầm chính bởi vì hiểu lầm tình cảm của Long Nghiễn mà thương tổn lẫn nhau. Long Nghiễn không phải là người thích biểu đạt tình cảm, hắn luôn giấu chúng ở trong lòng. Long Nghiễn yêu Phương Nguyệt Tầm, nên hắn thay đổi, hắn tôn trọng Phương Nguyệt Tầm, không muốn đem Phương Nguyệt Tầm giấu đi, mà nếu thật sự muốn cho hai người công khai đứng dưới mặt trời, vậy thì cần phải có một trái tim kiên cường và dũng khí rất lớn. Long Nghiễn nói không sai, bọn họ còn con đường rất dài, này chỉ mới bắt đầu, tình cảm của bọn họ còn rất yếu ớt, rất non nớt, phải trải qua mưa to gió lớn mới có thể sóng vai bước đi, Phương Nguyệt Tầm khi nào mới hiểu được dụng tâm đầy đau khổ của Long Nghiễn.
Nằm ở trên giường, Long nghiễn nhìn khoảng không trống rỗng bên người, vươn tay chạm đến chỉ có lạnh như băng.
……………………
Sau khi Phương Nguyệt Tầm từ trong nhà đi ra, mới phát hiện chính mình mặc quá ít, không khí lạnh lúc sáng sớm làm cho cậu co rút vai lại. Nhớ tới mỗi lần được Long Nghiễn đưa tới trường, trong xe nhất định phải bật hệ thống sưởi rồi tưởng niệm đến cái ôm ngọt ngào ấm áp của hắn.
Chương trình học buổi sáng kết thúc, buổi chiều có thể không cần đi học nên Phương Nguyệt Tầm tính sẽ về thẳng nhà, mới vừa đi vài bước đến cổng trường thì nhìn thấy chiếc xe của Hàn Khôn đậu đối diện, Phương Nguyệt Tầm do dự một chút rồi núp phía sau lưng vài người, trộm rời khỏi.
Vì quá đau lòng chuyện Long Nghiễn, cậu không muốn cùng Hàn Khôn tiếp tục phát sinh những chuyện bất lợi nữa.
“Nguyệt Tầm, em tránh né anh sao?"
Bỗng nhiên, Hàn Khôn xuất hiện ngay trước mắt. Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc nhìn hắn, rồi quay đầu nhìn lại chiếc xe, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Hàn Khôn thở dài một hơi, lời muốn nói cũng không thể nói được, ai biểu người trước mắt lại thừa nhận rõ ràng như thế. Đây đã là lần thứ ba, hắn tận mắt bắt gặp Phương Nguyệt Tầm đào tẩu giống như hai lần trước. Lần trước nhìn bộ dáng kích động của cậu làm cho hắn thật sự không đành lòng gọi cậu, nhưng hôm nay dù thế nào cũng phải cùng cậu nói chuyện.
“Nơi này khó nói, lên xe trước đi."
Hàn Khôn vươn tay tính nắm lấy bàn tay Phương Nguyệt Tầm kéo đi, nhưng lại bị Phương Nguyệt Tầm né tránh.
“Hàn tiên sinh, tôi đã đáp ứng người yêu của anh rồi, không thể cùng anh gặp mặt nữa."
“Hàn tiên sinh? Em không phải đã đồng ý gọi anh là Vân Diệp ca rồi sao? Em nghĩ rằng anh là loại người có thể dễ dàng bị người khác uy hiếp sao? Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em." Hàn Khôn thử tới gần cậu, mà Phương Nguyệt Tầm thì lui về phía sau từng bước, rõ ràng cố gắng duy trì khoảng cách an toàn giữa hai người.
“Nguyệt Tầm, anh cần nói chuyện với em."
“Tôi không muốn nói chuyện, thực xin lỗi, tôi phải đi."
Phương Nguyệt Tầm vòng qua người Hàn Khôn bước nhanh về phía trước, Hàn Khôn xoay người một cái thì bắt được cậu, thái độ cự tuyệt lạnh như băng của Phương Nguyệt Tầm làm cho Hàn Khôn khó chịu đến nôn nóng, nhìn người đang cố gắng chạy đi, Hàn Khôn liền trực tiếp ôm cậu vào trong ngực.
“Anh, anh buông tôi ra." Phương Nguyệt Tầm hoảng sợ đẩy Hàn Khôn ra, Hàn Khôn mạnh mẽ gắt gao giữ chặt lấy không hề buông ra, còn kéo lấy tay cậu.
“Nguyệt Tầm, không được né tránh anh, anh nói rồi, sẽ bảo vệ em."
“Tại sao? Chúng ta quen biết nhau bất quá mới có hơn mười ngày mà thôi, tôi....."
“Được rồi, để anh nói rõ ràng.....Nguyệt Tầm, anh rất......."
“Hàn Khôn! Anh buông Nguyệt Tầm ra!" Đổng Thiên Phi cách đó không xa chạy nhanh tới, chẳng những cắt ngang lời tỏ tình của Hàn Khôn, còn kéo tay hắn ra khỏi người Phương Nguyệt Tầm.
Hàn Khôn nhìn vị khách không mời mà đến này, chỉ có thể nhẫn nại xuống. Đổng Thiên Phi trừng mắt liếc nhìn Hàn Khôn một cái, rồi biểu tình trở nên dịu dàng làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ, người này thay đổi cũng quá nhanh đi.
“Nguyệt Tầm, em đang muốn về nhà sao?" Đổng Thiên Phi kéo Phương Nguyệt Tầm sang một bên.
“Về nhà."
“Vậy em đi trước, lát nữa anh qua chỗ em, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm được không?"
Phương Nguyệt Tầm gật gật đầu, hướng Hàn Khôn lễ phép tạm biệt xong rồi liền rời khi.
Nhìn Phương Nguyệt Tầm đi xa, xác định cậu không thể nghe được tiếng của bọn họ, Đổng Thiên Phi xoay người dùng ánh mắt chết người nhìn chăm chú Hàn Khôn.
“Đến tột cùng anh muốn cái gì?" Đổng Thiên Phi một chút cũng không khách khí nói thẳng vào vấn đề.
“Rất đơn giản, tôi muốn đoạt lấy Nguyệt Tầm." Nói thẳng thì nói thẳng, bọn họ thoạt nhìn đều chán ghét những lời nói vô nghĩa.
“Không có khả năng, Nguyệt Tầm sẽ không thích ngươi, người kia cũng không cho phép sự tình như thế phát sinh."
“Người kia? Cậu muốn nói tới cái người tên “Long Nghiễn" sao? Mặc kệ hắn là ai, tôi cũng không thể nhìn Nguyệt Tầm cứ thương tâm như thế, nếu như là tôi...."
“Đáng tiếc, người Nguyệt Tầm yêu không phải là anh, cái loại sự tình này không có chữ “nếu" tồn tại. Cách xa cậu ta một chút, ít nhất.... ."
“Ít nhất tôi sẽ không bao giờ làm cho Nguyệt Tầm thương tâm như thế, ra tay đánh Nguyệt Tầm như thế. Tôi cũng đau lòng vì em ấy cho nên tôi sẽ không nhân lúc người ta gặp khó khăn mà lợi dụng đâu."
Đổng Thiên Phi sửng sốt, người này cũng coi như quang minh lỗi lạc. Nhưng mà lại lâm vào chuyện không có khả năng xảy ra.
“Anh nhớ kỹ lời nói của chính mình, sau này không được đến tìm cậu ta nữa."
“Tôi đã nói tạm thời sẽ không làm em ấy khó xử, nhưng không có nghĩa là không được nhìn thấy em ấy." Hàn Khôn cười giống như tên vô lại, nhưng tại sao Đổng Thiên Phi cảm thấy không chán ghét, còn thấy có một chút đáng yêu.
“Hiện tại tâm tình của cậu ấy không tốt, anh cứ mỗi ngày đến nhìn cậu ấy, đừng cho là tôi không biết chủ ý của anh là gì." Đổng Thiên Phi mặt lạnh băng, lại bị nụ cười của Hàn Khôn chọc tức. Mà Hàn Khôn thì là loại người thích khi dễ người khác.
“Nhìn bộ dáng ngu ngốc của cậu, không nghĩ tới cậu thực sự rất thông minh." Hàn Khôn nhìn thấy người trước mắt vừa nghe lời nói của mình xong khí sắc tái nhợt. Hàn Khôn vẫn tiếp tục nói “Tôi tan ca sẽ đến đây, vì Nguyệt Tầm mà tôi sẽ hy sinh thời gian làm việc."
“Anh đem Nguyệt Tầm xem như nguyên nhân để trốn việc sao?"
“Hiện tại tôi không thể xuống tay với em ấy, không cùng em ấy gặp mặt thì phải làm sao đây?" Hàn Khôn làm bộ dáng đứng đắn nói.
“Tốt lắm, tôibồianh! Chỉ cần anh muốn gặp Nguyệt Tầm, cứ tới tìm tôi."
Lời nói của Đổng Thiên Phi làm cho Hàn Khôn kinh hãi sửng sờ! Người trước mặt này đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Có thể chấp nhận cái biện pháp đó sao? Hàn Khôn cảm thấy rất hứng thú.
“Số điện thoại di dộng, số điện thoại nhà, số điện thoại làm việc, toàn bộ đều đưa cho tôi, cậu nhất định phải liên lạc với tôi suốt hai mươi bốn giờ, tôi sẽ đáp ứng cậu không tới nơi này tìm Nguyệt Tầm."
Đổng Thiên Phi gắt gao nhìn chăm chú khuôn mặt Hàn Khôn, sắc mặt Đổng Thiên Phi không những tái nhợt mà ngay cả răng nanh cũng phát ra tiếng “ken két", từ trong túi áo lấy ra một cây bút, đưa tay nắm lấy áo Hàn Khôn! Ở trên mảnh vải trắng tinh mạnh mẽ lưu lại số điện thoại làm Hàn Khôn đau đến nổi kêu lên.
“Uy, cậu không có giấy sao? Đau chết, điểm nhẹ!"
“Xem ra thân thể anh không có dày như da mặt của anh! Như vậy anh mới có thể nhớ lâu! Số điện thoại tôi đều ghi lại, hai mươi bốn giờ đều sẵn sàng đón tiếp, anh cũng không được phép đến tìm cậu ta!" Nói xong nắm tay Hàn Khôn vỗ một cái!
Ánh mắt dõi theo thân ảnh Đổng Thiên Phi đang tức giận thở phì phì bước đi, Hàn Khôn thật sự muốn nói cho hắn biết “Tôi không tới nơi này tìm em ấy thì đi đến nơi em ấy làm việc mà tìm." Chỉ sợ người kia sẽ tức đến hộc máu đi....... Hàn Khôn nhìn số điện thoại trên áo sơmi, đành phải buộc chặt nút áo coat.
Hàn Không là một người rất giảo hoạt, nhưng Đổng Thiên Phi cũng rất thông minh, ở nơi làm thêm của Phương Nguyệt Tầm đã sớm báo cho Vương Đoạt chờ. Hàn Khôn nhìn di động truyền đến tin nhắn từ Đổng Thiên Phi “Đừng vọng tưởng đi đến chỗ làm của cậu ta thì sẽ tìm được, tôi đã sớm an bài một người đưa đón, nghĩ muốn chơi trò chơi với tôi sao, nhóc con, anh còn kém xa!" Thật sự có một chút tức giận. Nhưng lại không thể đổi ý, đành phải ba giờ sáng bắt Đổng Thiên Phi đi mua trà sữa cho hắn mới hả giận!
Hàn Khôn luôn nghĩ chính mình đã ăn trúng cái gì, tại sao ba ngày đều liên tục bị tiêu chảy?
END 35
“Làm ăn cái gì vậy?! Chuyện đơn giản như thế cũng tới tìm ta! Tiền lương một tháng của các ngươi so với cái này còn nhiều hơn! Nhìn không thấy trong đây có ba lỗi sai sao? Là do con mắt của các ngươi bị mù hay đầu óc có vấn đề?! Đây là ngày đầu tiên các ngươi làm việc ở đây sao? Cái này phải đưa cho bộ tài vụ xét duyệt rồi mới đưa cho ta xem, ai cho các ngươi trực tiếp đem tới đây?! Đừng giả bộ câm điếc, nói chuyện!"
Thư ký không nghe được người bên trong đã trả lời như thế nào, chỉ nghe thấy Long Nghiễn dường như đã quăng cái gì đó xuống dưới đất rồi tiếp tục mắng!
“Trình tự làm việc thời điểm nào đến phiên hắn làm chủ! Nói với bộ phận nhân sự, kêu hắn ngày mai không cần đến đây làm! Đứng ngốc ở đó làm gì, đừng lãng phí thời gian của ta, trở về làm việc!"
Vài người kinh hoảng từ văn phòng của Long Nghiễn chạy ra, Long Nghiễn mệt mỏi ngồi trên ghế thì thào tự nói “Em ấy tại sao tới bây giờ vẫn chưa hiểu......"
…………………………
Nhìn chăm chú Vương Đoạt đang cố nhét đồ ăn vào miệng cho hả giận, Đổng Thiên Phi cảm thấy có chút buồn nôn.
“Tôi nói cậu ăn uống giống như heo, đã là tô thứ bốn rồi đấy."
“Tôi chịu không nổi! Hai cái người ngu ngốc kia! Bây giờ đã hơn nửa tháng, một chút động tĩnh cũng không có, cả ngày tôi nhìn khuôn mặt khổ sở của Nguyệt Tầm đến sắp phát điên rồi! Nếu còn tiếp tục như vậy, tôi không thể không trói Nguyệt Tầm lại quăng vào nhà Long Nghiễn!"
“Người kia cũng không khá hơn, nghe nói toàn bộ tập đoàn tài chính Long thị đã biến thành địa ngục, ngay cả người đi đường cũng có thể nghe thấy tiếng la mắng của Long Nghiễn."
Hai người lúc đầu cho rằng bọn họ chỉ nháo đến bảy tám ngày là cùng, ai ngờ sự tình càng ngày càng không ổn! Vương Đoạt đúng là gần như sắp chết, mỗi ngày hắn đều phải đối mặt với Phương Nguyệt Tầm hồn bay phách lạc không nói, buổi tối còn phải nhẫn nại nghe cậu trộm khóc.
“Thiên Phi, hai người họ nếu không hòa giải, người thứ nhất phát điên chính là tôi, anh mau nghĩ biện pháp đi."
Bọn họ đều hiểu được, hai người kia đều mang tính tình quật cường cố chấp muốn chết! Rõ ràng tình yêu đối với đối phương rất quan trọng, nhưng không chịu lui bước!
Vương Đoạt cùng Đổng Thiên Phi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Đổng Thiên Phi lúc tạm biệt Vương Đoạt, liền trực tiếp xách xe chạy đến nhà Long Nghiễn. Chờ khi Long Nghiễn mở cửa, Đổng Thiên Phi liền kéo hắn lên xe của mình.
“Cậu muốn làm gì?" Long Nghiễn không kiên nhẫn hỏi.
“Làm gì? Đi tìm Nguyệt Tầm." Đổng Thiên Phi mặc kệ suy nghĩ của hắn, cứ như vậy tuyệt đối không thể giải quyết được.
“Tại sao phải đi tìm em ấy? Nếu không có một ngày em ấy biết bản thân đã sai lầm, tôi cũng không đi đón em ấy về nhà." Long Nghiễn thật đúng là nhẫn tâm.
Đổng Thiên Phi nhanh chóng mở máy xe, miệng không ngừng quở trách Long Nghiễn, đến khi miệng khô lưỡi mỏi cũng đến nơi cần đến.
“Xuống xe, đi tìm cậu ta."
“Thiên Phi, tôi thật sự muốn em ấy..... ." Bỗng nhiên Long Nghiễn nói ra lời như thế làm cho Đổng Thiên Phi giật mình, hắn không ngờ Long Nghiễn có thể thẳng thắn biểu đạt tình cảm của mình như vậy, nhưng cũng không rõ, nếu nhớ đến cậu, tại sao không đi tìm cậu?
“Long Nghiễn, cậu đừng gây khó xử cho bản thân như vậy."
“Tôi muốn cho em ấy biết..... Nguyệt Tầm, em ấy còn nhỏ, có một số việc em ấy vẫn còn không rõ. Tôi không thể cho phép em ấy vì chuyện như thế mà phủ định tình cảm của tôi."
“Cậu ta không hiểu thì cậu có thể nói cho cậu ta hiểu a."
“Có một số việc, tự bản thân em ấy nên đi tìm đáp án, cho dù là tôi, cũng không giúp được em ấy. Tôi không muốn Nguyệt Tầm là đóa hoa làm ấm nhà cửa, mà em ấy cũng không nguyện ý, đường đi phía trước của chúng tôi còn rất dài, và còn nhiều vấn đề đang đợi, nếu em ấy cứ tùy hứng không hiểu chuyện như thế này, chúng tôi sẽ không có kết quả tốt."
“Đây chính là tình yêu của cậu sao? Nếu, Nguyệt Tầm cả đời vẫn không hiểu rõ tâm ý của cậu, vậy tính sao?"
“Tôi sẽ chờ em ấy cả đời." Nói xong một câu như vậy, Long Nghiễn mặc kệ Đổng Thiên Phi đang kinh ngạc đến ngây người bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, rồi xoay người ly khai.
Đổng Thiên Phi hoàn toàn buông tha ý niệm bắt bọn họ về với nhau trong đầu, hắn cảm thấy Long Nghiễn nói rất đúng, Phương Nguyệt Tầm chính bởi vì hiểu lầm tình cảm của Long Nghiễn mà thương tổn lẫn nhau. Long Nghiễn không phải là người thích biểu đạt tình cảm, hắn luôn giấu chúng ở trong lòng. Long Nghiễn yêu Phương Nguyệt Tầm, nên hắn thay đổi, hắn tôn trọng Phương Nguyệt Tầm, không muốn đem Phương Nguyệt Tầm giấu đi, mà nếu thật sự muốn cho hai người công khai đứng dưới mặt trời, vậy thì cần phải có một trái tim kiên cường và dũng khí rất lớn. Long Nghiễn nói không sai, bọn họ còn con đường rất dài, này chỉ mới bắt đầu, tình cảm của bọn họ còn rất yếu ớt, rất non nớt, phải trải qua mưa to gió lớn mới có thể sóng vai bước đi, Phương Nguyệt Tầm khi nào mới hiểu được dụng tâm đầy đau khổ của Long Nghiễn.
Nằm ở trên giường, Long nghiễn nhìn khoảng không trống rỗng bên người, vươn tay chạm đến chỉ có lạnh như băng.
……………………
Sau khi Phương Nguyệt Tầm từ trong nhà đi ra, mới phát hiện chính mình mặc quá ít, không khí lạnh lúc sáng sớm làm cho cậu co rút vai lại. Nhớ tới mỗi lần được Long Nghiễn đưa tới trường, trong xe nhất định phải bật hệ thống sưởi rồi tưởng niệm đến cái ôm ngọt ngào ấm áp của hắn.
Chương trình học buổi sáng kết thúc, buổi chiều có thể không cần đi học nên Phương Nguyệt Tầm tính sẽ về thẳng nhà, mới vừa đi vài bước đến cổng trường thì nhìn thấy chiếc xe của Hàn Khôn đậu đối diện, Phương Nguyệt Tầm do dự một chút rồi núp phía sau lưng vài người, trộm rời khỏi.
Vì quá đau lòng chuyện Long Nghiễn, cậu không muốn cùng Hàn Khôn tiếp tục phát sinh những chuyện bất lợi nữa.
“Nguyệt Tầm, em tránh né anh sao?"
Bỗng nhiên, Hàn Khôn xuất hiện ngay trước mắt. Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc nhìn hắn, rồi quay đầu nhìn lại chiếc xe, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Hàn Khôn thở dài một hơi, lời muốn nói cũng không thể nói được, ai biểu người trước mắt lại thừa nhận rõ ràng như thế. Đây đã là lần thứ ba, hắn tận mắt bắt gặp Phương Nguyệt Tầm đào tẩu giống như hai lần trước. Lần trước nhìn bộ dáng kích động của cậu làm cho hắn thật sự không đành lòng gọi cậu, nhưng hôm nay dù thế nào cũng phải cùng cậu nói chuyện.
“Nơi này khó nói, lên xe trước đi."
Hàn Khôn vươn tay tính nắm lấy bàn tay Phương Nguyệt Tầm kéo đi, nhưng lại bị Phương Nguyệt Tầm né tránh.
“Hàn tiên sinh, tôi đã đáp ứng người yêu của anh rồi, không thể cùng anh gặp mặt nữa."
“Hàn tiên sinh? Em không phải đã đồng ý gọi anh là Vân Diệp ca rồi sao? Em nghĩ rằng anh là loại người có thể dễ dàng bị người khác uy hiếp sao? Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em." Hàn Khôn thử tới gần cậu, mà Phương Nguyệt Tầm thì lui về phía sau từng bước, rõ ràng cố gắng duy trì khoảng cách an toàn giữa hai người.
“Nguyệt Tầm, anh cần nói chuyện với em."
“Tôi không muốn nói chuyện, thực xin lỗi, tôi phải đi."
Phương Nguyệt Tầm vòng qua người Hàn Khôn bước nhanh về phía trước, Hàn Khôn xoay người một cái thì bắt được cậu, thái độ cự tuyệt lạnh như băng của Phương Nguyệt Tầm làm cho Hàn Khôn khó chịu đến nôn nóng, nhìn người đang cố gắng chạy đi, Hàn Khôn liền trực tiếp ôm cậu vào trong ngực.
“Anh, anh buông tôi ra." Phương Nguyệt Tầm hoảng sợ đẩy Hàn Khôn ra, Hàn Khôn mạnh mẽ gắt gao giữ chặt lấy không hề buông ra, còn kéo lấy tay cậu.
“Nguyệt Tầm, không được né tránh anh, anh nói rồi, sẽ bảo vệ em."
“Tại sao? Chúng ta quen biết nhau bất quá mới có hơn mười ngày mà thôi, tôi....."
“Được rồi, để anh nói rõ ràng.....Nguyệt Tầm, anh rất......."
“Hàn Khôn! Anh buông Nguyệt Tầm ra!" Đổng Thiên Phi cách đó không xa chạy nhanh tới, chẳng những cắt ngang lời tỏ tình của Hàn Khôn, còn kéo tay hắn ra khỏi người Phương Nguyệt Tầm.
Hàn Khôn nhìn vị khách không mời mà đến này, chỉ có thể nhẫn nại xuống. Đổng Thiên Phi trừng mắt liếc nhìn Hàn Khôn một cái, rồi biểu tình trở nên dịu dàng làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ, người này thay đổi cũng quá nhanh đi.
“Nguyệt Tầm, em đang muốn về nhà sao?" Đổng Thiên Phi kéo Phương Nguyệt Tầm sang một bên.
“Về nhà."
“Vậy em đi trước, lát nữa anh qua chỗ em, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm được không?"
Phương Nguyệt Tầm gật gật đầu, hướng Hàn Khôn lễ phép tạm biệt xong rồi liền rời khi.
Nhìn Phương Nguyệt Tầm đi xa, xác định cậu không thể nghe được tiếng của bọn họ, Đổng Thiên Phi xoay người dùng ánh mắt chết người nhìn chăm chú Hàn Khôn.
“Đến tột cùng anh muốn cái gì?" Đổng Thiên Phi một chút cũng không khách khí nói thẳng vào vấn đề.
“Rất đơn giản, tôi muốn đoạt lấy Nguyệt Tầm." Nói thẳng thì nói thẳng, bọn họ thoạt nhìn đều chán ghét những lời nói vô nghĩa.
“Không có khả năng, Nguyệt Tầm sẽ không thích ngươi, người kia cũng không cho phép sự tình như thế phát sinh."
“Người kia? Cậu muốn nói tới cái người tên “Long Nghiễn" sao? Mặc kệ hắn là ai, tôi cũng không thể nhìn Nguyệt Tầm cứ thương tâm như thế, nếu như là tôi...."
“Đáng tiếc, người Nguyệt Tầm yêu không phải là anh, cái loại sự tình này không có chữ “nếu" tồn tại. Cách xa cậu ta một chút, ít nhất.... ."
“Ít nhất tôi sẽ không bao giờ làm cho Nguyệt Tầm thương tâm như thế, ra tay đánh Nguyệt Tầm như thế. Tôi cũng đau lòng vì em ấy cho nên tôi sẽ không nhân lúc người ta gặp khó khăn mà lợi dụng đâu."
Đổng Thiên Phi sửng sốt, người này cũng coi như quang minh lỗi lạc. Nhưng mà lại lâm vào chuyện không có khả năng xảy ra.
“Anh nhớ kỹ lời nói của chính mình, sau này không được đến tìm cậu ta nữa."
“Tôi đã nói tạm thời sẽ không làm em ấy khó xử, nhưng không có nghĩa là không được nhìn thấy em ấy." Hàn Khôn cười giống như tên vô lại, nhưng tại sao Đổng Thiên Phi cảm thấy không chán ghét, còn thấy có một chút đáng yêu.
“Hiện tại tâm tình của cậu ấy không tốt, anh cứ mỗi ngày đến nhìn cậu ấy, đừng cho là tôi không biết chủ ý của anh là gì." Đổng Thiên Phi mặt lạnh băng, lại bị nụ cười của Hàn Khôn chọc tức. Mà Hàn Khôn thì là loại người thích khi dễ người khác.
“Nhìn bộ dáng ngu ngốc của cậu, không nghĩ tới cậu thực sự rất thông minh." Hàn Khôn nhìn thấy người trước mắt vừa nghe lời nói của mình xong khí sắc tái nhợt. Hàn Khôn vẫn tiếp tục nói “Tôi tan ca sẽ đến đây, vì Nguyệt Tầm mà tôi sẽ hy sinh thời gian làm việc."
“Anh đem Nguyệt Tầm xem như nguyên nhân để trốn việc sao?"
“Hiện tại tôi không thể xuống tay với em ấy, không cùng em ấy gặp mặt thì phải làm sao đây?" Hàn Khôn làm bộ dáng đứng đắn nói.
“Tốt lắm, tôibồianh! Chỉ cần anh muốn gặp Nguyệt Tầm, cứ tới tìm tôi."
Lời nói của Đổng Thiên Phi làm cho Hàn Khôn kinh hãi sửng sờ! Người trước mặt này đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Có thể chấp nhận cái biện pháp đó sao? Hàn Khôn cảm thấy rất hứng thú.
“Số điện thoại di dộng, số điện thoại nhà, số điện thoại làm việc, toàn bộ đều đưa cho tôi, cậu nhất định phải liên lạc với tôi suốt hai mươi bốn giờ, tôi sẽ đáp ứng cậu không tới nơi này tìm Nguyệt Tầm."
Đổng Thiên Phi gắt gao nhìn chăm chú khuôn mặt Hàn Khôn, sắc mặt Đổng Thiên Phi không những tái nhợt mà ngay cả răng nanh cũng phát ra tiếng “ken két", từ trong túi áo lấy ra một cây bút, đưa tay nắm lấy áo Hàn Khôn! Ở trên mảnh vải trắng tinh mạnh mẽ lưu lại số điện thoại làm Hàn Khôn đau đến nổi kêu lên.
“Uy, cậu không có giấy sao? Đau chết, điểm nhẹ!"
“Xem ra thân thể anh không có dày như da mặt của anh! Như vậy anh mới có thể nhớ lâu! Số điện thoại tôi đều ghi lại, hai mươi bốn giờ đều sẵn sàng đón tiếp, anh cũng không được phép đến tìm cậu ta!" Nói xong nắm tay Hàn Khôn vỗ một cái!
Ánh mắt dõi theo thân ảnh Đổng Thiên Phi đang tức giận thở phì phì bước đi, Hàn Khôn thật sự muốn nói cho hắn biết “Tôi không tới nơi này tìm em ấy thì đi đến nơi em ấy làm việc mà tìm." Chỉ sợ người kia sẽ tức đến hộc máu đi....... Hàn Khôn nhìn số điện thoại trên áo sơmi, đành phải buộc chặt nút áo coat.
Hàn Không là một người rất giảo hoạt, nhưng Đổng Thiên Phi cũng rất thông minh, ở nơi làm thêm của Phương Nguyệt Tầm đã sớm báo cho Vương Đoạt chờ. Hàn Khôn nhìn di động truyền đến tin nhắn từ Đổng Thiên Phi “Đừng vọng tưởng đi đến chỗ làm của cậu ta thì sẽ tìm được, tôi đã sớm an bài một người đưa đón, nghĩ muốn chơi trò chơi với tôi sao, nhóc con, anh còn kém xa!" Thật sự có một chút tức giận. Nhưng lại không thể đổi ý, đành phải ba giờ sáng bắt Đổng Thiên Phi đi mua trà sữa cho hắn mới hả giận!
Hàn Khôn luôn nghĩ chính mình đã ăn trúng cái gì, tại sao ba ngày đều liên tục bị tiêu chảy?
END 35
Tác giả :
Tàng Yêu