Dáng Vẻ Anh Thích Em Đều Có
Chương 32: Khu vui chơi
Sáng hôm sau hơn 9h, Vương Cẩm gọi điện thoại cho Ngạn Dung, nhắc cậu rời giường.
Ngạn Dung nói: “Em dậy rồi, chuẩn bị làm bài tập."
Vương Cẩm hỏi cậu: “Ăn sáng chưa?"
Ngạn Dung nói: “Uống một ly sữa, còn ăn nửa hộp bánh bích quy."
Vương Cẩm nói: “Ừm, bụng đói khi làm bài tập sẽ bị ngốc."
Ngạn Dung không tin: “Anh ít lừa em đi."
Vương Cẩm cười nói: “Sao anh lại lừa em? Anh là bác sĩ đấy nhé."
Ngạn Dung rất có logic: “Ngốc không phải bệnh."
Vương Cẩm không nhịn được cười, nói: “Quên đi, em cũng không ngu ngốc nổi, bé thông minh."
Ngạn Dung nói: “Anh thì sao? Đang ở cùng mẹ anh?"
Vương Cẩm nói: “Không phải, mẹ anh cùng em trai đi mua đồ ăn, anh trai anh buổi trưa về nhà, bà ấy muốn xuống bếp."
Ngạn Dung có chút ao ước nói: “Bữa trưa nay của mọi người nhất định là rất phong phú."
Vương Cẩm cảm thấy cậu thật nhỏ bé đáng thương, nói: “Mẹ anh nấu cơm ăn chán lắm ấy."
Ngạn Dung kinh ngạc hỏi: “Có thể khó ăn hơn món cơm rang anh làm không?"
Vương Cẩm mất trí nhớ nói: “Anh từng làm cơm rang lúc nào?"
Hai người cứ như thế nấu cháo điện thoại nửa tiếng, thiệt tình rất là ngọt ngào.
Vương Cẩm nghe được tiếng Vương Siêu dưới tầng, nói: “Bọn họ về rồi, anh đi xuống xem thử. Em chăm chỉ làm bài tập, đừng ham chơi đấy."
Ngạn Dung lưu luyến không thôi nói: “Ừm… Nếu có bài không làm được thì sao bây giờ?"
Vương Cẩm nói: “Chụp lại gửi cho anh, đợi lúc anh không có việc gì sẽ dạy cho em."
Cúp điện thoại, Ngạn Dung trong lúc nhất thời cũng không có tâm trạng làm bài tập, nghiêng đầu nằm bò trên bàn học, cảm thấy hơi cô đơn.
Cậu không sợ gặp mặt mẹ Vương Cẩm chút nào, thậm chí rất muốn nhanh nhanh cùng bà và bố Vương Cẩm làm quen.
Nghe nói ở Trung Quốc, chỉ người nào muốn kết hôn, mới mang người yêu về gặp mặt cha mẹ của mình.
Vương Cẩm không muốn kết hôn, đương nhiên cũng sẽ không muốn mang cậu đi gặp Vương ma ma.
Cậu ở trên mạng xem một ít giới thiệu liên quan đến Tộc Không Cưới, lời giải thích thể loại nào cũng có, có kiểu thì vì nhìn thấy qua rất nhiều ví dụ hôn nhân thất bại mà sinh ra hoảng sợ với hôn nhân, có vì chỉ muốn hưởng thụ qua lạc thú yêu đương nhưng không muốn đối mặt với vấn đề cơm áo gạo tiền, còn có vì thà thiếu còn hơn là không gặp được người thích hợp, cuối cùng liền dứt khoát bỏ quách đi kế hoạch kết hôn. Từ phức tạp rất nhiều, cậu không xem hiểu được toàn bộ, nên không biết Vương Cẩm đến cùng là thuộc loại Tộc Không Cưới nào.
Cậu thật rất muốn cùng Vương Cẩm kết hôn, như Lương Tỳ và Bách Đồ ấy, có chung một mái nhà, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, ngủ chung, cùng nhau làm tất cả mọi việc, nếu như Vương Cẩm mà thích, bọn họ cũng sẽ nuôi hai chú cún con, cùng nhau dẫn chúng nó đi dạo, cùng nhau tắm rửa cho chúng nó, nghĩ thôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Tuy rằng bây giờ cùng Vương Cẩm qua lại thế này cũng rất tốt, nhưng là luôn thấy thiếu một chút cảm giác an toàn.
Người Châu Á không dễ già đi, dáng vẻ so với tuổi thật thì trẻ hơn nhiều, giống như loại hình Vương Cẩm, rất có mị lực lại biết đi câu dẫn trai đẹp, coi như đến 40 – 50 tuổi đi chăng nữa, cũng vẫn thực dễ dàng chiếm được thiện cảm của mấy cô bé và gay.
Ở Hollywood cũng có những anh chàng da trắng tuổi còn trẻ đã nổi tiếng, sau đấy đến 30 tuổi nhan sắc liền bắt đầu tụt dốc, ví dụ như Leonardo DiCaprio – Keanu Reeves – Johnny Depp không phải đang hói đầu phát tướng thì chính là đang đi trên con đường hói đầu phát tướng, chỉ còn Brad Pitt cùng Tom Cruise là nhan sắc vẫn còn ổn, đều do chăm chỉ tập luyện thể hình.
Vì thế mà cậu cũng nhất định phải tập thể hình, không làm thế sau này cậu biến dạng, Vương Cẩm ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng cũng sẽ không yêu thích cậu giống như bây giờ.
Vương Cẩm tốt như vậy, cần phải thiệt cố gắng xích cho chắc vào mới được.
Buổi tối, hai người truyền tin, Vương Cẩm dạy Ngạn Dung làm bài tập. Sau khi làm xong, Vương Cẩm liền nói: “Đi tắm rửa, ngủ sớm một chút."
Ngạn Dung không quá vui: “Không thể làm tình nên không muốn nói chuyện với em sao? Anh quá xấu rồi."
Vương Cẩm không nhịn được cười, nói: “Anh sợ em ngủ muộn, ngày mai lại không dậy nổi."
Ngạn Dung nói: “Em làm xong bài rồi, ngày mai không có chuyện gì làm, em có thể tự do ngủ nướng."
Vương Cẩm cười nói: “Vậy em cứ tự do ngủ nướng đi, anh không đến tìm em nữa."
Ngạn Dung không tin, hỏi: “Anh làm sao có thể đến tìm em? Mẹ anh đã đi đâu, không được lừa em."
Vương Cẩm nói: “Nhạc mẫu của đại ca anh cũng đến Bắc Kinh, mẹ anh ngày mai muốn qua nhà ổng chơi, không cần anh theo hầu."
Ngạn Dung suy nghĩ một chút xem nhạc mẫu là cái gì, mới vui vẻ nói: “Vậy anh mấy giờ đến?"
Vương Cẩm chế nhạo nói: “Còn xem em tự do ngủ nướng đến mấy giờ."
Ngạn Dung nói: “8h."
Vương Cẩm bật cười: “Sớm quá, mẹ anh còn chưa ra khỏi nhà nữa."
Ngạn Dung nói: “8h30."
Vương Cẩm: “9h đi."
Ngạn Dung: “Được!"
Cậu định hẹn đồng hồ báo thức lúc 8h, nhưng không đến 6h đã tự mình tỉnh, tóm lấy điện thoại xem giờ, thất vọng đi ngủ tiếp, một lúc lại tỉnh dậy xem thời gian, vẫn còn quá sớm, không thể làm gì khác hơn là lại nhắm mắt.
Cuối cùng cũng coi như sắp đến thời gian hẹn, cậu bò dậy đi tắm rửa sạch sẽ, mặc vào bộ quần áo Vương Cẩm mới mua cho cậu, sau đó ngồi yên trong phòng khách ‘hưởng thụ’ cái cảm giác một giây như một năm.
Kém mấy phút nữa là 9h, chuông cửa vang lên, cậu lập tức chạy tới mở cửa.
Ngoài cửa Vương Cẩm trái lại rất chi là kinh hãi, hỏi: “Rời giường sớm thế sao?"
Cậu sợ Vương Cẩm cười cậu, nói: “Không đâu, mới vừa dậy."
Thế nhưng trên người cậu mùi sữa tắm và dầu gội đầu còn rất mới.
Vương Cẩm không có vạch trần lời nói dối đáng yêu này của cậu, đi vào đóng cửa lại nói: “Anh đi wc trước cái đã."
Ngạn Dung chờ từ sáng đến giờ, vừa nghe câu này, nhất thời tức giận: “Anh không nghĩ trước tiên phải hôn em sao?"
Vương Cẩm cười thành tiếng một cái, không cười còn đỡ, càng cười càng gấp, vội vàng nói: “Đợi một lát ra thì hôn, anh thật gấp lắm."
Anh trực tiếp chạy vào wc, tiện tay đóng cửa, không đến mức kín hoàn toàn.
Ngạn Dung mò tới cửa, nghe thấy bên trong có tiếng xuỵt xuỵt, thật giống như đang gấp thiệt.
Vương Cẩm rửa sạch tay đi ra, nhìn cậu còn đang bĩu môi, liền giải thích: “Ra ngoài vội quá, trên đường lại còn tắc một đoạn."
Ngạn Dung lại vui vẻ, hỏi: “Ra ngoài gấp vậy làm gì?"
Vương Cẩm nói: “Em nói xem?"
Ngạn Dung nói: “Tại sao anh không tự mình nói?"
Vương Cẩm cười: “Anh thẹn thùng."
Ngạn Dung mân môi cười lên, gò má hồng hồng, nói: “Vậy em không thẹn thùng."
Vương Cẩm: “Hể?"
Ngạn Dung đi tới trước mặt anh, thoáng kiễng chân lên, đem ịn môi mình lên môi anh.
Vương Cẩm rất nhanh đổi khách làm chủ, càn rỡ hôn môi cậu.
Hôn một lúc, Ngạn Dung dần dần có cảm giác, Vương Cẩm nhưng đúng lúc này lại ngừng, nói: “Không thể hôn nữa."
Ngạn Dung hỏi: “Tại sao?"
Vương Cẩm cười hôn mắt cậu, nói: “Ngày hôm nay muốn mang em ra ngoài chơi."
Cậu không nghĩ đến Vương Cẩm sẽ dẫn mình đến Hoan Nhạc Cốc.
Cái tuổi này của cậu vẫn rất thích chơi, trước đây cũng từng nghĩ chờ đến khi thời tiết ấm áp rồi sẽ cùng Vương Cẩm đến đây, có điều cũng chỉ giới hạn ở trong suy nghĩ mà thôi, dù sao Vương Cẩm không giống như một người sẽ đi đến khu vui chơi.
Thế nhưng Vương Cẩm không chỉ đến rồi, còn cùng cậu chơi đùa nữa.
Ngày hôm nay thời tiết tốt, lại là kỳ nghỉ, Hoan Nhạc Cốc có không ít người, các thiết bị trò chơi cỡ lớn căn bản là đều có nguyên đội ngũ xếp hàng. Khi cùng Vương Cẩm xếp hàng đợi tàu trượt siêu tốc, Ngạn Dung vẫn cho rằng Vương Cẩm chẳng qua là xếp hàng cùng cậu, sau đấy nhìn cậu chơi.
Cậu nói: “Lần cuối chơi cái trò này, em vẫn là học sinh tiểu học."
Vương Cẩm cười nói: “Còn anh thì khi là sinh viên đại học."
Ngạn Dung miễn cưỡng cười, cậu rất hồi hộp, lại không muốn bị Vương Cẩm nhận ra, nói tiếp: “Lúc anh chơi có gào thét không?"
Vương Cẩm suy nghĩ một chút, nói: “Hình như không có."
Ngạn Dung cũng cảm thấy anh hẳn sẽ không gào thét, tiếc nuối nói: “Nếu như anh cũng chơi thì tốt rồi, em muốn nghe một chút xem anh có thật không gào không."
Vương Cẩm cười với cậu, nói: “Chờ chút nữa cho em nghe."
Ngạn Dung kinh ngạc nói: “Vậy anh cũng muốn chơi à?"
Vương Cẩm giả vờ bất mãn nói: “Anh cũng mua vé, tại sao không cho anh chơi."
Vừa đúng lúc đoàn khách trước trở về, Ngạn Dung nhìn bọn họ vẫn đang sợ hãi không thôi còn bị gió thổi rối tung đầu tóc, lại nhìn Vương Cẩm, không tưởng tượng ra nổi chút nữa Vương Cẩm sẽ biến thành thế nào.
Cậu vốn đang nghĩ, nhất định phải vểnh tai lên nghe một chút xem Vương Cẩm có gào lên hay không, kết quả cậu quá khẩn trương, AAA—— mấy phút, hoàn toàn không có phân tâm để nghe xem có giọng Vương Cẩm hay không.
Cậu chỉ nhìn thấy Vương Cẩm tóc tai bị thổi loạn một chút, những cái khác đều như thường.
Lúc rời đi, bọn họ đến chọn ảnh, vừa vặn chụp trong nháy mắt tàu lên cao nhất, Ngạn Dung bị hình ảnh chính mình nhắm mắt thất kinh hét lên dọa phát khiếp, một hàng bốn chỗ, hai người qua đường khác cũng chính là hình ảnh dữ tợn đó, chỉ có Vương Cẩm bên cạnh cậu, lại là vẻ mặt cười híp mắt.
Vương Cẩm hỏi cậu: “Có muốn không? Muốn thì rửa hai tấm."
Ngạn Dung cảm giác mình quá kinh, nói: “Không muốn."
Vương Cẩm liền nắm tay cậu rời đi, đi chưa được hai bước, cậu nói tiếp: “Hay là rửa đi."
Hai người lộn lại, Ngạn Dung cướp lời nói với nhân viên: “Chúng tôi chỉ cần một tấm."
Nhân viên nhưng lại nhìn Vương Cẩm, Vương Cẩm cười gật đầu.
Rửa ảnh xong, Ngạn Dung không cho Vương Cẩm xem, trực tiếp cất vào túi đeo, nói: “Cái này là của em."
Vương Cẩm buồn cười nói: “Trên đấy cũng có anh nha."
Ngạn Dung nói: “Vậy cũng là của em."
Vương Cẩm: “… Của em của em hết."
Sau đó lại đi chơi những trò khác, đem phần lớn trò chơi mạo hiểm đều chơi bằng hết, Vương Cẩm thật sự không gào thét, hoàn toàn không hề căng thẳng.
Ngạn Dung chơi đến run cả chân, phát hiện ra Vương Cẩm đã đẹp trai nay lại còn gợi cảm và rất khốc.
Vương Cẩm duy nhất một lần lộ ra chật vật, là ở tàu Odyssey trượt thác, anh cao đến là dễ thấy, du khách trên bờ bắn súng nước căn bản là đều nhắm vào anh, áo mưa lại nhỏ che không được người, chờ đến khi kết thúc, tóc và toàn bộ sau lưng anh đều ướt sũng.
Cũng may hôm qua Vương Cẩm quách tỉnh xem qua hướng dẫn, đã chuẩn bị sẵn áo khoác để thay cho hai người.
Ngạn Dung cũng không tốt hơn tý nào, áo mưa của cậu có lỗ thủng, từ sau cổ áo bắn vào không ít nước, thế nhưng cậu nhìn thấy Vương Cẩm hiếm khi chật vật vậy, đặc biệt hài lòng, thời điểm thay quần áo, một bên cười Vương Cẩm một bên ngứa mũi, bị Vương Cẩm nhẹ nhàng bóp cổ đến hầu như khó thở, đỏ mặt đi ra, còn bị nhân viên quan tâm hỏi “Không sao chứ mặt đỏ như thế."
Bọn họ không có ở lại chơi tiệc đêm, chạng vạng đã rời khỏi công viên, cùng đi ăn cơm, sau đó Vương Cẩm đưa cậu về nhà, ở dưới tầng hun tạm biệt, hun hun lên lầu, cuối cùng vẫn là lăn giường.
Rạng sáng 1h, Vương Cẩm mới về đến nhà.
Vương Tề cùng Vương Siêu đều đang ở tầng một, nhưng Vương ma ma không thấy.
Vương Cẩm thay giày chuẩn bị trực tiếp lên tầng, hỏi một câu: “Mẹ đã ngủ chưa?"
Vương Tề nói: “Mày lại đây."
Vương Cẩm trực giác thấy không ổn, nói: “Làm gì?"
Vương Tề nói: “Tẩn mày."
Ngạn Dung nói: “Em dậy rồi, chuẩn bị làm bài tập."
Vương Cẩm hỏi cậu: “Ăn sáng chưa?"
Ngạn Dung nói: “Uống một ly sữa, còn ăn nửa hộp bánh bích quy."
Vương Cẩm nói: “Ừm, bụng đói khi làm bài tập sẽ bị ngốc."
Ngạn Dung không tin: “Anh ít lừa em đi."
Vương Cẩm cười nói: “Sao anh lại lừa em? Anh là bác sĩ đấy nhé."
Ngạn Dung rất có logic: “Ngốc không phải bệnh."
Vương Cẩm không nhịn được cười, nói: “Quên đi, em cũng không ngu ngốc nổi, bé thông minh."
Ngạn Dung nói: “Anh thì sao? Đang ở cùng mẹ anh?"
Vương Cẩm nói: “Không phải, mẹ anh cùng em trai đi mua đồ ăn, anh trai anh buổi trưa về nhà, bà ấy muốn xuống bếp."
Ngạn Dung có chút ao ước nói: “Bữa trưa nay của mọi người nhất định là rất phong phú."
Vương Cẩm cảm thấy cậu thật nhỏ bé đáng thương, nói: “Mẹ anh nấu cơm ăn chán lắm ấy."
Ngạn Dung kinh ngạc hỏi: “Có thể khó ăn hơn món cơm rang anh làm không?"
Vương Cẩm mất trí nhớ nói: “Anh từng làm cơm rang lúc nào?"
Hai người cứ như thế nấu cháo điện thoại nửa tiếng, thiệt tình rất là ngọt ngào.
Vương Cẩm nghe được tiếng Vương Siêu dưới tầng, nói: “Bọn họ về rồi, anh đi xuống xem thử. Em chăm chỉ làm bài tập, đừng ham chơi đấy."
Ngạn Dung lưu luyến không thôi nói: “Ừm… Nếu có bài không làm được thì sao bây giờ?"
Vương Cẩm nói: “Chụp lại gửi cho anh, đợi lúc anh không có việc gì sẽ dạy cho em."
Cúp điện thoại, Ngạn Dung trong lúc nhất thời cũng không có tâm trạng làm bài tập, nghiêng đầu nằm bò trên bàn học, cảm thấy hơi cô đơn.
Cậu không sợ gặp mặt mẹ Vương Cẩm chút nào, thậm chí rất muốn nhanh nhanh cùng bà và bố Vương Cẩm làm quen.
Nghe nói ở Trung Quốc, chỉ người nào muốn kết hôn, mới mang người yêu về gặp mặt cha mẹ của mình.
Vương Cẩm không muốn kết hôn, đương nhiên cũng sẽ không muốn mang cậu đi gặp Vương ma ma.
Cậu ở trên mạng xem một ít giới thiệu liên quan đến Tộc Không Cưới, lời giải thích thể loại nào cũng có, có kiểu thì vì nhìn thấy qua rất nhiều ví dụ hôn nhân thất bại mà sinh ra hoảng sợ với hôn nhân, có vì chỉ muốn hưởng thụ qua lạc thú yêu đương nhưng không muốn đối mặt với vấn đề cơm áo gạo tiền, còn có vì thà thiếu còn hơn là không gặp được người thích hợp, cuối cùng liền dứt khoát bỏ quách đi kế hoạch kết hôn. Từ phức tạp rất nhiều, cậu không xem hiểu được toàn bộ, nên không biết Vương Cẩm đến cùng là thuộc loại Tộc Không Cưới nào.
Cậu thật rất muốn cùng Vương Cẩm kết hôn, như Lương Tỳ và Bách Đồ ấy, có chung một mái nhà, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, ngủ chung, cùng nhau làm tất cả mọi việc, nếu như Vương Cẩm mà thích, bọn họ cũng sẽ nuôi hai chú cún con, cùng nhau dẫn chúng nó đi dạo, cùng nhau tắm rửa cho chúng nó, nghĩ thôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Tuy rằng bây giờ cùng Vương Cẩm qua lại thế này cũng rất tốt, nhưng là luôn thấy thiếu một chút cảm giác an toàn.
Người Châu Á không dễ già đi, dáng vẻ so với tuổi thật thì trẻ hơn nhiều, giống như loại hình Vương Cẩm, rất có mị lực lại biết đi câu dẫn trai đẹp, coi như đến 40 – 50 tuổi đi chăng nữa, cũng vẫn thực dễ dàng chiếm được thiện cảm của mấy cô bé và gay.
Ở Hollywood cũng có những anh chàng da trắng tuổi còn trẻ đã nổi tiếng, sau đấy đến 30 tuổi nhan sắc liền bắt đầu tụt dốc, ví dụ như Leonardo DiCaprio – Keanu Reeves – Johnny Depp không phải đang hói đầu phát tướng thì chính là đang đi trên con đường hói đầu phát tướng, chỉ còn Brad Pitt cùng Tom Cruise là nhan sắc vẫn còn ổn, đều do chăm chỉ tập luyện thể hình.
Vì thế mà cậu cũng nhất định phải tập thể hình, không làm thế sau này cậu biến dạng, Vương Cẩm ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng cũng sẽ không yêu thích cậu giống như bây giờ.
Vương Cẩm tốt như vậy, cần phải thiệt cố gắng xích cho chắc vào mới được.
Buổi tối, hai người truyền tin, Vương Cẩm dạy Ngạn Dung làm bài tập. Sau khi làm xong, Vương Cẩm liền nói: “Đi tắm rửa, ngủ sớm một chút."
Ngạn Dung không quá vui: “Không thể làm tình nên không muốn nói chuyện với em sao? Anh quá xấu rồi."
Vương Cẩm không nhịn được cười, nói: “Anh sợ em ngủ muộn, ngày mai lại không dậy nổi."
Ngạn Dung nói: “Em làm xong bài rồi, ngày mai không có chuyện gì làm, em có thể tự do ngủ nướng."
Vương Cẩm cười nói: “Vậy em cứ tự do ngủ nướng đi, anh không đến tìm em nữa."
Ngạn Dung không tin, hỏi: “Anh làm sao có thể đến tìm em? Mẹ anh đã đi đâu, không được lừa em."
Vương Cẩm nói: “Nhạc mẫu của đại ca anh cũng đến Bắc Kinh, mẹ anh ngày mai muốn qua nhà ổng chơi, không cần anh theo hầu."
Ngạn Dung suy nghĩ một chút xem nhạc mẫu là cái gì, mới vui vẻ nói: “Vậy anh mấy giờ đến?"
Vương Cẩm chế nhạo nói: “Còn xem em tự do ngủ nướng đến mấy giờ."
Ngạn Dung nói: “8h."
Vương Cẩm bật cười: “Sớm quá, mẹ anh còn chưa ra khỏi nhà nữa."
Ngạn Dung nói: “8h30."
Vương Cẩm: “9h đi."
Ngạn Dung: “Được!"
Cậu định hẹn đồng hồ báo thức lúc 8h, nhưng không đến 6h đã tự mình tỉnh, tóm lấy điện thoại xem giờ, thất vọng đi ngủ tiếp, một lúc lại tỉnh dậy xem thời gian, vẫn còn quá sớm, không thể làm gì khác hơn là lại nhắm mắt.
Cuối cùng cũng coi như sắp đến thời gian hẹn, cậu bò dậy đi tắm rửa sạch sẽ, mặc vào bộ quần áo Vương Cẩm mới mua cho cậu, sau đó ngồi yên trong phòng khách ‘hưởng thụ’ cái cảm giác một giây như một năm.
Kém mấy phút nữa là 9h, chuông cửa vang lên, cậu lập tức chạy tới mở cửa.
Ngoài cửa Vương Cẩm trái lại rất chi là kinh hãi, hỏi: “Rời giường sớm thế sao?"
Cậu sợ Vương Cẩm cười cậu, nói: “Không đâu, mới vừa dậy."
Thế nhưng trên người cậu mùi sữa tắm và dầu gội đầu còn rất mới.
Vương Cẩm không có vạch trần lời nói dối đáng yêu này của cậu, đi vào đóng cửa lại nói: “Anh đi wc trước cái đã."
Ngạn Dung chờ từ sáng đến giờ, vừa nghe câu này, nhất thời tức giận: “Anh không nghĩ trước tiên phải hôn em sao?"
Vương Cẩm cười thành tiếng một cái, không cười còn đỡ, càng cười càng gấp, vội vàng nói: “Đợi một lát ra thì hôn, anh thật gấp lắm."
Anh trực tiếp chạy vào wc, tiện tay đóng cửa, không đến mức kín hoàn toàn.
Ngạn Dung mò tới cửa, nghe thấy bên trong có tiếng xuỵt xuỵt, thật giống như đang gấp thiệt.
Vương Cẩm rửa sạch tay đi ra, nhìn cậu còn đang bĩu môi, liền giải thích: “Ra ngoài vội quá, trên đường lại còn tắc một đoạn."
Ngạn Dung lại vui vẻ, hỏi: “Ra ngoài gấp vậy làm gì?"
Vương Cẩm nói: “Em nói xem?"
Ngạn Dung nói: “Tại sao anh không tự mình nói?"
Vương Cẩm cười: “Anh thẹn thùng."
Ngạn Dung mân môi cười lên, gò má hồng hồng, nói: “Vậy em không thẹn thùng."
Vương Cẩm: “Hể?"
Ngạn Dung đi tới trước mặt anh, thoáng kiễng chân lên, đem ịn môi mình lên môi anh.
Vương Cẩm rất nhanh đổi khách làm chủ, càn rỡ hôn môi cậu.
Hôn một lúc, Ngạn Dung dần dần có cảm giác, Vương Cẩm nhưng đúng lúc này lại ngừng, nói: “Không thể hôn nữa."
Ngạn Dung hỏi: “Tại sao?"
Vương Cẩm cười hôn mắt cậu, nói: “Ngày hôm nay muốn mang em ra ngoài chơi."
Cậu không nghĩ đến Vương Cẩm sẽ dẫn mình đến Hoan Nhạc Cốc.
Cái tuổi này của cậu vẫn rất thích chơi, trước đây cũng từng nghĩ chờ đến khi thời tiết ấm áp rồi sẽ cùng Vương Cẩm đến đây, có điều cũng chỉ giới hạn ở trong suy nghĩ mà thôi, dù sao Vương Cẩm không giống như một người sẽ đi đến khu vui chơi.
Thế nhưng Vương Cẩm không chỉ đến rồi, còn cùng cậu chơi đùa nữa.
Ngày hôm nay thời tiết tốt, lại là kỳ nghỉ, Hoan Nhạc Cốc có không ít người, các thiết bị trò chơi cỡ lớn căn bản là đều có nguyên đội ngũ xếp hàng. Khi cùng Vương Cẩm xếp hàng đợi tàu trượt siêu tốc, Ngạn Dung vẫn cho rằng Vương Cẩm chẳng qua là xếp hàng cùng cậu, sau đấy nhìn cậu chơi.
Cậu nói: “Lần cuối chơi cái trò này, em vẫn là học sinh tiểu học."
Vương Cẩm cười nói: “Còn anh thì khi là sinh viên đại học."
Ngạn Dung miễn cưỡng cười, cậu rất hồi hộp, lại không muốn bị Vương Cẩm nhận ra, nói tiếp: “Lúc anh chơi có gào thét không?"
Vương Cẩm suy nghĩ một chút, nói: “Hình như không có."
Ngạn Dung cũng cảm thấy anh hẳn sẽ không gào thét, tiếc nuối nói: “Nếu như anh cũng chơi thì tốt rồi, em muốn nghe một chút xem anh có thật không gào không."
Vương Cẩm cười với cậu, nói: “Chờ chút nữa cho em nghe."
Ngạn Dung kinh ngạc nói: “Vậy anh cũng muốn chơi à?"
Vương Cẩm giả vờ bất mãn nói: “Anh cũng mua vé, tại sao không cho anh chơi."
Vừa đúng lúc đoàn khách trước trở về, Ngạn Dung nhìn bọn họ vẫn đang sợ hãi không thôi còn bị gió thổi rối tung đầu tóc, lại nhìn Vương Cẩm, không tưởng tượng ra nổi chút nữa Vương Cẩm sẽ biến thành thế nào.
Cậu vốn đang nghĩ, nhất định phải vểnh tai lên nghe một chút xem Vương Cẩm có gào lên hay không, kết quả cậu quá khẩn trương, AAA—— mấy phút, hoàn toàn không có phân tâm để nghe xem có giọng Vương Cẩm hay không.
Cậu chỉ nhìn thấy Vương Cẩm tóc tai bị thổi loạn một chút, những cái khác đều như thường.
Lúc rời đi, bọn họ đến chọn ảnh, vừa vặn chụp trong nháy mắt tàu lên cao nhất, Ngạn Dung bị hình ảnh chính mình nhắm mắt thất kinh hét lên dọa phát khiếp, một hàng bốn chỗ, hai người qua đường khác cũng chính là hình ảnh dữ tợn đó, chỉ có Vương Cẩm bên cạnh cậu, lại là vẻ mặt cười híp mắt.
Vương Cẩm hỏi cậu: “Có muốn không? Muốn thì rửa hai tấm."
Ngạn Dung cảm giác mình quá kinh, nói: “Không muốn."
Vương Cẩm liền nắm tay cậu rời đi, đi chưa được hai bước, cậu nói tiếp: “Hay là rửa đi."
Hai người lộn lại, Ngạn Dung cướp lời nói với nhân viên: “Chúng tôi chỉ cần một tấm."
Nhân viên nhưng lại nhìn Vương Cẩm, Vương Cẩm cười gật đầu.
Rửa ảnh xong, Ngạn Dung không cho Vương Cẩm xem, trực tiếp cất vào túi đeo, nói: “Cái này là của em."
Vương Cẩm buồn cười nói: “Trên đấy cũng có anh nha."
Ngạn Dung nói: “Vậy cũng là của em."
Vương Cẩm: “… Của em của em hết."
Sau đó lại đi chơi những trò khác, đem phần lớn trò chơi mạo hiểm đều chơi bằng hết, Vương Cẩm thật sự không gào thét, hoàn toàn không hề căng thẳng.
Ngạn Dung chơi đến run cả chân, phát hiện ra Vương Cẩm đã đẹp trai nay lại còn gợi cảm và rất khốc.
Vương Cẩm duy nhất một lần lộ ra chật vật, là ở tàu Odyssey trượt thác, anh cao đến là dễ thấy, du khách trên bờ bắn súng nước căn bản là đều nhắm vào anh, áo mưa lại nhỏ che không được người, chờ đến khi kết thúc, tóc và toàn bộ sau lưng anh đều ướt sũng.
Cũng may hôm qua Vương Cẩm quách tỉnh xem qua hướng dẫn, đã chuẩn bị sẵn áo khoác để thay cho hai người.
Ngạn Dung cũng không tốt hơn tý nào, áo mưa của cậu có lỗ thủng, từ sau cổ áo bắn vào không ít nước, thế nhưng cậu nhìn thấy Vương Cẩm hiếm khi chật vật vậy, đặc biệt hài lòng, thời điểm thay quần áo, một bên cười Vương Cẩm một bên ngứa mũi, bị Vương Cẩm nhẹ nhàng bóp cổ đến hầu như khó thở, đỏ mặt đi ra, còn bị nhân viên quan tâm hỏi “Không sao chứ mặt đỏ như thế."
Bọn họ không có ở lại chơi tiệc đêm, chạng vạng đã rời khỏi công viên, cùng đi ăn cơm, sau đó Vương Cẩm đưa cậu về nhà, ở dưới tầng hun tạm biệt, hun hun lên lầu, cuối cùng vẫn là lăn giường.
Rạng sáng 1h, Vương Cẩm mới về đến nhà.
Vương Tề cùng Vương Siêu đều đang ở tầng một, nhưng Vương ma ma không thấy.
Vương Cẩm thay giày chuẩn bị trực tiếp lên tầng, hỏi một câu: “Mẹ đã ngủ chưa?"
Vương Tề nói: “Mày lại đây."
Vương Cẩm trực giác thấy không ổn, nói: “Làm gì?"
Vương Tề nói: “Tẩn mày."
Tác giả :
Từ Từ Đồ Chi