Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 108: Chất vấn
Dưới lầu một mảnh xôn xao.
Rất nhiều người nhìn chằm chằm Nhan Tri Phi, đồng thời càng có nhiều ánh mắt đặt trên người Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi có chút ngây ngốc, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, Nhan Tri Phi đã rút Thái Tố Kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ, chỉ mũi kiếm về phía hắn, giọng nói càng thêm lạnh lùng sắc bén: “Còn ngơ ngẩn cái gì, cút đi!"
Nhan Tri Phi làm chưởng môn nhiều năm, một thân uy nghiêm tự nhiên mà thành. Hắn xưa nay không cần mở miệng, chỉ cần dùng gương mặt là có thể uy hiếp chúng đệ tử, càng không cần phải nói lúc này vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc. Tất cả mọi âm thanh ồn ào tựa như bị hắn khống chế, phút chốc yên tĩnh một cách quỷ dị.
Tạ Tri Vi lại nhạy cảm bắt được một chỗ không tầm thường.
Lúc Nhan Tri Phi nói chuyện, mi tâm giật giật, trên mặt ẩn hiện một chút lo âu không dễ phát hiện.
Lại nhìn phía dưới lầu, Tạ Tri Vi bỗng nhiên nhìn thấy một người trẻ tuổi ngây dại si ngốc. Hắn ta không phải là người của Đạo Tông, ăn mặc vô cùng phú quý hoa lệ, mấy tên tùy tùng đi theo phía sau đồng dạng có chút quen mắt. Tất cả mọi người đều hết sức chăm chú nhìn lên trên lầu, chỉ có người này cúi đầu chơi ngón tay, cười hì hì, dáng vẻ lộ rõ là người thiểu năng nhược trí.
Tạ Tri Vi lui về phía sau một bước, ẩn ẩn đoán được những người này tới đây để làm gì.
Nhưng vì sao lại khéo như vậy?
Trên lầu xảy ra án mạng, hắn và Mục Hạc chân trước bước vào cửa, chân sau đã bị bắt tại trận?
Mà trên thực tế, hai tên trộm mộ sống hay chết căn bản không quan trọng, những người này chẳng qua là muốn Tạ Tri Vi hắn khó xử.
Dưới lầu bỗng nhiên có người châm chọc mỉa mai: “Nhan chưởng môn, quý phái công bố Tạ chân nhân chết đã nhiều năm, đây là sự thật không thể tranh cãi. Hiện giờ người vẫn còn sống sờ sờ đứng ở chỗ này, thế tử cũng luôn miệng kêu hắn là sư tôn, ngài nói không phải thì là không phải, đây là muốn nghi ngờ thế tử? Hay là cố ý bao che?"
Nhan Tri Phi nhàn nhạt thoáng nhìn về phía hắn ta, Hạ Tri Ỷ lạnh giọng trả lời: “Lục trang chủ, tất cả vẫn chưa có kết luận, ngươi ở đây ăn nói bừa bãi, chẳng phải để cho người ta cười chê sao?"
Mục Hạc đè xuống sát ý trong mắt, đang định đi tới bên cạnh Tạ Tri Vi lại bị Cửu Châu Vương duỗi tay ngăn cản, hắn dừng bước chân lại: “Phụ vương, đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Khóe miệng Cửu Châu Vương trồi lên một nụ cười khó hiểu, chỉ vào người kia ở dưới lầu nói với hắn: “Vương nhi, vị này chính là trang chủ Lục Ôn của Vô Lượng Sơn Trang, người ở phía sau chính là Lục Chiêm Vân con trai hắn. Năm đó ngươi đi theo Tạ Tri Vi tới Huyền Vân Sơn, chắc là đã gặp qua."
——Thiếu trang chủ Lục Chiêm Vân của Vô Lượng Sơn Trang, bốn năm trước đây thay cha đến cuộc hẹn, sau khi từ Huyền Vân Sơn trở về thì mắc phải bệnh tâm thần, từ đây trở thành một tên ngốc không thể tự lo cho mình.
Ánh mắt Mục Hạc khẽ động, nhìn về phía Tạ Tri Vi, mà Tạ Tri Vi cũng nhìn qua, khẽ lắc đầu với hắn một cái nhỏ đến không thể phát hiện.
Sau khi được Cửu Châu Vương giới thiệu, Lục Ôn cũng bay lên lầu, hướng về phía Cửu Châu Vương chắp tay lễ bái. Dưới lầu Lục Chiêm Vân bỗng nhiên hoảng sợ chỉ lên trên lầu, bịch một tiếng quỳ xuống, miệng kêu la lung tung: “Gia gia…… Gia gia tha mạng!"
Hành động này đột ngột phát sinh khiến bầu không khí đang căng thẳng trở nên cực kỳ buồn cười, có mấy người cố gắng nhịn cười.
Lục Ôn xấu hổ không thôi, lập tức rống với mấy gã người hầu: “Còn không mau nâng thiếu chủ dậy!" Sau đó, ông ta oán hận nhìn về phía Tạ Tri Vi: “Đều nói Tạ chân nhân là người đức độ, xử thế lỗi lạc. Lẽ nào ngay cả thân phận của mình cũng không dám nhận?"
Khóe miệng Tạ Tri Vi giật giật: “Ta……"
Nhan Tri Phi ở bên cạnh nhíu mày, há miệng muốn nói, thế nhưng Cửu Châu Vương đã nhàn nhạt lên tiếng: “Nhan chưởng môn, chột dạ rồi sao?"
Nhan Tri Phi liếc nhìn ông ta một cái, mặt không đổi sắc dời đi ánh mắt, tay cầm kiếm lại âm thầm siết chặt.
Không gian lặng ngắt như tờ, bầu không khí ngột ngạt tựa như tiết trời u ám trong ngày mùa hè, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể có mưa to gió lớn.
Giờ này khắc này, Tạ Tri Vi thật sự sinh ra ý nghĩ thề thốt phủ nhận, xoay người bỏ đi.
Chỉ là không khéo, hắn vừa mới động tâm tư này, hệ thống đã nổ một tiếng trong đầu hắn: “Hữu nghị nhắc nhở, nếu như ngài phủ nhận thân phận Tạ Tri Vi, rất có thể lại bị xóa sạch tồn tại cảm một lần nữa, xin đừng giẫm lên vết xe đổ, cẩn thận hành động."
Tạ Tri Vi nhịn không được kháng nghị: “Đại trượng phu co được dãn được, ngươi có hiểu không?"
Hệ thống lạnh như băng đáp lời: “Thật xin lỗi, đây là quy tắc, mời ngài tuân thủ."
Tạ Tri Vi dùng ý niệm bật ngón giữa hướng về phía hệ thống.
Mục Hạc vòng qua Cửu Châu Vương, đi về hướng Tạ Tri Vi. Hắn cũng muốn nhắc nhở Tạ Tri Vi, trước tránh đi mũi nhọn này, về sau sẽ thanh toán. Nhưng không đợi hắn kịp đứng vững bên cạnh Tạ Tri Vi, bỗng thấy Tạ Tri Vi chậm rãi xoay người, mặt hướng xuống phía dưới lầu, bình tĩnh nói: “Không sai, đúng là Tạ mỗ."
Dưới lầu tức khắc sôi trào, mọi người châu đầu ghé tai, kinh ngạc vây xem Tạ Tri Vi, thật giống như hắn là động vật quý hiếm. Vẻ mặt Hạ Tri Ỷ trước nay không chút gợn sóng rốt cuộc cũng biến đổi. Nàng rất nhanh đã ý thức được, tiếp theo sẽ phải đối mặt với loại tình huống gì, bèn thấp giọng dặn dò đệ tử ở phía sau vài câu rồi tiến về phía trước một bước, cũng bay lên lầu.
Ánh mắt Mục Hạc lướt xẹt qua người Lục Ôn, tựa như đang nhìn một người chết. Hắn nhẹ giọng nói với Tạ Tri Vi: “Sư tôn không cần phải sợ, những kẻ này không làm gì được người và ta."
Tạ Tri Vi từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn hắn một cái.
Nhan Tri Phi thở dài, cuối cùng cũng đi tới, khí thế lạnh lùng lúc trước không còn sót lại chút gì: “Tri Vi, vì sao đệ lại……"
Ngại với tình thế lúc này, hắn không có nói hết lời. Nhưng Tạ Tri Vi biết hắn muốn hỏi cái gì, vì sao chết mà sống lại, vì sao muốn thừa nhận thân phận, vì sao không chịu rời đi.
Tạ Tri Vi rũ mí mắt xuống: “Đại sư huynh, đệ có lỗi với Đạo Tông…… Đệ không thể……"
Mẹ nó tất cả đều là nồi của hệ thống, nếu không có hệ thống chết tiệt này, dựa vào một thân bản lĩnh hắn tuyệt đối có thể sống tiêu dao tự tại!
Lục Ôn và Cửu Châu Vương trao đổi ánh mắt với nhau, ngay sau đó tiến đến nói chen vào: “Hai vị, giờ phút này không phải là lúc cho các ngươi hàn huyên. Muốn ôn chuyện, để sau hãy nói, ở đây có nhiều người như vậy, có mấy lời dù sao cũng phải hỏi cho rõ ràng."
Hạ Tri Ỷ chặn ngang lời của ông ta: “Vậy thì cũng là Đạo Tông ta tự mình hỏi, ngươi không có quyền tranh cãi."
“A, Đạo Tông gia đại nghiệp đại, khẩu khí càng lớn." Sắc mặt Lục Ôn âm trầm xuống, bỗng nhiên tiến lên một bước, chỉ xuống dưới lầu gầm lên: “Vậy Bích Hư chân nhân nhà các ngươi thì có quyền hại con trai ta thành như vậy sao! Đạo Tông các ngươi trên dưới đều không từ thủ đoạn nào, hại chết tỷ phu Bạch Kiến Trứ và cháu trai Bạch Dự của ta, Ngọc Kinh Đạo Tông…… Quả nhiên là tấm gương sáng cho người tu chân trong thiên hạ!"
Tạ Tri Vi mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại lộp bộp một tiếng: Hỏng rồi, mấy câu hỏi này đều hỏi đúng điểm mấu chốt, thật đúng là không dễ trả lời.
Mục Hạc ở bên cạnh hắn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, vậy mà ngoài dự đoán không còn nói nữa, nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định.
Doãn Thương Sơn trợn mắt há hốc mồm đứng ngoài quan sát đã lâu, nghe đến đó nhịn không được đi ra với ý đồ hòa giải: “Các vị hãy bình tĩnh. Lục trang chủ, chuyện khác trước không nói, cha con Bạch gia là bởi vì tội ác chồng chất, chứng cứ vô cùng xác thực, Đạo Tông mới……"
“Tội ác chồng chất? Còn không phải là hại chết Tạ Tri Vi sao!" Lục Ôn càng thêm kích động, “Nhưng mà các người hãy nhìn xem, Tạ Tri Vi vẫn còn nguyên vẹn đứng ở chỗ này! Ta cũng không tin, một người là sống hay chết Đạo Tông cũng không phân biệt rõ, vậy mà mơ hồ đem người ta xử tử. Bạch Thị bọn họ sáng lập ra Đạo Tông, hậu nhân lại rơi vào kết cuộc thế này!"
Thì ra, ngày ấy Mục Hạc giải quyết Bạch Kiến Trứ, tuy rằng chứng cứ không thể chối cãi nhưng thủ đoạn có phần ác độc. Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Nhan Tri Phi ngại vì hắn là đệ tử thân truyền của Tạ Tri Vi, lại bởi vì thân phận Bạch Kiến Trứ quá đặc thù, cho nên để lộ việc này ra bên ngoài chỉ là qua loa đại khái.
Nào biết lại bị người ta hiểu lầm như vậy.
Hơn nữa Tạ Tri Vi khởi tử hồi sinh, lời giải thích này càng thêm mơ hồ.
Doãn Thương Sơn ho khụ một tiếng: “Vậy…… Vậy Tạ chân nhân người ta cũng không tội gì phải hại con trai của ngươi."
Tạ Tri Vi hướng về phía ông ta khẽ gật đầu.
Lão hồ ly Doãn Thương Sơn này tuy rằng âm hiểm, thời khắc quan trọng coi như còn biết nói chút tiếng người. Nhưng cũng chẳng làm được cái tích sự gì, không làm thì không chết, đạo lý này chắc là cả đời vai phụ độc ác cũng không thể ngộ ra chân lý.
Lục Ôn cười lạnh một tiếng nói: “Là Hắc Liên."
Mọi người sửng sốt, rất nhanh, trên mặt những người biết chút chuyện liên quan tới Hắc Liên đều lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Cửu Châu Vương nói tiếp: “Độ Sinh đại sư từng nói với bổn vương, Hắc Liên có thể khiến người ta chết đi sống lại. Năm ấy trên Nhất Bộ Nhai, Tạ Tri Vi trước khi chết đã nói, Hắc Liên Bạch Liên bị hắn hủy bên trong thần thức. Bây giờ xem ra, hắn đã có ý định dùng Hắc Liên để sống lại, nhưng sợ người tới đoạt, mới lấy cái cớ như vậy."
Lần này sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi.
Nếu như lời Cửu Châu Vương là thật, vậy có nghĩa là, Hắc Liên Bạch Liên không có bị hủy.
Bốn năm trước lúc Tạ Tri Vi thừa nhận Hắc Liên ở trên người hắn, phản ứng của mọi người cũng là như thế. Bọn họ không hề che giấu ánh mắt dò xét, thật giống như bảo vật còn ở trên đời, bọn họ còn có cơ hội đạt được.
Xem ra sóng gió của Tu Chân giới lại sắp nổi lên.
Nhan Tri Phi và Hạ Tri Ỷ hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhất thời cũng không tìm được lời gì để phản bác—— dù sao sự thật hình như đúng là như vậy.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, Lục Ôn vô cùng hả giận cười hai tiếng: “Nghe tùy tùng năm đó đi theo kể lại, Chiêm Vân con trai ta ở Huyền Vân Kiếm Phái bởi vì bảo vệ Bạch Dự mà đắc tội với ngươi. Sau đó lại có người nói với ta, Hắc Liên có thể làm tổn hại tâm trí con người. Lần này trước khi đến đây, ta cố ý đi Thiền Tông nhờ Độ Sinh đại sư xem xét, quả nhiên triệu chứng hoàn toàn y hệt. Tạ Tri Vi, ngươi còn lời gì để nói!"
Lòng người thay đổi trong chớp mắt, giờ phút này sau khi nghe mấy lời lớn tiếng chỉ trích của Lục Ôn, ngoại trừ Đạo Tông thì rất nhiều người đều lộ ra khinh thường và hoài nghi đối với Tạ Tri Vi. Mà lần này Lục Ôn có chuẩn bị mà đến, còn cố ý kéo không ít môn phái quen biết, xem ra trận địa rõ ràng đã nghiêng về một phía.
Tạ Tri Vi lẳng lặng đứng ở nơi đó, không nói một lời, thật giống như ngầm thừa nhận tất cả những việc này.
Nhan Tri Phi bỗng nhiên nói: “Tri Vi, trở về rồi nói sau, không cần thiết phải giải thích với người ngoài."
Hạ Tri Ỷ cũng đi theo nói: “Đúng vậy, chuyện của Đạo Tông, Đạo Tông tự mình quản."
“Địa giới kinh thành, không cho phép các ngươi vô pháp vô thiên." Cửu Châu Vương chỉ chỉ trong phòng, “Ngỗ tác còn đang nghiệm thi, các ngươi là người sơn dã ăn nói linh tinh bổn vương lười để ý, nhưng Tạ Tri Vi ngươi giết người tại đây, bổn vương nhất định phải quản."
Tạ Tri Vi nhàn nhạt nói: “Trong sạch thì vẫn là trong sạch."
Nhan Tri Phi gật đầu: “Không sai, chúng ta đi."
Lục Ôn rút kiếm ra: “Đạo Tông ngang ngược vô lý, không cho giải thích rõ ràng, hôm nay Vô Lượng Sơn Trang ta sẽ chiến đấu tới cùng với các ngươi!"
Hạ Tri Ỷ sắc mặt lạnh lẽo, Ngữ Băng Kiếm lập tức bay ra. Đệ tử Đạo Tông sôi nổi rút kiếm cùng đám người Vô Lượng Sơn Trang giằng co, tranh đấu tựa như chỉ chạm vào là nổ.
Doãn Thương Sơn thấy thế có chút hoảng, một bên đẩy Doãn Vô Song bị dọa sợ vào trong phòng tránh né, một bên nói: “Các vị chớ nên xúc động, nơi này là kinh thành, có chuyện gì thì từ từ nói không được sao? Vô Lượng Sơn Trang chỉ muốn nghe giải thích thôi, đúng không?"
Người thế tục chưa từng thấy qua trận thế này, đám khách ở trọ cùng với chủ quán và tiểu nhị thấy vậy sôi nổi chạy ra ngoài. Còn chưa có đánh nhau, tình hình đã xôn xao ầm ĩ.
Cửu Châu Vương nói với Mục Hạc vẫn im lặng nãy giờ: “Vương nhi, ngươi nhìn xem Đạo Tông đều là loại người nào, Tạ Tri Vi hắn lại là dạng người gì. Dám làm mà không dám nhận, nói dối hết lần này đến lần khác, một kẻ tồi tệ như thế lại khiến ngươi mong nhớ suốt bốn năm, đáng giá sao?"
Mục Hạc không có trả lời, dường như đang suy tư điều gì. Ông ta cho rằng Mục Hạc đã dao động, liền đắc ý vô cùng, nhìn về phía Tạ Tri Vi cũng đang trầm mặc: “Tạ Tri Vi, á khẩu không trả lời được rồi sao?"
Tạ Tri Vi thản nhiên đón nhận ánh mắt của ông ta: “Đúng vậy, Tạ mỗ không có lời nào để nói."
Cửu Châu Vương đắc ý trong lòng, đang định tiếp tục mỉa mai, bỗng nhiên nhìn thấy Mục Hạc nâng lên mí mắt, khóe miệng nổi lên một nụ cười.
Sau đó hắn ta chậm rãi đi đến bên cạnh lan can, toàn thân trầm tĩnh thản nhiên, áo trắng trên người giống như một vệt tuyết mịn trong ngày mùa đông. Hắn nói: “Sau bốn năm, sư tôn lại vì đệ tử mà ẩn nhẫn đến tận đây, đệ tử cảm kích khôn cùng."
Nhan Tri Phi vốn muốn lôi Tạ Tri Vi đi, nhưng Tạ Tri Vi một mực đứng tại chỗ nhìn Mục Hạc, không hề nhúc nhích.
Cửu Châu Vương nghi hoặc: “Vương nhi, ngươi đang nói cái gì vậy?"
Ánh mắt Mục Hạc chỉ nhìn Tạ Tri Vi chăm chú không chớp mắt: “Sư tôn, đệ tử sớm đã trưởng thành, hãy để đệ tử bảo hộ sư tôn đi. Thanh danh, tu vi thậm chí là mạng, đệ tử đều không quan tâm, đệ tử quan tâm chỉ có……"
Giọng Cửu Châu Vương âm trầm: “Vương nhi!"
Mục Hạc cất cao giọng nói với dưới lầu: “Hắc Liên Bạch Liên ở trên người ta."
Lúc vừa nói xong mấy chữ cuối cùng, hào quang sau lưng hắn tức thì nở rộ. Một mảnh bạch quang chớp động, huyễn hóa ra hình dáng hoa sen, đột nhiên tràn ra, thình lình biến mất. Tiếp theo đó quang ảnh một đóa hoa sen màu đen tràn ra, lại biến mất lần nữa, nối tiếp theo là hào quang màu đỏ xuất hiện ngưng tụ thành hình dáng hoa sen.
Cuối cùng, bóng dáng ba đóa hoa sen cùng đồng thời nở rộ, chồng chất lên nhau, ba màu sắc đen trắng đỏ chớp động qua lại, duy trì phía sau lưng Mục Hạc một hồi lâu mới biến mất.
Tất cả ồn ào náo động trong khách điếm, phảng phất theo hoa sen xuất hiện mà lắng đọng lại.
Ở trước mặt tất cả mọi người, Mục Hạc lần đầu tiên không hề che giấu để lộ ba món bảo vật ra ngoài.
Hắn thản nhiên nói: “Bạch Dự cùng với Bạch Kiến Trứ là do ta giết, bệnh điên của Lục Chiêm Vân là ta tạo thành, tất cả những chuyện trong quá khứ đều là ta làm, sư tôn không hề có liên quan."
Lời tác giả: Rất thích Đại sư huynh á lăn lộn, sau này vẫn như cũ là chôn tuyến và bật mí cùng lúc tiến hành ~
—–
FM: Rất thích Đại sư huynh + 1, thật sự vô cùng thích nhà mẹ đẻ bao che cho con thế này o( ̄▽ ̄)o
Rất nhiều người nhìn chằm chằm Nhan Tri Phi, đồng thời càng có nhiều ánh mắt đặt trên người Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi có chút ngây ngốc, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, Nhan Tri Phi đã rút Thái Tố Kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ, chỉ mũi kiếm về phía hắn, giọng nói càng thêm lạnh lùng sắc bén: “Còn ngơ ngẩn cái gì, cút đi!"
Nhan Tri Phi làm chưởng môn nhiều năm, một thân uy nghiêm tự nhiên mà thành. Hắn xưa nay không cần mở miệng, chỉ cần dùng gương mặt là có thể uy hiếp chúng đệ tử, càng không cần phải nói lúc này vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc. Tất cả mọi âm thanh ồn ào tựa như bị hắn khống chế, phút chốc yên tĩnh một cách quỷ dị.
Tạ Tri Vi lại nhạy cảm bắt được một chỗ không tầm thường.
Lúc Nhan Tri Phi nói chuyện, mi tâm giật giật, trên mặt ẩn hiện một chút lo âu không dễ phát hiện.
Lại nhìn phía dưới lầu, Tạ Tri Vi bỗng nhiên nhìn thấy một người trẻ tuổi ngây dại si ngốc. Hắn ta không phải là người của Đạo Tông, ăn mặc vô cùng phú quý hoa lệ, mấy tên tùy tùng đi theo phía sau đồng dạng có chút quen mắt. Tất cả mọi người đều hết sức chăm chú nhìn lên trên lầu, chỉ có người này cúi đầu chơi ngón tay, cười hì hì, dáng vẻ lộ rõ là người thiểu năng nhược trí.
Tạ Tri Vi lui về phía sau một bước, ẩn ẩn đoán được những người này tới đây để làm gì.
Nhưng vì sao lại khéo như vậy?
Trên lầu xảy ra án mạng, hắn và Mục Hạc chân trước bước vào cửa, chân sau đã bị bắt tại trận?
Mà trên thực tế, hai tên trộm mộ sống hay chết căn bản không quan trọng, những người này chẳng qua là muốn Tạ Tri Vi hắn khó xử.
Dưới lầu bỗng nhiên có người châm chọc mỉa mai: “Nhan chưởng môn, quý phái công bố Tạ chân nhân chết đã nhiều năm, đây là sự thật không thể tranh cãi. Hiện giờ người vẫn còn sống sờ sờ đứng ở chỗ này, thế tử cũng luôn miệng kêu hắn là sư tôn, ngài nói không phải thì là không phải, đây là muốn nghi ngờ thế tử? Hay là cố ý bao che?"
Nhan Tri Phi nhàn nhạt thoáng nhìn về phía hắn ta, Hạ Tri Ỷ lạnh giọng trả lời: “Lục trang chủ, tất cả vẫn chưa có kết luận, ngươi ở đây ăn nói bừa bãi, chẳng phải để cho người ta cười chê sao?"
Mục Hạc đè xuống sát ý trong mắt, đang định đi tới bên cạnh Tạ Tri Vi lại bị Cửu Châu Vương duỗi tay ngăn cản, hắn dừng bước chân lại: “Phụ vương, đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Khóe miệng Cửu Châu Vương trồi lên một nụ cười khó hiểu, chỉ vào người kia ở dưới lầu nói với hắn: “Vương nhi, vị này chính là trang chủ Lục Ôn của Vô Lượng Sơn Trang, người ở phía sau chính là Lục Chiêm Vân con trai hắn. Năm đó ngươi đi theo Tạ Tri Vi tới Huyền Vân Sơn, chắc là đã gặp qua."
——Thiếu trang chủ Lục Chiêm Vân của Vô Lượng Sơn Trang, bốn năm trước đây thay cha đến cuộc hẹn, sau khi từ Huyền Vân Sơn trở về thì mắc phải bệnh tâm thần, từ đây trở thành một tên ngốc không thể tự lo cho mình.
Ánh mắt Mục Hạc khẽ động, nhìn về phía Tạ Tri Vi, mà Tạ Tri Vi cũng nhìn qua, khẽ lắc đầu với hắn một cái nhỏ đến không thể phát hiện.
Sau khi được Cửu Châu Vương giới thiệu, Lục Ôn cũng bay lên lầu, hướng về phía Cửu Châu Vương chắp tay lễ bái. Dưới lầu Lục Chiêm Vân bỗng nhiên hoảng sợ chỉ lên trên lầu, bịch một tiếng quỳ xuống, miệng kêu la lung tung: “Gia gia…… Gia gia tha mạng!"
Hành động này đột ngột phát sinh khiến bầu không khí đang căng thẳng trở nên cực kỳ buồn cười, có mấy người cố gắng nhịn cười.
Lục Ôn xấu hổ không thôi, lập tức rống với mấy gã người hầu: “Còn không mau nâng thiếu chủ dậy!" Sau đó, ông ta oán hận nhìn về phía Tạ Tri Vi: “Đều nói Tạ chân nhân là người đức độ, xử thế lỗi lạc. Lẽ nào ngay cả thân phận của mình cũng không dám nhận?"
Khóe miệng Tạ Tri Vi giật giật: “Ta……"
Nhan Tri Phi ở bên cạnh nhíu mày, há miệng muốn nói, thế nhưng Cửu Châu Vương đã nhàn nhạt lên tiếng: “Nhan chưởng môn, chột dạ rồi sao?"
Nhan Tri Phi liếc nhìn ông ta một cái, mặt không đổi sắc dời đi ánh mắt, tay cầm kiếm lại âm thầm siết chặt.
Không gian lặng ngắt như tờ, bầu không khí ngột ngạt tựa như tiết trời u ám trong ngày mùa hè, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể có mưa to gió lớn.
Giờ này khắc này, Tạ Tri Vi thật sự sinh ra ý nghĩ thề thốt phủ nhận, xoay người bỏ đi.
Chỉ là không khéo, hắn vừa mới động tâm tư này, hệ thống đã nổ một tiếng trong đầu hắn: “Hữu nghị nhắc nhở, nếu như ngài phủ nhận thân phận Tạ Tri Vi, rất có thể lại bị xóa sạch tồn tại cảm một lần nữa, xin đừng giẫm lên vết xe đổ, cẩn thận hành động."
Tạ Tri Vi nhịn không được kháng nghị: “Đại trượng phu co được dãn được, ngươi có hiểu không?"
Hệ thống lạnh như băng đáp lời: “Thật xin lỗi, đây là quy tắc, mời ngài tuân thủ."
Tạ Tri Vi dùng ý niệm bật ngón giữa hướng về phía hệ thống.
Mục Hạc vòng qua Cửu Châu Vương, đi về hướng Tạ Tri Vi. Hắn cũng muốn nhắc nhở Tạ Tri Vi, trước tránh đi mũi nhọn này, về sau sẽ thanh toán. Nhưng không đợi hắn kịp đứng vững bên cạnh Tạ Tri Vi, bỗng thấy Tạ Tri Vi chậm rãi xoay người, mặt hướng xuống phía dưới lầu, bình tĩnh nói: “Không sai, đúng là Tạ mỗ."
Dưới lầu tức khắc sôi trào, mọi người châu đầu ghé tai, kinh ngạc vây xem Tạ Tri Vi, thật giống như hắn là động vật quý hiếm. Vẻ mặt Hạ Tri Ỷ trước nay không chút gợn sóng rốt cuộc cũng biến đổi. Nàng rất nhanh đã ý thức được, tiếp theo sẽ phải đối mặt với loại tình huống gì, bèn thấp giọng dặn dò đệ tử ở phía sau vài câu rồi tiến về phía trước một bước, cũng bay lên lầu.
Ánh mắt Mục Hạc lướt xẹt qua người Lục Ôn, tựa như đang nhìn một người chết. Hắn nhẹ giọng nói với Tạ Tri Vi: “Sư tôn không cần phải sợ, những kẻ này không làm gì được người và ta."
Tạ Tri Vi từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn hắn một cái.
Nhan Tri Phi thở dài, cuối cùng cũng đi tới, khí thế lạnh lùng lúc trước không còn sót lại chút gì: “Tri Vi, vì sao đệ lại……"
Ngại với tình thế lúc này, hắn không có nói hết lời. Nhưng Tạ Tri Vi biết hắn muốn hỏi cái gì, vì sao chết mà sống lại, vì sao muốn thừa nhận thân phận, vì sao không chịu rời đi.
Tạ Tri Vi rũ mí mắt xuống: “Đại sư huynh, đệ có lỗi với Đạo Tông…… Đệ không thể……"
Mẹ nó tất cả đều là nồi của hệ thống, nếu không có hệ thống chết tiệt này, dựa vào một thân bản lĩnh hắn tuyệt đối có thể sống tiêu dao tự tại!
Lục Ôn và Cửu Châu Vương trao đổi ánh mắt với nhau, ngay sau đó tiến đến nói chen vào: “Hai vị, giờ phút này không phải là lúc cho các ngươi hàn huyên. Muốn ôn chuyện, để sau hãy nói, ở đây có nhiều người như vậy, có mấy lời dù sao cũng phải hỏi cho rõ ràng."
Hạ Tri Ỷ chặn ngang lời của ông ta: “Vậy thì cũng là Đạo Tông ta tự mình hỏi, ngươi không có quyền tranh cãi."
“A, Đạo Tông gia đại nghiệp đại, khẩu khí càng lớn." Sắc mặt Lục Ôn âm trầm xuống, bỗng nhiên tiến lên một bước, chỉ xuống dưới lầu gầm lên: “Vậy Bích Hư chân nhân nhà các ngươi thì có quyền hại con trai ta thành như vậy sao! Đạo Tông các ngươi trên dưới đều không từ thủ đoạn nào, hại chết tỷ phu Bạch Kiến Trứ và cháu trai Bạch Dự của ta, Ngọc Kinh Đạo Tông…… Quả nhiên là tấm gương sáng cho người tu chân trong thiên hạ!"
Tạ Tri Vi mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại lộp bộp một tiếng: Hỏng rồi, mấy câu hỏi này đều hỏi đúng điểm mấu chốt, thật đúng là không dễ trả lời.
Mục Hạc ở bên cạnh hắn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, vậy mà ngoài dự đoán không còn nói nữa, nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định.
Doãn Thương Sơn trợn mắt há hốc mồm đứng ngoài quan sát đã lâu, nghe đến đó nhịn không được đi ra với ý đồ hòa giải: “Các vị hãy bình tĩnh. Lục trang chủ, chuyện khác trước không nói, cha con Bạch gia là bởi vì tội ác chồng chất, chứng cứ vô cùng xác thực, Đạo Tông mới……"
“Tội ác chồng chất? Còn không phải là hại chết Tạ Tri Vi sao!" Lục Ôn càng thêm kích động, “Nhưng mà các người hãy nhìn xem, Tạ Tri Vi vẫn còn nguyên vẹn đứng ở chỗ này! Ta cũng không tin, một người là sống hay chết Đạo Tông cũng không phân biệt rõ, vậy mà mơ hồ đem người ta xử tử. Bạch Thị bọn họ sáng lập ra Đạo Tông, hậu nhân lại rơi vào kết cuộc thế này!"
Thì ra, ngày ấy Mục Hạc giải quyết Bạch Kiến Trứ, tuy rằng chứng cứ không thể chối cãi nhưng thủ đoạn có phần ác độc. Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Nhan Tri Phi ngại vì hắn là đệ tử thân truyền của Tạ Tri Vi, lại bởi vì thân phận Bạch Kiến Trứ quá đặc thù, cho nên để lộ việc này ra bên ngoài chỉ là qua loa đại khái.
Nào biết lại bị người ta hiểu lầm như vậy.
Hơn nữa Tạ Tri Vi khởi tử hồi sinh, lời giải thích này càng thêm mơ hồ.
Doãn Thương Sơn ho khụ một tiếng: “Vậy…… Vậy Tạ chân nhân người ta cũng không tội gì phải hại con trai của ngươi."
Tạ Tri Vi hướng về phía ông ta khẽ gật đầu.
Lão hồ ly Doãn Thương Sơn này tuy rằng âm hiểm, thời khắc quan trọng coi như còn biết nói chút tiếng người. Nhưng cũng chẳng làm được cái tích sự gì, không làm thì không chết, đạo lý này chắc là cả đời vai phụ độc ác cũng không thể ngộ ra chân lý.
Lục Ôn cười lạnh một tiếng nói: “Là Hắc Liên."
Mọi người sửng sốt, rất nhanh, trên mặt những người biết chút chuyện liên quan tới Hắc Liên đều lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Cửu Châu Vương nói tiếp: “Độ Sinh đại sư từng nói với bổn vương, Hắc Liên có thể khiến người ta chết đi sống lại. Năm ấy trên Nhất Bộ Nhai, Tạ Tri Vi trước khi chết đã nói, Hắc Liên Bạch Liên bị hắn hủy bên trong thần thức. Bây giờ xem ra, hắn đã có ý định dùng Hắc Liên để sống lại, nhưng sợ người tới đoạt, mới lấy cái cớ như vậy."
Lần này sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi.
Nếu như lời Cửu Châu Vương là thật, vậy có nghĩa là, Hắc Liên Bạch Liên không có bị hủy.
Bốn năm trước lúc Tạ Tri Vi thừa nhận Hắc Liên ở trên người hắn, phản ứng của mọi người cũng là như thế. Bọn họ không hề che giấu ánh mắt dò xét, thật giống như bảo vật còn ở trên đời, bọn họ còn có cơ hội đạt được.
Xem ra sóng gió của Tu Chân giới lại sắp nổi lên.
Nhan Tri Phi và Hạ Tri Ỷ hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhất thời cũng không tìm được lời gì để phản bác—— dù sao sự thật hình như đúng là như vậy.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, Lục Ôn vô cùng hả giận cười hai tiếng: “Nghe tùy tùng năm đó đi theo kể lại, Chiêm Vân con trai ta ở Huyền Vân Kiếm Phái bởi vì bảo vệ Bạch Dự mà đắc tội với ngươi. Sau đó lại có người nói với ta, Hắc Liên có thể làm tổn hại tâm trí con người. Lần này trước khi đến đây, ta cố ý đi Thiền Tông nhờ Độ Sinh đại sư xem xét, quả nhiên triệu chứng hoàn toàn y hệt. Tạ Tri Vi, ngươi còn lời gì để nói!"
Lòng người thay đổi trong chớp mắt, giờ phút này sau khi nghe mấy lời lớn tiếng chỉ trích của Lục Ôn, ngoại trừ Đạo Tông thì rất nhiều người đều lộ ra khinh thường và hoài nghi đối với Tạ Tri Vi. Mà lần này Lục Ôn có chuẩn bị mà đến, còn cố ý kéo không ít môn phái quen biết, xem ra trận địa rõ ràng đã nghiêng về một phía.
Tạ Tri Vi lẳng lặng đứng ở nơi đó, không nói một lời, thật giống như ngầm thừa nhận tất cả những việc này.
Nhan Tri Phi bỗng nhiên nói: “Tri Vi, trở về rồi nói sau, không cần thiết phải giải thích với người ngoài."
Hạ Tri Ỷ cũng đi theo nói: “Đúng vậy, chuyện của Đạo Tông, Đạo Tông tự mình quản."
“Địa giới kinh thành, không cho phép các ngươi vô pháp vô thiên." Cửu Châu Vương chỉ chỉ trong phòng, “Ngỗ tác còn đang nghiệm thi, các ngươi là người sơn dã ăn nói linh tinh bổn vương lười để ý, nhưng Tạ Tri Vi ngươi giết người tại đây, bổn vương nhất định phải quản."
Tạ Tri Vi nhàn nhạt nói: “Trong sạch thì vẫn là trong sạch."
Nhan Tri Phi gật đầu: “Không sai, chúng ta đi."
Lục Ôn rút kiếm ra: “Đạo Tông ngang ngược vô lý, không cho giải thích rõ ràng, hôm nay Vô Lượng Sơn Trang ta sẽ chiến đấu tới cùng với các ngươi!"
Hạ Tri Ỷ sắc mặt lạnh lẽo, Ngữ Băng Kiếm lập tức bay ra. Đệ tử Đạo Tông sôi nổi rút kiếm cùng đám người Vô Lượng Sơn Trang giằng co, tranh đấu tựa như chỉ chạm vào là nổ.
Doãn Thương Sơn thấy thế có chút hoảng, một bên đẩy Doãn Vô Song bị dọa sợ vào trong phòng tránh né, một bên nói: “Các vị chớ nên xúc động, nơi này là kinh thành, có chuyện gì thì từ từ nói không được sao? Vô Lượng Sơn Trang chỉ muốn nghe giải thích thôi, đúng không?"
Người thế tục chưa từng thấy qua trận thế này, đám khách ở trọ cùng với chủ quán và tiểu nhị thấy vậy sôi nổi chạy ra ngoài. Còn chưa có đánh nhau, tình hình đã xôn xao ầm ĩ.
Cửu Châu Vương nói với Mục Hạc vẫn im lặng nãy giờ: “Vương nhi, ngươi nhìn xem Đạo Tông đều là loại người nào, Tạ Tri Vi hắn lại là dạng người gì. Dám làm mà không dám nhận, nói dối hết lần này đến lần khác, một kẻ tồi tệ như thế lại khiến ngươi mong nhớ suốt bốn năm, đáng giá sao?"
Mục Hạc không có trả lời, dường như đang suy tư điều gì. Ông ta cho rằng Mục Hạc đã dao động, liền đắc ý vô cùng, nhìn về phía Tạ Tri Vi cũng đang trầm mặc: “Tạ Tri Vi, á khẩu không trả lời được rồi sao?"
Tạ Tri Vi thản nhiên đón nhận ánh mắt của ông ta: “Đúng vậy, Tạ mỗ không có lời nào để nói."
Cửu Châu Vương đắc ý trong lòng, đang định tiếp tục mỉa mai, bỗng nhiên nhìn thấy Mục Hạc nâng lên mí mắt, khóe miệng nổi lên một nụ cười.
Sau đó hắn ta chậm rãi đi đến bên cạnh lan can, toàn thân trầm tĩnh thản nhiên, áo trắng trên người giống như một vệt tuyết mịn trong ngày mùa đông. Hắn nói: “Sau bốn năm, sư tôn lại vì đệ tử mà ẩn nhẫn đến tận đây, đệ tử cảm kích khôn cùng."
Nhan Tri Phi vốn muốn lôi Tạ Tri Vi đi, nhưng Tạ Tri Vi một mực đứng tại chỗ nhìn Mục Hạc, không hề nhúc nhích.
Cửu Châu Vương nghi hoặc: “Vương nhi, ngươi đang nói cái gì vậy?"
Ánh mắt Mục Hạc chỉ nhìn Tạ Tri Vi chăm chú không chớp mắt: “Sư tôn, đệ tử sớm đã trưởng thành, hãy để đệ tử bảo hộ sư tôn đi. Thanh danh, tu vi thậm chí là mạng, đệ tử đều không quan tâm, đệ tử quan tâm chỉ có……"
Giọng Cửu Châu Vương âm trầm: “Vương nhi!"
Mục Hạc cất cao giọng nói với dưới lầu: “Hắc Liên Bạch Liên ở trên người ta."
Lúc vừa nói xong mấy chữ cuối cùng, hào quang sau lưng hắn tức thì nở rộ. Một mảnh bạch quang chớp động, huyễn hóa ra hình dáng hoa sen, đột nhiên tràn ra, thình lình biến mất. Tiếp theo đó quang ảnh một đóa hoa sen màu đen tràn ra, lại biến mất lần nữa, nối tiếp theo là hào quang màu đỏ xuất hiện ngưng tụ thành hình dáng hoa sen.
Cuối cùng, bóng dáng ba đóa hoa sen cùng đồng thời nở rộ, chồng chất lên nhau, ba màu sắc đen trắng đỏ chớp động qua lại, duy trì phía sau lưng Mục Hạc một hồi lâu mới biến mất.
Tất cả ồn ào náo động trong khách điếm, phảng phất theo hoa sen xuất hiện mà lắng đọng lại.
Ở trước mặt tất cả mọi người, Mục Hạc lần đầu tiên không hề che giấu để lộ ba món bảo vật ra ngoài.
Hắn thản nhiên nói: “Bạch Dự cùng với Bạch Kiến Trứ là do ta giết, bệnh điên của Lục Chiêm Vân là ta tạo thành, tất cả những chuyện trong quá khứ đều là ta làm, sư tôn không hề có liên quan."
Lời tác giả: Rất thích Đại sư huynh á lăn lộn, sau này vẫn như cũ là chôn tuyến và bật mí cùng lúc tiến hành ~
—–
FM: Rất thích Đại sư huynh + 1, thật sự vô cùng thích nhà mẹ đẻ bao che cho con thế này o( ̄▽ ̄)o
Tác giả :
Trị Bệnh Thần Tiên Thủy