Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 1-2: Hệ thống Tác Giả Anh Linh
Tạ Chi bị một trận tiếng đập cửa làm cho bừng tỉnh.
Hắn mắt cũng không mở ra, nói: “Ai vậy……"
Người ở bên ngoài kính cẩn lễ phép thưa: “Nhị sư bá, đã tới giờ rồi."
Bởi vì thói quen nghề nghiệp, Tạ Chi từ trước đến nay đi ngủ đều giành giật từng giây từng phút, lúc này giấc ngủ quý giá bị đánh thức, tâm tình tất nhiên là đặc biệt kém: “Ồn ào cái gì, tôi là Tạ Chi có được không."
Người ở bên ngoài sửng sốt: “Nhị sư bá lại đùa đệ tử, nhị sư bá đại danh là Tạ Tri Vi, có ai mà không biết."
“Cái quỷ gì……"
Tạ Tri Vi là kẻ nào?
Hình như nghe quen quen……
Đợi đã!
Tạ Chi lập tức mở mắt ra, nóc giường treo một mảnh lụa xanh mỏng, căn phòng cổ kính, trên bàn có đặt một thanh kiếm, nhìn không ra chất liệu gì, phía trên chuôi kiếm có khảm một vòng ngọc thạch màu xanh, có vẻ như chi phí chế tác không hề rẻ.
Tạ Chi cười lạnh một tiếng.
Loại nhân vật nước tương thế này, mặc kệ các người sử dụng đạo cụ có tâm ra sao, anh đây nhất định không diễn là không diễn.
Người ở bên ngoài nghi hoặc nói: “Nhị sư bá ngài cười cái gì, sắp đến giờ rồi. Ngài luôn luôn đúng giờ, có phải vì hôm qua lo chiếu cố thiếu niên kia nên quá mệt mỏi, mới ngủ quên đi?"
Thiếu niên? Tạ Chi nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện trên giường có một người đang nằm ngủ, mặt xoay vô tường.
Tạ Chi lập tức ngồi dậy, tiếp tục cười lạnh: “Thế nào, muốn lừa tôi đóng phim hả? Cameras cất giấu ở đâu, mau mau tháo ra. Đừng giả bộ nữa, nói cho các người biết, anh đây không diễn……"
Câu nói này còn chưa nói xong, toàn bộ thân thể hắn đều không thể động đậy, người ở bên ngoài không hề đáp lại, tiếng chim hót ve kêu cũng lặng thinh.
Ngay cả khói nhẹ lượn lờ bay ra từ trong lư hương cũng bị dừng hình ảnh chuyển sang trạng thái tĩnh, thật giống như bị đứng băng.
Tình huống quái quỷ gì đây?
Tạ Chi còn chưa kịp phản ứng, bên tai bỗng vang lên một âm thanh.
“Cảm ơn đã trải nghiệm bổn hệ thống, lần đầu sử dụng, cho phép ngài lần cuối cùng làm ra biểu cảm cười lạnh như mới vừa rồi."
Moá? Lần cười lạnh cuối cùng là cái quỷ gì?
Lại nói, thứ này…… Cũng do đoàn phim giở trò quỷ sao?
Hiện tại khoa học kỹ thuật đã tiến bộ đến mức có thể điều khiển tư duy con người? Đây là thứ hack công nghệ gì đây!
Tiếp theo đó trong đầu Tạ Chi thoáng hiện lên một cái khung chat vuông vuông chỉnh tề.
Nhân công phục vụ mời chọn A, máy móc trí năng phục vụ mời chọn B, thoát khỏi mời chọn C.
Tạ Chi không chút do dự chọn A.
Lập tức có một giọng nam trẻ tuổi thay thế chất giọng lạnh băng lại khó phân biệt nam nữ của hệ thống mới vừa rồi.
“Chào anh, Tạ thần tượng."
“Chào cái cọng lông, nói đi, cậu là cái quỷ gì đây."
Đối phương giống như có chút thương tâm: “Thần tượng, tôi quả thật là quỷ."
Tạ Chi sửng sốt: “Ô? Nói như vậy là tôi bị cậu bám vào người?"
Trách không được, thì ra không phải hack công nghệ, mà là linh dị thần quái?
“Không không không, Tạ thần tượng anh đừng sợ, cũng không phải là bám vào người, mà là một cái phúc lợi. Anh bây giờ đang ở trong thế giới của quyển sách 《 Tiên Đế Tái Lâm 》, cái hệ thống này đặc biệt tạo ra vì anh, từ nay về sau tôi sẽ cùng với anh cùng nhau nghênh đón các loại khiêu chiến."
“Khiêu chiến?" Tạ Chi thật sự không có cách nào thuyết phục mình đi tiếp thu nội dung trong lời nói của đối phương, “Rốt cuộc các người đã làm gì tôi! Nói cho các người biết, tôi không đi theo con đường thần tượng, muốn giỡn chơi thì đi tìm tiểu thịt tươi đi! Đây là xâm phạm quyền cá nhân có biết không, tôi nhất định sẽ khởi tố các người!"
Đối phương thở dài: “ Tạ thần tượng anh quên rồi sao, anh đã chết rồi nha."
Trong đầu vang lên ầm ầm một tiếng lớn, ký ức giống như tranh liên hoàn liên tục hiện lên, xe hơi nổ tung rơi vào trong biển.
Tạ Chi bỗng nhiên thanh tỉnh: “Tôi, đã chết?"
“Không sai, hiện giờ thi thể của anh chắc đã được đưa vào lò hỏa thiêu."
Tạ Chi mất một hồi lâu mới chấp nhận cái hiện thực này, những tiếng vỗ tay, những bó hoa tươi, khen ngợi, chửi bới, đời người thăng trầm, tất cả đều thành ảo mộng phù du. Dù sao cũng là một đoạn nhân sinh BE*, chết rồi cũng tốt.
Tạ Chi rốt cuộc hồi phục tâm tình, hỏi: “Tốt thôi, vậy cậu là ai?"
Đối phương lại có chút ngoài ý muốn: “Thần tượng anh nhanh như vậy đã tiếp nhận hiện thực rồi sao…… Bình tĩnh như thế, khụ khụ, tại hạ Thảo Mãng Anh Hùng, về sau xin hãy chiếu cố nhiều hơn."
Nghe thấy cái tên này, Tạ Chi một lần nữa kích động lên: “Tôi XXX! Cậu chính là Thảo Mãng Anh Hùng, có biết tất cả đều là cậu làm hại tôi hay không! Nếu không phải bởi vì cậu thì tôi sẽ chết sao!"
Thảo Mãng Anh Hùng tỏ vẻ vô tội: “Thần tượng, chính anh đua xe để xảy ra sự cố, sao lại nói là do tôi làm hại."
“Nếu không phải trong văn án tác phẩm của cậu đề ra một câu Tạ Tri Vi chính là dùng nguyên mẫu của tôi để viết ra, nếu được quay phim thì hy vọng do tôi tới diễn, cái tên trong đoàn phim chết tiệt kia sẽ đuổi theo tôi sao, nếu tôi không phải vội vã trốn hắn ta thì có thể đua xe sao! Chỉ vì cái loại nhân vật nước tương này!"
“Việc này…… Tôi cũng là xuất phát từ sự sùng bái đối với anh, lúc còn đi học tôi đặc biệt thích xem anh diễn vai nhân vật thế ngoại cao nhân, bởi vậy mới lấy anh làm nguyên mẫu để viết, tôi chưa bao giờ nói dối nha."
“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin cậu sao?"
“Là thật đó! Tạ Tri Vi là ánh sáng dẫn đường của nam chính, thời khắc mấu chốt nam chính toàn nhờ vào nhớ tới hắn mới không bị tẩu hỏa nhập ma, loại hình tượng siêu nhiên trác tuyệt thế này, ngoại trừ anh thì còn ai có thể diễn được?"
Đúng vậy, nam chính Mục Hạc trong những lúc nhân sinh xảy ra biến đổi lớn, đều sẽ hồi tưởng nhớ tới Tạ Tri Vi, đó là người duy nhất đã từng đối xử tốt với hắn.
Nhớ tới dáng vẻ người kia đứng lẻ loi giữa núi rừng, nhoẻn miệng cười, sau đó nam chính lập tức bùng nổ tiểu vũ trụ, hoặc là đột phá cảnh giới hoặc là không còn mê mang. Loại tồn tại này, quả thực so với nữ chính quan trọng nhất còn quan trọng hơn.
Cứ thấy quái quái chỗ nào ấy nhỉ?
Tạ Chi không cần suy nghĩ, đắc ý nói: “Dĩ nhiên, danh xưng Tiên Hiệp Nhất Ca của tôi cũng không phải là nói chơi."
Thảo Mãng Anh Hùng thử thăm dò: “Vậy thần tượng, ở thế giới này, làm phiền anh tiếp tục sắm vai nhân vật Tạ Tri Vi này nha?"
“Tại sao cậu lại bỏ công như vậy?"
“Ai, như tôi vừa mới nói, đây là một cái phúc lợi, chuyên môn vì mỗi tác giả dùng sinh mệnh viết văn mà tạo ra. Cái hệ thống này, tên là hệ thống Tác Giả Anh Linh, mỗi một tác giả làm hết trách nhiệm sau khi chết đi, đều có thể có cái hệ thống này, nhìn nhân vật của mình sinh sống, diễn lại tác phẩm của chính mình. Đây là phúc lợi có ý nghĩa cỡ nào chứ!"
“Vậy làm gì còn kéo tôi theo?"
Thảo Mãng Anh Hùng thâm trầm nói: “Bởi vì anh đúng lúc chết đi, tôi vui sướng chết đi được. Loại cảm giác này giống như…… Tựa như một em gái tới tháng gặp bà dì cả, vừa vặn có một miếng BVS có cánh từ trên trời giáng xuống, quả thực sảng khoái đến nổ tung! Tôi lập tức cầu xin hệ thống kéo anh vô đây, thần tượng cố lên! Anh chính là BVS có cánh của tôi!"
Thiếu niên cái so sánh nát bét này của cậu là cái quỷ gì đó.
Tạ Chi không cần suy nghĩ: “Không được, vậy chẳng phải tôi lại chết sao? Tôi đời trước đã hóa thành tro, cậu còn muốn lại chơi chết tôi?"
Lời này không hề nói quá chút nào.
Mục Hạc là loại hình nam chính trùng sinh để báo thù, giai đoạn trước khi hắn trùng sinh, Tạ Tri Vi đã bị vai ác âm thầm hại chết. Chờ đến sau khi Mục Hạc trùng sinh, nhờ vào cơ duyên xảo hợp tìm thấy bí tịch và huyết thư mà Tạ Tri Vi để lại, mới biết được người kia đã chết rồi.
Loại nhân vật nước tương gần như chỉ tồn tại vì vai chính thế này, không nên quá bi thảm như vậy.
Tạ Chi càng nghĩ càng thấy nghẹn khuất: “Nhân vật kiểu này thật ra có hay không cũng không sao cả, đúng không?"
Thảo Mãng Anh Hùng lập tức phủ nhận: “Không!!! Cực! Kỳ! Quan! Trọng! Không có Tạ Tri Vi, Mục Hạc ngay cả cánh cửa tu tiên cũng không thể nào đi vào được!"
Tạ Chi nghiêm túc suy nghĩ, không sai, nam chính có thể đi vào Đạo Tông toàn là nhờ vào phúc của Tạ Tri Vi.
Nam chính hôn mê bất tỉnh ở dưới chân núi, được Tạ Tri Vi nhặt đưa về Ngọc Kinh Đạo Tông chữa trị. Đúng lúc gặp phải đại hội Đạo Tông chiêu thu đệ tử đồng thời bố trí chức vụ thành chủ đời kế tiếp, Tạ Tri Vi không biết là có cọng dây thần kinh nào bị chập mạch lại đi từ chối chức quan lớn béo bở —— chức thành chủ Tạo Cực thành, đem nam chính gửi gắm cho Bạch Kiến Trứ, sau đó trốn trong một căn nhà trúc tồi tàn vùi đầu biên soạn võ lâm bí tịch.
Nhân tiện nhắc tới, lúc Tạ Tri Vi nhặt được nam chính đồng thời còn nhặt được một đóa Hắc Liên có phong ấn hung hồn, có tác dụng giúp cho người ta trùng sinh, chính là cho dù có chết cũng không đáng sợ.
—— nhưng cũng chả được cái tích sự con mẹ gì, hắn tặng nó cho nam chính.
Hắn chết trực tiếp bị loại. Mà nam chính dùng Hắc Liên trùng sinh báo thù, thăng cấp cưa gái. Từ đây bước lên ngôi vị Tiên Đế, sở hữu vạn (vô) dặm (số) giang (em) sơn (gái), đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Tạ Chi vốn không có yêu thích gì, thỉnh thoảng lên trang web đọc vài truyện ngựa giống sảng văn giết thời gian. Lúc lặn xuống nước đọc truyện, thấy Thảo Mãng Anh Hùng phát biểu hy vọng hắn tới diễn Tạ Tri Vi, cảm thấy không có gì ấn tượng, đợi mãi về sau tìm hiểu biết được cuộc đời Tạ Tri Vi, lúc ấy còn đối với hành vi ngốc hết thuốc chữa của Tạ Tri Vi khịt mũi coi thường —— vốn là bậc thầy võ học, kỳ nhân đương thời, chẳng những nhặt được dị bảo, còn sớm cùng nam chính có giao thoa, ít nhất cũng phải sắm vai nam hai đi! Một lá bài tốt lại bị phí phạm, nhân vật ngốc nghếch như vậy có quỷ mới đi diễn.
Một lời ứng nghiệm.
Nói trở lại, thiếu niên nằm trên giường kia, chắc hẳn là nam chính không sai.
Mà cái người ở bên ngoài thúc giục hắn, khẳng định cũng là muốn hắn tới tham dự cái đại hội kia đi.
Tạ Chi nghiêm túc nói: “Đợi đã, Tạ Tri Vi có phải sắp sửa đi lĩnh cơm hộp không?"
Thảo Mãng Anh Hùng vội nói: “Vốn là như vậy, nhưng…… Hiện tại anh là Tạ Tri Vi, bổn hệ thống phi thường có tính người, sẽ tận dụng mọi khả năng cho anh có không gian để phát huy. Dưới tình huống anh OOC** mà không ảnh hưởng tới cốt truyện, về sau suất diễn này anh muốn đoạt như thế nào thì cứ đoạt."
Tạ Chi vui vẻ: “Cái này được à."
Thảo Mãng Anh Hùng lại không quá yên tâm: “Nhưng mà thần tượng, Tạ Tri Vi cùng người đời không tranh giành, làm người khiêm tốn, hơn nữa tính cách đặc biệt tốt…… Đây cũng không phải là diễn kịch, mà là cuộc sống thật sự."
Tạ Chi cười lạnh: “Ý của cậu là tính cách của tôi không được tốt?"
“A, tôi chưa có nói nha." Thảo Mãng Anh Hùng thề thốt phủ nhận, dừng một chút, hảo ý nhắc nhở, “Đúng rồi thần tượng, bản thân hệ thống vì phòng ngừa phát sinh OOC, dưới tình huống nào đó sẽ cho anh thêm chút hạn chế."
Tạ Chi sửng sốt: “Hạn chế gì?"
“Chờ một lát, để tôi đưa anh cái hướng dẫn sử dụng."
Ba giây sau, Tạ Chi nghe thấy một âm thanh đinh vang lên, trước mặt xuất hiện một quyển sách giả lập, tự động mở ra.
Giọng nói không có cảm tình mới vừa rồi của hệ thống rất tri kỷ mà vang lên:
“Hoan nghênh sử dụng hệ thống Tác Giả Anh Linh, bởi vì thiết lập tính cách của Tạ Tri Vi, ngài thường ngày không thể nhíu mày, không thể cười lạnh, không thể chế giễu, càng không thể cười dữ tợn hoặc cuồng tiếu, không được cùng người khác phát sinh cải vã, không được trợn trắng mắt, không được ẩu đả, không được ức hiếp nhỏ yếu, không được……"
Tạ Chi nhấp chọn tiến nhanh, trực tiếp nhảy đến đoạn tiếp theo.
Cái này còn không phải là tính tình tốt, không biết giận hờn sao, Tạ Chi hắn tuy rằng tính tình có chút nóng nảy nhưng nhờ lăn lộn giới nghệ sĩ mười mấy năm, đối với loại nhân vật người tốt này diễn dễ như trở bàn tay có biết không!
“Nếu như ngài phạm vào cấm kỵ nêu trên, cho dù là diễn xuất, cũng sẽ khấu trừ chỉ số tồn tại cảm của ngài."
Chỉ số tồn tại cảm, đây lại là cái quái gì?
Tạ Chi vừa mới nổi lên nghi hoặc này, khung thoại liền sáng lên năm ngôi sao.
“Chỉ số tồn tại cảm nếu thấp hơn ba ngôi sao, đại biểu ngài đã OOC hoặc diễn xuất yếu kém, cấm kỵ sẽ tăng thêm, bảo đảm cho nhân vật được hoàn chỉnh. Nhưng nếu chỉ số tồn tại cảm có từ ba ngôi sao trở lên, cấm kỵ cũng sẽ tương đối giảm bớt. Bổn hệ thống tin tưởng với tồn tại cảm từ ba ngôi sao trở lên cho dù ngài không ra diễn cũng có thể làm nhân vật Tạ Tri Vi này càng thêm đầy đủ, hoàn chỉnh."
Không hổ là trí năng máy móc, ngữ khí cứ như quan trên.
“Nếu như ngài hoàn thành một nhiệm vụ chính tuyến, hơn nữa hành vi hoàn toàn phù hợp với giả thiết nhân vật, có thể duy trì cũng như gia tăng chỉ số tồn tại cảm. Hoặc là ngài trực tiếp giữ vững mối quan hệ với nam chính Mục Hạc của tác phẩm này, cũng có thể duy trì cũng như gia tăng chỉ số tồn tại cảm."
Tạ Chi giống như tìm được phương pháp có lợi cho mình rồi.
Chính là nói, hắn không cần khốn khổ đi làm nhiệm vụ, chỉ cần giữ quan hệ tốt với nam chính liền có thể tăng thêm điểm, gian lận gì đó hắn thích nhất.
“Nhớ kỹ, tên của ngài là Tạ Tri Vi! Nếu vi phạm cấm kỵ này, hệ thống sẽ trực tiếp xóa bỏ tất cả chỉ số tồn tại cảm mà ngài có được."
Quá coi thường người, loại kỹ thuật diễn kém để xảy ra sai lầm thế này sao có thể phát sinh trên người của hắn?
Giọng của Thảo Mãng Anh Hùng đột nhiên vang lên: “Thần tượng, thời gian mỗi lần sử dụng hệ thống không được vượt quá hai mươi phút, hiện giờ đã hết thời gian. Xin hỏi anh đã chuẩn bị tốt để nghênh đón cuộc sống mới chưa?!"
Tạ Chi đã nhập diễn, thần sắc hắn đạm bạc, khẽ mỉm cười: “Tiểu hữu nói đùa, ta không phải là thần tượng gì cả, ta là Ngọc Kinh Đạo Tông Bích Hư chân chân —— Tạ Tri Vi."
—–
FM: * BE: Bad Ending – Kết thúc tệ
**OOC: Out Of Character – sai tính cách nhân vật
Hắn mắt cũng không mở ra, nói: “Ai vậy……"
Người ở bên ngoài kính cẩn lễ phép thưa: “Nhị sư bá, đã tới giờ rồi."
Bởi vì thói quen nghề nghiệp, Tạ Chi từ trước đến nay đi ngủ đều giành giật từng giây từng phút, lúc này giấc ngủ quý giá bị đánh thức, tâm tình tất nhiên là đặc biệt kém: “Ồn ào cái gì, tôi là Tạ Chi có được không."
Người ở bên ngoài sửng sốt: “Nhị sư bá lại đùa đệ tử, nhị sư bá đại danh là Tạ Tri Vi, có ai mà không biết."
“Cái quỷ gì……"
Tạ Tri Vi là kẻ nào?
Hình như nghe quen quen……
Đợi đã!
Tạ Chi lập tức mở mắt ra, nóc giường treo một mảnh lụa xanh mỏng, căn phòng cổ kính, trên bàn có đặt một thanh kiếm, nhìn không ra chất liệu gì, phía trên chuôi kiếm có khảm một vòng ngọc thạch màu xanh, có vẻ như chi phí chế tác không hề rẻ.
Tạ Chi cười lạnh một tiếng.
Loại nhân vật nước tương thế này, mặc kệ các người sử dụng đạo cụ có tâm ra sao, anh đây nhất định không diễn là không diễn.
Người ở bên ngoài nghi hoặc nói: “Nhị sư bá ngài cười cái gì, sắp đến giờ rồi. Ngài luôn luôn đúng giờ, có phải vì hôm qua lo chiếu cố thiếu niên kia nên quá mệt mỏi, mới ngủ quên đi?"
Thiếu niên? Tạ Chi nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện trên giường có một người đang nằm ngủ, mặt xoay vô tường.
Tạ Chi lập tức ngồi dậy, tiếp tục cười lạnh: “Thế nào, muốn lừa tôi đóng phim hả? Cameras cất giấu ở đâu, mau mau tháo ra. Đừng giả bộ nữa, nói cho các người biết, anh đây không diễn……"
Câu nói này còn chưa nói xong, toàn bộ thân thể hắn đều không thể động đậy, người ở bên ngoài không hề đáp lại, tiếng chim hót ve kêu cũng lặng thinh.
Ngay cả khói nhẹ lượn lờ bay ra từ trong lư hương cũng bị dừng hình ảnh chuyển sang trạng thái tĩnh, thật giống như bị đứng băng.
Tình huống quái quỷ gì đây?
Tạ Chi còn chưa kịp phản ứng, bên tai bỗng vang lên một âm thanh.
“Cảm ơn đã trải nghiệm bổn hệ thống, lần đầu sử dụng, cho phép ngài lần cuối cùng làm ra biểu cảm cười lạnh như mới vừa rồi."
Moá? Lần cười lạnh cuối cùng là cái quỷ gì?
Lại nói, thứ này…… Cũng do đoàn phim giở trò quỷ sao?
Hiện tại khoa học kỹ thuật đã tiến bộ đến mức có thể điều khiển tư duy con người? Đây là thứ hack công nghệ gì đây!
Tiếp theo đó trong đầu Tạ Chi thoáng hiện lên một cái khung chat vuông vuông chỉnh tề.
Nhân công phục vụ mời chọn A, máy móc trí năng phục vụ mời chọn B, thoát khỏi mời chọn C.
Tạ Chi không chút do dự chọn A.
Lập tức có một giọng nam trẻ tuổi thay thế chất giọng lạnh băng lại khó phân biệt nam nữ của hệ thống mới vừa rồi.
“Chào anh, Tạ thần tượng."
“Chào cái cọng lông, nói đi, cậu là cái quỷ gì đây."
Đối phương giống như có chút thương tâm: “Thần tượng, tôi quả thật là quỷ."
Tạ Chi sửng sốt: “Ô? Nói như vậy là tôi bị cậu bám vào người?"
Trách không được, thì ra không phải hack công nghệ, mà là linh dị thần quái?
“Không không không, Tạ thần tượng anh đừng sợ, cũng không phải là bám vào người, mà là một cái phúc lợi. Anh bây giờ đang ở trong thế giới của quyển sách 《 Tiên Đế Tái Lâm 》, cái hệ thống này đặc biệt tạo ra vì anh, từ nay về sau tôi sẽ cùng với anh cùng nhau nghênh đón các loại khiêu chiến."
“Khiêu chiến?" Tạ Chi thật sự không có cách nào thuyết phục mình đi tiếp thu nội dung trong lời nói của đối phương, “Rốt cuộc các người đã làm gì tôi! Nói cho các người biết, tôi không đi theo con đường thần tượng, muốn giỡn chơi thì đi tìm tiểu thịt tươi đi! Đây là xâm phạm quyền cá nhân có biết không, tôi nhất định sẽ khởi tố các người!"
Đối phương thở dài: “ Tạ thần tượng anh quên rồi sao, anh đã chết rồi nha."
Trong đầu vang lên ầm ầm một tiếng lớn, ký ức giống như tranh liên hoàn liên tục hiện lên, xe hơi nổ tung rơi vào trong biển.
Tạ Chi bỗng nhiên thanh tỉnh: “Tôi, đã chết?"
“Không sai, hiện giờ thi thể của anh chắc đã được đưa vào lò hỏa thiêu."
Tạ Chi mất một hồi lâu mới chấp nhận cái hiện thực này, những tiếng vỗ tay, những bó hoa tươi, khen ngợi, chửi bới, đời người thăng trầm, tất cả đều thành ảo mộng phù du. Dù sao cũng là một đoạn nhân sinh BE*, chết rồi cũng tốt.
Tạ Chi rốt cuộc hồi phục tâm tình, hỏi: “Tốt thôi, vậy cậu là ai?"
Đối phương lại có chút ngoài ý muốn: “Thần tượng anh nhanh như vậy đã tiếp nhận hiện thực rồi sao…… Bình tĩnh như thế, khụ khụ, tại hạ Thảo Mãng Anh Hùng, về sau xin hãy chiếu cố nhiều hơn."
Nghe thấy cái tên này, Tạ Chi một lần nữa kích động lên: “Tôi XXX! Cậu chính là Thảo Mãng Anh Hùng, có biết tất cả đều là cậu làm hại tôi hay không! Nếu không phải bởi vì cậu thì tôi sẽ chết sao!"
Thảo Mãng Anh Hùng tỏ vẻ vô tội: “Thần tượng, chính anh đua xe để xảy ra sự cố, sao lại nói là do tôi làm hại."
“Nếu không phải trong văn án tác phẩm của cậu đề ra một câu Tạ Tri Vi chính là dùng nguyên mẫu của tôi để viết ra, nếu được quay phim thì hy vọng do tôi tới diễn, cái tên trong đoàn phim chết tiệt kia sẽ đuổi theo tôi sao, nếu tôi không phải vội vã trốn hắn ta thì có thể đua xe sao! Chỉ vì cái loại nhân vật nước tương này!"
“Việc này…… Tôi cũng là xuất phát từ sự sùng bái đối với anh, lúc còn đi học tôi đặc biệt thích xem anh diễn vai nhân vật thế ngoại cao nhân, bởi vậy mới lấy anh làm nguyên mẫu để viết, tôi chưa bao giờ nói dối nha."
“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin cậu sao?"
“Là thật đó! Tạ Tri Vi là ánh sáng dẫn đường của nam chính, thời khắc mấu chốt nam chính toàn nhờ vào nhớ tới hắn mới không bị tẩu hỏa nhập ma, loại hình tượng siêu nhiên trác tuyệt thế này, ngoại trừ anh thì còn ai có thể diễn được?"
Đúng vậy, nam chính Mục Hạc trong những lúc nhân sinh xảy ra biến đổi lớn, đều sẽ hồi tưởng nhớ tới Tạ Tri Vi, đó là người duy nhất đã từng đối xử tốt với hắn.
Nhớ tới dáng vẻ người kia đứng lẻ loi giữa núi rừng, nhoẻn miệng cười, sau đó nam chính lập tức bùng nổ tiểu vũ trụ, hoặc là đột phá cảnh giới hoặc là không còn mê mang. Loại tồn tại này, quả thực so với nữ chính quan trọng nhất còn quan trọng hơn.
Cứ thấy quái quái chỗ nào ấy nhỉ?
Tạ Chi không cần suy nghĩ, đắc ý nói: “Dĩ nhiên, danh xưng Tiên Hiệp Nhất Ca của tôi cũng không phải là nói chơi."
Thảo Mãng Anh Hùng thử thăm dò: “Vậy thần tượng, ở thế giới này, làm phiền anh tiếp tục sắm vai nhân vật Tạ Tri Vi này nha?"
“Tại sao cậu lại bỏ công như vậy?"
“Ai, như tôi vừa mới nói, đây là một cái phúc lợi, chuyên môn vì mỗi tác giả dùng sinh mệnh viết văn mà tạo ra. Cái hệ thống này, tên là hệ thống Tác Giả Anh Linh, mỗi một tác giả làm hết trách nhiệm sau khi chết đi, đều có thể có cái hệ thống này, nhìn nhân vật của mình sinh sống, diễn lại tác phẩm của chính mình. Đây là phúc lợi có ý nghĩa cỡ nào chứ!"
“Vậy làm gì còn kéo tôi theo?"
Thảo Mãng Anh Hùng thâm trầm nói: “Bởi vì anh đúng lúc chết đi, tôi vui sướng chết đi được. Loại cảm giác này giống như…… Tựa như một em gái tới tháng gặp bà dì cả, vừa vặn có một miếng BVS có cánh từ trên trời giáng xuống, quả thực sảng khoái đến nổ tung! Tôi lập tức cầu xin hệ thống kéo anh vô đây, thần tượng cố lên! Anh chính là BVS có cánh của tôi!"
Thiếu niên cái so sánh nát bét này của cậu là cái quỷ gì đó.
Tạ Chi không cần suy nghĩ: “Không được, vậy chẳng phải tôi lại chết sao? Tôi đời trước đã hóa thành tro, cậu còn muốn lại chơi chết tôi?"
Lời này không hề nói quá chút nào.
Mục Hạc là loại hình nam chính trùng sinh để báo thù, giai đoạn trước khi hắn trùng sinh, Tạ Tri Vi đã bị vai ác âm thầm hại chết. Chờ đến sau khi Mục Hạc trùng sinh, nhờ vào cơ duyên xảo hợp tìm thấy bí tịch và huyết thư mà Tạ Tri Vi để lại, mới biết được người kia đã chết rồi.
Loại nhân vật nước tương gần như chỉ tồn tại vì vai chính thế này, không nên quá bi thảm như vậy.
Tạ Chi càng nghĩ càng thấy nghẹn khuất: “Nhân vật kiểu này thật ra có hay không cũng không sao cả, đúng không?"
Thảo Mãng Anh Hùng lập tức phủ nhận: “Không!!! Cực! Kỳ! Quan! Trọng! Không có Tạ Tri Vi, Mục Hạc ngay cả cánh cửa tu tiên cũng không thể nào đi vào được!"
Tạ Chi nghiêm túc suy nghĩ, không sai, nam chính có thể đi vào Đạo Tông toàn là nhờ vào phúc của Tạ Tri Vi.
Nam chính hôn mê bất tỉnh ở dưới chân núi, được Tạ Tri Vi nhặt đưa về Ngọc Kinh Đạo Tông chữa trị. Đúng lúc gặp phải đại hội Đạo Tông chiêu thu đệ tử đồng thời bố trí chức vụ thành chủ đời kế tiếp, Tạ Tri Vi không biết là có cọng dây thần kinh nào bị chập mạch lại đi từ chối chức quan lớn béo bở —— chức thành chủ Tạo Cực thành, đem nam chính gửi gắm cho Bạch Kiến Trứ, sau đó trốn trong một căn nhà trúc tồi tàn vùi đầu biên soạn võ lâm bí tịch.
Nhân tiện nhắc tới, lúc Tạ Tri Vi nhặt được nam chính đồng thời còn nhặt được một đóa Hắc Liên có phong ấn hung hồn, có tác dụng giúp cho người ta trùng sinh, chính là cho dù có chết cũng không đáng sợ.
—— nhưng cũng chả được cái tích sự con mẹ gì, hắn tặng nó cho nam chính.
Hắn chết trực tiếp bị loại. Mà nam chính dùng Hắc Liên trùng sinh báo thù, thăng cấp cưa gái. Từ đây bước lên ngôi vị Tiên Đế, sở hữu vạn (vô) dặm (số) giang (em) sơn (gái), đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Tạ Chi vốn không có yêu thích gì, thỉnh thoảng lên trang web đọc vài truyện ngựa giống sảng văn giết thời gian. Lúc lặn xuống nước đọc truyện, thấy Thảo Mãng Anh Hùng phát biểu hy vọng hắn tới diễn Tạ Tri Vi, cảm thấy không có gì ấn tượng, đợi mãi về sau tìm hiểu biết được cuộc đời Tạ Tri Vi, lúc ấy còn đối với hành vi ngốc hết thuốc chữa của Tạ Tri Vi khịt mũi coi thường —— vốn là bậc thầy võ học, kỳ nhân đương thời, chẳng những nhặt được dị bảo, còn sớm cùng nam chính có giao thoa, ít nhất cũng phải sắm vai nam hai đi! Một lá bài tốt lại bị phí phạm, nhân vật ngốc nghếch như vậy có quỷ mới đi diễn.
Một lời ứng nghiệm.
Nói trở lại, thiếu niên nằm trên giường kia, chắc hẳn là nam chính không sai.
Mà cái người ở bên ngoài thúc giục hắn, khẳng định cũng là muốn hắn tới tham dự cái đại hội kia đi.
Tạ Chi nghiêm túc nói: “Đợi đã, Tạ Tri Vi có phải sắp sửa đi lĩnh cơm hộp không?"
Thảo Mãng Anh Hùng vội nói: “Vốn là như vậy, nhưng…… Hiện tại anh là Tạ Tri Vi, bổn hệ thống phi thường có tính người, sẽ tận dụng mọi khả năng cho anh có không gian để phát huy. Dưới tình huống anh OOC** mà không ảnh hưởng tới cốt truyện, về sau suất diễn này anh muốn đoạt như thế nào thì cứ đoạt."
Tạ Chi vui vẻ: “Cái này được à."
Thảo Mãng Anh Hùng lại không quá yên tâm: “Nhưng mà thần tượng, Tạ Tri Vi cùng người đời không tranh giành, làm người khiêm tốn, hơn nữa tính cách đặc biệt tốt…… Đây cũng không phải là diễn kịch, mà là cuộc sống thật sự."
Tạ Chi cười lạnh: “Ý của cậu là tính cách của tôi không được tốt?"
“A, tôi chưa có nói nha." Thảo Mãng Anh Hùng thề thốt phủ nhận, dừng một chút, hảo ý nhắc nhở, “Đúng rồi thần tượng, bản thân hệ thống vì phòng ngừa phát sinh OOC, dưới tình huống nào đó sẽ cho anh thêm chút hạn chế."
Tạ Chi sửng sốt: “Hạn chế gì?"
“Chờ một lát, để tôi đưa anh cái hướng dẫn sử dụng."
Ba giây sau, Tạ Chi nghe thấy một âm thanh đinh vang lên, trước mặt xuất hiện một quyển sách giả lập, tự động mở ra.
Giọng nói không có cảm tình mới vừa rồi của hệ thống rất tri kỷ mà vang lên:
“Hoan nghênh sử dụng hệ thống Tác Giả Anh Linh, bởi vì thiết lập tính cách của Tạ Tri Vi, ngài thường ngày không thể nhíu mày, không thể cười lạnh, không thể chế giễu, càng không thể cười dữ tợn hoặc cuồng tiếu, không được cùng người khác phát sinh cải vã, không được trợn trắng mắt, không được ẩu đả, không được ức hiếp nhỏ yếu, không được……"
Tạ Chi nhấp chọn tiến nhanh, trực tiếp nhảy đến đoạn tiếp theo.
Cái này còn không phải là tính tình tốt, không biết giận hờn sao, Tạ Chi hắn tuy rằng tính tình có chút nóng nảy nhưng nhờ lăn lộn giới nghệ sĩ mười mấy năm, đối với loại nhân vật người tốt này diễn dễ như trở bàn tay có biết không!
“Nếu như ngài phạm vào cấm kỵ nêu trên, cho dù là diễn xuất, cũng sẽ khấu trừ chỉ số tồn tại cảm của ngài."
Chỉ số tồn tại cảm, đây lại là cái quái gì?
Tạ Chi vừa mới nổi lên nghi hoặc này, khung thoại liền sáng lên năm ngôi sao.
“Chỉ số tồn tại cảm nếu thấp hơn ba ngôi sao, đại biểu ngài đã OOC hoặc diễn xuất yếu kém, cấm kỵ sẽ tăng thêm, bảo đảm cho nhân vật được hoàn chỉnh. Nhưng nếu chỉ số tồn tại cảm có từ ba ngôi sao trở lên, cấm kỵ cũng sẽ tương đối giảm bớt. Bổn hệ thống tin tưởng với tồn tại cảm từ ba ngôi sao trở lên cho dù ngài không ra diễn cũng có thể làm nhân vật Tạ Tri Vi này càng thêm đầy đủ, hoàn chỉnh."
Không hổ là trí năng máy móc, ngữ khí cứ như quan trên.
“Nếu như ngài hoàn thành một nhiệm vụ chính tuyến, hơn nữa hành vi hoàn toàn phù hợp với giả thiết nhân vật, có thể duy trì cũng như gia tăng chỉ số tồn tại cảm. Hoặc là ngài trực tiếp giữ vững mối quan hệ với nam chính Mục Hạc của tác phẩm này, cũng có thể duy trì cũng như gia tăng chỉ số tồn tại cảm."
Tạ Chi giống như tìm được phương pháp có lợi cho mình rồi.
Chính là nói, hắn không cần khốn khổ đi làm nhiệm vụ, chỉ cần giữ quan hệ tốt với nam chính liền có thể tăng thêm điểm, gian lận gì đó hắn thích nhất.
“Nhớ kỹ, tên của ngài là Tạ Tri Vi! Nếu vi phạm cấm kỵ này, hệ thống sẽ trực tiếp xóa bỏ tất cả chỉ số tồn tại cảm mà ngài có được."
Quá coi thường người, loại kỹ thuật diễn kém để xảy ra sai lầm thế này sao có thể phát sinh trên người của hắn?
Giọng của Thảo Mãng Anh Hùng đột nhiên vang lên: “Thần tượng, thời gian mỗi lần sử dụng hệ thống không được vượt quá hai mươi phút, hiện giờ đã hết thời gian. Xin hỏi anh đã chuẩn bị tốt để nghênh đón cuộc sống mới chưa?!"
Tạ Chi đã nhập diễn, thần sắc hắn đạm bạc, khẽ mỉm cười: “Tiểu hữu nói đùa, ta không phải là thần tượng gì cả, ta là Ngọc Kinh Đạo Tông Bích Hư chân chân —— Tạ Tri Vi."
—–
FM: * BE: Bad Ending – Kết thúc tệ
**OOC: Out Of Character – sai tính cách nhân vật
Tác giả :
Trị Bệnh Thần Tiên Thủy