Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ
Chương 21: Điều kiện của alin
-...Anh phải đính hôn với em- Alin cười đắc thắng, nhìn Đình Nhã đầy khiêu khích, khinh bỉ.Alin vừa nói xong, tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt. Đình Nhã mở to mắt, cô quay sang nhìn Gia Bảo, ánh mắt bối rối. Gia Bảo cũng im lặng, anh siết chặt tay rồi do dự nhìn Alin. Người phụ nữ và người đàn ông cũng không khỏi ngạc nhiên, người phụ nữ cười gượng:
- À...con gái....con vừa mới lành bệnh, chuyện này....
- Không mẹ à, con muốn anh Gia Bảo đính hôn với con, nếu không chị ta sẽ phải vào tù- Alin cương quyết nói, giọng cô ta chứa đầy đe doạ, cô ta bực bội liếc Đình Nhã
- Ơ...- Đình Nhã run rẩy đưa tay che miệng, sắc mặt tái dần, mắt bắt đầu đỏ hoe
- Đình Nhã...- Gia Bảo chạm nhẹ vào vai cô, anh lo lắng nhìn cô.
Cử chỉ ấy của anh làm Alin sầm mặt, cô ta nghiến răng, hét:
- Đủ rồi, em không muốn thấy hai người thân mật! Anh Bảo anh mau quyết định đi, đính hôn với em, hoặc là chị ta sẽ phải vào tù.
Gia Bảo khẽ nhíu mày, tay anh siết chặt lại, anh phân vân nhìn Đình Nhã xong lại nhìn Alin. Alin thì cười đểu, cô ta khoanh tay, vẻ chờ đợi. Đình Nhã thấy khó thở vô cùng, từng phút trôi qua làm tim cô đập rất nhanh, cô nín thở, nhìn anh chằm chằm. Cả không gian im ắng đến nghẹt thở. Gia Bảo thở dài, anh mệt mỏi nói:
- Được rồi, anh chấp nhận đính hôn với em.
Gia Bảo vừa dứt câu, Đình Nhã đã vội nhìn anh, nét mặt cô sững sờ và đau đớn. Cô mím môi, cố ngăn cho giọt nước mắt không trào ra. Ngốc thật, cô buồn cái gì chứ? Mọi việc đầu là do cô, Gia Bảo làm thế cũng chỉ vì muốn giúp cô mà. Không được, cô phải mạnh mẽ lên. Nghĩ vậy, Đình Nhã bình thản nhìn anh, cố nở nụ cười:
- Cảm ơn nhé....
Nhìn nụ cười đó của cô mà Gia Bảo đau xót vô cùng. Anh rất muốn chạy đến, ôm chầm lấy cô nhưng anh không thể. Anh mỉm cười buồn bã:
- Không có gì đâu! Em không cần khách sáo như vậy.
Đình Nhã quay đi, che giấu giọt nước mắt lăn dài trên má, cô bước ra cửa, ngập ngừng nói:
- Vậy tôi....tôi về trước đây. Tạm biệt nhé!
-Đình...- Gia Bảo nhìn theo bóng cô, hốt hoảng gọi. Anh định đuổi theo cô thì....
Pặc!
Alin nắm tay anh lại, cô ta nũng nịu khoác tay anh, chớp mắt, giọng nói tưởng như dịu dàng nhưng mang sự uy hiếp:
- Anh nhớ anh đã nói gì không? Anh nói là chấp nhận đính hôn với em, vì vậy, bây giờ anh là hôn phu của em, em không muốn thấy anh ở bên chị ta nữa!
Gia Bảo khó xử nhìn Alin, rồi nhìn về phía cửa. Anh thấy mình bất lực quá, không thể giải quyết được việc này để chạy theo cô, anh thấy rất lo cho cô. Ngay giờ phút này, anh chỉ muốn được ôm cô, chứ không phải là đứng bên cạnh Alin, nhưng biết làm sao được, anh phải làm thế để bảo vệ cô thôi, tuổi thơ của cô quá bất hạnh rồi, anh không muốn cô phải chịu đau khổ thêm nữa. Nỗi đau này....anh sẽ là người thay cô gánh chịu. Anh sẽ đính hôn với Alin, để cô được thoát chuyện đã xảy ra. Gia Bảo mỉm cười chua chát. Tình yêu của anh....phải kết thúc ở đây sao?
****************************
Đình Nhã thẫn thờ bước vào phòng. Căn phòng tối om, lạnh lẽo không có chút hơi ấm nào làm mắt cô cay xè. Cô buông mình xuống giường, trùm kín chăn lên đầu. Đầu cô cứ miên man suy nghĩ về việc ngày hôm nay. Cô nhớ rõ ràng cô chỉ gạt nhẹ tay một cái, làm sao mà Alin ngã được? Hay là...? Đang nghĩ, Đình Nhã vội gạt phắt đi, không thể là do Alin cố tình ngã được, chắc là do cô rồi. Giờ Đình Nhã nhớ Gia Bảo vô cùng, nhớ những ngày còn sống chung, anh luôn bày trò làm cô cười, làm cô bực,....Những ngày đó thật bình yên. Đau thay, khi cô đã muốn tha thứ cho anh, thì anh lại phải đính hôn với Alin. Cô biết, nếu cô chấp nhận tha thứ...thì chắc chắn, bố mẹ cô, cả dì An sẽ không hài lòng, sẽ giận cô, nhưng.....cái vòng hận thù này biết bao giờ mới chấm dứt chứ? Cô quá mệt mỏi rồi, cô không thể hận anh nữa, cô luôn đối xử tệ với anh, mà anh luôn tin cô, luôn bảo vệ cô, anh còn vì cô mà chấp nhận đính hôn với người khác. Sự tha thứ của cô...có lẽ....anh sẽ không biết được....
Vừa nghĩ, Đình Nhã không hay biết cô đã khóc từ khi nào. Những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài. Đau....Thực sự tim cô đau lắm! Tất cả chỉ tại cô ngốc nghếch, không biết giữ anh lại khi anh ở bên cô...Là do cô mà thôi....
.............................................................
Trong một căn phòng nhỏ, khá cũ kĩ, có hai con người đang ngồi. Một người phụ nữ khuôn mặt phúc hậu, trông rất xinh đẹp, đôi mắt sắc sảo. Bà mỉm cười, một nụ cười hiền dịu, gây ngay thiện cảm với người khác từ lần gặp đầu tiên, nhưng ánh mắt bà sâu thẳm và khó đoán. Bà tao nhã cầm tách trà trên bàn, nhấp một ngụm. Đối diện bà là một người con trai, cao, gầy, cằm nhọn hoắt, đôi mắt sâu hoắm, râu ria lởm chởm, quần áo toàn một màu đen bí ẩn, vẻ mặt đầy sát khí, tay hắn ta cầm con dao, nhìn qua thật khiếp sợ. Hắn ta chính là một tên sát thủ chuyên nghiệp. Người phụ nữ đặt tách trà xuống, nhẹ giọng hỏi:
- Nó thế nào rồi? Vẫn ở đấy hả?
Người con trai cười khinh bỉ, rồi đáp:
- Đúng vậy, tôi tưởng cô ta trong sáng thế nào, ra cũng là đứa dại trai. Cô ta vẫn ở bên thằng đó...
Người phụ nữ bật cười, một nụ cười mỉa mai và có chút băng giá, tàn nhẫn:
- Ha ha, đúng là si tình, y hệt mẹ nó. Đáng tiếc, sự si tình đó có thể khiến nó mất mạng....
- Ý bà là.....- Tên sát thủ kia có vẻ ngạc nhiên
- Phải, ta sẽ tìm mọi cách ngăn cản con bé, nếu không được thì phải....KHỬ con bé ngay. Ta nhất định sẽ không để chuyện năm xưa xảy ra đâu!
Người phụ nữ gằn giọng, ánh mắt xa xăm, buồn thẳm khi nhớ lại chuyện xưa...
"- Không, em yêu anh mà. Sao anh lại chọn chị ấy chứ? Làm ơn, hãy nhìn em, chỉ một lần thôi...
- Xin lỗi, nhưng tôi yêu cô ấy, cô hãy tìm người đàn ông khác đi. Tôi mãi mãi yêu cô ấy."
...............................
" - Cô...cô đang làm gì trong phòng tôi? Tại sao...chúng ta lại...?
- Hức...tại anh say rượu, em đã cố cản anh....nhưng.....
- Không đúng, cô nói dối. Không, không thể....không thể nào....cô....cô đã đặt bẫy tôi. Ly rượu đó....cô cố tình cho thuốc đúng không?
- Phải, em làm vậy thì sao? Tất cả là tại anh, anh luôn miệng nhắc đến chị ấy, anh từ chối tình cảm của em, cho nên em mới phải dùng thủ đoạn thôi!
- Cô...cô...
- Hai...hai người......hai người đang làm gì trong phòng thế này? Anh....sao anh lừa dối tôi? Sao anh dám làm vậy với nó?
- Khoan đã , em hiểu lầm anh rồi, anh không....
Chát!
- Tôi thất vọng về anh, chúng ta chấm dứt đi!
- Khoan đã!
- Ha ha, hai người đã chấm dứt, giờ anh là của em!
Chát!
- Cô câm miệng đi, đồ con gái nham hiểm, lẳng lơ. Tôi không bao giờ yêu cô đâu!"
Đồ con gái nham hiểm, lẳng lơ....Người phụ nữ nhếch miệng cười, ánh mắt ánh lên sự hận thù và buồn bã. Bà siết chặt tay, lẩm bẩm :"Anh dám đối xử với tôi như thế, thì đừng trách sao con anh phải khổ..."
- À...con gái....con vừa mới lành bệnh, chuyện này....
- Không mẹ à, con muốn anh Gia Bảo đính hôn với con, nếu không chị ta sẽ phải vào tù- Alin cương quyết nói, giọng cô ta chứa đầy đe doạ, cô ta bực bội liếc Đình Nhã
- Ơ...- Đình Nhã run rẩy đưa tay che miệng, sắc mặt tái dần, mắt bắt đầu đỏ hoe
- Đình Nhã...- Gia Bảo chạm nhẹ vào vai cô, anh lo lắng nhìn cô.
Cử chỉ ấy của anh làm Alin sầm mặt, cô ta nghiến răng, hét:
- Đủ rồi, em không muốn thấy hai người thân mật! Anh Bảo anh mau quyết định đi, đính hôn với em, hoặc là chị ta sẽ phải vào tù.
Gia Bảo khẽ nhíu mày, tay anh siết chặt lại, anh phân vân nhìn Đình Nhã xong lại nhìn Alin. Alin thì cười đểu, cô ta khoanh tay, vẻ chờ đợi. Đình Nhã thấy khó thở vô cùng, từng phút trôi qua làm tim cô đập rất nhanh, cô nín thở, nhìn anh chằm chằm. Cả không gian im ắng đến nghẹt thở. Gia Bảo thở dài, anh mệt mỏi nói:
- Được rồi, anh chấp nhận đính hôn với em.
Gia Bảo vừa dứt câu, Đình Nhã đã vội nhìn anh, nét mặt cô sững sờ và đau đớn. Cô mím môi, cố ngăn cho giọt nước mắt không trào ra. Ngốc thật, cô buồn cái gì chứ? Mọi việc đầu là do cô, Gia Bảo làm thế cũng chỉ vì muốn giúp cô mà. Không được, cô phải mạnh mẽ lên. Nghĩ vậy, Đình Nhã bình thản nhìn anh, cố nở nụ cười:
- Cảm ơn nhé....
Nhìn nụ cười đó của cô mà Gia Bảo đau xót vô cùng. Anh rất muốn chạy đến, ôm chầm lấy cô nhưng anh không thể. Anh mỉm cười buồn bã:
- Không có gì đâu! Em không cần khách sáo như vậy.
Đình Nhã quay đi, che giấu giọt nước mắt lăn dài trên má, cô bước ra cửa, ngập ngừng nói:
- Vậy tôi....tôi về trước đây. Tạm biệt nhé!
-Đình...- Gia Bảo nhìn theo bóng cô, hốt hoảng gọi. Anh định đuổi theo cô thì....
Pặc!
Alin nắm tay anh lại, cô ta nũng nịu khoác tay anh, chớp mắt, giọng nói tưởng như dịu dàng nhưng mang sự uy hiếp:
- Anh nhớ anh đã nói gì không? Anh nói là chấp nhận đính hôn với em, vì vậy, bây giờ anh là hôn phu của em, em không muốn thấy anh ở bên chị ta nữa!
Gia Bảo khó xử nhìn Alin, rồi nhìn về phía cửa. Anh thấy mình bất lực quá, không thể giải quyết được việc này để chạy theo cô, anh thấy rất lo cho cô. Ngay giờ phút này, anh chỉ muốn được ôm cô, chứ không phải là đứng bên cạnh Alin, nhưng biết làm sao được, anh phải làm thế để bảo vệ cô thôi, tuổi thơ của cô quá bất hạnh rồi, anh không muốn cô phải chịu đau khổ thêm nữa. Nỗi đau này....anh sẽ là người thay cô gánh chịu. Anh sẽ đính hôn với Alin, để cô được thoát chuyện đã xảy ra. Gia Bảo mỉm cười chua chát. Tình yêu của anh....phải kết thúc ở đây sao?
****************************
Đình Nhã thẫn thờ bước vào phòng. Căn phòng tối om, lạnh lẽo không có chút hơi ấm nào làm mắt cô cay xè. Cô buông mình xuống giường, trùm kín chăn lên đầu. Đầu cô cứ miên man suy nghĩ về việc ngày hôm nay. Cô nhớ rõ ràng cô chỉ gạt nhẹ tay một cái, làm sao mà Alin ngã được? Hay là...? Đang nghĩ, Đình Nhã vội gạt phắt đi, không thể là do Alin cố tình ngã được, chắc là do cô rồi. Giờ Đình Nhã nhớ Gia Bảo vô cùng, nhớ những ngày còn sống chung, anh luôn bày trò làm cô cười, làm cô bực,....Những ngày đó thật bình yên. Đau thay, khi cô đã muốn tha thứ cho anh, thì anh lại phải đính hôn với Alin. Cô biết, nếu cô chấp nhận tha thứ...thì chắc chắn, bố mẹ cô, cả dì An sẽ không hài lòng, sẽ giận cô, nhưng.....cái vòng hận thù này biết bao giờ mới chấm dứt chứ? Cô quá mệt mỏi rồi, cô không thể hận anh nữa, cô luôn đối xử tệ với anh, mà anh luôn tin cô, luôn bảo vệ cô, anh còn vì cô mà chấp nhận đính hôn với người khác. Sự tha thứ của cô...có lẽ....anh sẽ không biết được....
Vừa nghĩ, Đình Nhã không hay biết cô đã khóc từ khi nào. Những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài. Đau....Thực sự tim cô đau lắm! Tất cả chỉ tại cô ngốc nghếch, không biết giữ anh lại khi anh ở bên cô...Là do cô mà thôi....
.............................................................
Trong một căn phòng nhỏ, khá cũ kĩ, có hai con người đang ngồi. Một người phụ nữ khuôn mặt phúc hậu, trông rất xinh đẹp, đôi mắt sắc sảo. Bà mỉm cười, một nụ cười hiền dịu, gây ngay thiện cảm với người khác từ lần gặp đầu tiên, nhưng ánh mắt bà sâu thẳm và khó đoán. Bà tao nhã cầm tách trà trên bàn, nhấp một ngụm. Đối diện bà là một người con trai, cao, gầy, cằm nhọn hoắt, đôi mắt sâu hoắm, râu ria lởm chởm, quần áo toàn một màu đen bí ẩn, vẻ mặt đầy sát khí, tay hắn ta cầm con dao, nhìn qua thật khiếp sợ. Hắn ta chính là một tên sát thủ chuyên nghiệp. Người phụ nữ đặt tách trà xuống, nhẹ giọng hỏi:
- Nó thế nào rồi? Vẫn ở đấy hả?
Người con trai cười khinh bỉ, rồi đáp:
- Đúng vậy, tôi tưởng cô ta trong sáng thế nào, ra cũng là đứa dại trai. Cô ta vẫn ở bên thằng đó...
Người phụ nữ bật cười, một nụ cười mỉa mai và có chút băng giá, tàn nhẫn:
- Ha ha, đúng là si tình, y hệt mẹ nó. Đáng tiếc, sự si tình đó có thể khiến nó mất mạng....
- Ý bà là.....- Tên sát thủ kia có vẻ ngạc nhiên
- Phải, ta sẽ tìm mọi cách ngăn cản con bé, nếu không được thì phải....KHỬ con bé ngay. Ta nhất định sẽ không để chuyện năm xưa xảy ra đâu!
Người phụ nữ gằn giọng, ánh mắt xa xăm, buồn thẳm khi nhớ lại chuyện xưa...
"- Không, em yêu anh mà. Sao anh lại chọn chị ấy chứ? Làm ơn, hãy nhìn em, chỉ một lần thôi...
- Xin lỗi, nhưng tôi yêu cô ấy, cô hãy tìm người đàn ông khác đi. Tôi mãi mãi yêu cô ấy."
...............................
" - Cô...cô đang làm gì trong phòng tôi? Tại sao...chúng ta lại...?
- Hức...tại anh say rượu, em đã cố cản anh....nhưng.....
- Không đúng, cô nói dối. Không, không thể....không thể nào....cô....cô đã đặt bẫy tôi. Ly rượu đó....cô cố tình cho thuốc đúng không?
- Phải, em làm vậy thì sao? Tất cả là tại anh, anh luôn miệng nhắc đến chị ấy, anh từ chối tình cảm của em, cho nên em mới phải dùng thủ đoạn thôi!
- Cô...cô...
- Hai...hai người......hai người đang làm gì trong phòng thế này? Anh....sao anh lừa dối tôi? Sao anh dám làm vậy với nó?
- Khoan đã , em hiểu lầm anh rồi, anh không....
Chát!
- Tôi thất vọng về anh, chúng ta chấm dứt đi!
- Khoan đã!
- Ha ha, hai người đã chấm dứt, giờ anh là của em!
Chát!
- Cô câm miệng đi, đồ con gái nham hiểm, lẳng lơ. Tôi không bao giờ yêu cô đâu!"
Đồ con gái nham hiểm, lẳng lơ....Người phụ nữ nhếch miệng cười, ánh mắt ánh lên sự hận thù và buồn bã. Bà siết chặt tay, lẩm bẩm :"Anh dám đối xử với tôi như thế, thì đừng trách sao con anh phải khổ..."
Tác giả :
Huyền Scorpio