Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)
Chương 13: Vượt ngục
Nhân viên hóa trang cẩn thận xem xét mặt Lăng Lang, nửa ngày mới hạ kết luận, “Lăng Lang, có phải gần đây anh ngủ ngon hơn so với trước kia không? Lúc mới lên đảo mắt anh còn có chút quầng thâm, giờ hoàn toàn nhìn không thấy."
Lăng Lang không quay đầu, dư quang ánh mắt nhìn thấy Phong Hạo ở gian hóa trang kế bên nghe được câu nói hướng mình cười cười.
Lăng Lang nhắm mắt lại làm bộ như không phát hiện, có thể cảm nhận được nhân viên hoá trang cầm hộp phấn bôi quanh mắt, "Như vậy không tốt sao?"
"Không tốt, " nhân viên hoá trang cố ý sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn,"Anh một tên trọng phạm bị tù, hoàn cảnh kém, áp lực lớn, tâm sự nặng nề, sao có thể vô tư? Vốn vành mắt đen có chút phù hợp, giờ tôi lại phải vẽ lên cho anh."
Cả phòng trừ Lăng Lang và người đại diện đều cười vui vẻ, người đại diện không được tự nhiên nhìn hai mắt Phong Hạo, nửa đêm hôm qua hắn liều chết gọi vào số điện thoại nội bộ trong phòng Lăng Lang, quả nhiên không ai tiếp, về phần người đi nơi nào, hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Hôm nay cảnh quay so với mấy lần trước dàn trải hơn nhiều, Lăng Lang và Phong Hạo trong ngục đã sống chung một thời gian dài, vì mục tiêu chung là vượt ngục mà bắt tay hợp tác, cùng nhau vượt qua rất nhiều nan ải, giữa nghịch cảnh cũng nảy sinh nhiều tình cảm.
Lăng Lang theo thói quen trước lúc quay phim ôn lại kịch bản một chút, cố gắng đem chính mình dung nhập vào nhân vật, nhưng hôm nay từ đầu tới cuối không thể tiến nhập trạng thái.
Phong Hạo đi tới, "Sao lại luôn cau mày?"
Lăng Lang chỉ vào nơi nào đó trong kịch bản, "Cứ đến đây là bị kẹt."
Phong Hạo nhìn qua, "Quả nhiên học trưởng cũng nghĩ như vậy sao? Tôi cảm thấy chỗ này..."
Không đợi hắn nói xong, đã có người lại gọi bọn họ chuẩn bị, màn này toàn những tình tiết cao trào, chiến tuyến kéo rất dài, vài người chạy theo địa đạo trốn tới bờ biển, dọc đường phải bố trí tốt nhân lực và thiết bị, nhân viên công tác đều ở tư thế sẵn sàng đối địch.
"Chuẩn bị ——" thanh âm phó đạo diễn xuyên qua máy truyền âm truyền tới, "Ba, hai, một —— "
Thanh âm của đạo diễn ngay sau đó vang vọng toàn trường, "ACTION!"
Nghe được hiệu lệnh, Lăng Lang cùng Phong Hạo bắt đầu chạy thục mạng, hai bạn tù theo sát phía sau. Hành động vượt ngục của bọn họ bị bại lộ ở phút cuối, Lăng Lang trong cái khó ló cái khôn hủy đi địa đạo trì hoãn được cai ngục truy đuổi một đoạn thời gian, nhưng những cai ngục phụ trách bên ngoài rất nhanh nhận được tin tức, triển khai bao vây bốn tên tù phạm ý đồ chạy trốn.
Tiếng súng vang lên khắp nơi, vũ khí duy nhất trong tay bốn người là súng lục Phong Hạo đoạt từ tay cai ngục. Rất nhanh có một người trúng đạn ngã xuống, Lăng Lang nhịn không được quay đầu nhìn, dưới chân trong nháy mắt chần chừ.
“Mặc kệ hắn! Đi nhanh!" Phong Hạo chạy phía trước như đoán được tâm tư Lăng Lang, hướng anh lớn tiếng quát.
Lăng Lang cắn răng một cái, đuổi kịp Phong Hạo tiếp tục đột phá ra ngoài, một bạn tù khác bị một phát súng trúng ngực, chạy hai bước, lại bị trúng thêm hai phát súng, nhìn tự do trong gang tấc mà ôm hận ngã xuống.
Lần này Lăng Lang không dừng cước bộ, trên mặt lộ ra biểu tình bi thống. Anh đóng vai một người cơ trí, cứng cỏi, thiện lương, dù đối với người từng thương tổn mình cũng không thể nhẫn tâm, điểm đó từng bị Phong Hạo vạch trần là nhược điểm lớn nhất, sớm muộn cũng có ngày anh phải chết vì nhược điểm này.
"Không được nhúc nhích!" Phía trước đột nhiên nhảy ra một cai ngục cầm súng, Phong Hạo không chút nghĩ ngợi nâng tay bắn một phát, trúng giữa ấn đường đối phương.
"Trước khi nổ súng nói không được nhúc nhích đều là ngu xuẩn, " Phong Hạo mới vừa nói xong, chợt nghe phụ cận một tiếng súng vang lên, Lăng Lang lảo đảo, lập tức bổ nhào vào trên người hắn.
Phong Hạo xoay người một phen đỡ lấy anh, ngay sau đó đã phát hiện người phục kích phía sau, bắn liền ba phát tiễn đối phương về Tây Thiên.
"Thế nào?" Phong Hạo chống đỡ bả vai anh, Lăng Lang cắn môi dưới lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.
Phong Hạo cúi đầu, phát hiện vừa rồi phát đạn ghim vào chân trái Lăng Lang.
"Mẹ nó, " phong Hạo thấp giọng mắng một câu.
"Đến phía trước là được, " Lăng Lang đưa tay chỉ, Phong Hạo vừa quay đầu, liền thấy được bọn họ đã trốn đến tuyến phong tỏa cuối cùng, đây là một lưới sắt cao hơn ba thước. Lưới sắt này nằm xa ngục giam nhất, là trang bị phòng hộ lâu đời nhất trên đảo, từ khi thi công hàng rào điện, nó cơ hồ như bị xoá bỏ.
Phong Hạo thấy thế ánh mắt tỏa sáng, lập tức hướng lưới sắt chạy tới, Lăng Lang chịu đựng đau nhức nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau hắn. Phong Hạo hai cái liền trèo lên trên lưới sắt, Lăng Lang vừa nhấc chân, mới phát hiện chân trái của mình đã muốn không còn chút lực.
"Đứng lại! Không được chạy!" Phía sau càng ngày càng nhiều nhóm cai ngục đuổi theo, Phong Hạo giận dữ quay đầu, chẳng lẽ lần này thật sự thất bại trong gang tấc?
Lăng Lang ngẩng mạnh đầu, "Anh chạy đi!"
Phong Hạo sửng sốt, không chút nghĩ ngợi liền nói tiếp, "Bắt lấy tay tôi!"
"Tôi bảo anh đi trước!"
"Tôi nói bắt lấy tay tôi!"
Tiếng hô của Phong Hạo kinh thiên động địa, trong nhất thời gió tĩnh mây ngừng, trong tầm mắt Lăng Lang chỉ còn lại ánh mắt không dao động của Phong Hạo cùng bàn tay hướng về mình
"CUT——" thanh âm đạo diễn vang lên trên vùng đảo không tiếng động.
Phong Hạo lập tức từ trên lưới sắt nhảy xuống, ôm lấy đầu Lăng Lang, vỗ nhẹ lưng của anh, "Không sao, không sao rồi ."
Lăng Lang vô lực tựa đầu ở ngực Phong Hạo, bả vai rất rõ ràng phập phồng.
Đạo diễn vỗ tay, triệu tập phiên dịch cùng biên kịch đến thảo luận kịch bản, những người khác tại hiện trường đều xem đến choáng váng rồi.
Được Phong Hạo trấn an, cảm xúc của Lăng Lang chậm rãi yên tĩnh lại.
“Nghĩ thế nào mà lại nói vậy?" Phong Hạo nâng dậy đầu anh hỏi.
Lăng Lang lắc đầu, “Không biết, giống như lời thoại nằm ngay bên miệng, liền cứ vậy mà nói ra…"
“Có thể người anh vừa biểu đạt mới là nhân vật chân thật trong lòng."
Sau khi thảo luận, kết quả đạo diễn yêu cầu quay lại một lần theo kịch bản gốc, sau này đến phần hậu kỳ sẽ định đoạt.
Phong Hạo lại nhảy lên lưới sắt, chỉ cần tiếp tục hướng về trước thêm hai bước là hắn có thể đạt được tự do, đối với một người bị phán tù chung thân mà nói, không có gì quan trọng hơn tự do.
Lăng Lang một phát bắt được mắt cá chân của hắn: “Dẫn tôi đi!"
Nhóm cai ngục càng lúc càng gần, một nửa ống quần Lăng Lang bị nhuộm thành màu đỏ, có vẻ không đi được nữa.
Phong Hạo mặt nhăn mày nhíu, ngay sau đó đã nghĩ muốn hất tay đối phương ra.
“Dẫn tôi đi!" Lăng Lang lại khẳng định một lần, “Chỉ có tôi có thể mang anh trốn đi!"
Động tác Phong Hạo dừng lại. Lăng Lang cắn chặt răng, “Tôi có nói qua thuyền chỉ là để ngụy trang, chỉ cần anh ra ngoài hai trăm mét sẽ nổ, chỉ là để dẫn dắt lực chú ý của cai ngục."
Phong Hạo sắc mặt trầm xuống. Lăng Lang lúc này cũng không quản được nhiều thế: “Thuyền thật ở chỗ nào chỉ có tôi biết, anh mang tôi lên, chúng ta cùng đi."
Phong Hạo mắng một câu, quyết đoán hướng anh vươn tay: “Bắt lấy tay tôi!"
“Tôi nói bắt lấy tay tôi!" Trợ lý bắt chước lời thoại của Phong Hạo hô lớn với người đại diện.
“Cô bệnh thần kinh sao," Người đại diện một tay đẩy ra, “Nãy giờ cô kêu cả đoạn đường, không mệt sao?"
“Anh không thấy đoạn này xúc động kỳ lạ sao? Tôi ở bên cạnh còn muốn nhập tâm."
“Đang xúc động mà nghe cô lập lại nhiều lần như vậy cũng sẽ thấy mệt."
Trợ lý không để ý tới hắn, lại lon ton chạy đến trước mặt Phong Hạo, "Thế nào? Có phải Lăng Lang rất thích ngẫu hứng phát huy không?"
“Mọi người sau lưng đều gọi thẳng tính danh học trưởng sao?"
Trợ lý rất kỳ quái thấy hắn hỏi chuyện này, “À không, chúng tôi trước mặt cũng gọi thẳng tên anh ấy mà, Lăng Lang không thích người khác gọi anh ấy là thầy, nickname thì không ai dám kêu, lại không có tên tiếng Anh, dần dà mọi người liền quen thói kêu luôn tên húy của anh ấy."
“Nhưng mà…" trợ lý đi qua, dùng tay che miệng: “Trộm nói cho anh biết, sau lưng anh ấy chúng tôi cũng hay gọi Lăng Ảnh đế Lăng băng sơn Lăng tên tuổi lớn, anh không được nói cho anh ấy biết nha."
Phong Hạo nhịn cười, “Có khoa trương vậy không?"
“Đúng mà," trợ lý nghĩ nghĩ, “Nhưng ít nhất anh ấy trước sau như một, so với loại minh tinh trước mặt người ngoài thì yểu điệu lại lén lút trút giận lên trợ lý thì tốt hơn nhiều."
Trợ lý đi theo đoàn người trở lại phòng nghỉ, vừa thấy cơm trưa trên bàn, cao hứng đến nhảy dựng lên.
“A! Cà chua bi, rau dưa! Người ta cơ hồ muốn quên luôn bộ dạng tụi nó rồi nè!"
Người đại diện nhặt lên một quả cà chua bi ném vào miệng, còn rất tươi, “Sao lại có loại hàng xa xỉ này ở đây?"
Trợ lý vội bước qua bàn túm lại, “A! Đó là của tôi!"
Nhân viên hậu cần đem cơm đến cười nói: “Là Phong Hạo đặt người chuyển tới bằng máy bay đó, chúng ta đều được ăn theo."
Vốn Phong Hạo trong đoàn phim quan hệ đã rất tốt, giờ hình tượng lại cao lớn thêm vài phần, trợ lý đi đến đỉnh đạc vỗ vỗ vai hắn, “Woaa, Phong công tử quả nhiên gia thế hiển hách, trời giá rét, mau phất phất tay để Diệp Thị đóng cửa đi."
Người đại diện dùng rau nhét vào miệng cô, “Câm miệng, Diệp Thị dẹp tiệm thì cô ăn cái gì."
“Đương nhiên là theo Phong công tử chơi a, mau kích động Lăng Lang đầu quân nơi khác, cả nhà chúng ta cùng theo anh ấy." Trợ lý miệng nhai xà lách âm thanh hàm hồ nói.
“Nhưng mà Phong Hạo ký hợp đồng với công ty nào?" Nhân viên hóa trang của Lăng Lang đột nhiên chen vào một câu.
Vấn đề này trong nhất thời làm khó cả phòng, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, lại không ai trả lời được.
Tầm mắt mọi người đồng loạt tập trung lên người đại diện của Phong Hạo đang mải miết ăn trong một góc, đột nhiên thành tiêu điểm của toàn trường, người đại diện trẻ tuổi sợ tới mức nuốt trọng luôn thứ gì đó trong miệng.
“Chuyện này, chuyện này… Kỳ thật Phong Hạo anh ấy… Đến giờ vẫn còn tự do…"
“Cậu là nghệ sĩ tự do?" Trong góc phòng khác, Lăng Lang cảm thấy kết quả này thật ngoài ý muốn.
“Học trưởng thấy kỳ quái lắm sao?" Phong Hạo vừa hỏi vừa cúi đầu gắp cà chua trong phần cơm của mình qua cho anh.
“Vì sao không ký hợp đồng?"
“Chưa gặp được nơi thích hợp. Học trưởng thì sao, làm ở Diệp Thị có vui vẻ không?"
Lăng Lang từ khi chưa tốt nghiệp đã cùng một công ty ký hợp đồng, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chưa đến một năm thì hủy hợp đồng. Mạc tiên sinh giúp anh chi trả toàn bộ phí đền hợp đồng, rồi giới thiệu anh vào công ty giải trí Diệp Thị, ký một hợp đồng hình thức.
Ngoài mặt anh là nghệ sĩ thuộc Diệp Thị quản lý, thực tế tiền lương lẫn sinh hoạt phí đều do Mạc tiên sinh chi trả, anh không hề tiếp nhận quảng cáo hay là đại diện cho thương hiệu nào, ngay cả việc mời rượu giao tiếp để tiếp nhận phim cũng chỉ là tượng trưng, đương nhiên việc này chỉ có người đại diện cùng vài nhân vật cấp cao trong công ty biết.
“Cũng tốt." Lăng Lang hàm hồ nói.
“Có nghĩ đến việc đầu quân vào công ty khác không?"
“Tiền phí đền vi phạm hợp đồng rất cao."
“Phí đền hợp đồng tôi sẽ lo."
Lăng Lang giương mắt nhìn hắn, “Cậu muốn tôi đầu quân chỗ nào?"
“Đến công ty tôi."
“Cậu có công ty?"
“Không có." Phong Hạo nháy mắt mấy cái, “Nhưng nếu học trưởng muốn đến, tôi sẽ khiến nó có."
“Vậy nếu tôi không muốn?"
“Tôi sẽ đầu quân vào Diệp Thị, cùng một chỗ với anh."
Lăng Lang cúi đầu nhìn hộp cơm ngập đồ ăn của mình, “Cậu không thích ăn cà chua?"
Phong Hạo hé miệng, “Anh có thể hiểu vậy."
“Vậy sao cậu còn ngàn dặm xa xôi chở chúng tới đây?"
Phong Hạo hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Học trưởng mấy ngày hôm trước đều không ăn được gì."
“Cậu đã vì tôi, sao không cho tôi biết?"
Lăng Lang không quay đầu, dư quang ánh mắt nhìn thấy Phong Hạo ở gian hóa trang kế bên nghe được câu nói hướng mình cười cười.
Lăng Lang nhắm mắt lại làm bộ như không phát hiện, có thể cảm nhận được nhân viên hoá trang cầm hộp phấn bôi quanh mắt, "Như vậy không tốt sao?"
"Không tốt, " nhân viên hoá trang cố ý sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn,"Anh một tên trọng phạm bị tù, hoàn cảnh kém, áp lực lớn, tâm sự nặng nề, sao có thể vô tư? Vốn vành mắt đen có chút phù hợp, giờ tôi lại phải vẽ lên cho anh."
Cả phòng trừ Lăng Lang và người đại diện đều cười vui vẻ, người đại diện không được tự nhiên nhìn hai mắt Phong Hạo, nửa đêm hôm qua hắn liều chết gọi vào số điện thoại nội bộ trong phòng Lăng Lang, quả nhiên không ai tiếp, về phần người đi nơi nào, hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Hôm nay cảnh quay so với mấy lần trước dàn trải hơn nhiều, Lăng Lang và Phong Hạo trong ngục đã sống chung một thời gian dài, vì mục tiêu chung là vượt ngục mà bắt tay hợp tác, cùng nhau vượt qua rất nhiều nan ải, giữa nghịch cảnh cũng nảy sinh nhiều tình cảm.
Lăng Lang theo thói quen trước lúc quay phim ôn lại kịch bản một chút, cố gắng đem chính mình dung nhập vào nhân vật, nhưng hôm nay từ đầu tới cuối không thể tiến nhập trạng thái.
Phong Hạo đi tới, "Sao lại luôn cau mày?"
Lăng Lang chỉ vào nơi nào đó trong kịch bản, "Cứ đến đây là bị kẹt."
Phong Hạo nhìn qua, "Quả nhiên học trưởng cũng nghĩ như vậy sao? Tôi cảm thấy chỗ này..."
Không đợi hắn nói xong, đã có người lại gọi bọn họ chuẩn bị, màn này toàn những tình tiết cao trào, chiến tuyến kéo rất dài, vài người chạy theo địa đạo trốn tới bờ biển, dọc đường phải bố trí tốt nhân lực và thiết bị, nhân viên công tác đều ở tư thế sẵn sàng đối địch.
"Chuẩn bị ——" thanh âm phó đạo diễn xuyên qua máy truyền âm truyền tới, "Ba, hai, một —— "
Thanh âm của đạo diễn ngay sau đó vang vọng toàn trường, "ACTION!"
Nghe được hiệu lệnh, Lăng Lang cùng Phong Hạo bắt đầu chạy thục mạng, hai bạn tù theo sát phía sau. Hành động vượt ngục của bọn họ bị bại lộ ở phút cuối, Lăng Lang trong cái khó ló cái khôn hủy đi địa đạo trì hoãn được cai ngục truy đuổi một đoạn thời gian, nhưng những cai ngục phụ trách bên ngoài rất nhanh nhận được tin tức, triển khai bao vây bốn tên tù phạm ý đồ chạy trốn.
Tiếng súng vang lên khắp nơi, vũ khí duy nhất trong tay bốn người là súng lục Phong Hạo đoạt từ tay cai ngục. Rất nhanh có một người trúng đạn ngã xuống, Lăng Lang nhịn không được quay đầu nhìn, dưới chân trong nháy mắt chần chừ.
“Mặc kệ hắn! Đi nhanh!" Phong Hạo chạy phía trước như đoán được tâm tư Lăng Lang, hướng anh lớn tiếng quát.
Lăng Lang cắn răng một cái, đuổi kịp Phong Hạo tiếp tục đột phá ra ngoài, một bạn tù khác bị một phát súng trúng ngực, chạy hai bước, lại bị trúng thêm hai phát súng, nhìn tự do trong gang tấc mà ôm hận ngã xuống.
Lần này Lăng Lang không dừng cước bộ, trên mặt lộ ra biểu tình bi thống. Anh đóng vai một người cơ trí, cứng cỏi, thiện lương, dù đối với người từng thương tổn mình cũng không thể nhẫn tâm, điểm đó từng bị Phong Hạo vạch trần là nhược điểm lớn nhất, sớm muộn cũng có ngày anh phải chết vì nhược điểm này.
"Không được nhúc nhích!" Phía trước đột nhiên nhảy ra một cai ngục cầm súng, Phong Hạo không chút nghĩ ngợi nâng tay bắn một phát, trúng giữa ấn đường đối phương.
"Trước khi nổ súng nói không được nhúc nhích đều là ngu xuẩn, " Phong Hạo mới vừa nói xong, chợt nghe phụ cận một tiếng súng vang lên, Lăng Lang lảo đảo, lập tức bổ nhào vào trên người hắn.
Phong Hạo xoay người một phen đỡ lấy anh, ngay sau đó đã phát hiện người phục kích phía sau, bắn liền ba phát tiễn đối phương về Tây Thiên.
"Thế nào?" Phong Hạo chống đỡ bả vai anh, Lăng Lang cắn môi dưới lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.
Phong Hạo cúi đầu, phát hiện vừa rồi phát đạn ghim vào chân trái Lăng Lang.
"Mẹ nó, " phong Hạo thấp giọng mắng một câu.
"Đến phía trước là được, " Lăng Lang đưa tay chỉ, Phong Hạo vừa quay đầu, liền thấy được bọn họ đã trốn đến tuyến phong tỏa cuối cùng, đây là một lưới sắt cao hơn ba thước. Lưới sắt này nằm xa ngục giam nhất, là trang bị phòng hộ lâu đời nhất trên đảo, từ khi thi công hàng rào điện, nó cơ hồ như bị xoá bỏ.
Phong Hạo thấy thế ánh mắt tỏa sáng, lập tức hướng lưới sắt chạy tới, Lăng Lang chịu đựng đau nhức nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau hắn. Phong Hạo hai cái liền trèo lên trên lưới sắt, Lăng Lang vừa nhấc chân, mới phát hiện chân trái của mình đã muốn không còn chút lực.
"Đứng lại! Không được chạy!" Phía sau càng ngày càng nhiều nhóm cai ngục đuổi theo, Phong Hạo giận dữ quay đầu, chẳng lẽ lần này thật sự thất bại trong gang tấc?
Lăng Lang ngẩng mạnh đầu, "Anh chạy đi!"
Phong Hạo sửng sốt, không chút nghĩ ngợi liền nói tiếp, "Bắt lấy tay tôi!"
"Tôi bảo anh đi trước!"
"Tôi nói bắt lấy tay tôi!"
Tiếng hô của Phong Hạo kinh thiên động địa, trong nhất thời gió tĩnh mây ngừng, trong tầm mắt Lăng Lang chỉ còn lại ánh mắt không dao động của Phong Hạo cùng bàn tay hướng về mình
"CUT——" thanh âm đạo diễn vang lên trên vùng đảo không tiếng động.
Phong Hạo lập tức từ trên lưới sắt nhảy xuống, ôm lấy đầu Lăng Lang, vỗ nhẹ lưng của anh, "Không sao, không sao rồi ."
Lăng Lang vô lực tựa đầu ở ngực Phong Hạo, bả vai rất rõ ràng phập phồng.
Đạo diễn vỗ tay, triệu tập phiên dịch cùng biên kịch đến thảo luận kịch bản, những người khác tại hiện trường đều xem đến choáng váng rồi.
Được Phong Hạo trấn an, cảm xúc của Lăng Lang chậm rãi yên tĩnh lại.
“Nghĩ thế nào mà lại nói vậy?" Phong Hạo nâng dậy đầu anh hỏi.
Lăng Lang lắc đầu, “Không biết, giống như lời thoại nằm ngay bên miệng, liền cứ vậy mà nói ra…"
“Có thể người anh vừa biểu đạt mới là nhân vật chân thật trong lòng."
Sau khi thảo luận, kết quả đạo diễn yêu cầu quay lại một lần theo kịch bản gốc, sau này đến phần hậu kỳ sẽ định đoạt.
Phong Hạo lại nhảy lên lưới sắt, chỉ cần tiếp tục hướng về trước thêm hai bước là hắn có thể đạt được tự do, đối với một người bị phán tù chung thân mà nói, không có gì quan trọng hơn tự do.
Lăng Lang một phát bắt được mắt cá chân của hắn: “Dẫn tôi đi!"
Nhóm cai ngục càng lúc càng gần, một nửa ống quần Lăng Lang bị nhuộm thành màu đỏ, có vẻ không đi được nữa.
Phong Hạo mặt nhăn mày nhíu, ngay sau đó đã nghĩ muốn hất tay đối phương ra.
“Dẫn tôi đi!" Lăng Lang lại khẳng định một lần, “Chỉ có tôi có thể mang anh trốn đi!"
Động tác Phong Hạo dừng lại. Lăng Lang cắn chặt răng, “Tôi có nói qua thuyền chỉ là để ngụy trang, chỉ cần anh ra ngoài hai trăm mét sẽ nổ, chỉ là để dẫn dắt lực chú ý của cai ngục."
Phong Hạo sắc mặt trầm xuống. Lăng Lang lúc này cũng không quản được nhiều thế: “Thuyền thật ở chỗ nào chỉ có tôi biết, anh mang tôi lên, chúng ta cùng đi."
Phong Hạo mắng một câu, quyết đoán hướng anh vươn tay: “Bắt lấy tay tôi!"
“Tôi nói bắt lấy tay tôi!" Trợ lý bắt chước lời thoại của Phong Hạo hô lớn với người đại diện.
“Cô bệnh thần kinh sao," Người đại diện một tay đẩy ra, “Nãy giờ cô kêu cả đoạn đường, không mệt sao?"
“Anh không thấy đoạn này xúc động kỳ lạ sao? Tôi ở bên cạnh còn muốn nhập tâm."
“Đang xúc động mà nghe cô lập lại nhiều lần như vậy cũng sẽ thấy mệt."
Trợ lý không để ý tới hắn, lại lon ton chạy đến trước mặt Phong Hạo, "Thế nào? Có phải Lăng Lang rất thích ngẫu hứng phát huy không?"
“Mọi người sau lưng đều gọi thẳng tính danh học trưởng sao?"
Trợ lý rất kỳ quái thấy hắn hỏi chuyện này, “À không, chúng tôi trước mặt cũng gọi thẳng tên anh ấy mà, Lăng Lang không thích người khác gọi anh ấy là thầy, nickname thì không ai dám kêu, lại không có tên tiếng Anh, dần dà mọi người liền quen thói kêu luôn tên húy của anh ấy."
“Nhưng mà…" trợ lý đi qua, dùng tay che miệng: “Trộm nói cho anh biết, sau lưng anh ấy chúng tôi cũng hay gọi Lăng Ảnh đế Lăng băng sơn Lăng tên tuổi lớn, anh không được nói cho anh ấy biết nha."
Phong Hạo nhịn cười, “Có khoa trương vậy không?"
“Đúng mà," trợ lý nghĩ nghĩ, “Nhưng ít nhất anh ấy trước sau như một, so với loại minh tinh trước mặt người ngoài thì yểu điệu lại lén lút trút giận lên trợ lý thì tốt hơn nhiều."
Trợ lý đi theo đoàn người trở lại phòng nghỉ, vừa thấy cơm trưa trên bàn, cao hứng đến nhảy dựng lên.
“A! Cà chua bi, rau dưa! Người ta cơ hồ muốn quên luôn bộ dạng tụi nó rồi nè!"
Người đại diện nhặt lên một quả cà chua bi ném vào miệng, còn rất tươi, “Sao lại có loại hàng xa xỉ này ở đây?"
Trợ lý vội bước qua bàn túm lại, “A! Đó là của tôi!"
Nhân viên hậu cần đem cơm đến cười nói: “Là Phong Hạo đặt người chuyển tới bằng máy bay đó, chúng ta đều được ăn theo."
Vốn Phong Hạo trong đoàn phim quan hệ đã rất tốt, giờ hình tượng lại cao lớn thêm vài phần, trợ lý đi đến đỉnh đạc vỗ vỗ vai hắn, “Woaa, Phong công tử quả nhiên gia thế hiển hách, trời giá rét, mau phất phất tay để Diệp Thị đóng cửa đi."
Người đại diện dùng rau nhét vào miệng cô, “Câm miệng, Diệp Thị dẹp tiệm thì cô ăn cái gì."
“Đương nhiên là theo Phong công tử chơi a, mau kích động Lăng Lang đầu quân nơi khác, cả nhà chúng ta cùng theo anh ấy." Trợ lý miệng nhai xà lách âm thanh hàm hồ nói.
“Nhưng mà Phong Hạo ký hợp đồng với công ty nào?" Nhân viên hóa trang của Lăng Lang đột nhiên chen vào một câu.
Vấn đề này trong nhất thời làm khó cả phòng, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, lại không ai trả lời được.
Tầm mắt mọi người đồng loạt tập trung lên người đại diện của Phong Hạo đang mải miết ăn trong một góc, đột nhiên thành tiêu điểm của toàn trường, người đại diện trẻ tuổi sợ tới mức nuốt trọng luôn thứ gì đó trong miệng.
“Chuyện này, chuyện này… Kỳ thật Phong Hạo anh ấy… Đến giờ vẫn còn tự do…"
“Cậu là nghệ sĩ tự do?" Trong góc phòng khác, Lăng Lang cảm thấy kết quả này thật ngoài ý muốn.
“Học trưởng thấy kỳ quái lắm sao?" Phong Hạo vừa hỏi vừa cúi đầu gắp cà chua trong phần cơm của mình qua cho anh.
“Vì sao không ký hợp đồng?"
“Chưa gặp được nơi thích hợp. Học trưởng thì sao, làm ở Diệp Thị có vui vẻ không?"
Lăng Lang từ khi chưa tốt nghiệp đã cùng một công ty ký hợp đồng, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chưa đến một năm thì hủy hợp đồng. Mạc tiên sinh giúp anh chi trả toàn bộ phí đền hợp đồng, rồi giới thiệu anh vào công ty giải trí Diệp Thị, ký một hợp đồng hình thức.
Ngoài mặt anh là nghệ sĩ thuộc Diệp Thị quản lý, thực tế tiền lương lẫn sinh hoạt phí đều do Mạc tiên sinh chi trả, anh không hề tiếp nhận quảng cáo hay là đại diện cho thương hiệu nào, ngay cả việc mời rượu giao tiếp để tiếp nhận phim cũng chỉ là tượng trưng, đương nhiên việc này chỉ có người đại diện cùng vài nhân vật cấp cao trong công ty biết.
“Cũng tốt." Lăng Lang hàm hồ nói.
“Có nghĩ đến việc đầu quân vào công ty khác không?"
“Tiền phí đền vi phạm hợp đồng rất cao."
“Phí đền hợp đồng tôi sẽ lo."
Lăng Lang giương mắt nhìn hắn, “Cậu muốn tôi đầu quân chỗ nào?"
“Đến công ty tôi."
“Cậu có công ty?"
“Không có." Phong Hạo nháy mắt mấy cái, “Nhưng nếu học trưởng muốn đến, tôi sẽ khiến nó có."
“Vậy nếu tôi không muốn?"
“Tôi sẽ đầu quân vào Diệp Thị, cùng một chỗ với anh."
Lăng Lang cúi đầu nhìn hộp cơm ngập đồ ăn của mình, “Cậu không thích ăn cà chua?"
Phong Hạo hé miệng, “Anh có thể hiểu vậy."
“Vậy sao cậu còn ngàn dặm xa xôi chở chúng tới đây?"
Phong Hạo hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Học trưởng mấy ngày hôm trước đều không ăn được gì."
“Cậu đã vì tôi, sao không cho tôi biết?"
Tác giả :
Dịch Tu La