Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ
Chương 23
Thừa dịp con tò he chưa kịp thoát ra khỏi thùng gỗ, tôi liền nhanh chân bỏ chạy!
Nếu nó chỉ có thể lướt trên sàn nhà, thế thì chưa chắc đã đuổi kịp tôi, có điều hình như sau khi tiến hoá được một chút, nó có vẻ bắt đầu khinh miệt phương thức di chuyển hạ đẳng này, mà chuyển sang bắt chước tôi dùng xe căng hải mà đi luôn.
Cơ mà với cặp giò ngắn tũn, mềm nhũn nhẹo của nó, sao có thể đuổi kịp tôi chứ?
Bởi thế nên bằng tốc độ nhanh gấp N lần nó, tôi đã vọt ra được tới ngoài sảnh, hên ghê, cũng nhờ nãy giờ không có mở cửa ra, nên hai cánh cửa vẫn nằm nguyên đấy, tôi nhào tới tông cửa, lao thẳng ra ngoài.
Rốt cục cũng được thấy lại bầu trời sáng rực, cảm nhận được làn gió đêm mát lành, tôi cứ ngỡ cả đời này đã không còn cơ hội được làm điều này nữa rồi chứ!
Vừa tính xoã một trận, tôi bất chợt ngừng lại, phải rồi, cửa này, hễ đã đóng lại mà không nói được mật khẩu thì sẽ không tái xuất hiện, mà con tò he kia, hình như có biết nói đâu, cho vàng cũng đố nó mở được cửa! Tôi ngoảnh đầu lại, dõi theo hai cánh cổng lớn đang dần khép lại, tốt, tôi phóng lên đạp mạnh vào cổng, mau đóng lại cho ta!
Ầm một tiếng, cửa đã khép chặt!
Phù~~~ Tạm thời có thể yên chí rồi, tôi liền ngồi xuống ngay cạnh cửa nghỉ mệt.
.
Một hồi sau, đột nhiên cảm thấy hình như có gì không đúng lắm, Lưu Tịch chẳng đã nói cửa đóng lại rồi thì sẽ biến mất hay sao? Sao cái cổng này còn chưa biến đi nữa? Tôi nghi ngờ đứng dậy, săm soi kĩ lưỡng, không đúng, cửa vẫn chưa khép lại hoàn toàn, trên mặt đất có thứ gì đó mềm mại như dải lụa đỏ từ trong bắn ra, cố ý chặn cửa lại cho nó không thể khép chặt.
Lẽ nào chính là nó? Ngay vào lúc tôi khom lưng cúi đầu xuống nhìn, cửa liền bị đẩy mạnh ra từ bên trong!
Mà tôi vì chưa kịp phản ứng, vẫn còn giữ nguyên tư thế cúi đầu khom lưng, vừa hay đập vào mắt là một cái bản mặt trắng nhợt vô cảm đang từ dưới đất búng lên, con tò he kia nửa nằm trên đất, chỉ có cái đầu là ngẩng lên, kề sát vào mặt tôi, khoảng cách giữa hai đứa rất gần, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy cả lông măng trên mặt nó luôn… Mà khoan, tò he làm gì có lông măng, phải sửa lại là, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi bột mì trên mặt nó, gần đến mức hai đứa mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ luôn!
.
.
Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật* giữa tôi và con tò he, để lại hai ấn tượng cho tôi…
Thứ nhất, bột mì có mùi, hình như thiu rồi.
Thứ hai, kích cỡ mắt của nó, hình như hơi bị bự.
Sau đó tôi mới nhớ ra, khốn thật, nó thoát ra được rồi!
Tôi không kịp đứng thẳng dậy, cứ giữ nguyên tư thế khom lưng đó mà lùi ra xa (nếu mấy vị không tưởng tượng được cảnh đó, thì cứ tham khảo hình ảnh con tôm bơi lùi về phía sau ấy), rồi mới đứng thẳng dậy, quay đầu, bỏ chạy!
Tôi biết chắc là sẽ có người khinh bỉ cái hạng người hở một chút là bỏ chạy, trước giờ chưa từng biết chống trả lại như tôi đây.
Dĩ nhiên tôi cũng muốn mình được nhanh hơn, cao hơn, khoẻ hơn chứ, hay nhất là không chỉ có thể dùng chân đã bay con tò he, mà còn có thể vẽ bậy lên cái mặt trắng bợt của nó nữa kìa, tôi tính toán cả rồi, ở nửa bên mặt trông giống Phan Khổng sẽ vẽ con rùa đen, còn nửa bên giống Lưu Tịch kia sẽ vẽ con ba ba. (Hai con này trong tiếng Hán hiện đại thường được đi cùng với nhau, tạo thành một cụm từ mắng chửi người ta, đại loại giống như ‘đồ khốn, đồ tồi’ vậy đó)
Thế nhưng, trên thực tế là, tôi suy cho cùng cũng chẳng phải nhân vật nam chính mang đầy nhiệt huyết tuổi trẻ như trong manga, tôi thật sự rất yếu ớt, không nghĩ ra được kế sách nào cả, nên trước mắt cứ bảo toàn mạng sống cái đã rồi hẵng nói tiếp.
Nếu chữ ‘trốn’ này thật quá khó nghe, thì sửa lại thành ‘di chuyển theo chiến lược’ là được chứ gì.
Cơ mà theo chiến lược thì nên di chuyển sang hướng nào ấy nhỉ?
Tới khu vực sinh sống của các đệ tử Bình Tâm Nhai trên sườn núi chăng? Không được, không thể dẫn con tò he ấy vào nơi đông người được!
Hay là về chỗ suối nước nóng dưới chân núi? Cơ mà bây giờ nó đã có đủ tai mắt mũi miệng, không chừng sẽ nhìn thấy đường, Điển Mặc lúc này không biết ra sao rồi, không khéo lại trở thành miếng mồi ngon cho nó mất.
Chỉ còn nước chạy lên đỉnh núi Bình Tâm thôi.
Tôi nghiến răng, chạy một mạch lên trên đỉnh núi!
Ông trời ơi, hãy phù hộ tôi với!
Khi tôi đến được chỗ bờ vực của vách núi Bình Tâm, trước mặt không còn lối đi, sau lưng là con tò he, tôi thật sự khóc không ra nước mắt mà. Ông trời à, lần nào tôi cũng đều thành tâm cầu khẩn ông như vậy, ông tốt xấu gì cũng nên chiếu cố tôi một lần đi chứ.
Con tò he kia lết tới vị trí cách chỗ tôi mấy trượng thì dừng lại, tôi có thể thấy rõ cái đống bột kia đang chậm chạp vươn cao lên, dần hình thành nên một con người, quả nhiên vẫn mang cái bộ mặt nửa Phan Khổng nửa Lưu Tịch kia.
Tuy rằng hai chân tôi không có run như cầy sấy, nhưng giọng thì lại run lẩy bẩy: “Mày, mày đừng qua đây nha, có gì từ từ nói!"
Mặt nó giật giật vài cái, làm rớt một ít bột mì vụn xuống, rồi lại nhập vào với chân nó. Mặt nó tiếp tục nhăn nhó, dần dần tôi cũng đã nhìn ra được, nó đang học theo tôi cách mở miệng! Không ngờ lại còn phát ra được vài tiếng ưm ưm a a cơ đấy.
Đợi đã nào, nếu nó có thể nói chuyện được, có thể hiểu được lời tôi nói, vậy chẳng phải hai bên có thể đàm phán với nhau rồi hay sao?
“Tụi mình thương lượng một chút đi ha. Cậu ở trên núi Bình Tâm cũng đã gây ra không ít hoạ rồi, đúng không? Tục ngữ nói đúng lắm, phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, cậu có muốn thử làm theo như vậy không? Tôi biết trên tay cậu thì không có đồ đao, nhưng đây cũng chỉ là cách nói ví von thế thôi. Cậu xem, giờ đây Bình Tâm Nhai đã bị cậu quậy tanh bành rồi, mà việc cậu tuỳ tiện làm xằng làm bậy như thế, kỳ thực cũng không phải bởi vì thực lực của cậu rất mạnh, mà là vì những nhân vật lợi hại nhất ở Bình Tâm Nhai này, người thì bận bế quan, người thì mắc chữa thương, nên ở đây toàn là người già yếu thôi! – Câu này nghe ra cứ như tôi đang phỉ nhổ chính mình ấy nhỉ, ầy, tạm thời đừng bận tâm mấy chuyện này đi – “Đợi đến khi bọn họ quay lại, liệu có chịu giảng hoà với cậu hay không? E là họ thiếu điều sẽ đem cậu ra làm bánh chẻo, bánh mì, hoành thánh, mì sợi, bánh nướng, bánh cuốn, bánh đa, bánh cam, mì thái lát, đem cậu ra mà chưng lên, chiên lên, nướng lên, xào lên, kho lên, hầm lên, chiên xù, niết, trải, trộn, chấm, quay, sau đó đem bán cho những người mắc chứng hôi miệng ăn nữa đó!"
Nói hết một hơi xong, con tò he đực mặt ra, phần tôi thì đã đói rã ruột rồi.
.
Một khoảng lặng kéo dài, lúc sau con tò he dường như đã hiểu ra, đột nhiên phát ra tiếng lục bục, tôi có thể thấy không ít bọt khi thoát ra khỏi người nó, xì lên trên bề mặt, ngày một lớn dần, sau cùng vỡ tung, cái mặt của nó cũng nhăn nhó dữ dội hơn, không phân biệt rõ ngũ quan nữa rồi, chỉ có nơi vốn là cái miệng kia, là còn phát ra tiếng gầm gừ thôi!
Đúng thật là nó nghe hiểu được, hơn nữa hình như, còn đang nổi giận đùng đùng kia kìa!
Cái đống bọt khí đang không ngừng xì ra ngoài kia, lẽ nào chính là khí giận của nó! Thật là hy hữu mà, hẳn tôi chính là người đầu tiên tận mắt chứng kiến nộ khí được cụ thể hoá đó nha!
Con tò he trước mặt tôi, đã không còn giữ được hình người nữa, tứ chi vốn có giờ đây hoà thành một cục, đan thành cái lưới lớn hình cái dù, khiến tôi lọt thỏm dưới sự bao phủ của nó! Lối thoát duy nhất đã bị nó chặn mất rồi, mà sau lưng chính là là vực thẳm Bình Tâm sâu vạn trượng đó! Lúc này nhảy vực thì chỉ có chết mà thôi.
Tôi nhớ Vu đại chưởng môn cái thời còn là học trò có từng đề cập qua với cụ chưởng môn, rằng người muốn nhảy vực tất là người quyết tâm muốn tự tử, nếu như bị vướng vào cành cây nào đó mọc chìa ra bên dưới, thì sẽ rất có lỗi với quyết tâm của người ta. Bởi thế nên hằng năm Bình Tâm Nhai đều có phái đệ tử đi xử lý hết mấy cái cây trên vách núi, mà để đề phòng thì thậm chí đến ngòi nước nhỏ dưới đáy vực vốn chẳng hề có khả năng cứu người kia cũng bị lấp lại luôn rồi. Vậy nên, nếu nhảy từ trên vách núi Bình Tâm xuống, coi như cầm chắc cái chết trong tay! Còn cái kỳ tích mà sống sót rồi tìm thấy bửu bối hoặc bí kiếp võ công gì đó, tốt nhất là đừng có mơ tưởng.
Gió đêm thổi cho cái lưới bột mì hình dù kia bay phần phật, mang theo cả mùi chua chua của đồ ăn thiu, làm tôi thấy buồn nôn…
Khi cái lưới kia sắp sửa ụp xuống, nó đột nhiên đứng khựng lại, sau đó cấp tốc lùi ra xa, tôi chỉ kịp nhìn thấy ở nơi cách chỗ tôi hơn mười trượng kia, cái tấm lưới bột mì vô duyên vô cớ bám chặt vào thứ gì đó, mà căn cứ theo hình dạng thì, đó hình như là một con người!
Trời hỡi, ngay khi tôi sắp sửa phó mặc cho số phận, thế quái nào lại xuất hiện một đứa muốn giành chết với tôi thế này!
Huống chi ở đây làm gì có thùng nước nào đâu, tôi biết làm sao đây!
Tôi muốn tự cứu mình đã chật vật lắm rồi, mấy người làm ơn đừng cứ bắt tôi phải làm anh hùng mãi như vậy chứ!
Luồng khí quanh tôi lại bắt đầu chuyển động tán loạn, quả nhiên, con tò he kia lại tiếp tục hấp thu công lực người ta rồi!
Thôi quên đi, quên đi, liều mạng với nó vậy!
Tôi tiện tay nhặt theo một hòn đá trên mặt đất, hùng hục lao về bên đó.
Mới chạy được mấy bước, chợt nhận ra hướng chuyển động của dòng khí thật kì lạ! Tôi vẫn nhớ khi con tò he bao phủ lấy Lưu Tịch, tuy là luồn khí chuyển động lung tung beng, nhưng sau cùng vẫn tập trung về một hướng, mà giờ đây, nó lại hoàn toàn loạn xà ngầu rồi!
Đương khi tôi mải suy tư, cái mặt con tò he bỗng rung lên bần bật, rồi một gương mặt không thể quen hơn hiện lên trên đó, nét mặt kinh hoàng, mồm nó đớp đớp, phát ra tiếng rít chói tai! Tôi đến gần hơn một chút, tôi thấy rõ cái mặt kia đang dần mọc lòi hẳn lên, như là muốn trốn chạy vậy. Ngay sau đó, một cánh tay bị bột phủ kín bỗng thọc xuyên qua khỏi đống bột mì, mạnh mẽ giữ lấy cái mặt kia, thế rồi chậm rãi nhấn cho nó trở về với đống bột.
Trong cơn hoảng loạn, tôi cố nhìn cho thật kỹ, cái mặt đang bị ép dưới bàn tay kia rú lên một tiếng, mấy đốm lửa xanh phun ra vèo vèo, tôi vội lùi về ngay, lửa cháy lớn quá, không thể lại gần được, cũng không biết là bên kia đang xảy ra chuyện gì nữa.
Con tò he kia, hẳn là tính liều mạng rồi đây. Không rõ là vì sao, giờ phút này tôi không chút lo lắng gì cho an nguy của người bị nó bắt giữ kia, mà trái lại trong tiềm thức lại thấy thương cảm cho con tò he xúi quẩy này.
Tiếng kêu thảm thiết của tò he không ngừng vang lên bên tai, gió đêm nổi dậy, những đốm lửa xanh không ngừng bập bùng, cảnh tượng trước mắt thật hãi hùng.
Đáng tiếc từ lâu tôi đã không còn chú ý tới vụ này nữa rồi, mà thân là một chuyên gia đúc kết kinh nghiệm và rút ra bài học, tôi bắt đầu mường tượng lại, bởi vì mọi chuyện phát sinh tối nay, quả thật là nhiều hơn cả những gì đã xảy đến với tôi từ khi sinh ra cho tới bây giờ.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, tôi rút ra được các bài học kinh nghiệm như sau:
Bài học: Mọi sự cố xảy đến với tôi từ khi bé đến giờ, đều là tại tôi đêm hôm không lo ngoan ngoãn lên giường đắp chăn nằm ngủ mà lại chạy long nhong ngoài đường.
Kinh nghiệm: Lần sau cho dù là lửa bén tới phòng ngủ, tôi cũng phải ngủ cho đã giấc mới được.
.
.
Đại để là khoảng một chốc sau, tiếng rít gào đã chấm dứt, mà những đốm lửa xanh cũng dần biến mất.
Tôi không lập tức nhìn sang chỗ con tò he đang nằm gục dưới đất kia, bởi vì có một bóng người khác đã hấp dẫn sự chú ý của tôi rồi. Người kia dáng cao dong dỏng, tư thế đứng oai vệ, tôi chỉ nhìn thấy được nửa bên mặt của anh ta, biết nói sao nhỉ, chính là cái loại nửa khuôn mặt khiến những thằng đàn ông khác, trong đó có tôi, chỉ muốn xách dao ra rạch cho nát bấy mà thôi. Nếu vẫn cứ ép tôi phải nói, thì là con người này, nhìn là thấy ngay nam nhi trên đời này không ai sánh bằng được!
Tôi thiệt chỉ muốn nguyền rủa hắn mà thôi, chẳng qua môn quy của phái Bình Tâm Nhai, là người trong phái không được phép nguyền rủa người khác. Đây là ý tưởng của chưởng môn đời đầu, ổng bảo nguyền rủa không thì chẳng có ích lợi gì, nếu chỉ biết ngấm ngầm trù ếm trong lòng, mà không thực hiện hành vi báo thù cụ thể, thì không xứng là người của Bình Tâm Nhai. Bởi thế nên lũ đệ tử phái Bình Tâm Nhai như bọn tôi đây không ai dám âm thầm nguyền rủa người khác cả.
Nghĩ ngợi một lát, tôi bắt đầu khấn vái.
Ông trời ơi, nếu ông mới cho tôi được nhìn thấy có nửa bên khuôn mặt thôi mà đã như vầy rồi, thì tôi cũng không so đo với ông làm gì, nhưng nếu ông không muốn trở thành kẻ thù của mọi thằng đàn ông trong thiên hạ, thì tôi cho ông một cơ hội lấy công chuộc tội đó, làm ơn làm phước hãy biến cho nửa mặt còn lại đẹp hơn nửa bên này gấp trăm lần đi!
Hê hê, cho dù người nghe có là ai, thì lời này cũng tuyệt đối là lời chúc phúc chứ không giống nguyền rủa chút nào đâu nhỉ.
Có điều, nếu nửa bên mặt còn lại đẹp hơn gấp trăm lần í à, thì hẳn là khuôn mặt tên này bị mất cân đối trầm trọng rồi đúng hông nè, hô hô hô hô hô~~~
.
Chú thích: Không biết tác giả có cố ý không, nhưng “Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật" (tên tiếng Anh là Flyin’ in dance, tiếng Việt: Lần đầu bên nhau/Khinh vũ phi dương) là một tác phẩm văn học mạng rất nổi tiếng của tác giả Thái Trí Hằng người Đài Loan, về sau còn được làm thành phim điện ảnh và phim truyền hình nữa (ờ thì… bởi vì mình rất thích tác phẩm này, cách viết dễ thương, lôi cuốn lắm luôn, nên mới kiếm cớ để PR vậy đó mà, một trong số ít những tiểu thuyết BG mà mình thích :)))
Còn cái kiểu di chuyển của con tò he đại loại nó như con pokemon này, nên chàng Sơ mới bảo là nó chậm chạp =))):
31630779
|Hết chương 22
Nếu nó chỉ có thể lướt trên sàn nhà, thế thì chưa chắc đã đuổi kịp tôi, có điều hình như sau khi tiến hoá được một chút, nó có vẻ bắt đầu khinh miệt phương thức di chuyển hạ đẳng này, mà chuyển sang bắt chước tôi dùng xe căng hải mà đi luôn.
Cơ mà với cặp giò ngắn tũn, mềm nhũn nhẹo của nó, sao có thể đuổi kịp tôi chứ?
Bởi thế nên bằng tốc độ nhanh gấp N lần nó, tôi đã vọt ra được tới ngoài sảnh, hên ghê, cũng nhờ nãy giờ không có mở cửa ra, nên hai cánh cửa vẫn nằm nguyên đấy, tôi nhào tới tông cửa, lao thẳng ra ngoài.
Rốt cục cũng được thấy lại bầu trời sáng rực, cảm nhận được làn gió đêm mát lành, tôi cứ ngỡ cả đời này đã không còn cơ hội được làm điều này nữa rồi chứ!
Vừa tính xoã một trận, tôi bất chợt ngừng lại, phải rồi, cửa này, hễ đã đóng lại mà không nói được mật khẩu thì sẽ không tái xuất hiện, mà con tò he kia, hình như có biết nói đâu, cho vàng cũng đố nó mở được cửa! Tôi ngoảnh đầu lại, dõi theo hai cánh cổng lớn đang dần khép lại, tốt, tôi phóng lên đạp mạnh vào cổng, mau đóng lại cho ta!
Ầm một tiếng, cửa đã khép chặt!
Phù~~~ Tạm thời có thể yên chí rồi, tôi liền ngồi xuống ngay cạnh cửa nghỉ mệt.
.
Một hồi sau, đột nhiên cảm thấy hình như có gì không đúng lắm, Lưu Tịch chẳng đã nói cửa đóng lại rồi thì sẽ biến mất hay sao? Sao cái cổng này còn chưa biến đi nữa? Tôi nghi ngờ đứng dậy, săm soi kĩ lưỡng, không đúng, cửa vẫn chưa khép lại hoàn toàn, trên mặt đất có thứ gì đó mềm mại như dải lụa đỏ từ trong bắn ra, cố ý chặn cửa lại cho nó không thể khép chặt.
Lẽ nào chính là nó? Ngay vào lúc tôi khom lưng cúi đầu xuống nhìn, cửa liền bị đẩy mạnh ra từ bên trong!
Mà tôi vì chưa kịp phản ứng, vẫn còn giữ nguyên tư thế cúi đầu khom lưng, vừa hay đập vào mắt là một cái bản mặt trắng nhợt vô cảm đang từ dưới đất búng lên, con tò he kia nửa nằm trên đất, chỉ có cái đầu là ngẩng lên, kề sát vào mặt tôi, khoảng cách giữa hai đứa rất gần, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy cả lông măng trên mặt nó luôn… Mà khoan, tò he làm gì có lông măng, phải sửa lại là, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi bột mì trên mặt nó, gần đến mức hai đứa mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ luôn!
.
.
Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật* giữa tôi và con tò he, để lại hai ấn tượng cho tôi…
Thứ nhất, bột mì có mùi, hình như thiu rồi.
Thứ hai, kích cỡ mắt của nó, hình như hơi bị bự.
Sau đó tôi mới nhớ ra, khốn thật, nó thoát ra được rồi!
Tôi không kịp đứng thẳng dậy, cứ giữ nguyên tư thế khom lưng đó mà lùi ra xa (nếu mấy vị không tưởng tượng được cảnh đó, thì cứ tham khảo hình ảnh con tôm bơi lùi về phía sau ấy), rồi mới đứng thẳng dậy, quay đầu, bỏ chạy!
Tôi biết chắc là sẽ có người khinh bỉ cái hạng người hở một chút là bỏ chạy, trước giờ chưa từng biết chống trả lại như tôi đây.
Dĩ nhiên tôi cũng muốn mình được nhanh hơn, cao hơn, khoẻ hơn chứ, hay nhất là không chỉ có thể dùng chân đã bay con tò he, mà còn có thể vẽ bậy lên cái mặt trắng bợt của nó nữa kìa, tôi tính toán cả rồi, ở nửa bên mặt trông giống Phan Khổng sẽ vẽ con rùa đen, còn nửa bên giống Lưu Tịch kia sẽ vẽ con ba ba. (Hai con này trong tiếng Hán hiện đại thường được đi cùng với nhau, tạo thành một cụm từ mắng chửi người ta, đại loại giống như ‘đồ khốn, đồ tồi’ vậy đó)
Thế nhưng, trên thực tế là, tôi suy cho cùng cũng chẳng phải nhân vật nam chính mang đầy nhiệt huyết tuổi trẻ như trong manga, tôi thật sự rất yếu ớt, không nghĩ ra được kế sách nào cả, nên trước mắt cứ bảo toàn mạng sống cái đã rồi hẵng nói tiếp.
Nếu chữ ‘trốn’ này thật quá khó nghe, thì sửa lại thành ‘di chuyển theo chiến lược’ là được chứ gì.
Cơ mà theo chiến lược thì nên di chuyển sang hướng nào ấy nhỉ?
Tới khu vực sinh sống của các đệ tử Bình Tâm Nhai trên sườn núi chăng? Không được, không thể dẫn con tò he ấy vào nơi đông người được!
Hay là về chỗ suối nước nóng dưới chân núi? Cơ mà bây giờ nó đã có đủ tai mắt mũi miệng, không chừng sẽ nhìn thấy đường, Điển Mặc lúc này không biết ra sao rồi, không khéo lại trở thành miếng mồi ngon cho nó mất.
Chỉ còn nước chạy lên đỉnh núi Bình Tâm thôi.
Tôi nghiến răng, chạy một mạch lên trên đỉnh núi!
Ông trời ơi, hãy phù hộ tôi với!
Khi tôi đến được chỗ bờ vực của vách núi Bình Tâm, trước mặt không còn lối đi, sau lưng là con tò he, tôi thật sự khóc không ra nước mắt mà. Ông trời à, lần nào tôi cũng đều thành tâm cầu khẩn ông như vậy, ông tốt xấu gì cũng nên chiếu cố tôi một lần đi chứ.
Con tò he kia lết tới vị trí cách chỗ tôi mấy trượng thì dừng lại, tôi có thể thấy rõ cái đống bột kia đang chậm chạp vươn cao lên, dần hình thành nên một con người, quả nhiên vẫn mang cái bộ mặt nửa Phan Khổng nửa Lưu Tịch kia.
Tuy rằng hai chân tôi không có run như cầy sấy, nhưng giọng thì lại run lẩy bẩy: “Mày, mày đừng qua đây nha, có gì từ từ nói!"
Mặt nó giật giật vài cái, làm rớt một ít bột mì vụn xuống, rồi lại nhập vào với chân nó. Mặt nó tiếp tục nhăn nhó, dần dần tôi cũng đã nhìn ra được, nó đang học theo tôi cách mở miệng! Không ngờ lại còn phát ra được vài tiếng ưm ưm a a cơ đấy.
Đợi đã nào, nếu nó có thể nói chuyện được, có thể hiểu được lời tôi nói, vậy chẳng phải hai bên có thể đàm phán với nhau rồi hay sao?
“Tụi mình thương lượng một chút đi ha. Cậu ở trên núi Bình Tâm cũng đã gây ra không ít hoạ rồi, đúng không? Tục ngữ nói đúng lắm, phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, cậu có muốn thử làm theo như vậy không? Tôi biết trên tay cậu thì không có đồ đao, nhưng đây cũng chỉ là cách nói ví von thế thôi. Cậu xem, giờ đây Bình Tâm Nhai đã bị cậu quậy tanh bành rồi, mà việc cậu tuỳ tiện làm xằng làm bậy như thế, kỳ thực cũng không phải bởi vì thực lực của cậu rất mạnh, mà là vì những nhân vật lợi hại nhất ở Bình Tâm Nhai này, người thì bận bế quan, người thì mắc chữa thương, nên ở đây toàn là người già yếu thôi! – Câu này nghe ra cứ như tôi đang phỉ nhổ chính mình ấy nhỉ, ầy, tạm thời đừng bận tâm mấy chuyện này đi – “Đợi đến khi bọn họ quay lại, liệu có chịu giảng hoà với cậu hay không? E là họ thiếu điều sẽ đem cậu ra làm bánh chẻo, bánh mì, hoành thánh, mì sợi, bánh nướng, bánh cuốn, bánh đa, bánh cam, mì thái lát, đem cậu ra mà chưng lên, chiên lên, nướng lên, xào lên, kho lên, hầm lên, chiên xù, niết, trải, trộn, chấm, quay, sau đó đem bán cho những người mắc chứng hôi miệng ăn nữa đó!"
Nói hết một hơi xong, con tò he đực mặt ra, phần tôi thì đã đói rã ruột rồi.
.
Một khoảng lặng kéo dài, lúc sau con tò he dường như đã hiểu ra, đột nhiên phát ra tiếng lục bục, tôi có thể thấy không ít bọt khi thoát ra khỏi người nó, xì lên trên bề mặt, ngày một lớn dần, sau cùng vỡ tung, cái mặt của nó cũng nhăn nhó dữ dội hơn, không phân biệt rõ ngũ quan nữa rồi, chỉ có nơi vốn là cái miệng kia, là còn phát ra tiếng gầm gừ thôi!
Đúng thật là nó nghe hiểu được, hơn nữa hình như, còn đang nổi giận đùng đùng kia kìa!
Cái đống bọt khí đang không ngừng xì ra ngoài kia, lẽ nào chính là khí giận của nó! Thật là hy hữu mà, hẳn tôi chính là người đầu tiên tận mắt chứng kiến nộ khí được cụ thể hoá đó nha!
Con tò he trước mặt tôi, đã không còn giữ được hình người nữa, tứ chi vốn có giờ đây hoà thành một cục, đan thành cái lưới lớn hình cái dù, khiến tôi lọt thỏm dưới sự bao phủ của nó! Lối thoát duy nhất đã bị nó chặn mất rồi, mà sau lưng chính là là vực thẳm Bình Tâm sâu vạn trượng đó! Lúc này nhảy vực thì chỉ có chết mà thôi.
Tôi nhớ Vu đại chưởng môn cái thời còn là học trò có từng đề cập qua với cụ chưởng môn, rằng người muốn nhảy vực tất là người quyết tâm muốn tự tử, nếu như bị vướng vào cành cây nào đó mọc chìa ra bên dưới, thì sẽ rất có lỗi với quyết tâm của người ta. Bởi thế nên hằng năm Bình Tâm Nhai đều có phái đệ tử đi xử lý hết mấy cái cây trên vách núi, mà để đề phòng thì thậm chí đến ngòi nước nhỏ dưới đáy vực vốn chẳng hề có khả năng cứu người kia cũng bị lấp lại luôn rồi. Vậy nên, nếu nhảy từ trên vách núi Bình Tâm xuống, coi như cầm chắc cái chết trong tay! Còn cái kỳ tích mà sống sót rồi tìm thấy bửu bối hoặc bí kiếp võ công gì đó, tốt nhất là đừng có mơ tưởng.
Gió đêm thổi cho cái lưới bột mì hình dù kia bay phần phật, mang theo cả mùi chua chua của đồ ăn thiu, làm tôi thấy buồn nôn…
Khi cái lưới kia sắp sửa ụp xuống, nó đột nhiên đứng khựng lại, sau đó cấp tốc lùi ra xa, tôi chỉ kịp nhìn thấy ở nơi cách chỗ tôi hơn mười trượng kia, cái tấm lưới bột mì vô duyên vô cớ bám chặt vào thứ gì đó, mà căn cứ theo hình dạng thì, đó hình như là một con người!
Trời hỡi, ngay khi tôi sắp sửa phó mặc cho số phận, thế quái nào lại xuất hiện một đứa muốn giành chết với tôi thế này!
Huống chi ở đây làm gì có thùng nước nào đâu, tôi biết làm sao đây!
Tôi muốn tự cứu mình đã chật vật lắm rồi, mấy người làm ơn đừng cứ bắt tôi phải làm anh hùng mãi như vậy chứ!
Luồng khí quanh tôi lại bắt đầu chuyển động tán loạn, quả nhiên, con tò he kia lại tiếp tục hấp thu công lực người ta rồi!
Thôi quên đi, quên đi, liều mạng với nó vậy!
Tôi tiện tay nhặt theo một hòn đá trên mặt đất, hùng hục lao về bên đó.
Mới chạy được mấy bước, chợt nhận ra hướng chuyển động của dòng khí thật kì lạ! Tôi vẫn nhớ khi con tò he bao phủ lấy Lưu Tịch, tuy là luồn khí chuyển động lung tung beng, nhưng sau cùng vẫn tập trung về một hướng, mà giờ đây, nó lại hoàn toàn loạn xà ngầu rồi!
Đương khi tôi mải suy tư, cái mặt con tò he bỗng rung lên bần bật, rồi một gương mặt không thể quen hơn hiện lên trên đó, nét mặt kinh hoàng, mồm nó đớp đớp, phát ra tiếng rít chói tai! Tôi đến gần hơn một chút, tôi thấy rõ cái mặt kia đang dần mọc lòi hẳn lên, như là muốn trốn chạy vậy. Ngay sau đó, một cánh tay bị bột phủ kín bỗng thọc xuyên qua khỏi đống bột mì, mạnh mẽ giữ lấy cái mặt kia, thế rồi chậm rãi nhấn cho nó trở về với đống bột.
Trong cơn hoảng loạn, tôi cố nhìn cho thật kỹ, cái mặt đang bị ép dưới bàn tay kia rú lên một tiếng, mấy đốm lửa xanh phun ra vèo vèo, tôi vội lùi về ngay, lửa cháy lớn quá, không thể lại gần được, cũng không biết là bên kia đang xảy ra chuyện gì nữa.
Con tò he kia, hẳn là tính liều mạng rồi đây. Không rõ là vì sao, giờ phút này tôi không chút lo lắng gì cho an nguy của người bị nó bắt giữ kia, mà trái lại trong tiềm thức lại thấy thương cảm cho con tò he xúi quẩy này.
Tiếng kêu thảm thiết của tò he không ngừng vang lên bên tai, gió đêm nổi dậy, những đốm lửa xanh không ngừng bập bùng, cảnh tượng trước mắt thật hãi hùng.
Đáng tiếc từ lâu tôi đã không còn chú ý tới vụ này nữa rồi, mà thân là một chuyên gia đúc kết kinh nghiệm và rút ra bài học, tôi bắt đầu mường tượng lại, bởi vì mọi chuyện phát sinh tối nay, quả thật là nhiều hơn cả những gì đã xảy đến với tôi từ khi sinh ra cho tới bây giờ.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, tôi rút ra được các bài học kinh nghiệm như sau:
Bài học: Mọi sự cố xảy đến với tôi từ khi bé đến giờ, đều là tại tôi đêm hôm không lo ngoan ngoãn lên giường đắp chăn nằm ngủ mà lại chạy long nhong ngoài đường.
Kinh nghiệm: Lần sau cho dù là lửa bén tới phòng ngủ, tôi cũng phải ngủ cho đã giấc mới được.
.
.
Đại để là khoảng một chốc sau, tiếng rít gào đã chấm dứt, mà những đốm lửa xanh cũng dần biến mất.
Tôi không lập tức nhìn sang chỗ con tò he đang nằm gục dưới đất kia, bởi vì có một bóng người khác đã hấp dẫn sự chú ý của tôi rồi. Người kia dáng cao dong dỏng, tư thế đứng oai vệ, tôi chỉ nhìn thấy được nửa bên mặt của anh ta, biết nói sao nhỉ, chính là cái loại nửa khuôn mặt khiến những thằng đàn ông khác, trong đó có tôi, chỉ muốn xách dao ra rạch cho nát bấy mà thôi. Nếu vẫn cứ ép tôi phải nói, thì là con người này, nhìn là thấy ngay nam nhi trên đời này không ai sánh bằng được!
Tôi thiệt chỉ muốn nguyền rủa hắn mà thôi, chẳng qua môn quy của phái Bình Tâm Nhai, là người trong phái không được phép nguyền rủa người khác. Đây là ý tưởng của chưởng môn đời đầu, ổng bảo nguyền rủa không thì chẳng có ích lợi gì, nếu chỉ biết ngấm ngầm trù ếm trong lòng, mà không thực hiện hành vi báo thù cụ thể, thì không xứng là người của Bình Tâm Nhai. Bởi thế nên lũ đệ tử phái Bình Tâm Nhai như bọn tôi đây không ai dám âm thầm nguyền rủa người khác cả.
Nghĩ ngợi một lát, tôi bắt đầu khấn vái.
Ông trời ơi, nếu ông mới cho tôi được nhìn thấy có nửa bên khuôn mặt thôi mà đã như vầy rồi, thì tôi cũng không so đo với ông làm gì, nhưng nếu ông không muốn trở thành kẻ thù của mọi thằng đàn ông trong thiên hạ, thì tôi cho ông một cơ hội lấy công chuộc tội đó, làm ơn làm phước hãy biến cho nửa mặt còn lại đẹp hơn nửa bên này gấp trăm lần đi!
Hê hê, cho dù người nghe có là ai, thì lời này cũng tuyệt đối là lời chúc phúc chứ không giống nguyền rủa chút nào đâu nhỉ.
Có điều, nếu nửa bên mặt còn lại đẹp hơn gấp trăm lần í à, thì hẳn là khuôn mặt tên này bị mất cân đối trầm trọng rồi đúng hông nè, hô hô hô hô hô~~~
.
Chú thích: Không biết tác giả có cố ý không, nhưng “Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật" (tên tiếng Anh là Flyin’ in dance, tiếng Việt: Lần đầu bên nhau/Khinh vũ phi dương) là một tác phẩm văn học mạng rất nổi tiếng của tác giả Thái Trí Hằng người Đài Loan, về sau còn được làm thành phim điện ảnh và phim truyền hình nữa (ờ thì… bởi vì mình rất thích tác phẩm này, cách viết dễ thương, lôi cuốn lắm luôn, nên mới kiếm cớ để PR vậy đó mà, một trong số ít những tiểu thuyết BG mà mình thích :)))
Còn cái kiểu di chuyển của con tò he đại loại nó như con pokemon này, nên chàng Sơ mới bảo là nó chậm chạp =))):
31630779
|Hết chương 22
Tác giả :
A Thất