Đằng Nào Cũng Bị Bắt Thì Chạy Làm Chi Cho Mệt??
Chương 8
– Cuối cùng hai bạn cũng thành đôi! Cung hỷ! Cung hỷ
Thiên Chi thấy Dĩ Hân với Minh Nhật nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đi về, đã thế còn có vẻ rất tươi, biết cuối cùng hai tên ngốc này cũng nhận ra, cô cũng thấy vui lây cho họ. Nhiều người quanh đó đang thưởng thức bữa tiệc, nghe lời nói của cô, quay sang nhìn hai người với ánh mắt tò mò. Hắn giờ đây sắp phát điên, có trời mới biết giờ lòng hắn tưng bừng cỡ nào, hạnh phúc lan tỏa khắp cả trái tim. Nó thật sự thấy nhẹ nhõm, nhìn hắn bên cạnh cứ thỉnh thoảng lại cười như thằng ngốc, ánh mắt nó dịu dàng hẳn, người nó yêu là hắn.
Minh Nhật dường như thấy chưa đủ, liền thì thầm vaò tai nó mấy lời. Mặt nó đỏ tía tai, chưa kịp trả lời đã bị hắn kéo lên sân khấu lung linh. Cầm bàn tay nhỏ nhắn, hắn nói vào mic:
– Tôi xin trân trọng thông báo một tin vui mừng! Tôi – Gia Minh Nhật đã được cô ấy – Khả Dĩ Hân chấp nhận rồi!
Đám đông ngơ ra mất một lúc, rồi hò reo như được ăn cỗ. Mà đúng cỗ thật. Cỗ cưới của hai người. Giờ đây cặp đôi này lại càng thu hút thêm fan về phía mình rồi. Bao người bên dưới vỗ tay, bỗng Thiên Chi hô to:
– Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!
Lập tức có làn sóng hưởng ứng, cả căn phòng vang to tiếng hô đầy háo hức:
– Hôn đi! Hôn đi!
Hắn gãi đầu cười, định quay ra hôn nó, thì có người ngưng lại:
– Này! Để bạn nữ chủ động mới đáng yêu chứ!
– Ờ đúng đó! – và lại có tiếng kêu.
Mọi ánh mắt lúc này đổ dồn lên nó. Hắn cũng không muốn nó khó xử, định nói đỡ:
– Để tôi….
– Được! Tôi sẽ làm!
Dĩ Hân cảm thấy mặt nóng bừng như quả cà chua. Vẻ lạnh lùng thường ngày không thể che lấp đâu cho hết. Nhưng nó cảm thấy nên làm vì hắn, với những việc hắn đã làm với nó. Nó quay đối diện ngước lên nhìn hắn ( nó cũng cao mà hắn lại quá cao:)) Rồi từ từ kiễng lên, vòng tay qua cổ hắn. Đám đông nín thở, không nói một lời. Khi chỉ còn cách khoảng 1cm, chợt có tiếng nói:
– Dừng lại!
Rồi từ dưới có bóng người đi lên. Đó không ai khác là Hạo Thiện Ngôn. Anh đứng trên sân khấu, vẻ đẹp khá lạnh lùng, ánh mắt nhìn hắn rồi đến nó:
– Dĩ Hân! Hãy cho anh biết câu trả lời của em!
– Anh là ai? – hắn khó hiểu
Nó nhìn anh, phải rồi, nó nợ anh câu trả lời. Anh tiến về phía hắn, nhìn chằm chằm:
– Tôi cũng rất yêu Dĩ Hân!
Đám đông xì xào. Hắn cười khẩy:
– Vừa nãy tôi đã tuyên bố: Cô ấy là bạn gái của tôi!
Anh biết. Anh biết chứ. Nhưng anh muốn có nó, không thể thua cuộc như vậy được. Tại sao? Anh quen nó lâu hơn thằng đứng trước mắt anh – bạn trai nó đây. Vậy mà nó lại chọn hắn ta.
Nó đứng hồi lâu, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Nhìn anh, ánh mắt dịu dàng:
– Thiện Ngôn, em xin lỗi, anh thật sự quá tốt với em, chỉ là em yêu người này!
Vốn biết câu trả lời, nhưng trong lòng lại chua xót đến vậy. Mãi lúc sau, anh mỉm cười:
– Chúc em hạnh phúc. Nhưng nếu hắn làm em đau khổ, hãy để anh!
Rồi anh quay lưng đi. Thiên Chi nhìn Thiện Ngôn từ từ đi xuống, ra khỏi căn phòng, cô liền chạy theo, sao bóng dáng người này lại có chút thân quen?
—–
Quay lại hai bạn trẻ kia.
Tuy nó kể lại cho hắn nghe, cảm thấy có lỗi với anh, nhưng hắn đã an ủi:
– Đừng lo! Rồi anh ấy cũng tìm được tình yêu cho chính mình thôi!
-Ừm! – nó dựa vào vai hắn
Hắn bỗng nảy ra ý định:
– Hey! Trốn khỏi bữa tiệc, đi chơi thôi!
Nó nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, vừa tròn 12h đêm. Ông bà giờ này đã ngủ, chắc là không cần nó nữa. Dĩ Hân nhìn bộ váy:
– Với trang phục này, đi lại rất bất tiện!
– Cứ đi thì biết! – hắn kéo nó ra xe moto.
Lao vun vút trên con đường vắng vẻ. Về đêm, khung cảnh càng lung linh huyền ảo. Ánh trăng soi sáng trên cao, hắn thấy nó cứ ngồi bị kéo dịch ra ngoài, liền lấy tay nó vòng qua bụng mình. Dĩ Hân thật chưa quen, cảm thấy hơi lạ lạ. Hắn mỉm cười nắm chặt tay nó:
– Giờ em hãy nhớ! Anh là bạn trai em! Có quyền và nghĩa vụ bảo vệ em dù thế nào đi nữa, không để em phải khóc, chỉ có thể cho em cười. Nên hãy tin anh!
Nó chợt thấy ấm lòng! Một dòng nước suối nóng chảy vào trái tim, nó mỉm cười ấm áp, khẽ vùi sâu vào lưng hắn, lưng hắn to rộng mà thoải mái, nó chỉ muốn tựa vào hắn như vậy mãi thôi.
Rồi Dĩ Hân ngủ lúc nào không hay, hắn một tay giữ nó khỏi ngã, một tay lái xe. Hắn không hề thấy khó chịu, cảm thấy mình đang giữ một thiên thần nhỏ, cảm thấy mình có ích cho thiên thần đó!
—–
Hắn bế nó trên tay đang ngủ ngon lành cành đào. Nhẹ nhàng đặt xuống bãi cỏ mềm mượt, hắn cũng nằm xuống, tay nắm lấy tay nó, nhìn thật kĩ khuôn mặt còn có phần ngây thơ, cúi xuống hôn trộm một nụ. Rồi nằm lăn lộn trên đất thấy hơi xấu hổ. Rồi do lăn mệt quá, ngủ như đúng rồi với tư thế kì lạ: đầu úp xuống cỏ, một tay đặt lên đầu, một tay lại đặt vòng lên lưng, chân lại hơi co vào, tư thế gì vậy chứ, thế mà có thể ngủ?
Giờ ta có thể thấy, người con trai ngủ với tư thế như thằng dở trong khi người con gái ngủ như công chúa, có sự đối lập không hề nhẹ khiến người ta chỉ có thể lăn ra cười đến nhập viện, cơ mà hai người lại có thể yêu nhau, dung hòa cho nhau, và đêm nay là đêm đầu tiên:))
—–
Đợt này cho happy chút, đợt sau là khổ các nhân vật lắm:(( Cho chúng nó tận hưởng cảm giác đêm tân hôn là ra sao:))
Thank You For Your Reading ( and your votes:))
Thiên Chi thấy Dĩ Hân với Minh Nhật nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đi về, đã thế còn có vẻ rất tươi, biết cuối cùng hai tên ngốc này cũng nhận ra, cô cũng thấy vui lây cho họ. Nhiều người quanh đó đang thưởng thức bữa tiệc, nghe lời nói của cô, quay sang nhìn hai người với ánh mắt tò mò. Hắn giờ đây sắp phát điên, có trời mới biết giờ lòng hắn tưng bừng cỡ nào, hạnh phúc lan tỏa khắp cả trái tim. Nó thật sự thấy nhẹ nhõm, nhìn hắn bên cạnh cứ thỉnh thoảng lại cười như thằng ngốc, ánh mắt nó dịu dàng hẳn, người nó yêu là hắn.
Minh Nhật dường như thấy chưa đủ, liền thì thầm vaò tai nó mấy lời. Mặt nó đỏ tía tai, chưa kịp trả lời đã bị hắn kéo lên sân khấu lung linh. Cầm bàn tay nhỏ nhắn, hắn nói vào mic:
– Tôi xin trân trọng thông báo một tin vui mừng! Tôi – Gia Minh Nhật đã được cô ấy – Khả Dĩ Hân chấp nhận rồi!
Đám đông ngơ ra mất một lúc, rồi hò reo như được ăn cỗ. Mà đúng cỗ thật. Cỗ cưới của hai người. Giờ đây cặp đôi này lại càng thu hút thêm fan về phía mình rồi. Bao người bên dưới vỗ tay, bỗng Thiên Chi hô to:
– Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!
Lập tức có làn sóng hưởng ứng, cả căn phòng vang to tiếng hô đầy háo hức:
– Hôn đi! Hôn đi!
Hắn gãi đầu cười, định quay ra hôn nó, thì có người ngưng lại:
– Này! Để bạn nữ chủ động mới đáng yêu chứ!
– Ờ đúng đó! – và lại có tiếng kêu.
Mọi ánh mắt lúc này đổ dồn lên nó. Hắn cũng không muốn nó khó xử, định nói đỡ:
– Để tôi….
– Được! Tôi sẽ làm!
Dĩ Hân cảm thấy mặt nóng bừng như quả cà chua. Vẻ lạnh lùng thường ngày không thể che lấp đâu cho hết. Nhưng nó cảm thấy nên làm vì hắn, với những việc hắn đã làm với nó. Nó quay đối diện ngước lên nhìn hắn ( nó cũng cao mà hắn lại quá cao:)) Rồi từ từ kiễng lên, vòng tay qua cổ hắn. Đám đông nín thở, không nói một lời. Khi chỉ còn cách khoảng 1cm, chợt có tiếng nói:
– Dừng lại!
Rồi từ dưới có bóng người đi lên. Đó không ai khác là Hạo Thiện Ngôn. Anh đứng trên sân khấu, vẻ đẹp khá lạnh lùng, ánh mắt nhìn hắn rồi đến nó:
– Dĩ Hân! Hãy cho anh biết câu trả lời của em!
– Anh là ai? – hắn khó hiểu
Nó nhìn anh, phải rồi, nó nợ anh câu trả lời. Anh tiến về phía hắn, nhìn chằm chằm:
– Tôi cũng rất yêu Dĩ Hân!
Đám đông xì xào. Hắn cười khẩy:
– Vừa nãy tôi đã tuyên bố: Cô ấy là bạn gái của tôi!
Anh biết. Anh biết chứ. Nhưng anh muốn có nó, không thể thua cuộc như vậy được. Tại sao? Anh quen nó lâu hơn thằng đứng trước mắt anh – bạn trai nó đây. Vậy mà nó lại chọn hắn ta.
Nó đứng hồi lâu, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Nhìn anh, ánh mắt dịu dàng:
– Thiện Ngôn, em xin lỗi, anh thật sự quá tốt với em, chỉ là em yêu người này!
Vốn biết câu trả lời, nhưng trong lòng lại chua xót đến vậy. Mãi lúc sau, anh mỉm cười:
– Chúc em hạnh phúc. Nhưng nếu hắn làm em đau khổ, hãy để anh!
Rồi anh quay lưng đi. Thiên Chi nhìn Thiện Ngôn từ từ đi xuống, ra khỏi căn phòng, cô liền chạy theo, sao bóng dáng người này lại có chút thân quen?
—–
Quay lại hai bạn trẻ kia.
Tuy nó kể lại cho hắn nghe, cảm thấy có lỗi với anh, nhưng hắn đã an ủi:
– Đừng lo! Rồi anh ấy cũng tìm được tình yêu cho chính mình thôi!
-Ừm! – nó dựa vào vai hắn
Hắn bỗng nảy ra ý định:
– Hey! Trốn khỏi bữa tiệc, đi chơi thôi!
Nó nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, vừa tròn 12h đêm. Ông bà giờ này đã ngủ, chắc là không cần nó nữa. Dĩ Hân nhìn bộ váy:
– Với trang phục này, đi lại rất bất tiện!
– Cứ đi thì biết! – hắn kéo nó ra xe moto.
Lao vun vút trên con đường vắng vẻ. Về đêm, khung cảnh càng lung linh huyền ảo. Ánh trăng soi sáng trên cao, hắn thấy nó cứ ngồi bị kéo dịch ra ngoài, liền lấy tay nó vòng qua bụng mình. Dĩ Hân thật chưa quen, cảm thấy hơi lạ lạ. Hắn mỉm cười nắm chặt tay nó:
– Giờ em hãy nhớ! Anh là bạn trai em! Có quyền và nghĩa vụ bảo vệ em dù thế nào đi nữa, không để em phải khóc, chỉ có thể cho em cười. Nên hãy tin anh!
Nó chợt thấy ấm lòng! Một dòng nước suối nóng chảy vào trái tim, nó mỉm cười ấm áp, khẽ vùi sâu vào lưng hắn, lưng hắn to rộng mà thoải mái, nó chỉ muốn tựa vào hắn như vậy mãi thôi.
Rồi Dĩ Hân ngủ lúc nào không hay, hắn một tay giữ nó khỏi ngã, một tay lái xe. Hắn không hề thấy khó chịu, cảm thấy mình đang giữ một thiên thần nhỏ, cảm thấy mình có ích cho thiên thần đó!
—–
Hắn bế nó trên tay đang ngủ ngon lành cành đào. Nhẹ nhàng đặt xuống bãi cỏ mềm mượt, hắn cũng nằm xuống, tay nắm lấy tay nó, nhìn thật kĩ khuôn mặt còn có phần ngây thơ, cúi xuống hôn trộm một nụ. Rồi nằm lăn lộn trên đất thấy hơi xấu hổ. Rồi do lăn mệt quá, ngủ như đúng rồi với tư thế kì lạ: đầu úp xuống cỏ, một tay đặt lên đầu, một tay lại đặt vòng lên lưng, chân lại hơi co vào, tư thế gì vậy chứ, thế mà có thể ngủ?
Giờ ta có thể thấy, người con trai ngủ với tư thế như thằng dở trong khi người con gái ngủ như công chúa, có sự đối lập không hề nhẹ khiến người ta chỉ có thể lăn ra cười đến nhập viện, cơ mà hai người lại có thể yêu nhau, dung hòa cho nhau, và đêm nay là đêm đầu tiên:))
—–
Đợt này cho happy chút, đợt sau là khổ các nhân vật lắm:(( Cho chúng nó tận hưởng cảm giác đêm tân hôn là ra sao:))
Thank You For Your Reading ( and your votes:))
Tác giả :
BoySuck