[YunJae - BinJae] Đắng Cay
Chương 51
Tôi tin các anh không vì thế mà ảnh hưởng mà! Chúng tôi luôn tin tưởng các anh!
Yunho không trả lời, hắn quá quen thuộc rồi câu nói sáo rỗng từ những kẻ tự xưng là đối tác trung thành. Nhưng không sao, hắn còn cần họ và hắn có thể chấp nhận những điều này. Chỉ cần ngân hàng có thể trở về quỹ đạo vốn có của nó thì mọi chuyện đều có thể chấp nhận được dù miễn cưỡng hay không.
Nhìn bầu trời đêm không ánh sao, Yunho chợt nghĩ về Jaejoong. Bây giờ cậu đang làm gì? Đang ngủ hay chờ hắn? Có khó chịu vì thai hành không? Đến khi nào hắn có thể bế baby? Hắn biết bản thân vẫn không hào hứng đón nhận sinh linh mới này nhưng vì Jaejoong, hắn có thể chấp nhận tất cả. Chỉ cần cậu vẫn bên cạnh hắn, như vậy là quá đủ rồi. Nhưng… Mắt phải hôm nay cứ giật và hắn không thích điều đó.
Tôi đi vệ sinh!
Yunho mỉm cười lịch sự trước khi rời bàn, cuộc “họp" này có lẽ kéo dài đến tận khuya nên hắn cần gọi điện thoại để Jaejoong mau ngủ sớm. Bước ra ngoài, không khí lạnh xộc vào mũi khiến sự mệt mỏi trên gương mặt hắn giảm đi đôi chút, nhưng cái nhìn của những nhân viên ở đây đối với hắn lại khiến hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Anh ấy đẹp trai như thế, thật tiếc cho anh ấy"
“Tớ cũng mới biết, không ngờ thật! Có chồng đẹp trai tài giỏi như thế mà vẫn còn muốn… haizzz tớ thật không hiểu nổi thời nay. Có phải cậu ta quá tham lam chăng?"
“Suỵt! nói nhỏ thôi"
“Haizz thật tội nghiệp! A…"
Giật mình khi người đàn ông điển trai trong câu chuyện của họ bổng xuất hiện ngay trước mắt với gương mặt ẩn hiện sự giận dữ, ba đôi mắt nhìn nhau cầu cứu nhưng họ chẳng thể làm gì ngoài việc phải đối mặt với Yunho.
Các cô vừa nhìn tôi vừa nói cái gì? – Yunho nghiêm mặt – Nhân viên ở đây có thói quen nói xấu khách hàng àh?
Ah… không phải… chúng tôi chỉ là…. – một nhân viên ấp úng.
Vâng… chúng tôi không phải nói anh đâu, chúng tôi chỉ nói về nhân vật chính trong phim mà chúng tôi xem thôi! – nhân viên thứ hai liếc nhìn hắn bằng đôi mắt ái ngại.
Tôi cần nói chuyện với quản lý các cô!
A… khoan… thật ra chúng tôi….
Im lặng lắng nghe ba nhân viên kể lại sự việc, có Chúa mới biết hiện giờ Yunho giân dữ đến mức nào. Hắn đang điên lên vì ghen, Jaejoong dám lén hắn gặp Hyun Bin và cả hai đang ở cùng một phòng trong khách sạn này? Chỉ sáng nay thôi, cậu đã nói yêu hắn, cũng chỉ sáng nay thôi, cậu đã khẳng định bản thân đã không còn vươn vấn với Hyun Bin. Hắn tin cậu như thế và bây giờ, đáp lại lòng tin của hắn chính là cậu và tên tình đầu kia thuê cùng một phòng?
Trong khi đó…
Hyun Bin ah! Anh điên rồi! Anh điên rồi! Dừng lại, dừng lại… đừng… đừng làm vậy!
Jaejoong chật vật đẩy con người đang bị dục vọng chiếm hữu sang một bên trong sợ hãi. Người này thật sự là Hyun Bin sao? Cậu không tin! Hyun Bin hiền lành như thế không đời nào làm ra những việc như thế này trong khi anh đã khẳng định với cậu họ đã trở thành bạn. Nhưng… nhưng… điều khiến Jaejoong lo lắng nhất không phải là điều này mà là….
“BANG"
Y… Yunho?
Cơ thể Yunho run lên vì cảnh tượng trước mắt, hắn đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
KHỐN KIẾP! MÀY ĐANG LÀM CÁI GÌ?
“BỐP"
Tay Yunho run lên với những đường gân xanh giận dữ, hắn hoàn toàn để mặc cảm xúc chiếm lấy lý trí. Hắn không cần biết ai đúng ai sai, hắn cũng không muốn nghe Jaejoong đang cuống cuồng giải thích. Hắn chỉ muốn đánh chết Hyun Bin, đánh chết anh thì hắn sẽ không lo lắng Jaejoong rời xa mình, đánh chết anh thì hắn sẽ hoàn toàn chiếm được trái tim của Jaejoong. Hyun Bin đang làm gì với vợ hắn? Anh dám hôn Jaejoong? Anh dám cởi áo cậu? Khốn kiếp! hắn muốn giết người! hắn thật sự muốn giết người!
ANH AH! ĐỪNG MÀ… YUNHO AH! MỌI CHUYỆN KHÔNG NHƯ ANH NGHĨ ĐÂU. EM VÀ HYUNBIN KHÔNG CÓ GÌ CẢ. ANH ẤY BỊ LÀM SAO ĐÓ, ANH ẤY KHÔNG CỐ Ý ĐÂU! YUNHO AH! NGHE EM NÓI ĐƯỢC KHÔNG? EM KHÔNG PHẢN BỘI ANH! EM KHÔNG CÓ PHẢN BỘI ANH! EM YÊU ANH!
EM IM NGAY CHO TÔI!
Yunho hét lên đầy giận dữ khi tiếng yêu phát ra từ môi Jaejoong. Yêu? Cậu yêu hắn? Đúng! Cậu có thể nói yêu hắn hàng trăm hàng ngàn lần nhưng trái tim cậu đã bao giờ đập vì hắn? Yêu? Cậu hoàn toàn không có tư cách nói từ đó, hắn đã yêu cậu nhiều như thế, hắn đã tin cậu nhiều như thế và hắn nguyện chấp nhận tất cả chỉ vì cậu. Thế mà…. Hắn thật sự phát điên rồi, hắn phát điên vì cậu!
Yunho ah…
Jaejoong nhìn người chồng vừa thân quen vừa xa lạ của mình. Cậu không nói dối, cậu không phản bội hắn. Chính bản thân cậu cũng không hiểu mọi chuyện thật sự là thế nào. Cậu nhớ đã đến đây theo lời thông báo của nhân viên khách sạn, cậu nhớ mình đã vào phòng và rồi… cơn đau ập vào sau đầu khiến cậu không biết gì cả. Đến khi tỉnh lại, cậu nhìn thấy đôi mắt ngập tràn dục vọng của Hyun Bin, anh hôn cậu, vuốt ve và liên tục nói yêu cậu. Sự chống trả yếu ớt của một kẻ mang thai không khiến anh dừng lại nhưng Jaejoong biết Hyun Bin không cố ý, một người hiền lành nhút nhát như anh sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như thế này. Tất cả có thể do ai đó sắp xếp, cậu đã cố giải thích, đã cố trấn tĩnh cơn giận dữ của Yunho nhưng… hắn không tin cậu… Yunho không tin cậu…
Tôi không muốn bị bẽ mặt ở đây! – hít sâu một hơi sau khi ném một Hyun Bin mềm nhũn thất thần sang một bên, Yunho nhìn lại người vợ vẫn còn ngỡ ngàng sau tiếng nạt nộ của mình – Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này ở nhà!
Yunho quay ra cửa, hắn thật sự rất giận! Rất rất giận! Hắn không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ khi mọi chuyện có liên quan đến Jaejoong. Hắn cố gắng để bản thân thật bình tĩnh để lắng nghe nhưng mỗi khi nhìn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cậu, hắn lại không muốn nghe giải thích nữa. Hắn thật sự… thật sự…
Em không làm gì cả! – Jaejoong lau nhanh nước mắt và nhìn ra ngoài cửa xe, cậu thật sự muốn giải thích rất nhiều nhưng khi nhìn gương mặt Yunho, những lời giải thích lại nuốt vào trong – Nếu anh yêu em thật lòng, anh sẽ tin em.
Yunho vẫn im lặng láy xe về nhà, hắn không muốn nói chuyện vào lúc này, hắn cần phải bình tĩnh, hắn luôn nhắc mình phải bình tĩnh nhưng hắn thật muốn cho Jaejoong một bạt tay cảnh cáo. Cậu quá đáng lắm, thậm chí, cậu không nhìn hắn để giải thích.
Nếu anh yêu em thật lòng, anh sẽ tin em!
Jaejoong lặp lại câu nói của mình khi cả hai đã về đến nhà, thật hoàn hảo, bố mẹ đã đi dự tiệc, Ara đi chơi có lẽ đến sáng mới về. Sẽ không ai biết sự việc ngày hôm nay và nó sẽ được giải quyết giữa hai người.
Tại sao lại đến đó? – Yunho hỏi lạnh.
Yunho ah! Em thật sự không có làm gì cả. Em ở nhà, nhân viên khách sạn nói Hyun Bin đang ở đó… anh ấy có chuyện và cứ nhắc đến em nên.. em phải đến. Sau khi đến, em bị đánh vào đầu ngất đi. Khi tỉnh lại, em thấy Hyun Bin… như thế… rồi… anh vào… Nhưng anh tin em, em hoàn toàn không phản bội anh, cả Hyun Bin cũng không cố ý. Em tin anh ấy không cố ý. Ánh mắt anh ấy rất lạ, không phải là Hyun Bin nữa. Anh ấy chắc chắn bị thuốc hay bị làm gì đó mới như thế. Anh ấy… ngay cả nắm tay em cũng không dám thì không thể như thế được. Anh tin em được không!
Jaejoong vẫn giải thích, cậu thành khẩn nhìn con người lạnh lùng đang uống rượu trên ghế, cậu thật sự muốn lạnh lùng và nói “Nếu em giải thích thì anh tin em sao?" nhưng cậu vẫn không thể, cậu muốn Yunho tin tưởng cậu, cậu hoàn toàn không phản bội hắn. Đúng! Cậu đã từng yêu Hyun Bin, đã từng hận hắn đến thấu xương tủy. Nhưng bây giờ, người cậu chọn là hắn, người cậu yêu cũng là hắn. Hyun Bin đã là quá khứ, cậu đã từ bỏ sự chân thành của Hyun Bin, đã khiến trái tim anh có một vết thương thật sâu chỉ vì yêu hắn. Nên dù thế nào, cậu cũng phải giải thích cho hắn hiểu, là cậu yêu hắn! Cậu rất yêu hắn!
NÓ LÀM GÌ THÌ MẶC NÓ, EM ĐẾN LÀM GÌ? NÓ CÓ TƯ CÁCH GÌ GỌI EM? EM LÀ VỢ CỦA TÔI, VỢ CỦA JUNG YUNHO CHỨ KHÔNG PHẢI HYUNBIN. NGƯỜI EM CẦN QUAN TÂM LÀ TÔI CHỨ KHÔNG PHẢI NÓ. THẬM CHÍ NÓ CHẾT NGOÀI ĐƯỜNG CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN CỦA EM! – Yunho điên tiết quát, Jaejoong thật quá đáng, cậu thậm chí bên vực Hyun Bin ngay khi giải thích với hắn.
Yunho ah! Anh tin em được không! Em và Hyun Bin bây giờ chỉ là bạn, là bạn thôi. Anh ấy và em đã không như anh nghĩ nữa. Bây giờ em có anh, có con, em không phải kẻ được voi đòi tiên, cũng không phải kẻ xấu xa đến mức lén chồng ngoại tình. Anh tin em được không! Anh biết mà, anh nhất định biết tất cả không phải là trùng hợp mà. Anh bình tĩnh lại được không?
Bình tĩnh? Em nói tôi bình tĩnh? Nhìn thấy vợ mình chung giường với thằng đàn ông khác em nghĩ tôi có thể bình tĩnh sao? – Yunho nghiến răng, hắn thật sự không biết bản thân còn có thể nhẫn nhịn đến khi nào nữa – Em nghĩ tôi là thánh àh?
Cơ bản anh không tin em! – Jaejoong lắc đầu nhìn Yunho, cậu cảm thấy mệt mỏi và thất vọng… cậu muốn khóc.
Tin? Tôi tin em! Tôi đã tin em. Em nói yêu tôi, tôi tin em. Em nói sẽ cùng tôi suốt đời, tôi tin em. Em nói đã không còn yêu Hyun Bin, tôi cũng tin em. Hôm nay, em ngủ với nó, em còn bắt tôi tin em?
EM THẬT SỰ KHÔNG CÓ NGỦ VỚI HYUNBIN! EM PHẢI NÓI ĐẾN KHI NÀO ANH MỚI TIN EM? TÌNH YÊU CỦA EM DÀNH CHO ANH, TRÁI TIM EM CŨNG DÀNH CHO ANH. CHÚNG TA THẬM CHÍ ĐÃ HẠNH PHÚC, ĐÃ CÓ BABY! CHỈ MỘT THỜI GIAN NỮA, CHÚNG TA SẼ LÀ MỘT GIA ĐÌNH TRỌN VẸN. MỌI THỨ EM ĐỀU DÀNH CHO ANH, ANH CÒN MUỐN NHƯ THẾ NÀO NỮA. THẬM CHÍ KHI EM GIẢI THÍCH, ANH CÓ NGHIÊM TÚC LẮNG NGHE EM? EM VAN ANH HÃY TỈNH TÁO SUY XÉT, ANH ĐÃ LÀM GÌ VỚI EM? ANH NHÌN EM KHINH BỈ NHƯ THẾ, ANH BẢO EM PHẢI LÀM SAO NỮA ANH MỚI TIN?
CON? THẬM CHÍ TÔI KHÔNG BIẾT NÓ CÓ THẬT LÀ CON TÔI KHÔNG HAY LÀ CON CỦA THẰNG KHÁC, CON CỦA HYUNBIN! ĐÓ LÀ LÝ DO MÀ HAI NGƯỜI CỨ LIÊN LẠC, KHÔNG CHỊU CHẤM DỨT.
“BỐP"
Yunho! Anh có thể mắng em, có thể đánh em nhưng anh không thể nói con chúng ta là con của người khác! – bàn tay Jaejoong run rẩy khi để lại năm vệt đỏ trên mặt Yunho. Cậu đau lòng nhìn vệt đỏ tứa máu đó nhưng cậu không cho phép Yunho nói điều đó. Con là của hắn và cậu, là bảo bối của hắn và cậu. hắn không được tức giận sinh linh đáng thương này.
Không cho tôi nói thì tôi càng phải nói. Làm sao tôi biết được trước khi kết hôn với tôi, em có ngủ với nó không. Thậm chí em có thể ngủ với nó hàng trăm lần trước khi đến với tôi và đứa trong bụng em chắc gì là con của tôi! – Yunho tức giận nhìn Jaejoong. Cậu tát hắn? Cậu nhìn hắn bằng đôi mắt giận dữ? Hắn nói sai sao? Ngay từ đầu, đứa con đã không phải của hắn, chỉ vì yêu cậu, hắn đã chấp nhận, đã quyết chôn vùi bí mật này nhưng… bây giờ, hắn không thể nữa.
ANH KHÔNG ĐƯỢC NÓI NHƯ THẾ, NÓ LÀ CON ANH! LÀ CON CHÚNG TA! ĐỪNG ĐỂ EM THẤT VỌNG VỀ ANH YUNHO AH!
Con chúng ta? Tôi không chào đón nó! Tôi ghét nó, thậm chí tôi đã muốn giết nó. Nếu em muốn có con, tôi có thể cho em, em muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho em bấy nhiêu. Nhưng tôi không muốn nó, tôi ghét nó! – Yunho nghiến răng – Em biết tôi sốc như thế nào khi biết em có con không? Tôi hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác của một người cha. Vì em mà tôi cố gắng tiếp nhận nó, tôi không hoan nghênh nó nhưng vì em tôi sẵn sàng chấp nhận. Tôi đã làm mọi thứ vì em như thế, còn em? Em làm cái gì cho tôi?
Anh… Anh đã từng muốn giết… con? – Jaejoong không thể tin được người đàn ông đang đứng trước mặt mình có thể nói ra điều đó. Cho dù hắn tức giận, hắn cũng không nên nói như thế. Nhưng khoan… Giết? Đoạn ký ức mà cậu vô tình quên lãng đột ngột tái hiện, chân thật đến mức cậu cảm thấy không thể thở nổi – Những lần đi khám của em… anh đều nói bận là vì điều này? Anh không muốn? Còn có… ly nước anh hất đổ… cả thuốc? Đừng nói với em…
Thì sao? Tôi không muốn có nó. Tôi ghét nó! TÔI GHÉT NÓ!
“BỐP"
Hai cái tát không khiến Yunho tỉnh táo, trái lại hắn càng trở nên giận dữ và điên cuồng hơn bao giờ hết. Hắn ghét đứa nhỏ đó có gì sai? Jaejoong không hiểu hắn đã nhẫn nhịn đến như thế nào. Cậu chỉ đổ lỗi chổ hắn và bây giờ, cậu nhìn hắn bằn ánh mắt thất vọng lẫn giận dữ. Bây giờ người sai là hắn sao? Đổi lại là hắn sao?
Yun… Yunho… anh … tại sao vậy? TẠI SAO? NGAY TỪ ĐẦU ANH ĐÃ KHÔNG TIN EM. NGAY CẢ CON ANH CŨNG KHÔNG TIN THẾ THÌ ANH MUỐN EM GIẢI THÍCH CÁI GÌ ĐÂY?
Jaejoong gần như phát điên, cậu đấm mạnh vào ngực hắn, muốn nhìn xem trái tim của hắn màu gì mà sao tàn nhẫn với cậu đến như vậy. Hóa ra, hắn chưa bao giờ thực sự tin cậu, hắn vẫn chưa một lần tin cậu nghiêm túc. Mọi chuyện hắn làm, mọi điều hắn nói, cả việc trông chờ, hoan nghênh của hắn và đổi lại hắn âm thầm giết chết sinh linh nhỏ bé. Khó thở quá, cậu không thể thở được! Thật sự quá thất vọng, cậu không bao giờ nghĩ rằng Yunho lại như thế…
Em… Jaejoong? Jaejoong! Jaejoong! Sao vậy? Em sao vậy?
Hốt hoảng đỡ lấy cơ thể đang quỵ xuống của Jaejoong, cậu sao thế này? Tại sao trở nên run rẩy như vậy? Tại sao lại lạnh như vậy?
Jae… Jaejoong? Sao vậy?
Đau quá… đau… Bụng…
Không suy nghĩ thêm, Yunho vội vã đưa Jaejoong vào bệnh viện. Hắn sợ hãi cảm giác nhìn Jaejoong suy yếu mà không thể làm gì. Hắn chán ghét cảm giác bất lực này. Tại sao Jaejoong lại trở nên như thế?!
BÁC SĨ! BÁC SĨ!
Jaejoong được cấp tốc đưa vào phòng cấp cứu trong sự lo lắng của Yunho, hắn muốn đi cùng như không được phép. Nhìn y tá chạy đến chạy đi càng khiến hắn thêm hoảng loạn.
Một giờ trôi qua.
Rồi hai giờ.
Y tá vẫn như cũ, hối hả.
Hắn vẫn như cũ, lo lắng.
Bác sĩ… vợ tôi sao rồi? – vội chắn trước vị bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng mổ, Yunho lo lắng hỏi.
Anh là người nhà? Tôi đã dặn bao nhiêu lần rằng thai phụ trong thời kỳ sắp sinh rất nguy hiểm. Tuyệt đối không được làm cậu ấy xúc động mạnh. Bây giờ cậu ấy có dấu hiệu sinh non, chúng tôi phải lập tức mổ lấy đứa bé ra.
Có nguy hiểm không?
Đứa nhỏ rất khỏe nhưng người mẹ đang trong tình trạng không tốt. Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Bỏ nó đi, cứ việc bỏ nó. Cứu Jaejoong!
Yunho hoảng loạn với những câu nói rời rạc, hắn không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của vị bác sĩ đối diện. Hắn cần Jaejoong, giờ phút này, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài Jaejoong. Hắn chỉ cần Jaejoong mà thôi.
Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cả hai!
Bác sĩ lại vội vã rời đi, hắn lại thất thần ngồi trước cửa phòng mổ. Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua như trêu chọc sự kiên nhẫn vốn đã mỏng manh của hắn. Nhưng… càng lo lắng, càng sợ hãi bao nhiêu, đầu hắn càng tỉnh táo bấy nhiêu. Hắn nhớ lại những lời nói của Jaejoong, những câu nói tàn nhẫn của mình, hắn suy xét lại tất cả và…
CỨU JAEJOONG! CỨU CON TÔI! XIN HÃY CỨU LẤY VỢ CON TÔI! LÀM ƠN CỨU LẤY HỌ! LÀM ƠN!!!!!!!!!!!!!!!!!
END 51
Yunho không trả lời, hắn quá quen thuộc rồi câu nói sáo rỗng từ những kẻ tự xưng là đối tác trung thành. Nhưng không sao, hắn còn cần họ và hắn có thể chấp nhận những điều này. Chỉ cần ngân hàng có thể trở về quỹ đạo vốn có của nó thì mọi chuyện đều có thể chấp nhận được dù miễn cưỡng hay không.
Nhìn bầu trời đêm không ánh sao, Yunho chợt nghĩ về Jaejoong. Bây giờ cậu đang làm gì? Đang ngủ hay chờ hắn? Có khó chịu vì thai hành không? Đến khi nào hắn có thể bế baby? Hắn biết bản thân vẫn không hào hứng đón nhận sinh linh mới này nhưng vì Jaejoong, hắn có thể chấp nhận tất cả. Chỉ cần cậu vẫn bên cạnh hắn, như vậy là quá đủ rồi. Nhưng… Mắt phải hôm nay cứ giật và hắn không thích điều đó.
Tôi đi vệ sinh!
Yunho mỉm cười lịch sự trước khi rời bàn, cuộc “họp" này có lẽ kéo dài đến tận khuya nên hắn cần gọi điện thoại để Jaejoong mau ngủ sớm. Bước ra ngoài, không khí lạnh xộc vào mũi khiến sự mệt mỏi trên gương mặt hắn giảm đi đôi chút, nhưng cái nhìn của những nhân viên ở đây đối với hắn lại khiến hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Anh ấy đẹp trai như thế, thật tiếc cho anh ấy"
“Tớ cũng mới biết, không ngờ thật! Có chồng đẹp trai tài giỏi như thế mà vẫn còn muốn… haizzz tớ thật không hiểu nổi thời nay. Có phải cậu ta quá tham lam chăng?"
“Suỵt! nói nhỏ thôi"
“Haizz thật tội nghiệp! A…"
Giật mình khi người đàn ông điển trai trong câu chuyện của họ bổng xuất hiện ngay trước mắt với gương mặt ẩn hiện sự giận dữ, ba đôi mắt nhìn nhau cầu cứu nhưng họ chẳng thể làm gì ngoài việc phải đối mặt với Yunho.
Các cô vừa nhìn tôi vừa nói cái gì? – Yunho nghiêm mặt – Nhân viên ở đây có thói quen nói xấu khách hàng àh?
Ah… không phải… chúng tôi chỉ là…. – một nhân viên ấp úng.
Vâng… chúng tôi không phải nói anh đâu, chúng tôi chỉ nói về nhân vật chính trong phim mà chúng tôi xem thôi! – nhân viên thứ hai liếc nhìn hắn bằng đôi mắt ái ngại.
Tôi cần nói chuyện với quản lý các cô!
A… khoan… thật ra chúng tôi….
Im lặng lắng nghe ba nhân viên kể lại sự việc, có Chúa mới biết hiện giờ Yunho giân dữ đến mức nào. Hắn đang điên lên vì ghen, Jaejoong dám lén hắn gặp Hyun Bin và cả hai đang ở cùng một phòng trong khách sạn này? Chỉ sáng nay thôi, cậu đã nói yêu hắn, cũng chỉ sáng nay thôi, cậu đã khẳng định bản thân đã không còn vươn vấn với Hyun Bin. Hắn tin cậu như thế và bây giờ, đáp lại lòng tin của hắn chính là cậu và tên tình đầu kia thuê cùng một phòng?
Trong khi đó…
Hyun Bin ah! Anh điên rồi! Anh điên rồi! Dừng lại, dừng lại… đừng… đừng làm vậy!
Jaejoong chật vật đẩy con người đang bị dục vọng chiếm hữu sang một bên trong sợ hãi. Người này thật sự là Hyun Bin sao? Cậu không tin! Hyun Bin hiền lành như thế không đời nào làm ra những việc như thế này trong khi anh đã khẳng định với cậu họ đã trở thành bạn. Nhưng… nhưng… điều khiến Jaejoong lo lắng nhất không phải là điều này mà là….
“BANG"
Y… Yunho?
Cơ thể Yunho run lên vì cảnh tượng trước mắt, hắn đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
KHỐN KIẾP! MÀY ĐANG LÀM CÁI GÌ?
“BỐP"
Tay Yunho run lên với những đường gân xanh giận dữ, hắn hoàn toàn để mặc cảm xúc chiếm lấy lý trí. Hắn không cần biết ai đúng ai sai, hắn cũng không muốn nghe Jaejoong đang cuống cuồng giải thích. Hắn chỉ muốn đánh chết Hyun Bin, đánh chết anh thì hắn sẽ không lo lắng Jaejoong rời xa mình, đánh chết anh thì hắn sẽ hoàn toàn chiếm được trái tim của Jaejoong. Hyun Bin đang làm gì với vợ hắn? Anh dám hôn Jaejoong? Anh dám cởi áo cậu? Khốn kiếp! hắn muốn giết người! hắn thật sự muốn giết người!
ANH AH! ĐỪNG MÀ… YUNHO AH! MỌI CHUYỆN KHÔNG NHƯ ANH NGHĨ ĐÂU. EM VÀ HYUNBIN KHÔNG CÓ GÌ CẢ. ANH ẤY BỊ LÀM SAO ĐÓ, ANH ẤY KHÔNG CỐ Ý ĐÂU! YUNHO AH! NGHE EM NÓI ĐƯỢC KHÔNG? EM KHÔNG PHẢN BỘI ANH! EM KHÔNG CÓ PHẢN BỘI ANH! EM YÊU ANH!
EM IM NGAY CHO TÔI!
Yunho hét lên đầy giận dữ khi tiếng yêu phát ra từ môi Jaejoong. Yêu? Cậu yêu hắn? Đúng! Cậu có thể nói yêu hắn hàng trăm hàng ngàn lần nhưng trái tim cậu đã bao giờ đập vì hắn? Yêu? Cậu hoàn toàn không có tư cách nói từ đó, hắn đã yêu cậu nhiều như thế, hắn đã tin cậu nhiều như thế và hắn nguyện chấp nhận tất cả chỉ vì cậu. Thế mà…. Hắn thật sự phát điên rồi, hắn phát điên vì cậu!
Yunho ah…
Jaejoong nhìn người chồng vừa thân quen vừa xa lạ của mình. Cậu không nói dối, cậu không phản bội hắn. Chính bản thân cậu cũng không hiểu mọi chuyện thật sự là thế nào. Cậu nhớ đã đến đây theo lời thông báo của nhân viên khách sạn, cậu nhớ mình đã vào phòng và rồi… cơn đau ập vào sau đầu khiến cậu không biết gì cả. Đến khi tỉnh lại, cậu nhìn thấy đôi mắt ngập tràn dục vọng của Hyun Bin, anh hôn cậu, vuốt ve và liên tục nói yêu cậu. Sự chống trả yếu ớt của một kẻ mang thai không khiến anh dừng lại nhưng Jaejoong biết Hyun Bin không cố ý, một người hiền lành nhút nhát như anh sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như thế này. Tất cả có thể do ai đó sắp xếp, cậu đã cố giải thích, đã cố trấn tĩnh cơn giận dữ của Yunho nhưng… hắn không tin cậu… Yunho không tin cậu…
Tôi không muốn bị bẽ mặt ở đây! – hít sâu một hơi sau khi ném một Hyun Bin mềm nhũn thất thần sang một bên, Yunho nhìn lại người vợ vẫn còn ngỡ ngàng sau tiếng nạt nộ của mình – Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này ở nhà!
Yunho quay ra cửa, hắn thật sự rất giận! Rất rất giận! Hắn không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ khi mọi chuyện có liên quan đến Jaejoong. Hắn cố gắng để bản thân thật bình tĩnh để lắng nghe nhưng mỗi khi nhìn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cậu, hắn lại không muốn nghe giải thích nữa. Hắn thật sự… thật sự…
Em không làm gì cả! – Jaejoong lau nhanh nước mắt và nhìn ra ngoài cửa xe, cậu thật sự muốn giải thích rất nhiều nhưng khi nhìn gương mặt Yunho, những lời giải thích lại nuốt vào trong – Nếu anh yêu em thật lòng, anh sẽ tin em.
Yunho vẫn im lặng láy xe về nhà, hắn không muốn nói chuyện vào lúc này, hắn cần phải bình tĩnh, hắn luôn nhắc mình phải bình tĩnh nhưng hắn thật muốn cho Jaejoong một bạt tay cảnh cáo. Cậu quá đáng lắm, thậm chí, cậu không nhìn hắn để giải thích.
Nếu anh yêu em thật lòng, anh sẽ tin em!
Jaejoong lặp lại câu nói của mình khi cả hai đã về đến nhà, thật hoàn hảo, bố mẹ đã đi dự tiệc, Ara đi chơi có lẽ đến sáng mới về. Sẽ không ai biết sự việc ngày hôm nay và nó sẽ được giải quyết giữa hai người.
Tại sao lại đến đó? – Yunho hỏi lạnh.
Yunho ah! Em thật sự không có làm gì cả. Em ở nhà, nhân viên khách sạn nói Hyun Bin đang ở đó… anh ấy có chuyện và cứ nhắc đến em nên.. em phải đến. Sau khi đến, em bị đánh vào đầu ngất đi. Khi tỉnh lại, em thấy Hyun Bin… như thế… rồi… anh vào… Nhưng anh tin em, em hoàn toàn không phản bội anh, cả Hyun Bin cũng không cố ý. Em tin anh ấy không cố ý. Ánh mắt anh ấy rất lạ, không phải là Hyun Bin nữa. Anh ấy chắc chắn bị thuốc hay bị làm gì đó mới như thế. Anh ấy… ngay cả nắm tay em cũng không dám thì không thể như thế được. Anh tin em được không!
Jaejoong vẫn giải thích, cậu thành khẩn nhìn con người lạnh lùng đang uống rượu trên ghế, cậu thật sự muốn lạnh lùng và nói “Nếu em giải thích thì anh tin em sao?" nhưng cậu vẫn không thể, cậu muốn Yunho tin tưởng cậu, cậu hoàn toàn không phản bội hắn. Đúng! Cậu đã từng yêu Hyun Bin, đã từng hận hắn đến thấu xương tủy. Nhưng bây giờ, người cậu chọn là hắn, người cậu yêu cũng là hắn. Hyun Bin đã là quá khứ, cậu đã từ bỏ sự chân thành của Hyun Bin, đã khiến trái tim anh có một vết thương thật sâu chỉ vì yêu hắn. Nên dù thế nào, cậu cũng phải giải thích cho hắn hiểu, là cậu yêu hắn! Cậu rất yêu hắn!
NÓ LÀM GÌ THÌ MẶC NÓ, EM ĐẾN LÀM GÌ? NÓ CÓ TƯ CÁCH GÌ GỌI EM? EM LÀ VỢ CỦA TÔI, VỢ CỦA JUNG YUNHO CHỨ KHÔNG PHẢI HYUNBIN. NGƯỜI EM CẦN QUAN TÂM LÀ TÔI CHỨ KHÔNG PHẢI NÓ. THẬM CHÍ NÓ CHẾT NGOÀI ĐƯỜNG CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN CỦA EM! – Yunho điên tiết quát, Jaejoong thật quá đáng, cậu thậm chí bên vực Hyun Bin ngay khi giải thích với hắn.
Yunho ah! Anh tin em được không! Em và Hyun Bin bây giờ chỉ là bạn, là bạn thôi. Anh ấy và em đã không như anh nghĩ nữa. Bây giờ em có anh, có con, em không phải kẻ được voi đòi tiên, cũng không phải kẻ xấu xa đến mức lén chồng ngoại tình. Anh tin em được không! Anh biết mà, anh nhất định biết tất cả không phải là trùng hợp mà. Anh bình tĩnh lại được không?
Bình tĩnh? Em nói tôi bình tĩnh? Nhìn thấy vợ mình chung giường với thằng đàn ông khác em nghĩ tôi có thể bình tĩnh sao? – Yunho nghiến răng, hắn thật sự không biết bản thân còn có thể nhẫn nhịn đến khi nào nữa – Em nghĩ tôi là thánh àh?
Cơ bản anh không tin em! – Jaejoong lắc đầu nhìn Yunho, cậu cảm thấy mệt mỏi và thất vọng… cậu muốn khóc.
Tin? Tôi tin em! Tôi đã tin em. Em nói yêu tôi, tôi tin em. Em nói sẽ cùng tôi suốt đời, tôi tin em. Em nói đã không còn yêu Hyun Bin, tôi cũng tin em. Hôm nay, em ngủ với nó, em còn bắt tôi tin em?
EM THẬT SỰ KHÔNG CÓ NGỦ VỚI HYUNBIN! EM PHẢI NÓI ĐẾN KHI NÀO ANH MỚI TIN EM? TÌNH YÊU CỦA EM DÀNH CHO ANH, TRÁI TIM EM CŨNG DÀNH CHO ANH. CHÚNG TA THẬM CHÍ ĐÃ HẠNH PHÚC, ĐÃ CÓ BABY! CHỈ MỘT THỜI GIAN NỮA, CHÚNG TA SẼ LÀ MỘT GIA ĐÌNH TRỌN VẸN. MỌI THỨ EM ĐỀU DÀNH CHO ANH, ANH CÒN MUỐN NHƯ THẾ NÀO NỮA. THẬM CHÍ KHI EM GIẢI THÍCH, ANH CÓ NGHIÊM TÚC LẮNG NGHE EM? EM VAN ANH HÃY TỈNH TÁO SUY XÉT, ANH ĐÃ LÀM GÌ VỚI EM? ANH NHÌN EM KHINH BỈ NHƯ THẾ, ANH BẢO EM PHẢI LÀM SAO NỮA ANH MỚI TIN?
CON? THẬM CHÍ TÔI KHÔNG BIẾT NÓ CÓ THẬT LÀ CON TÔI KHÔNG HAY LÀ CON CỦA THẰNG KHÁC, CON CỦA HYUNBIN! ĐÓ LÀ LÝ DO MÀ HAI NGƯỜI CỨ LIÊN LẠC, KHÔNG CHỊU CHẤM DỨT.
“BỐP"
Yunho! Anh có thể mắng em, có thể đánh em nhưng anh không thể nói con chúng ta là con của người khác! – bàn tay Jaejoong run rẩy khi để lại năm vệt đỏ trên mặt Yunho. Cậu đau lòng nhìn vệt đỏ tứa máu đó nhưng cậu không cho phép Yunho nói điều đó. Con là của hắn và cậu, là bảo bối của hắn và cậu. hắn không được tức giận sinh linh đáng thương này.
Không cho tôi nói thì tôi càng phải nói. Làm sao tôi biết được trước khi kết hôn với tôi, em có ngủ với nó không. Thậm chí em có thể ngủ với nó hàng trăm lần trước khi đến với tôi và đứa trong bụng em chắc gì là con của tôi! – Yunho tức giận nhìn Jaejoong. Cậu tát hắn? Cậu nhìn hắn bằng đôi mắt giận dữ? Hắn nói sai sao? Ngay từ đầu, đứa con đã không phải của hắn, chỉ vì yêu cậu, hắn đã chấp nhận, đã quyết chôn vùi bí mật này nhưng… bây giờ, hắn không thể nữa.
ANH KHÔNG ĐƯỢC NÓI NHƯ THẾ, NÓ LÀ CON ANH! LÀ CON CHÚNG TA! ĐỪNG ĐỂ EM THẤT VỌNG VỀ ANH YUNHO AH!
Con chúng ta? Tôi không chào đón nó! Tôi ghét nó, thậm chí tôi đã muốn giết nó. Nếu em muốn có con, tôi có thể cho em, em muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho em bấy nhiêu. Nhưng tôi không muốn nó, tôi ghét nó! – Yunho nghiến răng – Em biết tôi sốc như thế nào khi biết em có con không? Tôi hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác của một người cha. Vì em mà tôi cố gắng tiếp nhận nó, tôi không hoan nghênh nó nhưng vì em tôi sẵn sàng chấp nhận. Tôi đã làm mọi thứ vì em như thế, còn em? Em làm cái gì cho tôi?
Anh… Anh đã từng muốn giết… con? – Jaejoong không thể tin được người đàn ông đang đứng trước mặt mình có thể nói ra điều đó. Cho dù hắn tức giận, hắn cũng không nên nói như thế. Nhưng khoan… Giết? Đoạn ký ức mà cậu vô tình quên lãng đột ngột tái hiện, chân thật đến mức cậu cảm thấy không thể thở nổi – Những lần đi khám của em… anh đều nói bận là vì điều này? Anh không muốn? Còn có… ly nước anh hất đổ… cả thuốc? Đừng nói với em…
Thì sao? Tôi không muốn có nó. Tôi ghét nó! TÔI GHÉT NÓ!
“BỐP"
Hai cái tát không khiến Yunho tỉnh táo, trái lại hắn càng trở nên giận dữ và điên cuồng hơn bao giờ hết. Hắn ghét đứa nhỏ đó có gì sai? Jaejoong không hiểu hắn đã nhẫn nhịn đến như thế nào. Cậu chỉ đổ lỗi chổ hắn và bây giờ, cậu nhìn hắn bằn ánh mắt thất vọng lẫn giận dữ. Bây giờ người sai là hắn sao? Đổi lại là hắn sao?
Yun… Yunho… anh … tại sao vậy? TẠI SAO? NGAY TỪ ĐẦU ANH ĐÃ KHÔNG TIN EM. NGAY CẢ CON ANH CŨNG KHÔNG TIN THẾ THÌ ANH MUỐN EM GIẢI THÍCH CÁI GÌ ĐÂY?
Jaejoong gần như phát điên, cậu đấm mạnh vào ngực hắn, muốn nhìn xem trái tim của hắn màu gì mà sao tàn nhẫn với cậu đến như vậy. Hóa ra, hắn chưa bao giờ thực sự tin cậu, hắn vẫn chưa một lần tin cậu nghiêm túc. Mọi chuyện hắn làm, mọi điều hắn nói, cả việc trông chờ, hoan nghênh của hắn và đổi lại hắn âm thầm giết chết sinh linh nhỏ bé. Khó thở quá, cậu không thể thở được! Thật sự quá thất vọng, cậu không bao giờ nghĩ rằng Yunho lại như thế…
Em… Jaejoong? Jaejoong! Jaejoong! Sao vậy? Em sao vậy?
Hốt hoảng đỡ lấy cơ thể đang quỵ xuống của Jaejoong, cậu sao thế này? Tại sao trở nên run rẩy như vậy? Tại sao lại lạnh như vậy?
Jae… Jaejoong? Sao vậy?
Đau quá… đau… Bụng…
Không suy nghĩ thêm, Yunho vội vã đưa Jaejoong vào bệnh viện. Hắn sợ hãi cảm giác nhìn Jaejoong suy yếu mà không thể làm gì. Hắn chán ghét cảm giác bất lực này. Tại sao Jaejoong lại trở nên như thế?!
BÁC SĨ! BÁC SĨ!
Jaejoong được cấp tốc đưa vào phòng cấp cứu trong sự lo lắng của Yunho, hắn muốn đi cùng như không được phép. Nhìn y tá chạy đến chạy đi càng khiến hắn thêm hoảng loạn.
Một giờ trôi qua.
Rồi hai giờ.
Y tá vẫn như cũ, hối hả.
Hắn vẫn như cũ, lo lắng.
Bác sĩ… vợ tôi sao rồi? – vội chắn trước vị bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng mổ, Yunho lo lắng hỏi.
Anh là người nhà? Tôi đã dặn bao nhiêu lần rằng thai phụ trong thời kỳ sắp sinh rất nguy hiểm. Tuyệt đối không được làm cậu ấy xúc động mạnh. Bây giờ cậu ấy có dấu hiệu sinh non, chúng tôi phải lập tức mổ lấy đứa bé ra.
Có nguy hiểm không?
Đứa nhỏ rất khỏe nhưng người mẹ đang trong tình trạng không tốt. Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Bỏ nó đi, cứ việc bỏ nó. Cứu Jaejoong!
Yunho hoảng loạn với những câu nói rời rạc, hắn không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của vị bác sĩ đối diện. Hắn cần Jaejoong, giờ phút này, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài Jaejoong. Hắn chỉ cần Jaejoong mà thôi.
Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cả hai!
Bác sĩ lại vội vã rời đi, hắn lại thất thần ngồi trước cửa phòng mổ. Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua như trêu chọc sự kiên nhẫn vốn đã mỏng manh của hắn. Nhưng… càng lo lắng, càng sợ hãi bao nhiêu, đầu hắn càng tỉnh táo bấy nhiêu. Hắn nhớ lại những lời nói của Jaejoong, những câu nói tàn nhẫn của mình, hắn suy xét lại tất cả và…
CỨU JAEJOONG! CỨU CON TÔI! XIN HÃY CỨU LẤY VỢ CON TÔI! LÀM ƠN CỨU LẤY HỌ! LÀM ƠN!!!!!!!!!!!!!!!!!
END 51
Tác giả :
Rồng