Đản Sinh Vương Phi
Chương 54: Nữ nhân đáng giận
Trên đường, thái độ của Diêm Vô Xá đối với Đinh Ny thật sự làm cho Yên Chi phát điên, hận không thể lập tức cắt lấy đầu nữ nhân kia, đem nàng trực tiếp ném xuốn núi. Thánh Tuyết trước sau như một bình tĩnh, tầm mắt gắt gao nhìn chăm chú vào hai người ngọt ngào ở phía trước, không biết sau khi Minh Vương khôi phục trí nhớ, nữ nhân kia sẽ như thế nào?
Có chút chờ mong.
Chính là tình huống hiện tại thật sự làm cho đồ nhi đau lòng……
Phi Nhi oa ở trong lòng Đạt Y Đồ, khuôn mặt chôn ở trong ngực của hắn, nhắm mắt lại, không nhìn tới, không thèm nghĩ nữa, tận lực làm cho chính mình thoải mái, xem nhẹ tiếng cười thanh thúy ấy, xem nhẹ trận đau lòng kia.
Một lúc lâu sau, phía trước xuất hiện một doanh trại hùng vĩ, chiếm cứ toàn bộ đỉnh núi. Liếc mắt nhìn lại một cái, một loạt lều trại màu đỏ sắp xếp chỉnh tề, vài sợi khói trắng yếu ớt phiêu phiêu.
“Mọi người chuẩn bị nghênh chiến!"
Diêm Vô Xá đột nhiên quát to, Phi Nhi lập tức ngẩng đầu, theo phương hướng Đa Duy hò hét nhìn lại, thoáng nhìn một đám người đứng trước cửa sơn trại , người người tay cầm binh khí, ánh mặt trời chiếu xuống phát ra hào quang chói mắt. Trên trăm con ngựa cao to, thở khí hí vang, vó ngựa gõ gõ vào nền đất, vận sức chờ phát động.
Phi Nhi quay đầu, nhăn mi, đối Đạt Y Đồ hỏi: “Có thể không đánh hay không?"
Lam mâu nheo lại, hơi hơi lắc đầu.
“Vậy Đa Duy……"
Nàng lại nghĩ tới lần giết chóc đó, trận huyết chiến cùng những hài cốt đó. Tựa hồ Đa Duy vừa động thủ, nhất định là thi hoành phiến dã, sinh linh đồ thán. Trước kia nàng có thể khuyên bảo một chút, hắn hiện tại……
Ai tới ảnh hưởng?
Ở phía trước, một tuấn mã màu trắng chạy vội mà đến, còn không có nhìn thấy bộ mặt của người cưỡi ngựa, chỉ thấy Đinh Ny đột nhiên bay vọt lên, thân ảnh mảnh khảnh trong chớp mắt đã lẻn đến trước đầu ngựa. Ngón tay chuyển động, từ ống tay áo rút ra một thanh chủy thủ tinh xảo. Khuôn mặt tinh xảo hiện lên một nét cười quyến rũ, tựa như xinh đẹp, lại âm trầm làm cho trái tim người ta băng giá.
“Ha ha……" Hai tiếng cười lạnh, nam nhân còn chưa kịp phản ứng, cổ chợt lạnh, đầu đã rời khỏi thân thể, tóc bị nắm trụ, đôi mắt khủng hoảng nhìn thân thể chính mình rơi xuống ngựa.
Đinh Ny cầm đầu người, kéo nhanh dây cương, quay đầu ngựa lại, chạy đến bên người Diêm Vô Xá, thân ảnh màu đỏ trở lại trong ngực của hắn.
Diêm Vô Xá liếc mắt một cái đầu người trong tay của nàng, mỉm cười nhéo nhéo chiếc cằm tinh tế, nhẹ giọng nói: “Thân thủ thật là lợi hại, bổn vương thích."
“Hì hì, như vậy mới xứng với danh hào Minh Vương phi."
“Nga? Ny nhi muốn làm Vương phi?"
Đinh Ny thấy hắn vừa hỏi, lập tức ủy khuất nhăn mi, chu miệng lên: “Chẳng lẽ Vương gia không phải muốn nhận ta làm phi tử sao?"
“Bổn vương tạm thời còn chưa tính cưới vợ ."
“Vậy cũng không cần phải lo lắng a, ta sợ Vương gia sẽ bị nữ nhân khác cướp đi."
“Yên tâm, ta là của ngươi."
“Hì hì!" Đinh Ny cười khẽ oa ở trong ngực Diêm Vô Xá, đem đầu người ném tới trước, kiêu ngạo nhìn đám tộc nhân phía trước.
Đạt Y Đồ trì mã đi đến bên cạnh Diêm Vô Xá, lam mâu hơi lo lắng hỏi: “Đại ca, còn chưa đàm phán đã ra tay giết người, thật sự không ổn."
Diêm Vô Xá liếc mắt một cái, lộ ra một chút tà ác tươi cười: “Chẳng lẽ bổn vương còn sợ bộ lạc nho nhỏ này sao?"
“Nhưng mà……"
“Không cần nhiều lời!" Đại chưởng vung ra, đánh gãy lời nói Đạt Y Đồ,“Minh Môn chúng tướng nghe lệnh."
“Dạ!"
“Người phản kháng, giết không tha."
“Dạ!"
Đạt Y Đồ mày tủng rất cao, huyết tinh đã muốn phát sinh, chuyện cho tới bây giờ đành phải cứng rắn mà thử đi thương lượng với họ. Tuy rằng cơ hội thực nhỏ bé, nhưng vì giảm bớt thương vong, phải cố gắng.
Đỗ Yến đi đến bên cạnh Đạt Y Đồ, hướng hắn thấp giọng nói: “Ta đi xem Diêm thúc thúc, các ngươi thương lượng đối sách."
“Ân."
Yên Chi cùng Thánh Tuyết chia ra, đi đến hai bên hắn, làm tốt công việc chuẩn bị tác chiến, ở trước mắt bao người đi vào giữa trận địa của địch nhân.
Đạt Y Đồ đi đến trước mặt Ô Mộc tộc trưởng, đối diện hai tròng mắt phun hỏa của hắn, trầm thấp nói: “Thật có lỗi, nữ nhân ra tay kia cũng không phải người của Đạt Mỗ Tộc, bổn vương còn chưa kịp……"
“Hãy bớt sàm ngôn đi!"
“Hưu!" Toàn thể chiến sĩ giơ vũ khí lên cao, đao phong sắc bén chỉ hướng bốn người bọn họ.
Phi Nhi bỗng dưng nhăn mi lại, quay đầu nhìn mặt Đạt Y Đồ, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
Bên hông đại chưởng chậm rãi buộc chặt, Đạt Y Đồ đem nàng tiến vào trong lòng, tay phải đem dây cương giao cho nàng, đồng thời trả lời: “Bổn vương đại biểu Đạt Mỗ Tộc thật lòng xin lỗi, nếu tộc trưởng có thể từ bỏ chiến tranh, bổn vương có thể đáp ứng Ô Mộc tộc một điều kiện."
“Nếu bổn tọa muốn nữ nhân kia lấy mạng đền mạng?"
“Thỉnh các hạ suy xét, buông tha cho, bởi vì…… Nàng là nữ nhi của Minh Vương."
“Nga? Vậy trận chiến tranh này là tất nhiên."
Phi Nhi quay đầu lại, nhìn tộc trưởng, nghiêm túc nói: “Muốn đánh, nhất định máu chảy thành sông, chẳng lẽ không thể cho Đạt Mỗ Tộc bù lại sai lầm, chấm dứt tàn sát sao?"
Tộc trưởng thế này mới phát hiện tiểu nhân nhi trong lòng Đạt Y Đồ, nghiêng đầu nheo đôi mắt lại nhìn nàng: “Ngươi là ai?"
Đạt Y Đồ lập tức bá đạo trả lời: “Vương phi của bổn vương !"
“Nga? Có vài phần khí phách nữ nhi thảo nguyên."
Phi Nhi thấy hắn có sự thay đổi, tiếp tục khuyên bảo: “Một mạng người quả thật là vật báu vô giá, chỉ là sai lầm đã phát sinh, chẳng lẽ muốn cho càng nhiều người bởi vì sự việc này phải trả giá bằng sinh mệnh sao? Chỉ cần tộc trưởng nói ra điều kiện, Đạt Mỗ Tộc ta nhất định sẽ tận lực mà làm."
Tộc trưởng mặt nhăn nhíu, cùng tử mâu không chớp mắt nhìn nhau, hắn đương nhiên biết được thực lực của Minh Vương, cũng biết Minh Môn trợ giúp Đạt Mỗ Tộc, tiểu cô nương này nói cũng không phải không có đạo lý, nếu đắc tội Minh Vương, nhất định sẽ thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Mọi người trong khi chờ đợi đều đi vào suy nghĩ sâu xa, một lát sau, tộc trưởng trầm thấp hỏi: “Ngươi tên là gì?"
“……"
Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, Phi Nhi nhất thời không có chủ ý.
Đạt Y Đồ thay nàng trả lời: “Diêm Phi Nhi, nữ nhi Minh Vương."
“Minh Vương còn chưa thành thân, như thế nào lại có nữ nhi lớn như vậy?"
“Tộc trưởng, việc này không phải là trọng yếu." Phi Nhi nhắc nhở một câu,“Chúng ta muốn nghe quyết định của ngươi."
Tộc trưởng gật gật đầu, thở dài thật sâu: “Đi, bổn tọa nể mặt Nguyên Vương ngươi, có thể từ bỏ chiến tranh, dĩ hòa di quý, thậm chí cùng Đạt Mỗ Tộc thành lập đồng minh."
“Cám ơn tộc trưởng." Phi Nhi lộ ra tươi cười hưng phấn, chính là câu nói tiếp theo làm cho mọi người bỗng nhiên nặng nề.
“Để cho Vương phi ở Ô Mộc tộc làm khách ba ngày, như thế nào?"
“Không!" Thánh Tuyết là người đầu tiên đứng lên, cự tuyệt hắn,“Ta lấy danh nghĩa Tuyết tộc mà thề, tuyệt đối không thể để nàng lưu lại."
“Muốn lưu lại nàng, hỏi qua kiếm của ta!" Xích long kiếm của Yên Chi bỗng dưng xuất hiện trước mắt.
Đạt Y Đồ theo bản năng dùng áo choàng che đậy thân thể Phi Nhi, không cho hắn lại có cơ hội đánh giá.
Tộc trưởng xẹt qua toàn bộ những người bảo hộ Phi Nhi, mỉm cười gật gật đầu, sau đó cười ha hả: “Ha ha ha! Xem ra Vương phi này thật được lòng người, bổn tọa chính là hay nói giỡn."
“Tộc trưởng! Bổn vương không thích loại vui đùa này."
“Đi! Bổn tọa đáp ứng tạm dừng chiến tranh, cùng Đạt Mỗ Tộc kết làm đồng minh, nhưng Nguyên Vương cần bồi thường một ngàn lượng cấp cho người nhà vị lãnh tướng kia, việc này coi như từ bỏ."
“Hảo!"
Mọi người nhất thời nhẹ nhàng thở ra, Phi Nhi vội vàng chắp tay, đối Ô Mộc tộc tộc trưởng thản nhiên cười: “Tộc trưởng thâm minh đại nghĩa, quả nhiên là anh hùng chốn thảo nguyên."
Tộc trưởng không nói gì, chính là nhìn vào Phi Nhi đáng yêu, cảm thấy trước mắt có điểm choáng váng.
Một tiểu cô nương ngọt ngào……
Có chút chờ mong.
Chính là tình huống hiện tại thật sự làm cho đồ nhi đau lòng……
Phi Nhi oa ở trong lòng Đạt Y Đồ, khuôn mặt chôn ở trong ngực của hắn, nhắm mắt lại, không nhìn tới, không thèm nghĩ nữa, tận lực làm cho chính mình thoải mái, xem nhẹ tiếng cười thanh thúy ấy, xem nhẹ trận đau lòng kia.
Một lúc lâu sau, phía trước xuất hiện một doanh trại hùng vĩ, chiếm cứ toàn bộ đỉnh núi. Liếc mắt nhìn lại một cái, một loạt lều trại màu đỏ sắp xếp chỉnh tề, vài sợi khói trắng yếu ớt phiêu phiêu.
“Mọi người chuẩn bị nghênh chiến!"
Diêm Vô Xá đột nhiên quát to, Phi Nhi lập tức ngẩng đầu, theo phương hướng Đa Duy hò hét nhìn lại, thoáng nhìn một đám người đứng trước cửa sơn trại , người người tay cầm binh khí, ánh mặt trời chiếu xuống phát ra hào quang chói mắt. Trên trăm con ngựa cao to, thở khí hí vang, vó ngựa gõ gõ vào nền đất, vận sức chờ phát động.
Phi Nhi quay đầu, nhăn mi, đối Đạt Y Đồ hỏi: “Có thể không đánh hay không?"
Lam mâu nheo lại, hơi hơi lắc đầu.
“Vậy Đa Duy……"
Nàng lại nghĩ tới lần giết chóc đó, trận huyết chiến cùng những hài cốt đó. Tựa hồ Đa Duy vừa động thủ, nhất định là thi hoành phiến dã, sinh linh đồ thán. Trước kia nàng có thể khuyên bảo một chút, hắn hiện tại……
Ai tới ảnh hưởng?
Ở phía trước, một tuấn mã màu trắng chạy vội mà đến, còn không có nhìn thấy bộ mặt của người cưỡi ngựa, chỉ thấy Đinh Ny đột nhiên bay vọt lên, thân ảnh mảnh khảnh trong chớp mắt đã lẻn đến trước đầu ngựa. Ngón tay chuyển động, từ ống tay áo rút ra một thanh chủy thủ tinh xảo. Khuôn mặt tinh xảo hiện lên một nét cười quyến rũ, tựa như xinh đẹp, lại âm trầm làm cho trái tim người ta băng giá.
“Ha ha……" Hai tiếng cười lạnh, nam nhân còn chưa kịp phản ứng, cổ chợt lạnh, đầu đã rời khỏi thân thể, tóc bị nắm trụ, đôi mắt khủng hoảng nhìn thân thể chính mình rơi xuống ngựa.
Đinh Ny cầm đầu người, kéo nhanh dây cương, quay đầu ngựa lại, chạy đến bên người Diêm Vô Xá, thân ảnh màu đỏ trở lại trong ngực của hắn.
Diêm Vô Xá liếc mắt một cái đầu người trong tay của nàng, mỉm cười nhéo nhéo chiếc cằm tinh tế, nhẹ giọng nói: “Thân thủ thật là lợi hại, bổn vương thích."
“Hì hì, như vậy mới xứng với danh hào Minh Vương phi."
“Nga? Ny nhi muốn làm Vương phi?"
Đinh Ny thấy hắn vừa hỏi, lập tức ủy khuất nhăn mi, chu miệng lên: “Chẳng lẽ Vương gia không phải muốn nhận ta làm phi tử sao?"
“Bổn vương tạm thời còn chưa tính cưới vợ ."
“Vậy cũng không cần phải lo lắng a, ta sợ Vương gia sẽ bị nữ nhân khác cướp đi."
“Yên tâm, ta là của ngươi."
“Hì hì!" Đinh Ny cười khẽ oa ở trong ngực Diêm Vô Xá, đem đầu người ném tới trước, kiêu ngạo nhìn đám tộc nhân phía trước.
Đạt Y Đồ trì mã đi đến bên cạnh Diêm Vô Xá, lam mâu hơi lo lắng hỏi: “Đại ca, còn chưa đàm phán đã ra tay giết người, thật sự không ổn."
Diêm Vô Xá liếc mắt một cái, lộ ra một chút tà ác tươi cười: “Chẳng lẽ bổn vương còn sợ bộ lạc nho nhỏ này sao?"
“Nhưng mà……"
“Không cần nhiều lời!" Đại chưởng vung ra, đánh gãy lời nói Đạt Y Đồ,“Minh Môn chúng tướng nghe lệnh."
“Dạ!"
“Người phản kháng, giết không tha."
“Dạ!"
Đạt Y Đồ mày tủng rất cao, huyết tinh đã muốn phát sinh, chuyện cho tới bây giờ đành phải cứng rắn mà thử đi thương lượng với họ. Tuy rằng cơ hội thực nhỏ bé, nhưng vì giảm bớt thương vong, phải cố gắng.
Đỗ Yến đi đến bên cạnh Đạt Y Đồ, hướng hắn thấp giọng nói: “Ta đi xem Diêm thúc thúc, các ngươi thương lượng đối sách."
“Ân."
Yên Chi cùng Thánh Tuyết chia ra, đi đến hai bên hắn, làm tốt công việc chuẩn bị tác chiến, ở trước mắt bao người đi vào giữa trận địa của địch nhân.
Đạt Y Đồ đi đến trước mặt Ô Mộc tộc trưởng, đối diện hai tròng mắt phun hỏa của hắn, trầm thấp nói: “Thật có lỗi, nữ nhân ra tay kia cũng không phải người của Đạt Mỗ Tộc, bổn vương còn chưa kịp……"
“Hãy bớt sàm ngôn đi!"
“Hưu!" Toàn thể chiến sĩ giơ vũ khí lên cao, đao phong sắc bén chỉ hướng bốn người bọn họ.
Phi Nhi bỗng dưng nhăn mi lại, quay đầu nhìn mặt Đạt Y Đồ, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
Bên hông đại chưởng chậm rãi buộc chặt, Đạt Y Đồ đem nàng tiến vào trong lòng, tay phải đem dây cương giao cho nàng, đồng thời trả lời: “Bổn vương đại biểu Đạt Mỗ Tộc thật lòng xin lỗi, nếu tộc trưởng có thể từ bỏ chiến tranh, bổn vương có thể đáp ứng Ô Mộc tộc một điều kiện."
“Nếu bổn tọa muốn nữ nhân kia lấy mạng đền mạng?"
“Thỉnh các hạ suy xét, buông tha cho, bởi vì…… Nàng là nữ nhi của Minh Vương."
“Nga? Vậy trận chiến tranh này là tất nhiên."
Phi Nhi quay đầu lại, nhìn tộc trưởng, nghiêm túc nói: “Muốn đánh, nhất định máu chảy thành sông, chẳng lẽ không thể cho Đạt Mỗ Tộc bù lại sai lầm, chấm dứt tàn sát sao?"
Tộc trưởng thế này mới phát hiện tiểu nhân nhi trong lòng Đạt Y Đồ, nghiêng đầu nheo đôi mắt lại nhìn nàng: “Ngươi là ai?"
Đạt Y Đồ lập tức bá đạo trả lời: “Vương phi của bổn vương !"
“Nga? Có vài phần khí phách nữ nhi thảo nguyên."
Phi Nhi thấy hắn có sự thay đổi, tiếp tục khuyên bảo: “Một mạng người quả thật là vật báu vô giá, chỉ là sai lầm đã phát sinh, chẳng lẽ muốn cho càng nhiều người bởi vì sự việc này phải trả giá bằng sinh mệnh sao? Chỉ cần tộc trưởng nói ra điều kiện, Đạt Mỗ Tộc ta nhất định sẽ tận lực mà làm."
Tộc trưởng mặt nhăn nhíu, cùng tử mâu không chớp mắt nhìn nhau, hắn đương nhiên biết được thực lực của Minh Vương, cũng biết Minh Môn trợ giúp Đạt Mỗ Tộc, tiểu cô nương này nói cũng không phải không có đạo lý, nếu đắc tội Minh Vương, nhất định sẽ thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Mọi người trong khi chờ đợi đều đi vào suy nghĩ sâu xa, một lát sau, tộc trưởng trầm thấp hỏi: “Ngươi tên là gì?"
“……"
Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, Phi Nhi nhất thời không có chủ ý.
Đạt Y Đồ thay nàng trả lời: “Diêm Phi Nhi, nữ nhi Minh Vương."
“Minh Vương còn chưa thành thân, như thế nào lại có nữ nhi lớn như vậy?"
“Tộc trưởng, việc này không phải là trọng yếu." Phi Nhi nhắc nhở một câu,“Chúng ta muốn nghe quyết định của ngươi."
Tộc trưởng gật gật đầu, thở dài thật sâu: “Đi, bổn tọa nể mặt Nguyên Vương ngươi, có thể từ bỏ chiến tranh, dĩ hòa di quý, thậm chí cùng Đạt Mỗ Tộc thành lập đồng minh."
“Cám ơn tộc trưởng." Phi Nhi lộ ra tươi cười hưng phấn, chính là câu nói tiếp theo làm cho mọi người bỗng nhiên nặng nề.
“Để cho Vương phi ở Ô Mộc tộc làm khách ba ngày, như thế nào?"
“Không!" Thánh Tuyết là người đầu tiên đứng lên, cự tuyệt hắn,“Ta lấy danh nghĩa Tuyết tộc mà thề, tuyệt đối không thể để nàng lưu lại."
“Muốn lưu lại nàng, hỏi qua kiếm của ta!" Xích long kiếm của Yên Chi bỗng dưng xuất hiện trước mắt.
Đạt Y Đồ theo bản năng dùng áo choàng che đậy thân thể Phi Nhi, không cho hắn lại có cơ hội đánh giá.
Tộc trưởng xẹt qua toàn bộ những người bảo hộ Phi Nhi, mỉm cười gật gật đầu, sau đó cười ha hả: “Ha ha ha! Xem ra Vương phi này thật được lòng người, bổn tọa chính là hay nói giỡn."
“Tộc trưởng! Bổn vương không thích loại vui đùa này."
“Đi! Bổn tọa đáp ứng tạm dừng chiến tranh, cùng Đạt Mỗ Tộc kết làm đồng minh, nhưng Nguyên Vương cần bồi thường một ngàn lượng cấp cho người nhà vị lãnh tướng kia, việc này coi như từ bỏ."
“Hảo!"
Mọi người nhất thời nhẹ nhàng thở ra, Phi Nhi vội vàng chắp tay, đối Ô Mộc tộc tộc trưởng thản nhiên cười: “Tộc trưởng thâm minh đại nghĩa, quả nhiên là anh hùng chốn thảo nguyên."
Tộc trưởng không nói gì, chính là nhìn vào Phi Nhi đáng yêu, cảm thấy trước mắt có điểm choáng váng.
Một tiểu cô nương ngọt ngào……
Tác giả :
Đoan Mộc Đồng