Đản Sinh Vương Phi
Chương 51: Quên mất lo lắng [ canh thứ hai ]
Một lát sau, thống khổ dần dần biến mất, Diêm Vô Xá buông mi ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Phi Nhi. Con ngươi đen nhu tình như nước, nâng ngón tay xẹt qua khuôn mặt tinh xảo kia, vừa rồi, lúc trúng mai phục, điều duy nhất khiến hắn không yên lòng chính là nàng.
Nếu hắn không còn đường thối lui, thoát không khỏi mai phục, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nam nhân khác sẽ xem xét nàng, tranh đoạt nàng, yêu thương nàng, có được nàng, thậm chí chiếm lấy nàng. Không! Nàng là của hắn, không thể để cho nam nhân khác đoạt lấy, chạm vào một chút cũng không được!
“Phi Nhi……" Hai tay đang cầm mặt của nàng, bỗng dưng hôn trụ môi của nàng, điên cuồng, thô lỗ, khát vọng, đòi hỏi hết thảy của nàng.
“Cha…… Ngô…… Đau…… Ngô!"
Kịch liệt hôn làm đau đầu lưỡi tiểu tử kia, hai tay đặt trên lồng ngực to lớn muốn đẩy ra, lại sợ chạm đến vết thương của hắn, đành phải mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Diêm Vô Xá không cho nàng có cơ hội thoát đi, bạc môi đuổi theo cánh môi mê người, một lát cũng không muốn tách ra, nàng sắp thở không nổi!
Vẫn là thích Đa Duy ôn nhu hơn……
“Ân……"
Diêm Vô Xá bất giác phát ra một tiếng khinh ngâm, tựa hồ hôn đã không thể thỏa mãn sự bá đạo đối với nàng. Đại chưởng bất giác tìm tới chiếc eo mảnh khảnh, kéo quần áo của nàng lên, chui vào.
“Diêm thúc thúc……"
Bên ngoài lều vải truyền đến thanh âm của Đỗ Yến, Diêm Vô Xá vội vàng đem quần áo của Phi Nhi sửa sang lại, áp chế nhụ dục, khẽ ôm lấy nàng.
Phi Nhi đem mặt vùi vào trong ngực Đa Duy, mặt đỏ tới mang tai, vừa rồi Đa Duy thật điên cuồng, hắn muốn nàng, nàng lại hoàn toàn không có ngăn cản. Nếu không phải Yến ca ca đến đúng lúc, như vậy, bọn họ có thể hay không……
Nàng vừa nghĩ tới dáng người cường tráng của Đa Duy, khuôn mặt tuấn tú mê người, tim liền đập mạnh. Thật xấu hổ.
Đỗ Yến kéo bố liêm, tay cầm một mâm đồ ăn, phía sau có một người hầu đi theo. Hắn đem bữa tối đặt ở trên bàn, hướng Diêm Vô Xá mỉm cười nói: “Diêm thúc thúc, dùng bữa tối."
“Nguyên Vương đâu?"
“Đang chiếu cố những tộc nhân bị thương, rất nhanh sẽ đến. Như thế nào? Miệng vết thương của thúc thúc sao rồi?" Đỗ Yến đi đến bên người hắn, xem xét thân thể của hắn, chỉ thấy có dấu vết màu đỏ, không thấy thương tích.
“Dược chữa thương của Phi Nhi rất hữu hiệu."
“Chính là độc kia……"
“Khụ…… Đừng lo lắng, sẽ tốt." Diêm Vô Xá dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng nói lung tung, Đỗ Yến gật gật đầu.
Phi Nhi ngẩng đầu, chống lại con ngươi đen của hắn: “Đa Duy, ta đi tìm nữ nhân kia, hỏi nàng giải dược."
“Không, Phi Nhi!" Diêm Vô Xá quả quyết mà từ chối nàng,“Ta sẽ không cho con đi mạo hiểm."
“Nhưng mà……"
“Việc này giao cho Minh Môn làm, con ở lại bên cạnh ta là tốt rồi." Hắn một khắc cũng không thể rời khỏi nàng, không thể không có nàng.
“Đa Duy……" Hai bàn tay mềm vòng trên hông của hắn, “Đừng quên ta."
“Ta tình nguyện chết cũng sẽ không quên con."
……
Sau khi dùng xong bữa tối, Đỗ Yến đem Tiệt Quyền Đạo buổi sáng Phi Nhi dạy biểu diễn cho Diêm Vô Xá xem, Diêm Vô Xá từ đầu tới cuối đều nhìn không rời mắt, thật thú vị. Không nghĩ tới Phi Nhi lại có thuật vật lộn hoàn mỹ như thế.
Đạt Y Đồ cùng Đỗ Yến đánh nhau, một hồi gặp gỡ đối thủ khó chơi, võ thuật thần kì, cơ hồ hoàn toàn không thể đoán ra được chiêu thức tiếp theo, một dấu hiệu cũng không có làm cho người ta khó lòng phòng bị.
“Ách……" Ngực Đạt Y Đồ lãnh một cước của Đỗ Yến, ai kêu, lui về phía sau vài bước.
“Hắc! Không có việc gì chứ?"
Đỗ Yến đi lên phía trước, mỉm cười vỗ vỗ bả vai hắn. “Không có việc gì, tốc độ thật nhanh."
“Đều là công lao của Phi Nhi, tốc độ của nàng còn nhanh hơn so với ta."
“Giáo dạy ta, bộ quyền này thật tuyệt diệu."
“Ta chỉ hiểu sơ một phần, tựa hồ còn có rất nhiều chỗ tinh diệu không có lĩnh ngộ, còn muốn cùng Diêm thúc thúc luận bàn vài ngày, hoặc là có thể hiểu biết thấu đáo một ít."
Diêm Vô Xá gật gật đầu, mỉm cười nói: “Hảo! Mấy ngày nay nghỉ ngơi, cùng nhau nghiên cứu."
Hai nam nhân nhìn về phía thiên hạ đang ăn trái cây, Phi Nhi cảm nhận được tầm mắt bọn họ, dừng lại động tác, miệng phình to, tò mò nháy mắt mấy cái, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Diêm Vô Xá mỉm cười lắc đầu, đối hai nam nhân nói: “Phỏng chừng nàng còn không biết chúng ta đang khen ngợi nàng."
Đỗ Yến nhịn không được nói một câu: “Bộ dáng hảo ngu ngốc."
“Ha ha ha!"
Phi Nhi nhìn ra khẩu hình của Đỗ Yến, trực tiếp ném một lõi táo qua, Đỗ Yến không phản ứng kịp liền hứng trọn ,“Ba!" ngay giữa mi tâm.
Phi Nhi lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Đỗ Yến cười ha hả: “Ha ha ha! Bộ dáng thật ngu ngốc, ha ha ha!"
“……"
Tiểu tử kia bay đến bên người Diêm Vô Xá, kéo tay hắn: “Đa Duy, chúng ta đi tắm rửa."
“……"
Diêm Vô Xá còn chưa kịp nói đã bị Phi Nhi kéo đi.
Bên dòng suối nhỏ, tài năng của Phi Nhi là kì lưng cho Diêm Vô Xá, lau sạch sẽ tro bụi cùng vết máu trên người hắn.
Diêm Vô Xá vẫn là một hồi hưởng thụ nữ nhi cẩn thận hầu hạ, Tiểu Phi Nhi quả nhiên hiểu chuyện hơn lúc còn nhỏ rất nhiều.
“Đa Duy, chúng ta khi nào thì trở về Minh Thành?"
“Sao vậy?"
“Ta nhớ bà nội."
“Ha ha…… Rất nhanh, chờ Đa Duy…… Đúng rồi, Đa Duy có chuyện chưa hoàn thành sao?"
Phi Nhi sửng sốt, lo lắng nhăn mi lại: “Đa Duy, các ngươi còn muốn đi một bộ lạc khác để đạt được hiệp ước kí kết đồng minh của Đạt Mỗ Tộc."
“Ân, còn có một bộ lạc, nhớ rõ, phải thường nhắc nhở ta." Diêm Vô Xá cũng túc khởi mi, tựa hồ tình huống càng ngày càng không ổn, hắn bắt đầu quên đi rất nhiều chuyện.
Thất hồn, một loại kịch độc ăn mòn tâm trí, tìm không thấy giải dược, sẽ làm cho người ta chậm rãi quên mất trí nhớ. Đầu tiên sẽ bắt đầu từ chuyện gần nhất, sau đó là chuyện quan trọng nhất, khó quên nhất, yêu mến nhất……
Hắn sẽ quên Phi Nhi sao?
Không! Hắn không thể!
Diêm Vô Xá mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác, nghiêm túc nhìn Phi Nhi: “Phi Nhi, đáp ứng ta, nếu tìm không thấy giải dược……"
“Không! Đa Duy, nhất định có thể tìm được."
“Hãy đáp ứng ta trước, Phi Nhi."
Phi Nhi dừng một chút, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Chỉ cần là chuyện của Đa Duy, Phi Nhi đều đáp ứng."
“Nếu ta quên, hảo hảo chiếu cố bà nội, chiếu cố chính mình, hãy quên…… Đa Duy đi."
“Đa Duy!" Phi Nhi dang hai tay ôm hắn, tử mâu nổi lên một trận sương mù, thực áp lực, rất khó chịu, rất đau lòng.
Vì sao Tinh Linh ngay cả quyền lợi được khóc đều không có!!
“Đa Duy, ta muốn khóc, ta thật sự muốn khóc, nhưng mà…ta không thể, tuyệt đối không thể khóc."
“Muốn phát tiết liền khóc đi, nữ hài tử thích khóc cũng không sao."
“Nhưng là, nếu Tinh Linh rơi lệ là biểu thị của việc ly khai, biểu thị của tử vong, nếu Phi Nhi rơi lệ, Đa Duy sẽ không thấy được Phi Nhi."
Nhất thời, Diêm Vô Xá buộc chặt cánh tay, như là muốn đem nàng khảm vào trong thân thể của mình, ôm thật sự nhanh, thực nhanh, vĩnh viễn cũng không cần tách ra.
“Đa Duy sẽ không làm cho Phi Nhi có cơ hội khóc."
“Ta yêu ngươi, Đa Duy……"[ ngôn ngữ Tinh Linh ]
Nếu hắn không còn đường thối lui, thoát không khỏi mai phục, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nam nhân khác sẽ xem xét nàng, tranh đoạt nàng, yêu thương nàng, có được nàng, thậm chí chiếm lấy nàng. Không! Nàng là của hắn, không thể để cho nam nhân khác đoạt lấy, chạm vào một chút cũng không được!
“Phi Nhi……" Hai tay đang cầm mặt của nàng, bỗng dưng hôn trụ môi của nàng, điên cuồng, thô lỗ, khát vọng, đòi hỏi hết thảy của nàng.
“Cha…… Ngô…… Đau…… Ngô!"
Kịch liệt hôn làm đau đầu lưỡi tiểu tử kia, hai tay đặt trên lồng ngực to lớn muốn đẩy ra, lại sợ chạm đến vết thương của hắn, đành phải mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Diêm Vô Xá không cho nàng có cơ hội thoát đi, bạc môi đuổi theo cánh môi mê người, một lát cũng không muốn tách ra, nàng sắp thở không nổi!
Vẫn là thích Đa Duy ôn nhu hơn……
“Ân……"
Diêm Vô Xá bất giác phát ra một tiếng khinh ngâm, tựa hồ hôn đã không thể thỏa mãn sự bá đạo đối với nàng. Đại chưởng bất giác tìm tới chiếc eo mảnh khảnh, kéo quần áo của nàng lên, chui vào.
“Diêm thúc thúc……"
Bên ngoài lều vải truyền đến thanh âm của Đỗ Yến, Diêm Vô Xá vội vàng đem quần áo của Phi Nhi sửa sang lại, áp chế nhụ dục, khẽ ôm lấy nàng.
Phi Nhi đem mặt vùi vào trong ngực Đa Duy, mặt đỏ tới mang tai, vừa rồi Đa Duy thật điên cuồng, hắn muốn nàng, nàng lại hoàn toàn không có ngăn cản. Nếu không phải Yến ca ca đến đúng lúc, như vậy, bọn họ có thể hay không……
Nàng vừa nghĩ tới dáng người cường tráng của Đa Duy, khuôn mặt tuấn tú mê người, tim liền đập mạnh. Thật xấu hổ.
Đỗ Yến kéo bố liêm, tay cầm một mâm đồ ăn, phía sau có một người hầu đi theo. Hắn đem bữa tối đặt ở trên bàn, hướng Diêm Vô Xá mỉm cười nói: “Diêm thúc thúc, dùng bữa tối."
“Nguyên Vương đâu?"
“Đang chiếu cố những tộc nhân bị thương, rất nhanh sẽ đến. Như thế nào? Miệng vết thương của thúc thúc sao rồi?" Đỗ Yến đi đến bên người hắn, xem xét thân thể của hắn, chỉ thấy có dấu vết màu đỏ, không thấy thương tích.
“Dược chữa thương của Phi Nhi rất hữu hiệu."
“Chính là độc kia……"
“Khụ…… Đừng lo lắng, sẽ tốt." Diêm Vô Xá dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng nói lung tung, Đỗ Yến gật gật đầu.
Phi Nhi ngẩng đầu, chống lại con ngươi đen của hắn: “Đa Duy, ta đi tìm nữ nhân kia, hỏi nàng giải dược."
“Không, Phi Nhi!" Diêm Vô Xá quả quyết mà từ chối nàng,“Ta sẽ không cho con đi mạo hiểm."
“Nhưng mà……"
“Việc này giao cho Minh Môn làm, con ở lại bên cạnh ta là tốt rồi." Hắn một khắc cũng không thể rời khỏi nàng, không thể không có nàng.
“Đa Duy……" Hai bàn tay mềm vòng trên hông của hắn, “Đừng quên ta."
“Ta tình nguyện chết cũng sẽ không quên con."
……
Sau khi dùng xong bữa tối, Đỗ Yến đem Tiệt Quyền Đạo buổi sáng Phi Nhi dạy biểu diễn cho Diêm Vô Xá xem, Diêm Vô Xá từ đầu tới cuối đều nhìn không rời mắt, thật thú vị. Không nghĩ tới Phi Nhi lại có thuật vật lộn hoàn mỹ như thế.
Đạt Y Đồ cùng Đỗ Yến đánh nhau, một hồi gặp gỡ đối thủ khó chơi, võ thuật thần kì, cơ hồ hoàn toàn không thể đoán ra được chiêu thức tiếp theo, một dấu hiệu cũng không có làm cho người ta khó lòng phòng bị.
“Ách……" Ngực Đạt Y Đồ lãnh một cước của Đỗ Yến, ai kêu, lui về phía sau vài bước.
“Hắc! Không có việc gì chứ?"
Đỗ Yến đi lên phía trước, mỉm cười vỗ vỗ bả vai hắn. “Không có việc gì, tốc độ thật nhanh."
“Đều là công lao của Phi Nhi, tốc độ của nàng còn nhanh hơn so với ta."
“Giáo dạy ta, bộ quyền này thật tuyệt diệu."
“Ta chỉ hiểu sơ một phần, tựa hồ còn có rất nhiều chỗ tinh diệu không có lĩnh ngộ, còn muốn cùng Diêm thúc thúc luận bàn vài ngày, hoặc là có thể hiểu biết thấu đáo một ít."
Diêm Vô Xá gật gật đầu, mỉm cười nói: “Hảo! Mấy ngày nay nghỉ ngơi, cùng nhau nghiên cứu."
Hai nam nhân nhìn về phía thiên hạ đang ăn trái cây, Phi Nhi cảm nhận được tầm mắt bọn họ, dừng lại động tác, miệng phình to, tò mò nháy mắt mấy cái, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Diêm Vô Xá mỉm cười lắc đầu, đối hai nam nhân nói: “Phỏng chừng nàng còn không biết chúng ta đang khen ngợi nàng."
Đỗ Yến nhịn không được nói một câu: “Bộ dáng hảo ngu ngốc."
“Ha ha ha!"
Phi Nhi nhìn ra khẩu hình của Đỗ Yến, trực tiếp ném một lõi táo qua, Đỗ Yến không phản ứng kịp liền hứng trọn ,“Ba!" ngay giữa mi tâm.
Phi Nhi lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Đỗ Yến cười ha hả: “Ha ha ha! Bộ dáng thật ngu ngốc, ha ha ha!"
“……"
Tiểu tử kia bay đến bên người Diêm Vô Xá, kéo tay hắn: “Đa Duy, chúng ta đi tắm rửa."
“……"
Diêm Vô Xá còn chưa kịp nói đã bị Phi Nhi kéo đi.
Bên dòng suối nhỏ, tài năng của Phi Nhi là kì lưng cho Diêm Vô Xá, lau sạch sẽ tro bụi cùng vết máu trên người hắn.
Diêm Vô Xá vẫn là một hồi hưởng thụ nữ nhi cẩn thận hầu hạ, Tiểu Phi Nhi quả nhiên hiểu chuyện hơn lúc còn nhỏ rất nhiều.
“Đa Duy, chúng ta khi nào thì trở về Minh Thành?"
“Sao vậy?"
“Ta nhớ bà nội."
“Ha ha…… Rất nhanh, chờ Đa Duy…… Đúng rồi, Đa Duy có chuyện chưa hoàn thành sao?"
Phi Nhi sửng sốt, lo lắng nhăn mi lại: “Đa Duy, các ngươi còn muốn đi một bộ lạc khác để đạt được hiệp ước kí kết đồng minh của Đạt Mỗ Tộc."
“Ân, còn có một bộ lạc, nhớ rõ, phải thường nhắc nhở ta." Diêm Vô Xá cũng túc khởi mi, tựa hồ tình huống càng ngày càng không ổn, hắn bắt đầu quên đi rất nhiều chuyện.
Thất hồn, một loại kịch độc ăn mòn tâm trí, tìm không thấy giải dược, sẽ làm cho người ta chậm rãi quên mất trí nhớ. Đầu tiên sẽ bắt đầu từ chuyện gần nhất, sau đó là chuyện quan trọng nhất, khó quên nhất, yêu mến nhất……
Hắn sẽ quên Phi Nhi sao?
Không! Hắn không thể!
Diêm Vô Xá mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác, nghiêm túc nhìn Phi Nhi: “Phi Nhi, đáp ứng ta, nếu tìm không thấy giải dược……"
“Không! Đa Duy, nhất định có thể tìm được."
“Hãy đáp ứng ta trước, Phi Nhi."
Phi Nhi dừng một chút, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Chỉ cần là chuyện của Đa Duy, Phi Nhi đều đáp ứng."
“Nếu ta quên, hảo hảo chiếu cố bà nội, chiếu cố chính mình, hãy quên…… Đa Duy đi."
“Đa Duy!" Phi Nhi dang hai tay ôm hắn, tử mâu nổi lên một trận sương mù, thực áp lực, rất khó chịu, rất đau lòng.
Vì sao Tinh Linh ngay cả quyền lợi được khóc đều không có!!
“Đa Duy, ta muốn khóc, ta thật sự muốn khóc, nhưng mà…ta không thể, tuyệt đối không thể khóc."
“Muốn phát tiết liền khóc đi, nữ hài tử thích khóc cũng không sao."
“Nhưng là, nếu Tinh Linh rơi lệ là biểu thị của việc ly khai, biểu thị của tử vong, nếu Phi Nhi rơi lệ, Đa Duy sẽ không thấy được Phi Nhi."
Nhất thời, Diêm Vô Xá buộc chặt cánh tay, như là muốn đem nàng khảm vào trong thân thể của mình, ôm thật sự nhanh, thực nhanh, vĩnh viễn cũng không cần tách ra.
“Đa Duy sẽ không làm cho Phi Nhi có cơ hội khóc."
“Ta yêu ngươi, Đa Duy……"[ ngôn ngữ Tinh Linh ]
Tác giả :
Đoan Mộc Đồng