Đản Sinh Vương Phi
Chương 49: Luận bàn võ thuật
Ngày hôm sau, Diêm Vô Xá không đánh thức Phi Nhi đang ngủ say, cũng không thu nhỏ nàng mang theo xuất chinh, đây vốn là lời hứa của hắn. Hắn vội vàng đứng dậy, nhanh chóng rửa mặt chải đầu, lưu lại một tờ giấy, lén lút rời khỏi lều vải.
Trước khi xuất phát, Diêm Vô Xá để cho Đỗ Yến lưu lại chiếu cố nàng, trừ bỏ Đạt Mộc Tề hàng ngày xử lí công việc của Đạt Mỗ Tộc, toàn bộ mọi người cùng các dũng sĩ của đồng Minh Môn đều khởi hành, tiến đến bộ lạc kế tiếp .
Thời điểm Phi Nhi rời giường, nhìn thấy tờ giấy, tâm tình vốn thoải mái liền trở nên thập phần buồn bực. Nàng gãi gãi đầu lẩm nhẩm tờ giấy, mày nhíu lại, ủy khuất chu miệng lên: “Đa Duy viết chữ thật xấu……" Nàng liền một chữ cũng không hiểu!
Phi Nhi mặc quần áo, rửa mặt chải đầu đi ra lều vải. Nghênh đón nàng là ánh sáng mặt trời rực rỡ, bầu không khí trong thảo nguyên còn tươi mới, còn có ngọn gió mát mẻ buổi sớm. Nàng dang hai cánh tay, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu: “Thật thoải mái……"
Nhớ tới hôm nay sư phụ Thánh Tuyết cùng Đa Duy xuất chinh, nàng muốn luyện tập một chút võ công cơ bản mà mấy ngày hôm trước sư phó đã dạy, chờ Đa Duy trở về cùng hắn đối chiến!
Vừa nghĩ đến Diêm Vô Xá, Phi Nhi liền không tự chủ được cười rộ lên lên, cặp đôi mắt đen mê người kia luôn khắc sâu vào trong đầu nàng, vô luận như thế nào cũng sẽ không quên, sẽ không mơ hồ.
Phi Nhi đi đến bên dòng suối nhỏ ngày thường nàng hay tập luyện, một thân ảnh màu trắng đứng ở mép suối, thong thả đưa hai tay lên. Rất chậm, rất chậm, nhưng kết thúc động tác sẽ có một chút sức lực mãnh liệt, thực dùng sức, thực thật sự.
“Yến ca ca luyện công phu gì thế?"
Mang theo tò mò, Phi Nhi nhanh chóng chạy đến bên người hắn, một cú đá bay đến làm nàng sợ tới mức nhanh chóng dừng lại, tiếp theo chính là quyền đầu dừng ở trước khuôn mặt nàng.
“…… Phi Nhi!"
Đỗ Yến mạnh rút nắm tay, lui về phía sau từng bước.
“Ta, ta……"
Đỗ Yến khẩn trương nâng cằm của nàng lên, xem xét một phen: “Không bị thương đến đi? Ta xem xem."
“Không có việc gì, ngươi không đụng tới ta."
“Lần sau đừng đột nhiên đứng ở phía sau người khác, đặc biệt là người đang luyện công."
“Được rồi! Ca ca vừa rồi là luyện công phu gì vậy?"
Phi Nhi nắm tay hắn, tử mâu lóe ra tia hưng phấn.
“Đây là một loại khí công võ thuật, kết hợp hô hấp, vận động nội lực, có trợ giúp bồi bổ nội khí, nâng cao nội công, điều trị thân thể, loại võ thuật này gọi là Thái Cực."
“Thái Cực, ta biết!"
“Ân?"
“Ta ở Trung Quốc…… Ách, gặp qua trên sách."
“Phi Nhi có hứng thú?"
“Đương nhiên!" Tiểu Phi Nhi nhanh chóng gật đầu.
“Hảo! Tập luyện cùng ca ca, chú ý hô hấp." Đỗ Yến biết Phi Nhi tư chất thông minh, mấy chiêu Thái Cực quyền không làm khó được nàng. Hơn nữa nàng cùng Thánh Tuyết và thị vệ trưởng học tập cũng đã một đoạn thời gian, võ công cơ bản đã thuần thục, tin tưởng nàng sẽ lĩnh ngộ rất nhanh.
Phi Nhi tập theo nhịp bước và động tác tay của Đỗ Yến, nghe khẩu lệnh của hắn, kết hợp hô hấp, thong thả luyện tập.
Đỗ Yến thấy nàng theo rất khá, hẳn là gặp qua loại võ thuật này, một bên đánh quyền, một bên tiến thêm một bước giải thích: “Vô cực sinh Thái Cực. Thái Cực sinh dương, động mà tĩnh, tĩnh mà sinh âm, tĩnh phục động. Nhất cử nhất động hỗ trợ lẫn nhau; Phút giây phân dương, lưỡng nghi lập yên. Dương biến âm hợp mà sinh, nhị khí giao cảm, hoá sinh vạn vật." ( nấm : choáng @.@, pan : để nguyên theo cv, võ công tâm pháp mà, =]] )
“Lấy nhu thắng cương, lấy động chế tĩnh, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy tứ lạng bạt thiên cân……"
Đỗ Yến đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn Phi Nhi, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi biết Thái Cực?"
Phi Nhi mỉm cười thu hồi quyền, đáng yêu chớp chớp nhãn tình, trả lời: “Ta không biết Thái Cực, nhưng học qua một chút Tiệt Quyền Đạo."
“Tiệt Quyền Đạo?"
“Ân a, chúng ta nơi đó có một người Đông Phương gọi là Lý Tiểu Long, người Vịnh Xuân, Thái Cực quyền, không thủ đạo, nhu đạo, Taekwondo…. đợi chút, là hai mươi sáu loại tinh hoa võ đạo thế giới, sáng lập công phu chiến đấu thực tế — Tiệt Quyền Đạo. Tiệt Quyền Đạo tôn chỉ là lấy không thể thành có thể, lấy vô hạn làm thành hữu hạn, cùng với Thái Cực có điểm tương tự."
“Lấy không thể thành có thể, lấy vô hạn làm thành hữu hạn."
“Kỳ thật chiêu thức quyền pháp của hắn ta không để ý tới, ngược lại ta thích động tác công kích bằng chân của hắn, tốc độ rất nhanh, mỗi lần công kích đều là chính giữa các khớp xương cùng huyệt đạo trọng yếu của địch nhân, có khi một chiêu trí mạng, nơi này là học tập thái quyền."
Đỗ Yến lần đầu tiên nghe nói đến nhiều loại tên võ thuật công phu mà hắn không biết như vậy, lập tức hưng phấn mà hỏi:
“Phi Nhi, có thể chỉ giáo ca ca không?"
“Ách…… Ta chỉ biết một chút, hoàn toàn không chuyên tâm học khóa võ thuật."
“Không quan hệ, ca ca có thể tự mình lĩnh hội."
“……"
Quả nhiên là võ thuật kỳ tài, lợi hại, lợi hại!
Một buổi sáng, Đỗ Yến đều cùng Phi Nhi đối chiêu, chính là Phi Nhi công lực còn thấp, cần dùng cánh phụ trợ mới có thể có tốc độ nhanh hơn, công kích Đỗ Yến.
Mỗi một lần đá chân, mỗi một lần ra quyền, Đỗ Yến đều nhìn xem nhất thanh nhị sở, tăng cường hiệu quả công kích, tấn công chuẩn xác vào huyệt đạo cùng các khớp trên bàn tay, ngón tay, bàn chân, xương đùi…, quả thật có thể chuẩn xác đánh bại địch nhân.
“Ba!"
Phi Nhi cả người hình làm thành hình chữ đại nằm trên mặt đất, mãnh liệt thở phì phò, bàn tay mềm mệt mỏi giơ lên, quơ quơ: “Không, không được, Yến ca ca…… Mệt, mệt chết ta."
“Phi Nhi, một lần cuối cùng! Ta đã có thể nắm chắc động tác cơ bản, đến, một lần cuối cùng."
“Có thể, có thể cho ta nghỉ ngơi một chút, lại, lại tiếp tục."
“Hảo! Ta đi lấy nước, ngươi nằm xuống." Thân ảnh cao lớn lướt qua nàng đi đến dòng suối nhỏ.
“Hô!" Phi Nhi nặng nề mà thở hắt ra, rốt cục cũng dừng lại.
“Yến ca ca, chúng ta đến đây."
“Yến ca ca!"
Xa xa, một đám thiếu niên chạy tới, Đỗ Yến quay đầu lại, đối với bọn họ vẫy cánh tay thay cho chào hỏi. Hắn thoáng nhìn túi nước đã đầy, liền trở lại bên người Phi Nhi.
Đỗ Yến kéo Phi Nhi, đem túi nước đưa cho nàng, quay đầu nhìn vài thiếu niên chạy đến trước mặt mình, mỉm cười nói:
“Các ngươi học được thuật trát mã rồi sao?"
“Ân, Yến ca ca ngươi kiểm tra chúng ta đi."
“Hảo, đến đây đi!"
Nhóm thiếu niên lui về phía sau vài bước, thủ trung bình tấn, bộ dáng còn thật sự nghiêm túc, mày nhăn lại, người người ngẩng đầu ưỡn ngực, thần khí mười phần.
Phi Nhi ngồi dưới đất ủng hộ nhìn năm thiếu niên kia, bọn họ chính là những người trong đội nhỏ sáu người của nàng lúc trước, nàng tin tưởng, công phu trát mã này sẽ không làm khó Đạt Mỗ Tộc chiến sĩ.
Đỗ Yến tùy tiện đi đến bên người Tạp Kỳ, đầu gối nhắm ngay giữa bắp đùi của hắn nhẹ nhàng xuất thủ.
“Ba!"
Mỗ nam tuấn tú té ngã trên mặt đất, nằm úp sấp như cún con.
Phi Nhi giật nhẹ khóe miệng, bất đắc dĩ lắc đầu, học hỏi thật nhanh nha !
Tạp Kỳ vội vàng đứng lên, tiếp tục dang chân, đứng thẳng khôi phục trung bình tấn.
Đỗ Yến vòng đến bên người bọn họ, lớn tiếng nói: “Chú ý, trung bình tấn muốn ổn, trầm trụ. Ưởn ngực thẳng lưng, dồn khí đan điền."
“Cạch……"
“……"
“Gọi các ngươi dồn khí đan điền, không phải đánh rắm!"
“……"
“Tiếp tục!"
Đỗ Yến cố nén ý cười, tiếp tục rống to,“Nếu như bị ta phát hiện người nào đánh rắm, hôm nay ngay tại nơi này đứng tấn một ngày!"
“Cạch!"
“……"
“Phi Nhi, chúng ta dùng bữa, bọn họ luyện!"
Nhất thời, năm thiếu niên đều nhíu mày, cùng nhau nhảy lên, nhắm ngay đỉnh đầu Đạt Nhĩ Mục mà gõ!
“Ai cho ngươi đánh rắm!"
“…… Ai nha!" Cạch……
Trước khi xuất phát, Diêm Vô Xá để cho Đỗ Yến lưu lại chiếu cố nàng, trừ bỏ Đạt Mộc Tề hàng ngày xử lí công việc của Đạt Mỗ Tộc, toàn bộ mọi người cùng các dũng sĩ của đồng Minh Môn đều khởi hành, tiến đến bộ lạc kế tiếp .
Thời điểm Phi Nhi rời giường, nhìn thấy tờ giấy, tâm tình vốn thoải mái liền trở nên thập phần buồn bực. Nàng gãi gãi đầu lẩm nhẩm tờ giấy, mày nhíu lại, ủy khuất chu miệng lên: “Đa Duy viết chữ thật xấu……" Nàng liền một chữ cũng không hiểu!
Phi Nhi mặc quần áo, rửa mặt chải đầu đi ra lều vải. Nghênh đón nàng là ánh sáng mặt trời rực rỡ, bầu không khí trong thảo nguyên còn tươi mới, còn có ngọn gió mát mẻ buổi sớm. Nàng dang hai cánh tay, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu: “Thật thoải mái……"
Nhớ tới hôm nay sư phụ Thánh Tuyết cùng Đa Duy xuất chinh, nàng muốn luyện tập một chút võ công cơ bản mà mấy ngày hôm trước sư phó đã dạy, chờ Đa Duy trở về cùng hắn đối chiến!
Vừa nghĩ đến Diêm Vô Xá, Phi Nhi liền không tự chủ được cười rộ lên lên, cặp đôi mắt đen mê người kia luôn khắc sâu vào trong đầu nàng, vô luận như thế nào cũng sẽ không quên, sẽ không mơ hồ.
Phi Nhi đi đến bên dòng suối nhỏ ngày thường nàng hay tập luyện, một thân ảnh màu trắng đứng ở mép suối, thong thả đưa hai tay lên. Rất chậm, rất chậm, nhưng kết thúc động tác sẽ có một chút sức lực mãnh liệt, thực dùng sức, thực thật sự.
“Yến ca ca luyện công phu gì thế?"
Mang theo tò mò, Phi Nhi nhanh chóng chạy đến bên người hắn, một cú đá bay đến làm nàng sợ tới mức nhanh chóng dừng lại, tiếp theo chính là quyền đầu dừng ở trước khuôn mặt nàng.
“…… Phi Nhi!"
Đỗ Yến mạnh rút nắm tay, lui về phía sau từng bước.
“Ta, ta……"
Đỗ Yến khẩn trương nâng cằm của nàng lên, xem xét một phen: “Không bị thương đến đi? Ta xem xem."
“Không có việc gì, ngươi không đụng tới ta."
“Lần sau đừng đột nhiên đứng ở phía sau người khác, đặc biệt là người đang luyện công."
“Được rồi! Ca ca vừa rồi là luyện công phu gì vậy?"
Phi Nhi nắm tay hắn, tử mâu lóe ra tia hưng phấn.
“Đây là một loại khí công võ thuật, kết hợp hô hấp, vận động nội lực, có trợ giúp bồi bổ nội khí, nâng cao nội công, điều trị thân thể, loại võ thuật này gọi là Thái Cực."
“Thái Cực, ta biết!"
“Ân?"
“Ta ở Trung Quốc…… Ách, gặp qua trên sách."
“Phi Nhi có hứng thú?"
“Đương nhiên!" Tiểu Phi Nhi nhanh chóng gật đầu.
“Hảo! Tập luyện cùng ca ca, chú ý hô hấp." Đỗ Yến biết Phi Nhi tư chất thông minh, mấy chiêu Thái Cực quyền không làm khó được nàng. Hơn nữa nàng cùng Thánh Tuyết và thị vệ trưởng học tập cũng đã một đoạn thời gian, võ công cơ bản đã thuần thục, tin tưởng nàng sẽ lĩnh ngộ rất nhanh.
Phi Nhi tập theo nhịp bước và động tác tay của Đỗ Yến, nghe khẩu lệnh của hắn, kết hợp hô hấp, thong thả luyện tập.
Đỗ Yến thấy nàng theo rất khá, hẳn là gặp qua loại võ thuật này, một bên đánh quyền, một bên tiến thêm một bước giải thích: “Vô cực sinh Thái Cực. Thái Cực sinh dương, động mà tĩnh, tĩnh mà sinh âm, tĩnh phục động. Nhất cử nhất động hỗ trợ lẫn nhau; Phút giây phân dương, lưỡng nghi lập yên. Dương biến âm hợp mà sinh, nhị khí giao cảm, hoá sinh vạn vật." ( nấm : choáng @.@, pan : để nguyên theo cv, võ công tâm pháp mà, =]] )
“Lấy nhu thắng cương, lấy động chế tĩnh, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy tứ lạng bạt thiên cân……"
Đỗ Yến đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn Phi Nhi, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi biết Thái Cực?"
Phi Nhi mỉm cười thu hồi quyền, đáng yêu chớp chớp nhãn tình, trả lời: “Ta không biết Thái Cực, nhưng học qua một chút Tiệt Quyền Đạo."
“Tiệt Quyền Đạo?"
“Ân a, chúng ta nơi đó có một người Đông Phương gọi là Lý Tiểu Long, người Vịnh Xuân, Thái Cực quyền, không thủ đạo, nhu đạo, Taekwondo…. đợi chút, là hai mươi sáu loại tinh hoa võ đạo thế giới, sáng lập công phu chiến đấu thực tế — Tiệt Quyền Đạo. Tiệt Quyền Đạo tôn chỉ là lấy không thể thành có thể, lấy vô hạn làm thành hữu hạn, cùng với Thái Cực có điểm tương tự."
“Lấy không thể thành có thể, lấy vô hạn làm thành hữu hạn."
“Kỳ thật chiêu thức quyền pháp của hắn ta không để ý tới, ngược lại ta thích động tác công kích bằng chân của hắn, tốc độ rất nhanh, mỗi lần công kích đều là chính giữa các khớp xương cùng huyệt đạo trọng yếu của địch nhân, có khi một chiêu trí mạng, nơi này là học tập thái quyền."
Đỗ Yến lần đầu tiên nghe nói đến nhiều loại tên võ thuật công phu mà hắn không biết như vậy, lập tức hưng phấn mà hỏi:
“Phi Nhi, có thể chỉ giáo ca ca không?"
“Ách…… Ta chỉ biết một chút, hoàn toàn không chuyên tâm học khóa võ thuật."
“Không quan hệ, ca ca có thể tự mình lĩnh hội."
“……"
Quả nhiên là võ thuật kỳ tài, lợi hại, lợi hại!
Một buổi sáng, Đỗ Yến đều cùng Phi Nhi đối chiêu, chính là Phi Nhi công lực còn thấp, cần dùng cánh phụ trợ mới có thể có tốc độ nhanh hơn, công kích Đỗ Yến.
Mỗi một lần đá chân, mỗi một lần ra quyền, Đỗ Yến đều nhìn xem nhất thanh nhị sở, tăng cường hiệu quả công kích, tấn công chuẩn xác vào huyệt đạo cùng các khớp trên bàn tay, ngón tay, bàn chân, xương đùi…, quả thật có thể chuẩn xác đánh bại địch nhân.
“Ba!"
Phi Nhi cả người hình làm thành hình chữ đại nằm trên mặt đất, mãnh liệt thở phì phò, bàn tay mềm mệt mỏi giơ lên, quơ quơ: “Không, không được, Yến ca ca…… Mệt, mệt chết ta."
“Phi Nhi, một lần cuối cùng! Ta đã có thể nắm chắc động tác cơ bản, đến, một lần cuối cùng."
“Có thể, có thể cho ta nghỉ ngơi một chút, lại, lại tiếp tục."
“Hảo! Ta đi lấy nước, ngươi nằm xuống." Thân ảnh cao lớn lướt qua nàng đi đến dòng suối nhỏ.
“Hô!" Phi Nhi nặng nề mà thở hắt ra, rốt cục cũng dừng lại.
“Yến ca ca, chúng ta đến đây."
“Yến ca ca!"
Xa xa, một đám thiếu niên chạy tới, Đỗ Yến quay đầu lại, đối với bọn họ vẫy cánh tay thay cho chào hỏi. Hắn thoáng nhìn túi nước đã đầy, liền trở lại bên người Phi Nhi.
Đỗ Yến kéo Phi Nhi, đem túi nước đưa cho nàng, quay đầu nhìn vài thiếu niên chạy đến trước mặt mình, mỉm cười nói:
“Các ngươi học được thuật trát mã rồi sao?"
“Ân, Yến ca ca ngươi kiểm tra chúng ta đi."
“Hảo, đến đây đi!"
Nhóm thiếu niên lui về phía sau vài bước, thủ trung bình tấn, bộ dáng còn thật sự nghiêm túc, mày nhăn lại, người người ngẩng đầu ưỡn ngực, thần khí mười phần.
Phi Nhi ngồi dưới đất ủng hộ nhìn năm thiếu niên kia, bọn họ chính là những người trong đội nhỏ sáu người của nàng lúc trước, nàng tin tưởng, công phu trát mã này sẽ không làm khó Đạt Mỗ Tộc chiến sĩ.
Đỗ Yến tùy tiện đi đến bên người Tạp Kỳ, đầu gối nhắm ngay giữa bắp đùi của hắn nhẹ nhàng xuất thủ.
“Ba!"
Mỗ nam tuấn tú té ngã trên mặt đất, nằm úp sấp như cún con.
Phi Nhi giật nhẹ khóe miệng, bất đắc dĩ lắc đầu, học hỏi thật nhanh nha !
Tạp Kỳ vội vàng đứng lên, tiếp tục dang chân, đứng thẳng khôi phục trung bình tấn.
Đỗ Yến vòng đến bên người bọn họ, lớn tiếng nói: “Chú ý, trung bình tấn muốn ổn, trầm trụ. Ưởn ngực thẳng lưng, dồn khí đan điền."
“Cạch……"
“……"
“Gọi các ngươi dồn khí đan điền, không phải đánh rắm!"
“……"
“Tiếp tục!"
Đỗ Yến cố nén ý cười, tiếp tục rống to,“Nếu như bị ta phát hiện người nào đánh rắm, hôm nay ngay tại nơi này đứng tấn một ngày!"
“Cạch!"
“……"
“Phi Nhi, chúng ta dùng bữa, bọn họ luyện!"
Nhất thời, năm thiếu niên đều nhíu mày, cùng nhau nhảy lên, nhắm ngay đỉnh đầu Đạt Nhĩ Mục mà gõ!
“Ai cho ngươi đánh rắm!"
“…… Ai nha!" Cạch……
Tác giả :
Đoan Mộc Đồng