Đản Sinh Vương Phi
Chương 44: Lần thứ hai cãi nhau
Phi Nhi rời chủ trướng, trở về lều trại của mình, ngồi xuống bàn, cầm lấy điểm tâm tiếp tục ăn. Nàng muốn ăn để hết tức giận, ăn càng nhiều lại càng mau nguôi giận. Hoặc là bởi vì buổi sáng tiêu hao khí lực nhiều lắm, người này ăn xong vội vàng đi ngủ.
Đến giờ dùng ngọ thiện, Diêm Vô Xá đi vào lều trại, thoáng nhìn thấy Phi Nhi nằm úp sấp trên bàn, miệng còn ngậm một khối điểm tâm.
Mỉm cười lắc đầu, đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng mà ôm lấy nàng, thấp giọng ở bên tai nàng nói: “Tiểu Phi Nhi, dùng bữa."
“Ân…… Ta ăn thực no."
Phi Nhi giận dỗi, đẩy mặt Diêm Vô Xá ra, lẩm bẩm một câu lại ngủ.
“Thực không có biện pháp với con."
Diêm Vô Xá đem nàng đặt ở trên giường, sau đó rời khỏi lều vải.
Buổi chiều, Diêm Vô Xá, Đạt Y Đồ, Thánh Tuyết cùng nghiên cứu đối sách, hy vọng giảm thấp thương vong, mau chóng lấy được tín nhiệm của các tộc đồng minh của Cuồng Hú Tộc, giải quyết hiểu lầm lúc đó.
Mấu chốt trong đó là Cuồng Hú Tộc cùng Lãnh quốc bên cạnh quan hệ phi thường tốt, sở dĩ đồng minh tộc cùng Cuồng Hú Tộc kiêu ngạo kết minh, chính là coi trọng ưu điểm này. Chỉ có cùng Cuồng Hú Tộc kết giao mới có thể có được lệnh bài liên minh, mà chỉ có được lệnh bài bài đó, bọn họ mới có thể tiến hành mua bán trong thị trường Lãnh quốc.
Minh Quốc cùng Lãnh quốc so sánh với nhau, tình thế có điểm bất lợi.
Từ thảo nguyên đi đến Lãnh quốc chỉ cần ba đến năm ngày, nhưng muốn nhập vào thành nhỏ gần nhất của Minh Quốc ít nhất là sáu ngày hoặc có thể lâu hơn, cho nên rất nhiều bộ lạc trên thảo nguyên đều lựa chọn Lãnh quốc để thực hiện kinh thương, trao đổi buôn bán hàng hóa mà không phải Minh Quốc xa xôi. Nếu muốn Minh Quốc trở nên hấp dẫn, khiến mọi bộ lạc i đem con đường mưu sinh đổi sang Minh Quốc thì bọn họ phải bàn bạc kĩ hơn.
Chạng vạng, lúc Phi Nhi tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ ở trên giường, còn có cái chăn đắp trên người. Tò mò gãi gãi đầu, chẳng lẽ nàng mộng du đi đến trên giường, sau đó tự mình đắp chăn?
Ân, hoặc là quá mệt mỏi, mình tự lên giường cũng quên.
Hai tay sờ sờ cái bụng, lại nhìn ra ngoài liêm bố, thoáng nhìn sắc trời biến thành màu đỏ lòng trứng, bất tri bất giác đã ngủ một ngày!
Nàng hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, ăn ngủ thật tốt nha, dường như biến thành heo để nuôi vậy.
Tầm mắt đảo qua toàn bộ lều trại, tựa hồ không có dấu vết cho biết có ai tiến vào, hờn giận nhăn mi lại: “Đa Duy còn cùng nữ nhân kia thương lượng sự tình sao?"
Được rồi, trước mặc kệ bọn họ nói gì, tìm cái gì đó bỏ vào bụng trước đã.
Phi Nhi đi xuống giường, xốc bố liêm, rời đi lều vải.
Lúc này, Thánh Tuyết vừa vặn đi đến trước lều vải của nàng, lạnh lùng nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nguyên Vương kêu ngươi đi qua dùng bữa."
“Hừ!"
Phi Nhi hừ lớn một câu, trừng trừng nàng, cao ngạo ngẩng đầu, cất bước mà đi.
Thánh Tuyết nghiêng đầu, nhìn chăm chú bóng dáng kiều nhỏ kia, cô gái này phi thường đặc biệt, không riêng gì cặp cánh trên người kia, còn có tính cách thuần khiết, ngay cả tức giận đều “không tầm thường" như thế.
Nào có người nào cố ý hừ “lớn tiếng" như thế, như vậy chảng phải trực tiếp nói cho người khác biết nàng rất căm tức sao?
Xem Minh Vương che chở cho nàng như vậy, hẳn là rất để ý nữ nhân này đi? Hoặc là nói, bọn họ căn bản là không giống cha và con gái, hay là, không kém tình nhân là mấy.
Hơn nữa, từ ánh mắt Đạt Y Đồ nhìn nàng ta, nàng nhìn thấy sự say đắm, yêu thương trìu mến. Hai đại nam nhân cường hãn, cơ trí là thế, lại cùng thích 1 nữ nhân hoạt bát đáng yêu, thật sự là làm cho người ta khó có thể tin.
Phi Nhi đi vào lều vải, phát hiện Đỗ Yến đã ở trong đó, ngắm Diêm Vô Xá một chút, xoay người hướng vị trí bên cạnh Đỗ Yến đi đến, Diêm Vô Xá nhất thời nhăn mi lại, khó hiểu ý tứ của nàng.
Nha đầu kia làm sao vậy?
Phi Nhi đặt mông ngồi ở bên cạnh Đỗ Yến, đang châm rượu sữa dê, Đỗ Yến tò mò nháy mắt mấy cái, bất luận là nguyên nhân gì, nàng hẳn là nên ngồi cạnh Diêm Vô Xá, hoặc là Đạt Y Đồ bên kia đi?
Thấy thần sắc của nàng không thay đổi, Đỗ Yến lấy qua một cái chén, vì nàng châm chén rượu, mỉm cười nói: “Làm sao vậy? Phi Nhi tâm tình không tốt?"
“Huynh nhìn thấy?"
Phi Nhi nhăn mi lại, ủy khuất bĩu môi, lườm người nào đó đang cùng Thánh Tuyết nói chuyện, Diêm Vô Xá lại len lén liếc nhìn nàng một cái.
“Muội đều viết ở trên mặt."
“Làm sao?"
“Nơi này……"
Ngón tay thon dài mơn trớn cái trán trơn bóng,“Ta, thực, sinh, khí!"
Phi Nhi mạnh cầm tay hắn, nhẹ nhàng mà buông, tươi cười quyến rũ, hướng thân mình lên phía trước, chớp chớp tử mâu, nói: “Yến ca ca, cùng ta tản bộ, được không?"
Ngữ khí mềm mại, tiếng nói động lòng người, bộ dáng dụ hoặc, thật sự làm cho người ta không thể cự tuyệt.
“Ách…… Hảo, được rồi."
Nàng nhắc bàn tay mềm, mu bàn tay xẹt qua hai má của hắn, thân mình đặt tại trên vai Đỗ Yến, tiếp tục bảo trì mỉm cười: “Ngươi thật tốt, Yến ca ca."
“……"
Diêm Vô Xá, ngay từ lúc nàng nói câu đầu tiên, đầu máy đã nhăn lại, nhếch cao, một cỗ lửa giận nảy lên ngực, trầm thấp nói: “Phi Nhi, lại đây."
Phi Nhi quay đầu đi, đáng yêu le lưỡi: “Đa Duy, ta muốn cùng Yến ca ca bồi dưỡng cảm tình, để hắn dạy ta võ công."
“Đừng tùy hứng, lại đây!"
Ngữ khí tăng thêm, rõ ràng cảm giác được sự hờn giân của hắn.
Đạt Y Đồ thấy Diêm Vô Xá tức giận, vội vàng đến gần nói: “Phi Nhi ngoan, đi qua bên phụ vương."
“Không cần!"
“Bổn vương sắp tức giận!"
Mỗ nam hai quyền nắm chặt, con ngươi đen sắp phun ra hỏa.
“Ta đã sớm tức giận!"
“Lại đây!!"
“Hừ! Không qua,làm sao?"
Phi Nhi hai tay chống hông, trừng mắt nhìn hắn.
Lúc này sẽ nói cho hắn biết, tức giận không phải độc quyền của hắn, nàng cũng sẽ tức giận!
“Con dám nói lại lần nữa xem!"
“Hừ! Tính tình táo bạo phải đi tìm nữ nhân giải quyết, không thèm ngó ngàng đến ta! Ta chính là không nghe, chính là không nghe!"
“Đáng giận!"
Gầm nhẹ một tiếng, tay phải đánh mạnh lên mặt bàn.
“Ba!"
Bàn gỗ rắn chắc bị tách ra làm hai nửa, vài mảnh gỗ nhỏ cắm vào trong tay Diêm Vô Xá làm xuất hiện một vài vết rách.
Phi Nhi bỗng dưng sửng sốt, tử mâu xẹt qua thần sắc ủy khuất , nhanh chóng đứng lên, hướng Diêm Vô Xá rống to: “Ta hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi!"
Nói xong, quay đầu chạy ra lều vải.
“Phi Nhi!"
Đỗ Yến vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo.
Diêm Vô Xá đối hắn gọi nói: “Yến nhi, kệ nàng đi!"
“Nhưng mà……"
“Cố tình gây sự! Còn nói đã trưởng thành, vẫn chỉ là một hài tử ấu tử chưa hiểu chuyện."
Tia phẫn nộ trong con ngươi đen biến mất, mày vẫn trói chặt như cũ, nữ nhi này sao càng ngày càng khó hiểu?
Đỗ Yến cảm giác bọn họ vô cùng giống nhau, vừa cứng đầu lại cố chấp, thật không hổ là cha và con gái. Hai người đều đang tức giận, biết khuyên cũng là uổng phí công phu, chỉ là lo lắng Phi Nhi cứ chạy đi như vậy, vạn nhất gặp phải cao thủ, một mình nàng không đối phó được.
Nghĩ đến đây, Đỗ Yến vội vàng nói: “Diêm thúc thúc, ta sợ nàng sẽ có nguy hiểm, dù sao tình huống hiện tại thực bất lợi."
Diêm Vô Xá trầm tư một hồi, nhớ tới lần trước cãi nhau sau đó phát sinh chuyện tình, bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng trả lời: “Yến nhi âm thầm bảo hộ nàng, để cho nàng một mình suy nghĩ cẩn thận."
“Ân, hảo!"
Đỗ Yến gật gật đầu, xoay người lao ra lều vải.
Đạt Y Đồ thấy tay Diêm Vô Xá chảy máu, vội vàng sai người lấy nước trong cùng băng gạc đến.
Yên Chi cùng Đạt Mộc Tề thế nhưng không có động tác quá lớn, chính là im lặng nhìn sự tình phát sinh, đồng thời lộ ra mỉm cười giả dối.
“Ngươi nói, Minh Vương khó chịu có thể hay không ăn Phi Nhi?"
“Ngươi cho là nam nhân nào đều giốngnhư ngươi sao?"
“Đổi là ta, đã sớm ăn đến xương cốt cũng chẳng còn, còn chờ đến bây giờ sao? Nữ nhân, phải đè nàng xuống giường, làm cho nàng biết ưu việt, mới có thể ngoan ngoãn nghe lời."
“…… Ngươi!!! đêm nay trở về lều vải của mình, dám lại gần, ta liền cắt nó!". Bàn tay mềm mạnh bạo đấm về hướng giữa hai chân Đạt Mộc Tề.
“Nha…… Đáng giận! Dùng sức như vậy, cũng không ngẫm lại cho ‘Tính’ phúc về sau của nàng sao?"
“Đạt Y Đồ rất tốt, ta cảm thấy hắn quân tử hơn ngươi."
“…… Không được nghĩ đến nam nhân khác!!"
Đến giờ dùng ngọ thiện, Diêm Vô Xá đi vào lều trại, thoáng nhìn thấy Phi Nhi nằm úp sấp trên bàn, miệng còn ngậm một khối điểm tâm.
Mỉm cười lắc đầu, đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng mà ôm lấy nàng, thấp giọng ở bên tai nàng nói: “Tiểu Phi Nhi, dùng bữa."
“Ân…… Ta ăn thực no."
Phi Nhi giận dỗi, đẩy mặt Diêm Vô Xá ra, lẩm bẩm một câu lại ngủ.
“Thực không có biện pháp với con."
Diêm Vô Xá đem nàng đặt ở trên giường, sau đó rời khỏi lều vải.
Buổi chiều, Diêm Vô Xá, Đạt Y Đồ, Thánh Tuyết cùng nghiên cứu đối sách, hy vọng giảm thấp thương vong, mau chóng lấy được tín nhiệm của các tộc đồng minh của Cuồng Hú Tộc, giải quyết hiểu lầm lúc đó.
Mấu chốt trong đó là Cuồng Hú Tộc cùng Lãnh quốc bên cạnh quan hệ phi thường tốt, sở dĩ đồng minh tộc cùng Cuồng Hú Tộc kiêu ngạo kết minh, chính là coi trọng ưu điểm này. Chỉ có cùng Cuồng Hú Tộc kết giao mới có thể có được lệnh bài liên minh, mà chỉ có được lệnh bài bài đó, bọn họ mới có thể tiến hành mua bán trong thị trường Lãnh quốc.
Minh Quốc cùng Lãnh quốc so sánh với nhau, tình thế có điểm bất lợi.
Từ thảo nguyên đi đến Lãnh quốc chỉ cần ba đến năm ngày, nhưng muốn nhập vào thành nhỏ gần nhất của Minh Quốc ít nhất là sáu ngày hoặc có thể lâu hơn, cho nên rất nhiều bộ lạc trên thảo nguyên đều lựa chọn Lãnh quốc để thực hiện kinh thương, trao đổi buôn bán hàng hóa mà không phải Minh Quốc xa xôi. Nếu muốn Minh Quốc trở nên hấp dẫn, khiến mọi bộ lạc i đem con đường mưu sinh đổi sang Minh Quốc thì bọn họ phải bàn bạc kĩ hơn.
Chạng vạng, lúc Phi Nhi tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ ở trên giường, còn có cái chăn đắp trên người. Tò mò gãi gãi đầu, chẳng lẽ nàng mộng du đi đến trên giường, sau đó tự mình đắp chăn?
Ân, hoặc là quá mệt mỏi, mình tự lên giường cũng quên.
Hai tay sờ sờ cái bụng, lại nhìn ra ngoài liêm bố, thoáng nhìn sắc trời biến thành màu đỏ lòng trứng, bất tri bất giác đã ngủ một ngày!
Nàng hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, ăn ngủ thật tốt nha, dường như biến thành heo để nuôi vậy.
Tầm mắt đảo qua toàn bộ lều trại, tựa hồ không có dấu vết cho biết có ai tiến vào, hờn giận nhăn mi lại: “Đa Duy còn cùng nữ nhân kia thương lượng sự tình sao?"
Được rồi, trước mặc kệ bọn họ nói gì, tìm cái gì đó bỏ vào bụng trước đã.
Phi Nhi đi xuống giường, xốc bố liêm, rời đi lều vải.
Lúc này, Thánh Tuyết vừa vặn đi đến trước lều vải của nàng, lạnh lùng nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nguyên Vương kêu ngươi đi qua dùng bữa."
“Hừ!"
Phi Nhi hừ lớn một câu, trừng trừng nàng, cao ngạo ngẩng đầu, cất bước mà đi.
Thánh Tuyết nghiêng đầu, nhìn chăm chú bóng dáng kiều nhỏ kia, cô gái này phi thường đặc biệt, không riêng gì cặp cánh trên người kia, còn có tính cách thuần khiết, ngay cả tức giận đều “không tầm thường" như thế.
Nào có người nào cố ý hừ “lớn tiếng" như thế, như vậy chảng phải trực tiếp nói cho người khác biết nàng rất căm tức sao?
Xem Minh Vương che chở cho nàng như vậy, hẳn là rất để ý nữ nhân này đi? Hoặc là nói, bọn họ căn bản là không giống cha và con gái, hay là, không kém tình nhân là mấy.
Hơn nữa, từ ánh mắt Đạt Y Đồ nhìn nàng ta, nàng nhìn thấy sự say đắm, yêu thương trìu mến. Hai đại nam nhân cường hãn, cơ trí là thế, lại cùng thích 1 nữ nhân hoạt bát đáng yêu, thật sự là làm cho người ta khó có thể tin.
Phi Nhi đi vào lều vải, phát hiện Đỗ Yến đã ở trong đó, ngắm Diêm Vô Xá một chút, xoay người hướng vị trí bên cạnh Đỗ Yến đi đến, Diêm Vô Xá nhất thời nhăn mi lại, khó hiểu ý tứ của nàng.
Nha đầu kia làm sao vậy?
Phi Nhi đặt mông ngồi ở bên cạnh Đỗ Yến, đang châm rượu sữa dê, Đỗ Yến tò mò nháy mắt mấy cái, bất luận là nguyên nhân gì, nàng hẳn là nên ngồi cạnh Diêm Vô Xá, hoặc là Đạt Y Đồ bên kia đi?
Thấy thần sắc của nàng không thay đổi, Đỗ Yến lấy qua một cái chén, vì nàng châm chén rượu, mỉm cười nói: “Làm sao vậy? Phi Nhi tâm tình không tốt?"
“Huynh nhìn thấy?"
Phi Nhi nhăn mi lại, ủy khuất bĩu môi, lườm người nào đó đang cùng Thánh Tuyết nói chuyện, Diêm Vô Xá lại len lén liếc nhìn nàng một cái.
“Muội đều viết ở trên mặt."
“Làm sao?"
“Nơi này……"
Ngón tay thon dài mơn trớn cái trán trơn bóng,“Ta, thực, sinh, khí!"
Phi Nhi mạnh cầm tay hắn, nhẹ nhàng mà buông, tươi cười quyến rũ, hướng thân mình lên phía trước, chớp chớp tử mâu, nói: “Yến ca ca, cùng ta tản bộ, được không?"
Ngữ khí mềm mại, tiếng nói động lòng người, bộ dáng dụ hoặc, thật sự làm cho người ta không thể cự tuyệt.
“Ách…… Hảo, được rồi."
Nàng nhắc bàn tay mềm, mu bàn tay xẹt qua hai má của hắn, thân mình đặt tại trên vai Đỗ Yến, tiếp tục bảo trì mỉm cười: “Ngươi thật tốt, Yến ca ca."
“……"
Diêm Vô Xá, ngay từ lúc nàng nói câu đầu tiên, đầu máy đã nhăn lại, nhếch cao, một cỗ lửa giận nảy lên ngực, trầm thấp nói: “Phi Nhi, lại đây."
Phi Nhi quay đầu đi, đáng yêu le lưỡi: “Đa Duy, ta muốn cùng Yến ca ca bồi dưỡng cảm tình, để hắn dạy ta võ công."
“Đừng tùy hứng, lại đây!"
Ngữ khí tăng thêm, rõ ràng cảm giác được sự hờn giân của hắn.
Đạt Y Đồ thấy Diêm Vô Xá tức giận, vội vàng đến gần nói: “Phi Nhi ngoan, đi qua bên phụ vương."
“Không cần!"
“Bổn vương sắp tức giận!"
Mỗ nam hai quyền nắm chặt, con ngươi đen sắp phun ra hỏa.
“Ta đã sớm tức giận!"
“Lại đây!!"
“Hừ! Không qua,làm sao?"
Phi Nhi hai tay chống hông, trừng mắt nhìn hắn.
Lúc này sẽ nói cho hắn biết, tức giận không phải độc quyền của hắn, nàng cũng sẽ tức giận!
“Con dám nói lại lần nữa xem!"
“Hừ! Tính tình táo bạo phải đi tìm nữ nhân giải quyết, không thèm ngó ngàng đến ta! Ta chính là không nghe, chính là không nghe!"
“Đáng giận!"
Gầm nhẹ một tiếng, tay phải đánh mạnh lên mặt bàn.
“Ba!"
Bàn gỗ rắn chắc bị tách ra làm hai nửa, vài mảnh gỗ nhỏ cắm vào trong tay Diêm Vô Xá làm xuất hiện một vài vết rách.
Phi Nhi bỗng dưng sửng sốt, tử mâu xẹt qua thần sắc ủy khuất , nhanh chóng đứng lên, hướng Diêm Vô Xá rống to: “Ta hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi!"
Nói xong, quay đầu chạy ra lều vải.
“Phi Nhi!"
Đỗ Yến vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo.
Diêm Vô Xá đối hắn gọi nói: “Yến nhi, kệ nàng đi!"
“Nhưng mà……"
“Cố tình gây sự! Còn nói đã trưởng thành, vẫn chỉ là một hài tử ấu tử chưa hiểu chuyện."
Tia phẫn nộ trong con ngươi đen biến mất, mày vẫn trói chặt như cũ, nữ nhi này sao càng ngày càng khó hiểu?
Đỗ Yến cảm giác bọn họ vô cùng giống nhau, vừa cứng đầu lại cố chấp, thật không hổ là cha và con gái. Hai người đều đang tức giận, biết khuyên cũng là uổng phí công phu, chỉ là lo lắng Phi Nhi cứ chạy đi như vậy, vạn nhất gặp phải cao thủ, một mình nàng không đối phó được.
Nghĩ đến đây, Đỗ Yến vội vàng nói: “Diêm thúc thúc, ta sợ nàng sẽ có nguy hiểm, dù sao tình huống hiện tại thực bất lợi."
Diêm Vô Xá trầm tư một hồi, nhớ tới lần trước cãi nhau sau đó phát sinh chuyện tình, bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng trả lời: “Yến nhi âm thầm bảo hộ nàng, để cho nàng một mình suy nghĩ cẩn thận."
“Ân, hảo!"
Đỗ Yến gật gật đầu, xoay người lao ra lều vải.
Đạt Y Đồ thấy tay Diêm Vô Xá chảy máu, vội vàng sai người lấy nước trong cùng băng gạc đến.
Yên Chi cùng Đạt Mộc Tề thế nhưng không có động tác quá lớn, chính là im lặng nhìn sự tình phát sinh, đồng thời lộ ra mỉm cười giả dối.
“Ngươi nói, Minh Vương khó chịu có thể hay không ăn Phi Nhi?"
“Ngươi cho là nam nhân nào đều giốngnhư ngươi sao?"
“Đổi là ta, đã sớm ăn đến xương cốt cũng chẳng còn, còn chờ đến bây giờ sao? Nữ nhân, phải đè nàng xuống giường, làm cho nàng biết ưu việt, mới có thể ngoan ngoãn nghe lời."
“…… Ngươi!!! đêm nay trở về lều vải của mình, dám lại gần, ta liền cắt nó!". Bàn tay mềm mạnh bạo đấm về hướng giữa hai chân Đạt Mộc Tề.
“Nha…… Đáng giận! Dùng sức như vậy, cũng không ngẫm lại cho ‘Tính’ phúc về sau của nàng sao?"
“Đạt Y Đồ rất tốt, ta cảm thấy hắn quân tử hơn ngươi."
“…… Không được nghĩ đến nam nhân khác!!"
Tác giả :
Đoan Mộc Đồng