Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh
Chương 81
Cố Đình Quân tự nhận anh cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng tình huống này, hoàn toàn không có.
Đến lúc thu dọn xong tất cả, anh cảm thấy mình chết lặng rồi. Xấu hổ đến không còn cảm giác gì nữa.
Anh khoanh tay đứng bên cửa sổ, ngoài cửa còn đổ mưa to, Tứ Diệp cẩn thận nói nhỏ: "Thất gia, tiểu thư nhà chúng tôi.."
Tứ Diệp không biết phải nói thế nào, nhưng cũng biết không thể để tiểu thư nhà bọn họ ở trong nhà người ta như vậy được. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, tiểu thư nhà bọn họ còn có thể lấy chồng không a?
Cố Đình Quân: "Vào bếp nấu cho cô ấy một chén trà gừng đường đỏ đi."
Tứ Diệp: "A? Nga! A?"
Tứ Diệp căn bản không biết nói gì hơn.
Tuy đã đồng ý như người lại không thể nhúc nhích, Tứ Diệp cảnh giác nhìn Cố Đình Quân, sợ anh làm gì Đường Kiều. Chuyện đêm nay quá mức quỷ dị, thế cho nên đầu óc Tứ Diệp không thể suy nghĩ được gì hết.
"Tiểu thư nhà chúng tôi.."
Cố Đình Quân hơi hơi nhướng mày: "Có vấn đề gì sao?"
Cảm giác áp bách trên người Cố Đình Quân làm cho người khác rất sợ hãi, Tứ Diệp không thể chống lại được, vội vàng hít một hơi thật sâu, nói: "Được. Vậy, vậy làm phiền Thất gia trông coi tiểu thư một chút."
Sau đó cẩn thận từng bước rời đi.
Cố Đình Quân cũng không di chuyển, anh chỉ đứng bên cửa sổ nhìn Đường Kiều. Đường Kiều nằm ở đó, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lông mi dài cong vút run run, có thể là do ngủ không yên, lông mày nhăn lại, giống như gặp phải chuyện gì không vui vậy.
Cố Đình Quân phát hiện Đường Kiều là một người không có cảm giác an toàn. Cả người cô co lại như tư thế trẻ con trong bụng mẹ, hai tay khoanh trước ngực như đang phòng ngự. Chỉ cần có một chút tiếng động là cô lập tức cuộn mình thật chặt.
Đều là tại anh!
Cố Đình Quân nghĩ, nếu không phải anh cố ý gài bẫy cô, cô sẽ không phải ra ngoài trong đêm mưa gió?
Anh còn tặng cua biển cho cô nữa, chẳng trách cô lại khó chịu như vậy.
Cũng không biết cô nhóc tham ăn này đã ăn bao nhiêu nữa.
Tứ Diệp cuối cùng vẫn rất lo lắng, chẳng mấy chốc đã nấu xong trả gừng đường đỏ quay về, tiếng bước chân vội vàng vang lên, quả nhiên, Đường Kiều lại cuộn người lại.
Cố Đình Quân: "Cho tiểu thư của cô uống đi, làm ấm người lên."
Đường Kiều hừ một tiếng, nhất định không chịu uống, vô cùng quật cường, không chỉ không chịu hé miệng uống mà còn giấu mặt vào trong chăn.
Giằng co một lúc, Tứ Diệp đã mồ hôi đầy người.
Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, nâng bước đi đến bên người Đường Kiều, nâng cô lên.
Đường Kiều gắt gỏng: "Cút đi!"
Tính tình lớn thật đó!
Cố Đình Quân bất đắc dĩ cười cười, đón lấy ly trà gừng trong tay Tứ Diệp, nghiêm túc nói: "Không được nháo nữa, ngoan ngoãn uống đi."
Đường Kiều không phải là không có chút ý thức nào, nhưng cô thật sự rất đau, chỉ có thể nằm giả chết.
Cảm giác này, đàn ông không bao giờ có thể hiểu được.
"Ngoan nào, Y Y, đừng cáu kỉnh nữa, uống đi."
Cuối cùng Đường Kiều cũng mở mắt, uống một ngụm to, có chút nước chảy ra ngoài được Cố Đình Quân nhẹ nhàng dùng tay lau sạch.
Anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Kiều, nói: "Tốt lắm, Y Y ngủ một giấc đi, tỉnh lại sẽ không đau nữa."
Đường Kiều hừ nhẹ, lại chui vào trong chăn.
Cố Đình Quân cảm thấy buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
Anh xoay người đưa ly trà cho Tứ Diệp, căn dặn: "Tiểu thư của các người không khỏe, đêm nay cứ để cô ấy ở lại đây đi. Mấy người cũng ở đây cùng cô ấy."
Tứ Diệp lắp bắp: "Vâng.. Vâng ạ."
Cố Đình Quân quay đầu nhìn thoáng qua Đường Kiều, hình như cô đã ngủ, anh xoay người rời đi.
Cố Đình Quân cũng không có trở về phòng nghỉ ngơi, mà đi thẳng tới thư phòng. Ngoài cửa sổ tiếng mưa rào rào, anh lấy một cái đệm, ngồi xuống cửa sổ lớn sát đất, bên ngoài là hàng trúc tươi mát, gió lớn gào thét, trúc xanh lay động đong đưa.
Ban đêm bão táp, trong phòng khách lại có một cô gái nhỏ đang ngủ, cảm giác này rất mới mẻ, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy lạ kỳ.
Cố Đình Quân khẽ tựa vào tường, suy nghĩ một chút, đứng dậy tìm một bình rượu, bình tĩnh nhấm nháp.
Trài nghiệm của Cố Đình Quân rất kỳ lạ, thì Đường Kiều cũng là như thế. Nghĩ đến bản thân đang nằm trong nhà Cố Thất gia, cô liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhưng lúc nãy cô thật sự có một chút sức lực nào cả.
Sau khi sống lại cô đã quên chuyện mình là một cô gái, sẽ có kinh nguyệt. Lúc trước có quá nhiều việc nên hoàn toàn quăng chuyện này ra sau đầu.
Đời trước, kỳ kinh đầu tiên của cô đúng là vào mùa hè năm mười lăm tuổi.
Thật phiền nha!
Đồ đạc của Cố gia đều mang theo cảm giác tươi mát, rất sạch sẽ.
Đúng rồi, Cố Đình Quân là một người rất sạch sẽ, nhưng.. Ai dọn dẹp nhà họ vậy?
Thất gia và Cố Tứ đều là đàn ông, chắc không phải họ đâu nhỉ?
Lại nói đến, hôm nay Cố Tứ không ở nhà!
Đường Kiều mơ mơ màng màng nghĩ ngợi lung tung, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi..
* * *
Sáng sớm, ánh mặt trời thật tươi đẹp.
Sau cơm mưa, trời lại sáng.
Đường Kiều thức dậy, mơ màng ngồi trên giường, cả người ngơ ngác.
Chỉ là không bao lâu, cái bụng khó chịu đã kéo thần trí cô lại. Dì cả của cô.. đến thăm nha.
Đường Kiều ôm bụng cân nhắc tất cả những chuyện ngày hôm qua.
"Tiểu thư, ngài tỉnh rồi ạ?"
Cửa phòng bị đẩy ra, Tứ Diệp bưng bữa sáng tiến vào, cười khanh khách: "Thất gia làm bữa sáng cho ngài, nhìn rất ngon. Tiểu thư ăn một chút đi."
Đường Kiều nghiêng đầu nhìn, bát cháo trứng muối thịt nạc, đúng là nhìn rất ngon.
Đường Kiều còn khó chịu nên cũng không muốn đứng dậy rửa mặt, chỉ muốn ăn chút gì đó ấm áp.
Đường Kiều nhanh chóng giải quyết xong bát cháo, không biết có phải do nó không mà cô cảm thấy bụng không còn khó chịu như vừa rồi nữa.
Chui trở về trong chăn, Đường Kiều nói: "Tứ Diệp, em gọi điện đến trường xin nghỉ ba ngày cho ta, nói với giáo viên ta đến tháng, đau muốn chết, không đi học được."
Tứ Diệp: ".. Như vậy, nói như vậy không sao chứ ạ?"
Nói trắng ra như vậy sao?
Đường Kiều than thở: "Đi đi đi, như vậy là tiện nhất, đơn giản dễ hiểu, giáo viên sẽ hiểu thôi."
Đương nhiên có thể hiểu rồi, phần lớn phụ nữ đến tháng đều có chút không thoải mái. Cô muốn xin nghỉ thì cần lý do, mà lý do này rất chính đáng nha.
Tứ Diệp a một tiếng, xoay người đi gọi điện thoại.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, Cố Đình Quân bước vào. Anh đứng bên giường nhìn Đường Kiều, ôn nhu hỏi: "Bụng đã đỡ hơn chưa?"
Đường Kiều cảm thấy rất lúng túng, nhưng vẫn lắc đầu cười: "Không sao rồi ạ."
Tuy nói như thế, nhưng cô cũng không động đậy, cứ ôm chăn nằm đó giả bộ đáng thương.
Cố Đình Quân suy nghĩ một chút, ngồi xuống bên cạnh giường.
Đường Kiều căng thẳng, hỏi: "Sao vậy?"
Cố Đình Quân mỉm cười: "Không cần sợ, tôi sẽ không làm gì cô."
Đường Kiều cắn môi, hừ nhẹ một tiếng. Đương nhiên cô biết, Thất gia là quân tử a.
Cô nói: "Chuyện kia, có thể đừng nói cho người nhà của tôi không?"
Cố Đình Quân nhướng mày cười cười, vẻ mặt nghi hoặc chậm rãi nói: "Chuyện gì a?"
Đường Kiều sửng sốt, lập tức hiểu ra, cô bật cười nói: "Thất gia không nhớ thì thôi vậy."
Cố Đình Quân cười như không cười nhìn Đường Kiều, thấy biểu tình đắc ý như tiểu hổ ly của cô, anh hơi hơi cúi người, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao cô phát hiện ra?"
Đường Kiều còn cho rằng anh sẽ không hỏi, nhưng nếu đã hỏi, cô cũng sẽ không nói dối. Dù sao người trước mắt này nhìn như quân tử, nhưng lại không phải nhân vật hiền lành gì.
Cô nhẹ giọng nói: "Phản quang, kính của súng phản quang dưới ánh mặt trời nên mới bị tôi phát hiện. Nếu gọi ngài, tôi sợ hắn hành động, thời gian gấp gáp nên tôi liền nổ súng. Chỉ là.." Đường Kiều vân vê góc chăn: "Tôi cũng biết mình không bắn trúng, cho nên chỉ lung tung bắn về phía hắn ba phát, dựa vào đó để cảnh báo cho ngài, chỉ cần ngài không đứng bên cửa sổ thì sẽ không có chuyện gì."
Cố Đình Quân nhìn bộ dáng Đường Kiều không giống nói dối, anh mỉm cười xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Cô nhóc cô đúng là được ông trời giúp đỡ."
Đường Kiều: "..."
Cô nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: "Cho nên.. Tôi bắn trúng?"
Cô phản ứng thật nhanh.
Nhìn thấy biểu tình khó tin của Đường Kiều, Cố Đình Quân cố nín cười, nói: "Tay súng thiện xạ a!"
Đường Kiều: "..."
Dáng vẻ như gặp quỷ này đúng là cực kỳ buồn cười, Cố Đình Quân nói: "Buổi trưa muốn ăn gì? Hôm nay tôi không ra ngoài, chuyên môn hầu hạ cô được không?"
Đường Kiều không dám gật bừa, cô lắc đầu, nghiên túc nói: "Tôi ở đây không tiện, với lại bác và mẹ tôi sắp về rồi, tôi phải về nhà."
Cô qua đêm trong nhà một người đàn ông xa lạ, chuyện này bình thường sao?
Chính Đường Kiều cũng biết nó nghiêm trọng thế nào.
Cố Đình Quân cũng hiểu nỗi lo của cô, anh nói: "Về nhà nghỉ ngơi, muốn ăn gì thì đến tìm tôi, tôi làm cho cô, được không?"
Đường Kiều cười tủm tỉm lắc đầu, khéo léo từ chối, làm người phải có chừng mực, với quan hệ của hai người bây giờ, chuyện này không thích hợp.
Cố Đình Quân chăm chú nhìn cô, cũng không kiên trì.
Thời tiết ngày hè chính là như vậy, vừa mưa to xong nhưng lại rất nóng.
Cố Đình Quân nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Kiều, không để ý cô phản kháng, trực tiếp bế cô lên, nhẹ giọng nói: "Nếu như ai dám nói bậy, tôi sẽ làm cho bọn họ câm miệng. Cô cứ ngoan ngoãn là được."
Đường Kiều túm lấy cái áo che khuất mặt mình, nói nhỏ: "Tôi muốn bịt tai trộm chuông." (Tương tự câu "Lừa mình dối người")
Cố Đình Quân cố nín cười, nói: "Được."
Quả nhiên, mọi người đối với chuyện Đường Kiều bị ôm về nhà thật sự rất khiếp sợ.
Nhưng Đường Kiều cũng mặc kệ, con người Cố Đình Quân a, nếu anh đã nói sẽ xử lý tốt thì thật sự sẽ xử lý tốt.
Bây giờ bụng cô còn đau âm ỉ, thật sự không có tâm trạng đi quan tâm người khác nói gì.
Tứ Diệp chăm sóc tiểu thư nhà mình, thấy tiểu thư lại mơ màng ngủ rồi, liền đi xuống tầng chuẩn bị cơm trưa.
Cùng lúc đó, Cố Đình Quân về tới nhà mình, ngồi trên sofa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt dưỡng thần. Anh một đêm không ngủ, có chút mệt mỏi.
Tất nhiên, chút mệt mỏi này không tính là cái gì, nhưng đêm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, mệt tâm a..
Một người đàn ông như anh, đã bao giờ trải qua chuyện như vậy chứ?
"Thất gia." Cố Tứ từ bên ngoài trở về, nói: "Tôi đã điều tra, người bọn họ theo dõi là Đường tiểu thư, người thuê bọn họ là cháu đích tôn của Đường gia, Đường Sĩ Kiệt. Quan hệ giữa hắn và Đường tiểu thư không tốt lắm, nhưng lại rất thân thiết với Đường Hành, lúc trước hai người bọn họ còn có chuyện xấu bị đăng lên báo."
Tối hôm qua Cố Tứ không ở nhà là vì điều tra chuyện này.
Cố Đình Quân ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm.
"Sau đó, bọn chúng bị xe đâm?"
Cố Tứ cũng cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ: "Đúng vậy."
Cố Đình Quân bật cười, chậm rãi nói: "Như vậy, vận khí của bọn chúng thật sự.. Không tốt lắm a!"
Cố Tứ cảm khái vạn phần: "Lại nói đến, phàm là người có tâm tư bất chính với Đường tiểu thư, hình như đều không gặp may mắn. Đường tiểu thư đúng là được ông trời chiếu cố. Người khác muốn cũng không được."
Cố Đình Quân liếc hắn một cái, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn: "Đúng vậy.."
Dừng một chút, mỉm cười nói: "Thật may mắn nha."