Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 411: Đoán không ra
Edit: Tuyết Dung Hoa
Kiều Đình lập tức phủ định suy đoán của mình, bởi vì số liệu từ nãy đến giờ mà quang não cung cấp cho hắn đều cho thấy cơ giáp của hắn chưa từng đi vào giới hạn radar dò tìm của Triệu Tuấn. Nếu như là ở trong thế giới hiện thực thì có thể là do một số nguyên nhân làm cho số liệu của cơ giáp không được chính xác, có khả năng sẽ bị bại lộ, nhưng ở thế giới cơ giáp, số liệu là chết, đã được lập trình một cách tự động, nó tuyệt đối không có khả năng sai sót.
Kiều Đình nháy mắt quyết định, hắn nhanh chóng đuổi theo muốn nhìn xem tại sao Triệu Tuấn lại đột nhiên đổi hướng, đồng thời hắn cũng đã quyết định nhanh chóng ra tay giải quyết ba người Triệu Tuấn, hắn không muốn tiếp tục đợi nữa.
Cho dù ba người Triệu Tuấn đã khởi động tốc độ cơ giáp đến cực hạn, nhưng hai cơ giáp cao cấp kia vẫn làm chậm tốc độ của Triệu Tuấn, Kiều Đình điều khiển Vương bài cơ giáp rất nhanh liền đuổi kịp, nếu không phải Kiều Đình muốn biết Triệu Tuấn rốt cuộc muốn làm gì, còn chưa đi vào giới hạn dò tìm của radar, chỉ sợ lúc này đám người của Triệu Tuấn đã phát hiện ra bóng dáng của Kiều Đình.
Không bao lâu, Kiều Đình rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân vì sao Triệu Tuấn đột nhiên đổi phương hướng. Bởi vì ở phía trước Triệu Tuấn, nơi cách radar dò tìm của hắn 5000 mét, quang não lần nữa đưa ra nhắc nhở ở vị trí kia phát hiện một vật thể bay không xác định, đó là một đội viên của Lôi Đình. Kiều Đình vừa định tăng tốc độ chuẩn bị cứu viện đội viên của chính mình thì trong đầu lại hiện lên một ý niệm. Hắn từ bỏ tăng tốc, vẫn duy trì tốc độ trước đó mà đi tới, bảo trì khoảng cách an toàn không để đám người Triệu Tuấn phát hiện. Bởi vì biết đối phương là ai, Kiều Đình không chút do dự gửi tin tức cho vị đội viên kia.
Tên đội viên kia của Lôi Đình kỳ thật cũng đã phát hiện đám người của Triệu Tuấn, đương nhiên cũng nhìn thấy người đi đầu là một Đặc cấp sư sĩ, hắn biết chính mình căn bản không phải là đối thủ của đối phương liền xoay người bỏ chạy, đây cũng là lý do đám người Triệu Tuấn điên cuồng mở ra động cơ mà truy đuổi. Nếu đã phát hiện con mồi, bọn họ đương nhiên không thể để con mồi bỏ trốn dưới mí mắt mình.
Tên đội viên Lôi Đình kia đang lẩn trốn đột nhiên thu được nhắc nhở của quang não là tin tức từ một đội viên Lôi Đình khác. Trong lòng hắn vui vẻ, vừa duy trì tốc độ của cơ giáp vừa lật xem tin tức. Đến khi nhìn thấy được nội dung bên trong, tâm thần hắn lập tức trấn định rồi đột nhiên cho cơ giáp dừng lại, bình tĩnh mà xoay người, chờ đợi ba người Triệu Tuấn.
Đội viên Lôi Đình dừng bước chân chờ ba người Triệu Tuấn đến trước mặt liền nói: “Hôm nay số tôi đúng là quá xui, không ngờ lại đụng phải các người. Nhưng mà, Triệu Tuấn, cậu cũng quá xuống dốc rồi, lại đi gia nhập một đoàn cơ giáp nho nhỏ như vậy, thật không có tiền đồ gì. Nếu bây giờ cậu trở lại thế giới hiện thực, chủ động rời khỏi trận chiến này thì tôi sẽ đề cử cậu cho đoàn trưởng của tôi, như vậy cậu sẽ trở thành một thành viên của Lôi Đình, như vậy không phải tốt hơn sao?" đội viên Lôi Đình không hề hoảng loạn, ngược lại còn mở miệng đàm phán cùng Triệu Tuấn.
“Khỏi cần nghen. Tôi ở Lăng Thiên cảm thấy thật vui vẻ, được tha hồ tác oai tác quái, còn được ăn ngon mặc đẹp, nếu có thể làm đại gia, tôi việc gì phải chịu tội làm tay sai vặt cho Kiều Đình cơ chứ?" Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của Triệu Tuấn, nhưng giọng điệu tràn ngập khoe khoang trong lời nói kia cũng làm cho trán của hai đội viên còn lại của Lăng Thiên chảy xuống vô số đường hắc tuyến.
“Lạc Lãng, người này vẫn luôn kiêu ngạo như vậy sao?" Tác oai tác quái? Nha, người này coi đoàn cơ giáp Lăng Thiên là cái gì. Lý Anh Kiệt nghe xong trong lòng mười phần bất mãn.
Lạc Lãng bĩu môi, trầm mặc một chút mới trả lời: “Bỏ đi, người này ngốc đặc, nói chuyện không hề suy nghĩ, tức giận với anh ta, người khó chịu cũng chỉ có bản thân mình." Ngụ ý Lý Anh Kiệt nghe rồi cũng bỏ qua đi, đừng để trong lòng.
Triệu Tuấn là người của chiến đội Lăng Thiên, là đồng đội đồng bọn của Lạc Lãng, cho nên cậu không thể bán đứng Triệu Tuấn nói cho Lý Anh Kiệt biết được sự thật, kỳ thật Triệu Tuấn ở trước mặt lão đại chính là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn vô hại, làm sao có thể kiêu ngạo như vậy chứ.
Đội viên Lôi Đình hình như còn muốn nói gì nhưng Triệu Tuấn lại không có hứng thú cùng hắn lải nhải, anh hừ lạnh một tiếng: “Đừng lải nhải dài dòng, em trái Lý, em trai Lạc, hai cậu tại sao còn không ra tay, chẳng lẽ một tiểu nhân vật như vậy còn muốn cao thủ như anh đây lên sân khấu sao?"
Triệu Tuấn phân phó như phân phó tiểu đệ làm trong lòng Lý Anh kiệt phi thường buồn bực, Lạc Lãng cũng cảm thấy mười phần không biết nói gì, chẳng lẽ rời đi Lan lão đại bản tính của Triệu Tuấn cũng bại lộ ra tới?
“Anh……" Lý Anh Kiệt chỉ chịu phục Lăng Lan, cho dù Triệu Tuấn là Đặc cấp sư sĩ cũng không có biện pháp làm cậu cúi đầu, cậu khó nhịn tức giận trong ngực mà kêu ra tiếng, lại bị Lạc Lãng lập tức chặn lại nói: “Lý Anh Kiệt, đừng nói nữa, chúng ta lên đi!" Nói xong, rút kiếm quang điều khiển cơ giáp nhào tới.
Lý Anh Kiệt nhìn thấy Lạc Lãng đã hành động, vì phối hợp Lạc Lãng, cậu cố nén lửa giận trong lòng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Triệu Tuấn một cái rồi cũng nhanh chóng rút kiếm quang mà vọt qua.
Vị cao cấp Cơ giáp sĩ của Lôi Đình hình như năng lực rất mạnh, Lý Anh Kiệt và Lạc Lãng liên thủ công kích cũng không chiếm được thế thượng phong. Thậm chí bởi vì hai người phối hợp không ăn ý ngược lại làm đối phương phát huy, có mấy lần xuất hiện trường hợp quân mình đánh quân mình làm đối phương bắt được cơ hội, trái lại đè nặng bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
“Gì chứ, thật là quá ngốc, em trái Lý, nhóc đang chém vào đâu vậy? Chém địch hay là chém người nhà? Em trai Lạc, chẳng lẽ nhóc không xem vị trí của đồng đội sao, thế nhưng ngăn cản đồng đội mình tiến công, nhóc là nằm vùng mà kẻ địch phái tới sao?" Nhìn thấy hai người phối hợp không hề ăn ý, trong lòng Triệu Tuấn nổi giận, trong miệng hùng hùng hổ hổ mắng, vạch ra sai lầm của hai người.
Nhóm quân giáo sinh chứng kiến một màn này không khỏi ồ lên, mười phút trước biểu hiện của chiến đội Lăng Thiên không thể nghi ngờ là mười phần xuất sắc, mặc kệ là đội viên hy sinh hay thắng lợi, năng lực ở phương diện điều khiển cơ giáp biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, so với những quân nhân già đời khác cũng không sai biệt là mấy. Bọn họ biểu hiện ưu tú làm cho nhóm quân giáo sinh đối với các thành viên chiến đội khác của Lăng Thiên mười phần mong chờ, nhưng hiện tại, hai người đội viên kia biểu hiện không tốt làm cho mọi người vô cùng thật vọng.
“Thì ra đoàn cơ giáp Lăng Thiên không phải ai cũng ưu tú, còn có thật giả lẫn lộn." Nhóm quân giáo sinh hoàn toàn thất vọng bắt đầu công kích mãnh liệt đoàn cơ giáp Lăng Thiên. Không có biện pháp, khi hi vọng nhiều thì càng thất vọng nhiều, loại chênh lệch tâm lý này cần phải phát tiết ra mới có thể cân bằng được.
“Kỳ quái, số 4 và số 5 Lăng Thiên tại sao lại biểu hiện kém như vậy?" Nhóm giáo viên của trường quân đội cũng giống như nhóm quân giáo sinh quan sát trận chiến này, so sánh với các giáo viên khác lắc đầu, chướng mắt với biểu hiện của số 4 và số 5 Lăng Thiên, Đường Ngọc lại nhíu nhíu mày khó hiểu, ông nghĩ nghĩ rồi lại xoay người đi tìm hiểu tin tức của hai người này. Khi nhìn thấy báo cáo đầy đủ của bọn họ, trong lòng lại càng cảm thấy khó hiểu.
Số 4 Lăng Thiên:
Họ tên: Lý Anh Kiệt
Thành phần: Con cháu thế gia
Tuổi: 17
Thể thuật: Khí kình trung cấp
Cấp bậc điều khiển Cơ giáp: Cao cấp
Thành tích: trung cấp thăng cấp cao cấp, ưu tú!"
Số 5 Lăng Thiên:
Họ tên: Lạc Lãng
Thành phần: Con cháu quân đội
Tuổi: 17
Thể thuật: Khí kình trung cấp
Cấp bậc điều khiển Cơ giáp: Cao cấp
Thành tích: trung cấp thăng cấp cao cấp, ưu tú!"
Một năm trước hai đứa nhóc này cũng không biểu hiện như vậy a! Đối với hai người này, Đường Ngọc ấn tượng vẫn rất khắc sâu, đặc biệt là Lạc Lãng, một người có thể đối với chính mình mình hung ác như vậy sao có thể cho phép bản thân biểu hiện không xong như thế…
Tầm mắt của Đường Ngọc chuyển dời đến vị trí mấy trăm mét phía sau Triệu Tuấn, một ý niệm đột nhiên hiện lên, sắc mặt ông nhịn không được hơi hơi biến đổi.
Sắc mặt Đường Ngọc biến hóa làm cho hiểu trưởng đang ngồi kế bên chú ý tới. Ông tò mò hỏi: “Đường Ngọc, cậu phát hiện điều gì?"
“Tôi suy nghĩ, đám tiểu tử kia có phải đang thiết kế điều gì hay không!" Đường Ngọc cười khổ chỉ chỉ cơ giáp của Kiều Đình đang lặng lẽ đuổi theo phía sau Triệu Tuấn.
“Đám tiểu tử này vừa thấy chính là rác rưởi, bọn họ còn có thể thiết kế cái gì? Biểu hiện lần này của Kiều Đình phải nói là hoàn mỹ, lúc lực chú ý của chiến đội Lăng Thiên đều đặt lên tên đội viên Lôi Đình kia, phóng ra radar quấy nhiễu đạn đạo, bất tri bất giác đã ẩn núp đi tới phía sau của bọn họ. Tôi cho rằng, ba người Lăng Thiên này lập tức sẽ trở thành điểm chiến tích của Lôi Đình, có thể đoán trước ưu thế mà Lăng Thiên vod ngay từ đầu rất nhanh sẽ biến mất." Một người bên trường quân đội cao tầng nghe được đoạn đối thoại của Đường Ngọc và hiệu trưởng hoàn toàn không cho là đúng mà bác bỏ. Biểu hiện trước mắt của Kiều Đình làm cho bọn họ mười phần vừa lòng, đây mới chính là người mà bọn họ đã lựa chọn, quả nhiên thập phần xuất sắc.
Người đó nói tới đây, vẻ mặt đầy ý cười mà nịnh hót nói: “Danh sư xuất cao đồ a, học sinh Kiều Đình do đạo sư Đường Ngọc đây dạy dỗ quả nhiên lợi hại!" Nói xong không quên giơ ngón tay cái lên, theo sau lại nịnh nọt mà đối hiệu trưởng nói, “Hiệu trưởng, đây cũng là thành quả nhờ các chỉ đạo anh minh của ngài."
So sánh với hiệu trưởng chỉ là gật đầu mỉm cười làm người khác khó có thể nhìn ra tâm tư của ông, Đường Ngọc lại thẳng thắn hơn rất nhiều, ông vừa nghe vậy, mày nhăn lại trực tiếp phản bác: “Kiều Đình vẫn còn trẻ lắm, chủ nhiệm Lâm đã quá xem trọng nó rồi."
Thông minh như Đường Ngọc lúc này đã ẩn ẩn cảm giác được mục đích của những người cao tầng của trường quân đội, đối với điều này, ông cũng không đồng ý, ông là thầy của Kiều Đình tự nhiên phải phụ trách tương lai của cậu, Kiều Đình quá tự tin bá đạo cần phải chịu thêm ít đau khổ mới có thể trưởng thành.
Bản thân cố ý lấy lòng lại đụng phải mặt lạnh, điều này làm cho vị chủ nhiệm Lâm kia có chút nan kham, hắn thu liễm tươi cười, hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp quay đầu cùng người khác nói chuyện. Nếu như đã nói chuyện không hợp, nói thêm nửa câu cũng ngại nhiều, vị chủ nhiệm Lâm này cũng không còn tâm tư đáp lời với Đường Ngọc.
“Cậu không xem trọng trận đấu này của Kiều Đình?"Hiệu trưởng cười tủm tỉm hỏi.
“Đối với thực lực của Kiều Đình tôi vẫn thập phần tán thành, tôi cũng cho rằng nếu chỉ có Triệu Tuấn cùng với số 4 và số 5 Lăng Thiên thì ba người này không phải là đối thủ của nó. Chính là tôi lại không cho rằng thực lực của số 4 và số 5 Lăng Thiên lại tệ như bọn họ biểu hiện....Nếu là Kiều Đình bởi vì vậy mà xem nhẹ bọn họ, tôi cho rằng Kiều Đình chưa chắc sẽ đạt được điều nó muốn, tôi có chút đoán không ra." Đường Ngọc nhíu mày, liền như lời ông nói, ông không nhìn ra ba người Lăng Thiên đang đánh chủ ý gì.
“Nếu đoán không ra, vậy tiếp tục nhìn xem……" Khác với Đường Ngọc lực chú ý chỉ tập trung ở Kiều Đình, tầm mắt hiệu trưởng lại liếc về phương hướng đối diện Kiều Đình, khóe miệng lộ ra một tia hiểu rõ ý cười.
Kiều Đình lập tức phủ định suy đoán của mình, bởi vì số liệu từ nãy đến giờ mà quang não cung cấp cho hắn đều cho thấy cơ giáp của hắn chưa từng đi vào giới hạn radar dò tìm của Triệu Tuấn. Nếu như là ở trong thế giới hiện thực thì có thể là do một số nguyên nhân làm cho số liệu của cơ giáp không được chính xác, có khả năng sẽ bị bại lộ, nhưng ở thế giới cơ giáp, số liệu là chết, đã được lập trình một cách tự động, nó tuyệt đối không có khả năng sai sót.
Kiều Đình nháy mắt quyết định, hắn nhanh chóng đuổi theo muốn nhìn xem tại sao Triệu Tuấn lại đột nhiên đổi hướng, đồng thời hắn cũng đã quyết định nhanh chóng ra tay giải quyết ba người Triệu Tuấn, hắn không muốn tiếp tục đợi nữa.
Cho dù ba người Triệu Tuấn đã khởi động tốc độ cơ giáp đến cực hạn, nhưng hai cơ giáp cao cấp kia vẫn làm chậm tốc độ của Triệu Tuấn, Kiều Đình điều khiển Vương bài cơ giáp rất nhanh liền đuổi kịp, nếu không phải Kiều Đình muốn biết Triệu Tuấn rốt cuộc muốn làm gì, còn chưa đi vào giới hạn dò tìm của radar, chỉ sợ lúc này đám người của Triệu Tuấn đã phát hiện ra bóng dáng của Kiều Đình.
Không bao lâu, Kiều Đình rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân vì sao Triệu Tuấn đột nhiên đổi phương hướng. Bởi vì ở phía trước Triệu Tuấn, nơi cách radar dò tìm của hắn 5000 mét, quang não lần nữa đưa ra nhắc nhở ở vị trí kia phát hiện một vật thể bay không xác định, đó là một đội viên của Lôi Đình. Kiều Đình vừa định tăng tốc độ chuẩn bị cứu viện đội viên của chính mình thì trong đầu lại hiện lên một ý niệm. Hắn từ bỏ tăng tốc, vẫn duy trì tốc độ trước đó mà đi tới, bảo trì khoảng cách an toàn không để đám người Triệu Tuấn phát hiện. Bởi vì biết đối phương là ai, Kiều Đình không chút do dự gửi tin tức cho vị đội viên kia.
Tên đội viên kia của Lôi Đình kỳ thật cũng đã phát hiện đám người của Triệu Tuấn, đương nhiên cũng nhìn thấy người đi đầu là một Đặc cấp sư sĩ, hắn biết chính mình căn bản không phải là đối thủ của đối phương liền xoay người bỏ chạy, đây cũng là lý do đám người Triệu Tuấn điên cuồng mở ra động cơ mà truy đuổi. Nếu đã phát hiện con mồi, bọn họ đương nhiên không thể để con mồi bỏ trốn dưới mí mắt mình.
Tên đội viên Lôi Đình kia đang lẩn trốn đột nhiên thu được nhắc nhở của quang não là tin tức từ một đội viên Lôi Đình khác. Trong lòng hắn vui vẻ, vừa duy trì tốc độ của cơ giáp vừa lật xem tin tức. Đến khi nhìn thấy được nội dung bên trong, tâm thần hắn lập tức trấn định rồi đột nhiên cho cơ giáp dừng lại, bình tĩnh mà xoay người, chờ đợi ba người Triệu Tuấn.
Đội viên Lôi Đình dừng bước chân chờ ba người Triệu Tuấn đến trước mặt liền nói: “Hôm nay số tôi đúng là quá xui, không ngờ lại đụng phải các người. Nhưng mà, Triệu Tuấn, cậu cũng quá xuống dốc rồi, lại đi gia nhập một đoàn cơ giáp nho nhỏ như vậy, thật không có tiền đồ gì. Nếu bây giờ cậu trở lại thế giới hiện thực, chủ động rời khỏi trận chiến này thì tôi sẽ đề cử cậu cho đoàn trưởng của tôi, như vậy cậu sẽ trở thành một thành viên của Lôi Đình, như vậy không phải tốt hơn sao?" đội viên Lôi Đình không hề hoảng loạn, ngược lại còn mở miệng đàm phán cùng Triệu Tuấn.
“Khỏi cần nghen. Tôi ở Lăng Thiên cảm thấy thật vui vẻ, được tha hồ tác oai tác quái, còn được ăn ngon mặc đẹp, nếu có thể làm đại gia, tôi việc gì phải chịu tội làm tay sai vặt cho Kiều Đình cơ chứ?" Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của Triệu Tuấn, nhưng giọng điệu tràn ngập khoe khoang trong lời nói kia cũng làm cho trán của hai đội viên còn lại của Lăng Thiên chảy xuống vô số đường hắc tuyến.
“Lạc Lãng, người này vẫn luôn kiêu ngạo như vậy sao?" Tác oai tác quái? Nha, người này coi đoàn cơ giáp Lăng Thiên là cái gì. Lý Anh Kiệt nghe xong trong lòng mười phần bất mãn.
Lạc Lãng bĩu môi, trầm mặc một chút mới trả lời: “Bỏ đi, người này ngốc đặc, nói chuyện không hề suy nghĩ, tức giận với anh ta, người khó chịu cũng chỉ có bản thân mình." Ngụ ý Lý Anh Kiệt nghe rồi cũng bỏ qua đi, đừng để trong lòng.
Triệu Tuấn là người của chiến đội Lăng Thiên, là đồng đội đồng bọn của Lạc Lãng, cho nên cậu không thể bán đứng Triệu Tuấn nói cho Lý Anh Kiệt biết được sự thật, kỳ thật Triệu Tuấn ở trước mặt lão đại chính là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn vô hại, làm sao có thể kiêu ngạo như vậy chứ.
Đội viên Lôi Đình hình như còn muốn nói gì nhưng Triệu Tuấn lại không có hứng thú cùng hắn lải nhải, anh hừ lạnh một tiếng: “Đừng lải nhải dài dòng, em trái Lý, em trai Lạc, hai cậu tại sao còn không ra tay, chẳng lẽ một tiểu nhân vật như vậy còn muốn cao thủ như anh đây lên sân khấu sao?"
Triệu Tuấn phân phó như phân phó tiểu đệ làm trong lòng Lý Anh kiệt phi thường buồn bực, Lạc Lãng cũng cảm thấy mười phần không biết nói gì, chẳng lẽ rời đi Lan lão đại bản tính của Triệu Tuấn cũng bại lộ ra tới?
“Anh……" Lý Anh Kiệt chỉ chịu phục Lăng Lan, cho dù Triệu Tuấn là Đặc cấp sư sĩ cũng không có biện pháp làm cậu cúi đầu, cậu khó nhịn tức giận trong ngực mà kêu ra tiếng, lại bị Lạc Lãng lập tức chặn lại nói: “Lý Anh Kiệt, đừng nói nữa, chúng ta lên đi!" Nói xong, rút kiếm quang điều khiển cơ giáp nhào tới.
Lý Anh Kiệt nhìn thấy Lạc Lãng đã hành động, vì phối hợp Lạc Lãng, cậu cố nén lửa giận trong lòng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Triệu Tuấn một cái rồi cũng nhanh chóng rút kiếm quang mà vọt qua.
Vị cao cấp Cơ giáp sĩ của Lôi Đình hình như năng lực rất mạnh, Lý Anh Kiệt và Lạc Lãng liên thủ công kích cũng không chiếm được thế thượng phong. Thậm chí bởi vì hai người phối hợp không ăn ý ngược lại làm đối phương phát huy, có mấy lần xuất hiện trường hợp quân mình đánh quân mình làm đối phương bắt được cơ hội, trái lại đè nặng bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
“Gì chứ, thật là quá ngốc, em trái Lý, nhóc đang chém vào đâu vậy? Chém địch hay là chém người nhà? Em trai Lạc, chẳng lẽ nhóc không xem vị trí của đồng đội sao, thế nhưng ngăn cản đồng đội mình tiến công, nhóc là nằm vùng mà kẻ địch phái tới sao?" Nhìn thấy hai người phối hợp không hề ăn ý, trong lòng Triệu Tuấn nổi giận, trong miệng hùng hùng hổ hổ mắng, vạch ra sai lầm của hai người.
Nhóm quân giáo sinh chứng kiến một màn này không khỏi ồ lên, mười phút trước biểu hiện của chiến đội Lăng Thiên không thể nghi ngờ là mười phần xuất sắc, mặc kệ là đội viên hy sinh hay thắng lợi, năng lực ở phương diện điều khiển cơ giáp biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, so với những quân nhân già đời khác cũng không sai biệt là mấy. Bọn họ biểu hiện ưu tú làm cho nhóm quân giáo sinh đối với các thành viên chiến đội khác của Lăng Thiên mười phần mong chờ, nhưng hiện tại, hai người đội viên kia biểu hiện không tốt làm cho mọi người vô cùng thật vọng.
“Thì ra đoàn cơ giáp Lăng Thiên không phải ai cũng ưu tú, còn có thật giả lẫn lộn." Nhóm quân giáo sinh hoàn toàn thất vọng bắt đầu công kích mãnh liệt đoàn cơ giáp Lăng Thiên. Không có biện pháp, khi hi vọng nhiều thì càng thất vọng nhiều, loại chênh lệch tâm lý này cần phải phát tiết ra mới có thể cân bằng được.
“Kỳ quái, số 4 và số 5 Lăng Thiên tại sao lại biểu hiện kém như vậy?" Nhóm giáo viên của trường quân đội cũng giống như nhóm quân giáo sinh quan sát trận chiến này, so sánh với các giáo viên khác lắc đầu, chướng mắt với biểu hiện của số 4 và số 5 Lăng Thiên, Đường Ngọc lại nhíu nhíu mày khó hiểu, ông nghĩ nghĩ rồi lại xoay người đi tìm hiểu tin tức của hai người này. Khi nhìn thấy báo cáo đầy đủ của bọn họ, trong lòng lại càng cảm thấy khó hiểu.
Số 4 Lăng Thiên:
Họ tên: Lý Anh Kiệt
Thành phần: Con cháu thế gia
Tuổi: 17
Thể thuật: Khí kình trung cấp
Cấp bậc điều khiển Cơ giáp: Cao cấp
Thành tích: trung cấp thăng cấp cao cấp, ưu tú!"
Số 5 Lăng Thiên:
Họ tên: Lạc Lãng
Thành phần: Con cháu quân đội
Tuổi: 17
Thể thuật: Khí kình trung cấp
Cấp bậc điều khiển Cơ giáp: Cao cấp
Thành tích: trung cấp thăng cấp cao cấp, ưu tú!"
Một năm trước hai đứa nhóc này cũng không biểu hiện như vậy a! Đối với hai người này, Đường Ngọc ấn tượng vẫn rất khắc sâu, đặc biệt là Lạc Lãng, một người có thể đối với chính mình mình hung ác như vậy sao có thể cho phép bản thân biểu hiện không xong như thế…
Tầm mắt của Đường Ngọc chuyển dời đến vị trí mấy trăm mét phía sau Triệu Tuấn, một ý niệm đột nhiên hiện lên, sắc mặt ông nhịn không được hơi hơi biến đổi.
Sắc mặt Đường Ngọc biến hóa làm cho hiểu trưởng đang ngồi kế bên chú ý tới. Ông tò mò hỏi: “Đường Ngọc, cậu phát hiện điều gì?"
“Tôi suy nghĩ, đám tiểu tử kia có phải đang thiết kế điều gì hay không!" Đường Ngọc cười khổ chỉ chỉ cơ giáp của Kiều Đình đang lặng lẽ đuổi theo phía sau Triệu Tuấn.
“Đám tiểu tử này vừa thấy chính là rác rưởi, bọn họ còn có thể thiết kế cái gì? Biểu hiện lần này của Kiều Đình phải nói là hoàn mỹ, lúc lực chú ý của chiến đội Lăng Thiên đều đặt lên tên đội viên Lôi Đình kia, phóng ra radar quấy nhiễu đạn đạo, bất tri bất giác đã ẩn núp đi tới phía sau của bọn họ. Tôi cho rằng, ba người Lăng Thiên này lập tức sẽ trở thành điểm chiến tích của Lôi Đình, có thể đoán trước ưu thế mà Lăng Thiên vod ngay từ đầu rất nhanh sẽ biến mất." Một người bên trường quân đội cao tầng nghe được đoạn đối thoại của Đường Ngọc và hiệu trưởng hoàn toàn không cho là đúng mà bác bỏ. Biểu hiện trước mắt của Kiều Đình làm cho bọn họ mười phần vừa lòng, đây mới chính là người mà bọn họ đã lựa chọn, quả nhiên thập phần xuất sắc.
Người đó nói tới đây, vẻ mặt đầy ý cười mà nịnh hót nói: “Danh sư xuất cao đồ a, học sinh Kiều Đình do đạo sư Đường Ngọc đây dạy dỗ quả nhiên lợi hại!" Nói xong không quên giơ ngón tay cái lên, theo sau lại nịnh nọt mà đối hiệu trưởng nói, “Hiệu trưởng, đây cũng là thành quả nhờ các chỉ đạo anh minh của ngài."
So sánh với hiệu trưởng chỉ là gật đầu mỉm cười làm người khác khó có thể nhìn ra tâm tư của ông, Đường Ngọc lại thẳng thắn hơn rất nhiều, ông vừa nghe vậy, mày nhăn lại trực tiếp phản bác: “Kiều Đình vẫn còn trẻ lắm, chủ nhiệm Lâm đã quá xem trọng nó rồi."
Thông minh như Đường Ngọc lúc này đã ẩn ẩn cảm giác được mục đích của những người cao tầng của trường quân đội, đối với điều này, ông cũng không đồng ý, ông là thầy của Kiều Đình tự nhiên phải phụ trách tương lai của cậu, Kiều Đình quá tự tin bá đạo cần phải chịu thêm ít đau khổ mới có thể trưởng thành.
Bản thân cố ý lấy lòng lại đụng phải mặt lạnh, điều này làm cho vị chủ nhiệm Lâm kia có chút nan kham, hắn thu liễm tươi cười, hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp quay đầu cùng người khác nói chuyện. Nếu như đã nói chuyện không hợp, nói thêm nửa câu cũng ngại nhiều, vị chủ nhiệm Lâm này cũng không còn tâm tư đáp lời với Đường Ngọc.
“Cậu không xem trọng trận đấu này của Kiều Đình?"Hiệu trưởng cười tủm tỉm hỏi.
“Đối với thực lực của Kiều Đình tôi vẫn thập phần tán thành, tôi cũng cho rằng nếu chỉ có Triệu Tuấn cùng với số 4 và số 5 Lăng Thiên thì ba người này không phải là đối thủ của nó. Chính là tôi lại không cho rằng thực lực của số 4 và số 5 Lăng Thiên lại tệ như bọn họ biểu hiện....Nếu là Kiều Đình bởi vì vậy mà xem nhẹ bọn họ, tôi cho rằng Kiều Đình chưa chắc sẽ đạt được điều nó muốn, tôi có chút đoán không ra." Đường Ngọc nhíu mày, liền như lời ông nói, ông không nhìn ra ba người Lăng Thiên đang đánh chủ ý gì.
“Nếu đoán không ra, vậy tiếp tục nhìn xem……" Khác với Đường Ngọc lực chú ý chỉ tập trung ở Kiều Đình, tầm mắt hiệu trưởng lại liếc về phương hướng đối diện Kiều Đình, khóe miệng lộ ra một tia hiểu rõ ý cười.
Tác giả :
Nhữ Phu Nhân