Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 387: Con gái bất hiếu
Edit: Tuyết Dung Hoa
Hoàng cấp sư sĩ điều khiển cơ giáp kéo giãn khoảng cách giữa mình và Lăng Tiêu, để tránh được một kích vừa rồi, hắn cũng khẩn trương đến mồ hôi chảy đầy đầu. Vừa rồi hắn cho rằng mình chắc chắn đã phải chết không thể nghi ngờ, vì tốc độ của Lăng Tiêu thật sự quá nhanh, hắn căn bản không theo kịp tốc độ của đối phương. Nhưng không ngờ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, tinh thần lực vẫn luôn bị giam cầm của hắn lại thần kỳ đột phá, vì vậy hắn mới có thể thành công đẩy mạnh tốc độ cơ giáp lên mấy lần, rất khó khăn mới tránh thoát một kích hiểm ác này.
Nhưng mà hắn vẫn chậm một chút, tuy rằng bảo hộ được những bộ phận trọng yếu, nhưng lại không thể bảo hộ hoàn toàn những bộ phận khác, cơ giáp cuối cùng vẫn mất đi một cánh tay trái, nhưng cho dù vậy Hoàng cấp sư sĩ cũng đã đủ thỏa mãn, rốt cuộc hắn vẫn sống sót sau khi bị Thần cấp sư sĩ công kích.
Bất quá, Hoàng cấp sư sĩ sẽ không bởi vì tinh thần lực đột phá mà cho rằng mình đã có đủ năng lực để đại chiến với Thần cấp sư sĩ, cho dù hắn thành công đột phá tinh thần lực, năng lực điều khiển cơ giáp tăng lên một bậc, có thể phát huy toàn bộ những kỹ thuật của Hoàng cấp cơ giáp. Nhưng trên thực tế, hắn vẫn chỉ là Hoàng cấp sư sĩ, mà Hoàng cấp sư sĩ cho dù có cường đại đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ của Thần cấp sư sĩ...
Cho nên, trong đầu hắn chỉ có một chữ, đó chính là chữ “Trốn"! Chỉ có thể trốn thoát khỏi tay Thần cấp sư sĩ, hắn mới có tương lai. Hắn ngoài ý muốn tăng thực lực làm cho hắn càng quý trọng mạng sống..
Dáng vẻ chật vật chạy trối chết của Hoàng cấp cơ giáp làm cho trong lòng tiểu đội Lăng Lan và đám người Kiều Đình chấn động vô cùng. Nghĩ lại trước đó không lâu, lúc Lăng Tiêu còn chưa tới, thái độ của Hoàng cấp sư sĩ đối với bọn họ là vô cùng kiêu ngạo, thật giống như bọn họ chỉ là một đám kiến con, sống chết tùy ý hắn quyết định. Không nghĩ tới, Hoàng cấp sư sĩ làm bọn họ hoảng sợ lúc trước một khi đụng tới Lăng Tiêu đại tướng lại biểu hiện hèn mọn đến như vậy, chỉ mới một chiêu hắn liền lựa chọn chạy trối chết.
Mọi người vẻ mặt cuồng nhiệt mà nhìn về phía cơ giáp khổng lồ uy vũ của Lăng Tiêu, không biết tới khi nào bọn họ mới có thể đạt tới trình độ của Lăng Tiêu đại tướng nhỉ, chỉ cần nghe tới đã làm cho địch nhân sợ vỡ mật đâu?
Kiều Đình cảm xúc thực kích động. Hắn nhịn không được mà nắm chặt lòng bàn tay, hắn vẫn luôn được gọi là Lăng Tiêu thứ hai, không biết trong tương lai hắn có thể giống như Lăng Tiêu đại tướng không, có thể trở thành vị Thần cấp sư sĩ thứ mười ba của Liên Bang không?
“Ta nhất định sẽ thành công!" Kiều Đình âm thầm nói với chính mình, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia dã tâm. Lúc này lại thấy không khí xung quanh cơ giáp Lăng Tiêu vặn vẹo một chút, cơ giáp không lồ thế nhưng bí ẩn biến mất trước mắt mọi người. Lúc mọi người còn đang kinh ngạc, cơ giáp Lăng Tiêu đã đi hơn ngàn mét, trực tiếp xuất hiện trước mặt Hoàng cấp sư sĩ, cắt đứt đường lui của hắn.
Hòang cấp cơ giáp khai hỏa toàn bộ động cơ, tốc độ của nó đã đạt tới cực hạn, chỉ ba giây sau cơ giáp đã cách xa Lăng Tiêu mấy ngàn mét. Radar của cơ giáp cũng không phát hiện giá cơ giáp khổng lồ của Lăng Tiêu đuổi theo. Tâm trạng đang khủng hoảng và khẩn trương của Hoàng cấp sư sĩ rốt cuộc cũng hơi ổn định lại, điều này có phải chứng tỏ hắn có thể chạy thoát không?
Bất quá, khi còn chưa rời khỏi Tân Hành tinh, Hoàng cấp sư sĩ cũng không cho rằng đã thực sự an toàn, hệ thống thần phong của Thần cấp cơ giáp là sự tồn tại nghịch thiên, chỉ cần trốn không đủ xa thì nhất định sẽ bị Thần cấp cơ giáp dùng hệ thống thần phong thoải mái đuổi theo.
Hoàng cấp sư sĩ cũng không hoãn lại tốc độ, ngược lại càng thêm liều mạng đẩy nhanh động cơ, đồng thời cũng không quên gửi cho đồng bạn, một Hoàng cấp sư sĩ khác ở khu dừng chân tin tức khẩn cấp, thông báo cho đối phương Lăng Tiêu tới, nhanh chóng rút lui.
Hoàng cấp sư sĩ biết rõ, Thần cấp sư sĩ xuất hiện, như vậy trận chiến này của bọn họ là phải thua không nghi ngờ, hắn tin tưởng Tổng tư lệnh đế quốc cũng sẽ đồng ý lựa chọn của bọn họ, một ngàn một vạn Vương bài sư sĩ cũng không quan trọng bằng Hoàng cấp sư sĩ bọn họ.
Lúc này tên Hoàng cấp sư sĩ còn chưa biết, đồng bọn của hắn đã chết trong tay Lăng Tiêu, mà tin tức hắn gửi đi đối phương cũng vĩnh viễn không có khả năng thu được.
Đúng lúc này, không gian phía trước Hoàng cấp cơ giáp đột nhiên vặn vẹo một chút, rồi bỗng nhiên, một giá cơ giáp khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn. Đối phương xuất hiện quá mức đột ngột, mà tốc độ của Hoàng cấp cơ giáp lại đang ở trạng thái cao tốc, hai giá cơ giáp chỉ cách nhau có mấy chục mét, căn bản không đủ để Hoàng cấp sư sĩ điều khiển cơ giáp thay đổi lộ tuyến, hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cơ giáp của mình thẳng hướng cơ giáp Lăng Tiêu mà lao đi.
“Đáng chết a!" Hoàng cấp cơ giáp biết xảy ra va chạm là điều tất nhiên, ánh mắt hắn chợt hung ác, đột nhiên mở ra quang thuẫn đẩy mạnh giá trị phòng ngự, động cơ cũng không chậm lại mà ngược lại lần nữa tăng lên, tốc độ cơ giáp lại thăng lên một bậc, cả cơ giáp giống như một đạn pháo sắt thép đáng sợ bay thẳng về phía Lăng Tiêu.
Ở thời điểm cuối cùng, Hoàng cấp cơ giáp quyết định lựa chọn lưỡng bại câu thương, cho dù chết hắn cũng muốn kéo Lăng Tiêu chết chung.
Lựa chọn của đối phương cũng chỉ làm cho ánh mắt Lăng Tiêu lộ ra một mạt trào phúng, ông không né tránh, chỉ bình tĩnh phân phó: “Hệ thống thần thuẫn!"
Nhận được mệnh lệnh, cơ giáp nháy mắt mở ra hệ thống thần thuẫn, cơ giáp vốn đã mười phần mỹ lệ lóa mắt lại được bao phủ thêm một tầng ánh sáng màu lam nhàn nhạt, nháy mắt đốt sáng cả bầu trời đen....
“Phanh" một tiếng vang lớn, hai chiếc cơ giáp trực tiếp va chạm vào nhau! Va chạm này tạo ra chấn động kịch liệt, cho dù là Lăng Lan và đám người Kiều Đình cách xa hơn ngàn mét cũng cảm giác được. Trên màn hình cơ giáp của bọn họ cũng nhanh chóng truyền phát tin có hai chiếc cơ giáp va chạm nhau, cứ việc tốc độ của bọn họ không thể so sánh với Hoàng cấp và Thần cấp cơ giáp, nhưng công năng theo dõi của video vẫn rất cường đại, chuẩn xác quay được một màn chấn động này.
Một màn này làm cho sắc mặt mọi người đại biến, cho dù biết Lăng Tiêu đại tướng chắc chắn sẽ không có việc gì, nhưng vẫn không ngăn được lo lắng, lo lắng Lăng Tiêu đại tướng có thể bị thương bởi vụ khủng bố va chạm này hay không?
Có lẽ ông trời còn muốn khảo nghiệm nhóm quân giáo sinh này, lúc bọn họ còn đang lo lắng, giá Hoàng cấp cơ giáp kia đột nhiên nổ mạnh. Phanh phanh phanh vài tiếng liên tục, làm cho cả bầu trời khói đen một mảnh, vô số cầu lửa từ trên không trung rơi xuống, nặng nề nện trên mặt đất.
Có một số cầu lửa rơi vào cỏ khô trên mặt đất, rất nhanh lửa bắt đầu bùng lên, bắt đầu từ đám lửa nhỏ chậm rãi biến thành đám cháy lớn, cuối cùng nhanh chóng lan rộng ra…
Lúc này, mọi người còn chưa chú ý đến tình huống trên mặt đất, đám người Lăng Lan mười phần khẩn trương mà nhìn lên không trung, đến khi khói đặc dần tiêu tán, rốt cuộc, giá cơ giáp khổng lồ của Lăng Tiêu đại tướng lại hiện lần nữa hiện ra trước mặt mọi người, cơ giáp ổn định bất động, bên ngoài còn lóe quang mang màu lam, không chút nào thay đổi, mười hai cánh chim phía sau vẫn sáng lóa như cũ.
Như vậy hết thảy chứng minh, năng lượng mà Hoàng cấp cơ giáp va chạm cùng tự bạo căn bản không đủ để gây ra bất cứ tổn thương gì cho Thần cấp cơ giáp.
Mọi người thấy thế nhịn không được âm thầm líu lưỡi, quả nhiên không hổ là vũ khí chung cực cường đại nhất của xã hội loài người, cho dù là Hoàng cấp cơ giáp chỉ kém nó một bậc thì ở trước mắt nó cũng không thể so sánh.
“Đây là Thần cấp cơ giáp a!" Mọi người cuồng nhiệt nhìn giá Thần cấp cơ giáp, tất cả cảm thán, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một câu này. Năng lực cường đại này đã đánh sâu vào nội tâm của bọn họ, nó sẽ trở thành mục tiêu theo đuổi cả đời của bọn họ.
Rất nhanh, Lăng Tiêu điều khiển cơ giáp bay về phía Lăng Lan, ông chậm rãi đáp xuống mặt đất, nhìn giá cơ giáp mà con gái mình đã điều khiển, trong lòng ẩn ẩn có chút đau nhức.
Giá Vương bài cơ giáp mà Lăng Lan điều khiển vỏ ngoài đã có đầy vết thương chồng chất, những vết thương này chứng minh con gái bảo bối nhà ông đã trải qua khá nhiều trận chiến. Con gái của ông vốn nên được ông bảo vệ che chở, vốn phải có một cuộc sống bình yên hạnh phúc, rốt cuộc lại bởi vì ông mà chỉ có thể giống như một người đàn ông, dựa vào năng lực của chính mình tìm kiếm cơ hội sống sót trên chiến trường khốc liệt...
Đều là do ông làm cha quá vô năng, nếu là mười sáu năm trước ông không bị trúng kế, con gái bảo bối của ông sẽ không phải sống gian nan vất vả như vậy.
Nội tâm Lăng Tiêu lần đầu tiên cảm giác được chính mình đã làm sai, ông thậm chí không thể tượng tưởng được, nếu như ông chạy tới nơi này lại nhận được tin con gái bất hạnh gặp nạn thì sẽ như thế nào...Lăng Tiêu nhịn không được rùng mình, ông tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, nếu không ông cả đời cũng không thể tha thứ cho mình.
“Lăng Tiêu đại tướng, thật vinh hạnh khi nhìn thấy ngài!" Lăng Tiêu trầm mặc làm cho Lăng Lan cảm giác có chút khó xử, cô cũng không nghĩ ở trên chiến trường tàn khốc lại cùng Lăng Tiêu diễn màn cha con nhận nhau thâm tình, vì thế cô liền chủ động mở miệng.
“Lăng Tiêu đại tướng?!" Lăng Lan xưng hô làm cho cảm giác tự trách ở sâu trong nội tâm Lăng Tiêu lập tức chạy hết, ông cảm thấy hàm răng mình có chút phát ngứa, thật hận không thể tìm một thứ gì đó để mài răng một chút... Chẳng lẽ ông vạn dặm bôn ba đến đây cũng chỉ nghe được con gái của mình kêu một tiếng "Lăng Tiêu đại tướng" thôi sao? Thật là con gái bất hiếu mà!!
Kêu một tiếng cha thật sự khó như vậy sao? Lăng Tiêu thật vất vả áp xuống câu hỏi sắp thốt ra này, chuyển thành một câu hỏi cực kỳ cứng ngắc: “Ừm, còn có thể tiếp tục chiến đấu không?" Ông không đành lòng cưỡng bách con gái nhà mình, dù sao ông cũng rất lỗi với con gái, vắng mặt cả mười sáu năm trưởng thành của con, thôi tương lai còn dài, một ngày nào đó, con gái ông nhất định sẽ cam tâm tình nguyện gọi ông một tiếng cha! Lăng Tiêu âm thầm thề.
“Đương nhiên!" Lăng Tiêu hỏi làm cho trong lòng Lăng Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thật sự sợ Lăng Tiêu không thích cách cô xưng hô mà bại lộ quan hệ của bọn họ...Thôi được rồi, Lăng Lan vẫn còn chưa thích ứng được với việc có một người cha cường đại như vậy. Có đôi khi, cha quá cường đại sẽ làm con cái bị áp lực rất lớn á.
Hoàng cấp sư sĩ điều khiển cơ giáp kéo giãn khoảng cách giữa mình và Lăng Tiêu, để tránh được một kích vừa rồi, hắn cũng khẩn trương đến mồ hôi chảy đầy đầu. Vừa rồi hắn cho rằng mình chắc chắn đã phải chết không thể nghi ngờ, vì tốc độ của Lăng Tiêu thật sự quá nhanh, hắn căn bản không theo kịp tốc độ của đối phương. Nhưng không ngờ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, tinh thần lực vẫn luôn bị giam cầm của hắn lại thần kỳ đột phá, vì vậy hắn mới có thể thành công đẩy mạnh tốc độ cơ giáp lên mấy lần, rất khó khăn mới tránh thoát một kích hiểm ác này.
Nhưng mà hắn vẫn chậm một chút, tuy rằng bảo hộ được những bộ phận trọng yếu, nhưng lại không thể bảo hộ hoàn toàn những bộ phận khác, cơ giáp cuối cùng vẫn mất đi một cánh tay trái, nhưng cho dù vậy Hoàng cấp sư sĩ cũng đã đủ thỏa mãn, rốt cuộc hắn vẫn sống sót sau khi bị Thần cấp sư sĩ công kích.
Bất quá, Hoàng cấp sư sĩ sẽ không bởi vì tinh thần lực đột phá mà cho rằng mình đã có đủ năng lực để đại chiến với Thần cấp sư sĩ, cho dù hắn thành công đột phá tinh thần lực, năng lực điều khiển cơ giáp tăng lên một bậc, có thể phát huy toàn bộ những kỹ thuật của Hoàng cấp cơ giáp. Nhưng trên thực tế, hắn vẫn chỉ là Hoàng cấp sư sĩ, mà Hoàng cấp sư sĩ cho dù có cường đại đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ của Thần cấp sư sĩ...
Cho nên, trong đầu hắn chỉ có một chữ, đó chính là chữ “Trốn"! Chỉ có thể trốn thoát khỏi tay Thần cấp sư sĩ, hắn mới có tương lai. Hắn ngoài ý muốn tăng thực lực làm cho hắn càng quý trọng mạng sống..
Dáng vẻ chật vật chạy trối chết của Hoàng cấp cơ giáp làm cho trong lòng tiểu đội Lăng Lan và đám người Kiều Đình chấn động vô cùng. Nghĩ lại trước đó không lâu, lúc Lăng Tiêu còn chưa tới, thái độ của Hoàng cấp sư sĩ đối với bọn họ là vô cùng kiêu ngạo, thật giống như bọn họ chỉ là một đám kiến con, sống chết tùy ý hắn quyết định. Không nghĩ tới, Hoàng cấp sư sĩ làm bọn họ hoảng sợ lúc trước một khi đụng tới Lăng Tiêu đại tướng lại biểu hiện hèn mọn đến như vậy, chỉ mới một chiêu hắn liền lựa chọn chạy trối chết.
Mọi người vẻ mặt cuồng nhiệt mà nhìn về phía cơ giáp khổng lồ uy vũ của Lăng Tiêu, không biết tới khi nào bọn họ mới có thể đạt tới trình độ của Lăng Tiêu đại tướng nhỉ, chỉ cần nghe tới đã làm cho địch nhân sợ vỡ mật đâu?
Kiều Đình cảm xúc thực kích động. Hắn nhịn không được mà nắm chặt lòng bàn tay, hắn vẫn luôn được gọi là Lăng Tiêu thứ hai, không biết trong tương lai hắn có thể giống như Lăng Tiêu đại tướng không, có thể trở thành vị Thần cấp sư sĩ thứ mười ba của Liên Bang không?
“Ta nhất định sẽ thành công!" Kiều Đình âm thầm nói với chính mình, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia dã tâm. Lúc này lại thấy không khí xung quanh cơ giáp Lăng Tiêu vặn vẹo một chút, cơ giáp không lồ thế nhưng bí ẩn biến mất trước mắt mọi người. Lúc mọi người còn đang kinh ngạc, cơ giáp Lăng Tiêu đã đi hơn ngàn mét, trực tiếp xuất hiện trước mặt Hoàng cấp sư sĩ, cắt đứt đường lui của hắn.
Hòang cấp cơ giáp khai hỏa toàn bộ động cơ, tốc độ của nó đã đạt tới cực hạn, chỉ ba giây sau cơ giáp đã cách xa Lăng Tiêu mấy ngàn mét. Radar của cơ giáp cũng không phát hiện giá cơ giáp khổng lồ của Lăng Tiêu đuổi theo. Tâm trạng đang khủng hoảng và khẩn trương của Hoàng cấp sư sĩ rốt cuộc cũng hơi ổn định lại, điều này có phải chứng tỏ hắn có thể chạy thoát không?
Bất quá, khi còn chưa rời khỏi Tân Hành tinh, Hoàng cấp sư sĩ cũng không cho rằng đã thực sự an toàn, hệ thống thần phong của Thần cấp cơ giáp là sự tồn tại nghịch thiên, chỉ cần trốn không đủ xa thì nhất định sẽ bị Thần cấp cơ giáp dùng hệ thống thần phong thoải mái đuổi theo.
Hoàng cấp sư sĩ cũng không hoãn lại tốc độ, ngược lại càng thêm liều mạng đẩy nhanh động cơ, đồng thời cũng không quên gửi cho đồng bạn, một Hoàng cấp sư sĩ khác ở khu dừng chân tin tức khẩn cấp, thông báo cho đối phương Lăng Tiêu tới, nhanh chóng rút lui.
Hoàng cấp sư sĩ biết rõ, Thần cấp sư sĩ xuất hiện, như vậy trận chiến này của bọn họ là phải thua không nghi ngờ, hắn tin tưởng Tổng tư lệnh đế quốc cũng sẽ đồng ý lựa chọn của bọn họ, một ngàn một vạn Vương bài sư sĩ cũng không quan trọng bằng Hoàng cấp sư sĩ bọn họ.
Lúc này tên Hoàng cấp sư sĩ còn chưa biết, đồng bọn của hắn đã chết trong tay Lăng Tiêu, mà tin tức hắn gửi đi đối phương cũng vĩnh viễn không có khả năng thu được.
Đúng lúc này, không gian phía trước Hoàng cấp cơ giáp đột nhiên vặn vẹo một chút, rồi bỗng nhiên, một giá cơ giáp khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn. Đối phương xuất hiện quá mức đột ngột, mà tốc độ của Hoàng cấp cơ giáp lại đang ở trạng thái cao tốc, hai giá cơ giáp chỉ cách nhau có mấy chục mét, căn bản không đủ để Hoàng cấp sư sĩ điều khiển cơ giáp thay đổi lộ tuyến, hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cơ giáp của mình thẳng hướng cơ giáp Lăng Tiêu mà lao đi.
“Đáng chết a!" Hoàng cấp cơ giáp biết xảy ra va chạm là điều tất nhiên, ánh mắt hắn chợt hung ác, đột nhiên mở ra quang thuẫn đẩy mạnh giá trị phòng ngự, động cơ cũng không chậm lại mà ngược lại lần nữa tăng lên, tốc độ cơ giáp lại thăng lên một bậc, cả cơ giáp giống như một đạn pháo sắt thép đáng sợ bay thẳng về phía Lăng Tiêu.
Ở thời điểm cuối cùng, Hoàng cấp cơ giáp quyết định lựa chọn lưỡng bại câu thương, cho dù chết hắn cũng muốn kéo Lăng Tiêu chết chung.
Lựa chọn của đối phương cũng chỉ làm cho ánh mắt Lăng Tiêu lộ ra một mạt trào phúng, ông không né tránh, chỉ bình tĩnh phân phó: “Hệ thống thần thuẫn!"
Nhận được mệnh lệnh, cơ giáp nháy mắt mở ra hệ thống thần thuẫn, cơ giáp vốn đã mười phần mỹ lệ lóa mắt lại được bao phủ thêm một tầng ánh sáng màu lam nhàn nhạt, nháy mắt đốt sáng cả bầu trời đen....
“Phanh" một tiếng vang lớn, hai chiếc cơ giáp trực tiếp va chạm vào nhau! Va chạm này tạo ra chấn động kịch liệt, cho dù là Lăng Lan và đám người Kiều Đình cách xa hơn ngàn mét cũng cảm giác được. Trên màn hình cơ giáp của bọn họ cũng nhanh chóng truyền phát tin có hai chiếc cơ giáp va chạm nhau, cứ việc tốc độ của bọn họ không thể so sánh với Hoàng cấp và Thần cấp cơ giáp, nhưng công năng theo dõi của video vẫn rất cường đại, chuẩn xác quay được một màn chấn động này.
Một màn này làm cho sắc mặt mọi người đại biến, cho dù biết Lăng Tiêu đại tướng chắc chắn sẽ không có việc gì, nhưng vẫn không ngăn được lo lắng, lo lắng Lăng Tiêu đại tướng có thể bị thương bởi vụ khủng bố va chạm này hay không?
Có lẽ ông trời còn muốn khảo nghiệm nhóm quân giáo sinh này, lúc bọn họ còn đang lo lắng, giá Hoàng cấp cơ giáp kia đột nhiên nổ mạnh. Phanh phanh phanh vài tiếng liên tục, làm cho cả bầu trời khói đen một mảnh, vô số cầu lửa từ trên không trung rơi xuống, nặng nề nện trên mặt đất.
Có một số cầu lửa rơi vào cỏ khô trên mặt đất, rất nhanh lửa bắt đầu bùng lên, bắt đầu từ đám lửa nhỏ chậm rãi biến thành đám cháy lớn, cuối cùng nhanh chóng lan rộng ra…
Lúc này, mọi người còn chưa chú ý đến tình huống trên mặt đất, đám người Lăng Lan mười phần khẩn trương mà nhìn lên không trung, đến khi khói đặc dần tiêu tán, rốt cuộc, giá cơ giáp khổng lồ của Lăng Tiêu đại tướng lại hiện lần nữa hiện ra trước mặt mọi người, cơ giáp ổn định bất động, bên ngoài còn lóe quang mang màu lam, không chút nào thay đổi, mười hai cánh chim phía sau vẫn sáng lóa như cũ.
Như vậy hết thảy chứng minh, năng lượng mà Hoàng cấp cơ giáp va chạm cùng tự bạo căn bản không đủ để gây ra bất cứ tổn thương gì cho Thần cấp cơ giáp.
Mọi người thấy thế nhịn không được âm thầm líu lưỡi, quả nhiên không hổ là vũ khí chung cực cường đại nhất của xã hội loài người, cho dù là Hoàng cấp cơ giáp chỉ kém nó một bậc thì ở trước mắt nó cũng không thể so sánh.
“Đây là Thần cấp cơ giáp a!" Mọi người cuồng nhiệt nhìn giá Thần cấp cơ giáp, tất cả cảm thán, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một câu này. Năng lực cường đại này đã đánh sâu vào nội tâm của bọn họ, nó sẽ trở thành mục tiêu theo đuổi cả đời của bọn họ.
Rất nhanh, Lăng Tiêu điều khiển cơ giáp bay về phía Lăng Lan, ông chậm rãi đáp xuống mặt đất, nhìn giá cơ giáp mà con gái mình đã điều khiển, trong lòng ẩn ẩn có chút đau nhức.
Giá Vương bài cơ giáp mà Lăng Lan điều khiển vỏ ngoài đã có đầy vết thương chồng chất, những vết thương này chứng minh con gái bảo bối nhà ông đã trải qua khá nhiều trận chiến. Con gái của ông vốn nên được ông bảo vệ che chở, vốn phải có một cuộc sống bình yên hạnh phúc, rốt cuộc lại bởi vì ông mà chỉ có thể giống như một người đàn ông, dựa vào năng lực của chính mình tìm kiếm cơ hội sống sót trên chiến trường khốc liệt...
Đều là do ông làm cha quá vô năng, nếu là mười sáu năm trước ông không bị trúng kế, con gái bảo bối của ông sẽ không phải sống gian nan vất vả như vậy.
Nội tâm Lăng Tiêu lần đầu tiên cảm giác được chính mình đã làm sai, ông thậm chí không thể tượng tưởng được, nếu như ông chạy tới nơi này lại nhận được tin con gái bất hạnh gặp nạn thì sẽ như thế nào...Lăng Tiêu nhịn không được rùng mình, ông tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, nếu không ông cả đời cũng không thể tha thứ cho mình.
“Lăng Tiêu đại tướng, thật vinh hạnh khi nhìn thấy ngài!" Lăng Tiêu trầm mặc làm cho Lăng Lan cảm giác có chút khó xử, cô cũng không nghĩ ở trên chiến trường tàn khốc lại cùng Lăng Tiêu diễn màn cha con nhận nhau thâm tình, vì thế cô liền chủ động mở miệng.
“Lăng Tiêu đại tướng?!" Lăng Lan xưng hô làm cho cảm giác tự trách ở sâu trong nội tâm Lăng Tiêu lập tức chạy hết, ông cảm thấy hàm răng mình có chút phát ngứa, thật hận không thể tìm một thứ gì đó để mài răng một chút... Chẳng lẽ ông vạn dặm bôn ba đến đây cũng chỉ nghe được con gái của mình kêu một tiếng "Lăng Tiêu đại tướng" thôi sao? Thật là con gái bất hiếu mà!!
Kêu một tiếng cha thật sự khó như vậy sao? Lăng Tiêu thật vất vả áp xuống câu hỏi sắp thốt ra này, chuyển thành một câu hỏi cực kỳ cứng ngắc: “Ừm, còn có thể tiếp tục chiến đấu không?" Ông không đành lòng cưỡng bách con gái nhà mình, dù sao ông cũng rất lỗi với con gái, vắng mặt cả mười sáu năm trưởng thành của con, thôi tương lai còn dài, một ngày nào đó, con gái ông nhất định sẽ cam tâm tình nguyện gọi ông một tiếng cha! Lăng Tiêu âm thầm thề.
“Đương nhiên!" Lăng Tiêu hỏi làm cho trong lòng Lăng Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thật sự sợ Lăng Tiêu không thích cách cô xưng hô mà bại lộ quan hệ của bọn họ...Thôi được rồi, Lăng Lan vẫn còn chưa thích ứng được với việc có một người cha cường đại như vậy. Có đôi khi, cha quá cường đại sẽ làm con cái bị áp lực rất lớn á.
Tác giả :
Nhữ Phu Nhân