Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 318: Tiến vào chủ hạm!
“Bởi vì tôi là một hacker." Lý Lan Phong không chút do dự đem một thân phận khác của mình nói cho mọi người.
Lăng Lan nghe đến đó, động tác trong tay hoãn hoãn, nhưng rất nhanh lại kiên định mà chém xuống, trong khoảng thời gian này, cô cũng đã phá được thêm mấy chục tầng của cánh cửa, tình huống của thanh kiếm Bất Hối mà cô cầm trên tay cũng đang có tình huống không ổn, nhưng lúc này Lăng Lan không có thời gian đi đau lòng, dù sao khi đối mặt với nguy hiểm liên quan đến tánh mạng, hết thảy còn lại đều là mây bay.
“Nếu các người không tin, có thể dò hỏi phòng khống chế chiến hạm vận tải." Lý Lan Phong nhìn mọi người nửa tin nửa ngờ, thập phần bình tĩnh mà kiến nghị nói.
Ngay lập tức, không ít cơ giáp dừng hoạt động trong tay lại, bắt đầu liên lạc phòng khống chế chiến hạm, sau khi được xác nhận tình huống hiện tại, tất cả mọi người kinh hoảng.
Tay đặc cấp sư sĩ sau khi hỏi phòng khống chế chiến hạm liền hỏi Lý Lan Phong: “Cho dù không thể thoát khỏi phạm vi khống chế của bão từ thì sao, chỉ bằng nguồn năng lượng nhỏ của cơ giáp thì cũng không thể nào vượt được phạm vi của bão, như vậy còn không bằng ở lại trên chiến hạm, càng an toàn hơn."
“Đáng tiếc, vận tốc của chiến hạm quá chậm……" Lý Lan Phong nghe hỏi thì trả lời, đặc cấp sư sĩ tựa hồ nghĩ tới cái gì, thu hồi vũ khí trong tay rồi nói với Lăng Lang: “Ở đây tôi có một khẩu súng ánh sáng, có lẽ sẽ giúp được một chút."
Lăng Lan quyết đoán lui lại ý bảo đặc cấp sư sĩ tiến lên, có thể tiết kiệm một giây, bọn họ liền an toàn nhiều hơn một phần.
Đặc cấp sư sĩ quyết đoán đem khẩu súng treo sau lưng ra, nhắm ngay vị trí mà Lăng Lan đã phá nãy giờ rồi liên tiếp nổ súng, anh ta không chút bủn xỉn mà giữ nguyên hành động bắn ra, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, toàn bộ năng lượng của khẩu súng đã bị sử dụng hết.
Lúc này, vị trí phá trên cánh cửa đã bị phá gần bảy tám phần, Lăng Lan đang chuẩn bị tiến lên tiếp tục phá cừa thì Cơ Vô Bất Tu đột nhiên mở miệng nói: “Để tôi thử lại xem."
Lăng Lan ngạc nhiên, Cơ Vô Bất Tu còn có át chủ bài sao? Thoạt nhìn thiên tài cải tạo quả nhiên không thể coi thường.
Chỉ thấy hai quả đạn pháo từ đầu cơ giáp phóng ra, đây là pháo quấy nhiễu được trang bị sẵn trên cơ giáp, mà loại vũ khí kém nhất được trang bị cho cơ giáp, tất cả các cơ giáp đều ít khi sử dụng loại pháo này. Không nghĩ tới Cơ Vô Bất Tu lại lựa chọn dùng nó để công kích.
Tay đặc cấp sư sĩ lộ ra một tia thất vọng, chỉ có mày Lăng Lan giương lên, bởi vì cô thấy rất rõ ràng, loại pháo bắn ra từ phần đầu của Cơ Vô Bất Tu tuyệt đối không phải loại pháo quấy nhiễu, cho dù ngoại hình có chút tương tự, nhưng hoả nhãn kim tinh của Lăng Lan vẫn như cũ, nháy mắt nhìn ra chỗ bất đồng.
Quả nhiên, khi pháo đánh trúng cánh cửa thì một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, nó át luôn tiếng kinh hô của những cơ giáp có mặt trên chiến hạm.
Cửa khoang nổ mạnh một tiếng, vết nứt bắt đầu lan rộng ra. Lăng Lan thấy thế liền quyết đoán mà ra chân, đem cửa khoang đá văng ra ngoài.
Áp suất trong khoang thuyền bị thay đổi đột ngột, không ít cơ giáp không đứng vững mà đập lên thành chiến hạm, thậm chí có những cơ giáp do đứng quá gần cửa nên ngay lập tức bị cuốn bay ra ngoài, trở thành một ngôi sao trong vũ trụ, chợt léo rồi vụt tắt.
Lăng Lan nhìn những người bị cuốn ra khỏi chiến hạm bay vào vũ trụ, nhìn bóng dáng họ dần mất hút rồi lóe lên ánh sáng tím, cô biết những người đó đã kết thúc sinh mệnh trong cơn bão từ, lúc này cô quay lại nhìn đồng bọn của mình, tất cả đều đã lui lại phía sau.
“Dùng toàn năng lượng đẩy xuống động cơ, mở tốc độ tối đa của cơ giáp." Lăng Lan ra lệnh rồi cùng tiểu đội của mình lao ra khỏi chiến hạm vận chuyển.
“Tên đặc cấp sư sĩ kia đi theo chúng ta." Vẫn luôn đứng áp trận đằng sau, Tạ Nghị nhanh chóng nhắc nhở mọi người.
“Không cần phải quan tâm đến hắn ta." Lăng Lan ném xuống một câu, cô nhìn tốc độ đã dần dần chậm lại của Cơ Vô Bất Tu liền phân phó Tề Long: “Cận Chiến, nhớ hỗ trợ Cơ Vô Bất Tu." Tốc độ của những người khác hiện tại xem ra cũng chưa có vấn đề gì.
“Tiểu Tứ, chủ hạm chỉ huy còn cách chúng ta bao xa?" Lăng Lan hỏi Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ trả lời: “Với tốc độ hiện tại của chúng ta thì chỉ cần mười chín phút bốn mươi bảy giây là có thể đuổi kịp. Bất quá, nhắc nhở lão Đại một chút, bão từ có thể nổ trước thời gian dự đoán."
“Ngươi đoán còn bao lâu nữa?" Lăng Lan chau mày.
“Rất có thể chỉ còn mười tám phút." Tiểu Tứ trực tiếp đem thời gian mình mới tính được báo lại với Lăng Lan, bởi vì đây chỉ là thế giới ảo nên Tiểu Tứ dù lo lắng nhưng cũng không quá mức.
Thật xui xẻo! Lăng Lan nghe Tiểu Tứ trả lời nhịn không được thô lỗ nói một câu. Tuy rằng ở thế giới ảo tử vong không phải là chuyện lớn gì, chỉ là rớt chút cấp bậc và tích phân, cùng lắm thì làm lại từ đầu, nhưng Lăng Lan không muốn bởi vì như vậy mà từ bỏ, trong lòng cô đem tất cả những chuyện xảy ra ở thế giới ảo đều trở thành thật, đặt nó giống như những nhiệm vụ mà cô vẫn thường làm trong không gian học tập. Chỉ có dùng loại ý tưởng này để bức bách chính mình thì mới có thể tìm được đường sống, hoàn thành những nhiệm vụ căn bản không thể thực hiện.
Còn có một chút, Lăng Lan cũng không hy vọng các bạn nhỏ của cô sẽ dưỡng ra loại tâm tình không sợ chết trong thế giới ảo. Phải biết rằng, khi tiến vào chiến trường thật sự thì loại tâm tính này chính là một tai họa ngầm rất lớn. Chỉ có khắc cốt ghi tâm việc sinh mạng chỉ có một thì mọi người mới có thể cẩn trọng, cẩn thận, cố gắng tìm con đường để được sống tiếp.
Lăng Lan tin tưởng, thế giới ảo sở dĩ làm chân thật như thế, trừng phát khi tử vong nghiêm trọng như thế chính là vì mong các cơ giáp sĩ quý trong sinh mệnh trong thế giới ảo. Trên thực tế, thế giới ảo quả thật đã làm được điều này, vì không phải gặp tình huống bất đắc dĩ, ai cũng luyến tiếc từ bỏ sinh mệnh chính mình, đây cũng là lý do vì sao khi Lăng Lan phá cửa hạm vận chuyển, các chiến sĩ lại mãnh liệt oán hận đến như vậy.
“Bây giờ tất cả các cơ giáp hãy mở động cơ phụ siêu tải để tăng tốc độ lên mức nhanh nhất." Lăng Lan quyết đoán hạ mệnh lệnh mới nhất, cho dù bây giờ cơ giáp có bị hư hao thì chỉ cần còn sống, tất cả đều là đáng giá.
“Được, lão đại!" Không có bất luận ai dị nghị, đồng thời hoàn thành thao tác của chính mình, tăng tốc độ của cơ giáp.
Mà Tề Long cùng Lạc Lãng không cần Lăng Lan phân phó, một trái một phải trực tiếp ôm lấy Cơ Vô Bất Tu. Động cơ đồng thời nổ vang, cùng nhau vọt lên trước trong vũ trụ.
Lý Lan Phong thấy thế ánh mắt chợt lóe, trong lòng anh thầm than đội viên của Thỏ con quả thật rất ăn ý, phần ăn ý này bây giờ anh không thể nào làm được, nhưng anh không chút nào nhụt chí, một ngày nào đó, anh có thể làm được điểm này.
Trước khi Lăng Lan hạ mệnh lệnh thì đã cho Tiểu Tứ đem lộ tuyến của chủ hạm chỉ huy chia cho mọi người trong tiểu đội, chỉ cần không phải là người mù đường thì chắc chắn không thể bay sai hướng.
Tên đặc cấp sư sĩ vẫn luôn bám sát phía sau tiểu đội Lăng Lan nhìn tiểu đội đằng trước lại tăng tốc lần nữa thì nhịn không được thầm mắng một tiếng, hắn không cần suy nghĩ lại lần nữa tăng tốc. Ngay từ đầu, tuy tiểu đội của Lăng Lan đã tăng tốc độ tối đa nhưng đối với cơ giáp đặc cấp mà nói, tốc độ đó vẫn có thể đuổi kịp, nhưng lúc này, khi nhìn thấy nhóm người đằng trước đang dần dần xa, tên đặc cấp sư sĩ cảm giác mình như không thể theo kịp dù đã cố gắng hết sức, thậm chí bởi vì phản ứng trễ mà bị đối phương bỏ xa một đoạn lớn. Trong lòng hắn âm thầm may mắn, may mắn chính mình là đặc cấp sư sĩ, nếu là cao cấp cơ giáp sĩ, chỉ sợ cũng này bị đối phương bỏ rơi.
Động cơ phụ siêu tải sau khi hoạt động được mười lăm phút thì cơ giáp của mọi người trong tiểu đội bắt đầu xuất hiện tình trạng hư hao, từ 15% đến 20%, nhưng với tốc độ hiện tại, bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng của chủ hạm chỉ huy. Trong lòng mọi người không khỏi mà vui sướng, chỉ cần tiến hạm vào chủ hạm chỉ huy thì có nghĩa là bọn họ đã thoát khỏi hiểm cảnh,
Phút thứ 17, mọi người đã có thể tiếp cận chủ hạm, lúc này, một cánh cửa ở đuôi chủ hạm bắt đầu mở ra, nếu không phải Lăng Lan lại gửi một thông tin về vị trí của cánh cửa này thì có lẽ không ai trong tiểu đội phát hiện.
“Tình Nghĩa Vô Giá đi vào trước." Lăng Lan dựa theo vị trí bay của mọi người trong tiểu đội mà sắp xếp thứ tự bay vào của mỗi người.
Người đầu tiên đi vào kỳ thật là người gặp nhiều nguy hiểm nhất, bởi vì không ai biết được tình huống trong đó là như thế nào, nhưng khi Lý Thì Du nhận được mệnh lệnh của Lăng Lan thì không hề nghĩ ngợi, trực tiếp điều khiển cơ giáp nhắm ngay cửa rồi giống như đạn pháo lao vào. Khi hai chân cơ giáp chạm vào đường trượt của cánh cửa, lửa bừng văng tung téo, giống như vì giảm tốc độ, Lý Thì Du đã dùng lòng bàn chân để tăng ma xát, chỉ là tốc độ khi sử dụng hệ thống siêu phụ tải quá nhanh, cho dù đã tăng ma sát nhưng tốc độ cũng không giảm bao nhiêu.
Mắt thấy cơ giáp của mình sắp đụng vào cánh cửa phong hộ thứ hai thì cánh cửa đó như cảm thấy được nguy hiểm mà bỗng mở ra, Lý Thì Du cứ như thế mà trượt đi vào. Cho dù tình huống của mình bây giờ không được khả quan nhưng Lý Thì Du vẫn chú ý tình huống phía sau mình, anh nghe được Lăng Lan mệnh lệnh Lăng Thiên Thùng Đựng Đồ chuẩn bị là người tiến vào tiếp theo.
Rất nhanh, Lý Thì Du trượt tới cánh cửa phòng hộ thứ ba, giống như khi gặp cánh cửa phòng hộ thứ hai, cánh cửa thứ ba này khi sắp đụng phải cũng tự động mở ra.
Lý Thì Du lúc này đã không có cách nào lại phân tâm xem xét tình huống phía sau, bởi vì qua hết ba cánh cửa phòng hộ thì cũng chính là đã tiến vào bên trong tinh hạm, đã tới sân tập họp của cơ giáp khi bắn ra ngoài vũ trụ.
Quả nhiên, khi anh phóng qua cánh cửa phòng hộ thứ ba thì nhìn thấy những biểu tình quỷ dị của những nhân viên công tác trên chủ hạm đang đứng ở hai bên sường, xem ra bọn họ vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy có cơ giáp tiến vào chủ hạm mà không có bất kỳ thông báo nào.
Thực nhanh, toàn trường phát ra tiếng thét chói tai, không ít nhân viên công tác nhảy xuống từ cơ giáp mà mình sửa chữa để chạy tới xem đến cùng có chuyện gì đang xảy ra.
Cánh cửa cuối cùng chính là lớp lót được hình thành từ nhiều sợi dây lo so nhằm phòng ngừa tình trạng cơ giáp do mất kiểm soát mà đánh trúng là hư chủ hạm. Lý Thì Du nặng nề mà đâm vào hàng dây, may mắn không chịu quá nhiều chấn động.
Không chần chờ, Lý Thì Du nương theo lực bắn ngược của lò xo mà bay ra sau tránh qua một bên, anh cũng không quên đằng sau còn có Lăng Thiên Bao Vây cũng đang tiến vào, anh thật sự không muốn trở thành lớp “thịt lót" cho người ta….
Lúc này, JMC của chủ hạm chỉ huy nhận được thông báo có người bất hợp pháp tiến vào chủ hạm thì lớn tiếng chất vấn: “Các người là ai, từ đâu tới?" Đồng thời, Lý Thì Du còn nhìn thấy không ít nhân viên công tác tay cầm vũ khí, vẻ mặt khẩn trương mà nhắm ngay Lý Thì Du.
“Không tốt, mặt sau còn có cơ giáp, tránh mau." Không đợi Lý Thì Du trả lời, tiếng ma sát khủng bố từ phía sau liền truyền tới, những nhân viên công tác rất nhanh liền nhận ra, không chỉ có một cơ giáp đang trái phép đi vào chủ hạm của bọn họ.
Nhân viên công tác rất rõ ràng, những cơ giáp dùng tốc độ cao để tiến vào cửa thì không thể tự không chế được, nếu người điều khiển những cơ giáp đó không cẩn thận thì rất có thể trực tiếp làm cho những nhân viên như bọn họ chết hoặc bị thương, vì an toàn cho mạng sốc của chính mình, bọn họ cũng bất chấp có Lý Thì Du, tất cả nhanh chóng trốn vào khu vực an toàn.
Lăng Lan nghe đến đó, động tác trong tay hoãn hoãn, nhưng rất nhanh lại kiên định mà chém xuống, trong khoảng thời gian này, cô cũng đã phá được thêm mấy chục tầng của cánh cửa, tình huống của thanh kiếm Bất Hối mà cô cầm trên tay cũng đang có tình huống không ổn, nhưng lúc này Lăng Lan không có thời gian đi đau lòng, dù sao khi đối mặt với nguy hiểm liên quan đến tánh mạng, hết thảy còn lại đều là mây bay.
“Nếu các người không tin, có thể dò hỏi phòng khống chế chiến hạm vận tải." Lý Lan Phong nhìn mọi người nửa tin nửa ngờ, thập phần bình tĩnh mà kiến nghị nói.
Ngay lập tức, không ít cơ giáp dừng hoạt động trong tay lại, bắt đầu liên lạc phòng khống chế chiến hạm, sau khi được xác nhận tình huống hiện tại, tất cả mọi người kinh hoảng.
Tay đặc cấp sư sĩ sau khi hỏi phòng khống chế chiến hạm liền hỏi Lý Lan Phong: “Cho dù không thể thoát khỏi phạm vi khống chế của bão từ thì sao, chỉ bằng nguồn năng lượng nhỏ của cơ giáp thì cũng không thể nào vượt được phạm vi của bão, như vậy còn không bằng ở lại trên chiến hạm, càng an toàn hơn."
“Đáng tiếc, vận tốc của chiến hạm quá chậm……" Lý Lan Phong nghe hỏi thì trả lời, đặc cấp sư sĩ tựa hồ nghĩ tới cái gì, thu hồi vũ khí trong tay rồi nói với Lăng Lang: “Ở đây tôi có một khẩu súng ánh sáng, có lẽ sẽ giúp được một chút."
Lăng Lan quyết đoán lui lại ý bảo đặc cấp sư sĩ tiến lên, có thể tiết kiệm một giây, bọn họ liền an toàn nhiều hơn một phần.
Đặc cấp sư sĩ quyết đoán đem khẩu súng treo sau lưng ra, nhắm ngay vị trí mà Lăng Lan đã phá nãy giờ rồi liên tiếp nổ súng, anh ta không chút bủn xỉn mà giữ nguyên hành động bắn ra, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, toàn bộ năng lượng của khẩu súng đã bị sử dụng hết.
Lúc này, vị trí phá trên cánh cửa đã bị phá gần bảy tám phần, Lăng Lan đang chuẩn bị tiến lên tiếp tục phá cừa thì Cơ Vô Bất Tu đột nhiên mở miệng nói: “Để tôi thử lại xem."
Lăng Lan ngạc nhiên, Cơ Vô Bất Tu còn có át chủ bài sao? Thoạt nhìn thiên tài cải tạo quả nhiên không thể coi thường.
Chỉ thấy hai quả đạn pháo từ đầu cơ giáp phóng ra, đây là pháo quấy nhiễu được trang bị sẵn trên cơ giáp, mà loại vũ khí kém nhất được trang bị cho cơ giáp, tất cả các cơ giáp đều ít khi sử dụng loại pháo này. Không nghĩ tới Cơ Vô Bất Tu lại lựa chọn dùng nó để công kích.
Tay đặc cấp sư sĩ lộ ra một tia thất vọng, chỉ có mày Lăng Lan giương lên, bởi vì cô thấy rất rõ ràng, loại pháo bắn ra từ phần đầu của Cơ Vô Bất Tu tuyệt đối không phải loại pháo quấy nhiễu, cho dù ngoại hình có chút tương tự, nhưng hoả nhãn kim tinh của Lăng Lan vẫn như cũ, nháy mắt nhìn ra chỗ bất đồng.
Quả nhiên, khi pháo đánh trúng cánh cửa thì một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, nó át luôn tiếng kinh hô của những cơ giáp có mặt trên chiến hạm.
Cửa khoang nổ mạnh một tiếng, vết nứt bắt đầu lan rộng ra. Lăng Lan thấy thế liền quyết đoán mà ra chân, đem cửa khoang đá văng ra ngoài.
Áp suất trong khoang thuyền bị thay đổi đột ngột, không ít cơ giáp không đứng vững mà đập lên thành chiến hạm, thậm chí có những cơ giáp do đứng quá gần cửa nên ngay lập tức bị cuốn bay ra ngoài, trở thành một ngôi sao trong vũ trụ, chợt léo rồi vụt tắt.
Lăng Lan nhìn những người bị cuốn ra khỏi chiến hạm bay vào vũ trụ, nhìn bóng dáng họ dần mất hút rồi lóe lên ánh sáng tím, cô biết những người đó đã kết thúc sinh mệnh trong cơn bão từ, lúc này cô quay lại nhìn đồng bọn của mình, tất cả đều đã lui lại phía sau.
“Dùng toàn năng lượng đẩy xuống động cơ, mở tốc độ tối đa của cơ giáp." Lăng Lan ra lệnh rồi cùng tiểu đội của mình lao ra khỏi chiến hạm vận chuyển.
“Tên đặc cấp sư sĩ kia đi theo chúng ta." Vẫn luôn đứng áp trận đằng sau, Tạ Nghị nhanh chóng nhắc nhở mọi người.
“Không cần phải quan tâm đến hắn ta." Lăng Lan ném xuống một câu, cô nhìn tốc độ đã dần dần chậm lại của Cơ Vô Bất Tu liền phân phó Tề Long: “Cận Chiến, nhớ hỗ trợ Cơ Vô Bất Tu." Tốc độ của những người khác hiện tại xem ra cũng chưa có vấn đề gì.
“Tiểu Tứ, chủ hạm chỉ huy còn cách chúng ta bao xa?" Lăng Lan hỏi Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ trả lời: “Với tốc độ hiện tại của chúng ta thì chỉ cần mười chín phút bốn mươi bảy giây là có thể đuổi kịp. Bất quá, nhắc nhở lão Đại một chút, bão từ có thể nổ trước thời gian dự đoán."
“Ngươi đoán còn bao lâu nữa?" Lăng Lan chau mày.
“Rất có thể chỉ còn mười tám phút." Tiểu Tứ trực tiếp đem thời gian mình mới tính được báo lại với Lăng Lan, bởi vì đây chỉ là thế giới ảo nên Tiểu Tứ dù lo lắng nhưng cũng không quá mức.
Thật xui xẻo! Lăng Lan nghe Tiểu Tứ trả lời nhịn không được thô lỗ nói một câu. Tuy rằng ở thế giới ảo tử vong không phải là chuyện lớn gì, chỉ là rớt chút cấp bậc và tích phân, cùng lắm thì làm lại từ đầu, nhưng Lăng Lan không muốn bởi vì như vậy mà từ bỏ, trong lòng cô đem tất cả những chuyện xảy ra ở thế giới ảo đều trở thành thật, đặt nó giống như những nhiệm vụ mà cô vẫn thường làm trong không gian học tập. Chỉ có dùng loại ý tưởng này để bức bách chính mình thì mới có thể tìm được đường sống, hoàn thành những nhiệm vụ căn bản không thể thực hiện.
Còn có một chút, Lăng Lan cũng không hy vọng các bạn nhỏ của cô sẽ dưỡng ra loại tâm tình không sợ chết trong thế giới ảo. Phải biết rằng, khi tiến vào chiến trường thật sự thì loại tâm tính này chính là một tai họa ngầm rất lớn. Chỉ có khắc cốt ghi tâm việc sinh mạng chỉ có một thì mọi người mới có thể cẩn trọng, cẩn thận, cố gắng tìm con đường để được sống tiếp.
Lăng Lan tin tưởng, thế giới ảo sở dĩ làm chân thật như thế, trừng phát khi tử vong nghiêm trọng như thế chính là vì mong các cơ giáp sĩ quý trong sinh mệnh trong thế giới ảo. Trên thực tế, thế giới ảo quả thật đã làm được điều này, vì không phải gặp tình huống bất đắc dĩ, ai cũng luyến tiếc từ bỏ sinh mệnh chính mình, đây cũng là lý do vì sao khi Lăng Lan phá cửa hạm vận chuyển, các chiến sĩ lại mãnh liệt oán hận đến như vậy.
“Bây giờ tất cả các cơ giáp hãy mở động cơ phụ siêu tải để tăng tốc độ lên mức nhanh nhất." Lăng Lan quyết đoán hạ mệnh lệnh mới nhất, cho dù bây giờ cơ giáp có bị hư hao thì chỉ cần còn sống, tất cả đều là đáng giá.
“Được, lão đại!" Không có bất luận ai dị nghị, đồng thời hoàn thành thao tác của chính mình, tăng tốc độ của cơ giáp.
Mà Tề Long cùng Lạc Lãng không cần Lăng Lan phân phó, một trái một phải trực tiếp ôm lấy Cơ Vô Bất Tu. Động cơ đồng thời nổ vang, cùng nhau vọt lên trước trong vũ trụ.
Lý Lan Phong thấy thế ánh mắt chợt lóe, trong lòng anh thầm than đội viên của Thỏ con quả thật rất ăn ý, phần ăn ý này bây giờ anh không thể nào làm được, nhưng anh không chút nào nhụt chí, một ngày nào đó, anh có thể làm được điểm này.
Trước khi Lăng Lan hạ mệnh lệnh thì đã cho Tiểu Tứ đem lộ tuyến của chủ hạm chỉ huy chia cho mọi người trong tiểu đội, chỉ cần không phải là người mù đường thì chắc chắn không thể bay sai hướng.
Tên đặc cấp sư sĩ vẫn luôn bám sát phía sau tiểu đội Lăng Lan nhìn tiểu đội đằng trước lại tăng tốc lần nữa thì nhịn không được thầm mắng một tiếng, hắn không cần suy nghĩ lại lần nữa tăng tốc. Ngay từ đầu, tuy tiểu đội của Lăng Lan đã tăng tốc độ tối đa nhưng đối với cơ giáp đặc cấp mà nói, tốc độ đó vẫn có thể đuổi kịp, nhưng lúc này, khi nhìn thấy nhóm người đằng trước đang dần dần xa, tên đặc cấp sư sĩ cảm giác mình như không thể theo kịp dù đã cố gắng hết sức, thậm chí bởi vì phản ứng trễ mà bị đối phương bỏ xa một đoạn lớn. Trong lòng hắn âm thầm may mắn, may mắn chính mình là đặc cấp sư sĩ, nếu là cao cấp cơ giáp sĩ, chỉ sợ cũng này bị đối phương bỏ rơi.
Động cơ phụ siêu tải sau khi hoạt động được mười lăm phút thì cơ giáp của mọi người trong tiểu đội bắt đầu xuất hiện tình trạng hư hao, từ 15% đến 20%, nhưng với tốc độ hiện tại, bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng của chủ hạm chỉ huy. Trong lòng mọi người không khỏi mà vui sướng, chỉ cần tiến hạm vào chủ hạm chỉ huy thì có nghĩa là bọn họ đã thoát khỏi hiểm cảnh,
Phút thứ 17, mọi người đã có thể tiếp cận chủ hạm, lúc này, một cánh cửa ở đuôi chủ hạm bắt đầu mở ra, nếu không phải Lăng Lan lại gửi một thông tin về vị trí của cánh cửa này thì có lẽ không ai trong tiểu đội phát hiện.
“Tình Nghĩa Vô Giá đi vào trước." Lăng Lan dựa theo vị trí bay của mọi người trong tiểu đội mà sắp xếp thứ tự bay vào của mỗi người.
Người đầu tiên đi vào kỳ thật là người gặp nhiều nguy hiểm nhất, bởi vì không ai biết được tình huống trong đó là như thế nào, nhưng khi Lý Thì Du nhận được mệnh lệnh của Lăng Lan thì không hề nghĩ ngợi, trực tiếp điều khiển cơ giáp nhắm ngay cửa rồi giống như đạn pháo lao vào. Khi hai chân cơ giáp chạm vào đường trượt của cánh cửa, lửa bừng văng tung téo, giống như vì giảm tốc độ, Lý Thì Du đã dùng lòng bàn chân để tăng ma xát, chỉ là tốc độ khi sử dụng hệ thống siêu phụ tải quá nhanh, cho dù đã tăng ma sát nhưng tốc độ cũng không giảm bao nhiêu.
Mắt thấy cơ giáp của mình sắp đụng vào cánh cửa phong hộ thứ hai thì cánh cửa đó như cảm thấy được nguy hiểm mà bỗng mở ra, Lý Thì Du cứ như thế mà trượt đi vào. Cho dù tình huống của mình bây giờ không được khả quan nhưng Lý Thì Du vẫn chú ý tình huống phía sau mình, anh nghe được Lăng Lan mệnh lệnh Lăng Thiên Thùng Đựng Đồ chuẩn bị là người tiến vào tiếp theo.
Rất nhanh, Lý Thì Du trượt tới cánh cửa phòng hộ thứ ba, giống như khi gặp cánh cửa phòng hộ thứ hai, cánh cửa thứ ba này khi sắp đụng phải cũng tự động mở ra.
Lý Thì Du lúc này đã không có cách nào lại phân tâm xem xét tình huống phía sau, bởi vì qua hết ba cánh cửa phòng hộ thì cũng chính là đã tiến vào bên trong tinh hạm, đã tới sân tập họp của cơ giáp khi bắn ra ngoài vũ trụ.
Quả nhiên, khi anh phóng qua cánh cửa phòng hộ thứ ba thì nhìn thấy những biểu tình quỷ dị của những nhân viên công tác trên chủ hạm đang đứng ở hai bên sường, xem ra bọn họ vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy có cơ giáp tiến vào chủ hạm mà không có bất kỳ thông báo nào.
Thực nhanh, toàn trường phát ra tiếng thét chói tai, không ít nhân viên công tác nhảy xuống từ cơ giáp mà mình sửa chữa để chạy tới xem đến cùng có chuyện gì đang xảy ra.
Cánh cửa cuối cùng chính là lớp lót được hình thành từ nhiều sợi dây lo so nhằm phòng ngừa tình trạng cơ giáp do mất kiểm soát mà đánh trúng là hư chủ hạm. Lý Thì Du nặng nề mà đâm vào hàng dây, may mắn không chịu quá nhiều chấn động.
Không chần chờ, Lý Thì Du nương theo lực bắn ngược của lò xo mà bay ra sau tránh qua một bên, anh cũng không quên đằng sau còn có Lăng Thiên Bao Vây cũng đang tiến vào, anh thật sự không muốn trở thành lớp “thịt lót" cho người ta….
Lúc này, JMC của chủ hạm chỉ huy nhận được thông báo có người bất hợp pháp tiến vào chủ hạm thì lớn tiếng chất vấn: “Các người là ai, từ đâu tới?" Đồng thời, Lý Thì Du còn nhìn thấy không ít nhân viên công tác tay cầm vũ khí, vẻ mặt khẩn trương mà nhắm ngay Lý Thì Du.
“Không tốt, mặt sau còn có cơ giáp, tránh mau." Không đợi Lý Thì Du trả lời, tiếng ma sát khủng bố từ phía sau liền truyền tới, những nhân viên công tác rất nhanh liền nhận ra, không chỉ có một cơ giáp đang trái phép đi vào chủ hạm của bọn họ.
Nhân viên công tác rất rõ ràng, những cơ giáp dùng tốc độ cao để tiến vào cửa thì không thể tự không chế được, nếu người điều khiển những cơ giáp đó không cẩn thận thì rất có thể trực tiếp làm cho những nhân viên như bọn họ chết hoặc bị thương, vì an toàn cho mạng sốc của chính mình, bọn họ cũng bất chấp có Lý Thì Du, tất cả nhanh chóng trốn vào khu vực an toàn.
Tác giả :
Nhữ Phu Nhân