Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 292: Dã tâm!
Trước cửa phòng đoàn trưởng tổng bộ Lôi Đình, Lâm Chí Đông cố gắng áp chế sự sợ hãi muốn bỏ chạy trong lòng, căng da đầu ấn chuông cửa.
“Ai?" Một giọng nói lạnh lẽo từ bên trong truyền ra, đúng là giọng nói của đoàn trưởng đương nhiệm đoàn cơ giáp Lôi Đình, Kiều Đình.
“Đoàn trưởng, là em, Lâm Chí Đông." Lâm Chí Đông hít một hơi, trấn định mà nói chuyện.
“Vào đi!" Giọng nói Kiều Lâm đồng thời vang lên, cửa phòng đột nhiên địch chuyển về phía bên trái, vật đầu tiên đập vào mắt của Lâm Chí Đông chính là một người có thân hình to lớn, thần thái nghiêm túc che kín trong sương lạnh, người đó chính là Kiều Đình.
Mà người ngồi ở sô fa bên cạnh thì vẻ mặt tà khí, nhìn có vẻ trẻ hơn Kiều Đình mấy tuổi đang ngồi cười khinh khỉnh nhìn Lâm Chí Đông. Kỳ thật vị trí ngồi của Kiều Đình không khiến người khác chú ý bằng vị trí của Kiều Lâm, nhưng bởi vì khí thế trên người Kiều Đình quá lớn nên không ai có thể bỏ qua một người như vậy, đó là lý do vì sao mà Lâm Chí Đông nhìn thấy Kiều Đình trước.
Lâm Chí Đông nhìn người trẻ tuổi kia thì sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh cũng khôi phục lại, cố gắng trấn định mà đi vào. Thông minh như hắn giờ phút này cũng biết người trẻ tuổi kia đã tới sớm một bước cáo trạng sai lầm của hắn, một cửa này xem ra hắn không dễ qua rồi.
“Ngồi!" Kiều Đình tùy ý chỉ vào sô pha đối diện mình ý bảo Lâm Chí Đông ngồi xuống nói chuyện.
Lâm Chí Đông thật cẩn thận mà ngồi xuống, dáng vẻ sợ hãi như lâm vào đại địch làm khóe miệng người trẻ tuổi lộ một nụ cười châm chọc.
“Nghe tiểu Lâm nói một tháng trước cậu chủ động khởi xướng đấu lôi đài nhưng thua cuộc?" Người nói chuyện nghiêm túc nhíu mày, vết nhăn hằn sâu cho thấy tâm tình của người đó lúc này rất không tốt.
Lâm Chí Đông vẻ mặt hổ thẹn mà cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, đoàn trưởng, là do em tự chủ trương."
Kẻ mách lẻo chính là người trẻ tuổi đang ngồi cười kia, em trai của Kiều Đình, Kiều Lâm. Lâm Chí Đông biết cho dù mình có giải thích thế nào cũng không thắng được lời nói của em trai đoàn trưởng, đoàn trưởng cũng đã tự có chủ ý, bây giờ cứ thành thật nhận sai có khi đoàn trưởng còn tha thứ khai ân.
Kiều Đình cũng không nói tiếp, gác tay phải lên trên thành ghế, ngón trỏ và ngón giữa xát vào nhau, đây là thói quen khi hắn tự hỏi chính mình.
Kiều Đình trầm mặc làm Lâm Chí Đông càng thêm không dám hé răng, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi phán quyết.
“Là tân sinh?" Kiều Đình tựa hồ dò hỏi, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu.
“Đúng vậy, chính là nhóm tân sinh kiêu ngạo kia, còn thành lập đoàn tân sinh nữa, không biết vào năm hai khi bắt đầu học điều khiển cơ giáp thì đoàn cơ giáp kia có còn tồn tại hay không." Kiều Lâm tức giận mà trả lời, hắn liếc xéo nhìn Lâm Chí Đông đang ngồi đối diện mà oán hận nói: “Còn không phải nhờ Phó đoàn trưởng Lâm của chúng ta sao, chưa tìm hiểu chi tiết đối phương mà đã khi suất đi cược đấu lôi đài, khiến cho mặt mũi của Lôi Đình chúng ta mất hết, còn cổ vũ cho thanh thế của đoàn tân sinh.."
Lâm Chí Đông chỉ có thể gục đầu xuống, cho dù biết Kiều Lâm nói những lời này là vì bất mãn hắn, cố ý đả kích hắn, nhưng đối phương nói nửa điểm cũng không sai, trong sự kiện này, trách nhiệm của hắn là lớn nhất. Đưa ra quyết sinh sai lầm làm cho danh vọng của Lôi Đình bị đã kích, bị nhục, nếu không phải sự kiện của đoàn Thiên Cơ trùng hợp bùng nổ vào lúc này, hấp dẫn ánh mắt toàn trường thì chỉ sợ tình huống của Lôi Đình thật không xong.
“Chí Đông, vội vàng hành động vì muốn sát nhập đoàn tân sinh như vậy có phải còn có nguyên nhân đặc thù hay không?" Kiều Đình dừng việc ma xát ngón tay, nhìn chằm chằm Lâm Chí Đông dò hỏi.
Lâm Chí Đông ngạc nhiên ngẩng đầu, không nghĩ tới đoàn trưởng Kiều Đình còn nguyện ý nghe hắn giải thích. Điều này làm cho Lâm Chí Đông cực kỳ cảm kích, lòng trung thành đối với Kiều Đình lại cao hơn một tầng, hắn mạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, có một nguyên nhân quan trọng khiến em muốn nhanh chóng sát nhập đoàn tân sinh với chúng ta, nếu có thể sát nhập thành công thì thế lực của Lôi Đình chúng ta nhất định có thể tiến xa thêm mấy bước."
“Cho dù không thu những thằng nhóc đó thì chúng ta vẫn là thế lực số một trường này." Kiều Lâm căn bản không tin lời nói của Lâm Chí Đông, cho rằng đây là giảo biện.
Lâm Chí Đông muốn nói lại thôi, Kiều Đình thấy thế liền nói: “Có cái gì liền nói đi, tiểu Lâm là em trai của rôi, nó sẽ không nói bậy bạ ra ngoài." Kiều Lâm nghe nói như thế liền trừng mắt nhìn, cho rằng Lâm Chí Đông cố ý muốn hắn mất mặt trước mặt anh trai.
Lâm Chí Đông biết nếu thật sự đắc tội Kiều Lâm thì thảm, bất quá Lâm Chí Đông cũng không có biện pháp, ai bảo Kiều Lâm vẫn luôn không vừa mắt hắn.
Tuy rằng Lâm Chí Đông cho rằng Kiều Lâm không thích hợp là người có thể che dấu bí mật, nhưng nếu đoàn trưởng nói như vậy, Lâm Chí Đông cũng không dấu diếm, hắn đem phần tư liệu vẫn mang bên người đưa cho Kiều Đình ý bảo Kiều Đình nhìn xem.
Kiều Đình tùy ý mở ra một phần, lưng vốn đang dựa thẳng trên ghế sô pha ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt ngưng trọng, mà Kiều Lâm ngồi bên cạnh thấy anh trai bỗng thay đổi tư thế cũng đi qua nhìn một chút. Nhìn từng tên họ ở từng hàng, kết quả đánh giá của tất cả đều đạt thành tích ưu tú thì hắn cũng bị dọa sửng sốt.
Kiều Đình đột nhiên khép tư liệu lại, nghiêm túc hỏi: “Phân tư liệu này thật sự chuẩn xác chứ?"
Lâm Chí Đông gật đầu: “Là em lấy được từ khu vực tin tức cấp S của đầu não trường, không thể nào sai."
Kiều Đình đứng lên, đi qua đi lại lần nữa quay đầu hỏi: “Còn có ai biết phân tư liệu này?"
Lâm Chí Đông trả lời: “Những phó đoàn trưởng khác của Lôi Đình đều biết, nhưng em đã sớm báo với bọn họ tin tức này chỉ giởi hạn trong mấy người bọn họ biết, sau khi bọn họ xem tư liệu này cũng yêu cầu họ hủy ngay tại chỗ…"
“Tốt, làm rất tốt!" Kiều Đình đột nhiên lớn tiếng nói, vẻ nghiêm túc trên mặt rốt cuộc lộ ra một tia tươi cười vui sướng. Hắn kích động đi tới đi lui trong đại sảnh, nhịn không được phấn chấn nói: “Nếu có bọn họ gia nhập thì Lôi Đình chúng ta không chỉ tiến thêm một bước mà thậm chí còn có thể thống trị toàn bộ trường quân giáo…"
Kiều Đình nói làm Lâm Chí Đông cũng hưng phấn lên, hắn lộ ra nụ cười kích động nói: “Đúng vậy, em lúc ấy chính là nghĩ như vậy, cho nên mới muốn thu hết đoàn tân sinh trước khi các thế lực khác biết tin tức này….." Nói tới đây nụ cười của Lâm Chí Đông biến mất, hưng phấn và kích động cũng đã không có, chỉ để lại vô tận hối hận, “Đáng tiếc, cuối cùng lại thất bại, không chỉ không thể đem đoàn Tân sinh hợp vào đoàn chúng ta còn khiến danh vọng của đoàn bọn họ không ngừng đi lên."
Lâm Chí Đông nói làm tâm trạng trào dâng của Kiều Đình vụt tắt hoàn toàn, sau một lúc suy nghĩ, tâm tình hắn lại chuyển biến tốt đẹp nói: “Không, lần đánh cuộc này cũng không tính quá thất bại, tuy rằng danh vọng của chúng ta có chút tổn thất nhưng với điều kiện mà đối phương đưa ra thì cũng giúp cho chúng ta có cơ hội."
Lâm Chí Đông ngạc nhiên ngẩng đầu, không biết Kiều Đình vì sao lại nói như vậy, là đang an ủi hắn?
“Không, đây không phải an ủi cậu." Kiều Đình cảm giác được Lâm Chí Đông hoang mang, liền mở miệng nói, “Chúng ta không phải hứa trong thời gian hai năm sẽ trợ giúp đoàn tân sinh ngăn cản các thế lực khác quấy rầy sao? Này liền có nghĩa là trong hai năm tới, đoàn Tân sinh vẫn nằm dưới mí mắt của chúng ta, sẽ không bị các thế lực khác nhúng tay vào."
“Điều kiện mà đối phương đưa ra trong lần đánh cược này chính là cái cớ vô cùng tốt để đoàn Tân sinh nằm trong đôi cánh của chúng ta, ngăn chặn thế lực khác mơ ước, hai năm sau chính là cơ hội cho Lôi Đình chúng ta ra tay!" ánh mắt Kiều Đình sáng ngời có thần, dựa vào thông tin trong phần tư liệu này thì chắc chắn hai năm sau Lôi Đình sẽ phát triển đến không thể tưởng.
Nghĩ đến chính mình có cơ hội hoàn thành nghiệp lớn này, trên mặt Kiều Đình lộ ra ánh hồng quang, hắn cố nén kích động trong lòng, đảo mắt nhìn về phía Kiều Lâm đang bị cuộc đối thoại của bọn họ là cho mờ mịt đầy đầy, hắn mở miệng cảnh cáo: “Tiểu Lâm, những gì em nghe và thấy hôm nay, một câu cũng không được nói ra ngoài nghe chưa, nếu dám để tiết lộ ra ngoài một câu thì đừng trách anh lột da em!"
Hai mắt Kiều Đình ánh lên sự lãnh lệ hàn quang làm Kiều Lâm sợ tới mức đánh một cái run run, liên tục lắc đầu nói: “Sẽ không sẽ không, em tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!"
Kiều Lâm không dám không nghe, hắn biết rõ anh trai nhà mình là một người tàn nhẫn độc ác, nói được thì làm được, hắn cũng không muốn thật sự bị anh trai lột da rút gân.
“Chính là hai năm sau, đoàn trưởng đã tiến vào quân đoàn để thực tập, tân sinh đoàn nếu lại ra một hai thiên tài cơ giáp sĩ thì khả năng dành chiến thắng của chúng ta thật sự không lớn." Lâm Chí Đông thua qua một lần liền trở nên cực kỳ cẩn thận, không có Kiều Đình tọa trấn, hắn cảm thấy có chút hoảng hốt.
Kiều Lâm nghe vậy cả giận nói: “Yên tâm, hai năm sau tôi nhất định có thể thay anh hai gánh vác trọng trách này, khiến cho Lôi Đình phát dương quang đại." Kiều Lâm vẫn luôn cho rằng chính mình sẽ là đoàn trưởng đoàn Lôi Đình tiếp theo, Lâm Chí Đông nói lại lần nữa chọc lông hắn. Đúng vậy, hắn chán ghét Lâm Chí Đông như vậy chính là bởi vì đối phương căn bản khinh thường hắn, cho rằng hắn dựa hơi vào anh hai, nhưng rõ ràng khả năng điều khiển cơ giáp của hắn không tồi, ở trong lớp cũng có thể tiến vào top năm…… Kiều Lâm không nghĩ tới lớp cơ giáp mà hắn theo học không phải lớp đặc cấp mà chỉ là lớp bình thường.
“Tiểu Lâm, câm miệng cho anh!" Vẫn luôn đối xử hòa ái yêu thương với em trai nhà mình, Kiều Đình nghe Kiều Lâm không biết trời cao đất dày nói như thế tức khắc phẫn nộ quát.
Kiều Lâm nghe Kiều Đình gầm lên, vẻ mặt không phục nhìn lại, nhưng hai mắt cũng đã hồng hồng, có loại cảm giác bi thương ánh ở trong đó.
Kiều Lâm như vậy chỉ có thể làm Kiều Đình bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, “Điều khiển cơ giáp không phải điều đơn giản giống như em tưởng tượng, chờ em lên tới trung cấp cơ giáp sĩ thì anh sẽ dẫn em tham dự đoàn chiến để em biết điều khiển cơ giáp sâu cạn ra sao."
Bởi vì chính mình không có nhiều thiên phú điều khiển cơ giáp nhưng lại không nghe trong nhà khuyên can, khăng khăng ghi danh trường nam sinh đệ nhất quân giáo ngành điều khiển cơ giáp nên Kiều Lâm chỉ có thể học ở ban bình thường, tương lai cũng không có khả năng phát triển cao. Nhưng Kiều Đình biết, Kiều Lâm cũng không từ bỏ, hắn thực nỗ lực, vào những lúc không ai biết, hắn vẫn luôn khổ luyện điều khiển cơ giáp, thiên phú không đủ, Kiều Lâm nguyện ý lấy cần cù để bổ sung, điều này làm cho Kiều Đình không thể dội bát nước lạnh để dập tắt ý chí của em trai, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Chuyện riêng giữa anh em Kiều Đình, Lâm Chí Đông thông minh đứng qua một bên, làm bộ cái gì cũng không biết. Kiều Đình trấn an Kiều Lâm xong quay đầu nói với Lâm Chí Đông: “Yên tâm, trường quân đội có sáu năm, cho dù chúng ta đi quân đoàn thực tập thì vẫn là học sinh trường quân đội, vẫn có thể đại biểu Lôi Đình xuất chiến như cũ."
Lâm Chí Đông kinh hỉ mà ngẩng đầu: “Đoàn trưởng, anh là nói……"
“Đúng vậy, hai năm sau, anh sẽ dẫn đoàn cơ giáp trở về lần nữa để chủ trì trận đấu đó." Sau khi thu phục đoàn Tân sinh cũng đã là năm cuối, như thế có thể hoàn thành nghiệp lớp thống nhất trường quân đội rồi.
Mà đoàn Tân sinh trong hai năm tiếp theo vẫn luôn bị Kiều Đình để ý trong lòng, thời khắc chú ý!
“Ai?" Một giọng nói lạnh lẽo từ bên trong truyền ra, đúng là giọng nói của đoàn trưởng đương nhiệm đoàn cơ giáp Lôi Đình, Kiều Đình.
“Đoàn trưởng, là em, Lâm Chí Đông." Lâm Chí Đông hít một hơi, trấn định mà nói chuyện.
“Vào đi!" Giọng nói Kiều Lâm đồng thời vang lên, cửa phòng đột nhiên địch chuyển về phía bên trái, vật đầu tiên đập vào mắt của Lâm Chí Đông chính là một người có thân hình to lớn, thần thái nghiêm túc che kín trong sương lạnh, người đó chính là Kiều Đình.
Mà người ngồi ở sô fa bên cạnh thì vẻ mặt tà khí, nhìn có vẻ trẻ hơn Kiều Đình mấy tuổi đang ngồi cười khinh khỉnh nhìn Lâm Chí Đông. Kỳ thật vị trí ngồi của Kiều Đình không khiến người khác chú ý bằng vị trí của Kiều Lâm, nhưng bởi vì khí thế trên người Kiều Đình quá lớn nên không ai có thể bỏ qua một người như vậy, đó là lý do vì sao mà Lâm Chí Đông nhìn thấy Kiều Đình trước.
Lâm Chí Đông nhìn người trẻ tuổi kia thì sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh cũng khôi phục lại, cố gắng trấn định mà đi vào. Thông minh như hắn giờ phút này cũng biết người trẻ tuổi kia đã tới sớm một bước cáo trạng sai lầm của hắn, một cửa này xem ra hắn không dễ qua rồi.
“Ngồi!" Kiều Đình tùy ý chỉ vào sô pha đối diện mình ý bảo Lâm Chí Đông ngồi xuống nói chuyện.
Lâm Chí Đông thật cẩn thận mà ngồi xuống, dáng vẻ sợ hãi như lâm vào đại địch làm khóe miệng người trẻ tuổi lộ một nụ cười châm chọc.
“Nghe tiểu Lâm nói một tháng trước cậu chủ động khởi xướng đấu lôi đài nhưng thua cuộc?" Người nói chuyện nghiêm túc nhíu mày, vết nhăn hằn sâu cho thấy tâm tình của người đó lúc này rất không tốt.
Lâm Chí Đông vẻ mặt hổ thẹn mà cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, đoàn trưởng, là do em tự chủ trương."
Kẻ mách lẻo chính là người trẻ tuổi đang ngồi cười kia, em trai của Kiều Đình, Kiều Lâm. Lâm Chí Đông biết cho dù mình có giải thích thế nào cũng không thắng được lời nói của em trai đoàn trưởng, đoàn trưởng cũng đã tự có chủ ý, bây giờ cứ thành thật nhận sai có khi đoàn trưởng còn tha thứ khai ân.
Kiều Đình cũng không nói tiếp, gác tay phải lên trên thành ghế, ngón trỏ và ngón giữa xát vào nhau, đây là thói quen khi hắn tự hỏi chính mình.
Kiều Đình trầm mặc làm Lâm Chí Đông càng thêm không dám hé răng, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi phán quyết.
“Là tân sinh?" Kiều Đình tựa hồ dò hỏi, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu.
“Đúng vậy, chính là nhóm tân sinh kiêu ngạo kia, còn thành lập đoàn tân sinh nữa, không biết vào năm hai khi bắt đầu học điều khiển cơ giáp thì đoàn cơ giáp kia có còn tồn tại hay không." Kiều Lâm tức giận mà trả lời, hắn liếc xéo nhìn Lâm Chí Đông đang ngồi đối diện mà oán hận nói: “Còn không phải nhờ Phó đoàn trưởng Lâm của chúng ta sao, chưa tìm hiểu chi tiết đối phương mà đã khi suất đi cược đấu lôi đài, khiến cho mặt mũi của Lôi Đình chúng ta mất hết, còn cổ vũ cho thanh thế của đoàn tân sinh.."
Lâm Chí Đông chỉ có thể gục đầu xuống, cho dù biết Kiều Lâm nói những lời này là vì bất mãn hắn, cố ý đả kích hắn, nhưng đối phương nói nửa điểm cũng không sai, trong sự kiện này, trách nhiệm của hắn là lớn nhất. Đưa ra quyết sinh sai lầm làm cho danh vọng của Lôi Đình bị đã kích, bị nhục, nếu không phải sự kiện của đoàn Thiên Cơ trùng hợp bùng nổ vào lúc này, hấp dẫn ánh mắt toàn trường thì chỉ sợ tình huống của Lôi Đình thật không xong.
“Chí Đông, vội vàng hành động vì muốn sát nhập đoàn tân sinh như vậy có phải còn có nguyên nhân đặc thù hay không?" Kiều Đình dừng việc ma xát ngón tay, nhìn chằm chằm Lâm Chí Đông dò hỏi.
Lâm Chí Đông ngạc nhiên ngẩng đầu, không nghĩ tới đoàn trưởng Kiều Đình còn nguyện ý nghe hắn giải thích. Điều này làm cho Lâm Chí Đông cực kỳ cảm kích, lòng trung thành đối với Kiều Đình lại cao hơn một tầng, hắn mạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, có một nguyên nhân quan trọng khiến em muốn nhanh chóng sát nhập đoàn tân sinh với chúng ta, nếu có thể sát nhập thành công thì thế lực của Lôi Đình chúng ta nhất định có thể tiến xa thêm mấy bước."
“Cho dù không thu những thằng nhóc đó thì chúng ta vẫn là thế lực số một trường này." Kiều Lâm căn bản không tin lời nói của Lâm Chí Đông, cho rằng đây là giảo biện.
Lâm Chí Đông muốn nói lại thôi, Kiều Đình thấy thế liền nói: “Có cái gì liền nói đi, tiểu Lâm là em trai của rôi, nó sẽ không nói bậy bạ ra ngoài." Kiều Lâm nghe nói như thế liền trừng mắt nhìn, cho rằng Lâm Chí Đông cố ý muốn hắn mất mặt trước mặt anh trai.
Lâm Chí Đông biết nếu thật sự đắc tội Kiều Lâm thì thảm, bất quá Lâm Chí Đông cũng không có biện pháp, ai bảo Kiều Lâm vẫn luôn không vừa mắt hắn.
Tuy rằng Lâm Chí Đông cho rằng Kiều Lâm không thích hợp là người có thể che dấu bí mật, nhưng nếu đoàn trưởng nói như vậy, Lâm Chí Đông cũng không dấu diếm, hắn đem phần tư liệu vẫn mang bên người đưa cho Kiều Đình ý bảo Kiều Đình nhìn xem.
Kiều Đình tùy ý mở ra một phần, lưng vốn đang dựa thẳng trên ghế sô pha ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt ngưng trọng, mà Kiều Lâm ngồi bên cạnh thấy anh trai bỗng thay đổi tư thế cũng đi qua nhìn một chút. Nhìn từng tên họ ở từng hàng, kết quả đánh giá của tất cả đều đạt thành tích ưu tú thì hắn cũng bị dọa sửng sốt.
Kiều Đình đột nhiên khép tư liệu lại, nghiêm túc hỏi: “Phân tư liệu này thật sự chuẩn xác chứ?"
Lâm Chí Đông gật đầu: “Là em lấy được từ khu vực tin tức cấp S của đầu não trường, không thể nào sai."
Kiều Đình đứng lên, đi qua đi lại lần nữa quay đầu hỏi: “Còn có ai biết phân tư liệu này?"
Lâm Chí Đông trả lời: “Những phó đoàn trưởng khác của Lôi Đình đều biết, nhưng em đã sớm báo với bọn họ tin tức này chỉ giởi hạn trong mấy người bọn họ biết, sau khi bọn họ xem tư liệu này cũng yêu cầu họ hủy ngay tại chỗ…"
“Tốt, làm rất tốt!" Kiều Đình đột nhiên lớn tiếng nói, vẻ nghiêm túc trên mặt rốt cuộc lộ ra một tia tươi cười vui sướng. Hắn kích động đi tới đi lui trong đại sảnh, nhịn không được phấn chấn nói: “Nếu có bọn họ gia nhập thì Lôi Đình chúng ta không chỉ tiến thêm một bước mà thậm chí còn có thể thống trị toàn bộ trường quân giáo…"
Kiều Đình nói làm Lâm Chí Đông cũng hưng phấn lên, hắn lộ ra nụ cười kích động nói: “Đúng vậy, em lúc ấy chính là nghĩ như vậy, cho nên mới muốn thu hết đoàn tân sinh trước khi các thế lực khác biết tin tức này….." Nói tới đây nụ cười của Lâm Chí Đông biến mất, hưng phấn và kích động cũng đã không có, chỉ để lại vô tận hối hận, “Đáng tiếc, cuối cùng lại thất bại, không chỉ không thể đem đoàn Tân sinh hợp vào đoàn chúng ta còn khiến danh vọng của đoàn bọn họ không ngừng đi lên."
Lâm Chí Đông nói làm tâm trạng trào dâng của Kiều Đình vụt tắt hoàn toàn, sau một lúc suy nghĩ, tâm tình hắn lại chuyển biến tốt đẹp nói: “Không, lần đánh cuộc này cũng không tính quá thất bại, tuy rằng danh vọng của chúng ta có chút tổn thất nhưng với điều kiện mà đối phương đưa ra thì cũng giúp cho chúng ta có cơ hội."
Lâm Chí Đông ngạc nhiên ngẩng đầu, không biết Kiều Đình vì sao lại nói như vậy, là đang an ủi hắn?
“Không, đây không phải an ủi cậu." Kiều Đình cảm giác được Lâm Chí Đông hoang mang, liền mở miệng nói, “Chúng ta không phải hứa trong thời gian hai năm sẽ trợ giúp đoàn tân sinh ngăn cản các thế lực khác quấy rầy sao? Này liền có nghĩa là trong hai năm tới, đoàn Tân sinh vẫn nằm dưới mí mắt của chúng ta, sẽ không bị các thế lực khác nhúng tay vào."
“Điều kiện mà đối phương đưa ra trong lần đánh cược này chính là cái cớ vô cùng tốt để đoàn Tân sinh nằm trong đôi cánh của chúng ta, ngăn chặn thế lực khác mơ ước, hai năm sau chính là cơ hội cho Lôi Đình chúng ta ra tay!" ánh mắt Kiều Đình sáng ngời có thần, dựa vào thông tin trong phần tư liệu này thì chắc chắn hai năm sau Lôi Đình sẽ phát triển đến không thể tưởng.
Nghĩ đến chính mình có cơ hội hoàn thành nghiệp lớn này, trên mặt Kiều Đình lộ ra ánh hồng quang, hắn cố nén kích động trong lòng, đảo mắt nhìn về phía Kiều Lâm đang bị cuộc đối thoại của bọn họ là cho mờ mịt đầy đầy, hắn mở miệng cảnh cáo: “Tiểu Lâm, những gì em nghe và thấy hôm nay, một câu cũng không được nói ra ngoài nghe chưa, nếu dám để tiết lộ ra ngoài một câu thì đừng trách anh lột da em!"
Hai mắt Kiều Đình ánh lên sự lãnh lệ hàn quang làm Kiều Lâm sợ tới mức đánh một cái run run, liên tục lắc đầu nói: “Sẽ không sẽ không, em tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!"
Kiều Lâm không dám không nghe, hắn biết rõ anh trai nhà mình là một người tàn nhẫn độc ác, nói được thì làm được, hắn cũng không muốn thật sự bị anh trai lột da rút gân.
“Chính là hai năm sau, đoàn trưởng đã tiến vào quân đoàn để thực tập, tân sinh đoàn nếu lại ra một hai thiên tài cơ giáp sĩ thì khả năng dành chiến thắng của chúng ta thật sự không lớn." Lâm Chí Đông thua qua một lần liền trở nên cực kỳ cẩn thận, không có Kiều Đình tọa trấn, hắn cảm thấy có chút hoảng hốt.
Kiều Lâm nghe vậy cả giận nói: “Yên tâm, hai năm sau tôi nhất định có thể thay anh hai gánh vác trọng trách này, khiến cho Lôi Đình phát dương quang đại." Kiều Lâm vẫn luôn cho rằng chính mình sẽ là đoàn trưởng đoàn Lôi Đình tiếp theo, Lâm Chí Đông nói lại lần nữa chọc lông hắn. Đúng vậy, hắn chán ghét Lâm Chí Đông như vậy chính là bởi vì đối phương căn bản khinh thường hắn, cho rằng hắn dựa hơi vào anh hai, nhưng rõ ràng khả năng điều khiển cơ giáp của hắn không tồi, ở trong lớp cũng có thể tiến vào top năm…… Kiều Lâm không nghĩ tới lớp cơ giáp mà hắn theo học không phải lớp đặc cấp mà chỉ là lớp bình thường.
“Tiểu Lâm, câm miệng cho anh!" Vẫn luôn đối xử hòa ái yêu thương với em trai nhà mình, Kiều Đình nghe Kiều Lâm không biết trời cao đất dày nói như thế tức khắc phẫn nộ quát.
Kiều Lâm nghe Kiều Đình gầm lên, vẻ mặt không phục nhìn lại, nhưng hai mắt cũng đã hồng hồng, có loại cảm giác bi thương ánh ở trong đó.
Kiều Lâm như vậy chỉ có thể làm Kiều Đình bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, “Điều khiển cơ giáp không phải điều đơn giản giống như em tưởng tượng, chờ em lên tới trung cấp cơ giáp sĩ thì anh sẽ dẫn em tham dự đoàn chiến để em biết điều khiển cơ giáp sâu cạn ra sao."
Bởi vì chính mình không có nhiều thiên phú điều khiển cơ giáp nhưng lại không nghe trong nhà khuyên can, khăng khăng ghi danh trường nam sinh đệ nhất quân giáo ngành điều khiển cơ giáp nên Kiều Lâm chỉ có thể học ở ban bình thường, tương lai cũng không có khả năng phát triển cao. Nhưng Kiều Đình biết, Kiều Lâm cũng không từ bỏ, hắn thực nỗ lực, vào những lúc không ai biết, hắn vẫn luôn khổ luyện điều khiển cơ giáp, thiên phú không đủ, Kiều Lâm nguyện ý lấy cần cù để bổ sung, điều này làm cho Kiều Đình không thể dội bát nước lạnh để dập tắt ý chí của em trai, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Chuyện riêng giữa anh em Kiều Đình, Lâm Chí Đông thông minh đứng qua một bên, làm bộ cái gì cũng không biết. Kiều Đình trấn an Kiều Lâm xong quay đầu nói với Lâm Chí Đông: “Yên tâm, trường quân đội có sáu năm, cho dù chúng ta đi quân đoàn thực tập thì vẫn là học sinh trường quân đội, vẫn có thể đại biểu Lôi Đình xuất chiến như cũ."
Lâm Chí Đông kinh hỉ mà ngẩng đầu: “Đoàn trưởng, anh là nói……"
“Đúng vậy, hai năm sau, anh sẽ dẫn đoàn cơ giáp trở về lần nữa để chủ trì trận đấu đó." Sau khi thu phục đoàn Tân sinh cũng đã là năm cuối, như thế có thể hoàn thành nghiệp lớp thống nhất trường quân đội rồi.
Mà đoàn Tân sinh trong hai năm tiếp theo vẫn luôn bị Kiều Đình để ý trong lòng, thời khắc chú ý!
Tác giả :
Nhữ Phu Nhân