Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay
Chương 52: Như vậy, tiềm thức Alpha là cái gì?
Edit: Cá chết
***
"Ba!"
Một thanh hắc kiếm bị vứt trước mặt Hess, trên mặt gã không mang cái khẩu trang da kia, nửa mặt thanh tú tuấn mỹ, nửa mặt vặn vẹo một vết sẹo xấu xí. Hess lạnh lùng nhìn Lộc Minh Trạch đứng trước mặt gã, kỳ thực chỉ có con mắt không bị mù mới có thể nhìn thấy mặt hắn.
Lộc Minh Trạch dùng sức thổi phần tóc mái che khuất hơn nửa mắt của mình, tóc mái mềm mại xõa ngang trán bị tán đi, hắn dùng ngón cái chỉa vào mình: "Đánh bại tao đi."
Hees cười lạnh một tiếng, không thèm liếc thanh kiếm trên đất lấy một lần, chỉ nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch hỏi: "Tại sao không giết ta."
Lộc Minh Trạch nhíu mày: "Nói thật, tao lười giết mày, nói chung kẻ vô dụng như mày, so ra cũng không khác người chết là bao, không cần tao động tay."
Vết thương trên người Hess kỳ thực còn chưa ổn, nội tạng của gã tuy rằng đang lành lại, nhưng thật ra còn chưa cứng cáp, vào lúc này đao thật súng thật đánh nhau với Lộc Minh Trạch nhất định là không thể. Thế nhưng Hess lại bị kích thích, gã cũng không phải phần tử hiếu chiến, nhưng Snow kiếm...trong lòng gã lại tồn tại như một cơn ác mộng.
Là thần thánh, là nỗi căm hận của gã.
Ánh mắt Hess trở nên hung ác, gã từng bước từng bước tới gần thanh hắc kiếm.
Snow kiếm, Lộc Minh Trạch không phải Snow kiếm, nhưng gã thua trong tay Lộc Minh Trạch, cũng như bại bởi thần tượng gã luôn nhớ nhung. Hess không muốn nhớ nhung bất cứ người nào, là đối phương cưỡng ép xen vào cuộc sống của gã, đối phương cứu gã, sau đó liền rời đi, Hess rất lâu sau đó vẫn nhớ rõ, hắn là một người có nụ cười ấm áp, như ánh mặt trời, ngay cả bóng lưng cuối cùng đối phương để lại cho hắn, cũng vô cùng chói mắt.
"Cám ơn anh, anh tên gì?"
"A... Tên à, không quan trọng, tất cả mọi người đều nói tôi là một thanh kiếm bảo vệ sao Snow."
Hắn dùng sức xoa nhẹ mấy cái lên đỉnh đầu của Hess bé con, cười nói: "Nhưng tôi không phải người cao thượng như vậy, kiếm cho cậu đấy, tôi phải đi, sau này có lẽ cũng sẽ không lo chuyện bao đồng nữa."
Hess lúc ấy còn nhỏ, gã không hiểu đối phương có ý gì, dần dần lớn lên, gã mới hiểu, tinh cầu bị vứt bỏ này, đã mất đi thanh kiếm cuối cùng bảo vệ nó.
"Coong!"
Hắc kiếm đánh vào đoản đao của Lộc Minh Trạch, tay nắm kiếm của Hess khẽ run, gã rất yếu, chỉ một động tác này đã hút sạch tất cả sức lực của gã, cái bóng của Lộc Minh Trạch trong mắt gã vặn vẹo biến hình, biến thành một gương mặt trong ký ức, đối phương nở nụ cười xán lạn với gã, trong đôi mắt Hess cháy lên ngọn lửa hận thù, thậm chí một chút nhớ nhung cuối cùng kia cũng bị hận ý dập tắt.
"Tại sao..."
Lộc Minh Trạch chỉ dùng một thanh đoản đao để đỡ thanh hắc kiếm, hắn thậm chí còn không dùng lực quá lớn. Hess thực sự quá yếu ớt, hắn sợ mình quá tay Milocy lại phải khâu thêm mấy ngày nữa.
"Tại sao lại vứt bỏ bọn ta!"
Hess lớn tiếng hô một câu, Lộc Minh Trạch dùng đao đỡ lấy kiếm của gã hơi lùi về sau hai bước, sau đó quay đầu sang phía khác nhìn hai người trốn ở cửa, không tiếng động mà dùng khẩu hình nói: "Được không vậy?"
Milocy dùng sức gật đầu, hạ giọng nói: "Dược hiệu bắt đầu phát tác, kiên trì chút nữa, chờ hắn ngất đi là tốt rồi đó!"
Auston khoanh tay dựa vào tường đứng đấy, hất hất cằm với Lộc Minh Trạch, người kia ho hai tiếng, dồn khí đan điền, lôi lời kịch đã chuẩn bị tốt từ trước gầm lên: "Kẻ thật sự có thể vứt bỏ mày chỉ có chính mày mà thôi, đừng cứ mãi đứng ì một chỗ chờ đợi sự cứu rỗi từ người khác!"
Hess dường như bị rống đến ngẩn người, một lát sau, thân thể của gã lao đao, kiếm trong tay "leng keng" một tiếng rơi trên mặt đất, Hees lập tức phụt một tiếng rồi ngã theo. Lộc Minh Trạch thả đoản đao xuống thở phào nhẹ nhõm, Milocy lập tức chạy tới: "Mau mau~ Mau đỡ lên!"
Auston cùng Lộc Minh Trạch một người đỡ đầu một người nhấc chân, ném Hess lên giường bệnh, cái giường này chính là cái mà Lộc Minh Trạch từng ngủ trước kia, một cái lồng hình bán nguyệt màu trắng sữa nâng lên, bao lấy đầu Hess, Milocy ngồi vào bắt đầu thao túng mộng cảnh.
Đây là biện pháp Lộc Minh Trạch nghĩ ra được, hắn thực sự không am hiểu thuyết giáo, nếu như mắng người có thể mắng đến tỉnh ra, hắn có thể liên tục mắng ba ngày ba đêm, nhưng hiển nhiên là không thể, hắn liền đề xuất dùng cái giường kia.
Nói chung chỉ dùng làm thiết bị hỗ trợ trị liệu tâm lý, không dùng tới quả thực lãng phí.
"Tôi không biết mặt mũi Snow kiếm trong lòng hắn ra sao~ Chỉ có thể lấy ngoại hình của Tiểu Lộc... Uầy, cho đến bây giờ tôi cũng chỉ cho vào trong này phim đe...* Ứm!"
(*)Chỗ này là chữ hoàng, hoàng trong hoàng phiến (phim 18+), cảm ơn bạn kazemin đã nhắc nhở cho tui
***
"Ba!"
Một thanh hắc kiếm bị vứt trước mặt Hess, trên mặt gã không mang cái khẩu trang da kia, nửa mặt thanh tú tuấn mỹ, nửa mặt vặn vẹo một vết sẹo xấu xí. Hess lạnh lùng nhìn Lộc Minh Trạch đứng trước mặt gã, kỳ thực chỉ có con mắt không bị mù mới có thể nhìn thấy mặt hắn.
Lộc Minh Trạch dùng sức thổi phần tóc mái che khuất hơn nửa mắt của mình, tóc mái mềm mại xõa ngang trán bị tán đi, hắn dùng ngón cái chỉa vào mình: "Đánh bại tao đi."
Hees cười lạnh một tiếng, không thèm liếc thanh kiếm trên đất lấy một lần, chỉ nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch hỏi: "Tại sao không giết ta."
Lộc Minh Trạch nhíu mày: "Nói thật, tao lười giết mày, nói chung kẻ vô dụng như mày, so ra cũng không khác người chết là bao, không cần tao động tay."
Vết thương trên người Hess kỳ thực còn chưa ổn, nội tạng của gã tuy rằng đang lành lại, nhưng thật ra còn chưa cứng cáp, vào lúc này đao thật súng thật đánh nhau với Lộc Minh Trạch nhất định là không thể. Thế nhưng Hess lại bị kích thích, gã cũng không phải phần tử hiếu chiến, nhưng Snow kiếm...trong lòng gã lại tồn tại như một cơn ác mộng.
Là thần thánh, là nỗi căm hận của gã.
Ánh mắt Hess trở nên hung ác, gã từng bước từng bước tới gần thanh hắc kiếm.
Snow kiếm, Lộc Minh Trạch không phải Snow kiếm, nhưng gã thua trong tay Lộc Minh Trạch, cũng như bại bởi thần tượng gã luôn nhớ nhung. Hess không muốn nhớ nhung bất cứ người nào, là đối phương cưỡng ép xen vào cuộc sống của gã, đối phương cứu gã, sau đó liền rời đi, Hess rất lâu sau đó vẫn nhớ rõ, hắn là một người có nụ cười ấm áp, như ánh mặt trời, ngay cả bóng lưng cuối cùng đối phương để lại cho hắn, cũng vô cùng chói mắt.
"Cám ơn anh, anh tên gì?"
"A... Tên à, không quan trọng, tất cả mọi người đều nói tôi là một thanh kiếm bảo vệ sao Snow."
Hắn dùng sức xoa nhẹ mấy cái lên đỉnh đầu của Hess bé con, cười nói: "Nhưng tôi không phải người cao thượng như vậy, kiếm cho cậu đấy, tôi phải đi, sau này có lẽ cũng sẽ không lo chuyện bao đồng nữa."
Hess lúc ấy còn nhỏ, gã không hiểu đối phương có ý gì, dần dần lớn lên, gã mới hiểu, tinh cầu bị vứt bỏ này, đã mất đi thanh kiếm cuối cùng bảo vệ nó.
"Coong!"
Hắc kiếm đánh vào đoản đao của Lộc Minh Trạch, tay nắm kiếm của Hess khẽ run, gã rất yếu, chỉ một động tác này đã hút sạch tất cả sức lực của gã, cái bóng của Lộc Minh Trạch trong mắt gã vặn vẹo biến hình, biến thành một gương mặt trong ký ức, đối phương nở nụ cười xán lạn với gã, trong đôi mắt Hess cháy lên ngọn lửa hận thù, thậm chí một chút nhớ nhung cuối cùng kia cũng bị hận ý dập tắt.
"Tại sao..."
Lộc Minh Trạch chỉ dùng một thanh đoản đao để đỡ thanh hắc kiếm, hắn thậm chí còn không dùng lực quá lớn. Hess thực sự quá yếu ớt, hắn sợ mình quá tay Milocy lại phải khâu thêm mấy ngày nữa.
"Tại sao lại vứt bỏ bọn ta!"
Hess lớn tiếng hô một câu, Lộc Minh Trạch dùng đao đỡ lấy kiếm của gã hơi lùi về sau hai bước, sau đó quay đầu sang phía khác nhìn hai người trốn ở cửa, không tiếng động mà dùng khẩu hình nói: "Được không vậy?"
Milocy dùng sức gật đầu, hạ giọng nói: "Dược hiệu bắt đầu phát tác, kiên trì chút nữa, chờ hắn ngất đi là tốt rồi đó!"
Auston khoanh tay dựa vào tường đứng đấy, hất hất cằm với Lộc Minh Trạch, người kia ho hai tiếng, dồn khí đan điền, lôi lời kịch đã chuẩn bị tốt từ trước gầm lên: "Kẻ thật sự có thể vứt bỏ mày chỉ có chính mày mà thôi, đừng cứ mãi đứng ì một chỗ chờ đợi sự cứu rỗi từ người khác!"
Hess dường như bị rống đến ngẩn người, một lát sau, thân thể của gã lao đao, kiếm trong tay "leng keng" một tiếng rơi trên mặt đất, Hees lập tức phụt một tiếng rồi ngã theo. Lộc Minh Trạch thả đoản đao xuống thở phào nhẹ nhõm, Milocy lập tức chạy tới: "Mau mau~ Mau đỡ lên!"
Auston cùng Lộc Minh Trạch một người đỡ đầu một người nhấc chân, ném Hess lên giường bệnh, cái giường này chính là cái mà Lộc Minh Trạch từng ngủ trước kia, một cái lồng hình bán nguyệt màu trắng sữa nâng lên, bao lấy đầu Hess, Milocy ngồi vào bắt đầu thao túng mộng cảnh.
Đây là biện pháp Lộc Minh Trạch nghĩ ra được, hắn thực sự không am hiểu thuyết giáo, nếu như mắng người có thể mắng đến tỉnh ra, hắn có thể liên tục mắng ba ngày ba đêm, nhưng hiển nhiên là không thể, hắn liền đề xuất dùng cái giường kia.
Nói chung chỉ dùng làm thiết bị hỗ trợ trị liệu tâm lý, không dùng tới quả thực lãng phí.
"Tôi không biết mặt mũi Snow kiếm trong lòng hắn ra sao~ Chỉ có thể lấy ngoại hình của Tiểu Lộc... Uầy, cho đến bây giờ tôi cũng chỉ cho vào trong này phim đe...* Ứm!"
(*)Chỗ này là chữ hoàng, hoàng trong hoàng phiến (phim 18+), cảm ơn bạn kazemin đã nhắc nhở cho tui
Tác giả :
Ngư Yêu