Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay
Chương 47: Tôi hiện tại chỉ muốn hôn cậu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cá chết
***
Những kẻ xung quanh gã áo đen nọ vì hành động của Lộc Minh Trạch trở nên kích động, trơ mắt nhìn đồng bọn bị người ta chém đứt một cánh tay trước mặt mình, thực sự chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Nhưng gã áo đen ngồi ở chính giữa lại không có bất kì biểu hiện phẫn nộ nào, gã dường như còn trông rất vui vẻ.
Gã từ trên tảng đá đứng lên, đi về phía Lộc Minh Trạch: "Không ngờ Snow kiếm còn trẻ như vậy, ngươi đã hai trăm tuổi?"
Giọng gã khàn khàn, không biết là vì mang khẩu trang, hay vì gã rất ít khi mở miệng nói chuyện, thanh tuyến của gã mang âm môi mơ hồ, tốc độ nói hơi nhanh lên vì hưng phấn.
Chờ gã tới gần, Lộc Minh Trạch chậm rãi nhấc đao lên, lưỡi dao chỉa về phía trước: "Đứa trẻ bị chúng mày bắt đi hiện đang ở đâu?"
Gã áo đen không quan tâm đến việc Lộc Minh Trạch không trả lời câu hỏi của gã, ngược lại rất tình nguyện đáp lời Lộc Minh Trạch: "Ngươi yên tâm đi, cô bé rất khỏe mạnh. Ta chẳng hứng thú gì với nó, chủ yếu là muốn dẫn Snow kiếm ra, nhưng nếu như hôm nay ngươi không xuất hiện, ta rất có thể sẽ làm vài chuyện cực đoan đấy."
Gã áo đen vừa nói xong, mấy người ở giữa đẩy Mary đang bị trói gô ra. Lộc Minh Trạch nhìn khuôn mặt cô bé còn ướt nước mắt, có thể là bị dọa, miệng cô cũng bị bịt, xa xa nhìn thấy Lộc Minh Trạch liền ú ớ gọi, nhưng cô bây giờ còn là con tin, có kẻ nắm lấy mái tóc dài của cô, túm cô trở lại.
Dì Wood vốn đã thương tâm muốn chết, thấy Mary bị đối xử như vậy, không chống đỡ nổi trực tiếp tức đến ngất đi, Lộc Minh Trạch vọt tới muốn cướp lại Mary, gã áo đen đột nhiên dùng một thanh kiếm đen thật dài chặn đường Lộc Minh Trạch, Lộc Minh Trạch vung đao chém thẳng xuống kiếm của đối phương, nhưng không nghĩ tới thanh kiếm kia quá cứng, Lộc Minh Trạch bị chấn động do đao kiếm va chạm tê rần cả tay.
Đoản đao của hắn cong lại, gã áo đen nhìn hắn cười vài tiếng quái dị, thanh kiếm kia liền "vèo" một cái thành tàn ảnh biến mất tại chỗ, Lộc Minh Trạch gần như là phản xạ có điều kiện mà né tránh, hắn nhanh nhạy nghiêng đầu sang một bên, chỉ cảm thấy bên gáy thổi qua một luồng gió, tóc của hắn liền bị cắt đứt một sợi.
Kiếm thật nhanh!
Phải nói, động tác của đối phương cũng nhanh dị thường. Lộc Minh Trạch vì tránh né công kích của gã mà vô thức lùi lại mấy bước, gã áo đen lại không cho hắn cơ hội lấy hơi, cầm kiếm ép tới. Lộc Minh Trạch chỉ có thể vừa dùng đao chống đỡ vừa lùi về sau, dư ảnh đao kiếm giao phong lướt qua, Lộc Minh Trạch thấy đáy mắt đối phương nổi lên ý cười hiểm độc.
Mục đích cuối cùng của gã là gì?
Lộc Minh Trạch trong lòng nghi ngờ, lại không có cơ hội hỏi ra lời, gã áo đen thấy lần nào cũng đánh không tới Lộc Minh Trạch, lại không hề tức giận, gã thay đổi hai tay cầm kiếm, hắc kiếm lại biến thành từng đạo tàn ảnh, từ đỉnh đầu Lộc Minh Trạch bổ xuống.
"Snow kiếm... Ngươi không phải rất lợi hại sao? Phản kích đi, đừng cứ lùi về sau mãi thế!"
Gã mơ hồ nói một câu như vậy, thế tiến công đột nhiên trở nên sắc bén hơn, tiếng kim loại va chạm keng keng không ngớt, thế nhưng dưới tiếng va chạm ấy, Lộc Minh Trạch lại nghe được âm thanh thứ gì đó gãy vỡ. Hắn cau chặt mày, có thể cảm giác được đoản đao trong tay đã đến cực hạn, không thể nào chống đỡ thêm sự công kích của đối phương, mà kiếm của gã áo đen không biết làm bằng vật liệu gì, tần suất đánh trúng liên tục với cường độ cao như vậy lại có thể lông tóc vô thương.
"Kiếm của mày rất lợi hại nhỉ, xem ra với bản thân lẫn kiếm của mình, mày đều rất tin tưởng."
Bằng không đã không dùng chiêu thức giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này.
Gã áo đen nghe vậy giương mắt nhìn, Lộc Minh Trạch mới phát hiện đôi mắt của gã rất kỳ lạ, trong đó một con là màu đen bình thường, một con lại như bị bệnh, lộ ra màu lam nhạt. Trên đôi mắt dị sắc là vết xẹo vặn vẹo kéo dài như con rết, từ trán đi xuống, phía dưới kéo dài tận vào trong mặt nạ da.
Tay Lộc Minh Trạch đột nhiên dùng sức, dùng hai thanh đoản đao kẹp lấy kiếm của gã, hắc y nhân kinh ngạc trợn mắt, muốn rút kiếm về, nhưng kiếm của gã như bị dính chặt, căn bản không rút về được. Hai tay Lộc Minh Trạch như gọng kìm, chặt chẽ trói lấy vũ khí của gã, trầm giọng hỏi: "Mày đến cùng có mục đích gì, tại sao bắt em gái tao!"
Kể từ lần đụng độ nhau trước cửa thành Mersfaft, Lộc Minh Trạch liền hiểu rõ gã này không phải người hiền lành gì, trong ánh mắt của gã ẩn giấu lệ khí nặng nề, khi gã nhìn mình, dường như hận không thể nhào lên cấu xé hắn.
"Snow kiếm, ha ha ha... Ta vẫn luôn muốn mở mang kiến thức một chút về vị thần trong truyền thuyết này, nhưng hẳn không phải là ngươi đi."
Gã áo đen cười quái dị: "Thần không có em gái, thần không có tình cảm, sao có thể tới cứu các ngươi, sao có thể bảo vệ đống rác thải bị vứt bỏ các ngươi."
"A Trạch! Cẩn thận!"
Lộc Minh Trạch nghe thấy âm thanh của Auston đột nhiên mở to hai mắt, hắn cảm giác được sau đầu có tiếng xé gió, một cây thiết trùy rỉ sắt, sắc bén bay đến gáy Lộc Minh Trạch. Gã áo đen đồng thời phát động tấn công, gã đột nhiên đâm kiếm về phía trước, Lộc Minh Trạch trong nháy mắt né sang một bên, lực trên tay không đủ, đoản đao trong tay răng rắc một tiếng gãy thành hai nửa.
Lộc Minh Trạch khom người nhảy về phía sau một khoảng, tư thế hiện tại của hắn chính đưa lưng về phía Bắc thành, chẳng những phải đề phòng đối diện, còn phải đề phòng sau lưng đánh lén, Lộc Minh Trạch gắt gao nhìn chằm chằm gã áo đen trước mặt, phẫn nộ sục sôi trong lồng ngực hắn. Đoản đao trong tay hắn đã bị gãy một thanh, cái còn lại dính đầy máu. Hổ khẩu(1) của Lộc Minh Trạch bị đánh nứt, tay hắn đang không ngừng run rẩy, gần như không thể cầm đao.
(1)Hổ khẩu: khe ngón cái và ngón trỏ
"Kiếm...gãy mất rồi! Ha ha ha ha ha! Yếu thật đấy! Snow kiếm!"
Gã cười đủ rồi chỉ phía sau Lộc Minh Trạch nói: "Ai cho bọn mi ra tay, bây giờ là thời gian chơi đùa của ta, ai nhiều chuyện nữa ta sẽ giết người đó!"
"Cái cổ của mày cũng sẽ nhanh đứt đi thôi!"
Lộc Minh Trạch không thể nhìn nổi kẻ khác tinh tướng, không nhịn được phun ra một câu với gã. Hắn hiện tại gần như có thể khẳng định, người trước mặt không phải cuồng chiến đấu thì cũng từng có ân oán cùng Snow kiếm đời đầu, một mực trước mặt hắn gọi Snow kiếm, Snow kiếm chết rồi cũng không yên, đồ thần kinh!
Ai mà không có lúc tín ngưỡng sụp đổ? Ai mà không có lúc tuyệt vọng? Giấc mộng của hắn cũng sụp đổ mười mấy hai mươi lần, chưa trả hết lại phải mặt dày mày dạn sống sót đây! Mẹ nó hắn còn chưa báo thù xã hội, vậy mà lại bị một thằng ngu khác báo thù ngược!
"Tao không quan tâm mày có chuyện gì với Snow kiếm, bất kể hắn cho mày ăn hành hay giết cha mày đi nữa."
Lộc Minh Trạch ném đao trong tay xuống, hắn giơ một ngón tay, rồi dựng thẳng hai bàn tay lên: "Nhưng con mẹ nó mày lại dám trói em gái tao, còn phá hoại vật biểu trưng của quảng trường bọn tao, tìm kích thích đúng không, hôm nay ông không tha cho mày!"
Tên áo đen không biết bị câu nào kích thích, quát to một tiếng giơ kiếm đánh tới, trong nháy mắt đó, Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại, hắn nghe thấy tiếng gió bị tách ra, luồng khí bị lưỡi kiếm sắc chẻ thành vòng xoáy, lượn vòng hai bên, mà Lộc Minh Trạch lại đứng giữa vòng xoáy ấy.
Lộc Minh Trạch lúc còn rất nhỏ, người ông đã sớm qua thế giới bên kia của hắn nói, gặp cường địch phải dùng chiến thuật vu hồi(2), gặp ngu ngốc cứ trực tiếp đánh chết, vậy bây giờ hắn gặp được một tên ngu ngốc cầm thần binh lợi khí, thì nên làm gì?
(2)Thuật Vu hồi hay được áp dụng trong nghệ thuật quân sự. Theo âm Hán- việt thì Vu có nghĩa là đi, Hồi có nghĩa là về. Thuật Vu hồi để chỉ một cách đánh Vòng lại (sau lưng hoặc trước mặt).
Khoảnh khắc hắc kiếm bổ xuống đỉnh đầu Lộc Minh Trạch, hắn đột nhiên cử động, cánh tay như một con rắn quấn quanh thân kiếm, hắc kiếm của đối phương rất lợi hại, thậm chí còn có kiếm khí, luồng khí xung quanh kiếm điên cuồng cắt vào cánh tay Lộc Minh Trạch, áo bông của hắn bị luồng khí xé toạc, da dẻ bị cắt đứt... Tay Lộc Minh Trạch đã tới trước người gã áo đen, cổ tay như đầu rắn súc thế, đột nhiên đánh vào bên trong cổ tay gã.
"Trước tiên vu hồi..."
Gã áo đen kinh ngạc trợn mắt lên, tay cầm kiếm của gã không tự chủ được buông ra, hắc kiếm "Vèo" một tiếng bay ra ngoài, Lộc Minh Trạch đột nhiên mở mắt ra, biến chưởng thành quyền: "Rồi đánh chết!"
Song song với khoảnh khắc tiếng nói của hắn rơi xuống, nắm đấm đến, từng quyền từng quyền, nhanh chóng không gián đoạn mà đánh vào ngực bụng gã áo đen, Lộc Minh Trạch như đang trút giận, mỗi một chiêu đều dùng hết khí lực, đánh vào người đối phương phát ra âm thanh phụt phụt làm người chua răng.
"A a a a a a a a a a——!"
Người mặc áo đen kia bị hắn đánh cho liên tục lùi về phía sau, thốn quyền đả thương người không đả thương da thịt, thương tổn chính là nội tạng và xương cốt. Gã dường như muốn phản kích, thế nhưng xương sườn đều gảy lìa, cắm vào trong nội tạng, gã căn bản không làm gì được, chỉ có thể há to mồm, từng ngụm từng ngụm nôn ra máu tươi.
Auston ở một bên nhìn mà giật mình, vì Lộc Minh Trạch thoạt nhìn như đã đánh mất lý trí. Y đẩy đám người xông tới, ôm chặt lấy eo Lộc Minh Trạch, sau đó kéo hắn ra. Nắm đấm của Lộc Minh Trạch bị mất đối tượng công kích, rốt cục thả lỏng lực đạo, nhưng cơn giận của hắn vẫn chưa hoàn toàn trút bỏ ra ngoài, eo bị ghìm chỉ có thể vùng vẩy tay chân trong không khí: "Buông tôi ra! Tên khốn Aus! Ông muốn đánh chết hắn!"
Auston lại siết thật chặt cánh tay mới không để Lộc Minh Trạch thoát ra, y cũng không dám ôm cánh tay Lộc Minh Trạch — tay hắn đều bị máu nhuộm đỏ, đánh tiếp nữa thì song phương đều tổn thương mà thôi, Auston hiện tại vô cùng lo lắng cánh tay này của Lộc Minh Trạch còn có thể dùng được nữa không.
Auston cau mày thấp giọng quát: "Đủ rồi! Cậu đã đánh chết hắn! Bình tĩnh một chút đi!"
Gã mặc áo đen kia đã sớm đứng không vững, ngã trên mặt đất. Gã bị thương rất nặng, đầu hơi nghiêng, nhìn thanh hắc kiếm rơi đằng xa.
Lộc Minh Trạch quậy một hồi cũng kiệt sức, thở hồng hộc dần an tĩnh lại trong lồng ngực Auston, hắn như đột nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên nhìn sang hướng Bắc thành, co cẳng chạy về phía trước. Quần chúng vây xem đã sớm bị dọa sợ, bọn họ xưa nay chưa từng thấy ai có thể tay không đánh người thành thịt nhão, vừa thấy Lộc Minh Trạch xông đến liền hoảng hồn nhao nhao lùi về sau.
Auston hiểu dụng ý của Lộc Minh Trạch, hướng những người kia hô: "Còn không mau thả người!"
Mất thủ lĩnh, những kẻ này liền trở thành một đám người ô hợp, huống chi hiện tại sĩ khí bên Nam thành đang dâng cao, bọn chúng cũng không dám ở lại nữa, ba chân bốn cẳng cởi trói cho Mary.
Cô gái nhỏ bị dọa kinh hãi, vừa được tự do liền vọt vào trong ngực Lộc Minh Trạch, ôm hắn oa oa khóc lớn: "Anh Lộc, sao giờ anh mới về, làm em sợ muốn chết."
Lộc Minh Trạch dùng cánh tay không bị thương ôm chặt Mary, nhỏ giọng an ủi cô: "Được rồi, đừng khóc nữa, đều là lỗi của anh."
Hắn ấn Mary vào ngực, sau đó ngẩng đầu hướng những kẻ Bắc thành hô: "Ai cho chúng mày đi! Ai dám đi tao chém chết!"
Auston thở dài: "Cậu còn muốn làm gì nữa?"
Lộc Minh Trạch không để ý tới y, hắn tránh khỏi tay Auston, cũng lười nhìn biểu tình hoặc hân hoan hoặc nhảy nhót của người Nam thành, ôm Mary đi tìm cha mẹ cô bé.
Lộc Minh Trạch lòng đầy tự trách, hắn biết tuyệt đối là lần trước đi Bắc thành trêu chọc đám người này, nói cách khác dẫn đến sự chú ý của gã mặc áo đen kia, mới khiến bọn chúng nhớ thương.
Trên đời này có rất nhiều kẻ điên, tỷ như gã mặc áo đen hôm nay, có lẽ gã muốn xác nhận thân phận của Lộc Minh Trạch, xác nhận hắn có phải Snow kiếm hay không, lại có lẽ gã chỉ đơn giản muốn cùng Lộc Minh Trạch đánh một trận.
...Ai biết được.
Thế nhưng chuyện gì đã xảy ra với Mary? Là ai nói ra mối quan hệ của hắn với Mary? Hàng xóm láng giềng ở Nam thành? Hay Milocy? Có phải gã lại ỷ vào thân thủ bất phàm của mình liền trắng trợn không kiêng dè, đắc tội người ta mà không biết?
Ý nghĩ trong đầu Lộc Minh Trạch loạn thất bát tao, giày vò hắn gần như không thể suy nghĩ.
"Lộc... Con không sao chứ? Con xem cánh tay của con kìa!"
Dì Wood vừa tỉnh lại liền thấy Lộc Minh Trạch mang theo Mary trở về, vừa an tâm đã thấy máu trên người Lộc Minh Trạch, không nhịn được thét thành tiếng. Tiếng thét của bà ngược lại kéo lực chú ý của Lộc Minh Trạch trở về, hắn lấy lại tinh thần phát hiện đối phương đang nâng cánh tay nhuốm máu của mình không ngừng rơi nước mắt: "Nhanh, nhanh về nhà bôi thuốc!"
Lộc Minh Trạch giao Mary cho chú Wood, cười lắc đầu một cái: "Không sao, đều là vết thương ngoài da, về nhà tắm một cái là được."
Hắn nói, đoạn xoa mặt một cái, máu bị hắn trét khắp mặt, trông thật khôi hài.
Auston lôi Lộc Minh Trạch về bên người lôi, cười nói: "Cháu sẽ giám sát cậu ấy trị thương, hai vị xin yên tâm. Hiện tại quan trọng nhất là Mary, cô bé chịu kinh hãi như vậy, hay là đưa về nhà nghỉ ngơi chút trước đi."
Dì Wood nhìn mặt Mary, sắc mặt cô gái nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt to ngập nước mắt, nhất thời đau lòng không chịu nổi, bà vội vàng đáp lời, dặn Auston giúp Lộc Minh Trạch trị thương cho tốt, sau đó liền cùng chú Wood dắt dìu nhau về nhà.
Người Nam thành đều tản đi, Lộc Minh Trạch vẫn không nhúc nhích, hắn đang nhìn chằm chằm người Bắc thành, yêu cầu bọn chúng kéo pho tượng Snow kiếm lên: "Ai phạm lỗi thì người đó chịu, bớt lề mà lề mề, dùng sức đi!"
Pho tượng to lớn ngã xuống thì dễ, muốn kéo lên lại rất khó khăn, bọn chúng dùng hết sức chín trâu hai hổ cũng không dựng thẳng pho tượng lên được, cuối cùng chỉ có thể dùng tảng đá đệm vào, từng chút từng chút đẩy lên. Mấy tên này kể cũng kỳ quái, thủ lĩnh của mình sống chết không rõ bất tỉnh nhân sự máu me be bét, bọn chúng lại kinh sợ với vũ lực của Lộc Minh Trạch, thật đàng hoàng hỗ trợ kéo pho tượng.
Lộc Minh Trạch ở một bên đứng dựa vào tường, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, hắn rút một điếu, ngậm lên miệng nhưng không đốt, nhẹ nhàng cắn miếng bọt biển trên đầu lọc. Lộc Minh Trạch không hút thuốc, đây là hắn định mang về cho chú Wood, hắn còn cố ý không mang quà cho Mary, muốn cố ý trêu chọc cô bé một chút... Mẹ nó, tâm tình tốt đều bị ngâm nước.
Auston từ đàng xa đi tới, nắm cái bật lửa đưa đến trước mặt Lộc Minh Trạch: "Cậu còn có thể hút cái này? Đủ cả ngũ độc nhỉ(3)."
(3)Đủ cả ngũ độc: Ý chỉ các thói quen xấu của đàn ông: phiến, đổ, bang, yên, xướng (lừa dối, cờ bạc, đàn đúm, rượu thuốc và gái gú).
Lộc Minh Trạch hừ một tiếng, cắn điếu thuốc cúi đầu xuống, học người ta hít sâu một cái, hắn hút quá mạnh, bị sặc như ai cù vào phổi.
Auston mỉm cười nhìn hắn một cái: "Muốn ho cứ ho, kìm nén nhiều không thoải mái."
Lộc Minh Trạch đè lên cổ họng nhẹ nhàng khụ một tiếng, liếc y: "Nói như anh biết lắm ấy."
Hắn đem hộp thuốc lá đưa tới, nhíu mày nhìn về phía Auston, như đang gây hấn: "Anh hút cho tôi xem."
Auston cười cười, duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy điếu thuốc đang tỏa khói trong miệng Lộc Minh Trạch, nhẹ nhàng lấy xuống, nghiêng đầu hít một hơi, nhẹ nhàng phả ra khói mờ. Vẻ mặt của y rất hưởng thụ, lúc này mới giống người hút thuốc lá, trong làn khói mờ lượn lờ cùng đốm lửa nheo mắt lại, lúc nhìn Lộc Minh Trạch khiến hắn cảm thấy đối phương có vô số lời muốn nói.
Lộc Minh Trạch ngẩn ra, vô thức nuốt nước miếng, sau đó dời tầm mắt: "Anh mới thật sự là đủ cả ngũ độc, trông anh thế này chính là một kẻ nghiện thuốc."
"Trước đây hiếu kỳ hút thử, sau đó cai."
Auston vừa nói chuyện vừa tiến về phía trước một bước, ép Lộc Minh Trạch vào khe hở hẹp giữa vách tường, chung quanh nam có vài tòa nhà hư cũ, khe hở giữa vách tường rất hẹp, chỉ cho phép hai ba người đi qua, Lộc Minh Trạch vừa lùi lại vào liền hoàn toàn bị bóng tối che khuất, từ bên ngoài căn bản không thấy được bên này xảy ra chuyện gì.
Auston duỗi một tay ra chống lên vách tường phía sau Lộc Minh Trạch, cúi đầu nhìn hắn: "Tay cậu có ổn không?"
Lộc Minh Trạch cảm thấy y như vậy rất quái dị, hắn chỉ có thể dán mình lên tường, nếu không hai người liền áp sát nhau. Lộc Minh Trạch thở ra một hơi: "Không sao cả, đã nói là bị thương ngoài da, bị kiếm chọt mấy lần..."
Hắn nói một nửa liền dừng, ngẩng đầu nhìn về phía Auston: "Anh lại muốn dạy đời tôi?"
Auston mỉm cười lắc đầu: "Tôi không muốn dạy đời cậu, nhưng..."
Giọng y thấp đi, đồng thời cúi đầu, nhẹ nhàng kề sát vào đôi môi Lộc Minh Trạch. Mùi thuốc lá đắng chát trong miệng đối phương phả vào mặt, Lộc Minh Trạch vô thức né đi, bị Auston nắm cằm. Điếu thuốc lá rơi xuống, Lộc Minh Trạch theo bản năng nhìn ánh hồng xẹt qua trong bóng tối kia, trên môi lại rơi lên nụ hôn mềm mềm.
Lộc Minh Trạch trợn tròn mắt nhìn chằm chằm y, Auston ngừng một chút, sau đó liếm mở hàm răng của hắn xâm nhập vào trong khoang miệng.
Lộc Minh Trạch vốn cho là y lại muốn đùa giỡn mình, y luôn như vậy, kề sát nói chuyện với hắn, hoặc làm bộ muốn hôn hắn, nhưng cuối cùng đều sẽ nhẹ nhàng bỏ qua. Trong tiềm thức của Lộc Minh Trạch cảm nhận được, cái hôn này, đối với Auston tựa như có ý nghĩa phi phàm.
Động tác trên môi lưỡi càng ngày càng lấn lướt khiến Lộc Minh Trạch không có cách nào suy nghĩ sâu hơn, hắn ôm cổ Auston, phối hợp hôn sâu với y, gáy của hắn bị đối phương chặn lại, nước bọt trong miệng toàn bộ mút vào. Auston đột nhiên ôm chặt eo hắn, mạnh mẽ áp vào ngực, tay y lại dùng sức xoa xoa sau lưng Lộc Minh Trạch, đồng thời động tác hôn môi càng thêm xâm nhập, như hận không thể ăn luôn cả hắn.
Dường như Auston luôn như thế, với bề ngoài quân tử khiêm tốn của y rất không hợp, nụ hôn của y một khi thả ra, rất có tính xâm lược. Hai người ôm cùng nhau lùi vài bước vào sâu khe hở giữa vách tường, dính chặt lấy nhau, Lộc Minh Trạch cảm giác được phản ứng trên thân thể y, tiếng thở dốc của đối phương đục ngầu, dù đang đè nén, nhưng đối với người thường ngày tác phong cẩn thận mà nói, đã là bộc lộ hết rồi.
Lộc Minh Trạch bị y hôn đến thở không nổi, vì vậy đổi khách làm chủ, môi răng từng chút cắn lên cánh môi của Auston, rồi nhẹ nhàng thả ra, cực kỳ giống ve vãn. Lộc Minh Trạch thầm nghĩ muốn phát tiết cái gì, chỉ hôn và vuốt ve hiển nhiên là không đủ...
"Shhh —— "
Auston khẽ hít khí, Lộc Minh Trạch rời khỏi môi y, miệng mỉm cười liếm máu bên khóe môi. Thanh âm hắn bị dục vọng khích đến khàn khàn dị thường: "Máu của anh cũng không phải ngọt nhỉ."
Auston cười cười, bóp lấy cằm Lộc Minh Trạch ép hắn ngẩng đầu lên, sau đó nghiêng đầu cắn hầu kết của hắn, y không có dùng lực quá lớn, chỉ ở trên cổ hắn gặm cắn từng cái nhỏ vụn, sau đó liếm động mạch màu xanh hạ xuống dấu hôn hồng nhạt.
Lộc Minh Trạch ngực phập phồng, hắn dựa vào vách tường nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi: "Tại sao không cho tôi giết hắn."
Nguyên tắc của Auston vào lúc đó nhào lên ngăn cản nhưng thật ra là đúng, nếu y trễ thêm mấy phút nữa, người kia liền triệt để vô phương cứu chữa. Mặc dù đối phương hiện tại cũng nằm trên đất thở ra thì nhiều hít vào thì ít, nhưng tốt xấu còn chưa bước vào điện diêm vương.
Auston ôm Lộc Minh Trạch vào trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng cọ lên bả vai hắn: "Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, người sống hữu dụng hơn người chết."
"Hừ..."
"Còn tức giận?"
Lộc Minh Trạch xoay đầu đi: "Không có."
Auston bất đắc dĩ nắm cằm của hắn xoay lại: "Nếu tôi nói là vì lo lắng cho thương thế của cậu hơn, cậu có tin không?"
Lộc Minh Trạch hừ giọng hỏi ngược lại: "Anh đoán xem?"
Auston nhìn chằm chằm đôi mắt Lộc Minh Trạch hồi lâu, sau đó cúi đầu ở trên môi hắn nhẹ nhàng mổ một chút, âm thanh mơ hồ biến mất giữa hai cánh môi kề sát: "Thật, tôi hiện tại chỉ muốn hôn cậu."
"..."
Nhưng nụ hôn thứ hai chỉ đến một nửa, bên ngoài đột nhiên có một giọng nói truyền đến: "Đại nhân."
Lộc Minh Trạch đột nhiên mở mắt ra, Auston lập tức rời khỏi môi hắn, giơ tay cài lại hai khuy áo bị mở ra của Lộc Minh Trạch. Người kia duy trì tư thế ép y trên tường bất biến, cắn lên gáy y như để hả giận.
Alston dựa lưng vào vách tường, chờ hắn cắn được rồi mới ôm Lộc Minh Trạch vào trong ngực, trên lưng hắn động viên mà vuốt lông, giọng của y không hề giống mới trải qua vài chuyện nhạy cảm, âm điệu bình tĩnh lại nghiêm cẩn: "Roy?"
"Là tôi, đại nhân, tôi nghe nói ngài ở đây."
Lộc Minh Trạch dựa vào Auston thở dài, nhỏ giọng lầm bầm: "Ai?"
"Không phải trước kia cậu gặp qua rồi sao?"
Auston cười nhìn về phía Lộc Minh Trạch, lại nói chuyện với bên ngoài: "Cậu đã an toàn qua thời kỳ phát tình?"
"Vâng đại nhân..."
Không phải ai cũng có thể không biết xấu hổ như Auston thản nhiên đối mặt với ba chữ kỳ phát tình, Roy hiện ra lại chính là một cái trong đó, giọng cậu ta mang theo chút thẹn thùng.
Lộc Minh Trạch cũng lập tức biết thân phận của đối phương: Omega được đưa đến chỗ của Milocy. Hóa ra cậu ta tên Roy? Nhưng tại sao không tiếp tục gọi y là Aus nữa??? "Đại nhân" cái quỷ gì, có cảm giác đang roleplay xấu hổ kia!
Vì Auston vẫn lâu không ra mặt, Roy không khỏi sinh nghi: "Ngài hiện tại không tiện gặp tôi sao?"
Auston cúi đầu cười hỏi Lộc Minh Trạch: "Cậu có tiện không?"
Người kia liếc một cái: "Tiện!"
Auston cười cười: "Vừa rồi xác thực không tiện lắm."
Hai người bọn họ một trước một sau xuất hiện trước mặt Roy, quần áo tuy rằng coi như chỉnh tề, nhưng đôi môi cùng dấu vết nhàn nhạt trên cổ đều có thể nhìn ra được đầu mối. Roy kinh ngạc trợn mắt lên: "Vị này là..."
Cậu ta hiển nhiên đã quên mình đã từng bị ai từ trên giường hất xuống đất rồi.
Auston cười nói: "Cậu ấy tên Lộc Minh Trạch. Cậu tới thật đúng lúc, ta có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ."
Roy lập tức quên đi Lộc Minh Trạch: "Ngài xin cứ việc phân phó."
"E rằng cậu phải quay về chỗ Milocy một chuyến, nơi này có người bị trọng thương, cần trị liệu gấp, cậu có thể giúp ta giao hắn cho Milocy không? Nếu như hắn có hỏi, cứ nói là yêu cầu của ta."
Roy gật đầu: "Vậy tôi liền đi."
Toàn bộ quá trình Lộc Minh Trạch một câu cũng không xen vào được, hắn còn chưa kịp tự giới thiệu mình! Omega xinh đẹp kia lại y hệt lúc mới đến, lại lặng yên không một tiếng động rời đi.
Auston làm xong những việc này, quay đầu nhìn về phía Lộc Minh Trạch: "Chúng ta cũng trở về thôi?"
Lộc Minh Trạch không nói nhìn y nửa ngày: "Anh hơi tàn nhẫn đấy, để một Omega đưa tên kia đến Bắc thành, cậu ta cõng nổi không?"
Gã mặc áo đen kia còn cao hơn cả hắn.
Auston mỉm cười nói: "Không nên xem Roy là Omega bình thường, cậu ta sẽ tức giận. Cậu ta cũng vì chán ghét làm thân phận Omega mềm yếu, mới có thể kết minh cùng tôi."
"Kết minh? Không phải thủ hạ của anh?"
"Dĩ nhiên không phải, tôi nói với cậu rồi, cậu ta là bạn của tôi."
"..." Phịa! Lại tiếp tục phịa!
Auston kéo hắn một cái, nghi hoặc hỏi: "Cậu còn muốn đợi ở đây? Trời sắp tối rồi."
Lộc Minh Trạch thở dài theo sau: "Anh từ khi nào quen với Milocy vậy..."
"Hắn à... Tình huống tương đối phức tạp, nhưng cậu có thể xem hắn là thủ hạ của tôi, nói chung không tính là bạn."
Lộc Minh Trạch có cảm giác, Auston không chịu thừa nhận quan hệ bạn bè giữa mình và Milocy, hoàn toàn vì đó là tên biến thái...
Tác giả có lời muốn nói:
←_← vì sao lại có người cảm thấy chương trước quá đột ngột nhỉ, tên áo đen và Snow kiếm rõ ràng mới ra sân ở chương 15 nha.
————————————
Cá chết: Chương nào có cảnh skinship của hai lão là y rằng chương đó siêu dài:))
⬆Không biết có phải má Ngư viết nhiều quá thành lú không
Edit: Cá chết
***
Những kẻ xung quanh gã áo đen nọ vì hành động của Lộc Minh Trạch trở nên kích động, trơ mắt nhìn đồng bọn bị người ta chém đứt một cánh tay trước mặt mình, thực sự chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Nhưng gã áo đen ngồi ở chính giữa lại không có bất kì biểu hiện phẫn nộ nào, gã dường như còn trông rất vui vẻ.
Gã từ trên tảng đá đứng lên, đi về phía Lộc Minh Trạch: "Không ngờ Snow kiếm còn trẻ như vậy, ngươi đã hai trăm tuổi?"
Giọng gã khàn khàn, không biết là vì mang khẩu trang, hay vì gã rất ít khi mở miệng nói chuyện, thanh tuyến của gã mang âm môi mơ hồ, tốc độ nói hơi nhanh lên vì hưng phấn.
Chờ gã tới gần, Lộc Minh Trạch chậm rãi nhấc đao lên, lưỡi dao chỉa về phía trước: "Đứa trẻ bị chúng mày bắt đi hiện đang ở đâu?"
Gã áo đen không quan tâm đến việc Lộc Minh Trạch không trả lời câu hỏi của gã, ngược lại rất tình nguyện đáp lời Lộc Minh Trạch: "Ngươi yên tâm đi, cô bé rất khỏe mạnh. Ta chẳng hứng thú gì với nó, chủ yếu là muốn dẫn Snow kiếm ra, nhưng nếu như hôm nay ngươi không xuất hiện, ta rất có thể sẽ làm vài chuyện cực đoan đấy."
Gã áo đen vừa nói xong, mấy người ở giữa đẩy Mary đang bị trói gô ra. Lộc Minh Trạch nhìn khuôn mặt cô bé còn ướt nước mắt, có thể là bị dọa, miệng cô cũng bị bịt, xa xa nhìn thấy Lộc Minh Trạch liền ú ớ gọi, nhưng cô bây giờ còn là con tin, có kẻ nắm lấy mái tóc dài của cô, túm cô trở lại.
Dì Wood vốn đã thương tâm muốn chết, thấy Mary bị đối xử như vậy, không chống đỡ nổi trực tiếp tức đến ngất đi, Lộc Minh Trạch vọt tới muốn cướp lại Mary, gã áo đen đột nhiên dùng một thanh kiếm đen thật dài chặn đường Lộc Minh Trạch, Lộc Minh Trạch vung đao chém thẳng xuống kiếm của đối phương, nhưng không nghĩ tới thanh kiếm kia quá cứng, Lộc Minh Trạch bị chấn động do đao kiếm va chạm tê rần cả tay.
Đoản đao của hắn cong lại, gã áo đen nhìn hắn cười vài tiếng quái dị, thanh kiếm kia liền "vèo" một cái thành tàn ảnh biến mất tại chỗ, Lộc Minh Trạch gần như là phản xạ có điều kiện mà né tránh, hắn nhanh nhạy nghiêng đầu sang một bên, chỉ cảm thấy bên gáy thổi qua một luồng gió, tóc của hắn liền bị cắt đứt một sợi.
Kiếm thật nhanh!
Phải nói, động tác của đối phương cũng nhanh dị thường. Lộc Minh Trạch vì tránh né công kích của gã mà vô thức lùi lại mấy bước, gã áo đen lại không cho hắn cơ hội lấy hơi, cầm kiếm ép tới. Lộc Minh Trạch chỉ có thể vừa dùng đao chống đỡ vừa lùi về sau, dư ảnh đao kiếm giao phong lướt qua, Lộc Minh Trạch thấy đáy mắt đối phương nổi lên ý cười hiểm độc.
Mục đích cuối cùng của gã là gì?
Lộc Minh Trạch trong lòng nghi ngờ, lại không có cơ hội hỏi ra lời, gã áo đen thấy lần nào cũng đánh không tới Lộc Minh Trạch, lại không hề tức giận, gã thay đổi hai tay cầm kiếm, hắc kiếm lại biến thành từng đạo tàn ảnh, từ đỉnh đầu Lộc Minh Trạch bổ xuống.
"Snow kiếm... Ngươi không phải rất lợi hại sao? Phản kích đi, đừng cứ lùi về sau mãi thế!"
Gã mơ hồ nói một câu như vậy, thế tiến công đột nhiên trở nên sắc bén hơn, tiếng kim loại va chạm keng keng không ngớt, thế nhưng dưới tiếng va chạm ấy, Lộc Minh Trạch lại nghe được âm thanh thứ gì đó gãy vỡ. Hắn cau chặt mày, có thể cảm giác được đoản đao trong tay đã đến cực hạn, không thể nào chống đỡ thêm sự công kích của đối phương, mà kiếm của gã áo đen không biết làm bằng vật liệu gì, tần suất đánh trúng liên tục với cường độ cao như vậy lại có thể lông tóc vô thương.
"Kiếm của mày rất lợi hại nhỉ, xem ra với bản thân lẫn kiếm của mình, mày đều rất tin tưởng."
Bằng không đã không dùng chiêu thức giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này.
Gã áo đen nghe vậy giương mắt nhìn, Lộc Minh Trạch mới phát hiện đôi mắt của gã rất kỳ lạ, trong đó một con là màu đen bình thường, một con lại như bị bệnh, lộ ra màu lam nhạt. Trên đôi mắt dị sắc là vết xẹo vặn vẹo kéo dài như con rết, từ trán đi xuống, phía dưới kéo dài tận vào trong mặt nạ da.
Tay Lộc Minh Trạch đột nhiên dùng sức, dùng hai thanh đoản đao kẹp lấy kiếm của gã, hắc y nhân kinh ngạc trợn mắt, muốn rút kiếm về, nhưng kiếm của gã như bị dính chặt, căn bản không rút về được. Hai tay Lộc Minh Trạch như gọng kìm, chặt chẽ trói lấy vũ khí của gã, trầm giọng hỏi: "Mày đến cùng có mục đích gì, tại sao bắt em gái tao!"
Kể từ lần đụng độ nhau trước cửa thành Mersfaft, Lộc Minh Trạch liền hiểu rõ gã này không phải người hiền lành gì, trong ánh mắt của gã ẩn giấu lệ khí nặng nề, khi gã nhìn mình, dường như hận không thể nhào lên cấu xé hắn.
"Snow kiếm, ha ha ha... Ta vẫn luôn muốn mở mang kiến thức một chút về vị thần trong truyền thuyết này, nhưng hẳn không phải là ngươi đi."
Gã áo đen cười quái dị: "Thần không có em gái, thần không có tình cảm, sao có thể tới cứu các ngươi, sao có thể bảo vệ đống rác thải bị vứt bỏ các ngươi."
"A Trạch! Cẩn thận!"
Lộc Minh Trạch nghe thấy âm thanh của Auston đột nhiên mở to hai mắt, hắn cảm giác được sau đầu có tiếng xé gió, một cây thiết trùy rỉ sắt, sắc bén bay đến gáy Lộc Minh Trạch. Gã áo đen đồng thời phát động tấn công, gã đột nhiên đâm kiếm về phía trước, Lộc Minh Trạch trong nháy mắt né sang một bên, lực trên tay không đủ, đoản đao trong tay răng rắc một tiếng gãy thành hai nửa.
Lộc Minh Trạch khom người nhảy về phía sau một khoảng, tư thế hiện tại của hắn chính đưa lưng về phía Bắc thành, chẳng những phải đề phòng đối diện, còn phải đề phòng sau lưng đánh lén, Lộc Minh Trạch gắt gao nhìn chằm chằm gã áo đen trước mặt, phẫn nộ sục sôi trong lồng ngực hắn. Đoản đao trong tay hắn đã bị gãy một thanh, cái còn lại dính đầy máu. Hổ khẩu(1) của Lộc Minh Trạch bị đánh nứt, tay hắn đang không ngừng run rẩy, gần như không thể cầm đao.
(1)Hổ khẩu: khe ngón cái và ngón trỏ
"Kiếm...gãy mất rồi! Ha ha ha ha ha! Yếu thật đấy! Snow kiếm!"
Gã cười đủ rồi chỉ phía sau Lộc Minh Trạch nói: "Ai cho bọn mi ra tay, bây giờ là thời gian chơi đùa của ta, ai nhiều chuyện nữa ta sẽ giết người đó!"
"Cái cổ của mày cũng sẽ nhanh đứt đi thôi!"
Lộc Minh Trạch không thể nhìn nổi kẻ khác tinh tướng, không nhịn được phun ra một câu với gã. Hắn hiện tại gần như có thể khẳng định, người trước mặt không phải cuồng chiến đấu thì cũng từng có ân oán cùng Snow kiếm đời đầu, một mực trước mặt hắn gọi Snow kiếm, Snow kiếm chết rồi cũng không yên, đồ thần kinh!
Ai mà không có lúc tín ngưỡng sụp đổ? Ai mà không có lúc tuyệt vọng? Giấc mộng của hắn cũng sụp đổ mười mấy hai mươi lần, chưa trả hết lại phải mặt dày mày dạn sống sót đây! Mẹ nó hắn còn chưa báo thù xã hội, vậy mà lại bị một thằng ngu khác báo thù ngược!
"Tao không quan tâm mày có chuyện gì với Snow kiếm, bất kể hắn cho mày ăn hành hay giết cha mày đi nữa."
Lộc Minh Trạch ném đao trong tay xuống, hắn giơ một ngón tay, rồi dựng thẳng hai bàn tay lên: "Nhưng con mẹ nó mày lại dám trói em gái tao, còn phá hoại vật biểu trưng của quảng trường bọn tao, tìm kích thích đúng không, hôm nay ông không tha cho mày!"
Tên áo đen không biết bị câu nào kích thích, quát to một tiếng giơ kiếm đánh tới, trong nháy mắt đó, Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại, hắn nghe thấy tiếng gió bị tách ra, luồng khí bị lưỡi kiếm sắc chẻ thành vòng xoáy, lượn vòng hai bên, mà Lộc Minh Trạch lại đứng giữa vòng xoáy ấy.
Lộc Minh Trạch lúc còn rất nhỏ, người ông đã sớm qua thế giới bên kia của hắn nói, gặp cường địch phải dùng chiến thuật vu hồi(2), gặp ngu ngốc cứ trực tiếp đánh chết, vậy bây giờ hắn gặp được một tên ngu ngốc cầm thần binh lợi khí, thì nên làm gì?
(2)Thuật Vu hồi hay được áp dụng trong nghệ thuật quân sự. Theo âm Hán- việt thì Vu có nghĩa là đi, Hồi có nghĩa là về. Thuật Vu hồi để chỉ một cách đánh Vòng lại (sau lưng hoặc trước mặt).
Khoảnh khắc hắc kiếm bổ xuống đỉnh đầu Lộc Minh Trạch, hắn đột nhiên cử động, cánh tay như một con rắn quấn quanh thân kiếm, hắc kiếm của đối phương rất lợi hại, thậm chí còn có kiếm khí, luồng khí xung quanh kiếm điên cuồng cắt vào cánh tay Lộc Minh Trạch, áo bông của hắn bị luồng khí xé toạc, da dẻ bị cắt đứt... Tay Lộc Minh Trạch đã tới trước người gã áo đen, cổ tay như đầu rắn súc thế, đột nhiên đánh vào bên trong cổ tay gã.
"Trước tiên vu hồi..."
Gã áo đen kinh ngạc trợn mắt lên, tay cầm kiếm của gã không tự chủ được buông ra, hắc kiếm "Vèo" một tiếng bay ra ngoài, Lộc Minh Trạch đột nhiên mở mắt ra, biến chưởng thành quyền: "Rồi đánh chết!"
Song song với khoảnh khắc tiếng nói của hắn rơi xuống, nắm đấm đến, từng quyền từng quyền, nhanh chóng không gián đoạn mà đánh vào ngực bụng gã áo đen, Lộc Minh Trạch như đang trút giận, mỗi một chiêu đều dùng hết khí lực, đánh vào người đối phương phát ra âm thanh phụt phụt làm người chua răng.
"A a a a a a a a a a——!"
Người mặc áo đen kia bị hắn đánh cho liên tục lùi về phía sau, thốn quyền đả thương người không đả thương da thịt, thương tổn chính là nội tạng và xương cốt. Gã dường như muốn phản kích, thế nhưng xương sườn đều gảy lìa, cắm vào trong nội tạng, gã căn bản không làm gì được, chỉ có thể há to mồm, từng ngụm từng ngụm nôn ra máu tươi.
Auston ở một bên nhìn mà giật mình, vì Lộc Minh Trạch thoạt nhìn như đã đánh mất lý trí. Y đẩy đám người xông tới, ôm chặt lấy eo Lộc Minh Trạch, sau đó kéo hắn ra. Nắm đấm của Lộc Minh Trạch bị mất đối tượng công kích, rốt cục thả lỏng lực đạo, nhưng cơn giận của hắn vẫn chưa hoàn toàn trút bỏ ra ngoài, eo bị ghìm chỉ có thể vùng vẩy tay chân trong không khí: "Buông tôi ra! Tên khốn Aus! Ông muốn đánh chết hắn!"
Auston lại siết thật chặt cánh tay mới không để Lộc Minh Trạch thoát ra, y cũng không dám ôm cánh tay Lộc Minh Trạch — tay hắn đều bị máu nhuộm đỏ, đánh tiếp nữa thì song phương đều tổn thương mà thôi, Auston hiện tại vô cùng lo lắng cánh tay này của Lộc Minh Trạch còn có thể dùng được nữa không.
Auston cau mày thấp giọng quát: "Đủ rồi! Cậu đã đánh chết hắn! Bình tĩnh một chút đi!"
Gã mặc áo đen kia đã sớm đứng không vững, ngã trên mặt đất. Gã bị thương rất nặng, đầu hơi nghiêng, nhìn thanh hắc kiếm rơi đằng xa.
Lộc Minh Trạch quậy một hồi cũng kiệt sức, thở hồng hộc dần an tĩnh lại trong lồng ngực Auston, hắn như đột nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên nhìn sang hướng Bắc thành, co cẳng chạy về phía trước. Quần chúng vây xem đã sớm bị dọa sợ, bọn họ xưa nay chưa từng thấy ai có thể tay không đánh người thành thịt nhão, vừa thấy Lộc Minh Trạch xông đến liền hoảng hồn nhao nhao lùi về sau.
Auston hiểu dụng ý của Lộc Minh Trạch, hướng những người kia hô: "Còn không mau thả người!"
Mất thủ lĩnh, những kẻ này liền trở thành một đám người ô hợp, huống chi hiện tại sĩ khí bên Nam thành đang dâng cao, bọn chúng cũng không dám ở lại nữa, ba chân bốn cẳng cởi trói cho Mary.
Cô gái nhỏ bị dọa kinh hãi, vừa được tự do liền vọt vào trong ngực Lộc Minh Trạch, ôm hắn oa oa khóc lớn: "Anh Lộc, sao giờ anh mới về, làm em sợ muốn chết."
Lộc Minh Trạch dùng cánh tay không bị thương ôm chặt Mary, nhỏ giọng an ủi cô: "Được rồi, đừng khóc nữa, đều là lỗi của anh."
Hắn ấn Mary vào ngực, sau đó ngẩng đầu hướng những kẻ Bắc thành hô: "Ai cho chúng mày đi! Ai dám đi tao chém chết!"
Auston thở dài: "Cậu còn muốn làm gì nữa?"
Lộc Minh Trạch không để ý tới y, hắn tránh khỏi tay Auston, cũng lười nhìn biểu tình hoặc hân hoan hoặc nhảy nhót của người Nam thành, ôm Mary đi tìm cha mẹ cô bé.
Lộc Minh Trạch lòng đầy tự trách, hắn biết tuyệt đối là lần trước đi Bắc thành trêu chọc đám người này, nói cách khác dẫn đến sự chú ý của gã mặc áo đen kia, mới khiến bọn chúng nhớ thương.
Trên đời này có rất nhiều kẻ điên, tỷ như gã mặc áo đen hôm nay, có lẽ gã muốn xác nhận thân phận của Lộc Minh Trạch, xác nhận hắn có phải Snow kiếm hay không, lại có lẽ gã chỉ đơn giản muốn cùng Lộc Minh Trạch đánh một trận.
...Ai biết được.
Thế nhưng chuyện gì đã xảy ra với Mary? Là ai nói ra mối quan hệ của hắn với Mary? Hàng xóm láng giềng ở Nam thành? Hay Milocy? Có phải gã lại ỷ vào thân thủ bất phàm của mình liền trắng trợn không kiêng dè, đắc tội người ta mà không biết?
Ý nghĩ trong đầu Lộc Minh Trạch loạn thất bát tao, giày vò hắn gần như không thể suy nghĩ.
"Lộc... Con không sao chứ? Con xem cánh tay của con kìa!"
Dì Wood vừa tỉnh lại liền thấy Lộc Minh Trạch mang theo Mary trở về, vừa an tâm đã thấy máu trên người Lộc Minh Trạch, không nhịn được thét thành tiếng. Tiếng thét của bà ngược lại kéo lực chú ý của Lộc Minh Trạch trở về, hắn lấy lại tinh thần phát hiện đối phương đang nâng cánh tay nhuốm máu của mình không ngừng rơi nước mắt: "Nhanh, nhanh về nhà bôi thuốc!"
Lộc Minh Trạch giao Mary cho chú Wood, cười lắc đầu một cái: "Không sao, đều là vết thương ngoài da, về nhà tắm một cái là được."
Hắn nói, đoạn xoa mặt một cái, máu bị hắn trét khắp mặt, trông thật khôi hài.
Auston lôi Lộc Minh Trạch về bên người lôi, cười nói: "Cháu sẽ giám sát cậu ấy trị thương, hai vị xin yên tâm. Hiện tại quan trọng nhất là Mary, cô bé chịu kinh hãi như vậy, hay là đưa về nhà nghỉ ngơi chút trước đi."
Dì Wood nhìn mặt Mary, sắc mặt cô gái nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt to ngập nước mắt, nhất thời đau lòng không chịu nổi, bà vội vàng đáp lời, dặn Auston giúp Lộc Minh Trạch trị thương cho tốt, sau đó liền cùng chú Wood dắt dìu nhau về nhà.
Người Nam thành đều tản đi, Lộc Minh Trạch vẫn không nhúc nhích, hắn đang nhìn chằm chằm người Bắc thành, yêu cầu bọn chúng kéo pho tượng Snow kiếm lên: "Ai phạm lỗi thì người đó chịu, bớt lề mà lề mề, dùng sức đi!"
Pho tượng to lớn ngã xuống thì dễ, muốn kéo lên lại rất khó khăn, bọn chúng dùng hết sức chín trâu hai hổ cũng không dựng thẳng pho tượng lên được, cuối cùng chỉ có thể dùng tảng đá đệm vào, từng chút từng chút đẩy lên. Mấy tên này kể cũng kỳ quái, thủ lĩnh của mình sống chết không rõ bất tỉnh nhân sự máu me be bét, bọn chúng lại kinh sợ với vũ lực của Lộc Minh Trạch, thật đàng hoàng hỗ trợ kéo pho tượng.
Lộc Minh Trạch ở một bên đứng dựa vào tường, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, hắn rút một điếu, ngậm lên miệng nhưng không đốt, nhẹ nhàng cắn miếng bọt biển trên đầu lọc. Lộc Minh Trạch không hút thuốc, đây là hắn định mang về cho chú Wood, hắn còn cố ý không mang quà cho Mary, muốn cố ý trêu chọc cô bé một chút... Mẹ nó, tâm tình tốt đều bị ngâm nước.
Auston từ đàng xa đi tới, nắm cái bật lửa đưa đến trước mặt Lộc Minh Trạch: "Cậu còn có thể hút cái này? Đủ cả ngũ độc nhỉ(3)."
(3)Đủ cả ngũ độc: Ý chỉ các thói quen xấu của đàn ông: phiến, đổ, bang, yên, xướng (lừa dối, cờ bạc, đàn đúm, rượu thuốc và gái gú).
Lộc Minh Trạch hừ một tiếng, cắn điếu thuốc cúi đầu xuống, học người ta hít sâu một cái, hắn hút quá mạnh, bị sặc như ai cù vào phổi.
Auston mỉm cười nhìn hắn một cái: "Muốn ho cứ ho, kìm nén nhiều không thoải mái."
Lộc Minh Trạch đè lên cổ họng nhẹ nhàng khụ một tiếng, liếc y: "Nói như anh biết lắm ấy."
Hắn đem hộp thuốc lá đưa tới, nhíu mày nhìn về phía Auston, như đang gây hấn: "Anh hút cho tôi xem."
Auston cười cười, duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy điếu thuốc đang tỏa khói trong miệng Lộc Minh Trạch, nhẹ nhàng lấy xuống, nghiêng đầu hít một hơi, nhẹ nhàng phả ra khói mờ. Vẻ mặt của y rất hưởng thụ, lúc này mới giống người hút thuốc lá, trong làn khói mờ lượn lờ cùng đốm lửa nheo mắt lại, lúc nhìn Lộc Minh Trạch khiến hắn cảm thấy đối phương có vô số lời muốn nói.
Lộc Minh Trạch ngẩn ra, vô thức nuốt nước miếng, sau đó dời tầm mắt: "Anh mới thật sự là đủ cả ngũ độc, trông anh thế này chính là một kẻ nghiện thuốc."
"Trước đây hiếu kỳ hút thử, sau đó cai."
Auston vừa nói chuyện vừa tiến về phía trước một bước, ép Lộc Minh Trạch vào khe hở hẹp giữa vách tường, chung quanh nam có vài tòa nhà hư cũ, khe hở giữa vách tường rất hẹp, chỉ cho phép hai ba người đi qua, Lộc Minh Trạch vừa lùi lại vào liền hoàn toàn bị bóng tối che khuất, từ bên ngoài căn bản không thấy được bên này xảy ra chuyện gì.
Auston duỗi một tay ra chống lên vách tường phía sau Lộc Minh Trạch, cúi đầu nhìn hắn: "Tay cậu có ổn không?"
Lộc Minh Trạch cảm thấy y như vậy rất quái dị, hắn chỉ có thể dán mình lên tường, nếu không hai người liền áp sát nhau. Lộc Minh Trạch thở ra một hơi: "Không sao cả, đã nói là bị thương ngoài da, bị kiếm chọt mấy lần..."
Hắn nói một nửa liền dừng, ngẩng đầu nhìn về phía Auston: "Anh lại muốn dạy đời tôi?"
Auston mỉm cười lắc đầu: "Tôi không muốn dạy đời cậu, nhưng..."
Giọng y thấp đi, đồng thời cúi đầu, nhẹ nhàng kề sát vào đôi môi Lộc Minh Trạch. Mùi thuốc lá đắng chát trong miệng đối phương phả vào mặt, Lộc Minh Trạch vô thức né đi, bị Auston nắm cằm. Điếu thuốc lá rơi xuống, Lộc Minh Trạch theo bản năng nhìn ánh hồng xẹt qua trong bóng tối kia, trên môi lại rơi lên nụ hôn mềm mềm.
Lộc Minh Trạch trợn tròn mắt nhìn chằm chằm y, Auston ngừng một chút, sau đó liếm mở hàm răng của hắn xâm nhập vào trong khoang miệng.
Lộc Minh Trạch vốn cho là y lại muốn đùa giỡn mình, y luôn như vậy, kề sát nói chuyện với hắn, hoặc làm bộ muốn hôn hắn, nhưng cuối cùng đều sẽ nhẹ nhàng bỏ qua. Trong tiềm thức của Lộc Minh Trạch cảm nhận được, cái hôn này, đối với Auston tựa như có ý nghĩa phi phàm.
Động tác trên môi lưỡi càng ngày càng lấn lướt khiến Lộc Minh Trạch không có cách nào suy nghĩ sâu hơn, hắn ôm cổ Auston, phối hợp hôn sâu với y, gáy của hắn bị đối phương chặn lại, nước bọt trong miệng toàn bộ mút vào. Auston đột nhiên ôm chặt eo hắn, mạnh mẽ áp vào ngực, tay y lại dùng sức xoa xoa sau lưng Lộc Minh Trạch, đồng thời động tác hôn môi càng thêm xâm nhập, như hận không thể ăn luôn cả hắn.
Dường như Auston luôn như thế, với bề ngoài quân tử khiêm tốn của y rất không hợp, nụ hôn của y một khi thả ra, rất có tính xâm lược. Hai người ôm cùng nhau lùi vài bước vào sâu khe hở giữa vách tường, dính chặt lấy nhau, Lộc Minh Trạch cảm giác được phản ứng trên thân thể y, tiếng thở dốc của đối phương đục ngầu, dù đang đè nén, nhưng đối với người thường ngày tác phong cẩn thận mà nói, đã là bộc lộ hết rồi.
Lộc Minh Trạch bị y hôn đến thở không nổi, vì vậy đổi khách làm chủ, môi răng từng chút cắn lên cánh môi của Auston, rồi nhẹ nhàng thả ra, cực kỳ giống ve vãn. Lộc Minh Trạch thầm nghĩ muốn phát tiết cái gì, chỉ hôn và vuốt ve hiển nhiên là không đủ...
"Shhh —— "
Auston khẽ hít khí, Lộc Minh Trạch rời khỏi môi y, miệng mỉm cười liếm máu bên khóe môi. Thanh âm hắn bị dục vọng khích đến khàn khàn dị thường: "Máu của anh cũng không phải ngọt nhỉ."
Auston cười cười, bóp lấy cằm Lộc Minh Trạch ép hắn ngẩng đầu lên, sau đó nghiêng đầu cắn hầu kết của hắn, y không có dùng lực quá lớn, chỉ ở trên cổ hắn gặm cắn từng cái nhỏ vụn, sau đó liếm động mạch màu xanh hạ xuống dấu hôn hồng nhạt.
Lộc Minh Trạch ngực phập phồng, hắn dựa vào vách tường nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi: "Tại sao không cho tôi giết hắn."
Nguyên tắc của Auston vào lúc đó nhào lên ngăn cản nhưng thật ra là đúng, nếu y trễ thêm mấy phút nữa, người kia liền triệt để vô phương cứu chữa. Mặc dù đối phương hiện tại cũng nằm trên đất thở ra thì nhiều hít vào thì ít, nhưng tốt xấu còn chưa bước vào điện diêm vương.
Auston ôm Lộc Minh Trạch vào trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng cọ lên bả vai hắn: "Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, người sống hữu dụng hơn người chết."
"Hừ..."
"Còn tức giận?"
Lộc Minh Trạch xoay đầu đi: "Không có."
Auston bất đắc dĩ nắm cằm của hắn xoay lại: "Nếu tôi nói là vì lo lắng cho thương thế của cậu hơn, cậu có tin không?"
Lộc Minh Trạch hừ giọng hỏi ngược lại: "Anh đoán xem?"
Auston nhìn chằm chằm đôi mắt Lộc Minh Trạch hồi lâu, sau đó cúi đầu ở trên môi hắn nhẹ nhàng mổ một chút, âm thanh mơ hồ biến mất giữa hai cánh môi kề sát: "Thật, tôi hiện tại chỉ muốn hôn cậu."
"..."
Nhưng nụ hôn thứ hai chỉ đến một nửa, bên ngoài đột nhiên có một giọng nói truyền đến: "Đại nhân."
Lộc Minh Trạch đột nhiên mở mắt ra, Auston lập tức rời khỏi môi hắn, giơ tay cài lại hai khuy áo bị mở ra của Lộc Minh Trạch. Người kia duy trì tư thế ép y trên tường bất biến, cắn lên gáy y như để hả giận.
Alston dựa lưng vào vách tường, chờ hắn cắn được rồi mới ôm Lộc Minh Trạch vào trong ngực, trên lưng hắn động viên mà vuốt lông, giọng của y không hề giống mới trải qua vài chuyện nhạy cảm, âm điệu bình tĩnh lại nghiêm cẩn: "Roy?"
"Là tôi, đại nhân, tôi nghe nói ngài ở đây."
Lộc Minh Trạch dựa vào Auston thở dài, nhỏ giọng lầm bầm: "Ai?"
"Không phải trước kia cậu gặp qua rồi sao?"
Auston cười nhìn về phía Lộc Minh Trạch, lại nói chuyện với bên ngoài: "Cậu đã an toàn qua thời kỳ phát tình?"
"Vâng đại nhân..."
Không phải ai cũng có thể không biết xấu hổ như Auston thản nhiên đối mặt với ba chữ kỳ phát tình, Roy hiện ra lại chính là một cái trong đó, giọng cậu ta mang theo chút thẹn thùng.
Lộc Minh Trạch cũng lập tức biết thân phận của đối phương: Omega được đưa đến chỗ của Milocy. Hóa ra cậu ta tên Roy? Nhưng tại sao không tiếp tục gọi y là Aus nữa??? "Đại nhân" cái quỷ gì, có cảm giác đang roleplay xấu hổ kia!
Vì Auston vẫn lâu không ra mặt, Roy không khỏi sinh nghi: "Ngài hiện tại không tiện gặp tôi sao?"
Auston cúi đầu cười hỏi Lộc Minh Trạch: "Cậu có tiện không?"
Người kia liếc một cái: "Tiện!"
Auston cười cười: "Vừa rồi xác thực không tiện lắm."
Hai người bọn họ một trước một sau xuất hiện trước mặt Roy, quần áo tuy rằng coi như chỉnh tề, nhưng đôi môi cùng dấu vết nhàn nhạt trên cổ đều có thể nhìn ra được đầu mối. Roy kinh ngạc trợn mắt lên: "Vị này là..."
Cậu ta hiển nhiên đã quên mình đã từng bị ai từ trên giường hất xuống đất rồi.
Auston cười nói: "Cậu ấy tên Lộc Minh Trạch. Cậu tới thật đúng lúc, ta có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ."
Roy lập tức quên đi Lộc Minh Trạch: "Ngài xin cứ việc phân phó."
"E rằng cậu phải quay về chỗ Milocy một chuyến, nơi này có người bị trọng thương, cần trị liệu gấp, cậu có thể giúp ta giao hắn cho Milocy không? Nếu như hắn có hỏi, cứ nói là yêu cầu của ta."
Roy gật đầu: "Vậy tôi liền đi."
Toàn bộ quá trình Lộc Minh Trạch một câu cũng không xen vào được, hắn còn chưa kịp tự giới thiệu mình! Omega xinh đẹp kia lại y hệt lúc mới đến, lại lặng yên không một tiếng động rời đi.
Auston làm xong những việc này, quay đầu nhìn về phía Lộc Minh Trạch: "Chúng ta cũng trở về thôi?"
Lộc Minh Trạch không nói nhìn y nửa ngày: "Anh hơi tàn nhẫn đấy, để một Omega đưa tên kia đến Bắc thành, cậu ta cõng nổi không?"
Gã mặc áo đen kia còn cao hơn cả hắn.
Auston mỉm cười nói: "Không nên xem Roy là Omega bình thường, cậu ta sẽ tức giận. Cậu ta cũng vì chán ghét làm thân phận Omega mềm yếu, mới có thể kết minh cùng tôi."
"Kết minh? Không phải thủ hạ của anh?"
"Dĩ nhiên không phải, tôi nói với cậu rồi, cậu ta là bạn của tôi."
"..." Phịa! Lại tiếp tục phịa!
Auston kéo hắn một cái, nghi hoặc hỏi: "Cậu còn muốn đợi ở đây? Trời sắp tối rồi."
Lộc Minh Trạch thở dài theo sau: "Anh từ khi nào quen với Milocy vậy..."
"Hắn à... Tình huống tương đối phức tạp, nhưng cậu có thể xem hắn là thủ hạ của tôi, nói chung không tính là bạn."
Lộc Minh Trạch có cảm giác, Auston không chịu thừa nhận quan hệ bạn bè giữa mình và Milocy, hoàn toàn vì đó là tên biến thái...
Tác giả có lời muốn nói:
←_← vì sao lại có người cảm thấy chương trước quá đột ngột nhỉ, tên áo đen và Snow kiếm rõ ràng mới ra sân ở chương 15 nha.
————————————
Cá chết: Chương nào có cảnh skinship của hai lão là y rằng chương đó siêu dài:))
⬆Không biết có phải má Ngư viết nhiều quá thành lú không
Tác giả :
Ngư Yêu