Dân Mão
Chương 31
CHƯƠNG 31:
Vượt qua một mùa hè mỗi ngày đều nóng như lửa đốt, bầu không khí vào thu của thành Lộ Đan trở nên nặng nề —— Bởi vì thành chủ Aubrey người thống trị quốc gia thú nhân này ngã bệnh.
Tin tức này như một quả bom, đầu tiên là khiến tất cả bình dân hay quý tộc trong thành đều kinh hãi. Sau đó cấp tốc, giống như một vòng tay vô hình, bưng kín mọi tiếng động, biểu tình của mỗi người đều trở nên vi diệu, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều, hình như rất sợ tiếng bước chân của mình lớn một chút sẽ quấy nhiễu đến vị thành chủ đại nhân đang nằm trên giường bệnh kia.
Mà hết thảy điều này, mặc dù Arthur bảo hộ Khải Văn rất tốt, nhưng Khải Văn vẫn vì bầu không khí khẩn trương xung quanh mà cảm thấy được chuyện gì đó không ổn.
“Gần đây, không có gì xảy ra chứ?" Khải Văn gắng gượng cơn buồn ngủ, đợi tới gần hừng đông mới thấy Arthur trở về, tựa trên người Arthur, Khải Văn do dự mà hỏi thăm.
“Gần đây? Gần đây tốt a, sao lại hỏi như vậy?" Arthur thấy biểu tình của Khải Văn thì biết cậu muốn hỏi gì rồi, nhưng vẫn tinh quái mà chọc cậu.
“Chính là, chính là thành chủ ông ấy…" Khải Văn muốn nói lại không biết nên nói thế nào, chỉ đành hàm hồ hỏi, sau đó lo lắng nhìn về phía Arthur đang cười, “Ngươi không bị ảnh hưởng chứ?"
Hiển nhiên, lo lắng trong mắt Khải Văn khiến Arthur cảm thấy thập phần hưởng thụ, hắn vươn tay ôm lấy cậu, cúi đầu hôn khẽ lên mái tóc mềm, “Đương nhiên là không, ngươi phải tin tưởng bạn lữ của mình chứ."
“Ừm." Nghe Arthur nói vậy, tâm tình có chút bất an của Khải Văn bình tĩnh lại, cậu nhu thuận ôm thắt lưng của Arthur, thấp giọng hỏi, “Bệnh tình của thành chủ thế nào rồi?"
“Di, sao ta không phát hiện tiểu bảo bối của ta lại quan tâm thành chủ như thế." Arthur trêu Khải Văn, “Lẽ nào ngươi cũng là người sùng bái thành chủ đại nhân sao?"
“Cái gì nha." Khải Văn phát hiện Arthur sẽ không chịu nói chuyện đàng hoàng với mình, cậu ngẩng đầu liếc Arthur, “Ta nghĩ thành chủ đại nhân rất tốt a, lần trước lúc chúng ta cử hành nghi thức ông ấy còn đối xử với ta rất thân thiết!"
“A." Arthur cười gật đầu, “Vậy cũng phải, thoạt nhìn ấn tượng của thành chủ đại nhân đối với ngươi cũng không tệ lắm, có vài buổi yến hội còn hỏi ngươi đâu, tiểu Khải Văn nhà ta đúng là người gặp người thích."
“Ta đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi a." Khải Văn bị Arthur nói quanh co làm cho choáng váng, “Ngươi không thể nói nghiêm chỉnh với ta được sao?"
“Được được được." Thấy bảo bối của mình muốn xù lông nhím, Arthur nhanh chóng giơ tay đầu hàng, “Chúng ta nói nghiêm chỉnh, nói nghiêm chỉnh."
“Vậy bệnh tình của thành chủ đại nhân hiện tại thế nào rồi?" Thấy Arthur rốt cuộc thành thật, Khải Văn lại hỏi lần nữa.
“Hẳn là không khác với trước đây, không có chuyển biến, nhưng cũng không trở nên tệ hơn." Arthur suy nghĩ một chút, “Kỳ thực những người làm thuộc hạ như chúng ta cũng không có cơ hội thăm hỏi thành chủ khi ngài ấy bị bệnh, những tình huống này đều đoán từ chuyện thuốc men của thành chủ và tình hình trong cung điện, tuy rằng không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng cũng không sai lệch nhiều."
“Thật hy vọng ông ấy có thể mau chóng khỏe mạnh." Khải Văn thấp giọng nói.
“Có chúc phúc của ngươi, còn có nhiều chúc phúc từ những người yêu kính thành chủ, ta nghĩ ngài ấy sẽ rất nhanh chóng khỏe lại." Arthur vỗ vỗ đầu Khải Văn, an ủi.
“Ừm." Khải Văn gật đầu, suy nghĩ một chút còn nói thêm, “Bởi vì thành chủ bệnh, cho nên giờ ngươi mới bận rộn như thế sao?"
“Thế nào, nghĩ thời gian bên ta quá ít sao?" Arthur nghe Khải Văn nói vậy bèn cười hỏi.
“Không phải." Khải Văn lắc đầu, chăm chú nói, “Chỉ là dạo gần đây ngươi luôn trở về sau nửa đêm, chờ ta sáng sớm tỉnh lại thì ngươi đã đi rồi, bận rộn như vậy, ta sợ ngươi mệt mỏi."
Thấy Khải Văn vẻ mặt nghiêm túc lại mang theo chút đau lòng, tâm tình mệt nhọc vì dạo này xảy ra quá nhiều phiền phức rốt cuộc cũng tốt hơn, hắn ôm sát Khải Văn áp mặt vào bên má cậu, “Chỉ cần có ngươi, ta sẽ không thấy mệt."
“Nói nhảm." Khải Văn cảm thụ được da thịt thân cận, đỏ mặt nói, “Ta cũng không phải thuốc tăng lực, đâu thể nào giải trừ mệt nhọc!"
“Đương nhiên có thể, chỉ là ngươi không biết mà thôi." Arthur thấy Khải Văn xấu hổ, tâm tình càng tốt hơn.
“Không đùa với ngươi, ta đang nói nghiêm túc." Khải Văn kiềm chế cơn xấu hổ, kéo tay Arthur đan mười ngón vào nhau, nhẹ giọng nói, “Ta biết ngươi gần đây rất bận, nhưng cũng phải chú ý tới thân thể a, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để tới giờ ăn lại không chịu ăn uống. Nghe nói thành chủ chính là bởi vì quá mức mệt mỏi nên mới đột ngột ngã quỵ." Nói đến đây, Khải Văn áp mặt vào ngực Arthur, nghe tiếng tim đập vững vàng đều đặn của Arthur, chậm rãi nói, “Ta mong ngươi có thể khỏe mạnh kiện khang, ta cũng khỏe mạnh, như vậy chúng ta có thể cùng nhau sống chung thật lâu, có được không?"
Mấy câu nói ngắn gọn, nhưng lại khiến thần tình của Arthur trở nên dịu dàng, cái gì mà lục đục, tranh quyền đoạt lợi, lừa gạt dối trá, Arthur lúc này nghĩ, những thứ kia không bằng một phần mười nghìn thực tâm của Khải Văn đối với mình, hắn giơ tay vỗ về mái tóc đen mềm của Khải Văn, đáp, “Được."
.
Có thể nguyện vọng sở dĩ tốt đẹp như vậy, đó là vì thời gian thực hiện quá ít, mãi cho đến mùa đông, mặc kệ là nguyện vọng thân thể của lão thành chủ trở nên khỏe mạnh hơn hay nguyện vọng Arthur có thể không còn bận rộn, không nguyện vọng nào có thể thành sự thật.
Tình huống sức khỏe của lão thành chủ lúc ổn lúc không, nhưng xem tổng thể, chính là đang dần chuyển biến xấu. Mà Arthur càng thêm bận so với lúc vào Thu, trước kia buổi tối còn có thể trở về nghỉ ngơi, nhưng bây giờ, thường thường đều là vài ngày Khải Văn cũng không thể thấy được mặt mũi hắn, đối với trạng huống như vậy, trong lòng Khải Văn ẩn ẩn bất an mơ hồ, nhưng mặc dù bất an, Khải Văn vẫn tận lực bắt mình không được biểu hiện ra ngoài, mỗi ngày vẫn giống như bình thường nên làm gì thì làm việc đó, tận lực không tìm thêm phiền phức cho Arthur.
Hôm nay, Khải Văn như cũ cùng Laurence và Heller ăn cơm tối, chờ sau khi giúp hai vị trưởng bối thu dọn nhà bếp chuẩn bị rời khỏi, Laurence gọi cậu lại.
“Papa, có chuyện gì ạ?" Khải Văn không rõ Laurence gọi mình lại có chuyện gì cần, vì vậy dừng bước xoay người hỏi.
“A, là thế này, còn nhớ trước đây ta từng nói muốn cùng daddy ngươi đến ngôi nhà gỗ trong rừng nghỉ vài ngày không?" Laurence vẫn tỏ ra hòa ái như ông già Noel cười tủm tỉm mà hỏi thăm.
“Đương nhiên, papa." Khải Văn gật đầu nói.
“Ta và daddy ngươi quyết định, ngày mai sẽ tới đó chơi." Laurence nói ra quyết định của mình và Heller.
“Nga, vậy tốt thôi, papa." Khải Văn sửng sốt một chút, tuy rằng không biết vì sao Laurence lại đột nhiên muốn đến nhà gỗ nghỉ ngơi, nhưng vẫn gật đầu nhiệt tình nói, “Không bằng sáng sớm mai con nhờ người quét tước thu dọn một chút, con và Arthur đã lâu không đến, bên trong nhất định bám bụi…"
Khải Văn còn chưa nói xong, Laurence tính tình hấp tấp đã phất tay nói, “A, cái này ngươi không cần quan tâm, hai ngày trước ta đã nhắc chuyện này với Arthur, nó đã phái người tới thu dọn rồi, hôm nay ta nói với ngươi chủ yếu là muốn ngươi có thể cùng hai lão già bọn ta đến đó ở vài ngày."
“Con?" Khải Văn giơ tay chỉ vào mình, vẻ mặt không rõ, “Papa, không phải chỉ hai người đi thôi sao, sao lại gọi cả con nữa?"
“Thì tại ta với daddy ngươi lớn tuổi rồi, ở trong rừng cần có một thanh niên giúp đỡ, hơn nữa nếu chúng ta đi rồi, Arthur hiện giờ lại bận rộn, cả ngày không về nhà, chỉ để mình ngươi trong trang viên chắc chắn chán chết, không bằng theo chúng ta đến nhà gỗ ở vài ngày đỡ buồn." Laurence nói ra hàng loạt lý do, sau đó lại giống như trẻ con mà nháy nháy mắt, “Vào rừng rồi papa tìm đồ chơi cho ngươi, đảm bảo ngươi chưa từng thấy, bảo đảm vừa thấy sẽ thích không rời tay, sao hả, đi không?"
Nhìn Laurence trợn mắt dụ dỗ mình vào rừng, Khải Văn có chút dở khóc dở cười, cậu há há mồm muốn nói gì đó, lúc này Heller đã đi tới, kéo tay Khải Văn, “Chúng ta chưa từng cùng nhau du ngoạn, cho nên, thừa dịp này chúng ta hảo hảo mà thả lòng vài ngày, cho nên, bé ngoan, cùng đi đi mà."
Đối với Heller Khải Văn chưa bao giờ phản đối hay có bất luận ý kiến gì, nhìn vẻ mặt không cho phép từ chối của hắn, Khải Văn bỗng nhiên trong lòng rùng mình một cái, coi như đã hiểu ra điều gì đó, liền gật đầu, “Da, vậy con về thu dọn vật dụng ngày mai lên đường."
“Được." Thấy Khải Văn đồng ý, Heller có vẻ rất thỏa mãn, hắn vỗ vỗ Khải Văn, lên tiếng nói, “Thế, ngày mai ta sẽ bảo người gọi ngươi."
“Dạ." Khải Văn gật đầu, “Vậy con đi trước, hẹn gặp lại papa, daddy."
“Hẹn gặp lại." Laurence và Heller đồng thanh.
.
Xuyên qua cửa sổ nhìn Khải Văn được thị vệ hộ tống về nhà chính, Laurence làm bộ bất mãn mà nói, “Nè, tình yêu, vì sao nhóc Khải Văn kia luôn nghe lời ngươi mà không nghe ta? Quá sức bất công!"
Heller nhìn thoáng qua bóng lưng càng lúc càng nhỏ của Khải Văn, cười cười, “Bởi vì ngươi quá không có dáng vẻ của bậc trưởng bối."
“Cái gì, ta đây gọi là thân hòa, thân hòa có hiểu không?" Laurence còn đang càn quấy.
Heller không tiếp lời hắn, chỉ là rót tách trà nóng áp vào lòng bàn tay, lên tiếng, “Khải Văn là một đứa trẻ thông minh."
“Nga? Ý là sao?" Laurence bị những lời này của Heller hấp dẫn lực chú ý.
“Ta nghĩ, mới vừa nãy, nó nhất định đã hiểu về thế cục hiện tại, cho nên mới đồng ý cùng chúng ta vào rừng." Heller nhẹ giọng nói.
Laurence nghe xong thì suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Ta nghĩ cũng phải, nó luôn luôn phản ứng linh mẫn rồi lại bảo trì điệu thấp nội liễm." Nói rồi trên mặt Laurence hiện lên chút buồn vô cớ, “Tình yêu à, cưng nói, bạn già của chúng ta thật sự muốn vĩnh biệt chúng ta sao?"
Nghe Laurence nói lên chuyện này, Heller thu hồi bộ mặt tươi cười, rũ mắt nhìn làn nước dập dờn trong tách, nói khẽ, “Sinh lão bệnh tử chúng ta không ai tránh khỏi, có thể, rời khỏi mới là giải thoát tốt nhất cho hắn."
“Cũng đúng." Laurence cười cười, “Bây giờ quay đầu nhìn lại, mấy chuyện tụ tập đánh nhau giống như mới ngày hôm qua, nhưng chỉ trong chớp mắt, rời xa vẫn là rời xa, già rồi. Năm tháng hồn nhiên rốt cuộc cũng không thể trở về, nắm trong tay, chèn ép, bằng mặt không bằng lòng, dòng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt. Nhiều năm rồi, ta cũng sắp quên ta từng cùng Aubrey xưng huynh gọi đệ, sắp quên ta từng cùng Felix uống rượu say mèm cho tới bình minh. Heller, ngươi nói, Felix hắn thật sự muốn đi vào ngõ cụt sao?"
“Ta cũng không biết." Heller tuy rằng không có kết luận, nhưng gương mặt nghiêng của hắn khẳng định quan điểm của Laurence, “Có thể, thời gian trôi qua quá lâu, hắn bị những điều thế tục che mắt, gặm nhấm nội tâm, ta nghĩ, hắn cứ ngoan cố như vậy, không lâu sau, hắn sẽ theo Aubrey cùng đi."
“Haah…" Nghe Heller nói như vậy, Laurence thở dài, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp.
~*~
Sáng sớm, Khải Văn đã bị Heller và Laurence kéo tới căn nhà gỗ trong rừng, mà Arthur vừa trở lại trang viên nhìn theo bóng đoàn xe ngựa đi xa, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, để những người mà mình quan tâm lo lắng đi đến nơi an toàn nhất, còn bản thân lúc này, có thể nhẹ nhàng mà đối mặt với cơn cuồng phong sắp ập tới.
“Chủ nhân, đội hộ vệ đã chuẩn bị tốt." Đợi khi đoàn xe hoàn toàn rời khỏi đường nhìn, phía sau Arthur truyền tới một thanh âm rõ ràng.
“Ta đã biết." Arthur xoay người nhìn Clare trong bộ quân phục, khẽ phẩy tay, “Lập tức chuẩn bị xuất phát."
“Dạ." Clare thực hiện một nghi thức chào đúng theo chuẩn quân đội.
Mang theo Clare ra khỏi phòng, Arthur đi tới cửa đứng trước mặt Abu, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, “Ở đây, giao cho ngươi."
“Xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định không phụ sự phó thác của chủ nhân." Trên mặt Abu không còn thấy nét hàm hậu thành thật ngày xưa, vẻ mặt nghiêm trang tiêu điều.
“Ừm." Arthur gật đầu, “Về phần Nath ta đã phái người đưa nó tới chỗ Khải Văn, ngươi không cần lo lắng."
Nghe được Arthur nói như vậy, trong mắt Abu hiện lên một tia cảm kích, cúi đầu, “Cảm ơn chủ nhân."
“Được rồi, đi." Arthur lần thứ hai vỗ vai Abu, sau đó phất tay nói.
Vài phút sau, đội hộ vệ hổ nanh kiếm tinh nhuệ nhất tộc bạch hổ đã tập kết hoàn tất, Arthur cũng thay một thân quân phục, hắn ngồi lên lưng ngựa nói với chúng thuộc hạ mang biểu tình cương nghị trước mặt, “Nhiệm vụ lần này của chúng ta, chính là tìm kiếm “Yến thảo" có thể giúp thành chủ khôi phục sức khỏe, mong rằng mọi người toàn lực ứng phó, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ giúp thành chủ khỏe mạnh."
“Dạ!" Chúng thị vệ biểu tình bất biến, lớn giọng đáp.
“Tốt." Arthur vô cùng thỏa mãn với phản ứng của bọn họ, xoay người đạp vào bụng ngựa, vung tay lên hô, “Xuất phát!"
Nhất thời trên mặt đất vang lên tiếng bước đều nhịp, cư dân thành Lộ Đan kính nể nhìn đội quân cực mạnh do Arthur dẫn đầu lên đường tìm kiếm thuốc trị bệnh cho thành chủ.
“Mong rằng bọn họ có thể thuận lợi tìm được yến thảo." Những bình dân nhìn theo bóng bọn họ rời đi thì thào nói, “Như vậy thành chủ có thể nhanh chóng bình phục."
“Đúng vậy." Người khác cũng tiếp lời, “Mong thiên thần phù hộ Arthur tướng quân sớm ngày tìm được thuốc hay, cũng mong thành chủ sớm ngày khang phục."
Những lời chúc phúc như vậy rất nhanh đạt được một mảnh phụ họa, ai cũng không chú ý tới có một đám thú nhân biểu tình gian xảo lặng yên rời khỏi đám người, đuổi theo đội hộ vệ hổ nanh kiếm.
.
Vào đêm, những thú nhân bí ẩn ấy lại lần thứ hai xuất hiện trong thành, nhìn trái nhìn phải rồi tiến vào một trang viên tráng lệ.
“Ngươi thật sự thấy Arthur mang theo đội hộ vệ của hắn đi tới trấn Ilian?" Thú nhân ngồi trên cao mặc một thân áo quần hoa lệ cất tiếng hỏi.
“Đương nhiên, chủ nhân tôn kính của ta." Thú nhân nọ biểu tình hèn mọn quỳ một chân trên mặt đất, hành lễ nói, “Thuộc hạ có thể xác định bọn họ thật sự đã đi về hướng đó, để ngừa chuyện ngoài ý muốn, thuộc hạ đã để lại vài thủ hạ tiếp tục theo đội hộ vệ của Arthur, tin tưởng tin tức mới sẽ được đưa tới tay ngài ngay sáng mai."
“Hm." Thú nhân ngồi trên thượng vị thỏa mãn gật đầu, nhưng lập tức lại biến sắc, “Ngươi theo Arthur lâu như vậy, hắn và thủ hạ của hắn cũng không phát hiện ngươi sao? Ta xem bọn họ không phải loại người sơ ý như thế, hắn sẽ không phải đang cố ý không nhận ra để lừa ngươi đó chứ?"
“Nga, điểm này chủ nhân có thể yên tâm, tuyệt đối không…" Thú nhân kia luôn mồm thề thốt, “Ta và thủ hạ của ta luôn bảo trì một khoảng cách với Arthur, cũng không có tình huống mà ngài lo lắng đâu."
Nghe vậy thú nhân quý tộc kia mới gật đầu nói, “Như vậy, ta sẽ chờ tin tốt từ ngươi, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
“Nga, chủ nhân hào hiệp cơ trí của ta, đạt thành nguyện vọng của ngài chính là tưởng thưởng tốt nhất cho ta." Thú nhân nọ vừa nghe khích lệ thì con mắt sáng rực, nhưng thần tình vẫn khiêm tốn.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, có tin tức gì thì tùy thới báo cáo cho ta." Thú nhân quý tộc nọ phi thưởng thỏa mãn với thái độ của đối phương, phất tay nói.
“Dạ, chủ nhân." Thú nhân bên dưới thấy thế lập tức cúi người rời đi.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình quý tộc nọ, hắn cúi đầu nhìn phần tình báo trong tay, độ cung của khóe miệng càng lúc càng lớn, hắn giơ tay vuốt ve chiếc nhẫn tượng trưng quyền lực trên ngón tay, lẩm bẩm, “Rất nhanh, rất nhanh, rất nhanh ngươi sẽ có bạn mới…" (ta nghĩ bạn mới ở đây ý là chiếc nhẫn quyền của thành chủ = =!!)
Vượt qua một mùa hè mỗi ngày đều nóng như lửa đốt, bầu không khí vào thu của thành Lộ Đan trở nên nặng nề —— Bởi vì thành chủ Aubrey người thống trị quốc gia thú nhân này ngã bệnh.
Tin tức này như một quả bom, đầu tiên là khiến tất cả bình dân hay quý tộc trong thành đều kinh hãi. Sau đó cấp tốc, giống như một vòng tay vô hình, bưng kín mọi tiếng động, biểu tình của mỗi người đều trở nên vi diệu, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều, hình như rất sợ tiếng bước chân của mình lớn một chút sẽ quấy nhiễu đến vị thành chủ đại nhân đang nằm trên giường bệnh kia.
Mà hết thảy điều này, mặc dù Arthur bảo hộ Khải Văn rất tốt, nhưng Khải Văn vẫn vì bầu không khí khẩn trương xung quanh mà cảm thấy được chuyện gì đó không ổn.
“Gần đây, không có gì xảy ra chứ?" Khải Văn gắng gượng cơn buồn ngủ, đợi tới gần hừng đông mới thấy Arthur trở về, tựa trên người Arthur, Khải Văn do dự mà hỏi thăm.
“Gần đây? Gần đây tốt a, sao lại hỏi như vậy?" Arthur thấy biểu tình của Khải Văn thì biết cậu muốn hỏi gì rồi, nhưng vẫn tinh quái mà chọc cậu.
“Chính là, chính là thành chủ ông ấy…" Khải Văn muốn nói lại không biết nên nói thế nào, chỉ đành hàm hồ hỏi, sau đó lo lắng nhìn về phía Arthur đang cười, “Ngươi không bị ảnh hưởng chứ?"
Hiển nhiên, lo lắng trong mắt Khải Văn khiến Arthur cảm thấy thập phần hưởng thụ, hắn vươn tay ôm lấy cậu, cúi đầu hôn khẽ lên mái tóc mềm, “Đương nhiên là không, ngươi phải tin tưởng bạn lữ của mình chứ."
“Ừm." Nghe Arthur nói vậy, tâm tình có chút bất an của Khải Văn bình tĩnh lại, cậu nhu thuận ôm thắt lưng của Arthur, thấp giọng hỏi, “Bệnh tình của thành chủ thế nào rồi?"
“Di, sao ta không phát hiện tiểu bảo bối của ta lại quan tâm thành chủ như thế." Arthur trêu Khải Văn, “Lẽ nào ngươi cũng là người sùng bái thành chủ đại nhân sao?"
“Cái gì nha." Khải Văn phát hiện Arthur sẽ không chịu nói chuyện đàng hoàng với mình, cậu ngẩng đầu liếc Arthur, “Ta nghĩ thành chủ đại nhân rất tốt a, lần trước lúc chúng ta cử hành nghi thức ông ấy còn đối xử với ta rất thân thiết!"
“A." Arthur cười gật đầu, “Vậy cũng phải, thoạt nhìn ấn tượng của thành chủ đại nhân đối với ngươi cũng không tệ lắm, có vài buổi yến hội còn hỏi ngươi đâu, tiểu Khải Văn nhà ta đúng là người gặp người thích."
“Ta đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi a." Khải Văn bị Arthur nói quanh co làm cho choáng váng, “Ngươi không thể nói nghiêm chỉnh với ta được sao?"
“Được được được." Thấy bảo bối của mình muốn xù lông nhím, Arthur nhanh chóng giơ tay đầu hàng, “Chúng ta nói nghiêm chỉnh, nói nghiêm chỉnh."
“Vậy bệnh tình của thành chủ đại nhân hiện tại thế nào rồi?" Thấy Arthur rốt cuộc thành thật, Khải Văn lại hỏi lần nữa.
“Hẳn là không khác với trước đây, không có chuyển biến, nhưng cũng không trở nên tệ hơn." Arthur suy nghĩ một chút, “Kỳ thực những người làm thuộc hạ như chúng ta cũng không có cơ hội thăm hỏi thành chủ khi ngài ấy bị bệnh, những tình huống này đều đoán từ chuyện thuốc men của thành chủ và tình hình trong cung điện, tuy rằng không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng cũng không sai lệch nhiều."
“Thật hy vọng ông ấy có thể mau chóng khỏe mạnh." Khải Văn thấp giọng nói.
“Có chúc phúc của ngươi, còn có nhiều chúc phúc từ những người yêu kính thành chủ, ta nghĩ ngài ấy sẽ rất nhanh chóng khỏe lại." Arthur vỗ vỗ đầu Khải Văn, an ủi.
“Ừm." Khải Văn gật đầu, suy nghĩ một chút còn nói thêm, “Bởi vì thành chủ bệnh, cho nên giờ ngươi mới bận rộn như thế sao?"
“Thế nào, nghĩ thời gian bên ta quá ít sao?" Arthur nghe Khải Văn nói vậy bèn cười hỏi.
“Không phải." Khải Văn lắc đầu, chăm chú nói, “Chỉ là dạo gần đây ngươi luôn trở về sau nửa đêm, chờ ta sáng sớm tỉnh lại thì ngươi đã đi rồi, bận rộn như vậy, ta sợ ngươi mệt mỏi."
Thấy Khải Văn vẻ mặt nghiêm túc lại mang theo chút đau lòng, tâm tình mệt nhọc vì dạo này xảy ra quá nhiều phiền phức rốt cuộc cũng tốt hơn, hắn ôm sát Khải Văn áp mặt vào bên má cậu, “Chỉ cần có ngươi, ta sẽ không thấy mệt."
“Nói nhảm." Khải Văn cảm thụ được da thịt thân cận, đỏ mặt nói, “Ta cũng không phải thuốc tăng lực, đâu thể nào giải trừ mệt nhọc!"
“Đương nhiên có thể, chỉ là ngươi không biết mà thôi." Arthur thấy Khải Văn xấu hổ, tâm tình càng tốt hơn.
“Không đùa với ngươi, ta đang nói nghiêm túc." Khải Văn kiềm chế cơn xấu hổ, kéo tay Arthur đan mười ngón vào nhau, nhẹ giọng nói, “Ta biết ngươi gần đây rất bận, nhưng cũng phải chú ý tới thân thể a, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để tới giờ ăn lại không chịu ăn uống. Nghe nói thành chủ chính là bởi vì quá mức mệt mỏi nên mới đột ngột ngã quỵ." Nói đến đây, Khải Văn áp mặt vào ngực Arthur, nghe tiếng tim đập vững vàng đều đặn của Arthur, chậm rãi nói, “Ta mong ngươi có thể khỏe mạnh kiện khang, ta cũng khỏe mạnh, như vậy chúng ta có thể cùng nhau sống chung thật lâu, có được không?"
Mấy câu nói ngắn gọn, nhưng lại khiến thần tình của Arthur trở nên dịu dàng, cái gì mà lục đục, tranh quyền đoạt lợi, lừa gạt dối trá, Arthur lúc này nghĩ, những thứ kia không bằng một phần mười nghìn thực tâm của Khải Văn đối với mình, hắn giơ tay vỗ về mái tóc đen mềm của Khải Văn, đáp, “Được."
.
Có thể nguyện vọng sở dĩ tốt đẹp như vậy, đó là vì thời gian thực hiện quá ít, mãi cho đến mùa đông, mặc kệ là nguyện vọng thân thể của lão thành chủ trở nên khỏe mạnh hơn hay nguyện vọng Arthur có thể không còn bận rộn, không nguyện vọng nào có thể thành sự thật.
Tình huống sức khỏe của lão thành chủ lúc ổn lúc không, nhưng xem tổng thể, chính là đang dần chuyển biến xấu. Mà Arthur càng thêm bận so với lúc vào Thu, trước kia buổi tối còn có thể trở về nghỉ ngơi, nhưng bây giờ, thường thường đều là vài ngày Khải Văn cũng không thể thấy được mặt mũi hắn, đối với trạng huống như vậy, trong lòng Khải Văn ẩn ẩn bất an mơ hồ, nhưng mặc dù bất an, Khải Văn vẫn tận lực bắt mình không được biểu hiện ra ngoài, mỗi ngày vẫn giống như bình thường nên làm gì thì làm việc đó, tận lực không tìm thêm phiền phức cho Arthur.
Hôm nay, Khải Văn như cũ cùng Laurence và Heller ăn cơm tối, chờ sau khi giúp hai vị trưởng bối thu dọn nhà bếp chuẩn bị rời khỏi, Laurence gọi cậu lại.
“Papa, có chuyện gì ạ?" Khải Văn không rõ Laurence gọi mình lại có chuyện gì cần, vì vậy dừng bước xoay người hỏi.
“A, là thế này, còn nhớ trước đây ta từng nói muốn cùng daddy ngươi đến ngôi nhà gỗ trong rừng nghỉ vài ngày không?" Laurence vẫn tỏ ra hòa ái như ông già Noel cười tủm tỉm mà hỏi thăm.
“Đương nhiên, papa." Khải Văn gật đầu nói.
“Ta và daddy ngươi quyết định, ngày mai sẽ tới đó chơi." Laurence nói ra quyết định của mình và Heller.
“Nga, vậy tốt thôi, papa." Khải Văn sửng sốt một chút, tuy rằng không biết vì sao Laurence lại đột nhiên muốn đến nhà gỗ nghỉ ngơi, nhưng vẫn gật đầu nhiệt tình nói, “Không bằng sáng sớm mai con nhờ người quét tước thu dọn một chút, con và Arthur đã lâu không đến, bên trong nhất định bám bụi…"
Khải Văn còn chưa nói xong, Laurence tính tình hấp tấp đã phất tay nói, “A, cái này ngươi không cần quan tâm, hai ngày trước ta đã nhắc chuyện này với Arthur, nó đã phái người tới thu dọn rồi, hôm nay ta nói với ngươi chủ yếu là muốn ngươi có thể cùng hai lão già bọn ta đến đó ở vài ngày."
“Con?" Khải Văn giơ tay chỉ vào mình, vẻ mặt không rõ, “Papa, không phải chỉ hai người đi thôi sao, sao lại gọi cả con nữa?"
“Thì tại ta với daddy ngươi lớn tuổi rồi, ở trong rừng cần có một thanh niên giúp đỡ, hơn nữa nếu chúng ta đi rồi, Arthur hiện giờ lại bận rộn, cả ngày không về nhà, chỉ để mình ngươi trong trang viên chắc chắn chán chết, không bằng theo chúng ta đến nhà gỗ ở vài ngày đỡ buồn." Laurence nói ra hàng loạt lý do, sau đó lại giống như trẻ con mà nháy nháy mắt, “Vào rừng rồi papa tìm đồ chơi cho ngươi, đảm bảo ngươi chưa từng thấy, bảo đảm vừa thấy sẽ thích không rời tay, sao hả, đi không?"
Nhìn Laurence trợn mắt dụ dỗ mình vào rừng, Khải Văn có chút dở khóc dở cười, cậu há há mồm muốn nói gì đó, lúc này Heller đã đi tới, kéo tay Khải Văn, “Chúng ta chưa từng cùng nhau du ngoạn, cho nên, thừa dịp này chúng ta hảo hảo mà thả lòng vài ngày, cho nên, bé ngoan, cùng đi đi mà."
Đối với Heller Khải Văn chưa bao giờ phản đối hay có bất luận ý kiến gì, nhìn vẻ mặt không cho phép từ chối của hắn, Khải Văn bỗng nhiên trong lòng rùng mình một cái, coi như đã hiểu ra điều gì đó, liền gật đầu, “Da, vậy con về thu dọn vật dụng ngày mai lên đường."
“Được." Thấy Khải Văn đồng ý, Heller có vẻ rất thỏa mãn, hắn vỗ vỗ Khải Văn, lên tiếng nói, “Thế, ngày mai ta sẽ bảo người gọi ngươi."
“Dạ." Khải Văn gật đầu, “Vậy con đi trước, hẹn gặp lại papa, daddy."
“Hẹn gặp lại." Laurence và Heller đồng thanh.
.
Xuyên qua cửa sổ nhìn Khải Văn được thị vệ hộ tống về nhà chính, Laurence làm bộ bất mãn mà nói, “Nè, tình yêu, vì sao nhóc Khải Văn kia luôn nghe lời ngươi mà không nghe ta? Quá sức bất công!"
Heller nhìn thoáng qua bóng lưng càng lúc càng nhỏ của Khải Văn, cười cười, “Bởi vì ngươi quá không có dáng vẻ của bậc trưởng bối."
“Cái gì, ta đây gọi là thân hòa, thân hòa có hiểu không?" Laurence còn đang càn quấy.
Heller không tiếp lời hắn, chỉ là rót tách trà nóng áp vào lòng bàn tay, lên tiếng, “Khải Văn là một đứa trẻ thông minh."
“Nga? Ý là sao?" Laurence bị những lời này của Heller hấp dẫn lực chú ý.
“Ta nghĩ, mới vừa nãy, nó nhất định đã hiểu về thế cục hiện tại, cho nên mới đồng ý cùng chúng ta vào rừng." Heller nhẹ giọng nói.
Laurence nghe xong thì suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Ta nghĩ cũng phải, nó luôn luôn phản ứng linh mẫn rồi lại bảo trì điệu thấp nội liễm." Nói rồi trên mặt Laurence hiện lên chút buồn vô cớ, “Tình yêu à, cưng nói, bạn già của chúng ta thật sự muốn vĩnh biệt chúng ta sao?"
Nghe Laurence nói lên chuyện này, Heller thu hồi bộ mặt tươi cười, rũ mắt nhìn làn nước dập dờn trong tách, nói khẽ, “Sinh lão bệnh tử chúng ta không ai tránh khỏi, có thể, rời khỏi mới là giải thoát tốt nhất cho hắn."
“Cũng đúng." Laurence cười cười, “Bây giờ quay đầu nhìn lại, mấy chuyện tụ tập đánh nhau giống như mới ngày hôm qua, nhưng chỉ trong chớp mắt, rời xa vẫn là rời xa, già rồi. Năm tháng hồn nhiên rốt cuộc cũng không thể trở về, nắm trong tay, chèn ép, bằng mặt không bằng lòng, dòng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt. Nhiều năm rồi, ta cũng sắp quên ta từng cùng Aubrey xưng huynh gọi đệ, sắp quên ta từng cùng Felix uống rượu say mèm cho tới bình minh. Heller, ngươi nói, Felix hắn thật sự muốn đi vào ngõ cụt sao?"
“Ta cũng không biết." Heller tuy rằng không có kết luận, nhưng gương mặt nghiêng của hắn khẳng định quan điểm của Laurence, “Có thể, thời gian trôi qua quá lâu, hắn bị những điều thế tục che mắt, gặm nhấm nội tâm, ta nghĩ, hắn cứ ngoan cố như vậy, không lâu sau, hắn sẽ theo Aubrey cùng đi."
“Haah…" Nghe Heller nói như vậy, Laurence thở dài, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp.
~*~
Sáng sớm, Khải Văn đã bị Heller và Laurence kéo tới căn nhà gỗ trong rừng, mà Arthur vừa trở lại trang viên nhìn theo bóng đoàn xe ngựa đi xa, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, để những người mà mình quan tâm lo lắng đi đến nơi an toàn nhất, còn bản thân lúc này, có thể nhẹ nhàng mà đối mặt với cơn cuồng phong sắp ập tới.
“Chủ nhân, đội hộ vệ đã chuẩn bị tốt." Đợi khi đoàn xe hoàn toàn rời khỏi đường nhìn, phía sau Arthur truyền tới một thanh âm rõ ràng.
“Ta đã biết." Arthur xoay người nhìn Clare trong bộ quân phục, khẽ phẩy tay, “Lập tức chuẩn bị xuất phát."
“Dạ." Clare thực hiện một nghi thức chào đúng theo chuẩn quân đội.
Mang theo Clare ra khỏi phòng, Arthur đi tới cửa đứng trước mặt Abu, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, “Ở đây, giao cho ngươi."
“Xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định không phụ sự phó thác của chủ nhân." Trên mặt Abu không còn thấy nét hàm hậu thành thật ngày xưa, vẻ mặt nghiêm trang tiêu điều.
“Ừm." Arthur gật đầu, “Về phần Nath ta đã phái người đưa nó tới chỗ Khải Văn, ngươi không cần lo lắng."
Nghe được Arthur nói như vậy, trong mắt Abu hiện lên một tia cảm kích, cúi đầu, “Cảm ơn chủ nhân."
“Được rồi, đi." Arthur lần thứ hai vỗ vai Abu, sau đó phất tay nói.
Vài phút sau, đội hộ vệ hổ nanh kiếm tinh nhuệ nhất tộc bạch hổ đã tập kết hoàn tất, Arthur cũng thay một thân quân phục, hắn ngồi lên lưng ngựa nói với chúng thuộc hạ mang biểu tình cương nghị trước mặt, “Nhiệm vụ lần này của chúng ta, chính là tìm kiếm “Yến thảo" có thể giúp thành chủ khôi phục sức khỏe, mong rằng mọi người toàn lực ứng phó, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ giúp thành chủ khỏe mạnh."
“Dạ!" Chúng thị vệ biểu tình bất biến, lớn giọng đáp.
“Tốt." Arthur vô cùng thỏa mãn với phản ứng của bọn họ, xoay người đạp vào bụng ngựa, vung tay lên hô, “Xuất phát!"
Nhất thời trên mặt đất vang lên tiếng bước đều nhịp, cư dân thành Lộ Đan kính nể nhìn đội quân cực mạnh do Arthur dẫn đầu lên đường tìm kiếm thuốc trị bệnh cho thành chủ.
“Mong rằng bọn họ có thể thuận lợi tìm được yến thảo." Những bình dân nhìn theo bóng bọn họ rời đi thì thào nói, “Như vậy thành chủ có thể nhanh chóng bình phục."
“Đúng vậy." Người khác cũng tiếp lời, “Mong thiên thần phù hộ Arthur tướng quân sớm ngày tìm được thuốc hay, cũng mong thành chủ sớm ngày khang phục."
Những lời chúc phúc như vậy rất nhanh đạt được một mảnh phụ họa, ai cũng không chú ý tới có một đám thú nhân biểu tình gian xảo lặng yên rời khỏi đám người, đuổi theo đội hộ vệ hổ nanh kiếm.
.
Vào đêm, những thú nhân bí ẩn ấy lại lần thứ hai xuất hiện trong thành, nhìn trái nhìn phải rồi tiến vào một trang viên tráng lệ.
“Ngươi thật sự thấy Arthur mang theo đội hộ vệ của hắn đi tới trấn Ilian?" Thú nhân ngồi trên cao mặc một thân áo quần hoa lệ cất tiếng hỏi.
“Đương nhiên, chủ nhân tôn kính của ta." Thú nhân nọ biểu tình hèn mọn quỳ một chân trên mặt đất, hành lễ nói, “Thuộc hạ có thể xác định bọn họ thật sự đã đi về hướng đó, để ngừa chuyện ngoài ý muốn, thuộc hạ đã để lại vài thủ hạ tiếp tục theo đội hộ vệ của Arthur, tin tưởng tin tức mới sẽ được đưa tới tay ngài ngay sáng mai."
“Hm." Thú nhân ngồi trên thượng vị thỏa mãn gật đầu, nhưng lập tức lại biến sắc, “Ngươi theo Arthur lâu như vậy, hắn và thủ hạ của hắn cũng không phát hiện ngươi sao? Ta xem bọn họ không phải loại người sơ ý như thế, hắn sẽ không phải đang cố ý không nhận ra để lừa ngươi đó chứ?"
“Nga, điểm này chủ nhân có thể yên tâm, tuyệt đối không…" Thú nhân kia luôn mồm thề thốt, “Ta và thủ hạ của ta luôn bảo trì một khoảng cách với Arthur, cũng không có tình huống mà ngài lo lắng đâu."
Nghe vậy thú nhân quý tộc kia mới gật đầu nói, “Như vậy, ta sẽ chờ tin tốt từ ngươi, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
“Nga, chủ nhân hào hiệp cơ trí của ta, đạt thành nguyện vọng của ngài chính là tưởng thưởng tốt nhất cho ta." Thú nhân nọ vừa nghe khích lệ thì con mắt sáng rực, nhưng thần tình vẫn khiêm tốn.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, có tin tức gì thì tùy thới báo cáo cho ta." Thú nhân quý tộc nọ phi thưởng thỏa mãn với thái độ của đối phương, phất tay nói.
“Dạ, chủ nhân." Thú nhân bên dưới thấy thế lập tức cúi người rời đi.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình quý tộc nọ, hắn cúi đầu nhìn phần tình báo trong tay, độ cung của khóe miệng càng lúc càng lớn, hắn giơ tay vuốt ve chiếc nhẫn tượng trưng quyền lực trên ngón tay, lẩm bẩm, “Rất nhanh, rất nhanh, rất nhanh ngươi sẽ có bạn mới…" (ta nghĩ bạn mới ở đây ý là chiếc nhẫn quyền của thành chủ = =!!)
Tác giả :
Arpege