Dân Mão
Chương 16
CHƯƠNG 16:
“Xin hỏi Khải Văn tiên sinh có đây không?" Ngày hôm nay, Khải Văn theo thường lệ đến tàng thư thất làm việc, đang tìm tư liệu thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi.
“Có có, xin hỏi có chuyện gì?" Vì đang ở phía sau giá sách, thanh âm khiến Khải Văn quen thuộc lại có chút không xác định, cho nên cậu vội vã tìm sách xong thì chạy ra ngoài cửa trước.
Nhưng Khải Văn còn chưa kịp nhìn xem người đến là ai, một tiểu viên cầu trắng đen đã vèo một cái nhào vào ôm đùi cậu, “Thu thu!"
“Viên Viên?" Khải Văn nhìn quả cầu lông đang ôm chân mình làm nũng mà cực kỳ kinh ngạc, ngẩng đầu thì nhìn thấy thú nhân cường tráng như hòn núi nhỏ gần đó, “Abu tiên sinh?"
“Chào, Khải Văn tiên sinh." Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Khải Văn, Abu nhếch miệng cười, “Không quấy nhiễu ngài chứ?"
“Không có." Khải Văn lắc đầu, khom lưng bế Nath vào lòng, có chút kỳ quái mà hỏi Abu, “Sao hôm nay lại dẫn Nath tới đây?"
Abu giơ cái túi nhỏ trong tay mình lên, “Ngài gần đây đi sớm về muộn, Nath nhiều ngày không gặp được, rất nhớ ngài, cho nên hôm nay ta thừa dịp rảnh rỗi lại dẫn nó tới đây, đây là món ăn vặt nó mua cho ngài."
“Woa, Viên Viên tặng đồ ăn cho ta a." Nghe Abu nói vậy, Khải Văn bật cười, dùng mũi đỉnh đỉnh cái mũi ướt ướt của Nath, chọc nó.
“Thu thu…" Nath đối với việc đã quá lâu Khải Văn không tới gặp mình mà tỏ ra vô cùng không hài lòng, vươn hai cánh tay nhỏ xíu ngắn ngủn cố sức ôm cổ Khải Văn liên tục kêu thu thu thu tỏ ý khiển trách.
“Nga, được được, là ta sai, ta lâu rồi không chơi với ngươi, xin lỗi nha." Khải Văn cùng Nath ở chung lâu ngày ít nhiều gì cũng có thể hiểu được ý nó, cười tủm tỉm, “Tha thứ cho ta đi, Viên Viên tiên sinh khả ái thông minh anh tuấn lại đẹp trai."
“Thu…" Hiểu lời Khải Văn nói Viên Viên cũng ngừng một chút, sau đó cư nhiên lại xấu hổ mà vùi mặt vào hõm vai Khải Văn cọ hai cái.
“Hì, ngươi cái thằng nhóc, còn biết nghe khen kìa!" Cử động của Nath khiến Khải Văn triệt để bị chọc cười, khiến cậu cười thật lâu mới ngừng lại được.
“Xem ta kìa, quên mất mời ngài vào." Đợi khi ánh mắt chạm đến Abu đang đứng ngoài cửa cười khúc khích, Khải Văn lúc này mới phản ứng được mình còn chưa mời Abu vào, áy náy nói, vội vàng châm trà bưng nước cho hắn.
“Không không, không cần đâu." Abu ngăn Khải Văn lại, liên tục xua tay nói, “Đừng rườm rà như thế, ta là cố ý chờ ngài sắp kết thúc công việc mới đến, chuẩn bị dẫn Nath đến thăm ngài tiện thể xin phép đưa ngài về trang viên."
Dưới sự kiên trì của Abu, Khải Văn lúc này mới chịu thôi châm trà cho đối phương, nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa mà gật đầu, “Hm, ta lập tức xong ngay, không bằng ngươi và Nath ngồi một lúc, ta chỉnh lý vài thứ là có thể đi."
“A, được." Abu hàm hậu gật đầu, từ tay Khải Văn tiếp nhận Nath.
.
“Chuyện này, Khải Văn tiên sinh, gần đây việc trong tàng thư thất nhiều lắm sao?" Abu mang theo thức ăn vặt Nath cố ý mua cho Khải Văn vừa đi vừa hỏi Khải Văn đang ôm Nath.
“Bình thường a, cũng không có gì khác so với trước đây." Đang mải cùng Nath thì thầm, nghe được vấn đề của Abu Khải Văn thuận miệng đáp.
“Nga…" Abu gật đầu, sau đó cẩn thận tiếp tục hỏi, “Vậy sao gần đây ngài lại về muộn thế a." Vừa nói xong, Abu chú ý đến sắc mặt Khải Văn lại bổ sung thêm một câu, “Ta là nghĩ sắc trời quá tối, ngài một mình ở bên ngoài không an toàn."
“Thành Lộ Đan tốt xấu gì cũng là chủ thành, có gì không an toàn chứ." Khải Văn thẫn thờ đáp.
“Chính là vì chủ thành nên mới không an toàn đó, đủ hạng người loại gì cũng có." Abu thấy Khải Văn không thèm để ý an toàn thì có chút bất mãn lẩm bẩm một câu.
Nghe được Abu oán giận, Khải Văn cười cười, chuyển tay kia ôm Nath hỏi Abu, “Vừa lúc, ta cũng có vài chuyện muốn hỏi ngài."
“Ngài hỏi đi, chỉ cần ta biết thì nhất định sẽ nói." Abu lập tức gật đầu đáp.
“Ngài biết ở đâu cho thuê nhà không?" Khải Văn thấy Abu gật đầu liền lên tiếng hỏi, “Ta tìm hồi lâu cũng không tìm được."
“Cho thuê? Ngài muốn thuê nhà sao? Không phải ngài ở chỗ của chủ nhân sao…" Abu sửng sốt một chút, hắn không ngờ Khải Văn lại hỏi vấn đề này, buột miệng thốt lên, nhưng trong nháy mắt thì phản ứng được, “Ngài muốn dọn ra trang viên sao? Vì sao?"
“Ta đã ở nơi đó quá lâu, hẳn là nên dọn đi." Khải Văn nhẹ giọng giải thích, trong mắt lại mang theo một tia mất mát mà Abu không hiểu.
“Nhưng chủ nhân cũng không có nói gì a." Abu cảm thấy mờ mịt.
“Ta và Arthur tiên sinh không thân cũng chẳng quen, hắn đã cứu ta lại tìm việc cho ta, điều này đã khiến ta vô cùng cảm kích rồi, ta nghĩ không nên tiếp tục ở lại đó, dù sao hiện tại ta đã có thể tự nuôi mình, sao còn có thể tìm thêm phiền phức cho Arthur tiên sinh." Khải Văn kiên trì giải thích.
Abu thấy Khải Văn rõ ràng đã ưu tư tới mức không gì sánh được, không nói gì, mặc dù lý do này rất hoàn mỹ, nhưng Abu theo bản năng lại nghĩ đó không phải lý do thật sự, về phần lý do thật sự là gì, Abu không biết.
Khải Văn thấy Abu không nói gì, cũng không tiếp tục nữa, chỉ là ôm Nath trầm mặc đi về phía trước.
Chờ khi sắp đến trang viên của Arthur, Abu rốt cuộc ngừng bước lên tiếng, “Ta không biết ngài rốt cuộc vì sao lại muốn dọn đi, bất quá đây là quyết định của ngài, ta cũng chi trì ngài, ta sẽ giúp hỏi thăm chuyện này. Nhưng ta vẫn kiến nghị, đợi qua một thời gian nữa hãy dọn đi." Thấy Khải Văn há mồm muốn nói gì, Abu khoát khoát tay ý bảo Khải Văn nghe mình nói đã, “Ta thấy được ngài và chủ nhân có mâu thuẫn, ngài không vui, chủ nhân gần đây cũng không vui. Nhưng ta cũng biết, chủ nhân thật sự rất quan tâm ngài, qua một thời gian nữa là sinh nhật chủ nhân, đừng khiến hắn càng thêm không vui, tốt xấu cũng chờ qua sinh nhật hắn rồi lại đi."
“Sinh nhật?" Khải Văn ngây ngẩn cả người.
“Đúng vậy." Abu gật đầu, biểu tình có chút nghiêm túc, “Mười ngày nữa, dựa theo lệ cũ trang viên sẽ cử hành tiệc sinh nhật, chờ khi nào qua ngày đó thì hãy tính tiếp chuyện dọn ra, có thể, ta nghĩ, ngài có thể cùng chủ nhân bình tĩnh nói chuyện."
Khải Văn suy nghĩ hồi lâu, gật đầu, giao Nath đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật cho Abu, “Ta đã biết, chuyện thuê nhà phiền ngài giúp ta lưu ý hỏi thăm một chút." Nói rồi ra hiệu mình đã tới gần cửa trang viên, “Ta đi trước, cảm ơn ngài ngày hôm nay đã dẫn Nath tới tìm ta."
“Đừng khách sáo." Abu lại khôi phục hình dạng hàm hậu, “Mong rằng ngày hôm nay Nath không làm ảnh hưởng đến công việc của ngài, ngài cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Khải Văn gật đầu, tiếp nhận thức ăn vặt Abu đưa cho, cười chào hắn rồi đi về trang viên.
Abu nhìn theo cho đến khi Khải Văn tới gần cửa trang viên mới ôm Nath rời khỏi.
Mà Arthur đứng trong trang viên thấy Khải Văn và Abu tạm biệt nhau thì biểu tình vừa phức tạp vừa khó hiểu.
.
Mặc dù trước đó đã được báo cho biết ngày sinh nhật của Arthur, Khải Văn cũng không có phản ứng gì đặc biệt, như trước tiếp tục cuộc sống đi sớm về trễ, mãi cho đến một ngày trước sinh nhật Arthur.
Không thờ ơ như Khải Văn, mọi người trong trang viên đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị, cố gắng đạt tới mục tiêu tổ chức một tiệc sinh nhật hoàn mỹ, nhất là ngay khi ngày sinh nhật đã tới, thần kinh của mọi người đã đạt tới mức khẩn trương tới đỉnh điểm.
Đại khái khoảng chín mười giờ sáng, những khách nhân được mời đến dự tiệc bắt đầu lục tục đến trang viên, điều này làm cho trang viên vốn an tĩnh trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Mà Khải Văn dưới yêu cầu của Ogden sau khi bị bắt sửa soạn một phen thì lại bị kéo đến phòng khách.
Ngày hôm nay Arthur là nhân vật trung tâm, Khải Văn đi vào phòng khách thì thấy được Arthur đang bị đám quý tộc vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, nhìn dáng vẻ nói nói cười cười thành thạo của hắn, nhịn không được mà cảm thán, khác biệt giữa người với người quả thật là quá lớn, nếu như mình bị cả đám đông vây quanh như vậy, đầu khẳng định muốn nổ tung.
Khi đi ngang qua, ánh mắt của Khải Văn đột nhiên đối diện với ánh mắt bắn tới của Arthur, Khải Văn khách khí cười cười rồi bình tĩnh đi lấy một chén rượu, trốn tới một góc nhỏ vắng người chậm rãi uống.
Ánh mắt của Arthur cũng chỉ đảo qua Khải Văn rồi lập tức đem tinh lực thả lại trên đám khách mời đang vây quanh mình, tiếp tục chuyện trò vui vẻ.
Arthur đứng ở nơi đó, nụ cười vẫn duy trì hoàn mỹ, mà khách mời vây quanh hắn thì thay đổi từng đám người, cũng không thấy hắn có chút mất kiên nhẫn nào.
Làm bằng sắt thép, trong lòng Khải Văn đột nhiên toát ra một câu như thế, sau đó lại cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, vội giơ chén rượu lên bên mép che đi biểu tình quái dị của mình.
Phảng phất đem những người xung quanh Arthur cho rằng thức ăn nhắm rượu, Khải Văn đã vô thức uống rất nhiều rượu, sau đó, Khải Văn nghĩ những thú nhân mang chiếc đuôi dài kia đã biến thành động vật cả rồi, sư tử con báo con hổ hồ ly đầy cả phòng, Khải Văn nhìn thấy mà đầu óc quay mòng mòng. Trạng huống này khiến Khải Văn nhận ra mình đã hơi say, dùng chút thanh tỉnh còn sót lại không nhiều, Khải Văn kết luận mình không nên ở lại chỗ này, vì vậy cậu loạng choạng đứng lên đi đến hoa viên, quyết định đi thông gió tỉnh rượu.
Cậu không phát hiện, tất cả cử động của mình đều rơi vào trong mắt Arthur, cũng đương nhiên không phát hiện khi Arthur thấy bước đi không vững của cậu thì hai hàng lông mày nhăn chặt.
.
Khí trời tháng bảy nóng bức không gì sánh được, Khải Văn ngồi giữa đình nghỉ mát cảm thụ được từng trận hơi nóng đang ùa lại, tiếng ồn ào khiến cậu cảm thấy mình muốn hôn mê, ngoại trừ mặt trời treo lơ lửng trên cao, làm gì có ngọn gió nào để tỉnh rượu?
Xóa đi mồ hôi đang chảy trên trán, Khải Văn quyết định về phòng ngủ một giấc, dù sao hôm nay cũng không ai rảnh để chú ý mình có ở đây hay không.
Nhưng ông trời luôn thích làm khó con người, đi nửa đường Khải Văn lại đụng phải một người mà mình tuyệt đối không muốn gặp.
“Khải Văn tiên sinh?" Nghe giọng nói đó, Khải Văn nhíu mày, lại ngẩng đầu, quả nhiên chính là Gris lần trước đã gặp phải, mà phía sau hắn còn theo vài giống cái.
“Chào, Gris tiên sinh." Khải Văn hít sâu một hơi, lấy tinh thần nói.
“Chào, Khải Văn tiên sinh." Gris cười cười dẫn đầu mọi người đi đến gần Khải Văn, “Sao ngươi lại tới đây, hại ta tìm ngươi khắp nơi."
“Ngài tìm ta có chuyện gì không?" Khải Văn lễ phép hỏi thăm.
“Sau lần gặp mặt trước ta vẫn muốn tìm cơ hội để gặp ngươi, nhưng vẫn không có cơ hội, cho nên mới thừa dịp sinh nhật Arthur tiên sinh hôm nay để tìm ngươi đó." Gris vẫn thân thiết như trước.
“Ách, như vậy…" Có thể do cồn tác dụng, Khải Văn cảm thấy đầu óc mình lúc này trở nên choáng váng, chỉ là sau khi lên tiếng rồi thì không biết nên nói gì nữa.
Mà Gris thấy trạng thái của Khải Văn không quá ổn thì hơi sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua gương mặt hơi ửng đỏ của cậu, có chút giật mình mà hỏi thăm, “Ngươi uống say sao?"
“Ừm…" Khải Văn cật lực bảo trì thanh tỉnh, ngữ khí thong thả nói, “Ta có lẽ không giỏi uống rượu, một chén đã cảm thấy choáng váng đầu rồi…"
“Vậy ngài không sao chứ? Có cần ta gọi người hầu đến dẫn ngài đi nghỉ ngơi một chút không?" Biểu tình của Gris rất thân thiết.
“Không cần." Khải Văn lắc đầu hai cái, sau đó hé miệng cười khoát khoát tay, “Ta khỏe, ta có thể tự tìm được nơi nghỉ ngơi của mình."
Có lẽ thấy thái độ của Khải Văn quá kiên quyết, Gris cũng không kiên trì tìm người tiễn cậu, chỉ liên tục xác định Khải Văn có thể đi được mới để cậu rời khỏi một mình.
Mặc dù chỉ nói chuyện với Gris vài câu, Khải Văn lại cảm thấy tinh lực của mình tiêu hao quá nhiều, đầu càng choáng hơn, cả người đều cảm thấy đất trời đảo lộn.
Cố gắng duy trì đi đến một ngõ quẹo khuất khỏi đường nhìn của Gris, Khải Văn dựa vào sự quen thuộc của mình đối với hoa viên này cấp tốc tìm một nơi râm mát thông khí, ngồi xuống bắt đầu hồi sức.
Bởi vì không đi quá xa, cho nên tiếng nói của những giống cái kia ào ạt không dứt, như bị gió thổi liên tục đưa vào tai Khải Văn.
“Đó chính là giống cái mà Arthur tướng quân mang về sao?"
“Chính là hắn, nghe nói gọi là Khải Văn gì đó."
“Trông cũng không tệ lắm, nhưng giữa trưa mà uống rượu say khướt thì đúng là không có giáo dưỡng mà?"
“Nghe nói là Arthur tướng quân từ trong rừng mang về, cũng không biết nhà cửa ở đâu." Chủ của thanh âm này nói tới đây thì dừng một chút, tiếp đó giọng nói mang theo chút ngữ khí quái dị, “Có thể đây là thủ đoạn mới của vài quý tộc nóng lòng muốn lấy lòng Arthur tướng quân đó!"
“Nói vậy, không giáo dưỡng cũng là có thể lý giải." Lại có một thanh âm tiếp lời.
“Đồ chơi chung quy là đồ chơi a, lẽ nào đám quý tộc ngu xuẩn, nghèo nàn kia nghĩ một giống cái không giáo dưỡng không tư sắc như vậy có thể trói chặt trái tim của Arthur tướng quân?"
“Nói đúng a, hiện tại hành động của đám quý tộc nghèo túng kia thật đúng là ngày càng chứng tỏ bọn chúng không có đẳng cấp."
“Không đẳng cấp chỉ có thể đưa ra một giống cái không đẳng cấp lại hạ lưu hư hỏng, người này có khi còn nghĩ mình rất giỏi nữa đó!"
“Hay, nhìn dáng vẻ của hắn chắc chắn là đã bị Arthur tướng quân mê điên mê đảo rồi, hứ, ta muốn xem ngày hắn bị vứt bỏ sẽ như thế nào."
…
Thảo luận còn đang tiếp tục, chỉ bất quá bởi vì đám người kia di chuyển mà thanh âm trở nên ngày càng xa, Khải Văn nhắm mắt lại gánh chịu sự xoi mói của đám giống cái bà tám nọ, xuy cười một tiếng, lầm bầm nói, “Các ngươi mới hạ lưu hư hỏng, cả nhà các ngươi đều hạ lưu hư hỏng! Ta thích hắn hay không liên quan khỉ gì các ngươi! Ta thích thì thế nào, các ngươi có thể bóp chết ta sao, cho các ngươi tức chết!"
“Cho nên, ngươi thích ta đúng không?" Đột nhiên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm.
Mà chờ khi cậu mở hai mắt nhìn về phía người nói, Khải Văn cảm thấy mình đã tỉnh rượu hơn phân nửa, mà tim thì cũng trong nháy mắt ngừng đập.
“Xin hỏi Khải Văn tiên sinh có đây không?" Ngày hôm nay, Khải Văn theo thường lệ đến tàng thư thất làm việc, đang tìm tư liệu thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi.
“Có có, xin hỏi có chuyện gì?" Vì đang ở phía sau giá sách, thanh âm khiến Khải Văn quen thuộc lại có chút không xác định, cho nên cậu vội vã tìm sách xong thì chạy ra ngoài cửa trước.
Nhưng Khải Văn còn chưa kịp nhìn xem người đến là ai, một tiểu viên cầu trắng đen đã vèo một cái nhào vào ôm đùi cậu, “Thu thu!"
“Viên Viên?" Khải Văn nhìn quả cầu lông đang ôm chân mình làm nũng mà cực kỳ kinh ngạc, ngẩng đầu thì nhìn thấy thú nhân cường tráng như hòn núi nhỏ gần đó, “Abu tiên sinh?"
“Chào, Khải Văn tiên sinh." Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Khải Văn, Abu nhếch miệng cười, “Không quấy nhiễu ngài chứ?"
“Không có." Khải Văn lắc đầu, khom lưng bế Nath vào lòng, có chút kỳ quái mà hỏi Abu, “Sao hôm nay lại dẫn Nath tới đây?"
Abu giơ cái túi nhỏ trong tay mình lên, “Ngài gần đây đi sớm về muộn, Nath nhiều ngày không gặp được, rất nhớ ngài, cho nên hôm nay ta thừa dịp rảnh rỗi lại dẫn nó tới đây, đây là món ăn vặt nó mua cho ngài."
“Woa, Viên Viên tặng đồ ăn cho ta a." Nghe Abu nói vậy, Khải Văn bật cười, dùng mũi đỉnh đỉnh cái mũi ướt ướt của Nath, chọc nó.
“Thu thu…" Nath đối với việc đã quá lâu Khải Văn không tới gặp mình mà tỏ ra vô cùng không hài lòng, vươn hai cánh tay nhỏ xíu ngắn ngủn cố sức ôm cổ Khải Văn liên tục kêu thu thu thu tỏ ý khiển trách.
“Nga, được được, là ta sai, ta lâu rồi không chơi với ngươi, xin lỗi nha." Khải Văn cùng Nath ở chung lâu ngày ít nhiều gì cũng có thể hiểu được ý nó, cười tủm tỉm, “Tha thứ cho ta đi, Viên Viên tiên sinh khả ái thông minh anh tuấn lại đẹp trai."
“Thu…" Hiểu lời Khải Văn nói Viên Viên cũng ngừng một chút, sau đó cư nhiên lại xấu hổ mà vùi mặt vào hõm vai Khải Văn cọ hai cái.
“Hì, ngươi cái thằng nhóc, còn biết nghe khen kìa!" Cử động của Nath khiến Khải Văn triệt để bị chọc cười, khiến cậu cười thật lâu mới ngừng lại được.
“Xem ta kìa, quên mất mời ngài vào." Đợi khi ánh mắt chạm đến Abu đang đứng ngoài cửa cười khúc khích, Khải Văn lúc này mới phản ứng được mình còn chưa mời Abu vào, áy náy nói, vội vàng châm trà bưng nước cho hắn.
“Không không, không cần đâu." Abu ngăn Khải Văn lại, liên tục xua tay nói, “Đừng rườm rà như thế, ta là cố ý chờ ngài sắp kết thúc công việc mới đến, chuẩn bị dẫn Nath đến thăm ngài tiện thể xin phép đưa ngài về trang viên."
Dưới sự kiên trì của Abu, Khải Văn lúc này mới chịu thôi châm trà cho đối phương, nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa mà gật đầu, “Hm, ta lập tức xong ngay, không bằng ngươi và Nath ngồi một lúc, ta chỉnh lý vài thứ là có thể đi."
“A, được." Abu hàm hậu gật đầu, từ tay Khải Văn tiếp nhận Nath.
.
“Chuyện này, Khải Văn tiên sinh, gần đây việc trong tàng thư thất nhiều lắm sao?" Abu mang theo thức ăn vặt Nath cố ý mua cho Khải Văn vừa đi vừa hỏi Khải Văn đang ôm Nath.
“Bình thường a, cũng không có gì khác so với trước đây." Đang mải cùng Nath thì thầm, nghe được vấn đề của Abu Khải Văn thuận miệng đáp.
“Nga…" Abu gật đầu, sau đó cẩn thận tiếp tục hỏi, “Vậy sao gần đây ngài lại về muộn thế a." Vừa nói xong, Abu chú ý đến sắc mặt Khải Văn lại bổ sung thêm một câu, “Ta là nghĩ sắc trời quá tối, ngài một mình ở bên ngoài không an toàn."
“Thành Lộ Đan tốt xấu gì cũng là chủ thành, có gì không an toàn chứ." Khải Văn thẫn thờ đáp.
“Chính là vì chủ thành nên mới không an toàn đó, đủ hạng người loại gì cũng có." Abu thấy Khải Văn không thèm để ý an toàn thì có chút bất mãn lẩm bẩm một câu.
Nghe được Abu oán giận, Khải Văn cười cười, chuyển tay kia ôm Nath hỏi Abu, “Vừa lúc, ta cũng có vài chuyện muốn hỏi ngài."
“Ngài hỏi đi, chỉ cần ta biết thì nhất định sẽ nói." Abu lập tức gật đầu đáp.
“Ngài biết ở đâu cho thuê nhà không?" Khải Văn thấy Abu gật đầu liền lên tiếng hỏi, “Ta tìm hồi lâu cũng không tìm được."
“Cho thuê? Ngài muốn thuê nhà sao? Không phải ngài ở chỗ của chủ nhân sao…" Abu sửng sốt một chút, hắn không ngờ Khải Văn lại hỏi vấn đề này, buột miệng thốt lên, nhưng trong nháy mắt thì phản ứng được, “Ngài muốn dọn ra trang viên sao? Vì sao?"
“Ta đã ở nơi đó quá lâu, hẳn là nên dọn đi." Khải Văn nhẹ giọng giải thích, trong mắt lại mang theo một tia mất mát mà Abu không hiểu.
“Nhưng chủ nhân cũng không có nói gì a." Abu cảm thấy mờ mịt.
“Ta và Arthur tiên sinh không thân cũng chẳng quen, hắn đã cứu ta lại tìm việc cho ta, điều này đã khiến ta vô cùng cảm kích rồi, ta nghĩ không nên tiếp tục ở lại đó, dù sao hiện tại ta đã có thể tự nuôi mình, sao còn có thể tìm thêm phiền phức cho Arthur tiên sinh." Khải Văn kiên trì giải thích.
Abu thấy Khải Văn rõ ràng đã ưu tư tới mức không gì sánh được, không nói gì, mặc dù lý do này rất hoàn mỹ, nhưng Abu theo bản năng lại nghĩ đó không phải lý do thật sự, về phần lý do thật sự là gì, Abu không biết.
Khải Văn thấy Abu không nói gì, cũng không tiếp tục nữa, chỉ là ôm Nath trầm mặc đi về phía trước.
Chờ khi sắp đến trang viên của Arthur, Abu rốt cuộc ngừng bước lên tiếng, “Ta không biết ngài rốt cuộc vì sao lại muốn dọn đi, bất quá đây là quyết định của ngài, ta cũng chi trì ngài, ta sẽ giúp hỏi thăm chuyện này. Nhưng ta vẫn kiến nghị, đợi qua một thời gian nữa hãy dọn đi." Thấy Khải Văn há mồm muốn nói gì, Abu khoát khoát tay ý bảo Khải Văn nghe mình nói đã, “Ta thấy được ngài và chủ nhân có mâu thuẫn, ngài không vui, chủ nhân gần đây cũng không vui. Nhưng ta cũng biết, chủ nhân thật sự rất quan tâm ngài, qua một thời gian nữa là sinh nhật chủ nhân, đừng khiến hắn càng thêm không vui, tốt xấu cũng chờ qua sinh nhật hắn rồi lại đi."
“Sinh nhật?" Khải Văn ngây ngẩn cả người.
“Đúng vậy." Abu gật đầu, biểu tình có chút nghiêm túc, “Mười ngày nữa, dựa theo lệ cũ trang viên sẽ cử hành tiệc sinh nhật, chờ khi nào qua ngày đó thì hãy tính tiếp chuyện dọn ra, có thể, ta nghĩ, ngài có thể cùng chủ nhân bình tĩnh nói chuyện."
Khải Văn suy nghĩ hồi lâu, gật đầu, giao Nath đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật cho Abu, “Ta đã biết, chuyện thuê nhà phiền ngài giúp ta lưu ý hỏi thăm một chút." Nói rồi ra hiệu mình đã tới gần cửa trang viên, “Ta đi trước, cảm ơn ngài ngày hôm nay đã dẫn Nath tới tìm ta."
“Đừng khách sáo." Abu lại khôi phục hình dạng hàm hậu, “Mong rằng ngày hôm nay Nath không làm ảnh hưởng đến công việc của ngài, ngài cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Khải Văn gật đầu, tiếp nhận thức ăn vặt Abu đưa cho, cười chào hắn rồi đi về trang viên.
Abu nhìn theo cho đến khi Khải Văn tới gần cửa trang viên mới ôm Nath rời khỏi.
Mà Arthur đứng trong trang viên thấy Khải Văn và Abu tạm biệt nhau thì biểu tình vừa phức tạp vừa khó hiểu.
.
Mặc dù trước đó đã được báo cho biết ngày sinh nhật của Arthur, Khải Văn cũng không có phản ứng gì đặc biệt, như trước tiếp tục cuộc sống đi sớm về trễ, mãi cho đến một ngày trước sinh nhật Arthur.
Không thờ ơ như Khải Văn, mọi người trong trang viên đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị, cố gắng đạt tới mục tiêu tổ chức một tiệc sinh nhật hoàn mỹ, nhất là ngay khi ngày sinh nhật đã tới, thần kinh của mọi người đã đạt tới mức khẩn trương tới đỉnh điểm.
Đại khái khoảng chín mười giờ sáng, những khách nhân được mời đến dự tiệc bắt đầu lục tục đến trang viên, điều này làm cho trang viên vốn an tĩnh trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Mà Khải Văn dưới yêu cầu của Ogden sau khi bị bắt sửa soạn một phen thì lại bị kéo đến phòng khách.
Ngày hôm nay Arthur là nhân vật trung tâm, Khải Văn đi vào phòng khách thì thấy được Arthur đang bị đám quý tộc vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, nhìn dáng vẻ nói nói cười cười thành thạo của hắn, nhịn không được mà cảm thán, khác biệt giữa người với người quả thật là quá lớn, nếu như mình bị cả đám đông vây quanh như vậy, đầu khẳng định muốn nổ tung.
Khi đi ngang qua, ánh mắt của Khải Văn đột nhiên đối diện với ánh mắt bắn tới của Arthur, Khải Văn khách khí cười cười rồi bình tĩnh đi lấy một chén rượu, trốn tới một góc nhỏ vắng người chậm rãi uống.
Ánh mắt của Arthur cũng chỉ đảo qua Khải Văn rồi lập tức đem tinh lực thả lại trên đám khách mời đang vây quanh mình, tiếp tục chuyện trò vui vẻ.
Arthur đứng ở nơi đó, nụ cười vẫn duy trì hoàn mỹ, mà khách mời vây quanh hắn thì thay đổi từng đám người, cũng không thấy hắn có chút mất kiên nhẫn nào.
Làm bằng sắt thép, trong lòng Khải Văn đột nhiên toát ra một câu như thế, sau đó lại cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, vội giơ chén rượu lên bên mép che đi biểu tình quái dị của mình.
Phảng phất đem những người xung quanh Arthur cho rằng thức ăn nhắm rượu, Khải Văn đã vô thức uống rất nhiều rượu, sau đó, Khải Văn nghĩ những thú nhân mang chiếc đuôi dài kia đã biến thành động vật cả rồi, sư tử con báo con hổ hồ ly đầy cả phòng, Khải Văn nhìn thấy mà đầu óc quay mòng mòng. Trạng huống này khiến Khải Văn nhận ra mình đã hơi say, dùng chút thanh tỉnh còn sót lại không nhiều, Khải Văn kết luận mình không nên ở lại chỗ này, vì vậy cậu loạng choạng đứng lên đi đến hoa viên, quyết định đi thông gió tỉnh rượu.
Cậu không phát hiện, tất cả cử động của mình đều rơi vào trong mắt Arthur, cũng đương nhiên không phát hiện khi Arthur thấy bước đi không vững của cậu thì hai hàng lông mày nhăn chặt.
.
Khí trời tháng bảy nóng bức không gì sánh được, Khải Văn ngồi giữa đình nghỉ mát cảm thụ được từng trận hơi nóng đang ùa lại, tiếng ồn ào khiến cậu cảm thấy mình muốn hôn mê, ngoại trừ mặt trời treo lơ lửng trên cao, làm gì có ngọn gió nào để tỉnh rượu?
Xóa đi mồ hôi đang chảy trên trán, Khải Văn quyết định về phòng ngủ một giấc, dù sao hôm nay cũng không ai rảnh để chú ý mình có ở đây hay không.
Nhưng ông trời luôn thích làm khó con người, đi nửa đường Khải Văn lại đụng phải một người mà mình tuyệt đối không muốn gặp.
“Khải Văn tiên sinh?" Nghe giọng nói đó, Khải Văn nhíu mày, lại ngẩng đầu, quả nhiên chính là Gris lần trước đã gặp phải, mà phía sau hắn còn theo vài giống cái.
“Chào, Gris tiên sinh." Khải Văn hít sâu một hơi, lấy tinh thần nói.
“Chào, Khải Văn tiên sinh." Gris cười cười dẫn đầu mọi người đi đến gần Khải Văn, “Sao ngươi lại tới đây, hại ta tìm ngươi khắp nơi."
“Ngài tìm ta có chuyện gì không?" Khải Văn lễ phép hỏi thăm.
“Sau lần gặp mặt trước ta vẫn muốn tìm cơ hội để gặp ngươi, nhưng vẫn không có cơ hội, cho nên mới thừa dịp sinh nhật Arthur tiên sinh hôm nay để tìm ngươi đó." Gris vẫn thân thiết như trước.
“Ách, như vậy…" Có thể do cồn tác dụng, Khải Văn cảm thấy đầu óc mình lúc này trở nên choáng váng, chỉ là sau khi lên tiếng rồi thì không biết nên nói gì nữa.
Mà Gris thấy trạng thái của Khải Văn không quá ổn thì hơi sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua gương mặt hơi ửng đỏ của cậu, có chút giật mình mà hỏi thăm, “Ngươi uống say sao?"
“Ừm…" Khải Văn cật lực bảo trì thanh tỉnh, ngữ khí thong thả nói, “Ta có lẽ không giỏi uống rượu, một chén đã cảm thấy choáng váng đầu rồi…"
“Vậy ngài không sao chứ? Có cần ta gọi người hầu đến dẫn ngài đi nghỉ ngơi một chút không?" Biểu tình của Gris rất thân thiết.
“Không cần." Khải Văn lắc đầu hai cái, sau đó hé miệng cười khoát khoát tay, “Ta khỏe, ta có thể tự tìm được nơi nghỉ ngơi của mình."
Có lẽ thấy thái độ của Khải Văn quá kiên quyết, Gris cũng không kiên trì tìm người tiễn cậu, chỉ liên tục xác định Khải Văn có thể đi được mới để cậu rời khỏi một mình.
Mặc dù chỉ nói chuyện với Gris vài câu, Khải Văn lại cảm thấy tinh lực của mình tiêu hao quá nhiều, đầu càng choáng hơn, cả người đều cảm thấy đất trời đảo lộn.
Cố gắng duy trì đi đến một ngõ quẹo khuất khỏi đường nhìn của Gris, Khải Văn dựa vào sự quen thuộc của mình đối với hoa viên này cấp tốc tìm một nơi râm mát thông khí, ngồi xuống bắt đầu hồi sức.
Bởi vì không đi quá xa, cho nên tiếng nói của những giống cái kia ào ạt không dứt, như bị gió thổi liên tục đưa vào tai Khải Văn.
“Đó chính là giống cái mà Arthur tướng quân mang về sao?"
“Chính là hắn, nghe nói gọi là Khải Văn gì đó."
“Trông cũng không tệ lắm, nhưng giữa trưa mà uống rượu say khướt thì đúng là không có giáo dưỡng mà?"
“Nghe nói là Arthur tướng quân từ trong rừng mang về, cũng không biết nhà cửa ở đâu." Chủ của thanh âm này nói tới đây thì dừng một chút, tiếp đó giọng nói mang theo chút ngữ khí quái dị, “Có thể đây là thủ đoạn mới của vài quý tộc nóng lòng muốn lấy lòng Arthur tướng quân đó!"
“Nói vậy, không giáo dưỡng cũng là có thể lý giải." Lại có một thanh âm tiếp lời.
“Đồ chơi chung quy là đồ chơi a, lẽ nào đám quý tộc ngu xuẩn, nghèo nàn kia nghĩ một giống cái không giáo dưỡng không tư sắc như vậy có thể trói chặt trái tim của Arthur tướng quân?"
“Nói đúng a, hiện tại hành động của đám quý tộc nghèo túng kia thật đúng là ngày càng chứng tỏ bọn chúng không có đẳng cấp."
“Không đẳng cấp chỉ có thể đưa ra một giống cái không đẳng cấp lại hạ lưu hư hỏng, người này có khi còn nghĩ mình rất giỏi nữa đó!"
“Hay, nhìn dáng vẻ của hắn chắc chắn là đã bị Arthur tướng quân mê điên mê đảo rồi, hứ, ta muốn xem ngày hắn bị vứt bỏ sẽ như thế nào."
…
Thảo luận còn đang tiếp tục, chỉ bất quá bởi vì đám người kia di chuyển mà thanh âm trở nên ngày càng xa, Khải Văn nhắm mắt lại gánh chịu sự xoi mói của đám giống cái bà tám nọ, xuy cười một tiếng, lầm bầm nói, “Các ngươi mới hạ lưu hư hỏng, cả nhà các ngươi đều hạ lưu hư hỏng! Ta thích hắn hay không liên quan khỉ gì các ngươi! Ta thích thì thế nào, các ngươi có thể bóp chết ta sao, cho các ngươi tức chết!"
“Cho nên, ngươi thích ta đúng không?" Đột nhiên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm.
Mà chờ khi cậu mở hai mắt nhìn về phía người nói, Khải Văn cảm thấy mình đã tỉnh rượu hơn phân nửa, mà tim thì cũng trong nháy mắt ngừng đập.
Tác giả :
Arpege