Dẫn Ly Tôn
Chương 6
CHƯƠNG 6
Trong phòng đốt loại hương liệu không rõ, khói trắng vấn vít, mùi hương thoang thoảng lượn lờ.
Ta ngồi xếp bằng trước tượng Phật, chậm rãi lấy tay lần tràng hạt, trong miệng lẩm nhẩm kinh văn.
Tiếng bước chân mất trật tự từ xa truyền tới, sau đó có người đẩy cửa đi vào, hô to một tiếng “Sư phụ", phá tan căn phòng vắng vẻ.
Ta thầm thở dài một hơi, thu lại suy nghĩ đã bay xa, dịu dàng nói: “Minh Tâm, vi sư đã nói bao nhiêu lần rồi, không được kêu to gọi nhỏ trong Tự. Con dù sao cũng là một người tu hành, sao có thể cứ phập phồng thấp thỏm như vậy?"
“Nhưng, nhưng mà, sư phụ, có việc không hay rồi!" Minh Tâm vỗ vỗ ngực, thở gấp một hồi.
Ta bình tĩnh đứng dậy, phủi hết bụi trên áo, thờ ơ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?"
“Khúc Hầu gia dẫn theo một nhóm người lên núi, lúc này đã đến cửa Tự Viện rồi."
Ta ngẩn người, mỉm cười, nói: “Hầu gia có thật là tới Phổ Pháp Tự cầu phúc tiêu tai sao?"
“Cầu phúc gì cơ! Tiêu tai chỗ nào!" Minh Tâm đảo cặp mắt trắng dã, reo lớn lên: “Người ta là tới phóng hỏa đốt Tự thì có!"
“Ồ…" Quả là tiếc thật, ta còn nói lại có tiền để kiếm rồi.
Nghe vậy, thiếu niên trước mặt hung hăng đạp chân xuống, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng.
“Đã là giờ nào rồi, sư phụ, người còn thảnh thơi như thế! Những phiền phức này tất cả đều là do sư phụ gây ra nhỉ? Nếu thân là hòa thượng, nên có dáng vẻ của một người xuất gia, ai lại kiêu ngạo như người? Bây giờ thì hay rồi, đắc tội với hoàng thân quý tộc, toàn bộ tăng nhân của Phổ Pháp Tự đều bị sư phụ hại chết rồi! Vừa đúng lúc phương trượng vân du bên ngoài, trong Tự ngay cả một người chủ trì đại cục cũng không có, rốt cục nên làm sao đây?"
Thật là ồn ào! Sao mà lại cứ dạy dỗ ra một đồ đệ như thế chứ?
Ta buồn cười liếc hắn một cái, xoay người, tỉ mỉ thu dọn kinh thư, lại lấy một bộ thiền y sạch sẽ ra, chậm rãi thay.
“Sư, phụ!" Minh Tâm kéo ống tay áo của ta, nghiến răng nghiến lợi hô: “Một đống lời con vừa nói, người một câu cũng không nghe vào tai sao? Người ta đã tìm tới cửa rồi, người còn ở đây mà lề mà lề mề? Nhanh chân theo con ra ngoài đi!"
Nói xong, hắn kéo tay áo ta ra phía ngoài.
Khi đi đến cửa chùa, quả là thấy bên ngoài có một đội thị vệ đang đứng, dẫn đầu dĩ nhiên là Khúc Lâm Uyên rồi.
Hôm nay y vẫn ăn mặc hoa lệ tươi đẹp như cũ, cả người quý khí, chỉ là nét mặt không thấy thần thái phong lưu thường ngày, cặp mắt kia còn âm trầm hơn hôm trước nhiều.
Ta chỉ đành giả vờ không phát hiện ánh mắt sắc bén của y, nhẹ nhàng cười nói: “Lại gặp mặt rồi, Hầu gia đã lâu không gặp nhỉ?"
Khúc Lâm Uyên nhìn chằm chặp ta mấy hồi, hé môi, ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Nhờ phúc của Trường Ly đại sư, hôm nay, ta… thật sự là không có chút tốt đẹp nào."
“Nói cách khác, Hầu gia không cần bần tăng làm lễ cúng bái thay ngươi sao? Đáng tiếc ghê nha." Ta cúi thấp đầu, tự nói như là tiếc hận lắm vậy. Trên thực tế, cũng rất tiếc những thỏi bạc ấy.
Vừa dứt lời, liền thấy lửa giận lui bớt trong mắt người ấy.
Y tiến lên vài bước, tựa đầu ghé vào tai ta, nói nhỏ từng chữ một: “Ngươi có biết hay không, ngày ấy ta đứng đủ hai canh giờ mới có thể nhúc nhích."
“Thật không? Pháp thuật của bần tăng chưa bao giờ chính xác như thế. Cho nên mới nói, Hầu gia có thể lại cân nhắc xem, làm lễ cúng bái ở trong Phổ Pháp Tự này, không chỉ giá cả hợp lý, hơn nữa…"
“Nghe ngươi nói bậy chắc!" Y hô to một tiếng, ngữ điệu toàn là tức giận, “Ngày ấy ta kêu nhiều tiếng như vậy, sao ngươi không quay đầu lại? Hại bản Hầu gia đứng vô ích mất hai canh giờ, tay phải cho tới giờ vẫn còn giần giật!"
Ta thuận theo đường nhìn liếc xuống, chỉ thấy tay y đang run nhè nhẹ, ngay cả cây quạt cũng cầm không yên.
Bỗng có đôi chút hối hận, mình có phải đã quá đáng hay không?
Đang nghĩ ngợi, Khúc Lâm Uyên đã lui người lại, y nhìn ta từ cao xuống thấp rồi bỗng nhiên cười nham hiểm.
“Người đâu, phóng hỏa cho ta."
Tay đẹp vung lên, lập tức có người châm đuốc.
Ta nhắm mắt lại, than nhẹ.
Sửa lại suy nghĩ vừa rồi, giáo huấn ngày ấy quả là quá nhẹ.
Lúc mở mắt lại, đáy mắt nhuộm một ý cười nhàn nhạt.
“Phổ Pháp Tự có tuổi đời khá lâu, chỗ cũ kỹ rất nhiều, Trường Ly đang muốn tìm một lúc nào đó để sửa chữa một thể. Hôm nay Hầu gia chịu giúp đỡ, quả là cầu còn không được, bần tăng cảm ơn trước vậy." Nói xong, hơi thu người lại, miệng vẫn cười như trước.
“Ngươi…" Y nghẹn lời, trừng ta, giận dữ quá đâm cười, “Trường Ly, ngươi dám can đảm đùa giỡn bản Hầu gia lần nữa thử xem? Cũng không cần phóng hỏa gì cả, bây giờ ta giết sạch mọi người trong Tự vậy!"
Đằng sau lập tức truyền đến một trận tiếng hít mạnh.
Ta chớp chớp mắt lơ đãng, nói: “Phật viết: ‘ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?’ Người xuất gia, đâu quan tâm đến sinh tử? Hầu gia giết thì cứ giết đi, thiết nghĩ trong Phổ Pháp Tự cũng không phải toàn đồ nhát chết."
Đợi hồi lâu, cũng không thấy có ai hưởng ứng lời ta nói, xoay người, chỉ thấy một đám tăng nhân ai ai cũng mặt trắng bệch, động tác lắc lắc đầu liên tục.
“A ~!" Khúc Lâm Uyên hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng cười: “Xem ra, những người khác cũng không đại nghĩa sâu rõ như đại sư đây!"
“Đã như vậy, thì đành phải để một mình bần tăng tới lĩnh tội rồi. Là bần tăng chọc giận Hầu gia trước, muốn giết muốn chém, muốn làm gì cũng được." Ta cười khổ rồi thở dài.
Trên mặt y lập tức hiện ra vẻ đắc ý, khóe môi khẽ nhếch, nét cười còn mang theo chút tà khí. Sau đó vươn tay ra, dùng cây quạt nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, hỏi: “Thế nào? Nhanh như vậy đã chịu thua rồi? Lấy tính mệnh người khác để uy hiếp ngươi, quả nhiên hữu hiệu. Trường Ly ơi Trường Ly, ngươi nói xem… bản Hầu gia nên dày vò ngươi như thế nào mới tốt đây?"
Ta đảo tròng mắt, có lòng tốt đề nghị rằng: “Không bằng lăng trì thử đi. Đem từng khối thịt trên người cắt bỏ, nhất định khá là thú vị."
“…" Nét cười dần nhạt.
Ta liếc y một cái, rồi nói tiếp: “Hay là, chém eo cũng không tồi. Có người nói sau khi chém eo, nhất thời chưa đoạn khí được, có thể nhìn tận mắt bản thân bị chém thành hai nửa."
“Ngươi…" Sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Ngũ ma phanh thây? Lột da? Rút gân?"
“Câm…"
“Thoáng cái đã chết rồi, không thú vị lắm? Ta biết rồi, thì ra Hầu gia thích nhân trệ a. Cái đó tuy rằng hơi phiền phức, cơ mà cũng có thể tiếp nhận được."
“Câm miệng!" Khúc Lâm Uyên bỗng nhiên rút một thanh trường kiếm từ bên cạnh ra, để thẳng ở cổ ta, nét mặt rất là dọa người.
“Hầu gia?" Ta nhíu mày, vẻ mặt vô tội.
“Nhân trệ phải không? Ta liền… như ngươi mong muốn!" Y cắn răng, nói với giọng căm hận, “Lam Yên, đầu tiên chặt bỏ tay phải của tên hòa thượng thối này."
Lời vừa dứt, lập tức có một bóng đen từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống.
Nam tử mặt không có chút tình cảm nào lạnh lùng lên tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Ta nâng mắt nhìn lại, nhưng chỉ thấy một tia sáng, rơi thẳng hướng về phía cánh tay phải của ta.
Giữa lúc hành động nhanh chóng ấy, chợt nghe có người hô lớn một câu ‘dừng tay’, kiếm thế ấy bèn chuyển, vẽ ra một đường thật dài trên mặt đất.
Ta cúi đầu nhìn tay phải vẫn còn không tổn hại gì, lại nhìn Khúc Lâm Uyên thần sắc quái dị, không hiểu ra sao.
Một tiếng vừa rồi ấy rõ ràng là do chính y hô, lúc này lại không có âm thanh gì, chỉ dùng đôi mắt gắt gao nhìn ta. Sắc mặt y cực kỳ khó coi, trên trán mơ hồ thấy vệt mồ hôi, trong mắt có ám quang lưu chuyển, đều là những nét mặt phức tạp.
Cách hồi lâu, ánh mắt y bỗng ảm đạm đi, tựa như trút hết khí lực ra, chỉ chậm chạp xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng thở dài: “Đi."
Sau đó, cũng không quay lại kiệu ngồi, cứ thế bước xuống núi.
Ta nhìn bóng lưng ấy dần đi xa, cau mày, hoang mang thấp giọng nói: “Lúc thì nói muốn phế tay phải ta, lúc thì nói cứu ta, đáy lòng y đến tột cùng là nghĩ thế nào? Chẳng lẽ… quả nhiên là tính tình vui giận bất thường?"
“Sư phụ…" Minh Tâm kéo ống tay áo ta, khẽ gọi.
Ta cúi đầu, lộ ra mỉm cười quen thuộc: “Sao thế?"
“Sư phụ đã sớm đoán được Hầu gia sẽ không chặt tay người sao?"
“Sao có thể? Vi sư cũng không quen thuộc lắm với Hầu gia, làm sao có thể hiểu thấu được lòng dạ của y?"
Minh Tâm khá kinh ngạc liếc ta, nói: “Lúc kiếm kia sắp chặt tới, sư phụ có chút sợ hãi nào không?"
Ta nhếch môi, cười rất chi là nhẹ nhàng.
“Minh Tâm, ngươi thấy… vi sư sẽ ngoan ngoãn để người ta chém sao?"
Hắn mở to mắt, không chớp mắt nhìn ta một hồi, lắc đầu.
Sau đó, một đám tăng nhân phía sau hắn, cũng chậm rãi… chậm rãi lắc đầu theo.
Trong phòng đốt loại hương liệu không rõ, khói trắng vấn vít, mùi hương thoang thoảng lượn lờ.
Ta ngồi xếp bằng trước tượng Phật, chậm rãi lấy tay lần tràng hạt, trong miệng lẩm nhẩm kinh văn.
Tiếng bước chân mất trật tự từ xa truyền tới, sau đó có người đẩy cửa đi vào, hô to một tiếng “Sư phụ", phá tan căn phòng vắng vẻ.
Ta thầm thở dài một hơi, thu lại suy nghĩ đã bay xa, dịu dàng nói: “Minh Tâm, vi sư đã nói bao nhiêu lần rồi, không được kêu to gọi nhỏ trong Tự. Con dù sao cũng là một người tu hành, sao có thể cứ phập phồng thấp thỏm như vậy?"
“Nhưng, nhưng mà, sư phụ, có việc không hay rồi!" Minh Tâm vỗ vỗ ngực, thở gấp một hồi.
Ta bình tĩnh đứng dậy, phủi hết bụi trên áo, thờ ơ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?"
“Khúc Hầu gia dẫn theo một nhóm người lên núi, lúc này đã đến cửa Tự Viện rồi."
Ta ngẩn người, mỉm cười, nói: “Hầu gia có thật là tới Phổ Pháp Tự cầu phúc tiêu tai sao?"
“Cầu phúc gì cơ! Tiêu tai chỗ nào!" Minh Tâm đảo cặp mắt trắng dã, reo lớn lên: “Người ta là tới phóng hỏa đốt Tự thì có!"
“Ồ…" Quả là tiếc thật, ta còn nói lại có tiền để kiếm rồi.
Nghe vậy, thiếu niên trước mặt hung hăng đạp chân xuống, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng.
“Đã là giờ nào rồi, sư phụ, người còn thảnh thơi như thế! Những phiền phức này tất cả đều là do sư phụ gây ra nhỉ? Nếu thân là hòa thượng, nên có dáng vẻ của một người xuất gia, ai lại kiêu ngạo như người? Bây giờ thì hay rồi, đắc tội với hoàng thân quý tộc, toàn bộ tăng nhân của Phổ Pháp Tự đều bị sư phụ hại chết rồi! Vừa đúng lúc phương trượng vân du bên ngoài, trong Tự ngay cả một người chủ trì đại cục cũng không có, rốt cục nên làm sao đây?"
Thật là ồn ào! Sao mà lại cứ dạy dỗ ra một đồ đệ như thế chứ?
Ta buồn cười liếc hắn một cái, xoay người, tỉ mỉ thu dọn kinh thư, lại lấy một bộ thiền y sạch sẽ ra, chậm rãi thay.
“Sư, phụ!" Minh Tâm kéo ống tay áo của ta, nghiến răng nghiến lợi hô: “Một đống lời con vừa nói, người một câu cũng không nghe vào tai sao? Người ta đã tìm tới cửa rồi, người còn ở đây mà lề mà lề mề? Nhanh chân theo con ra ngoài đi!"
Nói xong, hắn kéo tay áo ta ra phía ngoài.
Khi đi đến cửa chùa, quả là thấy bên ngoài có một đội thị vệ đang đứng, dẫn đầu dĩ nhiên là Khúc Lâm Uyên rồi.
Hôm nay y vẫn ăn mặc hoa lệ tươi đẹp như cũ, cả người quý khí, chỉ là nét mặt không thấy thần thái phong lưu thường ngày, cặp mắt kia còn âm trầm hơn hôm trước nhiều.
Ta chỉ đành giả vờ không phát hiện ánh mắt sắc bén của y, nhẹ nhàng cười nói: “Lại gặp mặt rồi, Hầu gia đã lâu không gặp nhỉ?"
Khúc Lâm Uyên nhìn chằm chặp ta mấy hồi, hé môi, ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Nhờ phúc của Trường Ly đại sư, hôm nay, ta… thật sự là không có chút tốt đẹp nào."
“Nói cách khác, Hầu gia không cần bần tăng làm lễ cúng bái thay ngươi sao? Đáng tiếc ghê nha." Ta cúi thấp đầu, tự nói như là tiếc hận lắm vậy. Trên thực tế, cũng rất tiếc những thỏi bạc ấy.
Vừa dứt lời, liền thấy lửa giận lui bớt trong mắt người ấy.
Y tiến lên vài bước, tựa đầu ghé vào tai ta, nói nhỏ từng chữ một: “Ngươi có biết hay không, ngày ấy ta đứng đủ hai canh giờ mới có thể nhúc nhích."
“Thật không? Pháp thuật của bần tăng chưa bao giờ chính xác như thế. Cho nên mới nói, Hầu gia có thể lại cân nhắc xem, làm lễ cúng bái ở trong Phổ Pháp Tự này, không chỉ giá cả hợp lý, hơn nữa…"
“Nghe ngươi nói bậy chắc!" Y hô to một tiếng, ngữ điệu toàn là tức giận, “Ngày ấy ta kêu nhiều tiếng như vậy, sao ngươi không quay đầu lại? Hại bản Hầu gia đứng vô ích mất hai canh giờ, tay phải cho tới giờ vẫn còn giần giật!"
Ta thuận theo đường nhìn liếc xuống, chỉ thấy tay y đang run nhè nhẹ, ngay cả cây quạt cũng cầm không yên.
Bỗng có đôi chút hối hận, mình có phải đã quá đáng hay không?
Đang nghĩ ngợi, Khúc Lâm Uyên đã lui người lại, y nhìn ta từ cao xuống thấp rồi bỗng nhiên cười nham hiểm.
“Người đâu, phóng hỏa cho ta."
Tay đẹp vung lên, lập tức có người châm đuốc.
Ta nhắm mắt lại, than nhẹ.
Sửa lại suy nghĩ vừa rồi, giáo huấn ngày ấy quả là quá nhẹ.
Lúc mở mắt lại, đáy mắt nhuộm một ý cười nhàn nhạt.
“Phổ Pháp Tự có tuổi đời khá lâu, chỗ cũ kỹ rất nhiều, Trường Ly đang muốn tìm một lúc nào đó để sửa chữa một thể. Hôm nay Hầu gia chịu giúp đỡ, quả là cầu còn không được, bần tăng cảm ơn trước vậy." Nói xong, hơi thu người lại, miệng vẫn cười như trước.
“Ngươi…" Y nghẹn lời, trừng ta, giận dữ quá đâm cười, “Trường Ly, ngươi dám can đảm đùa giỡn bản Hầu gia lần nữa thử xem? Cũng không cần phóng hỏa gì cả, bây giờ ta giết sạch mọi người trong Tự vậy!"
Đằng sau lập tức truyền đến một trận tiếng hít mạnh.
Ta chớp chớp mắt lơ đãng, nói: “Phật viết: ‘ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?’ Người xuất gia, đâu quan tâm đến sinh tử? Hầu gia giết thì cứ giết đi, thiết nghĩ trong Phổ Pháp Tự cũng không phải toàn đồ nhát chết."
Đợi hồi lâu, cũng không thấy có ai hưởng ứng lời ta nói, xoay người, chỉ thấy một đám tăng nhân ai ai cũng mặt trắng bệch, động tác lắc lắc đầu liên tục.
“A ~!" Khúc Lâm Uyên hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng cười: “Xem ra, những người khác cũng không đại nghĩa sâu rõ như đại sư đây!"
“Đã như vậy, thì đành phải để một mình bần tăng tới lĩnh tội rồi. Là bần tăng chọc giận Hầu gia trước, muốn giết muốn chém, muốn làm gì cũng được." Ta cười khổ rồi thở dài.
Trên mặt y lập tức hiện ra vẻ đắc ý, khóe môi khẽ nhếch, nét cười còn mang theo chút tà khí. Sau đó vươn tay ra, dùng cây quạt nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, hỏi: “Thế nào? Nhanh như vậy đã chịu thua rồi? Lấy tính mệnh người khác để uy hiếp ngươi, quả nhiên hữu hiệu. Trường Ly ơi Trường Ly, ngươi nói xem… bản Hầu gia nên dày vò ngươi như thế nào mới tốt đây?"
Ta đảo tròng mắt, có lòng tốt đề nghị rằng: “Không bằng lăng trì thử đi. Đem từng khối thịt trên người cắt bỏ, nhất định khá là thú vị."
“…" Nét cười dần nhạt.
Ta liếc y một cái, rồi nói tiếp: “Hay là, chém eo cũng không tồi. Có người nói sau khi chém eo, nhất thời chưa đoạn khí được, có thể nhìn tận mắt bản thân bị chém thành hai nửa."
“Ngươi…" Sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Ngũ ma phanh thây? Lột da? Rút gân?"
“Câm…"
“Thoáng cái đã chết rồi, không thú vị lắm? Ta biết rồi, thì ra Hầu gia thích nhân trệ a. Cái đó tuy rằng hơi phiền phức, cơ mà cũng có thể tiếp nhận được."
“Câm miệng!" Khúc Lâm Uyên bỗng nhiên rút một thanh trường kiếm từ bên cạnh ra, để thẳng ở cổ ta, nét mặt rất là dọa người.
“Hầu gia?" Ta nhíu mày, vẻ mặt vô tội.
“Nhân trệ phải không? Ta liền… như ngươi mong muốn!" Y cắn răng, nói với giọng căm hận, “Lam Yên, đầu tiên chặt bỏ tay phải của tên hòa thượng thối này."
Lời vừa dứt, lập tức có một bóng đen từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống.
Nam tử mặt không có chút tình cảm nào lạnh lùng lên tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Ta nâng mắt nhìn lại, nhưng chỉ thấy một tia sáng, rơi thẳng hướng về phía cánh tay phải của ta.
Giữa lúc hành động nhanh chóng ấy, chợt nghe có người hô lớn một câu ‘dừng tay’, kiếm thế ấy bèn chuyển, vẽ ra một đường thật dài trên mặt đất.
Ta cúi đầu nhìn tay phải vẫn còn không tổn hại gì, lại nhìn Khúc Lâm Uyên thần sắc quái dị, không hiểu ra sao.
Một tiếng vừa rồi ấy rõ ràng là do chính y hô, lúc này lại không có âm thanh gì, chỉ dùng đôi mắt gắt gao nhìn ta. Sắc mặt y cực kỳ khó coi, trên trán mơ hồ thấy vệt mồ hôi, trong mắt có ám quang lưu chuyển, đều là những nét mặt phức tạp.
Cách hồi lâu, ánh mắt y bỗng ảm đạm đi, tựa như trút hết khí lực ra, chỉ chậm chạp xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng thở dài: “Đi."
Sau đó, cũng không quay lại kiệu ngồi, cứ thế bước xuống núi.
Ta nhìn bóng lưng ấy dần đi xa, cau mày, hoang mang thấp giọng nói: “Lúc thì nói muốn phế tay phải ta, lúc thì nói cứu ta, đáy lòng y đến tột cùng là nghĩ thế nào? Chẳng lẽ… quả nhiên là tính tình vui giận bất thường?"
“Sư phụ…" Minh Tâm kéo ống tay áo ta, khẽ gọi.
Ta cúi đầu, lộ ra mỉm cười quen thuộc: “Sao thế?"
“Sư phụ đã sớm đoán được Hầu gia sẽ không chặt tay người sao?"
“Sao có thể? Vi sư cũng không quen thuộc lắm với Hầu gia, làm sao có thể hiểu thấu được lòng dạ của y?"
Minh Tâm khá kinh ngạc liếc ta, nói: “Lúc kiếm kia sắp chặt tới, sư phụ có chút sợ hãi nào không?"
Ta nhếch môi, cười rất chi là nhẹ nhàng.
“Minh Tâm, ngươi thấy… vi sư sẽ ngoan ngoãn để người ta chém sao?"
Hắn mở to mắt, không chớp mắt nhìn ta một hồi, lắc đầu.
Sau đó, một đám tăng nhân phía sau hắn, cũng chậm rãi… chậm rãi lắc đầu theo.
Tác giả :
Tùy Phong Phi