Đan Khí Thần Tôn

Chương 49: Linh hồn biến dị

Tây Vực Ngũ Hùng có 5 người giờ chỉ còn 1. Lão đại Mao Thiên Bác run sợ không nói nổi thành lời. Không phải Phong minh chủ cường đại mà là do bán tôn cảnh Mộ Dung Khuynh Thành đã ma hóa hoàn toàn. Thân thể của nàng còn cường hãn hơn cả thiên cấp binh khí. Ma Nhân Nhất tộc sau khi ma hóa thì sẽ hoàn toàn biến thể thành ma nhân. Thức hải của bọn họ tuy hơi nhỏ nhưng nếu họ phòng hộ chắc chắn đến chí tôn giả cũng khó lòng đột nhập. Cổ Ma Tộc đối với bọn họ lại là liều thuốc chí mạng. Rất nhiều ma nhân đã bị dân Cổ Ma thu phục tù đày linh hồn.

Ma nhân nhất tộc không ngờ lại có mặt nơi này. Bọn họ che giấu giờ mới lộ mặt. Lúc Mộ Dung Khuynh Thành ma hóa cũng là lúc thủ hạ của nàng cũng buông bỏ tất cả. Bọn họ vào là để thủ hộ cho Trấn Phong đội và để thu hồi Hắc Hỏa. Bọn họ không muốn lộ mặt không có nghĩa là bọn họ sợ lộ mặt. Trấn Phong đi một đường đến trước mặt của Mao Thiên Bác thì gầm gừ khó chịu.

- Tên khốn nạn nhà ngươi thừa nước đục thả câu khiến tên kia đang sống dở chết dở. Hắn có chuyện gì lão tử sẽ diệt tộc chó nhà ngươi.

- Lôi Trấn Phong, phải ta động thủ trước là ta không đúng nhưng ngươi cũng đã giết 4 người huynh đệ của ta. Ngươi làm sao ăn nói với các chí tôn giả nhân loại Thiên Linh Giới? Còn nữa đây rõ ràng là truyền thừa của nhân tộc Thiên Linh Giới tại sao ngươi lại mang vào ma nhân?

- Ha ha ha… ma nhân thì không phải nhân tộc hay sao? Ngươi muốn hại ta còn biện bạch? Ngươi có phải còn có tên là Bất Phá Thần Thuẫn Mao Bất Bại hay không?

- Phải. Chính là lão tử.

- Vậy để xem kiếm của ta mạnh hay thuẫn của ngươi vô kiên bất tồi! Thôn Thiên Nhất Trảm.

Nói xong là làm. Hỏa Long Thôn Thiên Kiếm lóe lên ba thuộc tính kim, lôi, hỏa như muốn hủy thiên diệt địa. Thôn Thiên Kiếm đúng là chỉ có 3 thuộc tính nhưng còn kèm theo bá khí và tính chất thôn phệ. Kiếm khí xé nát sóng âm thanh nhanh đến mức khó lòng tưởng tượng. Kiếm mới xuất thì tay kia của Phong đã vung lên chém luôn ba kiếm Nghịch Thiên Trảm. Phong phi kiếm lướt nhanh phía sau. Kiếm khi đi trước chém nát hư không tạo thành những vệt lôi điện rất tà dị.

Tốc độ xuất chiêu của Phong quá mức nhanh đến nỗi Mao Thiên Bác chỉ có thể khởi động giáp thuẫn ra chắn trước ngực. Chỉ trong nháy mắt bốn vệt kiếm đã xé nát 2 lá chắn từ khuỷu tay của Bác để lộ ra da thịt trắng hếu. Thôn Thiên Kiếm cách không bay trước, Phong lướt không khí bay theo sau. Tay phải cách không truyền vào linh khí tinh thuần. Thôn Thiên Kiếm đụng phải Mao Thiên Bác thì đánh văng hắn ra phía sau. Phong truy kích không buông một đường đưa kiếm chém lia lịa vào một điểm. Bác sau khi mất đi hai lá chắn từ khuỷu tay thì đưa hết linh lực về lại áo giáp. Hắn chỉ có thể gồng mình truyền linh khí vào áo giáp cố chống.

Trong đại sảnh gần 200 cường giả đưa mắt ra nhìn khi Phong dùng một kiếm đuổi lui Mao Thiên Bác. Kiếm của Phong cứ đâm chém một điểm áo giáp. Phong dùng 36 ngàn chiêu kiếm thế chém ra với tốc độ mắt thường không nhìn thấy. Khi Phong chém đến chiêu thứ 36001 thì áo giáp của Bác có một vết nứt. Vết nứt lan tỏa ra thì hắn đã bị Phong đánh nát đan điền. Bác cảm thấy bụng hơi đau thì chỉ thấy Phong lao xuyên qua người hắn.

Đầu tiên Phong dùng 4 trảm đánh nát 2 lá chắn của Bác, sau đó liên tục đánh vào một điểm với tốc độ siêu khủng bố. Rồi cuối cùng thành công đánh nát đan điền của Bác. Khi đan điền bị vỡ thì Bác đã không thể sử dụng linh khí. Chém thêm vài nhát thì linh khí của Bác đã không còn lại gì. Phong tiếp tục xoáy xuyên qua người của Bác. Đánh từ bụng xuyên qua lưng và rồi lao cả người xuyên qua. Tốc độ nhanh đến nỗi khi Phong lau vết máu rồi tra kiếm vào vỏ thì Bác mới biết bụng mình đã bị xuyên thủng một vết to. Nửa người tê liệt rồi thân thể bị nổ nát chỉ còn lại chiếc đầu lâu lăn lông lốc trợn mắt lên nhìn thân thể của mình đã thành thịt vụn rồi mắt hắn nhắm dần linh hồn bắt đầu rời thể.

Phong cũng không thèm nhìn lại. Chỉ cho một mồi lửa thì cả linh hồn của năm người Ngũ Hùng đã bị thiêu đốt thêm một lần nữa. Phong đứng thẳng như một tử thần hai tay giang rộng cầm hai kiếm. Phong quay người lại chỉ thẳng kiếm vào lão đại của Thiên Minh Thất Kiệt Kim Nhật Thành.

- Ngũ cẩu đã chết, giờ đến phiên các ngươi.

Giọng của Phong biến dị như có nhiều người lên tiếng cùng lúc cứ vang vọng âm u như ma gọi hồn người khiến Kim Nhật Thành là cường giả giết người như ngóe cũng phải giật mình run sợ. Phong nói được làm được. Không phải trước mặt bọn hắn đã có năm cường giả đỉnh tiêm võ thần cảnh chết rồi hay sao? Tại sao tên này lại cường đại như vậy? Hình như hắn đang dùng là thiêu đốt linh lực. Thiêu đốt linh lực như bạo nổ đan điền nhưng với liều lượng nhỏ hơn. Tu luyện giả chỉ sử dụng trong lúc nguy cấp để cứu mình một mạng. Hậu quả có thể sẽ bị là đan điền bị phá. Trấn Phong đội hiện giờ cũng có đến gần 20 người đan điền đã bị phá vì sử dụng thiêu đốt linh lực.

- Có phải ngươi đang dùng là thiêu đốt linh lực?

- Ha ha ha... biết sợ rồi sao. Linh lực ta có rất nhiều. Dùng mãi cũng không sợ bị mài chết nhưng số mạng của bảy người các ngươi thì lại khác.

Trong lúc Phong chuẩn bị xuất thủ thì trong hàng ngũ thuộc hạ có mấy mươi tên đứng dậy lên tiếng:

- Phong đại sư, thuộc hạ xin người hạ thủ lưu tình. Thiên Minh Thất Kiệt không ra tay quá nặng đối với chúng thuộc hạ. Nhiều người ở đây đã từng thụ ân của bọn họ. Nhìn thấy ân công vẫn lạc không ra tay cứu chúng thuộc hạ không làm nổi.

- Đúng đó Phong đại sư, xin người hạ thủ lưu tình. Ra ngoài bị những lão gia hỏa của Thiên Minh thành tra hỏi đại sư cũng không dễ ăn nói. Ngũ Hùng chết đã đành vì bọn họ tự làm tự chịu. Thiên Minh Thất Kiệt chỉ tham gia góp vui xin đại sư nương tay.

Phong nghe vậy thì quay phắt người lại. Mặt Phong giờ đã trắng ợt như người bệnh:

- Ha ha ha... bọn họ góp vui mà huynh đệ nằm la liệt, kẻ gãy tay người cụt chân còn bị phá nát đan điền. Các ngươi nói ta làm sao có thể hạ thủ lưu tình?

- Phong đại sư, bọn họ ra tay nhẹ chỉ cầm chân đám thuộc hạ. Tuy cũng có tội nhưng không đáng chết!

Không phải một người lên tiếng mà rất nhiều người nhao nhao. Lão đại của Thất Kiệt thấy vậy thì cũng dõng dạc:

- Phong đại sư, Lôi gia tam thiếu. Ta không biết ngươi thật sự là ai nhưng chúng ta dám làm dám chịu. Ta thấy các ngươi đông người vây đánh Ngũ Hùng thì tham gia. Chúng ta cũng không đánh ai gãy chân cụt tay. Người nào kiệt sức thì bọn ta cũng chỉ đến là thôi không lạm sát kẻ vô tội. Ngươi nổi danh như cồn che hết vinh quang bao đời nay của bọn ta, lão tử không phục muốn cùng ngươi lãnh giáo. Tới đây đi!

- Ha ha ha... Không hổ là Thiên Minh Thất Kiệt. Quả là dám làm dám chịu. Được! Thuộc hạ của tên kia thì cũng là thuộc hạ của ta. Huynh đệ của ngươi ta có thể tha nhưng ngươi thân là lão đại đang lúc dầu sôi lửa bỏng lại không phân rõ trắng đen còn ra tay ngăn cản người của ta dẫn đến có người tay gãy chân cụt, còn có người bị phá nát đan điền. Ngươi đỡ ta một chiêu, sống được thì ta bỏ qua. Nếu lỡ mất mạng thì kể như ngươi xấu số!

- Ha ha ha... Ta cũng muốn cùng Phong đại sư đánh một trận thống khoái. Ta thân là Thần Chùy vô địch nhưng bao năm nay không phá nổi phòng thủ của Mao Thiên Bác. Ta vào đây để cùng hắn tranh phong. Hôm nay hắn đã chết dưới tay ngươi. Nếu ta không cùng ngươi phân cao thấp đời này của ta sẽ hối tiếc không thôi! Đến đây đi. Một chiêu định thắng bại.

Nói vừa dứt thì hai chùy của Kim Nhật Thành đập xuống nền đất tạo thành những sóng âm rền vang giữ dội. Trong sơn động này đã được bày kết giới cấp chí tôn cảnh bằng không chiến đấu bao lâu nay đã đánh sụp cả sơn động này. Kim chùy của Kim Nhật Thành có sức mạnh như có thể đánh nát một quả núi. Phong hưng phấn cười ha hả. Tiếng cười của kẻ khát máu lạnh nhạt vô tình.

- Sảng khoái! Ta dành một chiêu này để tranh phong cùng tên kia. Ngươi là người đầu tiên nếm thử.

Nói xong Phong tra Hồ Điệp Kiếm vào vỏ bên hông trái. Tay trái đưa lên vuốt Thôn Thiên Kiếm. Tay của Phong vuốt đến đâu thì ba thuộc tính lôi, kim, hỏa tràn ngập lưỡi kiếm đến đó. Toàn thân Thôn Thiên Kiếm nổ lách tách những tiếng lôi hỏa phá nát không khí. Sức nóng khủng bố lan tỏa ra cả một sơn động. Mọi người đều thầm sợ hãi không tự chủ được lui lại phía sau.

- Thôn Thiên Nghịch Trảm!

Phong nói xong vung kiếm lên từ trên đỉnh đầu hai tay bổ xuống. Kiếm khí xé gió cắt rất nhanh bay về phía Kim Nhật Thành. Thành cũng không e sợ dùng song chùy múa tít rồi đập mạnh xuống đất. Một làn sóng đất đá nổi lên cuồn cuộn như bao trùm cả một sơn động. Khi hai lực lượng va chạm thì sóng đất bị kiếm khí cắt ra làm đôi nhưng vẫn tiếp tục lao về phía Phong. Kiếm khí của Phong được đà vẫn tiếp tục lao tới phía trước. Kim Nhật Thành giơ chùy lên đón đỡ. “Bùm" một tiếng kiếm khí chém nát hư không va chạm song chùy hất bay Kim Nhật Thành ra xa. Hắn ọe một vũng máu tươi phải lập tức thiêu đốt linh lực trấp áp.

Phong cũng bị làn sóng đất đá tiếp cận muốn vùi lấp Phong. 72 chiêu 48 thế Long Biên Kiếm Pháp rất nhanh được đánh ra tụ vào một điểm xuyên thủng làn sóng. Phong lao qua làn sóng để phi kiếm bay trước Phong bay sau. Rất nhanh chuẩn bị tiếp cận Kim Nhật Thành. Kim Nhật Thành đã nhìn ra kiếm chiêu của Phong rất cường đại. Chỉ thủ không công thì sẽ bị phá nát phòng thủ nhưng trong lúc này ngoài Phòng thủ ra hắn đã hết cách. Cái gương của Mao Thiên Bác vẫn còn đó coi bộ lần này hắn cũng không thoát khỏi số mệnh.

Trong lúc nguy cấp 6 binh khí từ đằng sau Kim Nhật Thành đánh lên cản Phong lại. Lão nhị Thiên Minh Thất Kiệt, Vân Long Thái lao lên chắn trước:

- Phong đại sư một chiêu định thắng bại. Chúng ta thua. Tùy ngươi sử lý. Nếu muốn giết vậy để lão nhị ta làm ma chết thế cho đại ca!

- Nhị ca, thua là thua. Nếu để chết để ta chết thế.

Thiên Minh Thất Kiệt tình như thủ túc. Tuy bọn họ không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng cũng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Lời nói của cường giả không thể nuốt. Cường giả có uy vọng của cường giả. Lão đại dậm chân tức giận:

- Đủ rồi. Ta làm ta chịu. Phong đại sư. Ta đã thua không còn gì để nói. Sống chết mặc ngươi sử lý.

- Ha ha ha... Quả nhiên không hổ là Thất Kiệt, sau này các người sẽ đổi thành Thiên Minh Lục Kiệt vậy ha ha ha!!!

Các cường giả có mặt lòng nặng trịch. Không ai dám cản Phong. Tay Phong cầm Thôn Thiên Kiếm đang rực lửa đỏ hồng thiêu đốt không khí xung quanh thân kiếm, tạo ra những tiếng nổ lách tách. Mỗi bước chân của hắn đều tạo ra cho người khác cảm giác ớn lạnh của tử thần. Trong lúc Thất Kiệt đang phân vân giữa mạng sống và danh dự nên giữ lại thứ gì thì một giọng nói tức giận vang vọng cả sơn động. Người lên tiếng lại là Phong nhưng giọng nói lại như người bình thường:

- Lôi Trấn Phong, ngươi nháo đủ chưa? Ngoan ngoãn vào lại trong thức hải cho ta!

Phong đứng khựng người lại như có người níu kéo hắn. Giọng nói khàn khàn âm u như sợ hãi hô lớn:

- Để lão tử chơi thêm một lát. Bọn họ phải bị trừng trị.

- Trị cái đầu của ngươi! Ngươi giết người ta mặc kệ nhưng ngươi đối sử với Điệp nhi và Long nhi như vậy ta sẽ không tha cho ngươi!

- Aaa... Trấn Phong ngươi... ngươi kiếm ý này là bất diệt chi ý… đừng ... bắt ta vào...

Nói xong thì Phong chống kiếm khụy gối thở dốc. Khuynh Thành, Nhã Lan nghe vậy thì lao tới đứng cạnh Phong nâng hắn dậy. Phong nhìn hai nàng mỉm cười:

- Ta không sao, đã để mọi người lo lắng.

Giọng của Phong ấm áp gật đầu. Hít sâu một cái rồi đứng dậy nhìn Thất Kiệt.

- Một chiêu định thắng bại, sống được thì ta bỏ qua. Ngươi đã đỡ được ta cũng không muốn giây dưa.

Nói xong Phong quay lại đội ngũ kiểm tra thương thế của cô nàng Lôi Trấn Phương. Thấy nàng không bị gì Phong yên tâm hơn nhiều. Quay sang phía Độc Cô Kiếm:

- Báo cáo thương thế lần này cho ta!

- Phong minh chủ? Vừa nãy ngài.

Phong quay sang nhìn hướng của Tây Vực Ngũ Hùng. Lão nhị thi cốt vô tồn. Phong hất hàm chỉ hướng tro tàn của lão nhị.

- Tại vì hắn. Ta bị phân tâm chia ra hai thể linh hồn. Lúc đó ta rất muốn giết người nên một nửa kia của ta có ma tính rất nặng. Cũng may ta đè lại được hắn kịp thời. Nhưng cũng thụ thương không nhỏ.

Nhất tâm nhị dụng là cảnh giới của luyện khí, luyện dược và trận pháp sư. Rất nhiều người đều có thể nhất tâm nhị dụng nhưng chia linh hồn thể có một cá tính riêng biệt thì phải là tên biến thái như thế nào? Giải thích này được mọi người đều gật gù chấp nhận nhưng riêng Phong thì đã biết chủ nhân của cơ thể cũ tức Lôi gia tam thiếu đã trở thành một phần của linh hồn của hắn. Lê Trấn Phong là bản thể nhưng Lôi Trấn Phong vẫn tồn tại trong thức hải của Phong. Sắp tới hắn sẽ phải trò chuyện cùng tên kia rồi. Phong biết hết những gì chủ nhân cũ đã làm nhưng không thể ra được. Cuối cùng cũng phải để Phượng nhi chỉ huy mới có thể rời khỏi.

Người bình thường khó biết được trong não mình đang sảy ra những gì. Phong cũng chỉ có thể biết được khi hắn dùng linh thể vào trong thức hải. Thời gian còn lại thức hải của Phong do các thần binh và tất nhiên là tên chủ nhân cũ Lôi Trấn Phong thật sự đang tồn tại. Nhưng vì sao hai vị sư phụ không báo trước cho Phong biết? Phong cũng đang bối rối muốn vào trong xem thử nhưng sự việc ở đây không thể bỏ bê. Tên kia chỉ biết giết người chứ không thèm cứu người.

Phong dùng hấp lực thu 5 giới chỉ của Ngũ Hùng. Xóa đi lạc ấn linh hồn còn sót lại của bọn họ. Lần ra được 7 viên Hồi Sinh Đan. Ngũ Hùng không hổ là những cường giả đã thành danh lâu năm. Giới chỉ của bọn họ có đẳng cấp thánh cảnh. Không gian rất rộng. Bên trong lại có rất nhiều thiên cấp giới chỉ, trung cấp giới chỉ. Phong cũng hứng thú chia lại bốn cái cho bốn người Nhã Lan, Khuynh Thành, Độc Cô Kiếm, Nạp Lan Hành Cơ. Lôi Trấn Gia nhìn coi bộ tiếc nuối nhưng hắn không phải là thủ lĩnh. Tài bảo có hạn Phong nhìn Gia nháy mắt. Sau này còn bắt được thánh cấp giới chỉ dĩ nhiên sẽ có phần của Gia.

Phong kiểm tra thương thế của từng cường giả một xong thì yêm tâm rất nhiều. Lão đại Thiên Minh Thất Kiệt đi đến hòa hoãn chắp tay cung kính:

- Phong đại sư, ở đây ta có 5 viên Hồi Sinh Đan. Coi như chúng ta bù đắp vì nhất thời lầm lỡ. Chúng ta cũng không thể ngờ trước bọn Ngũ Hùng sẽ triệt để muốn hại ngươi như vậy. Coi như lão Thành ta hồ đồ nhất thời suýt gây ra họa lớn. Thủ hạ của Tây Vực Ngũ Hùng chúng ta tạm thời thu giữ. Phong đại sư nói sao?

Phong cũng không khách sáo. Có tiền dễ nói chuyện. Thủ hạ của Phong bị thương cũng không nhỏ. Thu luôn 5 viên Hồi Sinh Đan:

- Thành giao. Chúng ta hiện giờ không ai nợ ai. Khi nào ra ngoài còn phiền Thành huynh kể lại đầu đuôi câu truyện.

- Được. Thiên Minh Thất Kiệt bọn ta sẽ theo đúng những gì mắt thấy tai thuật lại. Nhưng Tam đại Mao lão của Mao gia cũng không phải những người dễ nói chuyện. Đại sư tốt nhất phải có chuẩn bị tâm lý.

- Đa tạ. Ba lão chí tôn giả đó ta tự có cách lo liệu. Muốn bắt Lôi Trấn Phong ta đền mạng cho bọn hắn là không thể nào. Chí tôn giả dạy bọn tiểu bối của hắn vô lại như vậy liệu có xứng làm những tiền bối để ta tôn kính hay sao? Hừ!

Mọi người nghe được thì run rẩy. Đó là chí tôn giả đó đồ ngu. Bọn họ tuy đã thành danh từ lâu nhưng cũng không chắc có thể trở thành chí tôn giả. Phá thần thành tôn đâu phải dễ dàng như vậy. Khi nọi người còn đang rung động thì một vị võ thần cảnh ma thú đứng dậy ồm ồm sang sảng.

- Chúng ta vào đây là để thu hồi lại đồ vật của bổn tộc. Người nào dám động đến cô gia của Mộ Dung gia chúng ta sẽ không tha cho kẻ đó. Kể cả chí tôn giả cũng đừng hòng động đến Phong minh chủ!

Vị cường giả này bị Cửu Ma tù đày linh hồn bao năm, may được Phong cứu. Lại còn được Phong tặng rất nhiều tinh thần đan khiến tâm trí hắn dần dần hồi phục lại và còn cường đại hơn xưa. Phong đối với những người khác chỉ là trận pháp sư nhưng đối với Ma Nhân nhất tộc lại là người quan trọng phi thường. Có Phong làm hậu thuẫn, Ma Nhân nhất tộc có thể tu luyện đề thăng cảnh giới vô ưu vô tư vì Phong là nguồn cung cấp tinh thần đan liên miên bất tận. Tin tức Phong minh chủ qua lại cùng Mộ Dung Khuynh Thành và tặng thần dược đối với cao tầng Mộ Dung gia đã được công bố. Mặc dù Mộ Dung gia chưa lên tiếng nhưng đi đâu để kiếm một con rể bảo bối khác như Lôi Trấn Phong chứ.

Mộ Dung Khuynh Thành mặc dù đã 2000 tuổi nhưng những ngày tu luyện buồn tẻ và gánh nặng của gia tộc đã khiến nàng chán ghét cuộc sống này. Nếu không có Phong tạo cho nàng cảm giác ấm áp, có lẽ giờ này nàng vẫn còn hiu quạnh trong Hỏa Linh Hải. Lúc đầu nàng chỉ muốn vui đùa cùng Phong vì tò mò vì sự bí ẩn của hắn, nhưng đùa với lửa thì nàng cũng bị sự tinh nghịch của Phong đốt cháy trái tim. Nàng đã thật sư coi Phong như người chồng tương lai. Lại yêu Phong đến mức chấm nhận làm vợ lẽ. Đối với một thiên chi kiêu nữ như nàng điều này rất khó sảy ra. Mọi người ở đây cũng nhìn ra được vấn đề. Ma Nhân nhất tộc không phải một tộc yếu kém. Thần Thạch chi địa là nơi xuất hiện nhân tài kiệt xuất. Lần nào bọn họ chả đè hai phe Cổ Ma và Nhân loại Thiên Linh Giới một đầu? Hậu thuẫn của Lôi Trấn Phong đâu chỉ có tam đại gia tộc của Đấu Linh và Trận Môn!

Độc Cô Kiếm rất nhanh đưa ra số lượng bị thương. Bị phá nát đan điền có tất cả 19 người. Hơn một nửa là bị người của Ngũ Hùng đánh phá. Những người chân cụt tay gãy đã được linh khí sung túc bồi bổ tích huyết trọng sinh lại. Sinh tử chi cảnh của võ thánh cảnh khá cường đại không thua kém thể tu luyện huyết cảnh.

Phong an ủi những người đan điền đã bị phá nát. Hứa sẽ tặng tụ linh quyển trục và bồi thường xứng đáng, mua cho bọn họ Hồi Sinh Đan tạo lại đan điền. Dùng cảnh giới xuất thần cảnh giúp bọn họ tu luyện lại. Các phe khác đã di chuyển xuống dưới. Phong cũng không trần trừ thêm nữa, việc ở trong thức hải tạm thời để cho Phượng nhi lo. Rời bỏ thức hải trong khi thiên hỏa vẫn đang thiêu đốt Cổ Ma khiến Phong không mấy yên tâm. Phong cảm thấy được tinh thần đang suy yếu khi bị Cổ Ma tộc gặm nhắm tinh thần lực trong thức hải của mình. Linh vật trong thức hải của Phong đại diện cho linh hồn của Phong. Linh hồn của Phong bị suy yếu có thể bằng mắt thường thấy được. Mặt Phong bắt đầu tái nhợt nhưng đồng thời Phong cũng không muốn vì mình mà phải khiến mọi người mất đi cơ hội tầm bảo.

Phong dẫn dắt mọi người xuống dưới hầm. Trước cửa phòng để một bảng chữ lớn: “Truyền Thừa Bả Các". Đây là đại sảnh dẫn đến 8 cửa lớn. Ở giữa phòng có một truyền tống trận rất lớn. Tám góc có bày kết giới chỉ có thể từ trong đi ra không thể từ ngoài đi vào. Phong đứng đó ngắm nhìn thì bên trong kết giới Lạc Long Quân đã bước ra mặt tươi cười. Hắn đã có được cơ duyên không nhỏ. Quân bước tới đưa tay thủ lễ:

- Phong đại sư, ngươi đã xuống? Ở đây có rất nhiều truyền thừa. Ai cũng có thể học hỏi. Lĩnh ngộ được bao nhiêu thì tùy ở từng người. Lĩnh ngộ xong có thể theo truyền tống trận đi ra. Khi ra rồi thì không thể vào lại. Sau mỗi tấm cửa là truyền tống trận một chiều mà thôi.

Phong gật gù cảm tạ. Quay sang mọi người đang để mắt hưng phấn.

- Mọi người không cần lo cho ta. Hành Cơ tỷ tỷ sắp xếp trạm hồi phục ở đây. Chúng ta chiếm một góc. Không kể cường giả phe nào vào đây cũng được ngồi xuống khôi phục. Ta sẽ bày ra tụ linh trận cường đại giúp mọi người khôi phục lại linh lực. Tiếp nhận truyền thừa cũng tốn tinh thần lực không ít. Không nên quá sức. Mọi người nên nhớ, mỗi một cửa đều là truyền thừa khác nhau, nhưng ra rồi thì không thể vào lại. Mọi người cảm thấy còn lĩnh ngộ được tiếp thì cứ tiếp tục. Tinh tốt hơn số lượng nhiều. Rảnh rỗi thì mọi người bàn bạc cùng nhau tham ngộ. Nhớ các ngươi thích truyền thừa nào thì phải để dành đến cuối cùng. Các ngươi đi kiếm truyền thừa rồi đưa ra tài liệu cho những người cần nó. Các thủ lĩnh sắp xếp công việc hợp lý. Ta phải khôi phục một thời gian dài. Mọi người không cần lo cho ta.

Nhã Lan và Khuynh Thành còn muốn nói gì thì Phong đã cản lại. Bày xung quanh mình mấy tầng thủ hộ trận. Cường giả không dễ gì đánh vào. Làm xong phong bày ra 10 tụ linh trận cường đại đập nát hàng vạn linh thạch cực phẩm hóa linh khí tinh thuần cho mọi cường giả có thể hấp thu. Ai vào phải trả linh thạch. Tiền trả cũng không mắc, Phong chỉ lấy làm tượng chưng. Các cường giả thấy vậy thì cám ơn Phong đại sư rối rít. Phong mặc kệ tất cả không khách sáo lui vào hộ trận của mình ngồi xếp bằng nhắm mắt. Tĩnh tâm chui vào trong thức hải. Trước khi đi còn không quên căn dặn các thủ lĩnh đeo dây chuyền truyền tin vào. Có 15 cái từ lúc Thần Thạch chi địa Phong chia lại cho các thủ lĩnh đem ra sử dụng.

Trong thức hải Phượng nhi vẫn ném ra những quả cầu lửa. Đội ngũ Cổ Ma quỳ gối trước mặt Phượng Hoàng lửa đã lên đến hơn trăm người. Số lượng vẫn còn tăng. Ở một góc trong vòng bảo hộ của Phượng Hoàng một tên có hình hài giống Phong đang ôm hai thiếu nữ. Điệp nhi nức nở trong lòng Long nữ. Long nữ hình như đang rất giận dữ âm trầm không nói gì. Tên mặt trắng như bôi phấn gãi đầu luôn mồm xin lỗi. Phong đến trước mặt hắn thì hắn đứng lên cười hề hề.

- Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi chính là Lôi Trấn Phong?

Phong hỏi xong đi đến ôm hai nàng vào lòng an ủi. Phong biết tên mặt trắng này không phải kẻ thù của hắn. Âm trầm một hồi lâu Điệp nhi mới hết nức nở.

- Điệp nhi ngoan. Từ nay trở đi huynh sẽ không để hắn sử dụng muội như vậy nữa.

Nói xong rồi quay ra gắt lên:

- Ta hỏi ngươi có phải là Lôi Trấn Phong thực sự hay không?

Tên mặt trắng ngượng ngịu trả lời:

- Phải và không phải!

- Con mẹ nó phải là phải không phải thì không phải. Ngươi có bao nhiêu việc huỵch toẹt hết ra cho ta!

- Được được được để ta nói. Ta là Lôi Trấn Phong, nhưng cũng là Lê Trấn Phong và ngươi cũng vậy?

- Ngươi có biết nói tiếng người không tên mặt trắng!

- Ta đang nói tiếng người. Từ ngày ta bị con Hắc Phong Lang đánh xỉu tưởng rằng sắp chết thì ngươi nhập vào ta. Ta và ngươi đã hòa nhập thành một thể. Vì vậy tình cảm của ngươi đối với Trang Hà và cu Đạt và những người thân kiếp trước của ngươi cũng trở thành người thân của ta. Tình cảm của ta cũng hòa nhập với ngươi. Cuối cùng thì ta là họ Lê hay là họ Lôi ta cũng khó phân biệt ra được!

- Mẹ nó tên mặt trắng. Ngươi là ngươi, ta là ta. Ngươi nói rõ cho ta biết tại sao ngươi ở trong thức hải của ta mà ngươi không lên tiếng?

- Haizz... Ta làm sao biết. Từ trước đến nay ta vẫn là ta, và ta cũng là ngươi. Ngươi chính là ngươi. Ngươi còn chưa phát hiện thật ra tình cảm của ngươi đối với người của Lôi gia thì có khác nào tình cảm của ngươi đối với cha mẹ ngươi còn đang ở địa cầu. Ngươi yêu Nhã Lan, Khuynh Thành hai người có khác nào ngươi yêu Trang Hà. Kể cả ta cũng vậy. Cho đến ngày hôm nay nếu ngươi không cố ép chia linh hồn thể ra thì ta vẫn là ngươi và ngươi vẫn là ta!

- Linh hồn của hai chúng ta đã hòa thành một thể giờ đây bị chia ra?

- Con bà nó hình như là vậy.

- Con bà nó để cho ngươi nói sao!

- Con bà nó dĩ nhiên là để ta nói.

Điệp nhi tính tình còn trẻ con. Nàng bị sát khí khống chế nên sợ sệt khóc lóc nhưng nàng cũng là một thần binh, tính tình vô tư. Nhìn thấy hai người một đên một trắng mặt mũi y hệt nhau đang cãi lộn thì phì cười.

- Hai huynh có biết hai người các ngươi nói chuyện như vậy rất rùng rợn hay không? Như đang vừa soi gương vừa nói chuyện với chính mình vậy.

Phong và Phong nhìn nhau gãi đầu. Vòng qua vòng lại như một người đang soi ngương, làm những hành động y hệt nhau. Cuối cùng cả hai mới ngồi xuống cùng lúc lắc đầu:

- Thảm rồi.

Sau đó nhìn sang đối phương cùng lúc lên tiếng:

- Ngươi đừng bắt chước ta có được không? Ai bắt chước ngươi? Là ngươi bắt chước ta!

Nói xong lại quay sang phía khác lắc đầu. Phong bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể giải quyết vấn đề này. Linh hồn bị biến cố nên biến dị. Nhờ vậy Phong mới rõ thì ra Lôi Trấn Phong không chết, hai người đã hòa thành một thể giờ đây đã không thể tách rời khỏi nhau. Một phần của Phong đã biến thành người họ Lôi và ngược lại. Đã không còn phân rõ ai là họ Lôi ai là họ Lê nữa. Phong mở ra Thiên Hồn Địa Nhãn nhưng tên mặt trắng thì không làm được. Hắn cười hề hề gãi đầu:

- Hề hề, thì ra ngươi mới là bản thể. Thể nào ta cảm thấy yếu hơn ngươi.

- Con mẹ nó ngươi không thể dùng Thiên Địa Hồn Nhãn?

- Hình như là không thể. Ta chỉ có thể sử dụng vũ kỹ của ngươi, ta hình như là những gì đen tối nhất của ngươi. Là ham muốn, lòng căm thù của ngươi. Ta rất thích ta!

- Đừng có thích nhiều quá. Con người thì phải có đủ mọi mặt. Lòng ham muốn, ghen ghét mới làm cho ta giống như một con người. Ta không có những cảm giác đó thì sẽ bị yếu đuối. Ta muốn thu hồi chúng lại.

- Thôi đừng nhe. Ta còn chưa chơi đủ.

- Tên mặt trắng ngươi còn muốn chơi? Muốn chơi một trò này khác không?

- Trò gì?

- Về lại với bản thể.

Nói xong thì người bình thường đã ôm chặt tên mặt trắng. Rồi bám vai hắn kéo vào người mình. Linh hồn thể không có thân xác. Có thể hòa nhập vào cùng nhau. Tên kia chỉ kịp kêu “Đừng" thì đã biến mất tăm mất dạng. Phong xoay người không thấy hắn đâu nhắm mắt cảm nhận thì mới phát hiện ra mình đã nắm bắt thêm hai loại kiếm ý. Hủy diệt kiếm ý cửu tinh. Tên mặt trắng đã dùng kiếm ý này để đè Phong lại trong lúc hắn khống chế thân thể. Lúc Phong phá kết giớ từ thức hải để chui ra, trong lòng Phong lúc đó chỉ nghĩ đến làm sao có thể thủ hộ cho người nhà nên đã dùng ý chí vô kiên bất tồi không gì hủy diệt để phá kết giới. Vô tình đã tạo thêm một thuộc tính kiếm ý: Bất diệt kiếm ý.

Hủy diệt và bất diệt. Hủy diệt yếu hơn nên đã chịu nhường lại cơ thể. Phong hiện giờ đã chắc chắn hắn mới là bản thể. Phong tìm lại cảm giác khi chia ra bản thể. Lần mò một hồi cuối cùng mới tìm ra đúng cảm giác đó. Lúc đó Phong vì nóng lòng nên đã xé ra một mảnh linh hồn của mình. Tuy có đau đớn nhưng cũng chỉ hơi nhói lên một cái mà thôi. Lần này tìm lại cảm giác đó linh hồn thể nhói lên một cái tên mặt trắng lại xuất hiện. Hắn cười sặc sụa.

- Ta đã nói rồi mà, ngươi là ta, ta là ngươi. Bây giờ ngươi tin chưa?

- Được được được, kể như ta đúng hơn ta một lần. Đã không phân ta là ta hay ngươi là ngươi thì ngươi cũng đừng có lên mặt chứ. Ê... tên mặt trắng!!! Mẹ nó còn cười? Ê ê ê!!!

Tên mặt trắng ôm bụng cười lăn lốc. Tính cách của tên này vừa vô lại vừa vô duyên. Không coi ai ra gì cứ thế cười.

- Ngươi cười đủ chưa? Cười cái đéo gì mà lắm thế?

- Ta đang nghĩ ra một điều thú vị.

- Mẹ nó điều gì... chả lẽ lại cái việc đen tối?

Rồi cả hai cùng cười ngắt ngẻo như hai kẻ điên. Hồ Điệp, Long nữ trố mắt nhìn lắc đầu rồi mặc kệ hai người bỏ đi. Bọn họ đã không sao. Phong đứng nhìn tên mặt trắng hất hàm hỏi hắn.

- Ngươi có ý nghĩ giống như ta. Ý chí của ngươi là của ta.

- Phải. Nếu chúng ta có thể cướp đoạt thân thể của dân Cổ Ma Tộc không phải có thể lẻn vào doanh địa của chúng thám thính tình hình hay sao? Chỉ là làm sao lẻn vào?

- Mẹ nó, bắt đại một tên rồi đánh hắn bầm dập. Sau đó cướp đi thân thể của hắn, đoạt xá trọng sinh. Nhưng ta chỉ sợ nếu để ngươi đi làm nội gián không biết sau này ngươi còn muốn về lại với bản thể hay không?

- Ta cũng sợ điều đó. Ta rời xa thân xác, sẽ biến chuyển thành một người khác, có trải nghiệm khác. Tình cảm của ta cũng sẽ biến đổi. Sau này nếu khó lòng dung hợp lại với bản thể thì sao?

Hai người một đen một trắng nhìn nhau âm trầm suy nghĩ một lúc rồi đồng thanh:

- Vì an nguy của nhân loại Thiên Linh Giới. Có chết cũng không hối.

Hai người nói xong thì cười sảng khoái. Phong gật gù để lại tên mặt trắng ở lại thu xếp mọi việc trong thức hải. Nhìn thấy thức hải của mình hoa cỏ bị dẵm nát thì Phong chỉ có thể lắc đầu. Số lượng của dân Cổ Ma tộc linh hồn thể cũng không còn tăng nữa. Những tên nào có thể thanh tỉnh thì đã thanh tỉnh. Hỏa Long và Ngọc Châu không còn kiêng nể gì nữa khai hỏa hết cỡ. Thiên hỏa thiêu đốt các linh hồn thể thành tro tàn. Phong vỗ vai Phượng nhi an ủi nàng. Cô nương áo đỏ này chỉ gầm gừ không nói. Phong thấy thế thì khẽ hôn nhẹ nàng vào má.

- Đa tạ Phượng nhi.

- Hừ!

Phượng nhi từ trước đến giờ rất ít nói. Phong quay gót định đi thì Phượng nhi gọi với lại.

- Ta muốn ăn thần thạch.

Phong suy nghĩ một hồi. Đúng là như thế. Nàng từ trước đến giờ ăn rất ít tinh thần đan. So với người khác nàng chỉ ăn để góp vui. Nhưng số lượng linh khí nàng cần dùng đến lại rất khủng bố. Phong sao tiếc nàng việc này chứ.

- Phượng nhi cần bao nhiêu thì cứ lấy.

Nói rồi Phong trở ra ngoài. Phong tin tưởng nhất chính là bản thân hắn. Có tên mặt trắng ở đây Phong có thể yên tâm ra ngoài tầm bảo. Khi Phong mở mắt ra thì bên ngoài đã đại loạn. Các cường giả hưng phấn thảo luận về những phòng và những gì bọn họ hiểu biết được. Phong cũng không thèm để ý liền bước đi kiểm tra thương thế của thuộc hạ. 19 tên võ thánh cảnh dưới trướng Phong, phần đông đều là cường giả của người Lôi gia, Nạp Lan gia và người Độc Cô gia. Chỉ 5 người là người Vương gia đệ tử của Trận Môn. Bọn họ thấy Phong đến thì gật gù cảm tạ rối rít. Phong đã tặng bọn họ không ít dược liệu trị thương. Thương thế của bọn họ đã khá hơn rất nhiều.

Phong chìa tay đưa ra 19 viên Hồi Sinh Đan. Thu thập của Ngũ Hùng và được Thất Kiệt tặng đan dược Phong cũng không phải bù lỗ bao nhiêu.

- Các ngươi có thể phục dụng, sau đó vào trận pháp của ta tu luyện một lát. Có được đan điền rồi có thể đi nhận truyền thừa. Tuy cảnh giới của các ngươi không đủ nhưng nhận được truyền thừa cũng không cần đến cảnh giới quá cường đại. Ở đây còn có thêm 19 viên tinh thần đan địa giai cấp 9 đỉnh phong. Các ngươi trước khi vào nhận truyền thừa thì phục dụng, sẽ có công hiệu bồi bổ không tệ. Hy vọng có thể bù đắp phần nào đó cho các ngươi.

19 thuộc hạ theo Phong rưng rưng nước mắt. Bọn họ tưởng rằng chuyến đi này coi như là xong, nào ngờ có được minh chủ tốt còn có thể chiếu cố bọn họ. Tuy họ cũng biết không thể tranh đoạt tài bảo tiếp nhưng đội ngũ của họ còn rất đông. Phong minh chủ không đá họ ra một bên. Không tham gia tranh đoạt được vẫn có lương an ủi.

Phong vỗ về thuộc hạ một hồi rồi bước ra khỏi trận pháp. Các cường giả của các thế lực thấy Phong như vậy thì chỉ có thể lắc đầu. Sự cường đại của Phong không thể nghi ngờ còn trên cả võ thần cảnh đỉnh phong. Tuy bọn họ không nhìn ra cảnh giới của Phong vì Hắc Dung luôn luôn che giấu nhưng rõ ràng có thế sánh bằng bán tôn cảnh. [Truyện Đan Khí Thần Tôn được đăng chính thức tại T R U Y E N F U L L . V N, hãy truy cập vào website của chúng tôi để góp ý cho tác giả] Bọn họ làm sao biết được Phong vì 2 trận đánh vừa qua đã bị phản ngược không ít. Thứ nhất là tên mặt trắng đã dùng đó là thiêu đốt linh lực. Linh lực của Phong quá nhiều nhưng vì bị tên mặt trắng dùng hầu như là cạn kiệt nên hiện giờ Phong như bị rớt xuống cảnh giới của khai thiên cảnh. Những núi linh khí lúc trước to lù lù nhưng bây giờ lại thấp lè tè. Nhất là ba loại linh khí kim, hỏa, lôi thì ôi thôi thảm hại đã cạn kiệt. Ở trong đây linh khí rất loãng lại bị trận pháp trấn áp không dễ dàng gì có thể tu luyện lại cảnh giới lúc trước.
Phong đi lòng vòng quan sát trận văn. Thỉnh thoảng lại lóe lên cảm ngộ trận pháp. Dần dần Phong tìm thấy một số điểm mấu chốt. Thì ra ở đây chỉ có những ai có thể thành công lĩnh ngộ được trọn vẹn một truyền thừa thì truyền thừa đó sẽ tự đóng. Truyền thừa sẽ kết thúc sau đó, người khác sẽ không thể vào tiếp nhận. Trong lúc Phong nói chuyện cùng Lực Vương Kiếm Tôn đã được vị tiền bối này nhờ vả chọn truyền nhân cho bọn họ. Chỉ có truyền nhân của các chí tôn giả mới có thể tiếp nhận truyền thừa. Những người khác nhận được cảm ngộ cũng chỉ là một chút da lông mà thôi. Nhưng nếu bây giờ mọi người vào kết thúc truyền thừa sẽ gây lên phẫn nộ.

Phong thấy Nhã Lan từ truyền tống trận đi ra cùng Mộ Dung Khuynh Thành thì mỉm cười bước đến nắm tay hai nàng.

- Ca ca đã khỏe?

- Ừm, đỡ nhiều rồi. Lần này gặp họa nhưng lại gặt hái được lợi nhuận không nhỏ. Ta không hối hận chút nào. Các thuộc hạ cũng không ai bị chết. Đó là điều đáng mừng rồi. Hai nàng khi nào thì sẽ đi vào tiếp nhận truyền thừa?

Nhã Lan và Khuynh Thành nháy mắt nhìn Phong mỉm cười:

- Khi nào huynh cho phép thì vào!

- Ha ha ha... mọi người khác cũng hiểu vậy sao?

- Phải. Bọn họ rất nhanh đã nhìn ra điểm mấu chốt của việc tiếp nhận truyền thừa. Dùng thời gian này tìm hiểu những cảm ngộ khác.

- Ừm ta cũng yên tâm. Cứ theo kế hoạch đã định đi. Trong kia bọn họ đang làm gì?

- Ca ca chưa vào? Tuy muội chưa đi hết nhưng trong mỗi phòng đều có những bức tượng, những bức tranh hay quyển trục để lại. Tu luyện giả có thể vào để tham khảo nhằm nâng lên trình độ của mình. Trong tất cả các phòng hình như khó luyện nhất vẫn là phòng của quyền vương. Chỉ có mấy tên Thiên Minh Thất Kiệt là hưng phấn ở trong đó rất lâu rồi vẫn chưa ra.

- Ha ha ha... bọn họ dùng là binh khí nặng, đối với quyền pháp có điểm tương đồng rất lớn. Các nàng tận dụng thời gian ở đây đi. Tìm hiểu các truyền thừa khác đối với hai nàng cũng có điểm tốt. Ta ở ngoài này tìm thêm chút cảm ngộ. Đợi cho tất cả mọi người đã vào tiếp nhận xong truyền thừa chúng ta mới kiếm cửa ải tiếp theo.

Nói xong hai nàng để kệ Phong đi vòng quanh các góc của sơn động chép lại các loại trận văn. Vương Việt Linh hưng phấn chạy đến chỗ Phong chào hỏi:

- Phong đại sư, trong kia có truyền thừa của Trận Địa Minh tôn. Sao ngài không vào xem thử?

- Ha ha ha... các ngươi nóng lòng quá làm cái gì. Học trận pháp phải học từ từ. Bên ngoài bao nhiêu trận văn các ngươi còn chưa học được. Vào đó sớm không phải hồ đồ hay sao?

Nghe đến đây bọn người Vương Việt Linh lập tức tím mặt. Bọn họ đúng là đã quá hồ đồ. Giờ hối tiếc cũng không kịp, nhưng truyền thừa của chí tôn giả bọn họ đã lĩnh ngộ được rất nhiều. Suy đi nghĩ lại chỉ có thể lắc đầu.

- Haizzz trong đó có tất cả 12 tấm trận đồ. Chúng ta xem đến tấm thứ 6 thì không tài nào hiểu được thêm nữa. Chúng ta đi trước lần đường trước Phong đại sư ngươi thôi.

- Việt Linh huynh xem được đến tấm thứ 6 cơ à? Ta chỉ có thể xem được đến tấm thứ 3 mà thôi. Các trận đồ như quyển trục cảm ngộ. Cứ truyền vào linh lực đem tinh thần thẩm thấu đều có thể đọc hiểu. Nhưng chỉ tiếc chúng ta đầu óc ngu muội không thể lĩnh ngộ được hết tất cả.

- Haizzz các ngươi có biết nếu chúng ta không thế lĩnh ngộ được hết tất cả thì sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn hay không? Chúng ta từ lúc vào trong này cũng đã mất 5-6 ngày. Ba ngày nay vẫn chưa ai tìm hiểu được điều gì thấu triệt. Ta nghĩ nếu không cẩn thận chúng ta bị giữ lại trong này thì khổ.

- Đúng ha... Phong đại sư, vậy có cần bàn bạc cùng các phe khác hay không?

- Vậy thì không cần. Để bọn họ tự tìm chúng ta đi.

Mấy người ở đây to nhỏ. Vương Việt Linh cũng bắt đầu căn dặn thuộc hạ nên đi tìm hiểu một vài phòng khác sau đó tận dụng thời gian còn lại để thẩm thấu truyền thừa bọn họ cần nhất. Không nên gấp rút. Vương Việt Linh hiểu hết 5 tấm trận đồ. Đọc đến tấm thứ 6 vẫn còn nhớ rất nhiều cảm ngộ thì đã vui vẻ hắn lên. Thiên phú của hắn coi như không tồi. Biết được đến như vậy cũng đủ rồi. Linh chắc chắn chỉ có Phong đại sự mới đủ tư cách nhận truyền thừa của Trận Địa Minh Tôn. Vào cho vui là chủ yếu. Việc của Linh không phải là vụ truyền thừa. Hắn đã được sư phụ giao phó phải thu lại tình cảnh ở đây để sau này làm bằng chứng chạy tội cho Phong sư thúc. Cũng chỉ có Vương Việt Linh mới biết Phong đại sư thật ra là sư thúc của hắn.

Cách chỗ của Phong không xa hai huynh đệ Trấn Quốc Trấn Gia đi đến cười ha hả. Bọn họ gặp được cảm ngộ không tồi. Bắt đầu ngứa tay. Thấy Phong cùng đám thủ hạ đang to nhỏ thì bước tới lớn tiếng:

- Tam đệ, chúng ta muốn khiêu chiến ngươi.

- Thôi đi. Ta mới bệnh xong còn chưa khỏe hẳn.

- Haizzz sợ cái gì cái tên này. Chúng ta không dùng linh lực, chỉ dùng chiêu thức đánh với đệ. Chúng ta biết quyền pháp của đệ không tồi. Hai người chúng ta vừa mới lĩnh ngộ xong truyền thừa của Man Lực Quyền Tôn ngứa nghề chịu không nổi nữa rồi. Tam đệ giúp chúng ta đi.

- Oái... Hai người các huynh muốn đánh người ốm hay sao?

Nói xong Phong không khách sáo dùng Tĩnh Vân Quyền xuất thủ lấy một đấu hai. Chiêu pháp biến hóa khôn lường. Trấn Gia, Trấn Quốc cũng chia nhau trái phải, trên dưới tấn công bằng quyền pháp với Phong không ngừng. Lập tức tỷ thí của ba người hấp dẫn các cường giả khác. Phong cũng tung chiêu vô tư đánh ra để ai nhận được gì thì nhận. Những người đã vào tiếp nhận truyền thừa của quyền vương thì lập tức hiểu ra vấn đề gật gù tự nhiên cũng hiểu ra được nhiều cảm ngộ mới.

Ba người vung chân vung tay một hồi thì dừng lại gật gù rồi bỏ đi uống rựu. Những người khác cũng chia ra từng nhóm nhỏ rủ nhau tỷ thí. Bọn họ không dùng linh khí chỉ dùng chiêu thức để tham khảo quyền pháp cùng đối phương. Có người lĩnh ngộ về kiếm thì đấu kiếm, lĩnh ngộ về đao pháp thì so đao.

Độc Cô Kiếm sau khi lòng vòng vài phòng thì đến gặp Phong xin lĩnh ngộ về kiếm. Phong đem hai loại thuộc tính về hủy diệt và bất diệt ra giảng dạy. Điều này khiến Kiếm phải hớn hở. Kiếm ý của Kiếm bỗng nhiên tăng lên một bậc nhưng Kiếm lĩnh ngộ ra thuộc tính kiếm ý không phải là hủy diệt mà là sát lục đạo. Sát khí của Kiếm rất nặng. Sát khí đã theo Kiếm từ khi Kiếm chọn theo kiếm đạo. Sau này Kiếm một mình một kiếm tung hoành ở các tuyệt địa. Lần nào cũng phải chém giết mở ra một đường máu, tắm trong huyết nhục của kẻ thù để tìm đường sống. Sát lục đạo mới là đạo của Kiếm.

Anh em Trấn Gia, Trấn Quốc cũng đến cùng Phong luận đạo. Cảm ngộ của Phong nói ra tuy có chút mơ hồ nhưng bọn họ lại có những nhận thức riêng. Có một số việc Phong không muốn truyền qua linh thạch. Phong không muốn cắt đứt dòng suy nghĩ của người nào. Phải để họ tự tìm ra cảm ngộ riêng của mình. Khi Phong nghĩ đến điều này thì bỗng chốc nghĩ ra điều gì.

Cảm nghĩ của riêng mình. Thập đại chí tôn mặc dù rất cường đại nhưng cũng phải thân vẫn đạo tiêu không thể bước vào vĩnh hằng chi cảnh. Mười người thì Phong chắc chắn đến 5 người đã không còn tồn tại. Viêm Đế vẫn lạc triệt để. Ba vị sư phụ chỉ còn lại tàn hồn. Sư phụ Trận Địa Minh tôn cũng không sống được bao lâu nữa. Lực Vương Kiếm Tôn thi cốt vô tồn. Thần Toán chí tôn đã mất tích trước khi chiến tranh Hỏa Linh Hải bắt đầu. Còn các người khác thì cả hai ngàn năm nay không xuất hiện trên cõi đời này nữa. Bọn họ có thể đào tạo ra hàng ngàn cường giả, nhưng sao họ lại không xuất hiện? Dùng mộ địa này để truyền cảm ngộ của mình? Phải chăng các vị tiền bối này đã gặp bình cảnh nên không muốn người khác bước theo lỗi lầm của mình? Vậy thử thách chí tôn ở đây không phải là tiếp nhận truyền thừa của bọn họ mà là phải đạp phá lỗi lầm của họ. Tìm ra lỗi lầm của họ để sửa đổi.

Phong dường như hiểu được ra điều gì nhưng Phong phải vào các phòng để kiếm chứng. Các cường giả ra vào liên tục giờ cũng là ngày thứ mười đã bước vào Chí Tôn Mộ địa. Phong cũng dần dần khôi phục lại thức hải của mình. Bắt được hơn 300 linh hồn Cổ Ma tộc nhân. Bọn họ sống là để báo thù. Thề đi theo Phong. Tên mặt trắng cuối cùng cũng chán chết muốn ra ngoài chơi nên hòa nhập cùng Phong. Tính cách của hắn vô lại hơn bản thể. Chỉ có khi nào cả hai phần linh hồn hòa hợp thì Phong mới trở thành Phong chân chính. Phong sau khi tách rời linh hồn của mình thì tự nhiên bắt đầu suy sét mọi việc từ nhiều khía cạnh bằng những tính cách khác nhau. Quan sát sự việc từ nhiều khía cạnh lại khiến Phong có thêm nhiều cảm ngộ về trận pháp mới. Phong bắt đầu cảm thấy ý nghĩa của Chí Tôn Mộ Địa này cuối cùng đã được tạo ra vì cái gì. Ngày qua ngày Phong vừa uống rựu ăn thịt vừa đi đi lại lại như một kẻ dạo chơi rất có tư thái của một tiên ông đạo cốt.

Những người khác thấy Phong ngồi xếp bằng không vào các phòng thì còn tưởng Phong bị Ngũ Hùng phá rối gây đến nội thương không nhỏ phải điều trị. Nhất là đám người Lạc Hồng nhị tộc thì mừng rỡ ra mặt. Chỉ riêng Lạc Long Quân thì tiếc hận. Hắn thân là đệ nhất cường giả của đợt này nhưng lại không thể hòa giải sự việc trước khi sảy ra chuyện. Hắn cũng không thể biết được Ngũ Hùng lại ngu xuẩn như vậy. Chỉ vì lòng tham nhất thời mà gây sự với một trận pháp sư cường đại có sức lĩnh ngộ nghịch thiên. Chỉ sợ truyền thừa lần này còn chưa thể kết thúc vì trong tất cả các phòng Quân vào, Quân cũng không thể nào phá giải được truyền thừa cuối cùng. Thu thập của Quân cũng không nhỏ nhưng lại không có cơ duyên phá giải ẩn số cuối cùng các chí tôn đã để lại.

Các cường giả sau khi biết được phần đông mọi người đã vào hết các phòng nhưng chưa ai phá giải hết được các bí ẩn thì bắt đầu lo sợ. Nếu không tiếp nhận được hết các truyền thừa, bọn họ sẽ bị vây ở trong đây cho đến khi chết mới thôi. Trong tất cả mọi người chỉ có Phong là vui vẻ uống rựu ăn thịt đi xem hết trận văn này đến trận văn khác. Xem đi xem lại nhiều lần như mỗi lần xem lại các trận văn thì đều có được cảm ngộ mới. Thời gian thấm thoát trôi qua. Mọi người đã ở trong Chí Tôn Mộ Địa được 20 ngày.

Lạc Long Bình, em gái của Lạc Long Quân thấy Phong cứ đi đi lại lại không màng gì đến truyền thừa của Trận Địa Minh Tôn thì lấy làm lạ. Nàng từ nhỏ đến lớn được nuôi dạy rất nghiêm khắc, không mấy khi được ra chơi. Hôm nay vào đây đối với nàng là một dịp để tu luyện học hỏi. Không ngờ có người có được cơ hội quý giá này lại không biết nắm lấy. Nàng chỉ lắc đầu nhìn Phong vài lần rồi đi vào phòng kế tiếp. Nàng đã đi hết tất cả các phòng chỉ còn phòng của Lực Vương Kiếm Tôn mà thôi. Khi thấy nàng vào phòng này thì Phong cười thầm dùng truyền âm với các thủ lĩnh của Đấu Linh: “Hành động!"

Khi Lạc Long Bình đi vào được một lát thì Lôi Trấn Phong cũng vào cùng. Theo Phong còn có mấy người Lôi gia và các thủ lĩnh. Đứng trước các quyển trục bọn họ truyền linh lực vào nhận lấy truyền thừa. Tốc độ của họ còn nhanh hơn Lạc Long Bình. Không mấy chốc mà nàng đã bị tất cả đuổi kịp. Chỉ riêng tên Lôi Trấn Phong là chậm chạp bám theo sau. Đến quyển thứ bảy thì Lạc Long Bình cảm thấy không thể tiếp nhận được hơn nữa. Còn các thủ lĩnh của tam đại gia tộc đều vượt qua nàng. Lôi Trấn Gia đọc đến quyển thứ 8 thì lắc đầu chịu thua. Lôi Trấn Quốc đọc đến quyển thứ 9 thì lắc đầu chịu thua. Các nữ cường cũng bét nhất đọc đến quyển thứ 9 mới thôi. Riêng cô nương áo trắng thì đọc đến quyển thứ mười như đang hiểu ra điều gì. Nàng đọc đi đọc lại mấy lần nhưng cuối cùng vẫn chịu thua. Bọn họ lần lượt cáo từ Phong rồi đi ra. Khi tất cả đã đi hết thì Phong vẫn còn đọc quyển thứ 6.

Lạc Long Bình thấy thế thì hơi suy nghĩ. Đại ca đã nói thiên phú lĩnh ngộ của Phong đại sư rất biến thái. Còn trên cả đại ca. Đối với một thiên kiêu chi tử tỷ năm mới xuất hiện như Lạc Long Quân mà phải nói điều đó không thể nghi ngờ rất có giá trị. Chưa tới 200 tuổi mà hắn đã bước vào bán tôn cảnh. Các chí tôn giả của Lạc Hồng nhị tộc đều đánh giá Lạc Long Quân sẽ trở thành chí tôn giả trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Lạc Long Bình rất rung động về sức lĩnh ngộ của những thủ lĩnh dưới trướng Phong. Những quyển trục này rất đặc biệt. Nếu người đọc không thể nhớ hết các quyển trước thì sẽ không thể tiếp tục đọc vì để có thể mở ra quyển kế tiếp là phải dùng những gì nhớ được của quyển trước để làm chìa khóa. Cảm ngộ là phải từ từ đúc kết lại. Hiện giờ bọn họ chỉ lo nhớ cho thật nhiều tài liệu sau đó đem đi nghiên cứu sau hoặc đem ra chép lại cho thế lực của mình làm bảo bối.

Khi nàng quan sát kỹ thì hình như tên Phong đại sư này cũng chả có gì đặc biệt. Hơi anh tuấn chút, giáng dấp đàn ông vì hắn lúc trước là một thể tu. Biết bày trận pháp, nhưng ngoài những cái đó ra nàng chưa thấy Phong có gì đặc biệt. Chỉ thấy hắn hay làm việc không giống ai. Không bao lâu Phong đã rờ đến quyển thứ bảy. Lạc Long Bình giật mình vì tưởng rằng với tốc độ của Phong sẽ không thể nào đọc quá quyển 6. Nhưng hắn vẫn chậm chạp đọc. Trong cùng thời gian nàng đã đọc đi đọc lại đến mấy mươi lần nhưng không tài nào nhớ hết được nội dung của quyển 7. Những tài liệu này không biết làm bằng chất liệu gì mà lại rút tinh thần lực với mức độ kinh khủng như vậy?

- Ê tên kia! Sao ngươi đọc chậm vậy?

- Hử, cô hỏi ta?

- Ở đây chỉ có ta và ngươi không hỏi ngươi thì hỏi ai?

- Làm sao ta biết. Lỡ cô muốn nói chuyện một mình thì sao?

- Hừ! Sao ngươi không đọc nhanh lên? Đọc chậm vậy thì có ích gì?

- Tại sao ta phải đọc nhanh? Mấy khi được chí tôn chỉ dạy. Không tận hưởng niềm vui còn đòi đọc nhanh để ra sớm làm gì?

- Nhưng ngươi đọc chậm vậy lỡ các nơi khác quyển trục bị người khác đọc hết rồi phá hủy thì sao?

- Cô vào đây bao ngày có ai phá đi chưa?

- ... Lúc trước bọn họ chưa phá không có nghĩa là sau này sẽ không phá? Còn có người tiếp nhận được truyền thừa trước ngươi thì sao, vậy là khỏi đọc!

- Haizzz... Ta thích vậy, cô đừng làm phiền ta!

- Ngươi...

Lạc Long Bình bĩu môi.

- Phong đại sư thì có gì đâu đặc biệt. Sao đại ca lại hết lời khen ngươi chứ?

Phong không quay lại nhìn Long Bình nhưng mỉm cười hòa hoãn. Lạc Long Quân rất hợp ý Phong. Dù là đối thủ hay bằng hữu như vậy cũng rất đáng để kết giao. Kính trọng đối thủ của mình đó là một việc làm sáng suốt. Phong từ từ đọc hết quyển bảy chuyển sang quyển tám. Lạc Long Bình thấy Phong mở được quyển tám ra thì run rẩy. Nàng đã cố tình cố nhồi nhét hết quyển bảy nhưng lúc nào cũng bị dựng lại ở một trang. Không cách nào tiến thêm một chút nào được. Nàng bắt đầu âm trầm ngồi xuống suy nghĩ. Tại sao tên kia lại có thể làm được mà nàng lại làm không được?

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua cuối cùng Phong gật gù đóng quyển thứ mười lại. Ngồi xuống xếp bằng bắt đầu suy nghĩ. Miệng cứ lẩm bẩm như đang nghĩ ngợi điều gì cao siêu lắm. Lạc Long Bình nhìn thấy vậy mà muốn phát cáu. Từ trước đến giờ nàng hỏi ai cái gì đâu người nào không trả lời nàng thích đáng. Không ai dám để mích lòng nhị đại tiểu thư của Lạc tộc. Nàng lại là em gái của tộc trưởng được cưng chiều từ nhỏ. Mặc dù nàng bị các trưởng bối bắt học hành rất nhiều nhưng nàng vẫn là một thiên kim của con nhà quyền quý bậc nhất Thiên Linh Thế Giới. Thanh niên tài tuấn theo đuổi nàng có thể xếp hàng dài đến cả ngàn dặm. Nhưng tên Phong trận sư này lại không dùng nửa con mắt ngó nàng. Đang lúc nàng tức tối thì Phong lại lên tiếng:

- Sao không đọc tiếp? Không nhớ sao?

- Hừ... ngươi cũng đang ngồi suy nghĩ như ta thôi. Khá hơn sao?

Như không để ý lời của nàng nói Phong tiếp:

- Quyển một đến quyển tám giảng về đạo lý của luyện bì cảnh đến xuất thần cảnh. Cô không có tinh thần lực cường đại nên chỉ có thể dừng ở quyển thứ 7 tức luyện thần cảnh mà thôi.

- Không thể nào? Ngươi nói vậy Lôi gia ngươi có đến cả chục tên xuất thần cảnh?

- Ha ha ha... chỉ có ta. Nhưng bọn họ cũng hiểu ra được chút đạo lý. Có thể học và nhớ được hết quyển chín. Là vấn đề và khúc mắc mà chí tôn giả đã nêu ra.

- Vậy còn quyển thứ 10?

- Quyển thứ 10 trống. Ta phải giải đáp vấn đề của quyển 9 đã nêu ra vào quyển 10 thì mới phá giải được phòng này. Chính thức tiếp nhận truyền thừa thực sự.

- Vậy vị cô nương áo trắng kia của ngươi. Lôi Nhã Lan đã có thể giải được một vài khúc mắc?

- Phải. Ta cũng giải thêm, nhưng điểm mấu chốt vẫn chưa thông. Ha ha ha... uống rựu. Ta có rựu thịt sẽ thông minh lên hơn.

Nói xong Phong ngồi bệt xuống bỏ thịt ra xé, đưa rựu ra uống. Lấy ra thêm một bầu mời Lạc Long Bình. Nàng chỉ lắc đầu ngơ ngác. Người ta vào đây để đọc quyển trục. Đọc cũng mất rất nhiều tinh thần lực, không đọc cũng bị rút tinh thần lực như điên lên. Không ai muốn ở trong này lâu vì ở trong phòng này thêm một khắc thì tinh thần lực sẽ bị rút đi thêm một khắc. Đến khi tình thần lực cạn kiệt thì sẽ trở thành người ngu si, cuối cùng cũng sẽ phải ra ngoài. Trong 20 ngày nay đâu phải đã không có người cố tình ngồi ì ở trong phòng. Đây cũng là lý do tại sao mọi người lại cố gắng đọc nhanh như vậy. Đến điểm mấu chốt không thể nhớ thêm thì có đọc bao nhiêu lần cũng không thể nhớ thêm được nữa. Vậy tốt hơn hết thì đọc đến khi nào không đủ trí óc tiếp thu nữa thì dừng.

- Cô chỉ đọc nhưng không chịu hiểu. Trưởng bối dạy cô cô có lắng nghe và cố hiểu hay không? Hay chỉ học vẹt rồi thôi?

- Dĩ nhiên là học để hiểu rồi!

Lạc Long Bình đứng phắt người tức tối. Chưa ai vặn vẹo nàng. Phong cũng chả màng cứ tiếp:

- Vậy sao cô vào đây học lại không chịu học để hiểu mà chỉ học vẹt?

- Hừ... tại bổn cô nương không cần thứ truyền thừa này.

- Ha ha ha... nếu từ đầu cô đã không cần thì vào đây làm gì? Nếu Lực Vương Kiếm Tôn đích thân dạy cô thì cô có dám nói cô không cần sự dạy bảo của tiền bối hay không?

- Ta dĩ nhiên sẽ kính trọng lão tiền bối. Dĩ nhiên sẽ cố học đàng hoàng.

- Haizz... Vậy sao cô đang có cơ hội lại không chịu học? Cô chỉ kính nể tiền bối bằng cái miệng mà thôi.

Và dường như hiểu ra thêm điều gì Phong cười lớn:

- Bằng cái miệng... thì ra là vậy. Giác quan của con người có mắt để nhìn, tai để nghe, mũi để ngửi, lưỡi để nếm, da thịt để cảm ứng. Người luyện thể cuối cùng cũng không thể bước qua 5 giác quan này. Trong tất cả các quá trình tu luyện chỉ tu luyện 8 cảnh giới: luyện bì, luyện thể lực, luyện kinh mạch, luyện tạng, luyện cốt, luyện huyết, luyện thần và cuối cùng là xuất thần, nhưng lại không nghĩ ra đến 5 giác quan này. Ha ha ha...

Nói xong Phong đứng dậy nốc hết rựu, nhai hết thịt rồi đi đến trước quyển thứ 10 bắt đầu đưa cảm ngộ của mình vào trong. Gian phòng lóe sáng lên và truyền tống Lạc Long Bình ra ngoài. Một lão già thân thể cường tráng xuất hiện trước mặt Phong cười ha hả rất sảng khoái.

- Tiểu tử giỏi. Lão Lực ta thật sự đố kỵ ba tên già kia ha ha ha... cũng may ta cũng tìm được truyền nhân của ta rồi. Ngươi đã chuẩn bị tinh thần tiếp nhận truyền thừa của ta chưa?

- Đệ tử Lôi Trấn Phong, bái kiến Lực Vương Kiếm Tôn.

- Ha ha ha... kiếm ý
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại