Dâm Thú Chi Quế Hoa
Chương 3
Sau khi Hàn Kính Tùng dùng toàn bộ khí lực rút mũi tên sắt ra, Hồng Mao Quái vật lập tức kêu rên lăn sang một góc khác.
Cho rằng quái vật có thể làm thức ăn, lại phát hiện bộ dạng quái vật này thực sự giống bộ dạng của người dân Trung Lục, Hàn Kính Tùng nhìn đống lửa đang cháy hừng hực trước mắt, nghĩ đến hình ảnh đem quái vật này lên giá nướng, cuối cùng cả người lạnh run lắc lắc đầu.
Nếu lớn lên giống con người, không biết có cái khí quan kia không? Hàn Kính Tùng giả bộ vô tình liếc nhìn quái vật đang nằm ở một bên ngao ngao ôm chân, quả nhiên thấy được cái căn khí quan ở khố gian của đối phương.
Thật hâm mộ……. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Hàn Kính Tùng, với hắn mà nói, đây là căn vĩ cụ ưu ưu tú nhất hơn hai mươi năm qua hắn từng thấy.
“Thật, không thật?"
Hàn Kính Tùng không dám tin, liền trực tiếp nhìn lại khố gian của quái vật, cuối cùng giật mình, tự ti đưa tay xuống hạ thân của quái vật.
Xúc cảm quen quen, tùy ý hắn vuốt ve mà chậm rãi phát sinh biến hóa, chứng minh cái căn vĩ cụ là thật.
“Ô……"
Hồng Mao Quái vật trơ mắt nhìn Hàn Kính Tùng sờ tới sờ lui nơi khố gian riêng tư của mình, lại không có ý tứ muốn tránh né, kì quái hơn, khi bị Hàn Kính Tùng sờ sờ, vết thương trên đùi giống như không còn đau nữa, khuôn mặt vừa thấy kì lạ vừa lộ ra vài phần biểu tình thoải mái không thích hợp.
Hồng Mao Quái vật buông cái tay đang che vết thương ra, dịch dịch cơ thể, đem đầu tiến lại gần Hàn Kính Tùng.
Hàn Kính Tùng vừa thấy một màu đỏ sậm bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, nhất thời lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng thu tay về, tuy rằng quái vật này lớn lên giống người, thế nhưng thấy cơ thể cao lớn cùng gương mặt lạnh lùng, làm sao không biết nó có thể không cắn người đâu?
Nhưng hắn lại có chút chậm, khi Hàn Kính Tùng nghĩ muốn cách quái vật một khoảng cách an toàn, đối phương lại nhanh hơn một chút, thò tay đem hắn kéo lại.
“Cô ngô……"
Hồng Mao Quái vật liếm liếm môi, bỗng nhiên đem cái tay Hàn Kính Tùng vừa dùng để sờ qua phía dưới của mình kéo tới miệng, nhẹ nhàng liếm láp, trong đôi mắt vàng kim bỗng hiện lên một tia cảm giác thích thú, kèm theo chút ôn nhu.
“Ngươi làm cái gì?"
Hàn Kính Tùng do dự một chút, không lập tức rút tay ra, bởi vì hắn cảm thấy khi bị quái vật này liếm như thế cũng có thể sinh ra cảm giác hưởng thụ.
Hồng Mao Quái vật vẫn tiếp tục liếm Hàn Kính Tùng, âm thanh từ cổ họng mỗi lúc một lớn, sắc mặt cũng bắt đầu hơi hơi đỏ lên, biểu tình thỏa mãn mang theo vài phần khát cầu, giống như biểu hiện bình thường của người trúng xuân dược.
Một lúc sau, Hồng Mao Quái vật mới nhả tay Hàn Kính Tùng ra, dịch người lại gần hắn thêm chút, đưa mũi ngửi ngửi hương vị trên người Hàn Kính Tùng.
Hàn Kính Tùng nhìn đối phương ngửi đến hăng say, trong nội tâm không khỏi có chút ngượng ngùng, mấy ngày này hắn vẫn chưa từng tắm rửa, trên người ngoại trừ mùi mốc, thối thật sự không có mùi hương đặc biệt có thể hấp dẫn người khác chăm chú ngửi.
“Uy, ngươi đến cùng muốn làm gì?"
Đối mặt với cử chỉ kì lạ của dị thú Bắc Lục, Hàn Kính Tùng có chút lo lắng, hắn đẩy đẩy Hồng Mao Quái vật cơ hồ muốn đem mũi cùng miệng dán lên trên người mình, hơi hơi nhíu mi, nghi hoặc cùng khó hiểu nhìn chằm chằm gương mặt có chút thất lạc của đối phương.
“Ngao ngô……"
Hồng Mao Quái vật thấp giọng nức nở, ánh mắt trầm xuống, nom qua có vẻ uể oải cùng bi thương, dùng sức nuốt nuốt cổ họng, giống như tiếc nuối thực vật đến tay mà không được ăn.
Thế nhưng y hiện tại đang bị thương, hơn nữa đối với nam nhân còn hung hãn hơn cả bản thân cảm thấy sợ hãi, đành phải yên lặng kéo lê cái chân bị thương chuẩn bị rời đi sơn động ấm áp không thuộc về mình.
Hàn Kính Tùng không biết vì cái gì Hồng Mao Quái vật trong phút trong liền trở nên u buồn, hắn nhìn đối phương tập tễnh tập tễnh, hành động thật sự gian nan, lại nghĩ đến chung quy đối phương bị cạm bẫy do mình thiết lập làm bị thương, nếu liền như thế mặc kệ y mang vết thương rời đi, cũng không biết có thể làm y bị chết đâu.
Trên Bắc Lục băng nguyên này, hắn tạm thời vẫn chưa phát hiện được sự tồn tại của đồng loại, Hàn Kính Tùng cảm giác bản thân thật sự tịch mịch cô độc, loại tịch mịch cô độc này đối với hắn mà nói thật khó có thể chịu đựng, cho nên khi nhìn đến gương mặt của Hồng Mao Quái vật có chút thân thiết, dứt khoát cầm cánh tay của đối phương kéo lại.
“Ở lại dưỡng thương cho tốt rồi hãy đi."
Tuy rằng đó là một gia khỏa chỉ biết ngao ngao ô ô, thế nhưng tốt xấu thì bộ dạng vẫn tương đối giống con người, chính mình trong thời điểm nhàm chán này nói chuyện một chút với y, nói vậy cũng có thể giải quyết sự tịch mịch. Hàn Kính Tùng ôm trong lòng tính toán, chân thành hi vọng có thể lưu lại Hồng Mao Quái vật.
Thế nhưng hắn lại không biết, hành động này của hắn lại khiến đối phương hoàn toàn hiểu lầm.
Hồng Mao Quái vật quay đầu, đôi mắt vàng kim lóe lóe ra ánh sáng nhu hòa, y ngốc ngốc nhìn gương mặt đầy nhiệt tình cùng chân thành của người đánh cá, vươn móng vuốt nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay đối phương, giống như trang nghiêm viết lên một ước thệ.
Nói là dưỡng thương, thế nhưng bên người Hàn Kính Tùng không có bất cứ một loại dược nào, cho nên hắn đành phải xé rách một mảnh áo, cẩn thận buộc lên miệng vết thương của Hồng Mao Quái vật.
Hắn suy đoán, gia khỏa này bộ dáng lớn như thế, hơn nữa trong thời tiết lạnh giá này vẫn dám trần truồng, như vậy miệng vết thương này đối với y cũng chẳng tính là cái gì. Thế nhưng trên thực tế, khi Hàn Kính Tùng thay Hồng Mao Quái vật băng bó lại miệng vết thương, đối phương kêu gào thật sự thê thảm.
“Ngao! ngô……"
Hồng Mao Quái vật đầy mặt ẩn nhẫn nhìn miệng vết thương được băng bó, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mềm mềm nằm trên thạch bích, dùng âm thanh đầy thống khổ nức nở để miêu tả sự bất lực cùng đau xót của chính mình.
Sau khi làm xong mọi thứ, Hàn Kính Tùng cảm giác bản thân có chút đói bụng, hắn lập tức đem đống cá chưa ăn hết đặt lên đống lửa để nướng, chuẩn bị lấp đầy cái bụng. Mà Hồng Mao Quái vật vốn đang theo thói quen ôm đầu gối ngồi một bên, ngốc ngốc lăng lăng nhìn chằm chằm Hàn Kính Tùng.
Thời điểm Hàn Kính Tùng nhìn cá nướng không tự chủ được nuốt nước miếng, hoàn toàn không chú ý đến gia khỏa đang nhìn chằm chằm chính mình cũng liền nuốt nước miếng.
Tuy rằng không có gia vị, thế nhưng một người quanh năm lấy việc đánh cá mà sống như Hàn Kính Tùng vẫn có thể đem cá nướng thành một món ngon. Không bao lâu, cá nướng liền chín, Hàn Kính Tùng đem cá nướng gỡ xuống, chính mình cầm một con, nghĩ nghĩ rồi đem một con khác đưa về phía Hồng Mao Quái vật.
“Đến đây, ăn đi."
“Ngô……"
Hồng Mao Quái vật vốn chịu đựng sự tra tấn của các loại thực vật xa lạ nên không dám dễ dàng ăn bất cứ thứ gì, y cẩn thận lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Hàn Kính Tùng.
“Thực sự không ăn?"
Ý tốt không được hồi đáp, Hàn Kính Tùng không kiên nhẫn, hắn cắn một miếng cá nướng cho bản thân tự tay nướng, hương vị vẫn nhạt thếch như trước, nhưng lúc này còn suy nghĩ như vậy làm cái gì đâu?
Lại một trận lắc đầu, Hồng Mao Quái vật quyết tâm không hề ăn bậy linh tinh.
“Hừ, không ăn thì ta lại được ăn nhiều thêm một chút."
Hàn Kính Tùng vốn đói bụng cũng không muốn làm người tốt thêm nữa, cầm cá nướng lên liền nhét vào miệng, mà lúc này, Hồng Mao Quái vậy ngồi một bên thấy hắn ăn ngon lành, đói càng thêm lợi hại, thế là cặp móng vuốt cũng vô thức lặng lẽ đưa lại gần, muốn lấy đi cá nướng bị Hàn Kính Tùng đặt một bên.
Một thanh âm nuốt nước miếng vang lên khiến Hàn Kính Tùng sinh ra cảnh giác, hắn quay đầu, lạnh lùng nhìn cái tay đã để lên trên con cá nướng, miệng liền phun ra một cái xương cá.
“Cầm ăn đi, đói là đói, còn thanh cao cái gì?
Hắn cho rằng Hồng Mao Quái vật ra vẻ thanh cao, kì thật đối phương chỉ là ăn vào đau bụng nên sợ, bất quá nhìn thấy Hàn Kính Tùng ăn xong cũng không bị gì, Hồng Mao Quái lúc này mới lại phồng lên dũng khí, ánh mắt cảm kích nhìn nhìn Hàn Kính Tùng, vội vàng đem cá nướng cầm lên, rồi mới đưa lên miệng cắn một miếng to, nhìn qua, quả thực giống như một người đã vài thập niên chưa từng được ăn no.
Thế nhưng được một lúc, Hồng Mao Quái vật vừa đem con cá ăn sạch sẽ liền cả người run rẩy té trên mặt đất ngao ngao rên rỉ, lập tức liền oa oa đem cá vừa ăn vào bụng toàn bộ đều phun ra.
Hàn Kính Tùng nhìn cảnh tượng ghê tởm, không khỏi cảm thán tiếc rẻ cá nướng hắn nướng a. Xem ra, cá nướng cũng không thể ăn, Hồng Mao Quái vật chà xát miệng chậm rãi ngồi dậy, sầu muộn nhìn Hàn Kính Tùng ăn như vậy ngon miệng, trong lòng thật sự là vô cùng ghen ghét.
Vì cái gì chính mình không thể ăn, ăn vào cái gì liền nôn, mà lúc này, thực vật duy nhất y có thể ăn được đã sớm bị y ăn sạch. Chẳng lẽ, cuối cùng y phải chết vì đói.
Hồng Mao Quái vật ưu thương phát ra một tiếng kêu khẽ, xoa xoa mặt, xuyên thấu qua khe hở của ngón tay lại lặng lẽ rình coi Hàn Kính Tùng. Đối phương bộ dạng nhìn thực tốt, làn da cũng thực trắng nõn, không biết….. Có thể hay không ăn thử một chút đâu?
Khi Hàn Kính Tùng ăn uống có chút no đủ, một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm khiến hắn không thể quay đầu qua nhìn.
Vừa chuyển đầu, hắn liền thấy Hồng Mao Quái vật đang thẳng tưng nhìn chằm chằm chính mình, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt, miệng còn thỉnh thoảng nhẹ nhàng táp táp một cái, nhìn y rõ ràng là như đang thấy đồ ăn ngon.
Hắn ý thức được nguy hiểm nào đó đang tiềm tàng, nhất thời nhướn mi, ra vẻ hung ác.
“Uy, ta cảnh cáo ngươi, ta không thể ăn!"
Hồng Mao Quái vật bị nhìn thấy tâm tư, sắc mặt biến hồng, nhanh chóng cúi đầu nhìn chằm chằm móng tay, làm bộ như mắt chưa từng đánh qua chủ ý xấu.
Trên thực tế, y đã quyết định, vì không để bản thân đói chết, cho dù người này đối với mình có ác ý, đợi đến tối, hắn cũng nhất định lặng lẽ ăn ăn đối phương.
Buổi tối tới rất nhanh, đặc biệt tại Bắc Lục, địa phương ngày ngắn đêm dài.
Hàn Kính Tùng tạm thời đối với tương lai phía trước không hề có kế hoạch cùng tính toán, chỉ có thể dành thời gian để ngủ, bởi vì chỉ có khi ngủ, hắn mới có thể từ trong mộng tốt xấu tưởng tượng ra lão bà cùng hài tử ấm áp trải qua sinh hoạt.
Tuy rằng hiện tại trong sơn động có nhiều hơn một quái vật đang bị thương, nhưng thấy đối phương vốn dĩ miệng cọp gan thỏ khiến Hàn Kính Tùng thả lỏng rất nhiều cảnh giác.
Hắn ném củi vào đống lửa cho cháy thêm to, đang muốn nằm xuống ngủ, lại thấy Hồng Mao Quái vật đang co quắp tại một bên, cách đống lửa xa xa, tuy rằng đối phương thân thể có chút lớn, lại khác với thường nhân, thế nhưng thời tiết lạnh lẽo cũng không phải nói chơi, hắn hảo tâm vẫy vẫy tay, khiến đối phương lại gần đây sưởi ấm.
Hồng Mao Quái vật cảnh giác liếc mắt nhìn Hàn Kính Tùng, chậm rì rì bò lại đây, gương mặt góc cạnh rõ ràng nhìn qua dưới ánh lửa rất có khí độ, Hàn Kính Tùng dù biết rõ ràng gia khỏa này cũng không khỏi cảm thán, quái vật này bộ dạng thật sự là khá tốt.
“Uy, ngươi đến cùng là cái thể loại gì a?" Hàn Kính Tùng cười hỏi.
Hồng Mao Quái vật đương nhiên sẽ không trả lời hắn, chỉ là cô ngô một tiếng theo thường lệ, rồi mới ngây dại ánh mắt nhìn hắn.
Y cũng không biết chính mình là cái gì, chỉ nhớ rõ khi lần đầu tiên y nhìn thấy thế giới này, phía sau y là một hố băng, có lẽ là từ trong hố băng này sinh ra.
Hàn Kính Tùng cũng nhìn ra gia khỏa này mơ hồ có thể hiểu những gì hắn nói, điều này làm cho hắn cảm thấy thực hưng phấn, hắn vốn dĩ tưởng rằng chính mình một người sẽ cô độc chết tại nơi băng tuyết này, nhưng giờ xem ra, chỉ cần đem quái vật này hảo hảo điều giáo một phen, nói không chừng sau này liền có thể trở thành bằng hữu của hắn đâu.
Hắn hưng phấn mà vỗ vỗ bả vai Hồng Mao Quái vật, chỉ cảm thấy da thịt đối phương có một loại bóng loáng hắn chưa từng được cảm thụ qua, loại trình độ bóng loáng nhẵn nhụi này chỉ sợ là Quế Hoa muội nhà bên cũng không có, tuy rằng nàng thật sự là một đại cô nương xinh đẹp trắng trẻo.
Nhưng mà Hồng Mao Quái vật trước mắt cũng không thể nói trắng, nếu nhìn bề ngoài, bộ dạng đối phương lưng hùm vai gấu, cao lớn khôi ngô, da thịt cũng không trắng nõn mềm mại mà lại là một màu mạch sắc khỏe mạnh, thế nhưng cảm xúc kia lại không giống của một thân thể tục tằng, cao lớn.
Thật sự là một cảm giác thoải mái, Hàn Kính Tùng không cẩn thận liền sờ soạng thêm vào cái, lại khiến Hồng Mao Quái vật bị sờ soạng cũng cảm thấy thực thoải mái, đối phương khẽ hừ nhẹ một tiếng, đuôi lông mày khẽ nhếch, đôi mắt vàng kim dần dần xuất hiện một tia mê ly nho nhỏ.
Hàn Kính Tùng bị đối phương dùng ánh mắt kì quái nhìn nhìn thì sửng sốt, lúc này mới ý thức được chính mình lại đi sờ soạng thân thể người cùng giới, nhanh chóng xấu hổ đem tay bỏ ra.
Chuyện gì vậy, gia khỏa này rõ ràng cũng là đàn ông, chính mình làm sao lại vừa sờ vừa vuốt ve y, lại còn nghĩ đến cảm giác giống như ở bên Quế Hoa muội muội.
End chương 3.
Cho rằng quái vật có thể làm thức ăn, lại phát hiện bộ dạng quái vật này thực sự giống bộ dạng của người dân Trung Lục, Hàn Kính Tùng nhìn đống lửa đang cháy hừng hực trước mắt, nghĩ đến hình ảnh đem quái vật này lên giá nướng, cuối cùng cả người lạnh run lắc lắc đầu.
Nếu lớn lên giống con người, không biết có cái khí quan kia không? Hàn Kính Tùng giả bộ vô tình liếc nhìn quái vật đang nằm ở một bên ngao ngao ôm chân, quả nhiên thấy được cái căn khí quan ở khố gian của đối phương.
Thật hâm mộ……. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Hàn Kính Tùng, với hắn mà nói, đây là căn vĩ cụ ưu ưu tú nhất hơn hai mươi năm qua hắn từng thấy.
“Thật, không thật?"
Hàn Kính Tùng không dám tin, liền trực tiếp nhìn lại khố gian của quái vật, cuối cùng giật mình, tự ti đưa tay xuống hạ thân của quái vật.
Xúc cảm quen quen, tùy ý hắn vuốt ve mà chậm rãi phát sinh biến hóa, chứng minh cái căn vĩ cụ là thật.
“Ô……"
Hồng Mao Quái vật trơ mắt nhìn Hàn Kính Tùng sờ tới sờ lui nơi khố gian riêng tư của mình, lại không có ý tứ muốn tránh né, kì quái hơn, khi bị Hàn Kính Tùng sờ sờ, vết thương trên đùi giống như không còn đau nữa, khuôn mặt vừa thấy kì lạ vừa lộ ra vài phần biểu tình thoải mái không thích hợp.
Hồng Mao Quái vật buông cái tay đang che vết thương ra, dịch dịch cơ thể, đem đầu tiến lại gần Hàn Kính Tùng.
Hàn Kính Tùng vừa thấy một màu đỏ sậm bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, nhất thời lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng thu tay về, tuy rằng quái vật này lớn lên giống người, thế nhưng thấy cơ thể cao lớn cùng gương mặt lạnh lùng, làm sao không biết nó có thể không cắn người đâu?
Nhưng hắn lại có chút chậm, khi Hàn Kính Tùng nghĩ muốn cách quái vật một khoảng cách an toàn, đối phương lại nhanh hơn một chút, thò tay đem hắn kéo lại.
“Cô ngô……"
Hồng Mao Quái vật liếm liếm môi, bỗng nhiên đem cái tay Hàn Kính Tùng vừa dùng để sờ qua phía dưới của mình kéo tới miệng, nhẹ nhàng liếm láp, trong đôi mắt vàng kim bỗng hiện lên một tia cảm giác thích thú, kèm theo chút ôn nhu.
“Ngươi làm cái gì?"
Hàn Kính Tùng do dự một chút, không lập tức rút tay ra, bởi vì hắn cảm thấy khi bị quái vật này liếm như thế cũng có thể sinh ra cảm giác hưởng thụ.
Hồng Mao Quái vật vẫn tiếp tục liếm Hàn Kính Tùng, âm thanh từ cổ họng mỗi lúc một lớn, sắc mặt cũng bắt đầu hơi hơi đỏ lên, biểu tình thỏa mãn mang theo vài phần khát cầu, giống như biểu hiện bình thường của người trúng xuân dược.
Một lúc sau, Hồng Mao Quái vật mới nhả tay Hàn Kính Tùng ra, dịch người lại gần hắn thêm chút, đưa mũi ngửi ngửi hương vị trên người Hàn Kính Tùng.
Hàn Kính Tùng nhìn đối phương ngửi đến hăng say, trong nội tâm không khỏi có chút ngượng ngùng, mấy ngày này hắn vẫn chưa từng tắm rửa, trên người ngoại trừ mùi mốc, thối thật sự không có mùi hương đặc biệt có thể hấp dẫn người khác chăm chú ngửi.
“Uy, ngươi đến cùng muốn làm gì?"
Đối mặt với cử chỉ kì lạ của dị thú Bắc Lục, Hàn Kính Tùng có chút lo lắng, hắn đẩy đẩy Hồng Mao Quái vật cơ hồ muốn đem mũi cùng miệng dán lên trên người mình, hơi hơi nhíu mi, nghi hoặc cùng khó hiểu nhìn chằm chằm gương mặt có chút thất lạc của đối phương.
“Ngao ngô……"
Hồng Mao Quái vật thấp giọng nức nở, ánh mắt trầm xuống, nom qua có vẻ uể oải cùng bi thương, dùng sức nuốt nuốt cổ họng, giống như tiếc nuối thực vật đến tay mà không được ăn.
Thế nhưng y hiện tại đang bị thương, hơn nữa đối với nam nhân còn hung hãn hơn cả bản thân cảm thấy sợ hãi, đành phải yên lặng kéo lê cái chân bị thương chuẩn bị rời đi sơn động ấm áp không thuộc về mình.
Hàn Kính Tùng không biết vì cái gì Hồng Mao Quái vật trong phút trong liền trở nên u buồn, hắn nhìn đối phương tập tễnh tập tễnh, hành động thật sự gian nan, lại nghĩ đến chung quy đối phương bị cạm bẫy do mình thiết lập làm bị thương, nếu liền như thế mặc kệ y mang vết thương rời đi, cũng không biết có thể làm y bị chết đâu.
Trên Bắc Lục băng nguyên này, hắn tạm thời vẫn chưa phát hiện được sự tồn tại của đồng loại, Hàn Kính Tùng cảm giác bản thân thật sự tịch mịch cô độc, loại tịch mịch cô độc này đối với hắn mà nói thật khó có thể chịu đựng, cho nên khi nhìn đến gương mặt của Hồng Mao Quái vật có chút thân thiết, dứt khoát cầm cánh tay của đối phương kéo lại.
“Ở lại dưỡng thương cho tốt rồi hãy đi."
Tuy rằng đó là một gia khỏa chỉ biết ngao ngao ô ô, thế nhưng tốt xấu thì bộ dạng vẫn tương đối giống con người, chính mình trong thời điểm nhàm chán này nói chuyện một chút với y, nói vậy cũng có thể giải quyết sự tịch mịch. Hàn Kính Tùng ôm trong lòng tính toán, chân thành hi vọng có thể lưu lại Hồng Mao Quái vật.
Thế nhưng hắn lại không biết, hành động này của hắn lại khiến đối phương hoàn toàn hiểu lầm.
Hồng Mao Quái vật quay đầu, đôi mắt vàng kim lóe lóe ra ánh sáng nhu hòa, y ngốc ngốc nhìn gương mặt đầy nhiệt tình cùng chân thành của người đánh cá, vươn móng vuốt nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay đối phương, giống như trang nghiêm viết lên một ước thệ.
Nói là dưỡng thương, thế nhưng bên người Hàn Kính Tùng không có bất cứ một loại dược nào, cho nên hắn đành phải xé rách một mảnh áo, cẩn thận buộc lên miệng vết thương của Hồng Mao Quái vật.
Hắn suy đoán, gia khỏa này bộ dáng lớn như thế, hơn nữa trong thời tiết lạnh giá này vẫn dám trần truồng, như vậy miệng vết thương này đối với y cũng chẳng tính là cái gì. Thế nhưng trên thực tế, khi Hàn Kính Tùng thay Hồng Mao Quái vật băng bó lại miệng vết thương, đối phương kêu gào thật sự thê thảm.
“Ngao! ngô……"
Hồng Mao Quái vật đầy mặt ẩn nhẫn nhìn miệng vết thương được băng bó, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mềm mềm nằm trên thạch bích, dùng âm thanh đầy thống khổ nức nở để miêu tả sự bất lực cùng đau xót của chính mình.
Sau khi làm xong mọi thứ, Hàn Kính Tùng cảm giác bản thân có chút đói bụng, hắn lập tức đem đống cá chưa ăn hết đặt lên đống lửa để nướng, chuẩn bị lấp đầy cái bụng. Mà Hồng Mao Quái vật vốn đang theo thói quen ôm đầu gối ngồi một bên, ngốc ngốc lăng lăng nhìn chằm chằm Hàn Kính Tùng.
Thời điểm Hàn Kính Tùng nhìn cá nướng không tự chủ được nuốt nước miếng, hoàn toàn không chú ý đến gia khỏa đang nhìn chằm chằm chính mình cũng liền nuốt nước miếng.
Tuy rằng không có gia vị, thế nhưng một người quanh năm lấy việc đánh cá mà sống như Hàn Kính Tùng vẫn có thể đem cá nướng thành một món ngon. Không bao lâu, cá nướng liền chín, Hàn Kính Tùng đem cá nướng gỡ xuống, chính mình cầm một con, nghĩ nghĩ rồi đem một con khác đưa về phía Hồng Mao Quái vật.
“Đến đây, ăn đi."
“Ngô……"
Hồng Mao Quái vật vốn chịu đựng sự tra tấn của các loại thực vật xa lạ nên không dám dễ dàng ăn bất cứ thứ gì, y cẩn thận lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Hàn Kính Tùng.
“Thực sự không ăn?"
Ý tốt không được hồi đáp, Hàn Kính Tùng không kiên nhẫn, hắn cắn một miếng cá nướng cho bản thân tự tay nướng, hương vị vẫn nhạt thếch như trước, nhưng lúc này còn suy nghĩ như vậy làm cái gì đâu?
Lại một trận lắc đầu, Hồng Mao Quái vật quyết tâm không hề ăn bậy linh tinh.
“Hừ, không ăn thì ta lại được ăn nhiều thêm một chút."
Hàn Kính Tùng vốn đói bụng cũng không muốn làm người tốt thêm nữa, cầm cá nướng lên liền nhét vào miệng, mà lúc này, Hồng Mao Quái vậy ngồi một bên thấy hắn ăn ngon lành, đói càng thêm lợi hại, thế là cặp móng vuốt cũng vô thức lặng lẽ đưa lại gần, muốn lấy đi cá nướng bị Hàn Kính Tùng đặt một bên.
Một thanh âm nuốt nước miếng vang lên khiến Hàn Kính Tùng sinh ra cảnh giác, hắn quay đầu, lạnh lùng nhìn cái tay đã để lên trên con cá nướng, miệng liền phun ra một cái xương cá.
“Cầm ăn đi, đói là đói, còn thanh cao cái gì?
Hắn cho rằng Hồng Mao Quái vật ra vẻ thanh cao, kì thật đối phương chỉ là ăn vào đau bụng nên sợ, bất quá nhìn thấy Hàn Kính Tùng ăn xong cũng không bị gì, Hồng Mao Quái lúc này mới lại phồng lên dũng khí, ánh mắt cảm kích nhìn nhìn Hàn Kính Tùng, vội vàng đem cá nướng cầm lên, rồi mới đưa lên miệng cắn một miếng to, nhìn qua, quả thực giống như một người đã vài thập niên chưa từng được ăn no.
Thế nhưng được một lúc, Hồng Mao Quái vật vừa đem con cá ăn sạch sẽ liền cả người run rẩy té trên mặt đất ngao ngao rên rỉ, lập tức liền oa oa đem cá vừa ăn vào bụng toàn bộ đều phun ra.
Hàn Kính Tùng nhìn cảnh tượng ghê tởm, không khỏi cảm thán tiếc rẻ cá nướng hắn nướng a. Xem ra, cá nướng cũng không thể ăn, Hồng Mao Quái vật chà xát miệng chậm rãi ngồi dậy, sầu muộn nhìn Hàn Kính Tùng ăn như vậy ngon miệng, trong lòng thật sự là vô cùng ghen ghét.
Vì cái gì chính mình không thể ăn, ăn vào cái gì liền nôn, mà lúc này, thực vật duy nhất y có thể ăn được đã sớm bị y ăn sạch. Chẳng lẽ, cuối cùng y phải chết vì đói.
Hồng Mao Quái vật ưu thương phát ra một tiếng kêu khẽ, xoa xoa mặt, xuyên thấu qua khe hở của ngón tay lại lặng lẽ rình coi Hàn Kính Tùng. Đối phương bộ dạng nhìn thực tốt, làn da cũng thực trắng nõn, không biết….. Có thể hay không ăn thử một chút đâu?
Khi Hàn Kính Tùng ăn uống có chút no đủ, một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm khiến hắn không thể quay đầu qua nhìn.
Vừa chuyển đầu, hắn liền thấy Hồng Mao Quái vật đang thẳng tưng nhìn chằm chằm chính mình, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt, miệng còn thỉnh thoảng nhẹ nhàng táp táp một cái, nhìn y rõ ràng là như đang thấy đồ ăn ngon.
Hắn ý thức được nguy hiểm nào đó đang tiềm tàng, nhất thời nhướn mi, ra vẻ hung ác.
“Uy, ta cảnh cáo ngươi, ta không thể ăn!"
Hồng Mao Quái vật bị nhìn thấy tâm tư, sắc mặt biến hồng, nhanh chóng cúi đầu nhìn chằm chằm móng tay, làm bộ như mắt chưa từng đánh qua chủ ý xấu.
Trên thực tế, y đã quyết định, vì không để bản thân đói chết, cho dù người này đối với mình có ác ý, đợi đến tối, hắn cũng nhất định lặng lẽ ăn ăn đối phương.
Buổi tối tới rất nhanh, đặc biệt tại Bắc Lục, địa phương ngày ngắn đêm dài.
Hàn Kính Tùng tạm thời đối với tương lai phía trước không hề có kế hoạch cùng tính toán, chỉ có thể dành thời gian để ngủ, bởi vì chỉ có khi ngủ, hắn mới có thể từ trong mộng tốt xấu tưởng tượng ra lão bà cùng hài tử ấm áp trải qua sinh hoạt.
Tuy rằng hiện tại trong sơn động có nhiều hơn một quái vật đang bị thương, nhưng thấy đối phương vốn dĩ miệng cọp gan thỏ khiến Hàn Kính Tùng thả lỏng rất nhiều cảnh giác.
Hắn ném củi vào đống lửa cho cháy thêm to, đang muốn nằm xuống ngủ, lại thấy Hồng Mao Quái vật đang co quắp tại một bên, cách đống lửa xa xa, tuy rằng đối phương thân thể có chút lớn, lại khác với thường nhân, thế nhưng thời tiết lạnh lẽo cũng không phải nói chơi, hắn hảo tâm vẫy vẫy tay, khiến đối phương lại gần đây sưởi ấm.
Hồng Mao Quái vật cảnh giác liếc mắt nhìn Hàn Kính Tùng, chậm rì rì bò lại đây, gương mặt góc cạnh rõ ràng nhìn qua dưới ánh lửa rất có khí độ, Hàn Kính Tùng dù biết rõ ràng gia khỏa này cũng không khỏi cảm thán, quái vật này bộ dạng thật sự là khá tốt.
“Uy, ngươi đến cùng là cái thể loại gì a?" Hàn Kính Tùng cười hỏi.
Hồng Mao Quái vật đương nhiên sẽ không trả lời hắn, chỉ là cô ngô một tiếng theo thường lệ, rồi mới ngây dại ánh mắt nhìn hắn.
Y cũng không biết chính mình là cái gì, chỉ nhớ rõ khi lần đầu tiên y nhìn thấy thế giới này, phía sau y là một hố băng, có lẽ là từ trong hố băng này sinh ra.
Hàn Kính Tùng cũng nhìn ra gia khỏa này mơ hồ có thể hiểu những gì hắn nói, điều này làm cho hắn cảm thấy thực hưng phấn, hắn vốn dĩ tưởng rằng chính mình một người sẽ cô độc chết tại nơi băng tuyết này, nhưng giờ xem ra, chỉ cần đem quái vật này hảo hảo điều giáo một phen, nói không chừng sau này liền có thể trở thành bằng hữu của hắn đâu.
Hắn hưng phấn mà vỗ vỗ bả vai Hồng Mao Quái vật, chỉ cảm thấy da thịt đối phương có một loại bóng loáng hắn chưa từng được cảm thụ qua, loại trình độ bóng loáng nhẵn nhụi này chỉ sợ là Quế Hoa muội nhà bên cũng không có, tuy rằng nàng thật sự là một đại cô nương xinh đẹp trắng trẻo.
Nhưng mà Hồng Mao Quái vật trước mắt cũng không thể nói trắng, nếu nhìn bề ngoài, bộ dạng đối phương lưng hùm vai gấu, cao lớn khôi ngô, da thịt cũng không trắng nõn mềm mại mà lại là một màu mạch sắc khỏe mạnh, thế nhưng cảm xúc kia lại không giống của một thân thể tục tằng, cao lớn.
Thật sự là một cảm giác thoải mái, Hàn Kính Tùng không cẩn thận liền sờ soạng thêm vào cái, lại khiến Hồng Mao Quái vật bị sờ soạng cũng cảm thấy thực thoải mái, đối phương khẽ hừ nhẹ một tiếng, đuôi lông mày khẽ nhếch, đôi mắt vàng kim dần dần xuất hiện một tia mê ly nho nhỏ.
Hàn Kính Tùng bị đối phương dùng ánh mắt kì quái nhìn nhìn thì sửng sốt, lúc này mới ý thức được chính mình lại đi sờ soạng thân thể người cùng giới, nhanh chóng xấu hổ đem tay bỏ ra.
Chuyện gì vậy, gia khỏa này rõ ràng cũng là đàn ông, chính mình làm sao lại vừa sờ vừa vuốt ve y, lại còn nghĩ đến cảm giác giống như ở bên Quế Hoa muội muội.
End chương 3.
Tác giả :
Lãnh Tiếu Đối Đao Phong