[Đắm Say Hệ Liệt] Tâm Cơ Thiên Sứ

Chương 5

CHƯƠNG 5

Gerald kết thúc cuộc điện thoại với Kelly, Myron từ bên ngoài tiến vào, vừa vặn nghe được phần cuối, muốn cướp lấy điện thoại, nhưng đã không kịp rồi.

“ Tại sao không để tôi nói chuyện với Kelly một chút?" Thở phì phì.

“Anh ấy cắt điện thoại." Gerald vẫy vẫy ống nghe, vô lại nói. “Anh cũng nên mang theo điện thoại di động bên mình, tiện cho tôi tìm anh bất cứ lúc nào."

“ Vốn là có, nhưng không quen dùng, trên người Vampire không thích hợp mang vật phẩm công nghệ cao."

“… Kỳ thực như vậy cũng tốt, vứt bỏ những thứ tùy thời tùy chỗ đều có thể theo dõi này, chúng ta mới có thể như Adam và Eva thế kỷ mới, không bị quấy nhiễu nữa." Gerald hướng tới nói.

Myron lười tán dóc với y, căn cứ theo kinh nghiệm trước giờ, nếu tiếp tục lượn lờ trên đề tài ái muội, kế tiếp tai hắn sẽ lại chịu đủ chữ “ tình" với “yêu" quấy nhiễu.

Thật không hiểu nổi, lấy tuổi con người nhận định, Gerald sớm đã đến tuổi ôm cháu chắt, sao còn suốt ngày làm thiếu nữ ấp ủ tình cảm? Nghĩ cách hướng đề tài đến chỗ an toàn đi.

“ Cậu nói chuyện với Kelly?"

“Anh ấy nói kiếm rèn xong rồi, mấy ngày nữa sẽ đích thân đưa qua, sau đó tôi lại nhờ anh ta điều tra một việc, có được kết quả rất thú vị."

“ Là gì?" Myron tò mò hỏi.

“ Về Villa." Vẫy tay muốn Myron ngồi xuống bên cạnh. “Phụ nữ xinh đẹp đều thích nói dối, đây hình như là định luật từ xưa đến nay khó có thể phá vỡ."

Không biết tại sao, Myron nghe thấy lời khen ngợi phụ nữ bay ra từ trong miệng Gerald, trong lòng khó chịu, ngay sau đó lạnh lùng hỏi. “Cô ta là A.W.W.?"

“ Người yêu dấu, cho tôi một nụ hôn, cái gì tôi cũng nói với anh, lấy cả tim ra luôn cũng được."

Myron hận đến nghiến răng két két, con heo kỵ sĩ này chung quy biết khi nào nên tung thịt xương dụ dỗ chó con đói khát. Hắn nóng lên. “Không cần, tôi không thích nghe."

“ Chung quy phải cho tôi một lý do hôn anh chứ? Anh biết tôi không thể lại làm trái ý nguyện của anh, tôi đã thề sẽ không làm chuyện ép buộc anh nữa."

“ Cậu luôn muốn quá nhiều, hơn nữa…" Nhìn xa xăm ngoài cửa sổ. “Chiều dài sinh mệnh của cậu và tôi không giống nhau, ngày nào đó cậu đi trước rồi, tôi sẽ hôn ai, ai sẽ đến hôn tôi?"

“ Tôi nhớ tôi đã nhắn nhủ di chúc cho anh."

“ Di chúc? Hồi nào?" Myron nghĩ nát óc cũng không thấy ấn tượng được giao phó di ngôn hay giấy di chúc.

“Tôi từng nói với anh: Đừng yêu người khác nữa, đừng để tôi ở địa ngục rồi, còn phải chịu ghen tị tra tấn!"

Myron đầu tiên là uất hận, tiếp theo động tâm, người này luôn một lần rồi hai lần, hai lần rồi ba lần dùng tình yêu dụ dỗ mình, thậm chí muốn khoác một tầng gông xiềng lên cho hắn, chết cũng không buông tha mình sao?

Có lẽ, khuất nhục bị cưỡng đoạt ở quá khứ, kỳ thực là một tầng băng trắng bao trùm bề mặt trong thời tiết giá lạnh, nhưng mùa đông đến rồi thì mùa xuân cũng sẽ không xa, khi mùa xuân tiến đến, trái tim khoan dung cũng có thể nẩy mầm đâm chồi, chui ra mặt đất, xuyên thủng tầng băng, dồi dào sức sống hướng lên bầu trời mở rộng hai chiếc lá mầm, mới có thể ôm lấy bầu trời.

Thật sự có thể thả tay ôm sao? Sự chần chừ của hắn thật sự là đâm đầu vào bế tắc sao?

“ Anh có nguyện ý hay không?" Gerald khiêm nhường thỉnh cầu, kỳ thực y mới thật sự là con chó bự chờ được ban cho thịt xương.

“ Thời gian và thủy triều đều không đợi con người, hôn cũng là như vậy." Lặp lại lời mấy ngày trước. “Vậy cậu còn chờ gì?"

Trong ánh mắt vô tội có oán hận, phảng phất như những nụ hôn bỏ qua trước đó, toàn bộ đều là do bản thân kỵ sĩ không nắm chặt được, mới lỡ mất cơ hội. Gerald không định dùng thời khắc hoàn mỹ này để so đo tâm cơ Vampire, chỉ có đồ ngốc mới có thể lãng phí thời gian, sinh mệnh nên chi tiêu một số lượng hữu hạn phía trên tín ngưỡng, chẳng hạn như tình yêu.

“ Cung kính không bằng tuân lệnh, Myron dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp của tôi."

Hiện tại y muốn tiêu phí thời gian một buổi sáng để nếm thử hương ngọt của hoa hồng lam trong ngực, xoa dịu cơn khát khó nhịn do mấy ngày qua bị gạt ra ngoài cửa.

Cho nên, hôn đi người yêu, hôn thật nhẹ nhàng ——

Bên ngoài đột ngột truyền đến rất nhiều tiếng người chạy nhanh la hét, nghe ra trong thị trấn đã xảy ra việc lớn bất thường.

“ Sao thế?" Myron đẩy người dán vào mình ra, tò mò nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện dân thị trấn vừa chạy vừa thì thầm với nhau gì đó.

“ Ai ai, tôi mới hôn có ba giây đồng hồ." Gerald đầy đầu muốn dụ người thân thiết, một mực cắt tiếng xử lý âm thanh ầm ĩ bên ngoài.

Thính lực của Myron lại rất tốt, bắt được tám chín phần mười tiếng vọng mỏng manh, hắn vừa nghe vừa nói lại cho người bên cạnh.

“ Chết… Thị trưởng… Bị sói hoang tấn công…" Nói xong, bản thân cũng sửng sốt, hoang mang liếc nhìn qua lại với Gerald.

Tình dục của Gerald đều bị tin tức này dập mất, tuy biết chuyện người sói không liên quan tới tìm kiếm A.W.W., nhưng y làm Thần ngự Kỵ sĩ đã lâu, vốn đặc biệt quan tâm đối với thảm kịch ma tộc giết hại nhân loại, ngay sau đó kéo Myron đứng dậy.

“Đi xem coi chuyện gì xảy ra!"

Myron cắn cắn môi, nghĩ đến một việc đáng lo khác. “Nếu thật sự là người sói… Thần ngự Kỵ sĩ sẽ xuất động sao? Sớm biết liền tìm người sói giết trước…"

“ Đừng lo lắng, có lẽ thật sự là sói hoang. Để tôi xem thương tích rồi nhận định, đúng, chỉ cần để tôi nhìn một cái." Gerald tràn đầy tự tin nói, trong quá khứ y từng phụ trách không dưới mấy trăm vụ về người sói ẩn hiện hư hư thực thực, cho nên trong lòng đã có dự tính.

“ Cậu là chuyên gia, cậu định đoạt." Myron lườm y một cái. “Nhưng ngài kỵ sĩ thân ái, thứ cho tôi nhắc nhở cậu, kiêu căng là đại tội."

“ Tội duy nhất tôi phạm phải chính là yêu anh quá sâu."

“… Để tôi thêm một cái tội mưu tính giết người nữa cho cậu, bởi vì cậu đang định dùng từ ngữ *** ô làm Vampire đáng thương lại vô tội ói chết." Myron sau khi nói xong cũng cười, tiện tay cầm áo choàng đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nghĩ: chẳng bao lâu sau, hắn cũng có thể vui cười tự do cùng người như vậy? Có lẽ Gerald thật sự rất bất đồng, bất đồng với bất cứ ai.

Gerald sau đó đuổi kịp, đáy lòng cũng phất qua gió nhẹ, thái độ của Vampire bé bỏng cởi mở hơn lúc vừa tới thị trấn, y tin chỉ cần kiên trì lâu thêm một chút, Vampire sẽ nguyện ý hòa tan thành trì, hoàn toàn thấm vào người mình.

Sau đó, họ sẽ ngâm nga tiếng yêu người cá giữa từng đợt thủy triều cuồn cuộn.

Thi thể thị trưởng được phát hiện trên di tích cũ ngoài thị trấn, cũng chính là vòng đá khổng lồ cơ hồ không nhìn ra là vòng đá kia.

Chỗ đó nghe nói thuộc về nhà Wagner, cho nên hai anh em Wagner cũng tới hiện trường, vợ thị trưởng ở bên cạnh thi thể gào khóc, cảnh sát ở một bên trấn an thẩm vấn. Dân làng hiếu kỳ chỉ chỏ ngoài dây phong tỏa, trong đó bao gồm bà chủ Villa của nhà trọ Tiên Cá.

Nếu đã giăng dây phong tỏa, đương nhiên chứng minh người không phận sự không được tiếp cận, nhưng Gerald sớm đã có giao tình tốt với cảnh sát, còn nói mình là bác sĩ, có thể phán đoán nạn nhân rốt cuộc chết trong miệng dã thú nào, các cảnh sát ngay sau đó cho y đến gần xem, tham khảo ý kiến y.

Gerald nhìn thị trưởng mấy ngày trước vẫn còn hoạt bát sinh động, hiện giờ vô cùng thê thảm nằm trên bãi cỏ, thân thể bị xé vỡ, vừa thấy liền biết là bị dã thú hung tàn tấn công, dã thú kia lực lớn vô cùng, dựa vào vuốt thú răng nhọn phá thủng thân thể, tin chắc thị trưởng trước khi chết đã phải chịu đau đớn cực đại.

Là người sói thú hóa, nhưng Gerald không thể công bố chân tướng sự thật, cuộc sống của người bình thường đều cách xa ma quỷ và pháp thuật, người trẻ tuổi được khoa học giáo dục, lại quăng những điều cấm kỵ cổ xưa ra sau đầu, không thể tin trên đời này còn tồn tại người hóa thú.

Cho nên y nhỏ giọng nói với cảnh sát. “Gần đây có dã thú ẩn hiện, xin các anh kêu gọi người dân ngàn vạn lần không được ra ngoài buổi tối."

“ Bác sĩ xác định thị trưởng bị sói tấn công?" Một cảnh sát hỏi.

“ Phải." Gerald cẩn thận nói súc tích. “Hẳn là động vật họ Chó cỡ lớn đơn độc, tính công kích càng nhiều hơn loại chó… Loài thú này thích ẩn hiện ban đêm, nhất là đêm có ánh trăng, đó sẽ làm chúng trở nên hung bạo hơn bình thường cả chục lần, cho nên xin kêu gọi dân thị trấn, đêm trăng ngàn vạn lần không được ra ngoài."

“ Bác sĩ nói giống y như người sói." Cảnh sát cười xong, nghiêm mặt lại nói. “Xem ra phải tổ chức nhóm đoàn vào vùng núi gần đây lục soát, để tránh người bị hại gia tăng."

Gerald trở lại bên cạnh Myron, gật đầu, Myron lập tức biết nỗi lo lắng của họ đã trở thành sự thật, thị trưởng chết dưới tay người sói.

“ Thị trưởng tới nơi này làm gì? Tôi đoán thời gian ông ta tử vong đã vượt quá năm sáu tiếng, nói cách khác ông ta nửa đêm đi vào nơi này." Y nhìn khắp nơi. “Như hẹn với ai…"

Đáng tiếc, hiện giờ không có bất cứ ai có thể cho đáp án.

Cách đó không xa, Agatha kỳ thực sớm đã thấy Myron và Gerald, lại vì phải cùng anh trai ứng phó cảnh sát, vẫn không thể chào hỏi hai người, khó khăn lắm mới xong việc qua. “Thật đáng sợ, lại có thể có sói xuất hiện trên đất nhà tôi." Run rẩy. “Lời Banshee ứng nghiệm, cô ấy muốn chúng tôi cẩn thận chó sói…"

Myron đang muốn mở miệng an ủi, Abbott đã trách cứ em gái. “Nói lung tung sẽ khiến cho dân thị trấn sợ hãi, trên đời này không có Banshee, cũng không có người sói."

Agatha ủy khuất không dám nói thêm nữa, nhưng căn cứ vào ánh mắt phẫn hận của cô, hẳn cũng không coi lời anh trai ra cái gì.

Gerald gọi Abbott đang muốn rời đi lại, hỏi. “Sản nghiệp gia tộc Wagner rộng lớn, thậm chí bao gồm nơi hẻo lánh thế này… Thật là kỳ quái, ở đây sương dày cỏ rậm, lại vẫn hay có người chạy tới nơi này."

“ Không thể, bác sĩ, ngoại trừ bản thân tôi cưỡi ngựa đến coi xét sản nghiệp, nơi này chưa từng có người tới gần." Abbott nghiêm chỉnh nói.

“ Thì ra là thế, xem coi, trong cỏ dại có một con đường mòn thẳng tắp thông vào trong vòng đá lớn, xem ra con ngựa của ngài Wagner tương đối có hứng thú với vòng đá, hoặc là cảm nhận được sức mạnh kỳ dị trong đó."

“… Tôi sẽ nhớ hỏi con ngựa nhà tôi, coi có nhận được lời nhắn Khải Huyền hay không." Gã lịch sự tạm biệt hai người, liền rời khỏi cùng em gái.

Gerald nhìn bóng dáng Abbott, hình như có chút suy nghĩ.

Myron lúc này kéo Gerald nhỏ giọng hỏi. “Thái độ cảnh sát thế nào?"

“Không ai nghĩ đến phương diện người sói." Gerald nhìn linh mục cùng chấp sự trong đám người, lại nói. “Linh mục không có tính cảnh giác, hẳn sẽ không báo cáo giáo đoàn, chúng ta có thể qua loa sống tạm được một trận."

Myron thả lỏng.

Đột ngột, Gerald thấy Villa sắc mặt tái nhợt muốn té xỉu, ngay sau đó đến gần đỡ người, hỏi. “ Cô không sao chứ?"

“ Không, không có việc gì… Tôi…" Nhìn xa về nơi thị trưởng nằm ngang và bộ dạng khóc rống của vợ thị trưởng, cô nhắm mắt yếu ớt đáp. “Tôi lần đầu tiên thấy… Tử trạng thê thảm như vậy… Rất khó chịu…"

“ Cảnh tượng này với các phu nhân mà nói, quả thực quá mức kích động." Gerald thở dài, quay đầu nói với Myron. “Anh một mình trở về trước, tôi xem xét Villa một chút."

Myron ngạc nhiên, Gerald hình như cố ý đuổi hắn đi, thật kỳ quái, bình thường người này không phải thích dính chặt vào mình sao?

Gerald đỡ vai Villa, dìu cô đi về phía trước, Myron thấy cô yếu đuối dựa vào ngực Gerald, đột ngột nhớ tới đồng nghiệp ngày trước của Gerald, một vị Thần ngự Kỵ sĩ tên là Martina.

Tuy không hiểu nhiều lắm về Martina, bất quá cảm giác cho ra được, người phụ nữ kia đối với Gerald quan tâm quá mức, bằng không tuyệt đối sẽ không mật báo cho kẻ địch như mình ở sân bay, cho biết Gerald chưa chết, và tên lâu đài nhốt Gerald lúc ấy.

Từ trước tới giờ đều là Gerald đơn phương bày tỏ, làm Myron đã quên, có lẽ có người khác cũng yêu người này say đắm.

Nếu vậy, nhưng… Hắn hừ một tiếng, phảng phất như nhắc nhở mình: Vampire không nên quan tâm tới chuyện như vậy.

Myron cũng không biết sao liền về đến ngoài biệt thự nhà mình, bất ngờ phát hiện có khách đến thăm đứng ở bên ngoài.

“ Là anh!" Hắn gọi, tâm tình vui vẻ lên một chút. “Angelo!"

Angelo ôm một túi giấy không, xem ra hôm nay là ngày y ra ngoài mua sắm, mắt màu lam phía sau mắt kính có ý cười ấm áp, khiến người ta rất khó liên tưởng tới đống tiêu bản bươm bướm trên mặt tường âm u trong nhà y.

“ Tôi đang trên đường mua sắm, muốn tiện thể thăm hỏi cậu!" Angelo giơ giơ túi giấy trống không trong tay. “Chủ tiệm cũng đóng cửa, tất cả mọi người ra ngoài thị trấn xem náo nhiệt… Thị trưởng đáng thương, cầu cho linh hồn ông ta có thể ngủ yên trong ngực Thượng đế!"

“ Anh cũng đi xem hiện trường?"

“ Không cần thiết, thị trưởng sớm hay muộn cũng sẽ vào nghĩa trang làm hàng xóm của tôi, đến lúc đó tôi sẽ biểu đạt ý thương tiếc với ông ta."

Da gà Myron cũng nổi hết lên, đơ người ra, sau khi cái loại cảm xúc sởn tóc gáy này qua đi, mới mời người tiến vào.

“ Vào ngồi đi, lần trước được anh tiếp đãi, cũng chưa cảm ơn anh, tôi cảm thấy áy náy!" Myron chính là nói sự thật, hắn vẫn rất muốn đến nghĩa trang một lần nữa, nhưng mỗi lần nhắc tới, đều bị Gerald ngăn cản, cũng không biết là sao.

“ Tôi rất vui lòng!" Angelo nhìn sắc trời. “Tiếc là chỉ có thể ngồi một lát, vì trong nghĩa trang thường có linh hồn không an phận ồn ào náo động, mà bản thân tôi phải phụ trách trông coi."

Đừng trách Vampire nhát gan, thật sự mỗi khi Angelo nói ra những lời như vậy, chung quy có gió lạnh từng trận đi kèm, phảng phất như các oán linh trong nghĩa trang cũng lén theo bên người y đánh trống reo hò.

Da đầu Myron run lên dẫn người vào nhà, pha trà ngâm hoa hồng hắn yêu thích nhất, còn đưa lên một dĩa bánh quy, đây là điểm tâm Gerald nướng cho hắn hồi sớm.

“ Ban nãy bên ngoài, tôi cảm thấy cậu… Tâm tình không thoải mái?" Angelo hỏi.

Myron sửng sốt một chút, mới nhớ ra trên đường về nhà quả thực có chút mất hồn lạc phách.

“ Không có gì, việc riêng thôi."

“ Nếu tâm tình không thoải mái, tôi rất sẵn lòng lắng nghe." Angelo mỉm cười. “Một đứa trẻ xinh đẹp như cậu không nên để ưu sầu chiếm giữ quanh mày, tôi hy vọng cậu càng hạnh phúc nhiều hơn."

“Uhm…" Dù muốn nói, Myron cũng không biết nên nói từ đâu.

Angelo cũng không hấp tấp truy hỏi, thoải mái tựa lưng vào ghế uống trà, nhìn quanh căn nhà này.

“ Sạch sẽ sáng sủa, bố trí rất mềm mại, có người dùng rất nhiều kiên nhẫn cùng tình yêu sửa sang lại." Angelo nheo mắt cười hỏi hắn. “Hẳn không phải là cậu, bởi vì cậu là quý tộc được cưng chiều từ nhỏ."

Mặt Myron đỏ lên. “Là Gerald…"

Cuộc sống từ nhỏ đã được cưng chiều, Myron quả thực không biết sắp xếp xung quanh, ngay cả chổi cũng chưa cầm lấy một lần, mọi thứ nơi này đều là Gerald an bài bố trí, từ bồn hoa góc nhà đến chọn màu sắc màn cửa, Myron hoàn toàn không có xen vào, nhưng Gerald chính là có thể nắm đúng phong cách hắn thích, cho hắn ngôi nhà dễ chịu nhất.

Gerald luôn luôn làm tất cả trước mắt hắn, tựa như đây là thiên chức Thượng đế giao cho y. Hoặc ở trong mắt y, Myron chính là một bông hồng y trồng trong vườn hoa, hoa hồng không cần ưu phiền vì việc nhỏ, chỉ cần nở rộ với tư thái đẹp nhất.

“ Làm bác sĩ gia đình, cậu ta rất tận tụy với công việc, chăm sóc cậu đến mức một chi tiết cũng không sơ suất." Angelo gật đầu.

“ Đúng vậy!" Myron cũng không biết mình tại sao lại mỉm cười. “Gerald, cậu ấy… Rất tốt."

“ Cậu rất thích cậu ta?"

Myron sửng sốt, Angelo tại sao lại như Gerald độc nhất vô nhị, hỏi mình có thích đối phương không?

“ Thích." Hắn đáp.

Tính toán âm trầm hiện lên phía sau khuôn mắt kính kim loại.

“ Nhưng cậu ta không thích hợp với cậu. Trong khí chất cậu ta có ấn ký của Chúa, đó là sự tồn tại ánh sáng, mà mặt bóng tối của cậu lại bôi xóa không được… Cậu cho rằng đặc tính đối lập có thể cùng bình yên chung sống hay sao?"

“ Vì… Vì sao nói tôi có mặt bóng tối?" Trong giọng nói Myron thêm một chút cảnh giác.

“ Bởi vì tôi sở trường nói chuyện với hồn ma, cũng học được cách nhận ra một mặt sa đọa trong linh hồn. Con trai yêu dấu, bề ngoài cậu nhìn có vẻ như thiên sứ, nhưng tại sao…" Lắc lắc đầu, vẻ mặt thương xót. “Tôi cảm thấy cậu không hạnh phúc?"

“ Không, tôi không có không hạnh phúc." Myron phủ nhận, lại chột dạ không rõ cảm xúc thật sự của mình.

“ Không được tốt nhất." Nghiêng thân về hướng Myron, giọng nói nhu hòa như khúc hát ru. “Tôi rất quan tâm đến cậu, xin nhất định để tôi chia sẻ niềm vui cùng nỗi buồn của cậu, tôi không chỉ muốn làm hàng xóm của cậu."

Lời nói biểu đạt tình yêu rõ ràng, Myron cũng đã nghe được mấy trăm lần từ miệng một người khác, với người này hắn lại một chút cũng không phản cảm, bất quá hắn cũng khôn ngoan, giả vờ cái gì cũng nghe mà không hiểu.

“ Anh đương nhiên có thể làm hàng xóm với bất cứ ai, chỉ là mỗi người trong thị trấn đều nói anh rất quái lạ… Tôi hiện tại ngẫm lại, anh ngoại trừ trang trí vật chết có cánh trong phòng, ngược đãi chim gãy cánh, nói liên miên vô tận với mấy con ma, đâu có gì khác kỳ quái nữa đâu?"

Trong lời này đã trộn lẫn châm biếm rất mãnh liệt, nhưng Angelo cũng không để ý, đẩy đẩy gọng kính mỉm cười trả lời.

“ Chỗ quái lạ duy nhất của tôi là không hợp với nơi đây, hy vọng cái này không đến mức làm cậu thấy phản cảm. Được rồi, tôi nên kết thúc cuộc quấy rầy đột ngột, cũng hy vọng lúc trở về gặp may, chủ tiệm xem náo nhiệt đã trở về mở cửa, sữa trong tủ lạnh tôi đã nhìn thấy đáy."

“ À, tôi tiễn anh tới cửa."

Myron theo y ra ngoài, tường thấp thuận tiện, Angelo dừng bước xoay người, lại có chút lưu luyến khó rời.

“ Vào đi thôi, hơi ẩm mạnh, buổi chiều có thể có mưa." Y ôn nhu nói.

“ Sao anh biết?"

“ Các chú chim nói." Chỉ chỉ mấy con chim ríu rít gần đó. “Cậu có tin tôi ngoại trừ có thể nói chuyện với hồn ma, cũng hiểu được tiếng chim?"

Myron đương nhiên không tin mấy chuyện vô nghĩa như vậy, chỉ nói. “Lần sau lúc anh tới thăm, xin nhất định nhờ chim đến truyền tin, tôi chuẩn bị trước cho tốt."

“ À, đây là ý kiến hay, nhưng tôi không thừa nhận cậu hiểu được tiếng chim… Chờ một chút, tóc cậu vướng một chiếc lá cây."

Angelo đưa tay luồn vào trong tóc màu bạc của Myron, lấy ra lá khô vừa bướng bỉnh chui vào thừa dịp gió cuốn, còn nói. “Tôi thích tóc màu bạc của cậu, tuy khiến cậu có vẻ lạnh nhạt, nhưng như vậy rất tốt, rất tốt…"

“ Rất tốt?"

“ Thật sự rất tốt, vì lạnh nhạt có thể ngăn trở rất nhiều sự vật không tốt, cậu sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức!" Angelo mỉm cười. “Nếu thật sự gặp phải phiền phức, nhớ cầu nguyện với Chúa, Chúa có mặt ở khắp nơi."

“ Chúa đã là Đấng toàn năng, tại sao không thể thỏa mãn nguyện cầu nhân thế? Tất cả thử luyện cùng khốn khó cũng chỉ để biểu hiện chỗ bất đồng của Chúa trời cùng nhân loại." Myron không đồng ý.

“ Cậu có cầu Chúa thứ gì rồi sao?"

“ Chưa, nhưng tôi đã thấy rất nhiều người cầu nguyện, họ cái gì cũng không có được."

“Cậu cho rằng chỉ cần cầu khẩn với Chúa, Chúa sẽ trực tiếp dâng quà đến trước mặt cậu sao? Không đâu, Chúa sẽ chỉ cho cậu cơ hội có được quà tặng, phải làm sao đạt được ân điển chính là dựa vào bản thân cậu." Vỗ vỗ vai hắn hỏi. “Cậu mong muốn có được cái gì? Tình yêu sao?"

“ Mẹ."

“……… Nếu cậu nói ra miệng, Chúa sẽ liền nghe thấy, cậu chắc chắn có thể được toại nguyện." Nói xong, y hôn nhẹ một cái lên trán Myron, một nụ hôn ấm áp.

Myron ngây người, cũng không biết tại sao không tránh đi hành vi thân thiết này, có thể do hắn không bố trí phòng vệ quá mức với Angelo, cũng có thể là động tác Angelo quá tự nhiên, giống như y bất quá là hôn một bông hoa hay một con sóc nhỏ.

Đột nhiên Myron rùng mình một cái mạnh, có ai đó phóng tới trăm ngàn mũi tên trên lưng hắn, quay đầu, bất ngờ phát hiện Gerald đứng cách hơn mười thước Anh, mày Gerald ép rất thấp, thấp đến độ như muốn nỗ lực ức chế hai đám lửa trong mắt, tránh để chúng không khống chế được bốc cháy lên.

Angelo cũng thấy Gerald, quay đầu lại xoa xoa đầu Myron, ghé vào tai hắn nói chút gì đó mới lui ra, lúc đi qua bên cạnh Gerald, quăng cho một cái mỉm cười ấm áp.

“….. Tạm biệt, tạm thời trả người lại cho cậu." Angelo nói với Gerald.

Gerald không trả lời, y bình thường thân thiết hữu lễ với người ngoài, bây giờ ngay cả một câu chào cũng không nói ra.

Lúc bóng dáng Angelo biến mất phía xa, Gerald mới tiến nhanh tới lạnh lùng hỏi. “Anh ta tại sao lại đến?"

Myron cảm thấy được uất giận trong giọng nói Gerald, hắn không hiểu đối phương tại sao tâm tình không tốt, theo bản năng nổi lên phòng ngự, thản nhiên đáp. “Anh ta đột nhiên đến, không có lý do đặc biệt."

Gerald nhìn cửa phòng rộng mở, quả nhiên không phải y đa nghi, Vampire bé bỏng của y không bố trí phòng vệ với quái nhân nghĩa trang, thậm chí cho phép đối phương tiếp cận khinh bạc, ngay cả một chút chống cự cũng không có.

Nhớ tới lời khiêu khích vừa rồi của Angelo, Gerald nhẫn nhịn hỏi. “Angelo ban nãy nói cái gì với anh?"

Myron nhíu mày không muốn nói, chỉ cẩn thận nghiền ngẫm tiếng thì thầm kỳ quái của Angelo bên vành tai.

—— Cậu ta không thích hợp với cậu, vì cậu ta là một kẻ ghen tuông nhỏ mọn.

Ghen tuông nhỏ mọn? Myron nhìn Gerald bộ dạng trách móc mình làm chuyện sai, không hiểu được, hai người bất quá tách ra một lúc thôi, tại sao y phải ghen tuông nhỏ mọn?

Gerald thấy hắn không đáp, cảm thấy tựa như người yêu ở nơi mình không nhìn thấy dựng lên một bí mật nho nhỏ với kẻ khác, gạt bỏ mình bên ngoài, làm y sốt ruột khó nhịn.

“ Tại sao không trả lời tôi?" Trong giọng nói càng thêm chỉ trích.

“Không có gì đáng nói!"

Thật sự không có gì đáng nói, tuy câu “Cậu ta không thích hợp với cậu" kia của Angelo làm bản thân Myron cũng dao động lòng tin, nhưng hắn không muốn lây cảm xúc bất an này qua cho Gerald.

Gerald không hài lòng với lời đáp của hắn, hung hăng truy hỏi. “Anh tại sao không nói? Trong lòng anh có quỷ?"

Myron từ nhỏ được bảo bọc chưa từng chịu qua loại ngữ khí này của đối phương. Huống chi hắn cũng có sẵn bực bội trong người, thế là giận tái mặt. “…. Dù cảnh sát muốn hỏi, tôi cũng có quyền giữ im lặng, ngài Winter, cậu cho rằng cậu là gì?"

Lời đáp lại như vậy châm nổ cảm giác bất an vẫn áp chế trong lòng Gerald, y liền đột ngột rống to ở ngoài cửa, “Đúng, tôi là gì? Myron Telsen, anh cho rằng tôi là gì của anh?"

Myron không ngờ y sẽ đột ngột nổi giận, chột dạ lui một bước, sau đó hình ảnh Gerald ôm Villa nổi lên trong đầu, rất nhanh, tóc vàng mắt xanh của Villa đổi thành tóc đen mắt đen của Martina, một loại bực tức vô danh chua chát cũng cuồn cuộn dâng lên.

Hắn không chỉ trích chuyện Gerald cố ý bỏ mình thân cận người khác, hiện tại đối phương ngược lại chất vấn hắn trước, cái này cũng không có một chút đạo lý!

Hắn cũng tức giận, lên tiếng. “Cậu có thể là gì của tôi? Dù cậu luôn miệng nói yêu tôi, cũng không thể lấy chữ yêu này bức bách tôi đáp lại bất cứ chuyện gì cho cậu!"

Gerald hung hăng trừng hắn, như trừng mắt với kẻ địch căm thù tận xương tủy, nhưng cũng không che giấu được bi thương mơ hồ trong đó, làm Myron đột ngột nhớ lại, rất lâu trước kia hắn hình như cũng đã nhìn thấy ánh mắt kỳ quái, phẫn nộ, thậm chí là khẩn cầu như vậy của Gerald.

Lúc nào, nơi nào, còn vì chuyện gì? Nhất thời có chút mờ mịt…

Là bên hồ Tinh Linh sao? Họ có phải cũng từng vì chuyện tương tự mà cãi vã?

Sau đó, Gerald đau xót nói. “Tôi luôn miệng nói yêu anh, nói đến lúc anh phiền chán mới thôi, nhưng đó chẳng lẽ cũng không xin được một chút khẳng định của anh sao? Trong mắt anh, tôi là một thằng hề chỉ có cái miệng nhiệt tình, bất kể đem hết tâm lực ra biểu diễn thế nào, ngay cả một chút vỗ tay cũng không có được, muốn tôi phải làm sao đây?"

“ Cậu rốt cuộc muốn tôi làm thế nào?" Mặt Myron cũng nóng lên, bị lửa giận xông nóng.

“ Bất quá là muốn một lời đáp ứng." Kỵ sĩ đau khổ nói. “Dù tín ngưỡng kiên định, cũng hy vọng trong trăm ngàn lần cầu nguyện, có thể nghe thấy lời khẳng định của Chúa, đó sẽ làm tôi biết, phép màu cuối cùng sẽ xảy ra, chỉ cần tôi tiếp tục kiên trì…"

“ Cậu…"

“ Dù là Chúa, cũng sẽ sinh ra hoài nghi với sự tồn tại của mình, Vampire yêu dấu, tôi hoài nghi mình tới cuối cùng cũng không thể có được tình yêu toàn tâm toàn ý của anh, bởi vì anh từ trước tới giờ đều chưa nói gì với tôi cả."

“ Tôi…" Sau khi nói ra chữ này, Myron cũng nghẹn lời, không biết phải nói như thế nào.

Gerald đợi một hồi, không nghe được đối phương đáp lại nhiều hơn, thở dài, xoay người rời khỏi.

Myron kinh ngạc nhìn bóng dáng y, không hiểu, tại sao hắn phải vô duyên vô cớ chịu đựng trách móc của kỵ sĩ ngốc? Hắn chưa từng cầu xin Gerald làm gì cho mình, toàn bộ đều là đối phương đơn phương tự nguyện. Quá khứ nói yêu mình, lại nhốt mình vào lâu đài hoa hồng, sau đó đơn phương quyết định chết vì mình, tất cả những thứ này từ trước tới giờ cũng chưa từng được mình đồng ý.

“ Tôi chưa từng cầu xin cậu làm chuyện gì cho tôi, hiện tại tại sao lại giống như tôi thiếu cậu rất nhiều ân tình?"

Hắn hỏi, nhất thời cũng không ra được đáp án.

Trở vào nhà, trong phòng khách sáng sủa lại hiện ra không khí xa lạ, khắp nơi là mùi vị của Gerald, làm mình như một kẻ xâm nhập. Đột ngột, cô quạnh ập đến, ảo giác máu bị tháo cạn làm hắn mông lung, cảm giác trống rỗng vô biên vô hạn, không chỗ dựa vào làm hắn trôi nổi trong lỗ đen, hắn trở lại thời điểm cuộn mình trong lòng đất dưỡng thương ngày trước, bị cô độc mênh mông bao quấn.

“ Tại sao? Rõ ràng là cậu chủ động gây sự, đến cuối cùng lại như toàn bộ đều là lỗi của tôi." Hắn lại tự hỏi. “Tôi sai chỗ nào?" Cảm thấy rét lạnh, hai tay hắn ôm lấy mình, phảng phất như mượn cái này để giữ vững lập trường.

“ Không ai cầu xin cậu ở lại bên cạnh tôi, nếu cậu hối hận, có thể trở về Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, họ sẽ rất vui vẻ tiếp nhận cậu, mà tôi cũng có thể trở lại cuộc sống ban đầu…" Mạnh miệng nói.

Nhưng, cuộc sống ban đầu liệu có tốt hơn hiện tại? Gerald vừa mới rời đi, hắn cũng đã cảm thấy trống trải, dường như đã quá quen có người kia bên cạnh.

Khó trách lúc Gerald theo Villa bảo hắn về một mình, hắn lại tràn ngập khó chịu, vì cảm thấy mình bị bỏ lại.

Rất lâu, rất lâu trước kia, hắn cũng đã trải qua cảm giác đồng dạng, lúc người mình thầm mến ở cùng với vị hôn thê, cũng cảm thấy ngực rất khó chịu, giống như ai đó nhét đầy một đống gì đó vào trong cổ họng, nôn không nôn ra, nuốt không nuốt nổi, đau thương vô danh.

Rốt cuộc tên chính xác của cái loại cảm xúc này là gì?

—— Đừng để tôi ở địa ngục rồi, còn phải chịu ghen tị tra tấn.

“ Là ghen tị sao?" Hắn thì thào tự nói.

Từng nghe nói ghen tị là một con rắn, một khi chui vào thân thể sẽ phá hủy tâm trí con người, cho nên hắn từ trước tới giờ khinh thường cái loại cảm xúc ấy, không ngờ, không biết từ khi nào hắn cũng đã bị con rắn này quấn lấy, bất giác liền bị nó chỉ huy.

Không, không nên như vậy, hắn là Vampire, bề ngoài mị hoặc làm hắn từ trước tới giờ chỉ có được người khác ái mộ, sao có thể để thứ như ghen tị chảy vào tâm tình? Làm hắn vạn phần không được tự do.

………….

Vì yêu người đó.

“ Nhưng rốt cuộc ai yêu ai?" Hắn hỏi.

Là Gerald yêu mình, hay mình cũng yêu đối phương?

…………..

“ Hóa ra…."

Hóa ra là mình làm sự việc phức tạp, rõ ràng là một việc tương đối đơn giản, một chuyện về tình yêu.

Sau đó, hắn không thể khắc chế miên man suy nghĩ, nếu Gerald cứ đi như vậy, không quay đầu lại nữa ——

Hoảng sợ, sẽ ra sao? Gerald rõ ràng nói yêu mình, ngày ngày nói nói, nói đến lúc hắn cũng nghe phiền, y như vậy không thể bỏ mình lại một mình ở đây.

Nhưng con người chung quy có lúc chán chường với một sự vật nào đó, chẳng hạn như anh Kelly, người đẹp bên cạnh Kelly đều ở không quá ba tháng, vì anh ấy nói cùng một tướng mạo nhìn lâu cũng thấy bình thường.

Lúc trước Gerald hẳn cũng là bị tướng mạo mình hấp dẫn, cho nên nếu Gerald nhìn chán hắn, quả thực có thể yêu người khác…

Hắn có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra không? Không, hắn không muốn, cũng không cho phép.

Hắn rốt cuộc hiểu rõ ý hai câu nói kia của Gerald.

Đừng để tôi ở địa ngục rồi, còn phải chịu ghen tị tra tấn.
Tác giả : Lâm Bội
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại