[Đam Mỹ] Xuyên Không Bất Đắc Dĩ
Chương 12: Nữ nhân kia, nhanh xuất hiện đi
Này."
“Gì thế?"
“Ngươi có chuyện gì cần giải thích với ta không?"
“Nga? Có sao?"
“Aish, đừng nghịch tóc ta nữa, dừng lại!"
“Không nghịch tóc? Thế ta nghịch nơi khác…."
“Ngươi, tên biến thái này! Còn giở trò nữa thì ta lập tức quay về Dạ Lăng Các!"
“Hảo hảo hảo."
“Ngươi thật sự không có chuyện gì cần giải thích với ta sao?"
“Hử? Có không nhỉ?" Duẫn Hạo cố ý vờ như không biết.
“Hảo, vậy ta đi." Tại Trung ‘xoạc’ một tiếng, tốc chăn đứng dậy.
Nhưng Tại Trung đã quên, mình đang trong tình trạng không mảnh vải che thân.
“Sao lại nằm xuống rồi? Không đi nữa?"
“Tên thần kinh này! Y phục ta đâu?"
“Không biết, có lẽ đã bị mèo tha mất rồi." Duẫn Hạo xấu xa nói.
“Con mèo biến thái đó chắc chắn là ngươi!"
“Đừng giận, ngươi có biết bộ dáng mình khi tức giận rất đáng yêu hay không? Hại ta lại muốn….." Bàn tay to tiếp tục di chuyển khắp nơi cơ thể Tại Trung.
“Muốn, muốn, muốn, muốn! Ta thật không hiểu ngươi làm Vương gia thế nào nữa, chẳng lẽ ngươi ngoài làm tình thì chẳng còn nghĩ được gì ư?!" Vừa nói vừa ngăn chặn bàn tay ma quái của Duẫn Hạo.
“Cái kia a, khi cần muốn thì sẽ muốn, nhưng việc hiện tại thì, chỉ cần gần ngươi ta đây liền muốn." Duẫn Hạo cười gian.
Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đúng là tên đại sắc lang!!
“Ba phu nhân ngươi vừa rước về đâu cả rồi, nếu muốn thì cứ tìm các nàng đi!!"
“Tại, ba nữ nhân kia ngay cả bộ dáng thế nào ta cũng chưa từng nhìn qua."
“Ngươi nghĩ ta là tên ngốc chắc? Chưa từng nhìn qua mà đã rước về?"
“Ta không lừa ngươi, là Vua Diễm Quốc ban hôn, ta sao có thể từ chối?"
“Ta nghĩ ngươi hẳn rất cảm kích Vua Diễm Quốc nhỉ? Vô duyên vô cớ dâng ba nữ nhân cho ngươi."
“Cảm kích gì chứ, ta đối với các nàng một chút hứng thú cũng không có."
“Nga? Vậy ngươi có hứng thú với ai?" Nhanh nói là ta đi, nếu nói rồi thì có lẽ ta sẽ tha thứ cho ngươi.
“Này a? Ta cũng không rõ." Duẫn Hạo cố ý nói chọc giận Tại Trung.
“Xùy ~" Ngươi là cố ý đúng không, muốn chọc tức ta sao?! Nhưng mà, hắn đúng là chọc ta tức điên rồi( ノ` 皿´)ノ
“Những cuộc hôn nhân chính trị này, không đến lượt chúng ta lựa chọn."
“Ngươi không có hứng thú với các nàng nhưng cũng không thể ngăn các nàng có hứng thú với ngươi a! Ta nghĩ ba nữ nhân kia chắc chắn là ba nữ nhân háo sắc!"
“A, sao ngươi lại nói các nàng ta như thế."
“Này này này, còn nói chưa nhìn qua bộ dáng các nàng vậy mà giờ đã nói giúp người ta!"Nếu quần áo ta có ở đây thì chắc chắn ta đã đi khỏi đây rồi.
“Nói cũng đúng, xem ra ta nên đi nhìn các nàng ta một lần xem có xinh đẹp hay không."
“Ngươi……" ╭(๑¯Д¯๑)╮
“Hử?"
“Ngày mai ta liền đuổi các nàng ta về Diễm Quốc! Đến lúc đó để xem ngươi làm sao cao hứng!"
“Vậy ngày mai hẳn nói, còn giờ thì…." Cái lưỡi không xương của Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu tấn công khuôn miệng Kim Tại Trung.
“Ô……" Ta sao lại ngốc như thế a, phiền toái lớn nhất vẫn chưa giải quyết xong, xem ra đêm nay ta lại không ngủ được rồi.
~
Ánh sáng mặt trời đã kéo Tại Trung ra khỏi giấc mộng dài, bên cạnh đã sớm không còn ai. Mặc y phục mà đêm qua đã bị mất một cách bí ẩn vào, mở cửa bước ra ngoài.
“Tại Trung công tử, ngươi dậy rồi."
“A Tứ? Vương gia đâu?"
“Sáng sớm Vương gia đã đến thư phòng để phê duyệt công văn." A Tứ tuy miệng vẫn nói nhưng hai mắt lại dán chặt lên cổ Tại Trung.
“Nga, nhìn chằm chằm ta như thế làm gì, ta muốn về Dạ Lăng Các, mau dẫn đường!" Không cần nghĩ cũng biết A Tứ nhìn gì, hôn ngân……Duẫn Hạo chết tiệt!!! Lần sau nếu để lại dấu như thế ta thề sẽ làm thịt hắn!!!( ` 皿 ´)
Dạ Lăng Các ~
“Công tử!!!!!!!! Đêm qua ngươi nhất định lại bị Vương gia khi dễ đúng không, ô ô ô……."
“Ân, đừng nhắc chuyện đó nữa. Tiểu Trúc, ngươi từng gặp qua ba nữ nhân kia chưa?"
“Đã gặp qua một lần, nhưng không nhớ rõ lắm. Ấn tượng đầu tiên của ta chính là, ba nữ nhân ấy ai cũng rất thích ra vẻ, ta vừa nhìn liền không vừa mắt."
“Thật à? Vậy ngươi biết ba nàng ta ở đâu trong Vương phủ không?"
“Không nhớ chính xác lắm, aish, công tử, ngươi hỏi làm gì, dù sao Vương gia ngay cả liếc nhìn các nàng cũng chưa từng. Ngươi yên tâm đi."
“Yên tâm cái đầu ngươi! Ngươi đã từng thấy có ai rước nữ nhân về nhà mà không động tâm chưa? Bây giờ không nhìn tới các nàng nhưng thời gian sau, ai có thể chắc chắn được? Đợi đến khi hắn chú ý đến ba nữ nhân kia thì đã quá muộn rồi."
“A? Thế phải làm sao bây giờ?"
Nghe thế, Tại Trung nhíu mày, nói
“Đơn giản thôi, đuổi các nàng về Diễm Quốc."
“Hảo hảo, thế khi nào gọi xe ngựa?"
“Nha đầu Tiểu Trúc! Trong đầu ngươi là đậu hủ à? Đuổi các nàng trở về có thể dùng xe ngựa sao?"
“Công tử, ý ngươi là sao, nói năng không rõ ràng gì cả." (╯3╰)
“Ta là nói, các nàng sẽ phải tự quay về quê hương mình, Diễm Quốc."
“A? Tại sao không trực tiếp đuổi các nàng mà bày ra nhiều trò phiền phức như vậy làm gì?"
“Ngươi bị ngốc à? Nghĩ thử đi, nếu trực tiếp đuổi các nàng về thì chẳng phải Vua Diễm Quốc sẽ bị bẽ mặt hay sao? Tuy rằng Diễm Quốc không mạnh bằng Duẫn Quốc nhưng nếu hai quốc gia khai chiến thì người chịu khổ sẽ là dân thường vô tội. Vì thế, biện pháp duy nhất chính là, hắc hắc, để các nàng chịu không nổi mà tự nguyện quay về nước."
“Oa~ Kế hoạch của công tử thật hoàn hảo nha, thế ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?!"
“Này còn phải nói sao, ta là ai cơ chứ, chính là Kim Tại Trung thông minh tuyệt đỉnh không ai sánh bằng Ψ(`▽´)Ψ Cái kia, cách gì à, tạm thời ta vẫn chưa nghĩ tới."
“Xùy, công tử ngươi thật là, aish."
“Aish cái gì mà aish, chỉ là tạm thời chưa nghĩ ra thôi, hôm nay trước cứ đi tìm các nàng đã."
“Nga."
Chủ tử hai người vừa muốn mở cửa ra ngoài thì……
“Tại Trung công tử, ba vị phu nhân đến tìm người."
“Nga, mời các nàng ấy vào." Ha hả, rất tốt, ta không cần tốn công đi tìm, nữ nhân à? Ba nữ nhân ngu ngốc.
“Vâng."
Một lát sau, ba nữ nhân với dung mạo không tệ lắm bước vào Dạ Lăng Các.
“Xin hỏi ba vị phu nhân đây có gì chỉ giáo?" Này hẳn đã đủ lễ phép đi ~
Chỉ thấy ba người kia một chút cũng không phản ứng, chỉ đơn giản im lặng nhìn Tại Trung.
Nữ nhân, ngây dại rồi chứ gì, nên về phòng đóng cửa rồi khóc đi, ta cũng biết bộ dáng mình có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng mà các ngươi cũng không cần nhìn chằm chằm như thế chứ.
“Ba vị phu nhân? Công tử nhà ta đang nói chuyện với các người đây!" Nhìn cái gì vậy hả, nhìn đủ rồi thì xéo đi, công tử nhà ta là cho các ngươi nhìn chắc?!
Nữ nhân đứng giữa hoàn hồn đầu tiên, nhẹ nhàng lắc đầu nói
“Bộ dáng không tồi, khó trách có thể mê hoặc tướng công." Thì ra nam nhân có thể đẹp đến mị hoặc như thế??
“Phu nhân quá khen." Nữ nhân chết tiết! Ta đẹp ta biết, nhưng, ngươi ngươi ngươi, Tướng công?? Đây là để ngươi gọi sao?
“Sao nào, bao giờ mới chịu rời khỏi Trịnh Vương phủ?"
“Phu nhân nói như vậy là có ý gì? Huống hồ tại hạ là khách của Vương gia chứ không phải khách của phu nhân."
“Đừng nói nhiều! Hiện tại bản công chúa là nữ chủ nhân của Vương phủ, chẳng lẽ đuổi người ta cũng không thể sao?"
“Phu nhân, người làm như vậy, e rằng Vương gia sẽ không vui." Đuổi ta đi? Chỉ sợ rằng dù ta có đồng ý đi khỏi thì Hạo cũng không cho phép.
“Ngươi dám câu dẫn tướng công của người khác, tiê……yêu tinh! Ngươi không biết ta là ai sao?!" Vốn muốn mắng ‘tiện nhân’ nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Tại Trung lại không thể nói lên hai chữ ấy.
“Một, tại hạ không hề câu dẫn Vương gia." Là chính hắn bắt ta về đây.
“Hai,……..Tiểu Trúc, vị phu nhân này là….."
“Công tử, này hẳn chính là công chúa của Diễm Quốc đi." Tiểu Trúc đáp.
“Nga, nha hoàn của tại hạ đã nói cho phu nhân biết mình là ai rồi, bất quá tại hạ rất hi vọng lần sau, khi phu nhân xuất môn phải nhớ rõ mình là ai, tránh trường hợp phải đi hỏi người khác như vậy. Trong Vương phủ thì không sao, nhưng nếu đi ra ngoài mà hỏi câu ấy thì chỉ sợ người bị chê cười là phu nhân." Ngữ khí nói chuyện vô cùng tự nhiên và bình thản khiến người khác không thể đoán được tiếp theo Tại Trung sẽ làm gì.
“Ngươi,….hảo! Hôm nay bản công chúa sẽ giáo huấn ngươi một chút!" Dứt lời liền vung tay lên.
“A, công tử!!" Tiểu Trúc vừa muốn bước lên ngăn cản thì lại bị ánh mắt của Tại Trung khiến cho dừng lại.
Công tử đang làm gì thế? Chắc chắn sẽ bị đánh nha!!!!
Tiếng ‘chát’ thật lớn vang lên, đó cũng chính là lúc năm dấu tay hằn lên má Tại Trung, vài giọt máu vương lại nơi khóe môi.
“Công tử!!!" Tiểu Trúc lo lắng bước tới.
“Hỗn trướng! Tất cả ra ngoài hết cho ta!"
Đột nhiên một nam nhân bước vào, đó là Duẫn Hạo.
“Tướng, tướng công…."
“Ai cho phép nàng đánh hắn!" Duẫn Hạo lạnh lùng nói.
“Thiếp…….."
“Ta hỏi, ai cho phép nàng đánh hắn!" Quát lớn.
Hắc hắc, xem ra Duẫn Hạo thật sự tức giận, ui~ đau chết ta!! Bất quá chịu cái tát này rất đáng a.
Trong lúc hỗn loạn, chỉ mỗi Tiểu Trúc thấy được ánh mắt của Tại Trung…….
Công tử thật thông mình! Trách sao công tử không đỡ cái tát ấy, thì ra công tử đã sớm nhìn thấy Vương gia!! Công tử, ngươi giỏi lắm! Xem ra ta tránh đi được rồi.
“Tướng công, tỷ tỷ bất quá cũng chỉ…….."
“Câm mồm, tất cả cút hết ra ngoài cho ta!"
Công chúa khẽ cắn môi, nổi giận bước ra ngoài, còn hai người kia, thấy tỷ tỷ mình như thế thì cũng xoay người đuổi theo.
Trực giác nói cho Tại Trung biết, người vừa gọi công chúa là ‘tỷ tỷ’ kia tuyệt không đơn giản.
“Tại, sao rồi, mặt còn đau không?"
“Đau, đau chết ta, nếu không phải ngươi tới kịp lúc thì cái mạng nhỏ này chắc cũng không còn." Hắc hắc, lần đầu tiên tác chiến thành công! Xem ra ấn tượng đầu tiên của Duẫn Hạo về ba nữ nhân kia chắc chắn không-hề-tốt.
“Sao ngươi không đỡ?" Đau lòng nắm tay cậu, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa một bên má bỏng rát.
“Này, cũng vì ngươi nói đó thôi, Vua Diễm Quốc ban hôn, nếu ta dám đỡ lại hay hất tay nàng ta thì chẳng phải đã đắc tội với Hoàng đế bên đấy sao! Số ta đúng là khổ mà, tại một nơi không chốn dung thân không ai nương tựa thế này thì làm sao dám giành tướng công với công chúa được chứ, may là chỉ chịu một cái tát." Aish, Duẫn Hạo à, nghe những lời này ngươi có đau lòng hay không? Ta nói mà còn cảm thấy xót nữa là, aish, ai bảo ta là thiên tài làm gì.
“Ngốc, nếu các nàng dám vô lễ với ngươi như vậy thì ngươi cứ việc giáo huấn các nàng. Không cần nể tình Vua Diễm Quốc, nếu trời có giáng xuống thì cũng có ta đỡ hộ ngươi."
“Thật sao?" Nha ha ha, ta chỉ chờ những lời này của ngươi.
“Ân, mặt còn đau không?"
“Đương nhiên là còn a, có cả máu luôn này." Tại Trung giơ tay áo vương lại chút máu lên cho Duẫn Hạo xem.
“Nữ nhân chết tiệt, ta phải đi giáo huấn ba nữ nhân đó một trận mới được!"
“A, bỏ đi, nên nghĩ đến đại cục, đắc tội với Vua Diễm Quốc không phải việc nên làm." Đừng giành với ta, ba nữ nhân đó là đồ chơi của ta mà.
“Đại cục đại cục, ta phát điên mất! Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn ba nữ nhân kia khi dễ người của ta?!"
“Đừng giận nữa, bây giờ người bị đánh là ta a."
“Nếu người bị đánh là ta thì ta còn lâu mới so đo với ba nữ nhân đó."
“Xem ra ta càng ngày càng quan trọng với ngươi nhỉ." Ha ha, thích chết ta.
“Đương nhiên."
“Ách…." Không ngờ hắn lại thẳng thắn thừa nhận như thế nha~
“Sao rồi, mặt còn đau à?" Xem ra nữ nhân kia xuống tay không nhẹ tí nào, Tại Trung vẫn cứ đứng ngây ra đó.
“Không có, nghe ta khuyên, đừng đi tìm các nàng."
“Không cần ta giúp ngươi giáo huấn các nàng? Này không giống ngươi a."
“Xùy, ta trong lòng ngươi là người độc ác như thế sao?" Hắc hắc, đương nhiên ta đây không cần ‘ngươi giúp’ a, mà là chính tay ta sẽ giáo huấn các nàng ta!
“Không phải, chỉ là có chút gian tà thôi." Duẫn Hạo cười.
“Này còn không phải vì ta suốt ngày đều tiếp xúc với ngươi sao?!"
“Ha hả, được rồi, ta cho người đến giúp ngươi bôi dược."
“Ân."
Nhìn theo bóng Duẫn Hạo rời đi, Tại Trung rốt cuộc cũng không nhịn được cười.
Nữ nhân a, muốn đấu với ta? Một lũ ngốc!
“Tiểu Trúc nha đầu, ngươi ra được rồi."
Nghe vậy, Tiểu Trúc vén rèm bước ra.
“Công tử, ngươi thật lợi hại! Ta nhìn mà thích chết đi được!!!"
“Này còn phải nói sao, bất quá, nữ nhân kia xuống tay không nhẹ tí nào, đau chết ta."
“Aish, công tử, có Vương gia xoa giúp ngươi, ngươi còn đau nữa à?"
“Nha đầu chết tiệt, ngươi không muốn sống nữa đúng không?"
“Hì hì, nô tỳ không dám."
“Đúng rồi, người vừa nãy gọi công chúa là ‘tỷ tỷ’, ngươi biết nàng là ai không?"
“Nàng ta? Là nhi nữ của Thừa Tướng Diễm Quốc. Tên Nghênh Nhiên."
“Nữ nhân ấy……"
“Sao thế? Công tử, ta thấy trong ba nữ nhân thì nàng ta là người nguy hiểm nhất."
“Không sao….." Đúng là người khó đối phó nhất a…..
“Nga."
“Thế, công chúa tên gì?"
“Là Chu Thanh, còn người không nói lời nào từ đầu đến cuối là muội muội của Tướng quân Diễm Quốc, tên Lâm Thiên Nghi."
“Nga~" Tuy không có chút hứng thú nhưng nếu biết tên các nàng thì sẽ tốt hơn. Các ngươi chờ ngày tự chạy về Diễm Quốc đi
“Gì thế?"
“Ngươi có chuyện gì cần giải thích với ta không?"
“Nga? Có sao?"
“Aish, đừng nghịch tóc ta nữa, dừng lại!"
“Không nghịch tóc? Thế ta nghịch nơi khác…."
“Ngươi, tên biến thái này! Còn giở trò nữa thì ta lập tức quay về Dạ Lăng Các!"
“Hảo hảo hảo."
“Ngươi thật sự không có chuyện gì cần giải thích với ta sao?"
“Hử? Có không nhỉ?" Duẫn Hạo cố ý vờ như không biết.
“Hảo, vậy ta đi." Tại Trung ‘xoạc’ một tiếng, tốc chăn đứng dậy.
Nhưng Tại Trung đã quên, mình đang trong tình trạng không mảnh vải che thân.
“Sao lại nằm xuống rồi? Không đi nữa?"
“Tên thần kinh này! Y phục ta đâu?"
“Không biết, có lẽ đã bị mèo tha mất rồi." Duẫn Hạo xấu xa nói.
“Con mèo biến thái đó chắc chắn là ngươi!"
“Đừng giận, ngươi có biết bộ dáng mình khi tức giận rất đáng yêu hay không? Hại ta lại muốn….." Bàn tay to tiếp tục di chuyển khắp nơi cơ thể Tại Trung.
“Muốn, muốn, muốn, muốn! Ta thật không hiểu ngươi làm Vương gia thế nào nữa, chẳng lẽ ngươi ngoài làm tình thì chẳng còn nghĩ được gì ư?!" Vừa nói vừa ngăn chặn bàn tay ma quái của Duẫn Hạo.
“Cái kia a, khi cần muốn thì sẽ muốn, nhưng việc hiện tại thì, chỉ cần gần ngươi ta đây liền muốn." Duẫn Hạo cười gian.
Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đúng là tên đại sắc lang!!
“Ba phu nhân ngươi vừa rước về đâu cả rồi, nếu muốn thì cứ tìm các nàng đi!!"
“Tại, ba nữ nhân kia ngay cả bộ dáng thế nào ta cũng chưa từng nhìn qua."
“Ngươi nghĩ ta là tên ngốc chắc? Chưa từng nhìn qua mà đã rước về?"
“Ta không lừa ngươi, là Vua Diễm Quốc ban hôn, ta sao có thể từ chối?"
“Ta nghĩ ngươi hẳn rất cảm kích Vua Diễm Quốc nhỉ? Vô duyên vô cớ dâng ba nữ nhân cho ngươi."
“Cảm kích gì chứ, ta đối với các nàng một chút hứng thú cũng không có."
“Nga? Vậy ngươi có hứng thú với ai?" Nhanh nói là ta đi, nếu nói rồi thì có lẽ ta sẽ tha thứ cho ngươi.
“Này a? Ta cũng không rõ." Duẫn Hạo cố ý nói chọc giận Tại Trung.
“Xùy ~" Ngươi là cố ý đúng không, muốn chọc tức ta sao?! Nhưng mà, hắn đúng là chọc ta tức điên rồi( ノ` 皿´)ノ
“Những cuộc hôn nhân chính trị này, không đến lượt chúng ta lựa chọn."
“Ngươi không có hứng thú với các nàng nhưng cũng không thể ngăn các nàng có hứng thú với ngươi a! Ta nghĩ ba nữ nhân kia chắc chắn là ba nữ nhân háo sắc!"
“A, sao ngươi lại nói các nàng ta như thế."
“Này này này, còn nói chưa nhìn qua bộ dáng các nàng vậy mà giờ đã nói giúp người ta!"Nếu quần áo ta có ở đây thì chắc chắn ta đã đi khỏi đây rồi.
“Nói cũng đúng, xem ra ta nên đi nhìn các nàng ta một lần xem có xinh đẹp hay không."
“Ngươi……" ╭(๑¯Д¯๑)╮
“Hử?"
“Ngày mai ta liền đuổi các nàng ta về Diễm Quốc! Đến lúc đó để xem ngươi làm sao cao hứng!"
“Vậy ngày mai hẳn nói, còn giờ thì…." Cái lưỡi không xương của Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu tấn công khuôn miệng Kim Tại Trung.
“Ô……" Ta sao lại ngốc như thế a, phiền toái lớn nhất vẫn chưa giải quyết xong, xem ra đêm nay ta lại không ngủ được rồi.
~
Ánh sáng mặt trời đã kéo Tại Trung ra khỏi giấc mộng dài, bên cạnh đã sớm không còn ai. Mặc y phục mà đêm qua đã bị mất một cách bí ẩn vào, mở cửa bước ra ngoài.
“Tại Trung công tử, ngươi dậy rồi."
“A Tứ? Vương gia đâu?"
“Sáng sớm Vương gia đã đến thư phòng để phê duyệt công văn." A Tứ tuy miệng vẫn nói nhưng hai mắt lại dán chặt lên cổ Tại Trung.
“Nga, nhìn chằm chằm ta như thế làm gì, ta muốn về Dạ Lăng Các, mau dẫn đường!" Không cần nghĩ cũng biết A Tứ nhìn gì, hôn ngân……Duẫn Hạo chết tiệt!!! Lần sau nếu để lại dấu như thế ta thề sẽ làm thịt hắn!!!( ` 皿 ´)
Dạ Lăng Các ~
“Công tử!!!!!!!! Đêm qua ngươi nhất định lại bị Vương gia khi dễ đúng không, ô ô ô……."
“Ân, đừng nhắc chuyện đó nữa. Tiểu Trúc, ngươi từng gặp qua ba nữ nhân kia chưa?"
“Đã gặp qua một lần, nhưng không nhớ rõ lắm. Ấn tượng đầu tiên của ta chính là, ba nữ nhân ấy ai cũng rất thích ra vẻ, ta vừa nhìn liền không vừa mắt."
“Thật à? Vậy ngươi biết ba nàng ta ở đâu trong Vương phủ không?"
“Không nhớ chính xác lắm, aish, công tử, ngươi hỏi làm gì, dù sao Vương gia ngay cả liếc nhìn các nàng cũng chưa từng. Ngươi yên tâm đi."
“Yên tâm cái đầu ngươi! Ngươi đã từng thấy có ai rước nữ nhân về nhà mà không động tâm chưa? Bây giờ không nhìn tới các nàng nhưng thời gian sau, ai có thể chắc chắn được? Đợi đến khi hắn chú ý đến ba nữ nhân kia thì đã quá muộn rồi."
“A? Thế phải làm sao bây giờ?"
Nghe thế, Tại Trung nhíu mày, nói
“Đơn giản thôi, đuổi các nàng về Diễm Quốc."
“Hảo hảo, thế khi nào gọi xe ngựa?"
“Nha đầu Tiểu Trúc! Trong đầu ngươi là đậu hủ à? Đuổi các nàng trở về có thể dùng xe ngựa sao?"
“Công tử, ý ngươi là sao, nói năng không rõ ràng gì cả." (╯3╰)
“Ta là nói, các nàng sẽ phải tự quay về quê hương mình, Diễm Quốc."
“A? Tại sao không trực tiếp đuổi các nàng mà bày ra nhiều trò phiền phức như vậy làm gì?"
“Ngươi bị ngốc à? Nghĩ thử đi, nếu trực tiếp đuổi các nàng về thì chẳng phải Vua Diễm Quốc sẽ bị bẽ mặt hay sao? Tuy rằng Diễm Quốc không mạnh bằng Duẫn Quốc nhưng nếu hai quốc gia khai chiến thì người chịu khổ sẽ là dân thường vô tội. Vì thế, biện pháp duy nhất chính là, hắc hắc, để các nàng chịu không nổi mà tự nguyện quay về nước."
“Oa~ Kế hoạch của công tử thật hoàn hảo nha, thế ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?!"
“Này còn phải nói sao, ta là ai cơ chứ, chính là Kim Tại Trung thông minh tuyệt đỉnh không ai sánh bằng Ψ(`▽´)Ψ Cái kia, cách gì à, tạm thời ta vẫn chưa nghĩ tới."
“Xùy, công tử ngươi thật là, aish."
“Aish cái gì mà aish, chỉ là tạm thời chưa nghĩ ra thôi, hôm nay trước cứ đi tìm các nàng đã."
“Nga."
Chủ tử hai người vừa muốn mở cửa ra ngoài thì……
“Tại Trung công tử, ba vị phu nhân đến tìm người."
“Nga, mời các nàng ấy vào." Ha hả, rất tốt, ta không cần tốn công đi tìm, nữ nhân à? Ba nữ nhân ngu ngốc.
“Vâng."
Một lát sau, ba nữ nhân với dung mạo không tệ lắm bước vào Dạ Lăng Các.
“Xin hỏi ba vị phu nhân đây có gì chỉ giáo?" Này hẳn đã đủ lễ phép đi ~
Chỉ thấy ba người kia một chút cũng không phản ứng, chỉ đơn giản im lặng nhìn Tại Trung.
Nữ nhân, ngây dại rồi chứ gì, nên về phòng đóng cửa rồi khóc đi, ta cũng biết bộ dáng mình có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng mà các ngươi cũng không cần nhìn chằm chằm như thế chứ.
“Ba vị phu nhân? Công tử nhà ta đang nói chuyện với các người đây!" Nhìn cái gì vậy hả, nhìn đủ rồi thì xéo đi, công tử nhà ta là cho các ngươi nhìn chắc?!
Nữ nhân đứng giữa hoàn hồn đầu tiên, nhẹ nhàng lắc đầu nói
“Bộ dáng không tồi, khó trách có thể mê hoặc tướng công." Thì ra nam nhân có thể đẹp đến mị hoặc như thế??
“Phu nhân quá khen." Nữ nhân chết tiết! Ta đẹp ta biết, nhưng, ngươi ngươi ngươi, Tướng công?? Đây là để ngươi gọi sao?
“Sao nào, bao giờ mới chịu rời khỏi Trịnh Vương phủ?"
“Phu nhân nói như vậy là có ý gì? Huống hồ tại hạ là khách của Vương gia chứ không phải khách của phu nhân."
“Đừng nói nhiều! Hiện tại bản công chúa là nữ chủ nhân của Vương phủ, chẳng lẽ đuổi người ta cũng không thể sao?"
“Phu nhân, người làm như vậy, e rằng Vương gia sẽ không vui." Đuổi ta đi? Chỉ sợ rằng dù ta có đồng ý đi khỏi thì Hạo cũng không cho phép.
“Ngươi dám câu dẫn tướng công của người khác, tiê……yêu tinh! Ngươi không biết ta là ai sao?!" Vốn muốn mắng ‘tiện nhân’ nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Tại Trung lại không thể nói lên hai chữ ấy.
“Một, tại hạ không hề câu dẫn Vương gia." Là chính hắn bắt ta về đây.
“Hai,……..Tiểu Trúc, vị phu nhân này là….."
“Công tử, này hẳn chính là công chúa của Diễm Quốc đi." Tiểu Trúc đáp.
“Nga, nha hoàn của tại hạ đã nói cho phu nhân biết mình là ai rồi, bất quá tại hạ rất hi vọng lần sau, khi phu nhân xuất môn phải nhớ rõ mình là ai, tránh trường hợp phải đi hỏi người khác như vậy. Trong Vương phủ thì không sao, nhưng nếu đi ra ngoài mà hỏi câu ấy thì chỉ sợ người bị chê cười là phu nhân." Ngữ khí nói chuyện vô cùng tự nhiên và bình thản khiến người khác không thể đoán được tiếp theo Tại Trung sẽ làm gì.
“Ngươi,….hảo! Hôm nay bản công chúa sẽ giáo huấn ngươi một chút!" Dứt lời liền vung tay lên.
“A, công tử!!" Tiểu Trúc vừa muốn bước lên ngăn cản thì lại bị ánh mắt của Tại Trung khiến cho dừng lại.
Công tử đang làm gì thế? Chắc chắn sẽ bị đánh nha!!!!
Tiếng ‘chát’ thật lớn vang lên, đó cũng chính là lúc năm dấu tay hằn lên má Tại Trung, vài giọt máu vương lại nơi khóe môi.
“Công tử!!!" Tiểu Trúc lo lắng bước tới.
“Hỗn trướng! Tất cả ra ngoài hết cho ta!"
Đột nhiên một nam nhân bước vào, đó là Duẫn Hạo.
“Tướng, tướng công…."
“Ai cho phép nàng đánh hắn!" Duẫn Hạo lạnh lùng nói.
“Thiếp…….."
“Ta hỏi, ai cho phép nàng đánh hắn!" Quát lớn.
Hắc hắc, xem ra Duẫn Hạo thật sự tức giận, ui~ đau chết ta!! Bất quá chịu cái tát này rất đáng a.
Trong lúc hỗn loạn, chỉ mỗi Tiểu Trúc thấy được ánh mắt của Tại Trung…….
Công tử thật thông mình! Trách sao công tử không đỡ cái tát ấy, thì ra công tử đã sớm nhìn thấy Vương gia!! Công tử, ngươi giỏi lắm! Xem ra ta tránh đi được rồi.
“Tướng công, tỷ tỷ bất quá cũng chỉ…….."
“Câm mồm, tất cả cút hết ra ngoài cho ta!"
Công chúa khẽ cắn môi, nổi giận bước ra ngoài, còn hai người kia, thấy tỷ tỷ mình như thế thì cũng xoay người đuổi theo.
Trực giác nói cho Tại Trung biết, người vừa gọi công chúa là ‘tỷ tỷ’ kia tuyệt không đơn giản.
“Tại, sao rồi, mặt còn đau không?"
“Đau, đau chết ta, nếu không phải ngươi tới kịp lúc thì cái mạng nhỏ này chắc cũng không còn." Hắc hắc, lần đầu tiên tác chiến thành công! Xem ra ấn tượng đầu tiên của Duẫn Hạo về ba nữ nhân kia chắc chắn không-hề-tốt.
“Sao ngươi không đỡ?" Đau lòng nắm tay cậu, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa một bên má bỏng rát.
“Này, cũng vì ngươi nói đó thôi, Vua Diễm Quốc ban hôn, nếu ta dám đỡ lại hay hất tay nàng ta thì chẳng phải đã đắc tội với Hoàng đế bên đấy sao! Số ta đúng là khổ mà, tại một nơi không chốn dung thân không ai nương tựa thế này thì làm sao dám giành tướng công với công chúa được chứ, may là chỉ chịu một cái tát." Aish, Duẫn Hạo à, nghe những lời này ngươi có đau lòng hay không? Ta nói mà còn cảm thấy xót nữa là, aish, ai bảo ta là thiên tài làm gì.
“Ngốc, nếu các nàng dám vô lễ với ngươi như vậy thì ngươi cứ việc giáo huấn các nàng. Không cần nể tình Vua Diễm Quốc, nếu trời có giáng xuống thì cũng có ta đỡ hộ ngươi."
“Thật sao?" Nha ha ha, ta chỉ chờ những lời này của ngươi.
“Ân, mặt còn đau không?"
“Đương nhiên là còn a, có cả máu luôn này." Tại Trung giơ tay áo vương lại chút máu lên cho Duẫn Hạo xem.
“Nữ nhân chết tiệt, ta phải đi giáo huấn ba nữ nhân đó một trận mới được!"
“A, bỏ đi, nên nghĩ đến đại cục, đắc tội với Vua Diễm Quốc không phải việc nên làm." Đừng giành với ta, ba nữ nhân đó là đồ chơi của ta mà.
“Đại cục đại cục, ta phát điên mất! Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn ba nữ nhân kia khi dễ người của ta?!"
“Đừng giận nữa, bây giờ người bị đánh là ta a."
“Nếu người bị đánh là ta thì ta còn lâu mới so đo với ba nữ nhân đó."
“Xem ra ta càng ngày càng quan trọng với ngươi nhỉ." Ha ha, thích chết ta.
“Đương nhiên."
“Ách…." Không ngờ hắn lại thẳng thắn thừa nhận như thế nha~
“Sao rồi, mặt còn đau à?" Xem ra nữ nhân kia xuống tay không nhẹ tí nào, Tại Trung vẫn cứ đứng ngây ra đó.
“Không có, nghe ta khuyên, đừng đi tìm các nàng."
“Không cần ta giúp ngươi giáo huấn các nàng? Này không giống ngươi a."
“Xùy, ta trong lòng ngươi là người độc ác như thế sao?" Hắc hắc, đương nhiên ta đây không cần ‘ngươi giúp’ a, mà là chính tay ta sẽ giáo huấn các nàng ta!
“Không phải, chỉ là có chút gian tà thôi." Duẫn Hạo cười.
“Này còn không phải vì ta suốt ngày đều tiếp xúc với ngươi sao?!"
“Ha hả, được rồi, ta cho người đến giúp ngươi bôi dược."
“Ân."
Nhìn theo bóng Duẫn Hạo rời đi, Tại Trung rốt cuộc cũng không nhịn được cười.
Nữ nhân a, muốn đấu với ta? Một lũ ngốc!
“Tiểu Trúc nha đầu, ngươi ra được rồi."
Nghe vậy, Tiểu Trúc vén rèm bước ra.
“Công tử, ngươi thật lợi hại! Ta nhìn mà thích chết đi được!!!"
“Này còn phải nói sao, bất quá, nữ nhân kia xuống tay không nhẹ tí nào, đau chết ta."
“Aish, công tử, có Vương gia xoa giúp ngươi, ngươi còn đau nữa à?"
“Nha đầu chết tiệt, ngươi không muốn sống nữa đúng không?"
“Hì hì, nô tỳ không dám."
“Đúng rồi, người vừa nãy gọi công chúa là ‘tỷ tỷ’, ngươi biết nàng là ai không?"
“Nàng ta? Là nhi nữ của Thừa Tướng Diễm Quốc. Tên Nghênh Nhiên."
“Nữ nhân ấy……"
“Sao thế? Công tử, ta thấy trong ba nữ nhân thì nàng ta là người nguy hiểm nhất."
“Không sao….." Đúng là người khó đối phó nhất a…..
“Nga."
“Thế, công chúa tên gì?"
“Là Chu Thanh, còn người không nói lời nào từ đầu đến cuối là muội muội của Tướng quân Diễm Quốc, tên Lâm Thiên Nghi."
“Nga~" Tuy không có chút hứng thú nhưng nếu biết tên các nàng thì sẽ tốt hơn. Các ngươi chờ ngày tự chạy về Diễm Quốc đi
Tác giả :
Keiwin