[Đam Mỹ] Tứ Hôn
Chương 42
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
"Tiếu Kỳ, ngươi ăn nói linh tinh cái gì vậy?!"
Ngữ khí Nguyệt Vân Sinh có phần sắc bén, như là muốn dùng nó để che giấu đi nội tâm đang phát hoảng.
Tiếu Kỳ nghe thế cong cong môi, giơ hai tay như đầu hàng, "Được được, là ta ăn nói linh tinh, ta câm miệng, ta câm miệng, ngươi đừng nóng..."
"...." Hai gò má Nguyệt Vân Sinh vẫn như Hồng Hà mạn, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn "Tiếu Kỳ!"
"Đừng nóng vội Vân Sinh. Ngươi đừng vội!" Tiếu Kỳ bị quát lớn, lập tức ngoan ngoan tiến lên, đưa tay hất trướng mạn, khom người xuống xem xét tình hình của hai người trên giường. Cẩn thận thu lại ống trúc đã dùng vừa rồi, một lát sau, hắn thu ý cười nhìn chằm chằm lớp quần áo xộc xệch của hoàng đế cùng phi tử của gã "Ta thấy bọn chúng ngủ như này đảm bảo có một đêm ngon giấc."
Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho Tiếu Kỳ lùi ra phía sau, đưa tay nhẹ nhàng nhặt quần áo của hoàng đế Bắc Nhung tán loạn trên mặt đất. Mới mở một chút cổ áo ra thôi, y đã cảm thấy ánh mắt người đằng sau lưng sáng quắc lên, ánh mắt nóng bỏng cơ hồ muốn xuyên thấu thân thể y. Nguyệt Vân Sinh vô lực nghiêng đầu qua chỗ khác, quả nhiên đã thấy ánh mắt phát sáng của Tiếu Kỳ đang nhìn mình, mặt không khỏi nóng lên, lớn tiếng quát khẽ "Tiếu Kỳ, ngươi xoay người ra chỗ khác."
"Thứ ngươi có thì ta cũng có, hai ta đều là nam nhân, ngươi ngại ngùng cái gì?!" Tiếu Kỳ nhịn không được lẩm bẩm vài câu. Nhưng ánh mắt sắc bén của Nguyệt Vân Sinh hạ xuống, hắn bất đắc dĩ phải quay đi.
Nguyệt Vân Sinh lúc này mới thoát y phục trên người thật nhanh, đổi lấy bộ trang phục tơ lụa kia. Sau đó y nhẹ nhàng lấy chiếc mặt nạ xuống, xoã tóc cột trên đầu ra, những sợi tóc dài đen nhánh vì vậy mà tán trong không trung, hạ trên bả vai y.
Nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng vang nhẹ nhàng, giờ khắc này Tiếu Kỳ không khác nào vạn kiếm thực tâm, thực sự là vạn phần dày vò. Hắn bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm xà nhà treo trên cao, cảm giác mệt nhọc, nhưng cũng khó có thể diễn tả được sự kỳ diệu này bằng lời!
Không bao lâu, hắn liền nghe thấy Nguyệt Vân Sinh ở phía sau ho nhẹ một tiếng "Được rồi."
Tiếu Kỳ xoay người thật nhanh, khi nhìn thấy Nguyệt Vân Sinh, trong nháy mắt không che giấu được sự kinh ngạc. Dư quang xẹt qua hoàng đế Bắc Nhung đang hôn mê ngự trên giường, lại quay sang nhìn thần sắc trấn tĩnh của Nguyệt Vân Sinh.
Đối với nhất cử nhất động của hắn, Nguyệt Vân Sinh đều đặt vào trong mắt, ở trước mặt hắn chậm rãi xoay một vòng, "Ngươi xem thế nào?"
"Giống! Quá giống!" Tiếu Kỳ gật đầu liên tục, không nhịn được mà khen "Không ngờ đến, trên đời này lại có thuật dịch dung tinh diệu như vậy! Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, quả thực khó có thể tin! Khuôn mặt hiện tại này, ta cảm thấy, nếu như hoàng đế Bắc Nhung đứng bên cạnh ngươi, mọi người cũng khó phân biệt thật giả!"
"Nếu là vậy thì mau chóng thực hiện kế hoạch thôi!" Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, môi nhẹ câu lên "Trước tiên ngươi ẩn đi đi."
Tiếu Kỳ chần chừ chốc lát, nhìn Nguyệt Vân Sinh "Thanh âm này của ngươi..."
"Thanh âm của trẫm..." Nguyệt Vân Sinh dùng tay áo khẽ che, thấp giọng nói rằng "Có chỗ nào không bình thường?"
"...." Trong lòng Tiếu Kỳ kinh sợ, khiếp đảm nhìn Nguyệt Vân Sinh.
Tuy rằng mới chỉ nghe qua vài câu của hoàng đế Bắc Nhung, nhưng giờ khắc này Nguyệt Vân Sinh lại có thể bắt chước thanh âm giống y hệt gã.. Quả thực khó có thể phân biệt thật giả, cơ hồ có thể đánh tráo!
"Vân Sinh, ta thực khâm phục ngươi!" Ban đầu Tiếu Kỳ thấy kế hoạch này chính là nước cờ hiểm nhất, trong lòng vẫn mang nghi ngờ. Lần này xem ra lại là một kế sách hoàn hảo, không chỉ làm ít hiệu quả cao, so với những kế hoạch khác lại càng ổn thoả hơn, làm mọi ý nghĩ do dự của hắn bỗng chốc tan thành mây khói.
"A..." Nguyệt Vân Sinh cười khẽ một tiếng, cùng trao đổi ánh mắt với Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ dùng một tấm chăn dày đem đắp lên người hoàng đế Bắc Nhung, xác nhận là chỉ còn có phi tử kia ở bên ngoài, liền thức thời lùi tới một chỗ tối, ẩn mình đi.
Nguyệt Vân Sinh kiểm tra một phen, sau đó hướng bên ngoài cao giọng hô "Hồng Mãn."
"Có nô tài, bệ hạ có gì phân phó?"
Bên ngoài rất nhanh liền truyền đến tiếng trả lời của thái giám Hồng Mãn.
Đưa tay đẩy đại môn sơn đỏ son, Nguyệt Vân Sinh mang mâu sắc lạnh lùng, lấy giọng ra lệnh "Đi Đồng Tước đài."
Hồng Mãn quỳ ngoài cửa, nghe vậy trong lòng kinh sợ, suy nghĩ một lát nhỏ giọng khuyên nhủ "Bệ hạ, nhìn người có chút khó chịu, thân thể này vô cùng trân quý, không thể nào chịu được gió lạnh bên ngoài."
Ánh mắt Nguyệt Vân Sinh đột nhiên chuyển lạnh, sắc mặt y chìm xuống, tối tăm, như sắp có gió bão nổi lên.
Hoàng đế Bắc Nhung từ trước đến nay tính tình rất quỷ dị, chỉ cần bên người có kẻ bất cẩn một chút, thì chắc chắn mạng khó giữ. Hồng Mãn thấy thế, không đợi Nguyệt Vân Sinh mở miệng, bản thân gã đã quỳ rập xuống, dùng sức hướng người trước mặt rập đầu mạnh "Nô tài đáng chết, nô tài liền hầu bệ hạ thay y phục."
Nhìn thấy Nguyệt Vân Sinh gật gật đầu, Hồng Mãn lăn lăn lộn lộn đi vào bên trong, nhanh nhẹn đem đồ giúp Nguyệt Vân Sinh mặc chỉnh tề. Thời điểm Nguyệt Vân Sinh đi ra lại nhàn nhạt liếc gã "Thục phi...." Sau đó dư quang xẹt qua nữ tử đang nằm kia "Để nàng ngủ ở đó cũng được."
"Vâng, bệ hạ." Hồng Mãn đáp một tiếng, nơm nớp lo sợ đi theo sau y mà không dám mở miệng nói tiếng nào.
"Các ngươi lui ra, Hồng Mãn đi cùng trẫm."
Nguyệt Vân Sinh vung tay lên vẫy lui, đội cấm vệ quân vốn là muốn theo đến Đồng Tước đài, sau đó liền sải bước như đang từ Đồng Tước đài quay trở lại.
"Chúng thần tuân mệnh."
*~*~*
Sau nửa đêm, ánh trăng sáng ngời bắt đầu bị tầng tầng mây đen dày đặc bao trùm trụ lấy. Gió mang theo từng trận gió đêm lạnh hun hút. Tiếng gió ào ào, thổi đến mức đám cây rậm rạp trong cũng cất lên tiếng rì rào. Bóng đêm giăng kín, dọc đường đi yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng giày từ trên những phiến đá tạo ra những âm thanh thanh thuý.
Hỗng Mãn căng thẳng cao độ, suy nghĩ rất lâu, cũng không đoán được ý nghĩ trong đầu người kia.
Thủ vệ Đồng Tước đài vốn đang ủ rũ, nhìn thấy Nguyệt Vân Sinh không khỏi giật mình, vội vàng quỳ xuống "Chúng thuộc hạ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Nguyệt Vân Sinh không hề liếc mắt nhìn họ một cái mà trực tiếp đi vào Đồng Tước đài.
Thủ vệ hai mặt nhìn nhau, nhìn Hồng Mãn cầu cứu, Hồng Mãn bất đắc dĩ lắc đầu. Bọn họ thấy Nguyệt Vân Sinh không nói gì cũng không ai chủ trương lên tiếng, không thể làm gì hơn là quỳ ở đó trơ mắt nhìn Nguyệt Vân Sinh sải bước đi vào. Hồng Mãn cảm thấy đêm nay hoàng đế rất khó hầu hạ, không nhìn ra suy nghĩ của y, chỉ lo nói nhầm, cũng không dám ở lại nói chuyện với đám thủ vệ. Ngược lại bọn họ đã quỳ đến giữa nửa đêm, hơn nữa cũng không phải lo sẽ xảy ra đại sự gì. Gã thấy người đằng trước không có ý dừng lại, nhưng mới phát hiện ra đã cách mình một đoạn khác khá xa thì liền nhanh chân đuổi theo, chỉ lo phạm vào kiêng kị của y.
Nguyệt Vân Sinh lên đến tầng một, bên trong có người đang quỳ, nhưng từ đầu đến cuối lại không nói lời nào, một bộ âm trầm, bị người nhìn mà trong lòng không khỏi sinh sợ hãi.
Hồng Mãn càng nhìn càng hoảng sợ, cẩn thận đi theo y mà không dám nói nửa lời. Gã nhìn bóng lưng Nguyệt Vân Sinh, âm thầm suy đoán, chẳng lẽ đêm qua trân bảo bị mất trộm, làm hoàng đế sinh tức giận, có thể.... Khuya thế này hắn còn đến Đồng Tước đài, cùng với việc của ngày hôm qua không có bao nhiêu liên quan, dù thế nào cũng thấy nói ra không thông!
Mãi đến tận tầng thứ mười, Nguyệt Vân Sinh mới nhìn mấy thủ vệ đang quỳ kia, tầm mắt rơi trên người bên trong cũi mang trên mặt chiếc mặt nạ kia, một lát sau dời mắt lạnh lùng nói "Mở nó ra, sau đó tất cả lui xuống, không có lệnh của trẫm thì không ai được tới đây."
Bọn thủ vệ sửng sốt một chút, còn chưa làm gì đã thấy ánh mắt băng hàn của Nguyệt Vân Sinh đảo qua từng người, thanh âm đè thấp như người đang phải gắt gao áp chế tức giận, đè nén nó, giống như đang ẩn nhẫn một sự phẫn nộ như gió bão "Các ngươi chờ trẫm hay tự mình làm?"
"Bọn thuộc hạ không dám, thỉnh bệ hạ thứ tội."
Bọn thị bệ lắc đầu, người nào người nấy quỳ ở chỗ mình mà liều mạng rập đầu lạy, hướng Nguyệt Vân Sinh nói đáng chết, sau đó lập tức bò dậy mở khoá, nhanh chóng kéo nhau chạy như bay xuống tầng.
"Bệ hạ...." Hồng Mãn nhìn đỉnh Đồng Tước trống rỗng, lúc này ngoại trừ Nguyệt Vân Sinh và gã thì chỉ còn dư lại cái người không thấy mặt mũi nằm trong cũi không rõ sống chết ra sao, trong lòng chưa gì đã thấp thỏm lo âu.
Sắc mặt Nguyệt Vân Sinh âm trầm, lạnh lùng liế gã "Ngươi lưu lại."
"Vâng, bệ hạ." Hồng Mãn nghe xong, lông tơ dựng ngược, theo sát Nguyệt Vân Sinh đến bên cái cũi kia.
Hồng Mãn nhìn Nguyệt Vân Sinh hơi hơi cúi đầu, cau mày nhìn chằm chằm vào con người đang nằm trên đất trong cũi kia, trên người hắn tựa hồ bị trọng thương, nằm phục trên đất không động đậy. Gã nghe nói ở đây có một người vô cùng quan trọng, nhưng cũng không biết lai lịch thế nào. Nửa đêm hoàng đế lại đến đây, cho lui tất cả mọi người xuống ngoại trừ có gã, làm cho gã tràn đầy nghi hoặc. Gã hoảng loạn nhìn Nguyệt Vân Sinh đang ở rất xa nơi mình đang đứng, Hồng Mãn cũng không dám thở mạnh. Sau đó, gã đột nhiên cảm giác có một cơn gió mạnh thổi qua, cơn đau kịch liệt nhanh chóng qua đi, hai mắt tối sầm ngã xỉu trên mặt đất.
Tay Tiếu Kỳ tiếp được Hồng Mãn mất đi ý thức, nhẹ nhàng đặt gã sang một bên, hạ thấp giọng dò hỏi Nguyệt Vân Sinh đang ở bên cạnh cúi đầu kiểm tra thương thế của Tiếu Lâm "Thương thế của hoàng huynh lúc này như thế nào?"
Nguyệt Vân Sinh thu lại tay đang bắt mạch "Có thể miễn cưỡng chống đỡ một khoảng thời gian." Nói xong, y liền lấy một viên đan dược từ trong ngực ra cho Tiếu Lâm uống "Đại hoàng tử bị Bắc Nhung hạ Mê dược, dược này nhẹ thì khiến thần trí không rõ, nặng thì khiến người bị hãm sâu đến hôn mê, bất tỉnh bảy ngày. Ta vừa cho hắn uống giải dược để phục hồi, chắc chắn rất nhanh sẽ tỉnh lại. "
Sau đó y để Tiếu Kỳ nghĩ biện pháp gỡ mặt nạ sắt trên mặt Tiếu Lâm xuống, còn mình thì quay người lại chỗ Hồng Mãn.
Tiếu Kỳ dùng đến sức lực của chín trâu hai hổ rốt cục mới đem mặt nạ ra, nhanh chóng đưa nó cho Nguyệt Vân Sinh. Nhận lấy mặt nạ, Nguyệt Vân Sinh liền đeo lên mặt Hồng Mãn.
"Khụ khụ khụ...." Sau một trận ho, Tiếu Lâm đang hôn mê rốt cục cũng dần tỉnh lại.
"A Kỳ, y phục." Nguyệt Vân Sinh chỉ đơn giản giúp Hồng Mãn giả bộ một chút, sau đó quay sang nhắc hắn.
Tiếu Lâm chỉ cảm thấy có bóng người lay động trước mắt, định thần nhìn lại, sau khi nhìn rõ người trước mắt thì không khỏi thất thanh "Cửu đệ!" Lời còn chưa nói hết đã bị Tiếu Kỳ nhanh chóng che miệng lại.
Rất nhanh sau đó Tiếu Lâm khoác trên mình y phục của Hồng Mãn, Tiếu Kỳ thấp giọng giải thích rõ "Hoàng huynh, thời gian cấp bách không kịp giải thích. Huynh đợi một chút sau đó giả thành thái giám, cùng ra ngoài với Vân Sinh."
Tiếu Lâm nhìn thấy Nguyệt Vân Sinh, hai mắt trợn lớn.
"Hắn là Trai Nguyệt Lâu lâu chủ Nguyệt Vân Sinh, giờ đang dịch dung thành hoàng đế Bắc Nhung." Lời Tiếu Kỳ ít mà dễ hiểu "Hoàng huynh, chờ cho đến khi chúng ta rời khỏi Đồng Tước đài thì thần đệ sẽ giải thích với huynh sau."
Thấy sắc mặt hai người họ nghiêm túc, trong lòng tuy nghi vấn nhưng Tiếu Lâm vẫn gật đầu. Tiếu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thả tay trên miệng hắn ra.
"Đại hoàng tử, đắc tội." Nguyệt Vân Sinh nhẹ giọng nói, lấy một tấm da đã chuẩn bị trước đó ra cho Tiếu Lâm "Nguyệt mỗ biết Đại hoàng tử bị thương, mà thời điểm đi ra ngoài, cần Đại hoàng tử vạn phần cẩn trọng, cúi đầu đi theo tại hạ, chớ để lộ ra sơ hở!"
Tiếu Lâm từ lời nói của hai người họ cũng biết được giờ này nguy hiểm đến cỡ nào, không ngăn được từng trận đau đớn kéo đến, nghiêm mặt nói "Ta biết rồi!"
Nguyệt Vân Sinh liếc mắt nhìn Tiếu Lâm nguỵ trang thành Hồng Mãn, nói nhỏ với Tiếu Kỳ vài câu, sau đó Tiếu Kỳ liền đem đặt Hồng Mãn vào chỗ mà ban đầu Tiếu Lâm nằm.
Chờ mọi thứ đã thoả đáng, Nguyệt Vân Sinh đứng dậy sửa lại vạt áo, trầm giọng đỡ Tiếu Lâm đang lảo đảo đứng lên"Đại hoàng tử có chịu đựng được không?"
"Ta không sao!" Tiếu Lâm cố nén cơn đau đang cuồn cuồn ở trong ngực, chỗng đỡ một hơi, gật gật đầu "Làm phiền Nguyệt lâu chủ rồi!"
Hoàn Chương 42.
Biên tập: Red9
"Tiếu Kỳ, ngươi ăn nói linh tinh cái gì vậy?!"
Ngữ khí Nguyệt Vân Sinh có phần sắc bén, như là muốn dùng nó để che giấu đi nội tâm đang phát hoảng.
Tiếu Kỳ nghe thế cong cong môi, giơ hai tay như đầu hàng, "Được được, là ta ăn nói linh tinh, ta câm miệng, ta câm miệng, ngươi đừng nóng..."
"...." Hai gò má Nguyệt Vân Sinh vẫn như Hồng Hà mạn, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn "Tiếu Kỳ!"
"Đừng nóng vội Vân Sinh. Ngươi đừng vội!" Tiếu Kỳ bị quát lớn, lập tức ngoan ngoan tiến lên, đưa tay hất trướng mạn, khom người xuống xem xét tình hình của hai người trên giường. Cẩn thận thu lại ống trúc đã dùng vừa rồi, một lát sau, hắn thu ý cười nhìn chằm chằm lớp quần áo xộc xệch của hoàng đế cùng phi tử của gã "Ta thấy bọn chúng ngủ như này đảm bảo có một đêm ngon giấc."
Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho Tiếu Kỳ lùi ra phía sau, đưa tay nhẹ nhàng nhặt quần áo của hoàng đế Bắc Nhung tán loạn trên mặt đất. Mới mở một chút cổ áo ra thôi, y đã cảm thấy ánh mắt người đằng sau lưng sáng quắc lên, ánh mắt nóng bỏng cơ hồ muốn xuyên thấu thân thể y. Nguyệt Vân Sinh vô lực nghiêng đầu qua chỗ khác, quả nhiên đã thấy ánh mắt phát sáng của Tiếu Kỳ đang nhìn mình, mặt không khỏi nóng lên, lớn tiếng quát khẽ "Tiếu Kỳ, ngươi xoay người ra chỗ khác."
"Thứ ngươi có thì ta cũng có, hai ta đều là nam nhân, ngươi ngại ngùng cái gì?!" Tiếu Kỳ nhịn không được lẩm bẩm vài câu. Nhưng ánh mắt sắc bén của Nguyệt Vân Sinh hạ xuống, hắn bất đắc dĩ phải quay đi.
Nguyệt Vân Sinh lúc này mới thoát y phục trên người thật nhanh, đổi lấy bộ trang phục tơ lụa kia. Sau đó y nhẹ nhàng lấy chiếc mặt nạ xuống, xoã tóc cột trên đầu ra, những sợi tóc dài đen nhánh vì vậy mà tán trong không trung, hạ trên bả vai y.
Nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng vang nhẹ nhàng, giờ khắc này Tiếu Kỳ không khác nào vạn kiếm thực tâm, thực sự là vạn phần dày vò. Hắn bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm xà nhà treo trên cao, cảm giác mệt nhọc, nhưng cũng khó có thể diễn tả được sự kỳ diệu này bằng lời!
Không bao lâu, hắn liền nghe thấy Nguyệt Vân Sinh ở phía sau ho nhẹ một tiếng "Được rồi."
Tiếu Kỳ xoay người thật nhanh, khi nhìn thấy Nguyệt Vân Sinh, trong nháy mắt không che giấu được sự kinh ngạc. Dư quang xẹt qua hoàng đế Bắc Nhung đang hôn mê ngự trên giường, lại quay sang nhìn thần sắc trấn tĩnh của Nguyệt Vân Sinh.
Đối với nhất cử nhất động của hắn, Nguyệt Vân Sinh đều đặt vào trong mắt, ở trước mặt hắn chậm rãi xoay một vòng, "Ngươi xem thế nào?"
"Giống! Quá giống!" Tiếu Kỳ gật đầu liên tục, không nhịn được mà khen "Không ngờ đến, trên đời này lại có thuật dịch dung tinh diệu như vậy! Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, quả thực khó có thể tin! Khuôn mặt hiện tại này, ta cảm thấy, nếu như hoàng đế Bắc Nhung đứng bên cạnh ngươi, mọi người cũng khó phân biệt thật giả!"
"Nếu là vậy thì mau chóng thực hiện kế hoạch thôi!" Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, môi nhẹ câu lên "Trước tiên ngươi ẩn đi đi."
Tiếu Kỳ chần chừ chốc lát, nhìn Nguyệt Vân Sinh "Thanh âm này của ngươi..."
"Thanh âm của trẫm..." Nguyệt Vân Sinh dùng tay áo khẽ che, thấp giọng nói rằng "Có chỗ nào không bình thường?"
"...." Trong lòng Tiếu Kỳ kinh sợ, khiếp đảm nhìn Nguyệt Vân Sinh.
Tuy rằng mới chỉ nghe qua vài câu của hoàng đế Bắc Nhung, nhưng giờ khắc này Nguyệt Vân Sinh lại có thể bắt chước thanh âm giống y hệt gã.. Quả thực khó có thể phân biệt thật giả, cơ hồ có thể đánh tráo!
"Vân Sinh, ta thực khâm phục ngươi!" Ban đầu Tiếu Kỳ thấy kế hoạch này chính là nước cờ hiểm nhất, trong lòng vẫn mang nghi ngờ. Lần này xem ra lại là một kế sách hoàn hảo, không chỉ làm ít hiệu quả cao, so với những kế hoạch khác lại càng ổn thoả hơn, làm mọi ý nghĩ do dự của hắn bỗng chốc tan thành mây khói.
"A..." Nguyệt Vân Sinh cười khẽ một tiếng, cùng trao đổi ánh mắt với Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ dùng một tấm chăn dày đem đắp lên người hoàng đế Bắc Nhung, xác nhận là chỉ còn có phi tử kia ở bên ngoài, liền thức thời lùi tới một chỗ tối, ẩn mình đi.
Nguyệt Vân Sinh kiểm tra một phen, sau đó hướng bên ngoài cao giọng hô "Hồng Mãn."
"Có nô tài, bệ hạ có gì phân phó?"
Bên ngoài rất nhanh liền truyền đến tiếng trả lời của thái giám Hồng Mãn.
Đưa tay đẩy đại môn sơn đỏ son, Nguyệt Vân Sinh mang mâu sắc lạnh lùng, lấy giọng ra lệnh "Đi Đồng Tước đài."
Hồng Mãn quỳ ngoài cửa, nghe vậy trong lòng kinh sợ, suy nghĩ một lát nhỏ giọng khuyên nhủ "Bệ hạ, nhìn người có chút khó chịu, thân thể này vô cùng trân quý, không thể nào chịu được gió lạnh bên ngoài."
Ánh mắt Nguyệt Vân Sinh đột nhiên chuyển lạnh, sắc mặt y chìm xuống, tối tăm, như sắp có gió bão nổi lên.
Hoàng đế Bắc Nhung từ trước đến nay tính tình rất quỷ dị, chỉ cần bên người có kẻ bất cẩn một chút, thì chắc chắn mạng khó giữ. Hồng Mãn thấy thế, không đợi Nguyệt Vân Sinh mở miệng, bản thân gã đã quỳ rập xuống, dùng sức hướng người trước mặt rập đầu mạnh "Nô tài đáng chết, nô tài liền hầu bệ hạ thay y phục."
Nhìn thấy Nguyệt Vân Sinh gật gật đầu, Hồng Mãn lăn lăn lộn lộn đi vào bên trong, nhanh nhẹn đem đồ giúp Nguyệt Vân Sinh mặc chỉnh tề. Thời điểm Nguyệt Vân Sinh đi ra lại nhàn nhạt liếc gã "Thục phi...." Sau đó dư quang xẹt qua nữ tử đang nằm kia "Để nàng ngủ ở đó cũng được."
"Vâng, bệ hạ." Hồng Mãn đáp một tiếng, nơm nớp lo sợ đi theo sau y mà không dám mở miệng nói tiếng nào.
"Các ngươi lui ra, Hồng Mãn đi cùng trẫm."
Nguyệt Vân Sinh vung tay lên vẫy lui, đội cấm vệ quân vốn là muốn theo đến Đồng Tước đài, sau đó liền sải bước như đang từ Đồng Tước đài quay trở lại.
"Chúng thần tuân mệnh."
*~*~*
Sau nửa đêm, ánh trăng sáng ngời bắt đầu bị tầng tầng mây đen dày đặc bao trùm trụ lấy. Gió mang theo từng trận gió đêm lạnh hun hút. Tiếng gió ào ào, thổi đến mức đám cây rậm rạp trong cũng cất lên tiếng rì rào. Bóng đêm giăng kín, dọc đường đi yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng giày từ trên những phiến đá tạo ra những âm thanh thanh thuý.
Hỗng Mãn căng thẳng cao độ, suy nghĩ rất lâu, cũng không đoán được ý nghĩ trong đầu người kia.
Thủ vệ Đồng Tước đài vốn đang ủ rũ, nhìn thấy Nguyệt Vân Sinh không khỏi giật mình, vội vàng quỳ xuống "Chúng thuộc hạ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Nguyệt Vân Sinh không hề liếc mắt nhìn họ một cái mà trực tiếp đi vào Đồng Tước đài.
Thủ vệ hai mặt nhìn nhau, nhìn Hồng Mãn cầu cứu, Hồng Mãn bất đắc dĩ lắc đầu. Bọn họ thấy Nguyệt Vân Sinh không nói gì cũng không ai chủ trương lên tiếng, không thể làm gì hơn là quỳ ở đó trơ mắt nhìn Nguyệt Vân Sinh sải bước đi vào. Hồng Mãn cảm thấy đêm nay hoàng đế rất khó hầu hạ, không nhìn ra suy nghĩ của y, chỉ lo nói nhầm, cũng không dám ở lại nói chuyện với đám thủ vệ. Ngược lại bọn họ đã quỳ đến giữa nửa đêm, hơn nữa cũng không phải lo sẽ xảy ra đại sự gì. Gã thấy người đằng trước không có ý dừng lại, nhưng mới phát hiện ra đã cách mình một đoạn khác khá xa thì liền nhanh chân đuổi theo, chỉ lo phạm vào kiêng kị của y.
Nguyệt Vân Sinh lên đến tầng một, bên trong có người đang quỳ, nhưng từ đầu đến cuối lại không nói lời nào, một bộ âm trầm, bị người nhìn mà trong lòng không khỏi sinh sợ hãi.
Hồng Mãn càng nhìn càng hoảng sợ, cẩn thận đi theo y mà không dám nói nửa lời. Gã nhìn bóng lưng Nguyệt Vân Sinh, âm thầm suy đoán, chẳng lẽ đêm qua trân bảo bị mất trộm, làm hoàng đế sinh tức giận, có thể.... Khuya thế này hắn còn đến Đồng Tước đài, cùng với việc của ngày hôm qua không có bao nhiêu liên quan, dù thế nào cũng thấy nói ra không thông!
Mãi đến tận tầng thứ mười, Nguyệt Vân Sinh mới nhìn mấy thủ vệ đang quỳ kia, tầm mắt rơi trên người bên trong cũi mang trên mặt chiếc mặt nạ kia, một lát sau dời mắt lạnh lùng nói "Mở nó ra, sau đó tất cả lui xuống, không có lệnh của trẫm thì không ai được tới đây."
Bọn thủ vệ sửng sốt một chút, còn chưa làm gì đã thấy ánh mắt băng hàn của Nguyệt Vân Sinh đảo qua từng người, thanh âm đè thấp như người đang phải gắt gao áp chế tức giận, đè nén nó, giống như đang ẩn nhẫn một sự phẫn nộ như gió bão "Các ngươi chờ trẫm hay tự mình làm?"
"Bọn thuộc hạ không dám, thỉnh bệ hạ thứ tội."
Bọn thị bệ lắc đầu, người nào người nấy quỳ ở chỗ mình mà liều mạng rập đầu lạy, hướng Nguyệt Vân Sinh nói đáng chết, sau đó lập tức bò dậy mở khoá, nhanh chóng kéo nhau chạy như bay xuống tầng.
"Bệ hạ...." Hồng Mãn nhìn đỉnh Đồng Tước trống rỗng, lúc này ngoại trừ Nguyệt Vân Sinh và gã thì chỉ còn dư lại cái người không thấy mặt mũi nằm trong cũi không rõ sống chết ra sao, trong lòng chưa gì đã thấp thỏm lo âu.
Sắc mặt Nguyệt Vân Sinh âm trầm, lạnh lùng liế gã "Ngươi lưu lại."
"Vâng, bệ hạ." Hồng Mãn nghe xong, lông tơ dựng ngược, theo sát Nguyệt Vân Sinh đến bên cái cũi kia.
Hồng Mãn nhìn Nguyệt Vân Sinh hơi hơi cúi đầu, cau mày nhìn chằm chằm vào con người đang nằm trên đất trong cũi kia, trên người hắn tựa hồ bị trọng thương, nằm phục trên đất không động đậy. Gã nghe nói ở đây có một người vô cùng quan trọng, nhưng cũng không biết lai lịch thế nào. Nửa đêm hoàng đế lại đến đây, cho lui tất cả mọi người xuống ngoại trừ có gã, làm cho gã tràn đầy nghi hoặc. Gã hoảng loạn nhìn Nguyệt Vân Sinh đang ở rất xa nơi mình đang đứng, Hồng Mãn cũng không dám thở mạnh. Sau đó, gã đột nhiên cảm giác có một cơn gió mạnh thổi qua, cơn đau kịch liệt nhanh chóng qua đi, hai mắt tối sầm ngã xỉu trên mặt đất.
Tay Tiếu Kỳ tiếp được Hồng Mãn mất đi ý thức, nhẹ nhàng đặt gã sang một bên, hạ thấp giọng dò hỏi Nguyệt Vân Sinh đang ở bên cạnh cúi đầu kiểm tra thương thế của Tiếu Lâm "Thương thế của hoàng huynh lúc này như thế nào?"
Nguyệt Vân Sinh thu lại tay đang bắt mạch "Có thể miễn cưỡng chống đỡ một khoảng thời gian." Nói xong, y liền lấy một viên đan dược từ trong ngực ra cho Tiếu Lâm uống "Đại hoàng tử bị Bắc Nhung hạ Mê dược, dược này nhẹ thì khiến thần trí không rõ, nặng thì khiến người bị hãm sâu đến hôn mê, bất tỉnh bảy ngày. Ta vừa cho hắn uống giải dược để phục hồi, chắc chắn rất nhanh sẽ tỉnh lại. "
Sau đó y để Tiếu Kỳ nghĩ biện pháp gỡ mặt nạ sắt trên mặt Tiếu Lâm xuống, còn mình thì quay người lại chỗ Hồng Mãn.
Tiếu Kỳ dùng đến sức lực của chín trâu hai hổ rốt cục mới đem mặt nạ ra, nhanh chóng đưa nó cho Nguyệt Vân Sinh. Nhận lấy mặt nạ, Nguyệt Vân Sinh liền đeo lên mặt Hồng Mãn.
"Khụ khụ khụ...." Sau một trận ho, Tiếu Lâm đang hôn mê rốt cục cũng dần tỉnh lại.
"A Kỳ, y phục." Nguyệt Vân Sinh chỉ đơn giản giúp Hồng Mãn giả bộ một chút, sau đó quay sang nhắc hắn.
Tiếu Lâm chỉ cảm thấy có bóng người lay động trước mắt, định thần nhìn lại, sau khi nhìn rõ người trước mắt thì không khỏi thất thanh "Cửu đệ!" Lời còn chưa nói hết đã bị Tiếu Kỳ nhanh chóng che miệng lại.
Rất nhanh sau đó Tiếu Lâm khoác trên mình y phục của Hồng Mãn, Tiếu Kỳ thấp giọng giải thích rõ "Hoàng huynh, thời gian cấp bách không kịp giải thích. Huynh đợi một chút sau đó giả thành thái giám, cùng ra ngoài với Vân Sinh."
Tiếu Lâm nhìn thấy Nguyệt Vân Sinh, hai mắt trợn lớn.
"Hắn là Trai Nguyệt Lâu lâu chủ Nguyệt Vân Sinh, giờ đang dịch dung thành hoàng đế Bắc Nhung." Lời Tiếu Kỳ ít mà dễ hiểu "Hoàng huynh, chờ cho đến khi chúng ta rời khỏi Đồng Tước đài thì thần đệ sẽ giải thích với huynh sau."
Thấy sắc mặt hai người họ nghiêm túc, trong lòng tuy nghi vấn nhưng Tiếu Lâm vẫn gật đầu. Tiếu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thả tay trên miệng hắn ra.
"Đại hoàng tử, đắc tội." Nguyệt Vân Sinh nhẹ giọng nói, lấy một tấm da đã chuẩn bị trước đó ra cho Tiếu Lâm "Nguyệt mỗ biết Đại hoàng tử bị thương, mà thời điểm đi ra ngoài, cần Đại hoàng tử vạn phần cẩn trọng, cúi đầu đi theo tại hạ, chớ để lộ ra sơ hở!"
Tiếu Lâm từ lời nói của hai người họ cũng biết được giờ này nguy hiểm đến cỡ nào, không ngăn được từng trận đau đớn kéo đến, nghiêm mặt nói "Ta biết rồi!"
Nguyệt Vân Sinh liếc mắt nhìn Tiếu Lâm nguỵ trang thành Hồng Mãn, nói nhỏ với Tiếu Kỳ vài câu, sau đó Tiếu Kỳ liền đem đặt Hồng Mãn vào chỗ mà ban đầu Tiếu Lâm nằm.
Chờ mọi thứ đã thoả đáng, Nguyệt Vân Sinh đứng dậy sửa lại vạt áo, trầm giọng đỡ Tiếu Lâm đang lảo đảo đứng lên"Đại hoàng tử có chịu đựng được không?"
"Ta không sao!" Tiếu Lâm cố nén cơn đau đang cuồn cuồn ở trong ngực, chỗng đỡ một hơi, gật gật đầu "Làm phiền Nguyệt lâu chủ rồi!"
Hoàn Chương 42.
Tác giả :
Đản Thát Quân