[Đam Mỹ] Thù Đồ
Chương 97: Phiên Ngoại Trầm Kế VS Trầm Thừa
Thù Đồ [97] Phiên Ngoại Trầm Kế VS Trầm Thừa
*****
Trầm Kế đáp ứng mang Trầm Thừa ra ngoài, tự nhiên sẽ không nuốt lời.
Sáng sớm, Trầm Kế liền thông báo cho trợ lý hoãn lại toàn bộ hành trình hôm nay, để danh rãnh một ngày. Lúc nhận được điện thoại của Trầm Kế, trợ lý vô cùng buồn bực, hôm qua vừa mới kí hợp đồng, hôm nay không phải nên tranh thủ gia tăng quan hệ sao? Ông chủ rốt cuộc muốn làm gì a? Mặc kệ trong lòng oán giận cỡ nào, trợ lý chỉ có thể nhận mệnh hủy bỏ tất cả lịch trình hôm nay. Với lại cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ có mỗi Trần Khiết là khá đặc biệt. Trong điện thoại, Trần Khiết còn hỏi nguyên nhân Trầm Kế hủy bỏ lịch trình, thậm chí còn nói bóng nói gió hỏi thăm sau này Trầm Kế có sắp xếp hoạt động khác hay không. Trợ lý cảm thấy vấn đề Trần Khiết hỏi có chút kì lạ, nhưng đối phương lại là khách hàng lớn, không thể phỏng đoán tâm lý Trần Khiết, trợ lý chỉ có thể đón hùa theo ý đối phương.
Thẳng tới khi cúp điện thoại, trợ lý mới thở phào một hơi, dáng vẻ này không giống khách hàng mà cứ như vợ của sếp đang tra hỏi ấy! Vô thức oán thầm một câu trong lòng, trợ lý khổ sở nhìn đồng một chồng hợp đồng trên bàn, lại bắt đầu bù đầu bù cổ làm việc.
Trầm Kế cũng không biết Trần Khiết lại tìm hiểu hành tung của mình, đối với ý tứ Trần Khiết ẩn ẩn lộ ra tối qua, anh đã uyển chuyển cự tuyệt. Trước khi Trầm thị phá sản, anh không cần đám cưới để gia tăng lợi thế cho mình, giờ Trầm thị đã phá sản, anh lại càng không chọn lựa hành vi cưới xin buồn cười kia. Anh là Trầm Kế, anh có năng lực dựa vào chính bản thân mình để vực dậy Trầm gia, chứ không phải xem mình là món hàng để bán đi.
Nhanh chóng chỉnh trang chính mình, Trầm Kế quay về phòng ngủ. Trầm Thừa vẫn còn ngủ, tay chân mở rộng, mặt úp xuống gối, chăn thì nằm dưới người. Khóe miệng Trầm Kế hơi nhếch lên, vị trí cái chăn chính là vị trí của anh khi tỉnh lại. Trước kia anh chưa bao giờ biết tư thế ngủ của Trầm Thừa lại không xong như vậy, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày tỉnh lại anh đều phải cẩn thận đẩy Trầm Thừa đang đè trên người mình xuống.
Tầm mắt Trầm Kế theo tấm lưng xích lõa của Trầm Thừa trượt xuống hai cánh mông vểnh, một ý niệm vừa xuất hiện trong đầu thì cơ thể theo bản năng đã tiến tới trước, hướng về phía tầm mắt đang chú ý mà vỗ mạnh xuống.
‘Ba!’ Một tiếng vang vang dội, tay Trầm Kế còn chưa kịp cảm nhận xúc cảm vô cùng co dãn trong tay thì Trầm Thừa đã xù lông nhảy dựng lên.
“Anh cả!"
Trầm Kế sung sướng bật cười: “Mau dậy đi, hôm nay dẫn em ra ngoài chơi."
Vẻ mặt căm tức của Trầm Thừa sau khi nghe mấy chữ ‘ra ngoài chơi’ thì lập tức biến mất không thấy đâu nữa, lộ ra nụ cười sáng lạn. Vừa xoa xoa nơi vừa bị Trầm Kế đánh, vừa vòng tay ôm cổ Trầm Kế, Trầm Thừa lấy lòng mở miệng: “Anh cả, anh đúng là anh trai tốt nhất."
Lúc nói chuyện, cơ thể cả hai dán sát vào nhau. Trầm Kế quần áo chỉnh tề đứng bên giường, Trầm Thừa trần trụi nửa quỳ trên giường, cả người đều dựa vào cánh tay khoác trên cổ Trầm Kế. Trầm Kế cách lớp quần áo mỏng manh cảm thụ được nhiệt độ từ cơ thể Trầm Thừa, ánh mắt trở nên âm u. Có lẽ vì rốt cuộc cũng được ra ngoài nên tâm tình quá hưng phấn, Trầm Thừa nhất thời hí hửng, không hề phác giác phản ứng của Trầm Thừa, ngược lại xoa xoa chỗ bị đánh, oán giận nói: “Anh cả, anh dùng sức như vậy làm gì, đau cỡ nào anh có biết không?"
Trầm Kế nghe thấy loại oán giận như đang làm nũng này, ành mắt dừng lại trên người Trầm Thừa khẽ nhíu lại, giọng nói tựa hồ mang theo một tia nguy hiểm: “Thế nào, muốn anh xoa giúp à?"
Cứ việc những lời này tựa hồ không có vấn đề gì, nhưng bản năng Trầm Thừa đã nhận ra không thích hợp, nhanh chóng buông Trầm Kế thối lui tới bên kia giường, cười mỉa: “Đừng, anh cả, em lừa anh thôi, không đau, thật sự một chút cũng không đau mà."
Trầm Thừa vừa nói vừa vội vàng nhảy xuống giường vọt vào phòng tắm, Trầm Kế nhìn theo bóng dáng Trầm Thừa, ánh mắt lần thứ hai trở nên u ám.
Trầm Kế nói mang Trầm Thừa ra ngoài chơi, nhưng kì thực cũng không biết đi đâu. Đối với Trầm Thừa mà nói, đi đâu cũng không quan trọng, quan trọng là cậu rốt cục có thể rời khỏi nơi này, không phải đi lòng vòng dưới lầu dưới sự giám sát của vệ sĩ, cũng không cần tránh né người lạ, đây chân chính là tiếp xúc với bên ngoài, lẫn vào đám đông náo nhiệt. Trầm Thừa đã không nhớ nỗi mình từng phấn khích như vậy từ lúc nào, vì đề phòng Trầm Kế đột nhiên thay đổi chủ ý, sau khi rửa mặt xong Trầm Thừa vẫn luôn bám sát bên cạnh Trầm Kế, sắm vai một đứa em trai vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Trầm Kế hiển nhiên rất hài lòng với biểu hiện của Trầm Thừa, chủ động mở miệng nói: “Muốn đi đâu?"
‘Thù Đồ, Nguyên Hội, hay bất cứ quán bar hay ktv nào ở Trung Kinh cũng được’ Đáp án này đang kêu gào trong lòng Trầm Thừa nhưng cậu lại không dám nói ra, nghĩ cũng biết Trầm Kế tuyệt đối sẽ không dẫn mình tới đó, ngược lại còn có thể hủy bỏ luôn chuyến đi này.
“Đi đâu cũng được, để anh cả quyết định." Trầm Thừa ngoan ngoãn nói.
Trầm Kế hài lòng gật gật đầu, anh cũng không muốn đưa Trầm Thừa tới những nơi quá náo nhiệt, vì thế anh chọn một trung tâm thương mại mới mở không lâu. Nếu Trầm Thừa muốn đi dạo, ở đây không quá đông cũng không có các club ăn chơi, trong mắt Trầm Kế thì quá đủ để Trầm Thừa vui chơi một ngày.
Tuy Trầm Thừa không thích sắp xếp của Trầm Kế, nhưng cũng biết rõ cơ hội này rất hiếm có, vì thế không dám lộ ra biểu tình gì. Lần này ra ngoài Trầm Kế cũng không mang theo vệ sĩ, ngày thường sở dĩ canh chặt như vậy cũng vì phòng ngừa Trầm Thừa lên cơn nghiện, nhịn không được lại liên hệ với đám bạn bè xấu trước kia, lỡ như lại hút thuốc phiện thì sẽ rất phiền toái. Hiện giờ có anh đi theo bên cạnh, tự nhiên không cần tới vệ sĩ. Hai người từ lầu một bắt đầu dạo lên trên, nếu là trước kia, Trầm Thừa nhất định sẽ cảm thấy rất nhàm chán, nhưng sau ba tháng bị nhốt trong nhà, Trầm Thừa nhìn thứ gì cũng hưng trí bừng bừng, lôi kéo Trầm Kế nhìn trái nhìn phải.
“Trầm tổng?" Giọng nữ dễ nghe ở phía sau vang lên, trong âm thanh lộ ra chút ngoài ý muốn.
Trầm Kế nghi hoặc quay đầu lại, cách đó không xa Trần Khiết xinh đẹp mỉm cười nhìn Trầm Kế, rất tự nhiên đi tới.
“Thật là Trầm tổng, tôi còn tưởng mình nhận sai người." Trần Khiết cười khanh khách mở miệng, tầm mắt lén lút quét nhìn một vòng lên người Trầm Thừa. Cô không biết Trầm Thừa, nhưng theo vài nét tương tự giữa dung mạo Trầm Thừa cùng Trầm Kế cũng không khó suy đoán thân phận đối phương. Vốn cô còn tưởng Trầm Kế có chuyện quan trọng gì đó mới hủy bỏ hành trình hôm nay, nhưng không ngờ Trầm Kế lại nhàn nhã cùng Trầm Thừa đi dạo phố.
Đối với sự xuất hiện của Trần Khiết, ánh mắt Trầm Kế thoáng vụt lên một tia không vui, nhưng biểu tình không hề lộ ra chút gì, lạnh nhạt mở miệng: “Cô Trần."
Trần Khiết mỉm cười gật đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trầm Thừa: “Vị này chính là?"
“Trầm Thừa, em trai tôi."
“Cậu Trầm, rất vui được gặp mặt." Trần Khiết vui vẻ mỉm cười, chủ động chào hỏi.
Ánh mắt Trầm Thừa dừng lại trên mặt Trần Khiết, gật đầu có lệ. Cậu không thích nụ cười của Trần Khiết, có lẽ vì Trần Khiết cười với Trầm Kế rất chân thành, nhưng lúc nhìn cậu lại tràn đầy ý tứ đánh giá. Nhất là lúc ngửi thấy mùi nước hoa của Trần Khiết giống hệt như mùi dính trên quần áo Trầm Kế tối qua. Cậu không tin Trầm Kế liên tục hai ngày gặp hai người phụ nữ cùng dùng một loại nước hoa, chắc chắn là cùng một người. Nghĩ tới tối qua tới hơn mười một giờ Trầm Kế mới về nhà, trong lòng Trầm Thừa không khỏi buồn bực.
Mắt thấy Trần Khiết vẫn không có ý định rời đi, Trầm Thừa cười lạnh trong lòng, mất kiên nhẫn nhìn về phía Trầm Kế: “Anh cả, hai người nói chuyện đi, em qua bên kia dạo chút."
Trầm Kế không trả lời mà nhìn về phía Trần Khiết, Trần Khiết cười khanh khách đứng ở nơi đó, bộ dáng không hiểu ý tứ Trầm Kế. Trầm Kế nhíu mày, gặp Trần Khiết ở đây đúng là ngoài ý muốn, tuy anh không thích Trần Khiết nhưng hai công ty cũng vừa hợp tác, anh cũng không thể xé rách mặt với đối phương.
Ý niệm hiện lên trong đầu, Trầm Kế hơi gật đầu với Trầm Thừa, Trầm Thừa giống như được giải phóng nhah chóng vọt vào một cửa hàng bên cạnh. Mãi tới lúc bóng dáng Trầm Thừa biến mất trong cửa hàng, tầm kế của Trầm Kế mới chuyển đi. Trần Khiết nhìn thấy hết thảy, cười nói: “Tình cảm của Trầm tổng và em trai thật tốt."
Trầm Kế thản nhiên mỉm cười, không nói gì, thái độ không thân cận cũng không xa cách. Trần Khiết thầm cân nhắc trong lòng, cô biết hôm qua mình quá ội vàng, đột nhiên biểu lộ ý tứ muốn kết hôn với Trầm Kế, nhưng cô thật sự chờ không kịp. Gia đình cứ hối thúc mãi, nếu không phải cô mượn lý do khai thác thị trường miền Bắc để trốn tới Trung Kinh, ai biết phụ thân có đột ngột tìm ai đó lập hôn ước cho cô không nữa. Trần gia có quy mô như hiện giờ cũng dựa vào của hồi môn năm đó của mẫu thân. Giờ mẫu thân qua đời, phụ thân muốn gả cô ra ngoài, lưu lại công ty cho đứa em cùng cha khác mẹ của cô nhưng không hề quan tâm cô có đồng ý hay không.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Trần Khiết lại càng ngọt ngào hơn: “Trầm tổng, không biết có phải anh hiểu lầm gì tôi hay không, về lời đề nghị tối qua, tôi nghĩ mình có thể giải thích."
Trầm Kế không ngờ Trần Khiết lại trực tiếp như vậy, đang định mở miệng thì vài đứa bé đang đùa giỡn ở bên cạnh đã bổ nhào về phía Trần Khiết.
“A!" Sau một trận tiếng hô kinh hoảng, Trần Khiết bị xô bổ nhào về phía Trầm Kế, Trầm Kế không thể lùi ra sau, chỉ đành đưa tay đỡ Trần Khiết. Trần Khiết cảm kích ngẩng đầu nhìn Trầm Kế mỉm cười, từ phía xa nhìn lại, hai người giống như đang ôm nhau, bộ dáng vô cùng thân mật.
Một màn này dừng lại trong mắt Trầm Thừa vừa bước ra từ cửa hàng, những đứa bé khi nãy đã nhanh chân bỏ chạy, Trầm Thừa tự nhiên không nhìn thấy nguyên nhân, chỉ thấy Trầm Kế đang ôm Trần Khiết, cúi đầu không biết đang nói gì. Cơn tức dâng trào trong lòng, Trầm Thừa buồn bực trừng mắt nhìn Trầm Kế, nhưng mãi vẫn không thấy anh đẩy người phụ nữ trong lòng ra, hai người vẫn cứ vậy ôm lấy nhau.
Trầm Thừa không biết vì sao nhìn một màn này rất chướng mắt, oán giận trừng mắt nhìn Trầm Kế, sau đó tức giận đùng đùng quay đầu rời đi.
Trầm Kế cũng không biết chuyện này, lúc này anh đang cố nén cảm xúc chán ghét trong lòng, nhìn về phía Trần Khiết trong ngực mình: “Có sao không?"
Trần Khiết lắc đầu: “Chỉ bị trẹo chân một chút, nghỉ chút là tốt rồi."
Trần Khiết nói vậy, Trầm Thừa nhìn đôi giày cao hơn một tấc dưới chân Trần Khiết, chỉ có thể duy trì tư thế đỡ cô. Đợi vài phút sau, Trần Khiết mới đỡ người Trầm Kế đứng dậy, vẻ mặt xin lỗi nhìn Trầm Kế.
“Thật có lỗi quá, không biết tôi có thể mời Trầm tổng cùng em trai anh cùng ăn một bữa cơm không, coi như cảm ơn anh vừa giúp tôi."
“Không cần, chỉ là chút việc nhỏ thôi." Trầm Kế khách khí cự tuyệt.
Trên mặt Trần Khiết lộ ra sự thất vọng, miễn cưỡng cười nói: “Vậy tôi không quấy rầy Trầm tổng, em trai anh chắc cũng chờ lâu rồi."
Trầm Kế thản nhiên gật đầu, Trần Khiết trơ mắt nhìn Trầm Kế không chút do dự tạm biệt rời đi, lúc này thật sự thất vọng.
Trầm Kế cũng không quan tâm Trần Khiết nghĩ gì, lúc này anh chỉ cấp bách đi tìm Trầm Thừa. Tính ra anh cùng Trần Khiết nói chuyện cũng không nhanh, hẳn Trầm Thừa phải ra khỏi cửa hàng rồi mới đúng, nhưng anh vẫn không thấy bóng dáng Trầm Thừa đâu cả, chẳng lẽ thích thứ gì trong đó?
Tâm tình Trầm Kế không tốt được bao lâu, rất nhanh liền lo lắng bước ra khỏi cửa hàng. Sau khi tìm kiếm ở vài cửa hàng gần đó, vẻ mặt Trầm Kế đã xanh mét. Không cần nhiều lời, anh đã khẳng định Trầm Thừa nhân cơ hội này chạy ra ngoài. Anh không ngờ lá gan của Trầm Thừa lại lớn tới vậy, dám chạy trốn trước mắt anh. Sắc mặt Trầm Kế trở nên âm trầm, nhanh chóng gọi điện cho nhóm vệ sĩ, thông tri bọn họ lập tức chạy tới đây.
Trên người Trầm Thừa không có tiền, lại không mang di động, nhất định không thể liên lạc với đám bạn bè trước kia, hẳn vẫn còn loang quanh gần đây. Trầm Kế nghiêm mặt nhìn lướt một vòng, nhanh chóng bước tới quầy phục vụ.
Lúc Trầm Kế đang tìm kiếm Trầm Thừa thì cậu đang lững thững đi dạo trên đường. Bị cơn giận nhất thời chi phối rời khỏi Trầm Kế, cậu rất nhanh ý thức được trên người mình không có xu nào, căn bản không thể đi quá xa. Nhưng bảo cậu cứ vậy trở về thì lại không muốn, nghĩ tới bộ dáng Trầm Kế ôm cô gái kia, trong lòng Trầm Thừa lại buồn bực vô cùng.
Cậu đã quen Trầm Kế luôn ở bên cạnh mình, từ nhỏ tới lớn, hai anh em vẫn luôn thân thiết như vậy. Cho dù đoạn thời gian trước xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Trầm Kế chưa bao giờ bỏ lại cậu. Khoảng thời gian này hai người ngày đêm đều ở bên nhau, cậu có ảo giác mình cùng Trầm Kế sẽ cứ như vậy. Nhưng thẳng tới vừa nãy cậu mới nhận ra, có lẽ không lâu nữa sẽ có một cô gái xuất hiện bên cạnh Trầm Kế, cậu sẽ có chị dâu, sau này còn có thể có những đứa cháu, Trầm Kế không có khả năng quản cậu cả đời.
Trầm Thừa oán giận đá một cước vào thùng rác ven đường, nếu không có phụ nữ, không có chị dâu, chỉ có cậu cùng Trầm Kế thì tốt rồi. Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu, Trầm Thừa sửng sốt, rất nhanh liền bật cười, điều này sao có thể chứ? Cơn buồn bực trong lòng cũng không vơi bớt chút nào, giống như vì ý niệm này mà càng táo bạo hơn. Trầm Thừa mờ mịt đi trên đường, nhất thời không biết nên đi đâu.
“Trầm Thừa!" Cùng với tiếng phanh xe đột ngột, tựa hồ có ai đó gọi tên cậu.
Trầm Thừa nghi hoặc nhìn qua, vẻ mặt bất ngờ: “Trương Khâu."
“Trầm Thừa, thật là cậu à!" Trương Khâu cười cười mở cửa xe đi tới: “Sao cậu lại ở đây? Khoảng thời gian này tụi này tìm cậu mãi mà không thấy, còn tưởng cậu xuất ngoại rồi chứ? Lâu lắm mới gặp lại, muốn uống một ly không?"
Đối với đề nghị của Trương Khâu, Trầm Thừa không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, hiện giờ cậu đang rất buồn bực, cứ cảm giác trong lòng có thứ gì đó đang quấy nhiễu, nhưng làm thế nào cũng không hiểu rõ được, có lẽ uống một ly rượu sẽ tốt hơn.
Trương Khâu bật cười kéo Trầm Thừa lên xe, tuy anh cùng Trầm Thừa quen biết không lâu nhưng lại cảm thấy rất hợp ý. Đối với anh mà nói, kết giao bạn bè chỉ cần nhìn thuận mắt là đủ, Trầm gia bị phá sản hay không cũng không quan trọng. Huống chi, Trầm gia tuy đã phá sản nhưng Lý gia vẫn còn, Trầm Kế vẫn còn, ai cũng không dám cam đoan lúc nào Trầm Kế sẽ vực Trầm gia đứng dậy.
Hai người quen thuộc đi tới Thù Đồ, những bộ mặt quen thuộc vừa vặn đều ở đó, nhất thời náo nhiệt tụ tập lại. Trầm Thừa đã lâu không ở bên ngoài chơi đùa, vì trong lòng có tâm sự, cậu vốn tưởng tới đây sẽ tốt hơn một chút, nào ngờ bầu không khí náo nhiệt này làm làm cậu càng bực bội hơn.
Trương Khâu nhạy bén nhận ra tâm tình Trầm Thừa tựa hồ không tốt, rất tự nhiên rút một điếu thuốc đưa qua: “Này, có chuyện gì phiền lòng cứ hút một điếu là quên ngay, cậu cũng biết mà."
Bốn chữ ‘cậu cũng biết mà’ làm biểu tình Trầm Thừa có chút cứng ngắc, tầm mắt nhìn chằm chằm điếu thuốc Trương Khâu đưa qua. Điếu thuốc này đại biểu điều gì, trong lòng cậu hiểu rất rõ, cậu muốn quyết đoán cự tuyệt nhưng lời cự tuyệt lại không thể nào nói nên lời.
Tay Trầm Thừa vô thức đưa ra, lúc sắp chạm vào điếu thuốc thì khựng lại giữa không trung. Cậu biết mình nên dứt khoát cự tuyệt, khoảng thời gian thống khổ cai nghiện đã khắc sâu trong lòng, cậu tuyệt đối không muốn trải qua nữa. Cậu vẫn nghĩ mình đã cai được, đã hơn hai tháng cậu không còn nghĩ tới chuyện hút ma túy. Nhưng hiện giờ, lúc ma túy ở ngay trước mắt, loại khát vọng không gì sánh bằng lần thứ hai dâng lên trong lòng. Trầm Thừa chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy vô cùng, có thứ gì đó đang quấy nhiễu, làm cậu không thể khắc chế bản thân muốn nhận điếu thuốc trước mắt.
Cơ thể chậm rãi căng cứng, tầm mắt nhìn chằm chằm điếu thuốc kia, sắc mặt Trầm Thừa trở nên vặn vẹo, ngón tay khựng giữa không trung lần thứ hai do dự tiến tới. Ngay khoảnh khắc sắp chạm vào điếu thuốc, gương mặt Trầm Kế đột nhiên xuất hiện trong đầu Trầm Thừa, Trầm Thừa giật mình tỉnh táo lại. Khí lực toàn thân giống như bị rút đi trong nháy mắt, Trầm Thừa dựa vào sô pha, vô lực lắc đầu với Trương Khâu.
Cậu đã hứa với Trầm Kế, cậu phải cai nghiện.
Tin tức Trầm Thừa cùng Trương Khâu ở Thù Đồ rất nhanh truyền tới tai Trầm Kế.
Cúp điện thoại, trái tim vẫn treo cao vì Trầm Thừa biến mất của Trầm Kế rốt cuộc cũng thả lỏng, nhưng rất nhanh lại mất khống chế mà phẫn nộ. Trầm Thừa cư nhiên lại đi cùng đám Trương Khâu, nghĩ tới những trò ăn chơi của đám Trương Khâu, sắc mặt Trầm Kế trở nên tái mét.
Bảo vệ sĩ nhanh chóng lái xe tới Thù Đồ, không dám trì hoãn chút nào. Sắc mặt Trầm Kế lúc này làm người ta sợ hãi, bọn họ tuyệt đối không muốn gánh chịu cơn phẫn nộ này. Một đường phóng tới Thù Đồ, Trầm Kế nghiêm mặt trực tiếp xông vào phòng Trầm Thừa đang ở.
Có lẽ vì trong lòng có tâm sự, Trầm Thừa cũng không uống rượu, vẫn duy trì tỉnh táo. Lúc Trầm Kế xuất hiện, Trầm Thừa đang cầm ly rượu nghiêng người nói gì đó với Trương Khâu.
Động tĩnh lúc Trầm Kế xông vào làm kinh động mọi người trong phòng, Trầm Thừa ngạc nhiên nhìn qua, do dự nói: “Anh cả!"
Trầm Kế lạnh lùng liếc nhìn một vòng, trong phòng, cả đám người ngồi nghiêng ngả, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ. Mùi rượu, mùi nước hoa, mùi thuốc lá, còn có một ít mùi vị hỗn tạp, Trầm Kế vừa ngửi thấy thì sắc mặt lập tức biến đổi, bước vài bước tới trước mặt Trầm Thừa, đưa tay kéo cậu, lạnh lùng nói: “Em lại hút thuốc phiện?"
Trái tim Trầm Thừa nhảy dựng, theo bản năng nhìn về phía gói thuốc Trương Khâu đặt trên bàn, Trầm Kế theo tầm mắt cậu đảo qua, sắc mặt lập tức âm trầm. Trầm Thừa còn chưa kịp giải thích, Trầm Kế đã xoay người nói với vệ sĩ: “Trói lại, mang về."
Mệnh lệnh của Trầm Kế quá rõ ràng, vệ sĩ lập tức hành động, không đợi Trầm Thừa giãy dụa đã trực tiếp kèm hai bên, mang ra khỏi phòng.
Từ lúc Trầm Kế xông vào tới lúc mang Trầm Thừa đi bất quá chỉ trong nháy mắt nhưng người bên trong sững sờ nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần. Trương Khâu ngơ ngác nhìn Trầm Kế tản ra khí thế ác liệt, định lộ ra một nụ cười hảo hữu lại bị ánh mắt Trầm Kế làm cương cứng ở đó.
Trầm Kế cảm thấy mình chưa bao giờ tức giận tới vậy, cho dù lần đầu tiên nghe thấy tin Trầm Thừa hút ma túy cũng không giận thế này. Một đường phẫn nộ lái xe về nhà, Trầm Thừa bị vệ sĩ kiềm chặt không ngừng giãy dụa: “Buông, anh cả, anh bảo bọn họ buông ra."
Trầm Kế áp chế không bùng nổ cơn giận, không thèm liếc mắt tới Trầm Thừa một cái, để hai vệ sĩ kèm hai bên mang Trầm Thừa vào thang máy, trở lại phòng ở.
“Buông, tôi tự mình đi!" Trầm Thừa vẫn còn phẫn nộ kháng nghị.
Trầm Kế nghiêm mặt bảo vệ sĩ đặt Trầm Thừa lên giường, không để ý giãy dụa, sau hai tiếng ‘răng rắc’ giòn tan, trực tiếp còng cậu vào đầu giường.
Vào khoảng thời gian đầu cai nghiện, Trầm Kế luôn trói Trầm Thừa trên giường, vì để phòng ngừa Trầm Thừa quá thống khổ mà tự làm hại bản thân, Trầm Kế không thể không trói Trầm Thừa thật chặt. Sau đó, Trầm Thừa ngày càng khống chế được hành động của mình khi cơn nghiện tái phát thì Trầm Kế rất ít khi trói cậu lại thế này. Nhưng vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, sau khi hai người dọn tới khu nhà này, Trầm Kế vẫn chuẩn bị sẵn công cụ, mà còng tay chính là một trong số đó.
Vệ sĩ sớm đã lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về căn phòng cách vách.
Trầm Thừa không dám tin nhìn hai tay bị còng, phẫn nộ gào lên: “Em không có hít ma túy, anh làm gì mà còng em lại chứ! Anh có nghe không, em không có hít ma túy."
Trầm Kế nghiêm mặt nhìn Trầm Thừa, trong mắt là sự hoài nghi thật sâu. Trầm Thừa giận dữ, sống chết giãy dụa: “Chết tiệt, Trầm Kế, anh là tên khốn khiếp! Em không có hít ma túy, em không đụng vào nó, anh có nghe thấy không, buông, buông em ra!"
Trầm Kế hoàn toàn làm lơ những lời quát to của Trầm Thừa, trên đường trở về anh đã liên hệ với bác sĩ giúp Trầm Thừa cai nghiện trước đó, Trầm Thừa có hút ma túy hay không, lát nữa sẽ biết. Sự thực, vì Trầm Thừa hít ma túy, Trầm Kế đã đọc qua không ít sách về vấn đề này. Đối với cai nghiện, khó khăn nhất không phải sinh lý mà là tâm lý. Theo cách nói của một nhân viên cai nghiện, một khi hít thuốc phiện thì cả đời cũng không thể cai được, bởi vì cho dù sinh lý đã từ bỏ sạch sẽ thì cũng không thể chống đỡ tâm lý cứ ỷ lại vào thuốc phiện.
Trầm Kế tuy rất muốn tin tưởng Trầm Thừa thật sự không đụng vào thứ thuốc đó, nhưng anh cũng không còn tin tưởng Trầm Thừa.
Hai người cứ vậy lạnh lùng nhìn nhau, Trầm Thừa hung tợn nhìn chằm chằm Trầm Kế, trong lòng lại càng phẫn nộ hơn. Rõ ràng là Trầm Kế bỏ mặt cậu trước, sau đó lại làm trò trước mặt mọi người lại trói cậu mang đi. Bây giờ còn nói cậu hít ma túy, lại còn còng lên giường. Nghĩ tới đây, Trầm Thừa lại càng dùng sức giãy dụa: “Buông, buông ra."
Động tĩnh Trầm Thừa giãy dụa quá lớn, Trầm Kế nghiêm mặt xoay người leo lên giường, hai chân đè lên đùi Trầm Thừa, gắt gao giam cầm cậu dưới thân, từ trên cao nhìn xuống.
Trầm Thừa vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng sức muốn ném Trầm Kế trên người mình xuống, đồng thời nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Trầm Kế, anh là đồ khốn khiếp, đồ biến thái, em không hít ma túy, anh buông ra."
Trầm Kế một câu cũng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Trầm Thừa, dùng sức trói buộc cậu.
Thái độ của Trầm Kế làm Trầm Thừa không hiểu sao cảm thấy ủy khuất, hốc mắt trở nên đo đỏ, oán hận nhìn chằm chằm chằm Trầm Kế: “Anh không phải anh cả, anh là tên khốn khiếp."
Biểu tình vốn lạnh băng của Trầm Kế theo hốc mắt đỏ ửng của Trầm Thừa có chút biến hóa. Không phải mềm lòng mà càng hung tàn hơn, biểu tình của Trầm Thừa lúc này quá câu dẫn tình tự mà anh vẫn cố đè nén trong lòng, ánh mắt Trầm Kế trở nên âm u nguy hiểm, tầm mắt chậm rãi di chuyển từ hai tay bị còng trên đầu giường lên gương mặt cậu.
Trầm Thừa cũng không ý thức được nguy hiểm, càng nghĩ càng cảm thấy mình ủy khuất, vì thế trừng mắt oán giận gào lên: “Khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp, em không có hít ma túy."
Theo những tiếng khốn khiếp, Trầm Kế chậm rãi vươn tay lướt qua môi Trầm Thừa, dùng sức vuốt ve, âm thanh Trầm Thừa nháy mắt biến mất, kinh ngạc trợn to mắt.
Vẻ mặt của cậu làm Trầm Kế rất hài lòng, tay anh dọc theo cánh môi chuyển qua cằm, thuận thế nắm lấy, lập tức sau đó cúi đầu hôn xuống.
“Anh, anh, anh cả!"
Trầm Thừa lắp bắp muốn nói gì đó, nhưng môi Trầm Kế đã ngăn chặn tất cả âm thanh của cậu. Theo đầu lưỡi Trầm Kế xâm nhập, cả người Trầm Thừa cũng sững sờ, bị động đón nhận nụ hôn bất thình lình này. Cảm giác tê dại truyền tới từ đầu lưỡi, Trầm Thừa ngây ngô hùa theo động tác của Trầm Kế, để anh tùy ý chiếm đoạt khoang miệng mình.
Thời gian không biết qua bao lâu, Trầm Kế ngừng lại, Trầm Thừa mờ mịt nhìn anh. Khóe miệng Trầm Kế chậm rãi nhếch lên, nhẹ nhàng đưa tay lau đi sợi chỉ bạc bên khóe môi Trầm Thừa, trong mắt lộ ra tình tự mà Trầm Thừa hoàn toàn xem không hiểu.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, bên ngoài ẩn ẩn có tiếng người đi lại, Trầm Thừa giật mình phản ứng lại, nháy mắt gương mặt đỏ ửng lên, ngoài mạnh trong yếu trừng mắt nhìn Trầm Kế, một câu cũng không nói nên lời.
Trong mắt Trầm Kế ẩn ẩn có ý cười, xoa xoa mặt Trầm Thừa: “A Thừa ngoan nào, bác sĩ tới rồi."
Không biết có phải bị nụ hôn của Trầm Kế dọa hay không, thẳng tới lúc bác sĩ tiến vào lấy máu kiểm tra, Trầm Thừa vẫn rất ngoan ngoãn. Kết quả kiểm tra thật sự làm Trầm Kế bất ngờ, bác sĩ nói cơ thể Trầm Thừa rất sạch sẽ, hoàn toàn không phát hiện chút thuốc phiện nào.
Trầm Kế nghĩ tới khi nãy Trầm Thừa vẫn luôn miệng nói mình vô tội, khóe miệng hơi mỉm cười. Tâm tình tốt tiễn bác sĩ về, Trầm Kế quay về phòng thì thấy Trầm Thừa hất mặt khiêu khích nhìn mình: “Em không hít ma túy, anh thấy chưa. Chừng nào mới chịu thả em ra?"
Ý cười trên mặt Trầm Kế càng sâu hơn, động tác thuần thục đè lên người Trầm Thừa, cũng không hề có ý tứ muốn thả cậu ra.
Trầm Thừa nhất thời bối rối, không dám mắng anh là khốn khiếp nữa, cầu xin nói: “Anh cả, mau thả em ra đi."
Trầm Kế hơi cúi đầu, tầm mắt giao nhau với Trầm Thừa, giọng nói có chút khàn khàn: “Ai nói anh trói em vì em hít thuốc phiện."
Trầm Thừa chớp chớp mắt mấy cái, hoàn toàn không hiểu gì cả, Trầm Kế cười khẽ, chậm rì rì mở miệng: “Đây là trừng phạt vì trưa nay em dám trốn đi."
Trầm Thừa phẫn nộ trợn to mắt, hai chữ ‘khốn khiếp’ còn chưa kịp mắng, Trầm Kế đã lần thứ hai cúi người ngăn chặn lời cậu chưa kịp nói ra.
Hoàn PN 97.
*****
Trầm Kế đáp ứng mang Trầm Thừa ra ngoài, tự nhiên sẽ không nuốt lời.
Sáng sớm, Trầm Kế liền thông báo cho trợ lý hoãn lại toàn bộ hành trình hôm nay, để danh rãnh một ngày. Lúc nhận được điện thoại của Trầm Kế, trợ lý vô cùng buồn bực, hôm qua vừa mới kí hợp đồng, hôm nay không phải nên tranh thủ gia tăng quan hệ sao? Ông chủ rốt cuộc muốn làm gì a? Mặc kệ trong lòng oán giận cỡ nào, trợ lý chỉ có thể nhận mệnh hủy bỏ tất cả lịch trình hôm nay. Với lại cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ có mỗi Trần Khiết là khá đặc biệt. Trong điện thoại, Trần Khiết còn hỏi nguyên nhân Trầm Kế hủy bỏ lịch trình, thậm chí còn nói bóng nói gió hỏi thăm sau này Trầm Kế có sắp xếp hoạt động khác hay không. Trợ lý cảm thấy vấn đề Trần Khiết hỏi có chút kì lạ, nhưng đối phương lại là khách hàng lớn, không thể phỏng đoán tâm lý Trần Khiết, trợ lý chỉ có thể đón hùa theo ý đối phương.
Thẳng tới khi cúp điện thoại, trợ lý mới thở phào một hơi, dáng vẻ này không giống khách hàng mà cứ như vợ của sếp đang tra hỏi ấy! Vô thức oán thầm một câu trong lòng, trợ lý khổ sở nhìn đồng một chồng hợp đồng trên bàn, lại bắt đầu bù đầu bù cổ làm việc.
Trầm Kế cũng không biết Trần Khiết lại tìm hiểu hành tung của mình, đối với ý tứ Trần Khiết ẩn ẩn lộ ra tối qua, anh đã uyển chuyển cự tuyệt. Trước khi Trầm thị phá sản, anh không cần đám cưới để gia tăng lợi thế cho mình, giờ Trầm thị đã phá sản, anh lại càng không chọn lựa hành vi cưới xin buồn cười kia. Anh là Trầm Kế, anh có năng lực dựa vào chính bản thân mình để vực dậy Trầm gia, chứ không phải xem mình là món hàng để bán đi.
Nhanh chóng chỉnh trang chính mình, Trầm Kế quay về phòng ngủ. Trầm Thừa vẫn còn ngủ, tay chân mở rộng, mặt úp xuống gối, chăn thì nằm dưới người. Khóe miệng Trầm Kế hơi nhếch lên, vị trí cái chăn chính là vị trí của anh khi tỉnh lại. Trước kia anh chưa bao giờ biết tư thế ngủ của Trầm Thừa lại không xong như vậy, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày tỉnh lại anh đều phải cẩn thận đẩy Trầm Thừa đang đè trên người mình xuống.
Tầm mắt Trầm Kế theo tấm lưng xích lõa của Trầm Thừa trượt xuống hai cánh mông vểnh, một ý niệm vừa xuất hiện trong đầu thì cơ thể theo bản năng đã tiến tới trước, hướng về phía tầm mắt đang chú ý mà vỗ mạnh xuống.
‘Ba!’ Một tiếng vang vang dội, tay Trầm Kế còn chưa kịp cảm nhận xúc cảm vô cùng co dãn trong tay thì Trầm Thừa đã xù lông nhảy dựng lên.
“Anh cả!"
Trầm Kế sung sướng bật cười: “Mau dậy đi, hôm nay dẫn em ra ngoài chơi."
Vẻ mặt căm tức của Trầm Thừa sau khi nghe mấy chữ ‘ra ngoài chơi’ thì lập tức biến mất không thấy đâu nữa, lộ ra nụ cười sáng lạn. Vừa xoa xoa nơi vừa bị Trầm Kế đánh, vừa vòng tay ôm cổ Trầm Kế, Trầm Thừa lấy lòng mở miệng: “Anh cả, anh đúng là anh trai tốt nhất."
Lúc nói chuyện, cơ thể cả hai dán sát vào nhau. Trầm Kế quần áo chỉnh tề đứng bên giường, Trầm Thừa trần trụi nửa quỳ trên giường, cả người đều dựa vào cánh tay khoác trên cổ Trầm Kế. Trầm Kế cách lớp quần áo mỏng manh cảm thụ được nhiệt độ từ cơ thể Trầm Thừa, ánh mắt trở nên âm u. Có lẽ vì rốt cuộc cũng được ra ngoài nên tâm tình quá hưng phấn, Trầm Thừa nhất thời hí hửng, không hề phác giác phản ứng của Trầm Thừa, ngược lại xoa xoa chỗ bị đánh, oán giận nói: “Anh cả, anh dùng sức như vậy làm gì, đau cỡ nào anh có biết không?"
Trầm Kế nghe thấy loại oán giận như đang làm nũng này, ành mắt dừng lại trên người Trầm Thừa khẽ nhíu lại, giọng nói tựa hồ mang theo một tia nguy hiểm: “Thế nào, muốn anh xoa giúp à?"
Cứ việc những lời này tựa hồ không có vấn đề gì, nhưng bản năng Trầm Thừa đã nhận ra không thích hợp, nhanh chóng buông Trầm Kế thối lui tới bên kia giường, cười mỉa: “Đừng, anh cả, em lừa anh thôi, không đau, thật sự một chút cũng không đau mà."
Trầm Thừa vừa nói vừa vội vàng nhảy xuống giường vọt vào phòng tắm, Trầm Kế nhìn theo bóng dáng Trầm Thừa, ánh mắt lần thứ hai trở nên u ám.
Trầm Kế nói mang Trầm Thừa ra ngoài chơi, nhưng kì thực cũng không biết đi đâu. Đối với Trầm Thừa mà nói, đi đâu cũng không quan trọng, quan trọng là cậu rốt cục có thể rời khỏi nơi này, không phải đi lòng vòng dưới lầu dưới sự giám sát của vệ sĩ, cũng không cần tránh né người lạ, đây chân chính là tiếp xúc với bên ngoài, lẫn vào đám đông náo nhiệt. Trầm Thừa đã không nhớ nỗi mình từng phấn khích như vậy từ lúc nào, vì đề phòng Trầm Kế đột nhiên thay đổi chủ ý, sau khi rửa mặt xong Trầm Thừa vẫn luôn bám sát bên cạnh Trầm Kế, sắm vai một đứa em trai vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Trầm Kế hiển nhiên rất hài lòng với biểu hiện của Trầm Thừa, chủ động mở miệng nói: “Muốn đi đâu?"
‘Thù Đồ, Nguyên Hội, hay bất cứ quán bar hay ktv nào ở Trung Kinh cũng được’ Đáp án này đang kêu gào trong lòng Trầm Thừa nhưng cậu lại không dám nói ra, nghĩ cũng biết Trầm Kế tuyệt đối sẽ không dẫn mình tới đó, ngược lại còn có thể hủy bỏ luôn chuyến đi này.
“Đi đâu cũng được, để anh cả quyết định." Trầm Thừa ngoan ngoãn nói.
Trầm Kế hài lòng gật gật đầu, anh cũng không muốn đưa Trầm Thừa tới những nơi quá náo nhiệt, vì thế anh chọn một trung tâm thương mại mới mở không lâu. Nếu Trầm Thừa muốn đi dạo, ở đây không quá đông cũng không có các club ăn chơi, trong mắt Trầm Kế thì quá đủ để Trầm Thừa vui chơi một ngày.
Tuy Trầm Thừa không thích sắp xếp của Trầm Kế, nhưng cũng biết rõ cơ hội này rất hiếm có, vì thế không dám lộ ra biểu tình gì. Lần này ra ngoài Trầm Kế cũng không mang theo vệ sĩ, ngày thường sở dĩ canh chặt như vậy cũng vì phòng ngừa Trầm Thừa lên cơn nghiện, nhịn không được lại liên hệ với đám bạn bè xấu trước kia, lỡ như lại hút thuốc phiện thì sẽ rất phiền toái. Hiện giờ có anh đi theo bên cạnh, tự nhiên không cần tới vệ sĩ. Hai người từ lầu một bắt đầu dạo lên trên, nếu là trước kia, Trầm Thừa nhất định sẽ cảm thấy rất nhàm chán, nhưng sau ba tháng bị nhốt trong nhà, Trầm Thừa nhìn thứ gì cũng hưng trí bừng bừng, lôi kéo Trầm Kế nhìn trái nhìn phải.
“Trầm tổng?" Giọng nữ dễ nghe ở phía sau vang lên, trong âm thanh lộ ra chút ngoài ý muốn.
Trầm Kế nghi hoặc quay đầu lại, cách đó không xa Trần Khiết xinh đẹp mỉm cười nhìn Trầm Kế, rất tự nhiên đi tới.
“Thật là Trầm tổng, tôi còn tưởng mình nhận sai người." Trần Khiết cười khanh khách mở miệng, tầm mắt lén lút quét nhìn một vòng lên người Trầm Thừa. Cô không biết Trầm Thừa, nhưng theo vài nét tương tự giữa dung mạo Trầm Thừa cùng Trầm Kế cũng không khó suy đoán thân phận đối phương. Vốn cô còn tưởng Trầm Kế có chuyện quan trọng gì đó mới hủy bỏ hành trình hôm nay, nhưng không ngờ Trầm Kế lại nhàn nhã cùng Trầm Thừa đi dạo phố.
Đối với sự xuất hiện của Trần Khiết, ánh mắt Trầm Kế thoáng vụt lên một tia không vui, nhưng biểu tình không hề lộ ra chút gì, lạnh nhạt mở miệng: “Cô Trần."
Trần Khiết mỉm cười gật đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trầm Thừa: “Vị này chính là?"
“Trầm Thừa, em trai tôi."
“Cậu Trầm, rất vui được gặp mặt." Trần Khiết vui vẻ mỉm cười, chủ động chào hỏi.
Ánh mắt Trầm Thừa dừng lại trên mặt Trần Khiết, gật đầu có lệ. Cậu không thích nụ cười của Trần Khiết, có lẽ vì Trần Khiết cười với Trầm Kế rất chân thành, nhưng lúc nhìn cậu lại tràn đầy ý tứ đánh giá. Nhất là lúc ngửi thấy mùi nước hoa của Trần Khiết giống hệt như mùi dính trên quần áo Trầm Kế tối qua. Cậu không tin Trầm Kế liên tục hai ngày gặp hai người phụ nữ cùng dùng một loại nước hoa, chắc chắn là cùng một người. Nghĩ tới tối qua tới hơn mười một giờ Trầm Kế mới về nhà, trong lòng Trầm Thừa không khỏi buồn bực.
Mắt thấy Trần Khiết vẫn không có ý định rời đi, Trầm Thừa cười lạnh trong lòng, mất kiên nhẫn nhìn về phía Trầm Kế: “Anh cả, hai người nói chuyện đi, em qua bên kia dạo chút."
Trầm Kế không trả lời mà nhìn về phía Trần Khiết, Trần Khiết cười khanh khách đứng ở nơi đó, bộ dáng không hiểu ý tứ Trầm Kế. Trầm Kế nhíu mày, gặp Trần Khiết ở đây đúng là ngoài ý muốn, tuy anh không thích Trần Khiết nhưng hai công ty cũng vừa hợp tác, anh cũng không thể xé rách mặt với đối phương.
Ý niệm hiện lên trong đầu, Trầm Kế hơi gật đầu với Trầm Thừa, Trầm Thừa giống như được giải phóng nhah chóng vọt vào một cửa hàng bên cạnh. Mãi tới lúc bóng dáng Trầm Thừa biến mất trong cửa hàng, tầm kế của Trầm Kế mới chuyển đi. Trần Khiết nhìn thấy hết thảy, cười nói: “Tình cảm của Trầm tổng và em trai thật tốt."
Trầm Kế thản nhiên mỉm cười, không nói gì, thái độ không thân cận cũng không xa cách. Trần Khiết thầm cân nhắc trong lòng, cô biết hôm qua mình quá ội vàng, đột nhiên biểu lộ ý tứ muốn kết hôn với Trầm Kế, nhưng cô thật sự chờ không kịp. Gia đình cứ hối thúc mãi, nếu không phải cô mượn lý do khai thác thị trường miền Bắc để trốn tới Trung Kinh, ai biết phụ thân có đột ngột tìm ai đó lập hôn ước cho cô không nữa. Trần gia có quy mô như hiện giờ cũng dựa vào của hồi môn năm đó của mẫu thân. Giờ mẫu thân qua đời, phụ thân muốn gả cô ra ngoài, lưu lại công ty cho đứa em cùng cha khác mẹ của cô nhưng không hề quan tâm cô có đồng ý hay không.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Trần Khiết lại càng ngọt ngào hơn: “Trầm tổng, không biết có phải anh hiểu lầm gì tôi hay không, về lời đề nghị tối qua, tôi nghĩ mình có thể giải thích."
Trầm Kế không ngờ Trần Khiết lại trực tiếp như vậy, đang định mở miệng thì vài đứa bé đang đùa giỡn ở bên cạnh đã bổ nhào về phía Trần Khiết.
“A!" Sau một trận tiếng hô kinh hoảng, Trần Khiết bị xô bổ nhào về phía Trầm Kế, Trầm Kế không thể lùi ra sau, chỉ đành đưa tay đỡ Trần Khiết. Trần Khiết cảm kích ngẩng đầu nhìn Trầm Kế mỉm cười, từ phía xa nhìn lại, hai người giống như đang ôm nhau, bộ dáng vô cùng thân mật.
Một màn này dừng lại trong mắt Trầm Thừa vừa bước ra từ cửa hàng, những đứa bé khi nãy đã nhanh chân bỏ chạy, Trầm Thừa tự nhiên không nhìn thấy nguyên nhân, chỉ thấy Trầm Kế đang ôm Trần Khiết, cúi đầu không biết đang nói gì. Cơn tức dâng trào trong lòng, Trầm Thừa buồn bực trừng mắt nhìn Trầm Kế, nhưng mãi vẫn không thấy anh đẩy người phụ nữ trong lòng ra, hai người vẫn cứ vậy ôm lấy nhau.
Trầm Thừa không biết vì sao nhìn một màn này rất chướng mắt, oán giận trừng mắt nhìn Trầm Kế, sau đó tức giận đùng đùng quay đầu rời đi.
Trầm Kế cũng không biết chuyện này, lúc này anh đang cố nén cảm xúc chán ghét trong lòng, nhìn về phía Trần Khiết trong ngực mình: “Có sao không?"
Trần Khiết lắc đầu: “Chỉ bị trẹo chân một chút, nghỉ chút là tốt rồi."
Trần Khiết nói vậy, Trầm Thừa nhìn đôi giày cao hơn một tấc dưới chân Trần Khiết, chỉ có thể duy trì tư thế đỡ cô. Đợi vài phút sau, Trần Khiết mới đỡ người Trầm Kế đứng dậy, vẻ mặt xin lỗi nhìn Trầm Kế.
“Thật có lỗi quá, không biết tôi có thể mời Trầm tổng cùng em trai anh cùng ăn một bữa cơm không, coi như cảm ơn anh vừa giúp tôi."
“Không cần, chỉ là chút việc nhỏ thôi." Trầm Kế khách khí cự tuyệt.
Trên mặt Trần Khiết lộ ra sự thất vọng, miễn cưỡng cười nói: “Vậy tôi không quấy rầy Trầm tổng, em trai anh chắc cũng chờ lâu rồi."
Trầm Kế thản nhiên gật đầu, Trần Khiết trơ mắt nhìn Trầm Kế không chút do dự tạm biệt rời đi, lúc này thật sự thất vọng.
Trầm Kế cũng không quan tâm Trần Khiết nghĩ gì, lúc này anh chỉ cấp bách đi tìm Trầm Thừa. Tính ra anh cùng Trần Khiết nói chuyện cũng không nhanh, hẳn Trầm Thừa phải ra khỏi cửa hàng rồi mới đúng, nhưng anh vẫn không thấy bóng dáng Trầm Thừa đâu cả, chẳng lẽ thích thứ gì trong đó?
Tâm tình Trầm Kế không tốt được bao lâu, rất nhanh liền lo lắng bước ra khỏi cửa hàng. Sau khi tìm kiếm ở vài cửa hàng gần đó, vẻ mặt Trầm Kế đã xanh mét. Không cần nhiều lời, anh đã khẳng định Trầm Thừa nhân cơ hội này chạy ra ngoài. Anh không ngờ lá gan của Trầm Thừa lại lớn tới vậy, dám chạy trốn trước mắt anh. Sắc mặt Trầm Kế trở nên âm trầm, nhanh chóng gọi điện cho nhóm vệ sĩ, thông tri bọn họ lập tức chạy tới đây.
Trên người Trầm Thừa không có tiền, lại không mang di động, nhất định không thể liên lạc với đám bạn bè trước kia, hẳn vẫn còn loang quanh gần đây. Trầm Kế nghiêm mặt nhìn lướt một vòng, nhanh chóng bước tới quầy phục vụ.
Lúc Trầm Kế đang tìm kiếm Trầm Thừa thì cậu đang lững thững đi dạo trên đường. Bị cơn giận nhất thời chi phối rời khỏi Trầm Kế, cậu rất nhanh ý thức được trên người mình không có xu nào, căn bản không thể đi quá xa. Nhưng bảo cậu cứ vậy trở về thì lại không muốn, nghĩ tới bộ dáng Trầm Kế ôm cô gái kia, trong lòng Trầm Thừa lại buồn bực vô cùng.
Cậu đã quen Trầm Kế luôn ở bên cạnh mình, từ nhỏ tới lớn, hai anh em vẫn luôn thân thiết như vậy. Cho dù đoạn thời gian trước xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Trầm Kế chưa bao giờ bỏ lại cậu. Khoảng thời gian này hai người ngày đêm đều ở bên nhau, cậu có ảo giác mình cùng Trầm Kế sẽ cứ như vậy. Nhưng thẳng tới vừa nãy cậu mới nhận ra, có lẽ không lâu nữa sẽ có một cô gái xuất hiện bên cạnh Trầm Kế, cậu sẽ có chị dâu, sau này còn có thể có những đứa cháu, Trầm Kế không có khả năng quản cậu cả đời.
Trầm Thừa oán giận đá một cước vào thùng rác ven đường, nếu không có phụ nữ, không có chị dâu, chỉ có cậu cùng Trầm Kế thì tốt rồi. Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu, Trầm Thừa sửng sốt, rất nhanh liền bật cười, điều này sao có thể chứ? Cơn buồn bực trong lòng cũng không vơi bớt chút nào, giống như vì ý niệm này mà càng táo bạo hơn. Trầm Thừa mờ mịt đi trên đường, nhất thời không biết nên đi đâu.
“Trầm Thừa!" Cùng với tiếng phanh xe đột ngột, tựa hồ có ai đó gọi tên cậu.
Trầm Thừa nghi hoặc nhìn qua, vẻ mặt bất ngờ: “Trương Khâu."
“Trầm Thừa, thật là cậu à!" Trương Khâu cười cười mở cửa xe đi tới: “Sao cậu lại ở đây? Khoảng thời gian này tụi này tìm cậu mãi mà không thấy, còn tưởng cậu xuất ngoại rồi chứ? Lâu lắm mới gặp lại, muốn uống một ly không?"
Đối với đề nghị của Trương Khâu, Trầm Thừa không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, hiện giờ cậu đang rất buồn bực, cứ cảm giác trong lòng có thứ gì đó đang quấy nhiễu, nhưng làm thế nào cũng không hiểu rõ được, có lẽ uống một ly rượu sẽ tốt hơn.
Trương Khâu bật cười kéo Trầm Thừa lên xe, tuy anh cùng Trầm Thừa quen biết không lâu nhưng lại cảm thấy rất hợp ý. Đối với anh mà nói, kết giao bạn bè chỉ cần nhìn thuận mắt là đủ, Trầm gia bị phá sản hay không cũng không quan trọng. Huống chi, Trầm gia tuy đã phá sản nhưng Lý gia vẫn còn, Trầm Kế vẫn còn, ai cũng không dám cam đoan lúc nào Trầm Kế sẽ vực Trầm gia đứng dậy.
Hai người quen thuộc đi tới Thù Đồ, những bộ mặt quen thuộc vừa vặn đều ở đó, nhất thời náo nhiệt tụ tập lại. Trầm Thừa đã lâu không ở bên ngoài chơi đùa, vì trong lòng có tâm sự, cậu vốn tưởng tới đây sẽ tốt hơn một chút, nào ngờ bầu không khí náo nhiệt này làm làm cậu càng bực bội hơn.
Trương Khâu nhạy bén nhận ra tâm tình Trầm Thừa tựa hồ không tốt, rất tự nhiên rút một điếu thuốc đưa qua: “Này, có chuyện gì phiền lòng cứ hút một điếu là quên ngay, cậu cũng biết mà."
Bốn chữ ‘cậu cũng biết mà’ làm biểu tình Trầm Thừa có chút cứng ngắc, tầm mắt nhìn chằm chằm điếu thuốc Trương Khâu đưa qua. Điếu thuốc này đại biểu điều gì, trong lòng cậu hiểu rất rõ, cậu muốn quyết đoán cự tuyệt nhưng lời cự tuyệt lại không thể nào nói nên lời.
Tay Trầm Thừa vô thức đưa ra, lúc sắp chạm vào điếu thuốc thì khựng lại giữa không trung. Cậu biết mình nên dứt khoát cự tuyệt, khoảng thời gian thống khổ cai nghiện đã khắc sâu trong lòng, cậu tuyệt đối không muốn trải qua nữa. Cậu vẫn nghĩ mình đã cai được, đã hơn hai tháng cậu không còn nghĩ tới chuyện hút ma túy. Nhưng hiện giờ, lúc ma túy ở ngay trước mắt, loại khát vọng không gì sánh bằng lần thứ hai dâng lên trong lòng. Trầm Thừa chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy vô cùng, có thứ gì đó đang quấy nhiễu, làm cậu không thể khắc chế bản thân muốn nhận điếu thuốc trước mắt.
Cơ thể chậm rãi căng cứng, tầm mắt nhìn chằm chằm điếu thuốc kia, sắc mặt Trầm Thừa trở nên vặn vẹo, ngón tay khựng giữa không trung lần thứ hai do dự tiến tới. Ngay khoảnh khắc sắp chạm vào điếu thuốc, gương mặt Trầm Kế đột nhiên xuất hiện trong đầu Trầm Thừa, Trầm Thừa giật mình tỉnh táo lại. Khí lực toàn thân giống như bị rút đi trong nháy mắt, Trầm Thừa dựa vào sô pha, vô lực lắc đầu với Trương Khâu.
Cậu đã hứa với Trầm Kế, cậu phải cai nghiện.
Tin tức Trầm Thừa cùng Trương Khâu ở Thù Đồ rất nhanh truyền tới tai Trầm Kế.
Cúp điện thoại, trái tim vẫn treo cao vì Trầm Thừa biến mất của Trầm Kế rốt cuộc cũng thả lỏng, nhưng rất nhanh lại mất khống chế mà phẫn nộ. Trầm Thừa cư nhiên lại đi cùng đám Trương Khâu, nghĩ tới những trò ăn chơi của đám Trương Khâu, sắc mặt Trầm Kế trở nên tái mét.
Bảo vệ sĩ nhanh chóng lái xe tới Thù Đồ, không dám trì hoãn chút nào. Sắc mặt Trầm Kế lúc này làm người ta sợ hãi, bọn họ tuyệt đối không muốn gánh chịu cơn phẫn nộ này. Một đường phóng tới Thù Đồ, Trầm Kế nghiêm mặt trực tiếp xông vào phòng Trầm Thừa đang ở.
Có lẽ vì trong lòng có tâm sự, Trầm Thừa cũng không uống rượu, vẫn duy trì tỉnh táo. Lúc Trầm Kế xuất hiện, Trầm Thừa đang cầm ly rượu nghiêng người nói gì đó với Trương Khâu.
Động tĩnh lúc Trầm Kế xông vào làm kinh động mọi người trong phòng, Trầm Thừa ngạc nhiên nhìn qua, do dự nói: “Anh cả!"
Trầm Kế lạnh lùng liếc nhìn một vòng, trong phòng, cả đám người ngồi nghiêng ngả, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ. Mùi rượu, mùi nước hoa, mùi thuốc lá, còn có một ít mùi vị hỗn tạp, Trầm Kế vừa ngửi thấy thì sắc mặt lập tức biến đổi, bước vài bước tới trước mặt Trầm Thừa, đưa tay kéo cậu, lạnh lùng nói: “Em lại hút thuốc phiện?"
Trái tim Trầm Thừa nhảy dựng, theo bản năng nhìn về phía gói thuốc Trương Khâu đặt trên bàn, Trầm Kế theo tầm mắt cậu đảo qua, sắc mặt lập tức âm trầm. Trầm Thừa còn chưa kịp giải thích, Trầm Kế đã xoay người nói với vệ sĩ: “Trói lại, mang về."
Mệnh lệnh của Trầm Kế quá rõ ràng, vệ sĩ lập tức hành động, không đợi Trầm Thừa giãy dụa đã trực tiếp kèm hai bên, mang ra khỏi phòng.
Từ lúc Trầm Kế xông vào tới lúc mang Trầm Thừa đi bất quá chỉ trong nháy mắt nhưng người bên trong sững sờ nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần. Trương Khâu ngơ ngác nhìn Trầm Kế tản ra khí thế ác liệt, định lộ ra một nụ cười hảo hữu lại bị ánh mắt Trầm Kế làm cương cứng ở đó.
Trầm Kế cảm thấy mình chưa bao giờ tức giận tới vậy, cho dù lần đầu tiên nghe thấy tin Trầm Thừa hút ma túy cũng không giận thế này. Một đường phẫn nộ lái xe về nhà, Trầm Thừa bị vệ sĩ kiềm chặt không ngừng giãy dụa: “Buông, anh cả, anh bảo bọn họ buông ra."
Trầm Kế áp chế không bùng nổ cơn giận, không thèm liếc mắt tới Trầm Thừa một cái, để hai vệ sĩ kèm hai bên mang Trầm Thừa vào thang máy, trở lại phòng ở.
“Buông, tôi tự mình đi!" Trầm Thừa vẫn còn phẫn nộ kháng nghị.
Trầm Kế nghiêm mặt bảo vệ sĩ đặt Trầm Thừa lên giường, không để ý giãy dụa, sau hai tiếng ‘răng rắc’ giòn tan, trực tiếp còng cậu vào đầu giường.
Vào khoảng thời gian đầu cai nghiện, Trầm Kế luôn trói Trầm Thừa trên giường, vì để phòng ngừa Trầm Thừa quá thống khổ mà tự làm hại bản thân, Trầm Kế không thể không trói Trầm Thừa thật chặt. Sau đó, Trầm Thừa ngày càng khống chế được hành động của mình khi cơn nghiện tái phát thì Trầm Kế rất ít khi trói cậu lại thế này. Nhưng vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, sau khi hai người dọn tới khu nhà này, Trầm Kế vẫn chuẩn bị sẵn công cụ, mà còng tay chính là một trong số đó.
Vệ sĩ sớm đã lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về căn phòng cách vách.
Trầm Thừa không dám tin nhìn hai tay bị còng, phẫn nộ gào lên: “Em không có hít ma túy, anh làm gì mà còng em lại chứ! Anh có nghe không, em không có hít ma túy."
Trầm Kế nghiêm mặt nhìn Trầm Thừa, trong mắt là sự hoài nghi thật sâu. Trầm Thừa giận dữ, sống chết giãy dụa: “Chết tiệt, Trầm Kế, anh là tên khốn khiếp! Em không có hít ma túy, em không đụng vào nó, anh có nghe thấy không, buông, buông em ra!"
Trầm Kế hoàn toàn làm lơ những lời quát to của Trầm Thừa, trên đường trở về anh đã liên hệ với bác sĩ giúp Trầm Thừa cai nghiện trước đó, Trầm Thừa có hút ma túy hay không, lát nữa sẽ biết. Sự thực, vì Trầm Thừa hít ma túy, Trầm Kế đã đọc qua không ít sách về vấn đề này. Đối với cai nghiện, khó khăn nhất không phải sinh lý mà là tâm lý. Theo cách nói của một nhân viên cai nghiện, một khi hít thuốc phiện thì cả đời cũng không thể cai được, bởi vì cho dù sinh lý đã từ bỏ sạch sẽ thì cũng không thể chống đỡ tâm lý cứ ỷ lại vào thuốc phiện.
Trầm Kế tuy rất muốn tin tưởng Trầm Thừa thật sự không đụng vào thứ thuốc đó, nhưng anh cũng không còn tin tưởng Trầm Thừa.
Hai người cứ vậy lạnh lùng nhìn nhau, Trầm Thừa hung tợn nhìn chằm chằm Trầm Kế, trong lòng lại càng phẫn nộ hơn. Rõ ràng là Trầm Kế bỏ mặt cậu trước, sau đó lại làm trò trước mặt mọi người lại trói cậu mang đi. Bây giờ còn nói cậu hít ma túy, lại còn còng lên giường. Nghĩ tới đây, Trầm Thừa lại càng dùng sức giãy dụa: “Buông, buông ra."
Động tĩnh Trầm Thừa giãy dụa quá lớn, Trầm Kế nghiêm mặt xoay người leo lên giường, hai chân đè lên đùi Trầm Thừa, gắt gao giam cầm cậu dưới thân, từ trên cao nhìn xuống.
Trầm Thừa vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng sức muốn ném Trầm Kế trên người mình xuống, đồng thời nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Trầm Kế, anh là đồ khốn khiếp, đồ biến thái, em không hít ma túy, anh buông ra."
Trầm Kế một câu cũng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Trầm Thừa, dùng sức trói buộc cậu.
Thái độ của Trầm Kế làm Trầm Thừa không hiểu sao cảm thấy ủy khuất, hốc mắt trở nên đo đỏ, oán hận nhìn chằm chằm chằm Trầm Kế: “Anh không phải anh cả, anh là tên khốn khiếp."
Biểu tình vốn lạnh băng của Trầm Kế theo hốc mắt đỏ ửng của Trầm Thừa có chút biến hóa. Không phải mềm lòng mà càng hung tàn hơn, biểu tình của Trầm Thừa lúc này quá câu dẫn tình tự mà anh vẫn cố đè nén trong lòng, ánh mắt Trầm Kế trở nên âm u nguy hiểm, tầm mắt chậm rãi di chuyển từ hai tay bị còng trên đầu giường lên gương mặt cậu.
Trầm Thừa cũng không ý thức được nguy hiểm, càng nghĩ càng cảm thấy mình ủy khuất, vì thế trừng mắt oán giận gào lên: “Khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp, em không có hít ma túy."
Theo những tiếng khốn khiếp, Trầm Kế chậm rãi vươn tay lướt qua môi Trầm Thừa, dùng sức vuốt ve, âm thanh Trầm Thừa nháy mắt biến mất, kinh ngạc trợn to mắt.
Vẻ mặt của cậu làm Trầm Kế rất hài lòng, tay anh dọc theo cánh môi chuyển qua cằm, thuận thế nắm lấy, lập tức sau đó cúi đầu hôn xuống.
“Anh, anh, anh cả!"
Trầm Thừa lắp bắp muốn nói gì đó, nhưng môi Trầm Kế đã ngăn chặn tất cả âm thanh của cậu. Theo đầu lưỡi Trầm Kế xâm nhập, cả người Trầm Thừa cũng sững sờ, bị động đón nhận nụ hôn bất thình lình này. Cảm giác tê dại truyền tới từ đầu lưỡi, Trầm Thừa ngây ngô hùa theo động tác của Trầm Kế, để anh tùy ý chiếm đoạt khoang miệng mình.
Thời gian không biết qua bao lâu, Trầm Kế ngừng lại, Trầm Thừa mờ mịt nhìn anh. Khóe miệng Trầm Kế chậm rãi nhếch lên, nhẹ nhàng đưa tay lau đi sợi chỉ bạc bên khóe môi Trầm Thừa, trong mắt lộ ra tình tự mà Trầm Thừa hoàn toàn xem không hiểu.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, bên ngoài ẩn ẩn có tiếng người đi lại, Trầm Thừa giật mình phản ứng lại, nháy mắt gương mặt đỏ ửng lên, ngoài mạnh trong yếu trừng mắt nhìn Trầm Kế, một câu cũng không nói nên lời.
Trong mắt Trầm Kế ẩn ẩn có ý cười, xoa xoa mặt Trầm Thừa: “A Thừa ngoan nào, bác sĩ tới rồi."
Không biết có phải bị nụ hôn của Trầm Kế dọa hay không, thẳng tới lúc bác sĩ tiến vào lấy máu kiểm tra, Trầm Thừa vẫn rất ngoan ngoãn. Kết quả kiểm tra thật sự làm Trầm Kế bất ngờ, bác sĩ nói cơ thể Trầm Thừa rất sạch sẽ, hoàn toàn không phát hiện chút thuốc phiện nào.
Trầm Kế nghĩ tới khi nãy Trầm Thừa vẫn luôn miệng nói mình vô tội, khóe miệng hơi mỉm cười. Tâm tình tốt tiễn bác sĩ về, Trầm Kế quay về phòng thì thấy Trầm Thừa hất mặt khiêu khích nhìn mình: “Em không hít ma túy, anh thấy chưa. Chừng nào mới chịu thả em ra?"
Ý cười trên mặt Trầm Kế càng sâu hơn, động tác thuần thục đè lên người Trầm Thừa, cũng không hề có ý tứ muốn thả cậu ra.
Trầm Thừa nhất thời bối rối, không dám mắng anh là khốn khiếp nữa, cầu xin nói: “Anh cả, mau thả em ra đi."
Trầm Kế hơi cúi đầu, tầm mắt giao nhau với Trầm Thừa, giọng nói có chút khàn khàn: “Ai nói anh trói em vì em hít thuốc phiện."
Trầm Thừa chớp chớp mắt mấy cái, hoàn toàn không hiểu gì cả, Trầm Kế cười khẽ, chậm rì rì mở miệng: “Đây là trừng phạt vì trưa nay em dám trốn đi."
Trầm Thừa phẫn nộ trợn to mắt, hai chữ ‘khốn khiếp’ còn chưa kịp mắng, Trầm Kế đã lần thứ hai cúi người ngăn chặn lời cậu chưa kịp nói ra.
Hoàn PN 97.
Tác giả :
Lý Tùng Nho