[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung
Chương 41: Thanh lâu ám sát
Vũ Văn Quân Quyết cũng hai năm rồi chưa gặp đệ đệ nhà mình, trong lòng hiển nhiên cũng nhớ đến vị đệ đệ này. Hai người du ngoạn ở Xuân thành mấy ngày sau đó mới đi Lạc thành, bởi vì lần này đi đường cũng không gấp gáp, thong thả đi đến Lạc thành lúc bấy đã là buổi tối.
Lạc thành được gọi là Hoa thành cũng không hổ danh là nơi phồn hoa, ong bướm. Sau khi tiến vào thành hai người đổi cưỡi ngựa thành đi bộ, tiện thể hoạt động gân cốt. Vũ Văn Quân Quyết một tay dắt ngựa, một tay nắm lấy Mộ Tử Thư cùng nhau ngắm nhìn cảnh đêm ở Lạc thành.
Mộ Tử Thư thấy một số lầu các được trang trí màu sắc đỏ tươi, cửa lớn cũng được treo đèn đỏ, còn có rất nhiều cô nương ăn vận diêm dúa tư thế lẳng lơ đứng ở cửa kéo khách, không khỏi cảm thấy mới lạ mà ngoái nhìn mấy lần.
Vũ Văn Quân Quyết biết hắn chưa ra khỏi nhà, nhất định không biết đây là thanh lâu, nhất thời nổi hứng trêu đùa, đứng ở cửa một thanh lâu cười nói: “Tử Thư cảm thấy nơi này thế nào? Không bằng tối nay chúng ta ngủ trọ ở đây được không?"
Mộ Tử Thư hồ nghi nhìn hắn, thấy tiếu ý trong mắt hắn, cũng bất đắc dĩ cười nói: “Ta dù chưa ra khỏi nhà nhưng cũng xem qua không ít sách, loại địa phương oanh oanh yến yến này trong sách nói chính là nơi phong trần, đúng không?"
Trò khôi hài đùa không thành, Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười, gật đầu mấy lần, đang muốn ôm eo Mộ Tử Thư đi về phía trước thì thấy mấy cô nương thanh lâu bước tới.
“Hai vị công tử sao không vào? Đi vào ngồi một lát đi ah~"
“Công tử vào ngồi một lát đi~"
Mộ Tử Thư nào gặp qua tình huống như thế này? Hậu cung tuy có nhiều nữ nhân, nhưng ai cũng xem hắn là địch nhân, lấy đâu chuyện bị nữ tử vây quanh? Không biết làm sao, cũng không biết cường ngành đẩy ra các nàng có cho rằng mình phi lễ hay không.
Vũ Văn Quân Quyết cũng không may mắn hơn Mộ Tử Thư, cũng bị một đám nữ tử trang điểm lộng lẫy vây quanh tứ phía. Bất quá hắn cũng không lo lắng như Mộ Tử Thư. Bị một đám nữ nhân vây quanh liền không thoải mái, thấy một đám nữ nhân vây quanh Mộ Tử Thư lại càng khó chịu, lập tức sầm mặt phất tay áo đẩy nữ nhân chung quanh.
“Ai u~ công tử bớt nóng giận a~ nếu như ma ma biết còn tưởng chúng ta tiếp đón khách nhân không chu toàn đâu~"
“Đúng vậy, chúng tỷ muội tiếp đón không chu toàn, công tử có thể nói, chớ nên động khis~"
Vũ Văn Quân Quyết không muốn lãng phí miệng lưỡi với một đám nữ tử thanh lâu, mặt lạnh kéo Tử Thư vào lòng chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tú bà trong lầu tựa hồ thấy tình huống bên ngoài, vội vã mang theo tân sủng đi ra, kéo đám nữ tử xung quanh, cười khoa trương, vẫy cây quạt trong tay ngăn lại đường đi của Vũ Văn Quân Quyết.
Hai vị công tử này vừa nhìn liền biết thân phận phú quý, nếu có thể lưu lại nhất định chiếm được không ít “Hai vị công tử chớ vội đi a~ các ngài không vừa ý với cô nương nào a~ nơi đây còn có một người còn kiều diễm động lòng người hơn~ hai vị công tử không ngại xem một lát?"
Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư hiển nhiên không muốn xem nữ nhân càng kiều diễm hơn thế, thế nhưng tú bà lại cực kỳ nhiệt tình đưa vị tân sung kia mang tới, phe phẩy quạt cười nói: “Tiên nhi, còn không bái kiến hai vị công tử."
Nữ tử bị gọi tên Tiên nhi kia tựa hồ không tình nguyện, đi tới phía hai người Vũ Văn Quân Quyết cúi người, ngẩng đầu ôn nhu cười, nháy mắt khi nhìn thấy Mộ Tử Thư, nụ cười bỗng dưng biến mất, nhãn thần âm ngoan, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
“Mộ Tử Thư! Ngươi chính là một tên nam sủng bẩn thỉu! Có phải chính ngươi sai người bán ta vào thanh lâu! Có phải không!"
Mộ Tử Thư bị nàng rống sửng sốt, ngay từ đầu hắn còn có chút kỳ quái vì sao một cô gái xa lạ lại dùng nhãn thần âm ngoan nhìn hắn? Nghe thấy lời nói này của nàng, nghĩ tới đây không phải tiểu thư Mộ Thi Ngữ được sủng ái ở Mộ phủ sao? Trước đây nàng cũng mắng hắn là nam sủng hèn mọn, hôm nay không nghĩ tới lại luân lạc tới tình cảnh này.
Đối với nữ tử này hắn không có cảm tình gì, Mộ Tử Thư nhàn nhạt nói: “Không phải ta."
“Không phải ngươi thì ai?! Ta chính là em gái ruột của ngươi! Ngươi tại sao ác độc như vậy!"
Nhìn nữ nhân ầm ĩ trước mắt, Mộ Tử Thư lạnh nhạt đứng bên cạnh Vũ Văn Quân Quyết, không nói một câu. Thế gian có nhân tất có quả, nàng trước kia ở Mộ gia làm mưa làm gió, bây giờ rơi vào tình cảnh này cũng không thể trách người nào.
Vũ Văn Quân Quyết lại rất rõ ràng, nguyên lai đây chính là nữ nhân tát Tử Thư. Trước đây chỉ gọi Tác Tây xử lý nàng, cũng không nghĩ tới bán đến nơi phong nguyệt này, không khỏi hừ nhẹ, cũng không muốn để ý tới, nắm tay Mộ Tử Thư muốn đi,
Mộ Thi Ngữ thấy bọn họ đi có chút nóng nảy, nàng đường đường là Mộ tiểu thư ở Mộ gia cư nhiên lại lưu lạc chốn thanh lâu, hiện tại Mộ gia tan cửa nát nhà cũng sẽ không có người tới cứu nàng, tia hi vọng duy nhất của nàng chính là Mộ Tử Thư trước mắt.
“Đừng!" Mộ Thi Ngữ gấp gáp kéo ống tay áo Mộ Tử Thư, sau đó quay về phía tú bà kích động nói: “Ma ma, đây là ca ca ta, hắn đến giúp ta chuộc thân, ngươi thả ta đi!"
Tú bà liếc mắt nhìn ra Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư thân phận sang quý, tuy luyến tiếc buông tha Mộ Thi Ngữ đầu bảng kéo khách, nhưng nếu có thể kiếm được gì đó trên người hai vị công tử này thì cũng là lựa chọn tốt.
“Việc này… Năm chục ngàn lượng là giá chuộc thân, nếu như hai vị chịu trả thì ta đương nhiên không làm khó dễ."
Năm chục ngàn lượng? Nếu đặt ở dân chúng tầm thường thì chính là giá trên trời! nhưng đối với Vũ Văn Quân Quyết mà nói thì không thấm vào đâu. Nhưng việc gì hắn phải chuộc thân cho nữ nhân này? Nữ nhân này trong mắt hắn chẳng đáng một xu.
Mộ Thi Ngữ thấy tú bà bằng lòng nhả ra, vội vã mong đợi Mộ Tử Thư. Nàng mặc dù không rõ ràng vị công tử đi cùng hắn là ai, thế nhưng Mộ Tử Thư không phải là sủng phi của hoàng thượng sao? Năm chục ngàn lượng nhất định có thể lấy được!
Mộ Tử Thư thấy ánh mắt mong đợi của nàng, trong lòng có chút buồn cười. Trước đây hắn bị giam ở Thiên viện không được phép ra ngoài, hắn chính là mỗi ngày đều mong đợi có người sẽ đến giải cứu hắn, đưa hắn ra ngoài, ăn một bữa cơm, mặc một kiện y phục ấm áp. Nhưng hai mươi năm qua, Mộ gia có người nào cho hắn hi vọng? Không có, một người cũng không có! Hắn không phải chúa cứu thế, cũng không có lòng dạ rộng rãi như vậy.
Tính đến nay, người cứu rỗi ngoại trừ bà vú ra cũng chỉ có người đàn ông bên cạnh này. Hất tay Mộ Thi Ngữ, nắm thật chặt tay Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư nhàn nhạt nói: “Ta không có tiền."
Đây không phải là lời nói dối, cũng không phải mượn cớ, Mộ Tử Thư chính xác không có tiền. Hắn đã đem vàng bạc châu báu phân cho bà vú, Hỏi Lan, Hỏi Mai cùng Tả Hữu thị vệ một ít, châu báu còn thừa lại cũng bị hắc y nhân đêm đó cầm đi toàn bộ. Còn tiền lương hàng tháng trong hậu cung phát ra thì đều giao cho Hỏi Mai mua thêm đồ dùng sử dụng, làm sao có năm chục ngàn lượng bạc đây?
Mộ Thi Ngữ lại không tin lời nói của Mộ Tử Thư, trừng hai mắt nói: “Ta là em gái ruột của ngươi! Coi như trước kia đối với ngươi không tốt, ngươi lẽ nào nhẫn tâm nhìn muội muội mình lưu lạc chốn thanh lâu sao? Chỉ có năm chục ngàn lượng còn không đem ra? Chỉ cần ngươi khuất thân hầu hạ, vị trên kia cũng sẽ cho ngươi năm chục ngàn lượng!?"
Chỉ cần khuất thân hầu hạ? Mộ Tử Thư khẽ cười, đây chính là muội muội hắn?
Không muốn cãi cọ vô vị nữa, Mộ Tử Thư lôi kéo Vũ Văn Quân Quyết nói: “Chúng ta đi thôi."
Vũ Văn Quân Quyết nghe lời nói của Mộ Thi Ngữ trong lòng cũng không vui, gật đầu, ôm Mộ Tử Thư vào lòng xoay người li khai.
“Tiện nhân! Ngươi ở bên ngoài yêu đương vụng trộm! Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận!"
Mộ Thi Ngữ vừa dứt lời, Vũ Văn Quân Quyết bỗng nhiên xoay người, tay mắt lạnh lẹ bóp cổ nàng kéo tới trước người Mộ Tử Thư.
Một trận âm thanh kêu lên, nghe thấy tiếng Mộ Thi Ngữ kêu đau, lên tiếng kêu xong nhất thời ngã xuống tắt thở.
Nhóm nữ tử lầu xanh vừa rồi còn vây quanh xem náo nhiệt nhất thời thất thanh kêu to lên.
Mộ Tử Thư cũng cả kinh, không khỏi lùi về phía sau một bước. Nhìn Mộ Thi Ngữ nằm trên đất, trước ngực cắm một mũi tên nhọn!
Vũ Văn Quân Quyết ôm Mộ Tử Thư đang hoảng sợ vào ngực bảo vệ cẩn thận, nhãn thần sắc bén hướng về nơi mũi tên bắn ra, trong bóng tối, hai tròng mắt lạnh như băng tối sầm.
Tiếng thét chói tai cùng tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, tiếng tranh cãi ầm ĩ, Vũ Văn Quân Quyết lạnh lùng nhìn các nàng, không nói một lời ôm lấy Mộ Tử Thư dắt ngựa rời khỏi, rồi lại bị tú bà ngăn lại.
Tú bà tuy bị kinh hách, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa tay đến trước mặt Vũ Văn Quân Quyết, bất mãn nói: “Công tử giết đầu bài của ta, như vậy còn muốn đi?"
Vũ Văn Quân Quyết liếc mắt tú bà, câu môi nói: “Hung thủ ở phía mũi tên bay đến. Người chết ở cửa lầu, ngươi vẫn nên suy nghĩ thật kỹ làm sao để khai báo với quan phủ đi!"
Tú bà cả kinh, “Người chết ở trong tay ngươi, công tử chẳng lẽ không lo rằng ta sẽ đưa ngươi tới quan phủ sao!"
Vũ Văn Quân Quyết không lưu ý lắm, không muốn lãng phí thời gian nữa, lạnh lùng nói: “Ngươi đại khái có thể nhìn xem quan phủ nào dám bắt ta."
Nói xong Vũ Văn Quân Quyết liền ôm Mộ Tử Thư nhảy lên ngựa, giục ngựa rời đi.
Tú bà ngẩn người, hồi tưởng lại lời hắn nói, sợ đến một thân đổ mồ hôi lạnh, ngay cả quan phủ cũng không dám bắt hắn, đến tột cùng thân phận ra sao?
Tú bà bừng tỉnh nhìn Mộ Thi Ngữ trên mặt đất và một số nữ tử vẫn còn đang run sợ cùng người qua đường, khôi phục sắc mặt hô lớn: “Người chết rồi! Còn không mau đi báo quan!"
Đoàn người lúc này mới vội vã giải tán, xử lý thi thể, đi báo quan.
Mang theo Mộ Tử Thư tìm được khách điếm, mang theo khuôn mặt quân vương quả nhiên đi đến đâu đều khiến người khác chú ý, gọi tiểu nhị đưa đồ ăn lên lầu, hai người cũng vội vã lên lầu.
Sắp xếp lại giường chiếu, sau khi tiểu nhị mang cơm nước lên, Vũ Văn Quân Quyết dẫn Mộ Tử Thư đang trầm mặc đứng một bên ngồi vào bàn bên cạnh.
“Làm sao vậy? Trách ta quá ác?"
Mộ Tử Thư cầm đũa lên, lắc đầu nhìn hắn. Hắn cũng biết, nếu không phải Mộ Thi Ngữ cản đường mình, mũi tên kia chính là đâm vào hắn, Quân Quyết chỉ là đang bảo vệ hắn. Huống hồ hắn đối với việc Mộ Thi Ngữ chết có chút thương xót nhưng không có chút nào khổ sở. Vốn là người xa lạ tồn tại mà thôi.
“Không có, chỉ là không biết sẽ có người muốn giết ta?"
Thấy hắn không trách mình hạ thủ ngoan độc, Vũ Văn Quân Quyết trầm tư nói: “Không nhất định người kia muốn giết ngươi."
Mộ Tử Thư vừa định ăn, nghe được Vũ Văn Quân Quyết nói như vậy nhất thời cả kinh. Lúc quay người hắn và Vũ Văn Quân Quyết thật sự rất gần, Quân Quyết cũng ôm hắn vào ngực, cho nên mũi tên kia rốt cuộc bắn vào người nào.
Lại có người muốn giết Quân Quyết sao?
Ý nghĩ này khiến cho Mộ Tử Thư có chút bận tâm, “Người nào? Có phải có người muốn tạo phản nhận ra ngươi là Hoàng thượng? Không bằng chúng ta hồi cung a!"
Vũ Văn Quân Quyết vỗ tay hắn, cười trấn an nói: “Không sao, đừng lo lắng, có lẽ trong giang hồ ta đắc tội người nào cũng khó nói."
Nghe hắn nói cũng có đạo lý, Mộ Tử Thư càng thấy không được nói: “Ngươi vẫn nên dùng cái gì che mặt lại mới tốt."
Vũ Văn Quân Quyết gõ chén của hắn ý bảo hắn ăn, một bên lắc đầu nói: “Cũng không phải nữ tử, che mặt làm gì, ăn đi, đừng lo lắng."
Mộ Tử Thư cau mày, không lay chuyển được hắn, không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ ăn.
Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn ăn cũng động đũa cười, con ngươi u ám tối thêm một chút.
Khi ra khỏi Xuân thành hắn đã cảm thấy có người theo dõi bọn họ, ngay từ đầu còn tưởng là ảnh vệ, thế nhưng ảnh vệ từ trước đến nay đều vô tung vô ảnh không dấu vết. Cho đến việc phát sinh vào hôm nay, hắn có thể khẳng định hắn cùng Tử Thư đã bị để mắt từ trước! Chỉ là không biết nhắm vào hắn hay là Tử Thư, hoặc nhắm vào cả hai bọn họ, khó mà nói được.
Bất quá đối phương là người nào đi chăng nữa cũng không phải dạng người tốt đẹp gì. Nếu như nhắm vào Tử Thư, hoặc là những nữ nhân trong hậu cung kia phái tới, hoặc là những nữ nhân bị đuổi ra khỏi cung trong lòng bất mãn phái tới. Nếu như nhắm vào hắn, như vậy có khả năng nhất là người của Mặc Sĩ Hoàng, với trí thông minh của Mặc Sĩ Hoàng đương nhiên không tin tưởng muội muội hắn bị ám sát vô cớ.
Đến tột cùng là người nào? Vũ Văn Quân Quyết cong môi, thật là mỏi mắt mong chờ a!!
Lạc thành được gọi là Hoa thành cũng không hổ danh là nơi phồn hoa, ong bướm. Sau khi tiến vào thành hai người đổi cưỡi ngựa thành đi bộ, tiện thể hoạt động gân cốt. Vũ Văn Quân Quyết một tay dắt ngựa, một tay nắm lấy Mộ Tử Thư cùng nhau ngắm nhìn cảnh đêm ở Lạc thành.
Mộ Tử Thư thấy một số lầu các được trang trí màu sắc đỏ tươi, cửa lớn cũng được treo đèn đỏ, còn có rất nhiều cô nương ăn vận diêm dúa tư thế lẳng lơ đứng ở cửa kéo khách, không khỏi cảm thấy mới lạ mà ngoái nhìn mấy lần.
Vũ Văn Quân Quyết biết hắn chưa ra khỏi nhà, nhất định không biết đây là thanh lâu, nhất thời nổi hứng trêu đùa, đứng ở cửa một thanh lâu cười nói: “Tử Thư cảm thấy nơi này thế nào? Không bằng tối nay chúng ta ngủ trọ ở đây được không?"
Mộ Tử Thư hồ nghi nhìn hắn, thấy tiếu ý trong mắt hắn, cũng bất đắc dĩ cười nói: “Ta dù chưa ra khỏi nhà nhưng cũng xem qua không ít sách, loại địa phương oanh oanh yến yến này trong sách nói chính là nơi phong trần, đúng không?"
Trò khôi hài đùa không thành, Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười, gật đầu mấy lần, đang muốn ôm eo Mộ Tử Thư đi về phía trước thì thấy mấy cô nương thanh lâu bước tới.
“Hai vị công tử sao không vào? Đi vào ngồi một lát đi ah~"
“Công tử vào ngồi một lát đi~"
Mộ Tử Thư nào gặp qua tình huống như thế này? Hậu cung tuy có nhiều nữ nhân, nhưng ai cũng xem hắn là địch nhân, lấy đâu chuyện bị nữ tử vây quanh? Không biết làm sao, cũng không biết cường ngành đẩy ra các nàng có cho rằng mình phi lễ hay không.
Vũ Văn Quân Quyết cũng không may mắn hơn Mộ Tử Thư, cũng bị một đám nữ tử trang điểm lộng lẫy vây quanh tứ phía. Bất quá hắn cũng không lo lắng như Mộ Tử Thư. Bị một đám nữ nhân vây quanh liền không thoải mái, thấy một đám nữ nhân vây quanh Mộ Tử Thư lại càng khó chịu, lập tức sầm mặt phất tay áo đẩy nữ nhân chung quanh.
“Ai u~ công tử bớt nóng giận a~ nếu như ma ma biết còn tưởng chúng ta tiếp đón khách nhân không chu toàn đâu~"
“Đúng vậy, chúng tỷ muội tiếp đón không chu toàn, công tử có thể nói, chớ nên động khis~"
Vũ Văn Quân Quyết không muốn lãng phí miệng lưỡi với một đám nữ tử thanh lâu, mặt lạnh kéo Tử Thư vào lòng chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tú bà trong lầu tựa hồ thấy tình huống bên ngoài, vội vã mang theo tân sủng đi ra, kéo đám nữ tử xung quanh, cười khoa trương, vẫy cây quạt trong tay ngăn lại đường đi của Vũ Văn Quân Quyết.
Hai vị công tử này vừa nhìn liền biết thân phận phú quý, nếu có thể lưu lại nhất định chiếm được không ít “Hai vị công tử chớ vội đi a~ các ngài không vừa ý với cô nương nào a~ nơi đây còn có một người còn kiều diễm động lòng người hơn~ hai vị công tử không ngại xem một lát?"
Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư hiển nhiên không muốn xem nữ nhân càng kiều diễm hơn thế, thế nhưng tú bà lại cực kỳ nhiệt tình đưa vị tân sung kia mang tới, phe phẩy quạt cười nói: “Tiên nhi, còn không bái kiến hai vị công tử."
Nữ tử bị gọi tên Tiên nhi kia tựa hồ không tình nguyện, đi tới phía hai người Vũ Văn Quân Quyết cúi người, ngẩng đầu ôn nhu cười, nháy mắt khi nhìn thấy Mộ Tử Thư, nụ cười bỗng dưng biến mất, nhãn thần âm ngoan, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
“Mộ Tử Thư! Ngươi chính là một tên nam sủng bẩn thỉu! Có phải chính ngươi sai người bán ta vào thanh lâu! Có phải không!"
Mộ Tử Thư bị nàng rống sửng sốt, ngay từ đầu hắn còn có chút kỳ quái vì sao một cô gái xa lạ lại dùng nhãn thần âm ngoan nhìn hắn? Nghe thấy lời nói này của nàng, nghĩ tới đây không phải tiểu thư Mộ Thi Ngữ được sủng ái ở Mộ phủ sao? Trước đây nàng cũng mắng hắn là nam sủng hèn mọn, hôm nay không nghĩ tới lại luân lạc tới tình cảnh này.
Đối với nữ tử này hắn không có cảm tình gì, Mộ Tử Thư nhàn nhạt nói: “Không phải ta."
“Không phải ngươi thì ai?! Ta chính là em gái ruột của ngươi! Ngươi tại sao ác độc như vậy!"
Nhìn nữ nhân ầm ĩ trước mắt, Mộ Tử Thư lạnh nhạt đứng bên cạnh Vũ Văn Quân Quyết, không nói một câu. Thế gian có nhân tất có quả, nàng trước kia ở Mộ gia làm mưa làm gió, bây giờ rơi vào tình cảnh này cũng không thể trách người nào.
Vũ Văn Quân Quyết lại rất rõ ràng, nguyên lai đây chính là nữ nhân tát Tử Thư. Trước đây chỉ gọi Tác Tây xử lý nàng, cũng không nghĩ tới bán đến nơi phong nguyệt này, không khỏi hừ nhẹ, cũng không muốn để ý tới, nắm tay Mộ Tử Thư muốn đi,
Mộ Thi Ngữ thấy bọn họ đi có chút nóng nảy, nàng đường đường là Mộ tiểu thư ở Mộ gia cư nhiên lại lưu lạc chốn thanh lâu, hiện tại Mộ gia tan cửa nát nhà cũng sẽ không có người tới cứu nàng, tia hi vọng duy nhất của nàng chính là Mộ Tử Thư trước mắt.
“Đừng!" Mộ Thi Ngữ gấp gáp kéo ống tay áo Mộ Tử Thư, sau đó quay về phía tú bà kích động nói: “Ma ma, đây là ca ca ta, hắn đến giúp ta chuộc thân, ngươi thả ta đi!"
Tú bà liếc mắt nhìn ra Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư thân phận sang quý, tuy luyến tiếc buông tha Mộ Thi Ngữ đầu bảng kéo khách, nhưng nếu có thể kiếm được gì đó trên người hai vị công tử này thì cũng là lựa chọn tốt.
“Việc này… Năm chục ngàn lượng là giá chuộc thân, nếu như hai vị chịu trả thì ta đương nhiên không làm khó dễ."
Năm chục ngàn lượng? Nếu đặt ở dân chúng tầm thường thì chính là giá trên trời! nhưng đối với Vũ Văn Quân Quyết mà nói thì không thấm vào đâu. Nhưng việc gì hắn phải chuộc thân cho nữ nhân này? Nữ nhân này trong mắt hắn chẳng đáng một xu.
Mộ Thi Ngữ thấy tú bà bằng lòng nhả ra, vội vã mong đợi Mộ Tử Thư. Nàng mặc dù không rõ ràng vị công tử đi cùng hắn là ai, thế nhưng Mộ Tử Thư không phải là sủng phi của hoàng thượng sao? Năm chục ngàn lượng nhất định có thể lấy được!
Mộ Tử Thư thấy ánh mắt mong đợi của nàng, trong lòng có chút buồn cười. Trước đây hắn bị giam ở Thiên viện không được phép ra ngoài, hắn chính là mỗi ngày đều mong đợi có người sẽ đến giải cứu hắn, đưa hắn ra ngoài, ăn một bữa cơm, mặc một kiện y phục ấm áp. Nhưng hai mươi năm qua, Mộ gia có người nào cho hắn hi vọng? Không có, một người cũng không có! Hắn không phải chúa cứu thế, cũng không có lòng dạ rộng rãi như vậy.
Tính đến nay, người cứu rỗi ngoại trừ bà vú ra cũng chỉ có người đàn ông bên cạnh này. Hất tay Mộ Thi Ngữ, nắm thật chặt tay Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư nhàn nhạt nói: “Ta không có tiền."
Đây không phải là lời nói dối, cũng không phải mượn cớ, Mộ Tử Thư chính xác không có tiền. Hắn đã đem vàng bạc châu báu phân cho bà vú, Hỏi Lan, Hỏi Mai cùng Tả Hữu thị vệ một ít, châu báu còn thừa lại cũng bị hắc y nhân đêm đó cầm đi toàn bộ. Còn tiền lương hàng tháng trong hậu cung phát ra thì đều giao cho Hỏi Mai mua thêm đồ dùng sử dụng, làm sao có năm chục ngàn lượng bạc đây?
Mộ Thi Ngữ lại không tin lời nói của Mộ Tử Thư, trừng hai mắt nói: “Ta là em gái ruột của ngươi! Coi như trước kia đối với ngươi không tốt, ngươi lẽ nào nhẫn tâm nhìn muội muội mình lưu lạc chốn thanh lâu sao? Chỉ có năm chục ngàn lượng còn không đem ra? Chỉ cần ngươi khuất thân hầu hạ, vị trên kia cũng sẽ cho ngươi năm chục ngàn lượng!?"
Chỉ cần khuất thân hầu hạ? Mộ Tử Thư khẽ cười, đây chính là muội muội hắn?
Không muốn cãi cọ vô vị nữa, Mộ Tử Thư lôi kéo Vũ Văn Quân Quyết nói: “Chúng ta đi thôi."
Vũ Văn Quân Quyết nghe lời nói của Mộ Thi Ngữ trong lòng cũng không vui, gật đầu, ôm Mộ Tử Thư vào lòng xoay người li khai.
“Tiện nhân! Ngươi ở bên ngoài yêu đương vụng trộm! Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận!"
Mộ Thi Ngữ vừa dứt lời, Vũ Văn Quân Quyết bỗng nhiên xoay người, tay mắt lạnh lẹ bóp cổ nàng kéo tới trước người Mộ Tử Thư.
Một trận âm thanh kêu lên, nghe thấy tiếng Mộ Thi Ngữ kêu đau, lên tiếng kêu xong nhất thời ngã xuống tắt thở.
Nhóm nữ tử lầu xanh vừa rồi còn vây quanh xem náo nhiệt nhất thời thất thanh kêu to lên.
Mộ Tử Thư cũng cả kinh, không khỏi lùi về phía sau một bước. Nhìn Mộ Thi Ngữ nằm trên đất, trước ngực cắm một mũi tên nhọn!
Vũ Văn Quân Quyết ôm Mộ Tử Thư đang hoảng sợ vào ngực bảo vệ cẩn thận, nhãn thần sắc bén hướng về nơi mũi tên bắn ra, trong bóng tối, hai tròng mắt lạnh như băng tối sầm.
Tiếng thét chói tai cùng tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, tiếng tranh cãi ầm ĩ, Vũ Văn Quân Quyết lạnh lùng nhìn các nàng, không nói một lời ôm lấy Mộ Tử Thư dắt ngựa rời khỏi, rồi lại bị tú bà ngăn lại.
Tú bà tuy bị kinh hách, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa tay đến trước mặt Vũ Văn Quân Quyết, bất mãn nói: “Công tử giết đầu bài của ta, như vậy còn muốn đi?"
Vũ Văn Quân Quyết liếc mắt tú bà, câu môi nói: “Hung thủ ở phía mũi tên bay đến. Người chết ở cửa lầu, ngươi vẫn nên suy nghĩ thật kỹ làm sao để khai báo với quan phủ đi!"
Tú bà cả kinh, “Người chết ở trong tay ngươi, công tử chẳng lẽ không lo rằng ta sẽ đưa ngươi tới quan phủ sao!"
Vũ Văn Quân Quyết không lưu ý lắm, không muốn lãng phí thời gian nữa, lạnh lùng nói: “Ngươi đại khái có thể nhìn xem quan phủ nào dám bắt ta."
Nói xong Vũ Văn Quân Quyết liền ôm Mộ Tử Thư nhảy lên ngựa, giục ngựa rời đi.
Tú bà ngẩn người, hồi tưởng lại lời hắn nói, sợ đến một thân đổ mồ hôi lạnh, ngay cả quan phủ cũng không dám bắt hắn, đến tột cùng thân phận ra sao?
Tú bà bừng tỉnh nhìn Mộ Thi Ngữ trên mặt đất và một số nữ tử vẫn còn đang run sợ cùng người qua đường, khôi phục sắc mặt hô lớn: “Người chết rồi! Còn không mau đi báo quan!"
Đoàn người lúc này mới vội vã giải tán, xử lý thi thể, đi báo quan.
Mang theo Mộ Tử Thư tìm được khách điếm, mang theo khuôn mặt quân vương quả nhiên đi đến đâu đều khiến người khác chú ý, gọi tiểu nhị đưa đồ ăn lên lầu, hai người cũng vội vã lên lầu.
Sắp xếp lại giường chiếu, sau khi tiểu nhị mang cơm nước lên, Vũ Văn Quân Quyết dẫn Mộ Tử Thư đang trầm mặc đứng một bên ngồi vào bàn bên cạnh.
“Làm sao vậy? Trách ta quá ác?"
Mộ Tử Thư cầm đũa lên, lắc đầu nhìn hắn. Hắn cũng biết, nếu không phải Mộ Thi Ngữ cản đường mình, mũi tên kia chính là đâm vào hắn, Quân Quyết chỉ là đang bảo vệ hắn. Huống hồ hắn đối với việc Mộ Thi Ngữ chết có chút thương xót nhưng không có chút nào khổ sở. Vốn là người xa lạ tồn tại mà thôi.
“Không có, chỉ là không biết sẽ có người muốn giết ta?"
Thấy hắn không trách mình hạ thủ ngoan độc, Vũ Văn Quân Quyết trầm tư nói: “Không nhất định người kia muốn giết ngươi."
Mộ Tử Thư vừa định ăn, nghe được Vũ Văn Quân Quyết nói như vậy nhất thời cả kinh. Lúc quay người hắn và Vũ Văn Quân Quyết thật sự rất gần, Quân Quyết cũng ôm hắn vào ngực, cho nên mũi tên kia rốt cuộc bắn vào người nào.
Lại có người muốn giết Quân Quyết sao?
Ý nghĩ này khiến cho Mộ Tử Thư có chút bận tâm, “Người nào? Có phải có người muốn tạo phản nhận ra ngươi là Hoàng thượng? Không bằng chúng ta hồi cung a!"
Vũ Văn Quân Quyết vỗ tay hắn, cười trấn an nói: “Không sao, đừng lo lắng, có lẽ trong giang hồ ta đắc tội người nào cũng khó nói."
Nghe hắn nói cũng có đạo lý, Mộ Tử Thư càng thấy không được nói: “Ngươi vẫn nên dùng cái gì che mặt lại mới tốt."
Vũ Văn Quân Quyết gõ chén của hắn ý bảo hắn ăn, một bên lắc đầu nói: “Cũng không phải nữ tử, che mặt làm gì, ăn đi, đừng lo lắng."
Mộ Tử Thư cau mày, không lay chuyển được hắn, không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ ăn.
Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn ăn cũng động đũa cười, con ngươi u ám tối thêm một chút.
Khi ra khỏi Xuân thành hắn đã cảm thấy có người theo dõi bọn họ, ngay từ đầu còn tưởng là ảnh vệ, thế nhưng ảnh vệ từ trước đến nay đều vô tung vô ảnh không dấu vết. Cho đến việc phát sinh vào hôm nay, hắn có thể khẳng định hắn cùng Tử Thư đã bị để mắt từ trước! Chỉ là không biết nhắm vào hắn hay là Tử Thư, hoặc nhắm vào cả hai bọn họ, khó mà nói được.
Bất quá đối phương là người nào đi chăng nữa cũng không phải dạng người tốt đẹp gì. Nếu như nhắm vào Tử Thư, hoặc là những nữ nhân trong hậu cung kia phái tới, hoặc là những nữ nhân bị đuổi ra khỏi cung trong lòng bất mãn phái tới. Nếu như nhắm vào hắn, như vậy có khả năng nhất là người của Mặc Sĩ Hoàng, với trí thông minh của Mặc Sĩ Hoàng đương nhiên không tin tưởng muội muội hắn bị ám sát vô cớ.
Đến tột cùng là người nào? Vũ Văn Quân Quyết cong môi, thật là mỏi mắt mong chờ a!!
Tác giả :
Thanh Thanh Diệp