[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung
Chương 40: Vũ Văn Triều Mộ
Sau khi rời khỏi phủ Võ Lâm Minh, Vũ Văn Quân Quyết cũng không sợ sẽ tạo phiền toái gì cho đệ đệ mình, vẫn dùng gương mặt thật, cùng Mộ Tử Thư tìm khách điếm lớn nhất ngủ trọ.
Phủ Võ Lâm Minh ở Xuân thành, bách tính ở Xuân thành gặp qua Minh chủ không phải số ít, sự tình ban đầu Võ lâm minh chủ cưới vợ ma giáo tự nhiên bọn họ cũng biết. vì vậy khi ăn cơm ở khách điếm, các thực khách nhìn đến Vũ Văn Quân Quyết che chở trăm bề dẫn dắt Mộ Tử Thư đến, mọi người không khỏi sửng sốt một chút, sau đó đều tấm tắc lắc đầu thở dài.
Không ngờ Minh chủ võ lâm tốt như vậy, lại di tình biệt luyến nhanh đến thế, quả nhiên chính tà đối lập a!
Đối với ánh mắt kỳ quái của mọi người phóng tới, Mộ Tử Thư có chút xấu hổ, thẳng đến khi cùng Vũ Văn Quân Quyết lên lầu rồi vào trong phòng mới lo lắng nói: “Quân Quyết, ngươi ngày mai xuất môn có cần mang gì che mặt không? Cứ để như vậy đối với Quân Nhiên không tốt lắm đâu?"
Vũ Văn Quân Quyết cũng không để ý lắm, để tay nải quần áo ở một bên, tiểu nhị đưa hắn đến bàn bên cạnh ngồi xuống bưng cơm nước đưa tới.
“Hắn ngay cả giáo chủ ma giáo cũng dám lấy, còn sợ một chút dự luận này?"
Mộ Tử Thư vốn muốn khuyên hắn lần nữa, thế nhưng vừa nghĩ tới người này thích xem trò hay cũng không nói thêm gì nữa, bất đắc dĩ ngồi nghỉ ngơi.
Tiểu nhị rất nhanh đã bưng cơm nước lên, liếc trộm bọn họ, lúc ra cửa còn lắc đầu thở dài.
Mộ Tử Thư có chút trách cứ nhìn Vũ Văn Quân Quyết, Vũ Văn Quân Quyết vẫn tỏ vẻ không sao cả, dọn bát đũa lên ăn sáng.
“Ăn đi, đi lâu như vậy ngươi cũng đói bụng rồi."
Mộ Tử Thư gật đầu, cầm đũa lên gắp đồ ăn, bỗng nhiên dừng động tác lại, do dự lại nóng ruột hỏi, “Quân Quyết, chúng ta khi nào thì tới thăm Hoàng nhi?"
Vũ Văn Quân Quyết trong lòng căng thẳng, ngừng động tác ăn cơm, ôn nhu nhìn hắn nói: “Sáng sớm ngày mai phải đi, hiện tại ăn cơm trước."
Được Vũ Văn Quân Quyết cam đoan, Mộ Tử Thư lúc này mới an tâm, cơm nước cũng có mùi vị hơn hẳn.
Ăn được một nửa, phòng bỗng nhiên xuất hiện một người áo đen. Mộ Tử Thư cả kinh, sau đó nhớ tới ngày Toàn Tần muốn giết hắn đột nhiên xuất hiện bốn người mặc áo đen trong lòng liền biết, bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.
Vũ Văn Quân Quyết thấy người xuất hiện cũng không hù được Mộ Tử Thư, lúc này mới bảo ảnh vệ nói.
“Hồi bẩm chủ tử, Vương gia lúc này đang ở Lạc thành."
Lạc thành chính là thành tiếp theo, Vũ Văn Quân Quyết gật đầu phất tay lui ảnh vệ, quay đầu nói với Mộ Tử Thư: “Quân Nhiên ở Lạc thành, chúng ta đến Hoàng Lăng sau đó nghỉ ngơi ở Xuân thành vài ngày rồi tới Lạc thành được không?"
Mộ Tử Thư mỉm cười, “Ta không quen mấy việc này, tùy ý ngươi quyết định là được rồi."
Biết hắn chưa bao giờ rời khỏi cửa thành, Vũ Văn Quân Quyết bày chút đồ ăn, cười nói: “Lần này xuất môn tuy không thể dạo hết nam bắc, sau này chờ ta thoái vị rồi ta liền mang ngươi rời cung ẩn cư, vừa lúc đi dạo chơi luôn?"
Xuất cung ẩn cư dạo chơi, thế giới ngoài cung so với trong cung đương nhiên muôn màu muôn vẻ, Mộ Tử Thư trong lòng thật cao hứng không nghĩ Vũ Văn Quân Quyết sẽ nói những lời này. Thế nhưng nói đến thoái vị cũng không khỏi nói đến chuyện của Thái tử, mà Vũ Văn Quân Quyết không on nói dõi, không biết dự định trong lòng hắn,Mộ Tử Thư nghĩ thầm trong lòng, rồi lại không muốn nói chuyện này, không thể làm gì khác hơn là cười cười có lệ cho qua.
Vũ Văn Quân Quyết cũng mơ hồ biết suy nghĩ của Tử Thư, trong lòng bất đắc dĩ có điểm không nỡ, cũng không nói thêm nữa, bày đồ ăn ra cho hắn, hai người trầm mặc dùng bữa tối.
Chạy cả ngày đường hôm nay cũng mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong hai người cũng nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Tháng ba tuy đã ấm hơn nhưng ban đêm vẫn còn lạnh, Vũ Văn Quân Quyết cẩn thận đắp chăn cho Mộ Tử Thư. Mộ Tử Thư nhìn hắn, cảm thấy trầm mặc từ nãy đến giờ cũng bởi vì cười có lệ với hắn, trong lòng hơi hổ thẹn, cũng hiểu được tấm lòng lo nghĩ của Vũ Văn Quân Quyết đối với chuyện kia của hắn, hơi nhỏm người lên chủ động ấn môi xuống hôn lên môi hắn.
Cảm xúc mềm mại trên môi khiến cho Vũ Văn Quân Quyết đang nhắm mắt ngủ sửng sốt, trợn mắt liền thấy dung nhan gần trong gang tấc, không khỏi mỉm cười, tự tay ôm Mộ Tử Thư để làm sâu thêm nụ hôn này. Tử Thư hiếm khi chủ động, nhưng mỗi lần tình cờ chủ động đều khiến hắn kinh hỉ cùng sửng sốt nhẹ.
Ngày ấy biết Mộ Tử Thư đang uống thuốc tránh thai thì Vũ Văn Quân Quyết không cho phép uống thuốc kia nữa, cũng không muốn hắn, nụ hôn triền miên này không khỏi khiến hắn động tình, ban đầu chỉ ôm Tử Thư tay cũng không an phận mà trượt vào vạt áo của hắn, vuốt ve xung quanh người hắn.
Mộ Tử Thư bị hắn ôm có điểm không thở nổi, bàn tay xoa quanh người cũng khiến hắn luống cuống, trợn mắt nhìn hai tròng mắt Vũ Văn Quân Quyết tràn đầy tình dục, trong lòng cả khinh, vội vã đẩy hắn ra.
Vũ Văn Quân Quyết bị hắn kinh động khiến cho sửng sốt.
Trông thấy Mộ Tử Thư trong lòng mình vừa vội vừa khó chịu, mới hốt hoảng tách hắn ra dùng ánh mắt tìm tòi tra cứu, run giọng nói: “Xin lỗi, ta không được…Ta…"
Vũ Văn Quân Quyết bình tĩnh thở dài, lúc này hắn còn không rõ ý tứ của hắn? Hắn vẫn sợ sẽ có hài tử, hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý có hài tử vào lúc này.
Ôn nhu ôm người vào lòng, Vũ Văn Quân Quyết nhịn xuống dục hỏa, ôn nhu kiên nhẫn nói: “Ta biết, ngủ đi."
Vũ Văn Quân Quyết càng ôn nhu, trong lòng Mộ Tử Thư càng cảm thấy áy náy cùng khó chịu, nhưng hắn lại không dám có hài tử, hắn sợ nếu như lần nữa mất đi, hắn không chịu nổi nỗi đau đó nữa, có một lần là đủ rồi.
Áp vào trong lòng Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư nhắm mắt, lãnh tĩnh trong chốc lát, xoay người đưa lưng về phía hắn trầm mặc ngủ bên cạnh, lúc này mới khiến nước mắt nhịn ở trong lòng không tiếng động chảy ra.
Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn khẽ run, trong lòng mơ hồ nhói lên. Hắn cũng muốn hung hăng tát cho mình một cái, nhanh làm cho sự tình ra đi của hài tử qua mau, nhưng hắn cũng luyến tiếc, cũng biết Tử Thư cần thời gian để làm phai đi nỗi đau này.
Khẽ thở dài, Vũ Văn Quân Quyết duỗi cánh tay kéo hắn vào lòng, đắp chăn, im lặng an ủi sau lưng hắn, an ủi hắn.
Một lúc lâu sau, Mộ Tử Thư bình tĩnh lại, duỗi tay vòng qua hông hắn, cám ơn hắn đã bầu bạn cùng mình, cũng nói cho hắn biết mình không sao.
Vũ Văn Quân Quyết nhấc khóe miệng, giang hai tay cầm tay hắn, hai bàn tay quấn quýt đan vào nhau, hôn sau gáy hắn, ôn nhu nói: “Đêm đã khuya, nhanh đi ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ thăm Hoàng nhi."
Mộ Tử Thư nắm chặt tay hắn, trầm tiếng đáp ứng, thân thể cũng không căng thẳng nữa, thả lỏng dán vào lòng Vũ Văn Quân Quyết.
Vũ Văn Quân Quyết cũng ôm chặt hắn, hai người trong tư thế thân mật ngủ một đêm vô mộng.
Sáng sớm hôm sau, hai người ăn ý với chuyện đêm qua không nói chữ nào, đơn giản ăn sáng sau đó liền giục ngựa đi tới Hoàng Lăng.
Hoàng lăng tuy nói ở Xuân thành, nhưng cũng là nơi tương đối bí ẩn, ở sâu trong dãy núi, người bình thường cũng không tìm được. Hoàng lăng xây ở trong núi, kiểu xây dưới lòng đất, bên ngoài không có thị vệ trông coi, toàn bộ Hoàng lăng được bố trí cơ quan chặt chẽ, người không biết tới cơ quan, tự tiện xông vào chỉ có con đường chết, cho dù ai đều không có ngoại lệ.
Đi xuống dưới lòng đất Hoàng lăng, Mộ Tử Thư thấy trước mặt cấu tạo không kém gì với cung điện có ơi kinh ngạc. Hắn cho rằng Hoàng lăng tuy là nghĩa trang của Hoàng gia nhưng dù sao cũng là mộ địa, cảm giác hẳn là tối tăm, không nghĩ tới nó lại nguy nga tráng lệ như vậy, giống như nơi ở thông thường của người sống.
Được chôn cất vào Hoàng lăng đều là những người có địa vị như Hoàng thượng, Hoàng hậu, quý phi, hoặc là một số ít hoàng tử công chúa. Mỗi người chôn cất ở Hoàng lăng đều có một gian tiểu thạch thất (nhà đá nhỏ) bố trí thi cốt cùng một ít vật chôn theo. Cũng có những hoàng đế hoàng hậu có tình cảm vô cùng tốt sẽ chôn cùng một chỗ, nhưng đó là phần cực nhỏ.
Vũ Văn Quân Quyết nắm tay Mộ Tử Thư, mở ra thạch môn, bên trong trống rỗng, ở chính giữa bố trí ngọc tượng đóng thành cái nôi. Cái giường đó chính là cái để trong tẩm điện của Mộ Tử Thư, sau đó được Cố Táp Bạch cùng Ti Cẩn mang tới nơi này.
Lúc này cái nôi cũng không giống như trước kia, vì đặt ở trong không gian trọng đại này, Vũ Văn Quân Quyết sai người chết tác một cái quan tài băng nghìn năm, đặt cái nôi này bên trong nó. Hài tử cũng mặc quần áo bào tinh xảo, lặng yên ngủ say trong quan tài băng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái như vậy, khiến người ta không dám tin hài tử này đã không còn ở nhân thế rồi.
Mộ Tử Thư thấy hài tử đã đỏ cả vành mắt, không nghĩ tới Vũ Văn Quân Quyết vì đứa bé này làm nhiều việc như vậy, trong lòng tràn đầy cảm động, nhịn không được vươn tay đặt lên hòm quan tài băng, cách hòm quan tài phác họa khuôn mặt của hài tử. Nghĩ nếu hài tử còn sống sau này không biết giống ai nhiều hơn, suy nghĩ một lát, nước mắt liền từng giọng rơi xuống mặt quan tài băng.’Vũ Văn Quân Quyết ôm hắn vào lòng, trấn an nói: “Qua hôm nay, không được phép khóc vì hài tử nữa."
Mộ Tử Thư hít mũi, gật đầu nói: “Quân Quyết, cám ơn ngươi."
Vũ Văn Quân Quyết vỗ lưng hắn, ôn nhu nói: “Đứa ngốc, nói cái gì cám ơn, đây cũng là hài tử của ta."
Mộ Tử Thư cong cong khóe miệng, nhìn hài tử trong quan tài điềm tĩnh ngủ say, trong lòng có một loại cảm giác hải tử cũng chưa chết, chỉ là đang ngủ, nghĩ như vậy, tâm trạng thống khổ trước đây cũng tốt hơn nhiều.
Xoa lệ trên mặt, Vũ Văn Quân Quyết cười nói: “Ngươi nhìn xem tên Hoàng nhi"
Mộ Tử Thư sửng sốt, hắn còn không biết Vũ Văn Quân Quyết đã đặt tên cho nhi tử, không khỏi tò mò nhìn về phía hắn chỉ.
Thì ra cái nôi nhỏ kia trên bề mặt đã bị mài trơn nhẵn, cũng khắc màu vàng kim bốn chữ — Vũ Văn Triều Mộ. (Triều Mộ ở đây là Sớm tối)
Sở dĩ không có lập nét khắc trên bia “Huyền tôn Đế đại hoàng tử Vũ Văn Triều Mộ chi bia" là vì Vũ Văn Quân Quyết trong lòng cũng hy vọng hài tử bọn họ sống khỏe mạnh, cũng không nhẫn tâm để hắn bia danh.
Mộ Tử Thư nhìn mấy chữ cái, không tự chủ thì thầm: “Vũ Văn Triều Mộ."
Vũ Văn Quân Quyết cong môi, ôm Mộ Tử Thư trong ngực nói: “Có câu: “"Lưỡng tình nhược thị trường cửu thời, hựu khởi tại triều triều mộ mộ?"(*) mà ta lại muốn cùng ngươi sớm tối đều cùng một chỗ, Dùng ta làm bạn ngươi mỗi sớm tối, để cho ngươi dần dần tiêu tan đi “Sớm tối" bi thương, ngươi có nguyện ý?"
Mộ Tử Thư nhìn nhu tình trong mắt Vũ Văn Quân Quyết, trong lòng rung động, nước mắt vừa mới ngừng lại chảy xuống, liên tục gật đầu: “Ta nguyện ý, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ vượt qua nỗi đau mất đi hài tử, chỉ là…"
Vũ Văn Quân Quyết vui mừng cười, hôn lên trán hắn, ôm người cười nói: “Ta biết, ngươi cần thời gian, không cần gấp gáp."
Mộ Tử Thư gật đầu, lau nước mắt, tựa trong ngực hắn dần dần ổn định lại tâm tình của mình, ôn nhu nói: “Vũ Văn Triều mộ, ta rất thích tên này, Hoàng nhi nhất định cũng sẽ thích."
Vũ Văn Quân Quyết nhẹ nhàng đáp một tiếng, một bên vỗ về người trong lòng tâm tình còn chút kích động, hai người cùng nhìn hài tử điềm tĩnh ngủ trong quan tài bằng băng ngàn năm. Lần này từ biệt chẳng biết lúc nào sẽ trở lại thăm hài tử này, trên thực tế Vũ Văn Quân Quyết không hi vọng Mộ Tử Thư trở lại đây, hắn hi vọng Mộ Tử Thư có thể chôn hài tử ở đáy lòng, mà không phải mỗi ngày đều tưởng niệm, mỗi ngày đau khổ thương tâm.
Rốt cuộc cũng bình tĩnh, biết sắp li khai, Mộ Tử Thư trong lòng vẫn chưa muốn đi, nhìn thạch thất trống rỗng, có chút thương cảm địa đạo: “Hoàng nhi một mình ở nơi này, rất đáng thương."
Vũ Văn Quân Quyết liếc mắt quanh gian thạch thất, vỗ về an ủi hắn: “Gian thạch thất này cũng là gian một thất sau này của chúng ta, trước ủy khuất Hoàng nhi một mình, đợi sau khi chúng ta chết sẽ đến bồi hắn."
Mộ Tử Thư trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu. Tuy lẻ loi nhưng thanh tĩnh, hi vọng Hoàng nhi có thể yên tĩnh an nghỉ tại đây.
Hai người nhìn hài tử một hồi sau đó rời khỏi Hoàng lăng. Ra ngoài Hoàng lăng, vì đã nhìn thấy hài tử cũng biết hài tử được an bài rất tốt, Mộ Tử Thư cả người đều có sức sống hẳn lên.
Vũ Văn Quân Quyết ôm hắn lên ngựa, giam hắn ở trước người, trên mặt cũng nở nụ cười. Hôm nay tới Hoàng lăng thấy được Tử Thư vượt qua chuyện của hài tử là bước đầu tiên!. Cũng nguyện sau này hắn bằng lòng biết sự tình bên trong chuyện hài tử cũng có thể vượt qua được.
(*)Câu nói trong bài thơ Thước Kiều Tiên (鵲橋仙) – Tần Quan (秦觀)
鵲橋仙
纖雲弄巧,
飛星傳恨,
銀漢迢迢暗度。
今風玉露一相逢,
便勝卻人間無數。
柔情似水,
佳期如夢,
忍顧鵲橋歸路!
兩情若是久長時,
又豈在朝朝暮暮?
Thước kiều tiên
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Dịch nghĩa
Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp
Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời
Tình mềm tự nước
Hẹn đẹp như trong giấc mơ
Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
Hai mối tình đã thật sự là lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm
Phủ Võ Lâm Minh ở Xuân thành, bách tính ở Xuân thành gặp qua Minh chủ không phải số ít, sự tình ban đầu Võ lâm minh chủ cưới vợ ma giáo tự nhiên bọn họ cũng biết. vì vậy khi ăn cơm ở khách điếm, các thực khách nhìn đến Vũ Văn Quân Quyết che chở trăm bề dẫn dắt Mộ Tử Thư đến, mọi người không khỏi sửng sốt một chút, sau đó đều tấm tắc lắc đầu thở dài.
Không ngờ Minh chủ võ lâm tốt như vậy, lại di tình biệt luyến nhanh đến thế, quả nhiên chính tà đối lập a!
Đối với ánh mắt kỳ quái của mọi người phóng tới, Mộ Tử Thư có chút xấu hổ, thẳng đến khi cùng Vũ Văn Quân Quyết lên lầu rồi vào trong phòng mới lo lắng nói: “Quân Quyết, ngươi ngày mai xuất môn có cần mang gì che mặt không? Cứ để như vậy đối với Quân Nhiên không tốt lắm đâu?"
Vũ Văn Quân Quyết cũng không để ý lắm, để tay nải quần áo ở một bên, tiểu nhị đưa hắn đến bàn bên cạnh ngồi xuống bưng cơm nước đưa tới.
“Hắn ngay cả giáo chủ ma giáo cũng dám lấy, còn sợ một chút dự luận này?"
Mộ Tử Thư vốn muốn khuyên hắn lần nữa, thế nhưng vừa nghĩ tới người này thích xem trò hay cũng không nói thêm gì nữa, bất đắc dĩ ngồi nghỉ ngơi.
Tiểu nhị rất nhanh đã bưng cơm nước lên, liếc trộm bọn họ, lúc ra cửa còn lắc đầu thở dài.
Mộ Tử Thư có chút trách cứ nhìn Vũ Văn Quân Quyết, Vũ Văn Quân Quyết vẫn tỏ vẻ không sao cả, dọn bát đũa lên ăn sáng.
“Ăn đi, đi lâu như vậy ngươi cũng đói bụng rồi."
Mộ Tử Thư gật đầu, cầm đũa lên gắp đồ ăn, bỗng nhiên dừng động tác lại, do dự lại nóng ruột hỏi, “Quân Quyết, chúng ta khi nào thì tới thăm Hoàng nhi?"
Vũ Văn Quân Quyết trong lòng căng thẳng, ngừng động tác ăn cơm, ôn nhu nhìn hắn nói: “Sáng sớm ngày mai phải đi, hiện tại ăn cơm trước."
Được Vũ Văn Quân Quyết cam đoan, Mộ Tử Thư lúc này mới an tâm, cơm nước cũng có mùi vị hơn hẳn.
Ăn được một nửa, phòng bỗng nhiên xuất hiện một người áo đen. Mộ Tử Thư cả kinh, sau đó nhớ tới ngày Toàn Tần muốn giết hắn đột nhiên xuất hiện bốn người mặc áo đen trong lòng liền biết, bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.
Vũ Văn Quân Quyết thấy người xuất hiện cũng không hù được Mộ Tử Thư, lúc này mới bảo ảnh vệ nói.
“Hồi bẩm chủ tử, Vương gia lúc này đang ở Lạc thành."
Lạc thành chính là thành tiếp theo, Vũ Văn Quân Quyết gật đầu phất tay lui ảnh vệ, quay đầu nói với Mộ Tử Thư: “Quân Nhiên ở Lạc thành, chúng ta đến Hoàng Lăng sau đó nghỉ ngơi ở Xuân thành vài ngày rồi tới Lạc thành được không?"
Mộ Tử Thư mỉm cười, “Ta không quen mấy việc này, tùy ý ngươi quyết định là được rồi."
Biết hắn chưa bao giờ rời khỏi cửa thành, Vũ Văn Quân Quyết bày chút đồ ăn, cười nói: “Lần này xuất môn tuy không thể dạo hết nam bắc, sau này chờ ta thoái vị rồi ta liền mang ngươi rời cung ẩn cư, vừa lúc đi dạo chơi luôn?"
Xuất cung ẩn cư dạo chơi, thế giới ngoài cung so với trong cung đương nhiên muôn màu muôn vẻ, Mộ Tử Thư trong lòng thật cao hứng không nghĩ Vũ Văn Quân Quyết sẽ nói những lời này. Thế nhưng nói đến thoái vị cũng không khỏi nói đến chuyện của Thái tử, mà Vũ Văn Quân Quyết không on nói dõi, không biết dự định trong lòng hắn,Mộ Tử Thư nghĩ thầm trong lòng, rồi lại không muốn nói chuyện này, không thể làm gì khác hơn là cười cười có lệ cho qua.
Vũ Văn Quân Quyết cũng mơ hồ biết suy nghĩ của Tử Thư, trong lòng bất đắc dĩ có điểm không nỡ, cũng không nói thêm nữa, bày đồ ăn ra cho hắn, hai người trầm mặc dùng bữa tối.
Chạy cả ngày đường hôm nay cũng mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong hai người cũng nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Tháng ba tuy đã ấm hơn nhưng ban đêm vẫn còn lạnh, Vũ Văn Quân Quyết cẩn thận đắp chăn cho Mộ Tử Thư. Mộ Tử Thư nhìn hắn, cảm thấy trầm mặc từ nãy đến giờ cũng bởi vì cười có lệ với hắn, trong lòng hơi hổ thẹn, cũng hiểu được tấm lòng lo nghĩ của Vũ Văn Quân Quyết đối với chuyện kia của hắn, hơi nhỏm người lên chủ động ấn môi xuống hôn lên môi hắn.
Cảm xúc mềm mại trên môi khiến cho Vũ Văn Quân Quyết đang nhắm mắt ngủ sửng sốt, trợn mắt liền thấy dung nhan gần trong gang tấc, không khỏi mỉm cười, tự tay ôm Mộ Tử Thư để làm sâu thêm nụ hôn này. Tử Thư hiếm khi chủ động, nhưng mỗi lần tình cờ chủ động đều khiến hắn kinh hỉ cùng sửng sốt nhẹ.
Ngày ấy biết Mộ Tử Thư đang uống thuốc tránh thai thì Vũ Văn Quân Quyết không cho phép uống thuốc kia nữa, cũng không muốn hắn, nụ hôn triền miên này không khỏi khiến hắn động tình, ban đầu chỉ ôm Tử Thư tay cũng không an phận mà trượt vào vạt áo của hắn, vuốt ve xung quanh người hắn.
Mộ Tử Thư bị hắn ôm có điểm không thở nổi, bàn tay xoa quanh người cũng khiến hắn luống cuống, trợn mắt nhìn hai tròng mắt Vũ Văn Quân Quyết tràn đầy tình dục, trong lòng cả khinh, vội vã đẩy hắn ra.
Vũ Văn Quân Quyết bị hắn kinh động khiến cho sửng sốt.
Trông thấy Mộ Tử Thư trong lòng mình vừa vội vừa khó chịu, mới hốt hoảng tách hắn ra dùng ánh mắt tìm tòi tra cứu, run giọng nói: “Xin lỗi, ta không được…Ta…"
Vũ Văn Quân Quyết bình tĩnh thở dài, lúc này hắn còn không rõ ý tứ của hắn? Hắn vẫn sợ sẽ có hài tử, hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý có hài tử vào lúc này.
Ôn nhu ôm người vào lòng, Vũ Văn Quân Quyết nhịn xuống dục hỏa, ôn nhu kiên nhẫn nói: “Ta biết, ngủ đi."
Vũ Văn Quân Quyết càng ôn nhu, trong lòng Mộ Tử Thư càng cảm thấy áy náy cùng khó chịu, nhưng hắn lại không dám có hài tử, hắn sợ nếu như lần nữa mất đi, hắn không chịu nổi nỗi đau đó nữa, có một lần là đủ rồi.
Áp vào trong lòng Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư nhắm mắt, lãnh tĩnh trong chốc lát, xoay người đưa lưng về phía hắn trầm mặc ngủ bên cạnh, lúc này mới khiến nước mắt nhịn ở trong lòng không tiếng động chảy ra.
Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn khẽ run, trong lòng mơ hồ nhói lên. Hắn cũng muốn hung hăng tát cho mình một cái, nhanh làm cho sự tình ra đi của hài tử qua mau, nhưng hắn cũng luyến tiếc, cũng biết Tử Thư cần thời gian để làm phai đi nỗi đau này.
Khẽ thở dài, Vũ Văn Quân Quyết duỗi cánh tay kéo hắn vào lòng, đắp chăn, im lặng an ủi sau lưng hắn, an ủi hắn.
Một lúc lâu sau, Mộ Tử Thư bình tĩnh lại, duỗi tay vòng qua hông hắn, cám ơn hắn đã bầu bạn cùng mình, cũng nói cho hắn biết mình không sao.
Vũ Văn Quân Quyết nhấc khóe miệng, giang hai tay cầm tay hắn, hai bàn tay quấn quýt đan vào nhau, hôn sau gáy hắn, ôn nhu nói: “Đêm đã khuya, nhanh đi ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ thăm Hoàng nhi."
Mộ Tử Thư nắm chặt tay hắn, trầm tiếng đáp ứng, thân thể cũng không căng thẳng nữa, thả lỏng dán vào lòng Vũ Văn Quân Quyết.
Vũ Văn Quân Quyết cũng ôm chặt hắn, hai người trong tư thế thân mật ngủ một đêm vô mộng.
Sáng sớm hôm sau, hai người ăn ý với chuyện đêm qua không nói chữ nào, đơn giản ăn sáng sau đó liền giục ngựa đi tới Hoàng Lăng.
Hoàng lăng tuy nói ở Xuân thành, nhưng cũng là nơi tương đối bí ẩn, ở sâu trong dãy núi, người bình thường cũng không tìm được. Hoàng lăng xây ở trong núi, kiểu xây dưới lòng đất, bên ngoài không có thị vệ trông coi, toàn bộ Hoàng lăng được bố trí cơ quan chặt chẽ, người không biết tới cơ quan, tự tiện xông vào chỉ có con đường chết, cho dù ai đều không có ngoại lệ.
Đi xuống dưới lòng đất Hoàng lăng, Mộ Tử Thư thấy trước mặt cấu tạo không kém gì với cung điện có ơi kinh ngạc. Hắn cho rằng Hoàng lăng tuy là nghĩa trang của Hoàng gia nhưng dù sao cũng là mộ địa, cảm giác hẳn là tối tăm, không nghĩ tới nó lại nguy nga tráng lệ như vậy, giống như nơi ở thông thường của người sống.
Được chôn cất vào Hoàng lăng đều là những người có địa vị như Hoàng thượng, Hoàng hậu, quý phi, hoặc là một số ít hoàng tử công chúa. Mỗi người chôn cất ở Hoàng lăng đều có một gian tiểu thạch thất (nhà đá nhỏ) bố trí thi cốt cùng một ít vật chôn theo. Cũng có những hoàng đế hoàng hậu có tình cảm vô cùng tốt sẽ chôn cùng một chỗ, nhưng đó là phần cực nhỏ.
Vũ Văn Quân Quyết nắm tay Mộ Tử Thư, mở ra thạch môn, bên trong trống rỗng, ở chính giữa bố trí ngọc tượng đóng thành cái nôi. Cái giường đó chính là cái để trong tẩm điện của Mộ Tử Thư, sau đó được Cố Táp Bạch cùng Ti Cẩn mang tới nơi này.
Lúc này cái nôi cũng không giống như trước kia, vì đặt ở trong không gian trọng đại này, Vũ Văn Quân Quyết sai người chết tác một cái quan tài băng nghìn năm, đặt cái nôi này bên trong nó. Hài tử cũng mặc quần áo bào tinh xảo, lặng yên ngủ say trong quan tài băng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái như vậy, khiến người ta không dám tin hài tử này đã không còn ở nhân thế rồi.
Mộ Tử Thư thấy hài tử đã đỏ cả vành mắt, không nghĩ tới Vũ Văn Quân Quyết vì đứa bé này làm nhiều việc như vậy, trong lòng tràn đầy cảm động, nhịn không được vươn tay đặt lên hòm quan tài băng, cách hòm quan tài phác họa khuôn mặt của hài tử. Nghĩ nếu hài tử còn sống sau này không biết giống ai nhiều hơn, suy nghĩ một lát, nước mắt liền từng giọng rơi xuống mặt quan tài băng.’Vũ Văn Quân Quyết ôm hắn vào lòng, trấn an nói: “Qua hôm nay, không được phép khóc vì hài tử nữa."
Mộ Tử Thư hít mũi, gật đầu nói: “Quân Quyết, cám ơn ngươi."
Vũ Văn Quân Quyết vỗ lưng hắn, ôn nhu nói: “Đứa ngốc, nói cái gì cám ơn, đây cũng là hài tử của ta."
Mộ Tử Thư cong cong khóe miệng, nhìn hài tử trong quan tài điềm tĩnh ngủ say, trong lòng có một loại cảm giác hải tử cũng chưa chết, chỉ là đang ngủ, nghĩ như vậy, tâm trạng thống khổ trước đây cũng tốt hơn nhiều.
Xoa lệ trên mặt, Vũ Văn Quân Quyết cười nói: “Ngươi nhìn xem tên Hoàng nhi"
Mộ Tử Thư sửng sốt, hắn còn không biết Vũ Văn Quân Quyết đã đặt tên cho nhi tử, không khỏi tò mò nhìn về phía hắn chỉ.
Thì ra cái nôi nhỏ kia trên bề mặt đã bị mài trơn nhẵn, cũng khắc màu vàng kim bốn chữ — Vũ Văn Triều Mộ. (Triều Mộ ở đây là Sớm tối)
Sở dĩ không có lập nét khắc trên bia “Huyền tôn Đế đại hoàng tử Vũ Văn Triều Mộ chi bia" là vì Vũ Văn Quân Quyết trong lòng cũng hy vọng hài tử bọn họ sống khỏe mạnh, cũng không nhẫn tâm để hắn bia danh.
Mộ Tử Thư nhìn mấy chữ cái, không tự chủ thì thầm: “Vũ Văn Triều Mộ."
Vũ Văn Quân Quyết cong môi, ôm Mộ Tử Thư trong ngực nói: “Có câu: “"Lưỡng tình nhược thị trường cửu thời, hựu khởi tại triều triều mộ mộ?"(*) mà ta lại muốn cùng ngươi sớm tối đều cùng một chỗ, Dùng ta làm bạn ngươi mỗi sớm tối, để cho ngươi dần dần tiêu tan đi “Sớm tối" bi thương, ngươi có nguyện ý?"
Mộ Tử Thư nhìn nhu tình trong mắt Vũ Văn Quân Quyết, trong lòng rung động, nước mắt vừa mới ngừng lại chảy xuống, liên tục gật đầu: “Ta nguyện ý, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ vượt qua nỗi đau mất đi hài tử, chỉ là…"
Vũ Văn Quân Quyết vui mừng cười, hôn lên trán hắn, ôm người cười nói: “Ta biết, ngươi cần thời gian, không cần gấp gáp."
Mộ Tử Thư gật đầu, lau nước mắt, tựa trong ngực hắn dần dần ổn định lại tâm tình của mình, ôn nhu nói: “Vũ Văn Triều mộ, ta rất thích tên này, Hoàng nhi nhất định cũng sẽ thích."
Vũ Văn Quân Quyết nhẹ nhàng đáp một tiếng, một bên vỗ về người trong lòng tâm tình còn chút kích động, hai người cùng nhìn hài tử điềm tĩnh ngủ trong quan tài bằng băng ngàn năm. Lần này từ biệt chẳng biết lúc nào sẽ trở lại thăm hài tử này, trên thực tế Vũ Văn Quân Quyết không hi vọng Mộ Tử Thư trở lại đây, hắn hi vọng Mộ Tử Thư có thể chôn hài tử ở đáy lòng, mà không phải mỗi ngày đều tưởng niệm, mỗi ngày đau khổ thương tâm.
Rốt cuộc cũng bình tĩnh, biết sắp li khai, Mộ Tử Thư trong lòng vẫn chưa muốn đi, nhìn thạch thất trống rỗng, có chút thương cảm địa đạo: “Hoàng nhi một mình ở nơi này, rất đáng thương."
Vũ Văn Quân Quyết liếc mắt quanh gian thạch thất, vỗ về an ủi hắn: “Gian thạch thất này cũng là gian một thất sau này của chúng ta, trước ủy khuất Hoàng nhi một mình, đợi sau khi chúng ta chết sẽ đến bồi hắn."
Mộ Tử Thư trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu. Tuy lẻ loi nhưng thanh tĩnh, hi vọng Hoàng nhi có thể yên tĩnh an nghỉ tại đây.
Hai người nhìn hài tử một hồi sau đó rời khỏi Hoàng lăng. Ra ngoài Hoàng lăng, vì đã nhìn thấy hài tử cũng biết hài tử được an bài rất tốt, Mộ Tử Thư cả người đều có sức sống hẳn lên.
Vũ Văn Quân Quyết ôm hắn lên ngựa, giam hắn ở trước người, trên mặt cũng nở nụ cười. Hôm nay tới Hoàng lăng thấy được Tử Thư vượt qua chuyện của hài tử là bước đầu tiên!. Cũng nguyện sau này hắn bằng lòng biết sự tình bên trong chuyện hài tử cũng có thể vượt qua được.
(*)Câu nói trong bài thơ Thước Kiều Tiên (鵲橋仙) – Tần Quan (秦觀)
鵲橋仙
纖雲弄巧,
飛星傳恨,
銀漢迢迢暗度。
今風玉露一相逢,
便勝卻人間無數。
柔情似水,
佳期如夢,
忍顧鵲橋歸路!
兩情若是久長時,
又豈在朝朝暮暮?
Thước kiều tiên
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Dịch nghĩa
Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp
Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời
Tình mềm tự nước
Hẹn đẹp như trong giấc mơ
Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
Hai mối tình đã thật sự là lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm
Tác giả :
Thanh Thanh Diệp