[Đam Mỹ] Chân Ái
Chương 1: Quên thắp nhang
"Tít tít, tít tít, tít tít...".
Trương Hữu Đông lười biếng trở mình, đưa tay tìm chiếc điện thoại đang có ý tốt muốn cậu chủ đi học đúng giờ. Mười phút sau, âm thanh ấy lại tiếp tục, Đông một lần nữa bóp nhẹ nút âm lượng bên hông điện thoại. Mười phút một lần, vòng luẩn quẩn cứ tiếp tục đến năm lần thì Đông mới chịu bứt người ra khỏi nệm. Hai năm học đại học, không biết từ khi nào Đông đã có thói quen xấu này. Nửa tiếng sau, Đông đã trên xe buýt đến trường. Mặc dù đã bịt khẩu trang che đi gương mặt anh tuấn nhưng Đông vẫn thu hút mọi ánh nhìn trên xe bởi dáng người khỏe khoắn cùng làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài mép khẩu trang. Đông không lạ lẫm gì với những cái nhìn săm soi này, cứ thế tựa lưng vào cột inox trên xe tận hưởng buổi “sáng sớm" trong lành của mình.
Đến giảng đường cũng đúng lúc giảng viên vào, các vị trí hầu như đã lấp kín, Đông chỉ biết lắc đầu tiến về phía chỗ trống còn sót lại ở phía xa.
Tư tưởng là môn nhàm chán trong mắt hầu hết sinh viên nên trừ những thành phần ngồi bàn đầu, ai cũng chăm chỉ bấm điện thoại, vuốt máy tính bảng hay tâm sự mỏng với nhau. Đông cũng không ngoại lệ, cậu chán ngán lấy xấp kế hoạch hoạt động của khoa và liên chi hội ra nghiên cứu giết thời gian.
Trần Trọng Nghĩa nhìn sang bên cạnh, trong đầu rõ là không hài lòng về hành động hiếu học giả tạo của người ngồi kế bên. Nghĩa hơi tò mò về xấp giấy nhóc cạnh mình đang lật xoành xoạch, "Đầu năm đã có gì học đâu mà phải làm màu như vậy, tính sống ảo với ông à?", vừa nghĩ Nghĩa vừa hơi hướng mắt sang xem xét.
"Nhìn cái gì?", Đông phát ra âm thanh vừa đủ để người bên cạnh nghe nhưng âm sắc vô cùng mạnh mẽ trong lúc mắt vẫn hướng về xấp giấy trên tay.
Nghĩa hơi bất ngờ về người này vì trước giờ chưa ai có thái độ như vậy với cậu. Bản thân Nghĩa là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn kinh doanh địa ốc lớn nhất thành phố, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nhận loại “đãi ngộ" này.
"Hiếu kỳ", Nghĩa thản nhiên đáp.
"Không có gì để hiếu kỳ cả", Đông vẫn không hề có dấu hiệu thay đổi hướng nhìn.
"Cậu".
Ba giây đứng hình. Đông chậm rãi nghiêng đầu, đưa mắt sang xem tên nào mặt dày như vậy. Hành động này khiến cả hai bất giác cùng nhau đứng hình thêm chốc nữa. Nghĩa nhận ra con người này có chất rất riêng, khẩu khí mạnh mẽ, gương mặt anh tú, rất có khí chất.
"Biến", Đông lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ của Nghĩa, trở lại với bản kế hoạch.
Lần đầu tiên Nghĩa thấy ấn tượng mạnh với một người đến vậy, cả lần đầu tiên gặp bạn gái cậu cũng không ấn tượng bằng tên này. Cảm giác người kế bên đang mang lại cho cậu thật sự trước giờ chưa từng thấy, thật sự rất hiếu kỳ.
"Em trai sao lại nói kì vậy. Anh lớn hơn em đó", Nghĩa tự tin rằng mình là sinh viên năm 3, và những người học lớp này đều dưới mình một khóa.
"Chắc EM quan tâm", Đông hơi nhấn chữ em tỏ ý mỉa mai.
Nghĩa không nói nữa, cậu đang chìm trong hàng loạt hiếu kỳ mà người kế bên mang lại: người này là ai, khí chất thật hơn người... Ngược lại, Đông chỉ đang đánh giá về Nghĩa rất ngắn gọn trong đầu: "Thằng điên".
"Chúng ta sẽ tự chia nhóm để các tuần sau làm bài thuyết trình, nhóm ít nhất 2 người, nhiều nhất 8 người".
Không khí trầm lặng lập tức thay đổi sau câu nói của thầy. Cả giảng đường bắt đầu náo nhiệt í ới gọi nhau về chung một đội, duy chỉ có 2 người vẫn im lặng. Nghĩa học năm ba, đây là môn của năm hai và là lớp của khoa lý nên vốn không hề có bạn. Hắn nhìn sang kế bên, người này vẫn không quan tâm tới thế sự. Nghĩa lại vô thức đánh giá: "Có lẽ là một tên nhóc ngạo mạn không ai chơi chung, để anh cứu vớt đời em vậy". Tự làm màu là vậy, thực ra Nghĩa chỉ muốn rủ Đông cho có nhóm, cả 2 đứa cô đơn cùng vượt qua bài thuyết trình.
"Anh Đông vô nhóm em nha"
Nghĩa vừa ngoái qua, còn chưa kịp hỏi thì đã có thằng nhóc ở đâu chạy lại hớt tay trên. Mặt Nghĩa hơi đen lại, nhanh chóng suy nghĩ: "Anh? Không phải học năm hai sao?"
"Ừ, bạn anh vô nữa", Đông vừa nói vừa đá mắt qua bên cạnh. Chẳng phải cậu thích thú gì tên điên này, mà cậu đã thấy được hắn không có nhóm rồi. Dù điên, dù mặt dày cũng cần qua môn mà.
Tên nhóc kia quay sang cười với nghĩa một cái rồi tiếp tục cùng Đông: "Anh làm nhóm trưởng nha!"
"Em làm đi cho quen, tập phân chia và quản lý công việc"
Thằng nhóc hơi chần chừ nhưng cũng ngoan ngoãn "Dạ" rồi để lại tờ danh sách nhóm cho hai nhân vật đang trầm lặng từ từ điền vào.
Nghĩa lại bất ngờ về nhân vật kế bên này. "Quan sát tốt, thằng nhóc kia lại còn có vẻ coi trọng tên này, rõ ràng là người có chút danh tiếng". Nghĩa khẽ mỉm cười khi rút ra được thông tin cuối cùng qua danh sách nhóm: Trương Hữu Đông, năm ba, khoa vật lý.
---
Đông đang ngồi trong góc lớp anh văn học phần 3, lại là một lớp của năm hai. Môn này cậu chưa học vì năm ngoái cậu muốn dành thời gian cho việc khác mà theo cậu là bổ ích hơn. Đang thiu thiu buồn ngủ thì cậu chợt bừng tỉnh khi nghe 2 tiếng "Em trai" vô cùng ấm áp cùng bản mặt tên khó ưa lúc sáng. Mặc dù không ưa gì tên này, nhưng Đông phải công nhận hắn có ngoại hình rất sáng và giọng nói ấm áp vô cùng cuốn hút. Thật ra cũng chẳng cần Đông công nhận, ánh mắt của đám con gái dán theo từng chuyển động của hắn thừa sức chứng minh điều này. Đông còn chưa kịp nói gì thì tên mặt dày đã kéo chiếc ghế sát bên cậu, rất thản nhiên yên vị.
"Chắc vui", Đông lầm bầm, thầm oán trách số phận.
"Hai đứa học cùng năm, cùng tuổi. Cơ mặt cậu bằng chất liệu gì mà anh em ngọt vậy?", Đông phát ra tông giọng trầm đều.
"Nhưng anh cao hơn em trai"
"How many tall?" (Cao bao nhiêu?), Đông thể hiện đẳng cấp tiếng Anh vượt trội của mình.
"One mét tám four" (một mét tám tư), trình độ tiếng Anh của Nghĩa cũng không kém cạnh.
"Đờ mờ, cao hơn thật", Đông thầm mang nỗi nhục trong lòng. Dù sao cậu cũng một mét tám hai, không nghĩ rằng đối phương lại cao hơn mình.
Nghĩa thấy sự im lặng đột ngột cùng vẻ mặt thoáng đơ ra của đối phương liền đắc ý. "Sao im re vậy. Gọi anh đi"
"Biến".
Cô giáo anh văn bắt đầu chia cặp đối thoại cho lớp, dĩ nhiên hai người kế bên sẽ là một cặp.
"Đúng là... haizzz... mai con sẽ thắp nhang trước khi đi học".
Trương Hữu Đông lười biếng trở mình, đưa tay tìm chiếc điện thoại đang có ý tốt muốn cậu chủ đi học đúng giờ. Mười phút sau, âm thanh ấy lại tiếp tục, Đông một lần nữa bóp nhẹ nút âm lượng bên hông điện thoại. Mười phút một lần, vòng luẩn quẩn cứ tiếp tục đến năm lần thì Đông mới chịu bứt người ra khỏi nệm. Hai năm học đại học, không biết từ khi nào Đông đã có thói quen xấu này. Nửa tiếng sau, Đông đã trên xe buýt đến trường. Mặc dù đã bịt khẩu trang che đi gương mặt anh tuấn nhưng Đông vẫn thu hút mọi ánh nhìn trên xe bởi dáng người khỏe khoắn cùng làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài mép khẩu trang. Đông không lạ lẫm gì với những cái nhìn săm soi này, cứ thế tựa lưng vào cột inox trên xe tận hưởng buổi “sáng sớm" trong lành của mình.
Đến giảng đường cũng đúng lúc giảng viên vào, các vị trí hầu như đã lấp kín, Đông chỉ biết lắc đầu tiến về phía chỗ trống còn sót lại ở phía xa.
Tư tưởng là môn nhàm chán trong mắt hầu hết sinh viên nên trừ những thành phần ngồi bàn đầu, ai cũng chăm chỉ bấm điện thoại, vuốt máy tính bảng hay tâm sự mỏng với nhau. Đông cũng không ngoại lệ, cậu chán ngán lấy xấp kế hoạch hoạt động của khoa và liên chi hội ra nghiên cứu giết thời gian.
Trần Trọng Nghĩa nhìn sang bên cạnh, trong đầu rõ là không hài lòng về hành động hiếu học giả tạo của người ngồi kế bên. Nghĩa hơi tò mò về xấp giấy nhóc cạnh mình đang lật xoành xoạch, "Đầu năm đã có gì học đâu mà phải làm màu như vậy, tính sống ảo với ông à?", vừa nghĩ Nghĩa vừa hơi hướng mắt sang xem xét.
"Nhìn cái gì?", Đông phát ra âm thanh vừa đủ để người bên cạnh nghe nhưng âm sắc vô cùng mạnh mẽ trong lúc mắt vẫn hướng về xấp giấy trên tay.
Nghĩa hơi bất ngờ về người này vì trước giờ chưa ai có thái độ như vậy với cậu. Bản thân Nghĩa là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn kinh doanh địa ốc lớn nhất thành phố, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nhận loại “đãi ngộ" này.
"Hiếu kỳ", Nghĩa thản nhiên đáp.
"Không có gì để hiếu kỳ cả", Đông vẫn không hề có dấu hiệu thay đổi hướng nhìn.
"Cậu".
Ba giây đứng hình. Đông chậm rãi nghiêng đầu, đưa mắt sang xem tên nào mặt dày như vậy. Hành động này khiến cả hai bất giác cùng nhau đứng hình thêm chốc nữa. Nghĩa nhận ra con người này có chất rất riêng, khẩu khí mạnh mẽ, gương mặt anh tú, rất có khí chất.
"Biến", Đông lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ của Nghĩa, trở lại với bản kế hoạch.
Lần đầu tiên Nghĩa thấy ấn tượng mạnh với một người đến vậy, cả lần đầu tiên gặp bạn gái cậu cũng không ấn tượng bằng tên này. Cảm giác người kế bên đang mang lại cho cậu thật sự trước giờ chưa từng thấy, thật sự rất hiếu kỳ.
"Em trai sao lại nói kì vậy. Anh lớn hơn em đó", Nghĩa tự tin rằng mình là sinh viên năm 3, và những người học lớp này đều dưới mình một khóa.
"Chắc EM quan tâm", Đông hơi nhấn chữ em tỏ ý mỉa mai.
Nghĩa không nói nữa, cậu đang chìm trong hàng loạt hiếu kỳ mà người kế bên mang lại: người này là ai, khí chất thật hơn người... Ngược lại, Đông chỉ đang đánh giá về Nghĩa rất ngắn gọn trong đầu: "Thằng điên".
"Chúng ta sẽ tự chia nhóm để các tuần sau làm bài thuyết trình, nhóm ít nhất 2 người, nhiều nhất 8 người".
Không khí trầm lặng lập tức thay đổi sau câu nói của thầy. Cả giảng đường bắt đầu náo nhiệt í ới gọi nhau về chung một đội, duy chỉ có 2 người vẫn im lặng. Nghĩa học năm ba, đây là môn của năm hai và là lớp của khoa lý nên vốn không hề có bạn. Hắn nhìn sang kế bên, người này vẫn không quan tâm tới thế sự. Nghĩa lại vô thức đánh giá: "Có lẽ là một tên nhóc ngạo mạn không ai chơi chung, để anh cứu vớt đời em vậy". Tự làm màu là vậy, thực ra Nghĩa chỉ muốn rủ Đông cho có nhóm, cả 2 đứa cô đơn cùng vượt qua bài thuyết trình.
"Anh Đông vô nhóm em nha"
Nghĩa vừa ngoái qua, còn chưa kịp hỏi thì đã có thằng nhóc ở đâu chạy lại hớt tay trên. Mặt Nghĩa hơi đen lại, nhanh chóng suy nghĩ: "Anh? Không phải học năm hai sao?"
"Ừ, bạn anh vô nữa", Đông vừa nói vừa đá mắt qua bên cạnh. Chẳng phải cậu thích thú gì tên điên này, mà cậu đã thấy được hắn không có nhóm rồi. Dù điên, dù mặt dày cũng cần qua môn mà.
Tên nhóc kia quay sang cười với nghĩa một cái rồi tiếp tục cùng Đông: "Anh làm nhóm trưởng nha!"
"Em làm đi cho quen, tập phân chia và quản lý công việc"
Thằng nhóc hơi chần chừ nhưng cũng ngoan ngoãn "Dạ" rồi để lại tờ danh sách nhóm cho hai nhân vật đang trầm lặng từ từ điền vào.
Nghĩa lại bất ngờ về nhân vật kế bên này. "Quan sát tốt, thằng nhóc kia lại còn có vẻ coi trọng tên này, rõ ràng là người có chút danh tiếng". Nghĩa khẽ mỉm cười khi rút ra được thông tin cuối cùng qua danh sách nhóm: Trương Hữu Đông, năm ba, khoa vật lý.
---
Đông đang ngồi trong góc lớp anh văn học phần 3, lại là một lớp của năm hai. Môn này cậu chưa học vì năm ngoái cậu muốn dành thời gian cho việc khác mà theo cậu là bổ ích hơn. Đang thiu thiu buồn ngủ thì cậu chợt bừng tỉnh khi nghe 2 tiếng "Em trai" vô cùng ấm áp cùng bản mặt tên khó ưa lúc sáng. Mặc dù không ưa gì tên này, nhưng Đông phải công nhận hắn có ngoại hình rất sáng và giọng nói ấm áp vô cùng cuốn hút. Thật ra cũng chẳng cần Đông công nhận, ánh mắt của đám con gái dán theo từng chuyển động của hắn thừa sức chứng minh điều này. Đông còn chưa kịp nói gì thì tên mặt dày đã kéo chiếc ghế sát bên cậu, rất thản nhiên yên vị.
"Chắc vui", Đông lầm bầm, thầm oán trách số phận.
"Hai đứa học cùng năm, cùng tuổi. Cơ mặt cậu bằng chất liệu gì mà anh em ngọt vậy?", Đông phát ra tông giọng trầm đều.
"Nhưng anh cao hơn em trai"
"How many tall?" (Cao bao nhiêu?), Đông thể hiện đẳng cấp tiếng Anh vượt trội của mình.
"One mét tám four" (một mét tám tư), trình độ tiếng Anh của Nghĩa cũng không kém cạnh.
"Đờ mờ, cao hơn thật", Đông thầm mang nỗi nhục trong lòng. Dù sao cậu cũng một mét tám hai, không nghĩ rằng đối phương lại cao hơn mình.
Nghĩa thấy sự im lặng đột ngột cùng vẻ mặt thoáng đơ ra của đối phương liền đắc ý. "Sao im re vậy. Gọi anh đi"
"Biến".
Cô giáo anh văn bắt đầu chia cặp đối thoại cho lớp, dĩ nhiên hai người kế bên sẽ là một cặp.
"Đúng là... haizzz... mai con sẽ thắp nhang trước khi đi học".
Tác giả :
Hoàng Hàn