Đám Cưới Hào Môn
Chương 244: Lần đầu tới chơi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu không biết lúc đó nếu mình ở nơi như thế này sẽ thành cái bộ dạng gì, liệu có bỏ chạy hay không, hay là để cho vinh hoa phú quý che mờ hai con mắt.
Hạ Diệu Diệu phủi vạt áo, lúc cô vẫn còn tự cho rằng có thể nắm được toàn bộ thế giới, anh đã là chủ nhân của nơi đây, thậm chí đến mức đã có thể nghỉ hưu được rồi
Lúc cô đang vô cùng đắc ý đưa con gái đến trước mặt anh định thể hiện sự kiêu ngạo khi có một tương lai tốt đẹp, thì anh đã có nó nhiều năm
Lúc cô vẫn còn phiền não vì dùng năm đầu gạo như thế nào thì quần áo3đẹp đồ ngon đổi với anh chỉ là một đống đổ chớp mắt liền qua
Bây giờ nghĩ lại, anh có thể sống mấy năm liên tiếp ở khu Thu Môn quả thực là khổ cho anh; có thể sống cùng một người không coi trọng bề ngoài như cô quả thực là oan ức cho anh, lúc đến nhà cô cũng không thèm nhíu mày liền đi về, quả thực là anh minh.
Thực ra nghĩ lại anh lúc đó nhận chai nước cô đưa qua, chắc chắn là do vẻ mặt “đáng yêu" của cô, nếu không thì anh chưa từng gặp ai đi catwalk, sau khi tự mình được thể nghiệm thì kinh ngạc đến mức quên rời đi, bởi vì cô không thể nói mắt0anh bị mù được.
Hạ Diệu Diệu nhìn cảnh vật không thể dùng từ to lớn để hình dung, trang viên tư nhân cấp quốc gia, cô bỗng nhiên cảm thấy ở một chỗ nào đó mà ngài Cao nhà mình không thấy, nghĩ đến việc bản thân từng hành hạ một người như vậy chết đi sống lại ở trên giường cũng đủ để kiêu ngạo cả cuộc đời này rồi, bỗng nhiên trong lòng có chút dương dương tự đắc của một nhân vật nhỏ
May mà trong nhà đã có đàn ông, không khiến trong lòng cô sinh ra ý nghĩ đứng núi này trông núi nọ.
“Mẹ, nhà ba ruột có một cái hồ rất lớn, rất rất lớn, còn lớn hơn tất cả những cái5con từng nhìn thấy, ba ruột nói đợi đến hè sẽ đưa con đi bơi." Hừ, giọng nói của Hạ Thượng Thượng có chút đắc ý, người không biết nghe câu này, sẽ có cảm giác như kiểu sau khi đắc thể bắt đầu huênh hoang, nếu không thì hà tất cứ phải nói “ba ruột ba ruột" mãi, nhìn xem có bao nhiêu không nỡ kìa.
Thực ra ý của Thượng Thượng khi nói với mẹ câu này là: Cầu xin con đi, cầu xin con đi, cầu xin con thì con sẽ bảo ba ruột đưa cả mẹ theo.
Hạ Diệu Diệu hít mũi: Có cái thác nước đó, nhà ba ruột con có một con sống một khoảng biển cũng không kì lạ, ai dám so4sánh hồ bơi lớn hay nhỏ với bà con chữ: “Nói cứ như kiểu con chưa từng đi bơi ý." Đúng là vong ân phụ nghĩa
“Có thể giống nhau sao?" Hạ Thượng Thượng véo eo: “Lần nào mẹ và ba cũng không cho con xuống nước."
“Haha, là ai bám chặt lan can không chịu chạm vào nước."
“Con không cho mẹ xem Quả Bóng Trắng nữa."
Hạ Diệu Diệu giống như bỏ được gánh nặng: “Mẹ không xuống xe, ở đây đợi con, con cho nó ăn xong thì qua đây." Hạ Thượng Thượng nghe xong lập tức khó hiểu, tủi thân nhìn mẹ: “Mẹ, con..."Ý của con không phải như vậy: “Con..." Hạ Diệu Diệu xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Mẹ biết, nhưng mẹ là người9lớn, người lớn thì không thể vào nhà người khác khi họ không có nhà phải không
Thượng Thượng không giống, Thượng Thượng là con gái của ba, là người nhà, đi thăm Quả Bóng Trắng là việc nên làm."
“Nhưng..
chỗ này có rất nhiều người." Mẹ xem đi, ở cửa có nhiều người đang đứng, sao có thể không có người chứ.
Hạ Diệu Diệu liếc mắt nhìn cánh cửa cổ kính, phủ đệ lẩu các rộng lớn, đình đài nhiều như mây, cho dù là người không hiểu kiến trúc cổ như cô cũng có thể nhìn ra quy mô bố cục ở nơi này, cũng chính là kiểu kiến trúc của vương tốn quý tộc trước đây, thậm chí bởi vì không bị hạn chế về quy mô, càng khiến người ta nhìn mà sinh ra sợ hãi
Hạ Diệu Diệu không muốn đi tìm hiểu bên trong, cô không hề có lòng hiếu kì, cũng không tự đi tìm để phú quý của người ta chói lòa mắt mình, đặc biệt là một đám người giúp việc kia, khiến cô đến xuống xe cũng không muốn: “Ngoan, ba con không ở nhà, mẹ vào đó không được hay cho lắm, ba Cao của con sẽ tức giận, đi đi, mau đi xem Quả Bóng Trắng của con làm sao, tối nay ba Cao sẽ đưa chúng ta ra ngoài ăn."
“Thật sao?"
“Ừ."
Thượng Thượng nghĩ đến Quả Bóng Trắng, lại nhìn mẹ: “Vậy mẹ nhất định phải ở đây đợi con đó." “Mẹ chạy nổi sao." Bây giờ cô đã quên mất lên đây thế nào rồi
Thượng Thượng nghĩ lại cũng thấy đúng, dặn dò giống như người lớn: “Mẹ cứ đợi con ở đây nha, con đi một lúc sẽ quay lại." Nói xong cô bé liền kéo cửa xe chạy ra
“Chào cô chủ nhỏ." Hạ Diệu Diệu đột nhiên liếc mắt ra chỗ khác, có cảm giác như bản thân tránh được một kiếp, tự giác dùng tay quạt quạt gió, tránh bị khí nóng làm mê muội đầu óc, quên mất khả năng của mình.
Đợi người bên ngoài đi theo cô chủ nhỏ vào hết, người đứng đầu nhìn trực tiếp về phía người trong xe.
Hạ Diệu Diệu nhìn về hướng khác, không biết đang nghĩ cái gì
Đối phương thầy cô không có ý định xuống xe, cũng không kinh ngạc, cung kính xoay người đi theo cô chủ nhỏ đi vào
Cùng lúc đó, ở trong phòng làm việc ở trung tâm thành phố, camera quay Thượng Thượng và camera quay Hạ Diệu Diệu đồng thời chiếu trên màn chiếu lớn bên cạnh cửa
Hà Mộc An nghiêm túc ngồi trước bàn làm việc nhìn văn kiện trong tay, bàn bạc với người ở đối diện màn hình về những điều khoản trong hợp đồng
Đầu của Hạ Diệu Diệu đặt lên lưng ghế trước, cô gửi tin nhắn: “Đoán xem em đang ở đâu?"
“Đang bận, đừng làm phiền."
Hạ Diệu Diệu xì một tiếng, vừa nghịch điện thoại vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lúc lại cầm điện thoại lên: “Em cùng con gái đến nhà Hà Mộc An, nó đến cho chó ăn, cho ăn xong sẽ đi, em chụp cho anh bức ảnh, cho anh xem mắt nhìn người trước đây của em tốt thế nào."
Hạ Diệu Diệu tâm trạng không tồi cầm điện thoại lên
Lái xe Tiểu Vương nhanh chóng quay đầu, khuôn mặt nghiêm khắc: “Cô Hạ, núi Hà Quang nghiêm cấm chụp ảnh."
Hạ Diệu Diệu nghe vậy cười cười thu điện thoại lại: “Đẹp quá nên có chút thất thổ." Tiểu Vương hiểu rõ nên cười, lại nhìn về phía trước.
Hạ Diệu Diệu cúi đầu ẩn bàn phím liên tục: “Cái gì chứ? Cấm chụp ảnh, cho rằng chỗ này là chỗ cơ mật gì à, chụp thì mất miếng thịt nào à
Em thu lại câu nói em vừa nói, phải nói là, để anh xem trước đây mắt em mù đến mức nào."
Gửi đi xong Hạ Diệu Diệu lại vừa nghịch điện thoại vừa nhìn ra ngoài, cũng không chờ mong Trạm Vẫn trả lời
Vừa rồi anh bị gọi đi vì có một cuộc phẫu thuật độ khó cao, chắc bây giờ đã vào phòng phẫu thuật rồi
Cũng bởi vì tính chất công việc của Cao Trạm Vân, Hạ Diệu Diệu cũng quen với việc tự nói tự đáp khi gửi tin nhắn
Nếu như cô đưa con đi khám bệnh thấy bác sĩ nhắn tin nói chuyện cũng sẽ mắng anh ta
“Cô Hạ, cô chủ nhỏ chắc phải mất một khoảng thời gian nữa mới xong, nếu như xong rồi quản gia sẽ thông báo cho chúng ta, không bằng tôi đưa cô đi xung quanh xem." “Có được không?" Không tập trung, chụp cũng không cho chụp, đánh một cái bạt tai lại cho một quả ngọt, coi da mặt cô dày vậy à
“Không có gì, có đường chuyên để ngắm cảnh."
Haha: “Tùy anh."
Đây là một khu tự nhiên quy mô lớn, có chuỗi sinh vật đầy đủ, có mảnh đất đợi chim di trú có lịch sử lâu năm, có bầu khí quyển tự nhiên.
Hạ Diệu Diệu chỉ có một cảm giác: Cô đã không còn tìm được cái ý nghĩa gì khi sống tiếp rồi, cho phép có được nói lời tạm biệt nhân gian
Hạ Diệu Diệu không thể phủ nhận, có một số người khiến bạn phải cho rằng, có thể gặp mặt một lần, cuộc đời đã viên mãn rồi, có sống tiếp cũng sẽ không gặp được cảnh đẹp hơn, dứt khoát chết đi
Nhưng Hạ Diệu Diệu không cam tâm nên sống rất tốt.
Haizz, nghĩ như vậy, cuộc sống của mình chẳng đáng là gì
Đột nhiên điện thoại rung lên.
“Nếu như anh nói bạn trai cũ của em tính tình ấm trầm, không thích hợp để qua lại, liệu em có cảm thấy anh lòng dạ hẹp hòi không?"
Hạ Diệu Diệu cười hì hì trả lời hai chữ: “Không đâu."
“Vậy mau về nhà, coi anh là bùn đất à?"
“Làm món ngon cho em ăn."
“Alo." Hà Mộc An cầm điện thoại lên, suy nghĩ dừng lại ở câu “bạn trai cũ của em tính cách âm trầm, không thích hợp qua lại."
Hà Mộc An không phải không quan tâm đến việc có xem tin nhắn riêng của người khác hay không, mà do màn hình quá lớn, chữ trên điện thoại quá rõ ràng
Hà Mộc An vừa xem văn kiện vừa thi thoảng nhìn một cái, vừa hay nhìn thấy dòng chữ này, sắc mặt sao có thể không khó coi chứ.
“Tôi biết rồi..
Chỉ là việc của người khác, chúng tôi không tiện nhúng tay..." Tính cách của anh âm trầm, vậy chẳng lẽ tính cách của anh ta thì trong sáng lắm à
“Tạm biệt." Hà Mộc An tắt máy, bíp một tiếng tắt màn hình, cầm văn kiện ở bên cạnh lên, ánh mắt không chút dao động, giống như người vừa nhận được tin tức vừa rồi không phải là anh vậy.
Lâm Vân Huyên chạy rồi, tìm người khiến cô ta rơi vào bước đường hôm nay để cùng chất chung, chuyện không mấy ngạc nhiên này rơi vào tai Lục lão gia
Vậy là nói với anh, nhưng mà vì sao anh phải phát biểu ý kiến, tính cách anh âm trầm mà
Có liên quan gì đến anh, anh không có nghĩa vụ quản chuyện của người khác, đặc biệt là người bán đứng người phụ nữ của anh để đổi lấy vinh hoa phú quý.
Hạ Diệu Diệu trả lời hai từ đó cũng không có ý gì khác, hai người nói xấu người khác sau lưng, cũng chỉ là vì đỡ cơn nghiện, có thể có ý gì chứ, đợi gặp người ta cần cúi đầu khom lưng thì vẫn phải cúi đầu khom lưng.
Hạ Diệu Diệu không biết lúc đó nếu mình ở nơi như thế này sẽ thành cái bộ dạng gì, liệu có bỏ chạy hay không, hay là để cho vinh hoa phú quý che mờ hai con mắt.
Hạ Diệu Diệu phủi vạt áo, lúc cô vẫn còn tự cho rằng có thể nắm được toàn bộ thế giới, anh đã là chủ nhân của nơi đây, thậm chí đến mức đã có thể nghỉ hưu được rồi
Lúc cô đang vô cùng đắc ý đưa con gái đến trước mặt anh định thể hiện sự kiêu ngạo khi có một tương lai tốt đẹp, thì anh đã có nó nhiều năm
Lúc cô vẫn còn phiền não vì dùng năm đầu gạo như thế nào thì quần áo3đẹp đồ ngon đổi với anh chỉ là một đống đổ chớp mắt liền qua
Bây giờ nghĩ lại, anh có thể sống mấy năm liên tiếp ở khu Thu Môn quả thực là khổ cho anh; có thể sống cùng một người không coi trọng bề ngoài như cô quả thực là oan ức cho anh, lúc đến nhà cô cũng không thèm nhíu mày liền đi về, quả thực là anh minh.
Thực ra nghĩ lại anh lúc đó nhận chai nước cô đưa qua, chắc chắn là do vẻ mặt “đáng yêu" của cô, nếu không thì anh chưa từng gặp ai đi catwalk, sau khi tự mình được thể nghiệm thì kinh ngạc đến mức quên rời đi, bởi vì cô không thể nói mắt0anh bị mù được.
Hạ Diệu Diệu nhìn cảnh vật không thể dùng từ to lớn để hình dung, trang viên tư nhân cấp quốc gia, cô bỗng nhiên cảm thấy ở một chỗ nào đó mà ngài Cao nhà mình không thấy, nghĩ đến việc bản thân từng hành hạ một người như vậy chết đi sống lại ở trên giường cũng đủ để kiêu ngạo cả cuộc đời này rồi, bỗng nhiên trong lòng có chút dương dương tự đắc của một nhân vật nhỏ
May mà trong nhà đã có đàn ông, không khiến trong lòng cô sinh ra ý nghĩ đứng núi này trông núi nọ.
“Mẹ, nhà ba ruột có một cái hồ rất lớn, rất rất lớn, còn lớn hơn tất cả những cái5con từng nhìn thấy, ba ruột nói đợi đến hè sẽ đưa con đi bơi." Hừ, giọng nói của Hạ Thượng Thượng có chút đắc ý, người không biết nghe câu này, sẽ có cảm giác như kiểu sau khi đắc thể bắt đầu huênh hoang, nếu không thì hà tất cứ phải nói “ba ruột ba ruột" mãi, nhìn xem có bao nhiêu không nỡ kìa.
Thực ra ý của Thượng Thượng khi nói với mẹ câu này là: Cầu xin con đi, cầu xin con đi, cầu xin con thì con sẽ bảo ba ruột đưa cả mẹ theo.
Hạ Diệu Diệu hít mũi: Có cái thác nước đó, nhà ba ruột con có một con sống một khoảng biển cũng không kì lạ, ai dám so4sánh hồ bơi lớn hay nhỏ với bà con chữ: “Nói cứ như kiểu con chưa từng đi bơi ý." Đúng là vong ân phụ nghĩa
“Có thể giống nhau sao?" Hạ Thượng Thượng véo eo: “Lần nào mẹ và ba cũng không cho con xuống nước."
“Haha, là ai bám chặt lan can không chịu chạm vào nước."
“Con không cho mẹ xem Quả Bóng Trắng nữa."
Hạ Diệu Diệu giống như bỏ được gánh nặng: “Mẹ không xuống xe, ở đây đợi con, con cho nó ăn xong thì qua đây." Hạ Thượng Thượng nghe xong lập tức khó hiểu, tủi thân nhìn mẹ: “Mẹ, con..."Ý của con không phải như vậy: “Con..." Hạ Diệu Diệu xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Mẹ biết, nhưng mẹ là người9lớn, người lớn thì không thể vào nhà người khác khi họ không có nhà phải không
Thượng Thượng không giống, Thượng Thượng là con gái của ba, là người nhà, đi thăm Quả Bóng Trắng là việc nên làm."
“Nhưng..
chỗ này có rất nhiều người." Mẹ xem đi, ở cửa có nhiều người đang đứng, sao có thể không có người chứ.
Hạ Diệu Diệu liếc mắt nhìn cánh cửa cổ kính, phủ đệ lẩu các rộng lớn, đình đài nhiều như mây, cho dù là người không hiểu kiến trúc cổ như cô cũng có thể nhìn ra quy mô bố cục ở nơi này, cũng chính là kiểu kiến trúc của vương tốn quý tộc trước đây, thậm chí bởi vì không bị hạn chế về quy mô, càng khiến người ta nhìn mà sinh ra sợ hãi
Hạ Diệu Diệu không muốn đi tìm hiểu bên trong, cô không hề có lòng hiếu kì, cũng không tự đi tìm để phú quý của người ta chói lòa mắt mình, đặc biệt là một đám người giúp việc kia, khiến cô đến xuống xe cũng không muốn: “Ngoan, ba con không ở nhà, mẹ vào đó không được hay cho lắm, ba Cao của con sẽ tức giận, đi đi, mau đi xem Quả Bóng Trắng của con làm sao, tối nay ba Cao sẽ đưa chúng ta ra ngoài ăn."
“Thật sao?"
“Ừ."
Thượng Thượng nghĩ đến Quả Bóng Trắng, lại nhìn mẹ: “Vậy mẹ nhất định phải ở đây đợi con đó." “Mẹ chạy nổi sao." Bây giờ cô đã quên mất lên đây thế nào rồi
Thượng Thượng nghĩ lại cũng thấy đúng, dặn dò giống như người lớn: “Mẹ cứ đợi con ở đây nha, con đi một lúc sẽ quay lại." Nói xong cô bé liền kéo cửa xe chạy ra
“Chào cô chủ nhỏ." Hạ Diệu Diệu đột nhiên liếc mắt ra chỗ khác, có cảm giác như bản thân tránh được một kiếp, tự giác dùng tay quạt quạt gió, tránh bị khí nóng làm mê muội đầu óc, quên mất khả năng của mình.
Đợi người bên ngoài đi theo cô chủ nhỏ vào hết, người đứng đầu nhìn trực tiếp về phía người trong xe.
Hạ Diệu Diệu nhìn về hướng khác, không biết đang nghĩ cái gì
Đối phương thầy cô không có ý định xuống xe, cũng không kinh ngạc, cung kính xoay người đi theo cô chủ nhỏ đi vào
Cùng lúc đó, ở trong phòng làm việc ở trung tâm thành phố, camera quay Thượng Thượng và camera quay Hạ Diệu Diệu đồng thời chiếu trên màn chiếu lớn bên cạnh cửa
Hà Mộc An nghiêm túc ngồi trước bàn làm việc nhìn văn kiện trong tay, bàn bạc với người ở đối diện màn hình về những điều khoản trong hợp đồng
Đầu của Hạ Diệu Diệu đặt lên lưng ghế trước, cô gửi tin nhắn: “Đoán xem em đang ở đâu?"
“Đang bận, đừng làm phiền."
Hạ Diệu Diệu xì một tiếng, vừa nghịch điện thoại vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lúc lại cầm điện thoại lên: “Em cùng con gái đến nhà Hà Mộc An, nó đến cho chó ăn, cho ăn xong sẽ đi, em chụp cho anh bức ảnh, cho anh xem mắt nhìn người trước đây của em tốt thế nào."
Hạ Diệu Diệu tâm trạng không tồi cầm điện thoại lên
Lái xe Tiểu Vương nhanh chóng quay đầu, khuôn mặt nghiêm khắc: “Cô Hạ, núi Hà Quang nghiêm cấm chụp ảnh."
Hạ Diệu Diệu nghe vậy cười cười thu điện thoại lại: “Đẹp quá nên có chút thất thổ." Tiểu Vương hiểu rõ nên cười, lại nhìn về phía trước.
Hạ Diệu Diệu cúi đầu ẩn bàn phím liên tục: “Cái gì chứ? Cấm chụp ảnh, cho rằng chỗ này là chỗ cơ mật gì à, chụp thì mất miếng thịt nào à
Em thu lại câu nói em vừa nói, phải nói là, để anh xem trước đây mắt em mù đến mức nào."
Gửi đi xong Hạ Diệu Diệu lại vừa nghịch điện thoại vừa nhìn ra ngoài, cũng không chờ mong Trạm Vẫn trả lời
Vừa rồi anh bị gọi đi vì có một cuộc phẫu thuật độ khó cao, chắc bây giờ đã vào phòng phẫu thuật rồi
Cũng bởi vì tính chất công việc của Cao Trạm Vân, Hạ Diệu Diệu cũng quen với việc tự nói tự đáp khi gửi tin nhắn
Nếu như cô đưa con đi khám bệnh thấy bác sĩ nhắn tin nói chuyện cũng sẽ mắng anh ta
“Cô Hạ, cô chủ nhỏ chắc phải mất một khoảng thời gian nữa mới xong, nếu như xong rồi quản gia sẽ thông báo cho chúng ta, không bằng tôi đưa cô đi xung quanh xem." “Có được không?" Không tập trung, chụp cũng không cho chụp, đánh một cái bạt tai lại cho một quả ngọt, coi da mặt cô dày vậy à
“Không có gì, có đường chuyên để ngắm cảnh."
Haha: “Tùy anh."
Đây là một khu tự nhiên quy mô lớn, có chuỗi sinh vật đầy đủ, có mảnh đất đợi chim di trú có lịch sử lâu năm, có bầu khí quyển tự nhiên.
Hạ Diệu Diệu chỉ có một cảm giác: Cô đã không còn tìm được cái ý nghĩa gì khi sống tiếp rồi, cho phép có được nói lời tạm biệt nhân gian
Hạ Diệu Diệu không thể phủ nhận, có một số người khiến bạn phải cho rằng, có thể gặp mặt một lần, cuộc đời đã viên mãn rồi, có sống tiếp cũng sẽ không gặp được cảnh đẹp hơn, dứt khoát chết đi
Nhưng Hạ Diệu Diệu không cam tâm nên sống rất tốt.
Haizz, nghĩ như vậy, cuộc sống của mình chẳng đáng là gì
Đột nhiên điện thoại rung lên.
“Nếu như anh nói bạn trai cũ của em tính tình ấm trầm, không thích hợp để qua lại, liệu em có cảm thấy anh lòng dạ hẹp hòi không?"
Hạ Diệu Diệu cười hì hì trả lời hai chữ: “Không đâu."
“Vậy mau về nhà, coi anh là bùn đất à?"
“Làm món ngon cho em ăn."
“Alo." Hà Mộc An cầm điện thoại lên, suy nghĩ dừng lại ở câu “bạn trai cũ của em tính cách âm trầm, không thích hợp qua lại."
Hà Mộc An không phải không quan tâm đến việc có xem tin nhắn riêng của người khác hay không, mà do màn hình quá lớn, chữ trên điện thoại quá rõ ràng
Hà Mộc An vừa xem văn kiện vừa thi thoảng nhìn một cái, vừa hay nhìn thấy dòng chữ này, sắc mặt sao có thể không khó coi chứ.
“Tôi biết rồi..
Chỉ là việc của người khác, chúng tôi không tiện nhúng tay..." Tính cách của anh âm trầm, vậy chẳng lẽ tính cách của anh ta thì trong sáng lắm à
“Tạm biệt." Hà Mộc An tắt máy, bíp một tiếng tắt màn hình, cầm văn kiện ở bên cạnh lên, ánh mắt không chút dao động, giống như người vừa nhận được tin tức vừa rồi không phải là anh vậy.
Lâm Vân Huyên chạy rồi, tìm người khiến cô ta rơi vào bước đường hôm nay để cùng chất chung, chuyện không mấy ngạc nhiên này rơi vào tai Lục lão gia
Vậy là nói với anh, nhưng mà vì sao anh phải phát biểu ý kiến, tính cách anh âm trầm mà
Có liên quan gì đến anh, anh không có nghĩa vụ quản chuyện của người khác, đặc biệt là người bán đứng người phụ nữ của anh để đổi lấy vinh hoa phú quý.
Hạ Diệu Diệu trả lời hai từ đó cũng không có ý gì khác, hai người nói xấu người khác sau lưng, cũng chỉ là vì đỡ cơn nghiện, có thể có ý gì chứ, đợi gặp người ta cần cúi đầu khom lưng thì vẫn phải cúi đầu khom lưng.
Tác giả :
Anh Vũ Tắm Trăng