Đám Cưới Hào Môn
Chương 138: Thông gia? đừng nói lung tung
Chú Lý, dì Lý thấy vậy liền mỉm cười, cũng không nói gì thêm.
Nhưng trong lòng họ nghĩ rằng con người bác sĩ Cao thật sự rất tốt, trước kia chỉ nghĩ rằng con người anh tác phong tốt, bây giờ xem ra anh còn là một người đàn ông rất tốt. “Ông xem cậu ấy rất nhẫn nại với Thượng Thượng, thời bây giờ còn2mấy người đàn ông có thể làm được như vậy." Trong lúc nấu ăn, dì Lý nói với chồng mình. “Vậy thì đã sao, chuyện xảy ra ở nhà cậu ấy vào năm trước bà quên rồi à, tôi cảm thấy tiêu chuẩn của cậu ấy khá cao." “Tiêu chuẩn cao thì đã sao, người ta có tài sản, lẽ nào tùy tiện tìm một người8là xong, nghe nói ba cậu ấy còn là quan chức cấp cao gì đó." “Bà cả ngày nghe ngóng chuyện nhà người ta làm gì, bảo bà trông trẻ thì cứ trông trẻ đi, xem như không phụ lòng tin của bác sĩ Cao đổi với chúng ta." Dì Lý nghe xong thì thấy không vui: “Tôi đâu có nói tôi không trồng, tôi chỉ9tùy tiện nói vậy thôi, tôi còn chưa đủ tốt với Thượng Thượng à, chẳng qua chỉ cửu ông một mạng thôi mà, ông định bán mình cho cậu ấy thật à!" Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng dì Lý cảm kích bác sĩ cao hơn cả chồng mình, nếu không có cậu ấy, có lẽ chống bà...
Nếu không phải bác sĩ Cao nhờ2vả, ông bà cũng không giúp người ta trông trẻ, nhưng người với người ở bên cạnh nhau sẽ có tình cảm, huống chi Thượng Thương còn rất xinh xắn, dẻo miệng, ở chung lâu ngày sao có thể không thích, đến cả chuyện về mẹ cô bé ông bà cũng rất quan tâm.
Người đã lớn tuổi, nên không khỏi nhiệt tình đối với những cô2gái còn độc thân, rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của người ta. Dì Lý cũng như vậy, nghỉ hưu rảnh rỗi, nên thường hay nghĩ đến chuyện con trai nhà ai chưa kết hôn, con gái nhà ai đã lớn tuổi mà chưa có đối tượng, thường ngày gặp được người quen thường nói chuyện nhiều hơn. Có Hạ Diệu Diệu đến, dì Lý như tìm lại được mùa xuân thứ hai trong đời, bắt đầu nhiệt tình tìm đối tượng cho Hạ Diệu Diệu, mỗi lần cô đến đón con gái, bà thường kéo cô lại quan tâm như con gái ruột: “Con vẫn còn trẻ, sao có thể không suy nghĩ, ở đơn vị cũ của dì nhân viên kỹ thuật chỉ mới ba mươi mốt tuổi, cũng có một đứa con gái, tuổi tác không chênh lệch nhiều, hai đứa trẻ chơi với nhau sẽ rất vui, con nghe lời dì có thời gian thì đi gặp đi."
“Dì, con chỉ mới đi làm thôi."
“Vậy thì sao, phụ nữ đâu cần xem trọng chuyện công việc, chung thân đại sự mới là chuyện cấp bách." Hạ Diệu Diệu mỉm cười: “Cũng phải, khi nào có thời gian con với dì sẽ nói chuyện, nhất định sẽ chọn một nhà tốt để gả đi, nhưng dì nhìn xem Thượng Thượng đang buồn ngủ, con về trước đây, lần sau chúng ta lại nói chuyện."
“Dì biết học lực của con cao, công việc hiện tại cũng không tệ, nhưng một mình nuôi con rất vất vả, con đi gặp thử xem, nói không chừng gặp rồi sẽ thích..."
“Cuối tuần này con có rảnh không, Thượng Thượng ngủ trưa khá là lâu, hiện tại đang có tinh thần, dì vừa chọn thêm cho con một người, người này con gặp rồi nhất định sẽ thích." Hạ Diệu Diệu dở khóc dở cười, dì Lý chú Lý cứ như đang sợ cô không thể gả đi được tận dụng hết mọi nguồn tài nguyên để giúp cô chào hàng. Nhưng hai người họ chăm sóc Thượng Thượng rất chu đáo, Hạ Diệu Diệu cảm kích họ từ tận đáy lòng, tuy làm phiền hai người họ lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của cô, nhưng cô cũng hiểu là do ông bà có lòng tốt. Huống hồ những người mà dì với chủ giới thiệu đều khá tốt, khoảng ba mươi tuổi, người thì đã ly hôn, người thì đã có con, tương lai Hạ Diệu Diệu thật sự muốn tìm một đối tượng như vậy, công việc ổn định, tích cực thăng tiến. Nhưng bây giờ công việc của cô đang bận rộn, có lẽ phải đợi đến khi có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi công việc đã ổn định thì mới nghĩ đến chuyện đó: “Dì, con có mua nho cho dì này, di ăn nhiều một chút, phải giữ khẩu vị cho tốt."
“Con bé này ý đang nói gì nói nhiều à." Di Lý mắng có một câu.
“Dì nói con biết, con dừng tưởng trẻ tuổi rồi không quan tâm chuyện đó, nhân lúc con gái vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, tranh thủ kết hôn, sau này con gái con và con của đối phương sẽ chung sống hòa thuận, đợi sau này con gái lớn rồi, chuyện gì cũng hiểu, lúc đó mới kết hôn thì không dễ chung sống như lúc còn nhỏ đầu, người mà dì nói với con lần này, vợ cậu ấy đã mất, con chỉ mới hơn một tuổi, mối quan hệ với hàng xóm hiện tại rất lạnh nhạt, ai biết được không phải là con ruột, con hãy suy nghĩ kĩ đi." Dì Lý tiếp tục câu chuyện hằng ngày.
Hạ Diệu Diệu cũng quen rồi nên gật đầu mạnh: “Vâng, vâng, con nhất định sẽ suy nghĩ." Nhưng cô không bảo là sẽ đi gặp. “Con đừng có nói cho qua." Di Lý giả vờ tỏ ra nghiêm nghị. “Con biết rồi, sao con dám nói cho qua chuyện chứ." Hạ Diệu Diệu bể Thượng Thượng ra, mỉm cười bất đắc dĩ: “Tạm biệt dì Lý." “Con phải nhớ đấy." Dì Lý vẫn không từ bỏ mà dặn dò cố. “Con biết rồi." Hạ Diệu Diệu bể Thượng Thượng, đóng cửa nhà dì Lý lại, đúng lúc này thì xe của bác sĩ Cao vừa dùng trước cửa. Cao Trạm Vân từ trong xe đi ra, nhìn Hạ Diệu Diệu đang cuống cuồng bỏ chạy, ánh mắt dừng lại trước cổng nhà họ Lý. Hạ Diệu Diệu mỉm cười tiến lên trước hai bước: “Chào bác sĩ Cao." Hạ Thượng Thượng nghe thấy liền ngẩng đầu lên từ trên vai mẹ, vội vàng giơ cánh tay nhỏ ra: “Chú, bế Thượng Thượng." Cao Trạm Vân xuống xe, bể lấy Thượng Thượng, nét mặt trở nên dịu dàng hơn, xoay người nhìn sang Hạ Diệu Diệu: “Chú Lý và dì Lý là như vậy, quen rồi thì không sao, đúng lúc tôi rảnh rỗi, để tôi đưa hai người về." Hạ Diệu Diệu vội vàng nói: “Không cần, phía trước có xe buýt rất" rất tiện lợi. Cao Trạm Vân đã mở cửa xe ra, bến Thượng Thượng vào trong. Hạ Diệu Diệu thấy vậy, lại nhìn con đường vắng vẻ xung quanh, căng da đầu mà bước vào xe: “Thật sự phiền anh rồi..."
Sau khi dì Lý khách sáo tiễn Thượng Thượng và bác sĩ Cao đi thì trong lòng buồn bã: “Hôm nay sao lại là bác sĩ Cao giúp Diệu Diệu đưa con bé đến?"
“Còn có nguyên nhân gì nữa, là do bác sĩ Cao rảnh rỗi, bà để trà mà con dâu tặng tôi ở đâu rồi?" “Không biết! Cả ngày từ sáng đến chỉ chỉ nhớ đến trà của ông thôi!" Dù dì Lý có thích Thượng Thượng cũng không làm mai cho mẹ của Thượng Thượng và Cao Trạm Vân, vì hai người họ không cùng một đường, Cao Trạm Vẫn là thân phận gì, người ta từ nước ngoài trở về, là chủ nhiệm uy nghi của khoa Nhi, là người đàn ông độc thân hoàng kim, Hạ Diệu Diệu tuy không tệ, nhưng đã từng kết hôn lại có con gái, giữa họ cách biệt rất xa. Hai vợ chồng sống cùng nhau, vất vả một chút không đáng sợ, chỉ sợ có khoảng cách, hai ông bà đều chưa từng nghĩ đến khả năng thành đôi của hai người họ, thỉnh thoảng nhìn thấy hai người họ nói chuyện cùng nhau, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng bác sĩ Cao ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng ấm áp.
Hạ Diệu Diệu không hề có ý gì với Cao Trạm Vân, nếu có thì sự cảm kích sẽ nhiều hơn tình cảm nam nữ, cô không còn nhỏ tuổi nữa, không phải cứ thấy người khác tốt với mình thì lại nghĩ rằng người ta thích mình. Huống hồ công việc của hai người rất khác nhau, thời gian gặp mặt rất ít, mỗi lần đi gặp, đều là Hạ Diệu Diệu đến chỗ đối phương, mà lần nào cũng làm phiền đến đối phương, nên cô thường tránh thật xa, huống hồ Hạ Diệu Diệu lần nào cũng rất thê thảm, tránh không được nên phải cắn răng mà chào hỏi.
Trong tòa nhà văn phòng của tập đoàn Hòa Mộc, mọi người đang bận túi bụi, mỗi ngày đều có hơn trăm triệu số liệu từ đây phát tán ra ngoài, có rất nhiều quyết định quan trọng được đưa ra ở đây, sau lưng của bộ máy hoạt động tốc độ cao này có lẽ là một vương quốc doanh nghiệp mô hình nhỏ.
Còn trong phòng làm việc của tổng tài cao cấp nhất, chính là nơi khống chế cả vương quốc ấy, không ồn ào như bên dưới, phòng làm việc của Hà Mộc An rất đơn giản, chỉ có một màu sắc đơn điệu, lạnh lẽo giống như con người anh, tỏa ra sự lạnh lẽo đáng sợ. Mỗi người bước vào phòng làm việc đều không kiềm được mà hít hà một hơi, vô thức hòa vào làm một với không gian lạnh lẽo kia. “Ngài Hà, đây là báo cáo quý của Truyền thông Phi Diệu." “Ngài Hà, đây là số liệu năm của Đá quý Thiên Thành." “Ngài Hà, đây là số chuyến bay và lượng khách năm nay của tập đoàn Hoa Hàng, mời tiên sinh xem qua."
Từng người bước vào lần lượt báo cáo. Họ báo cáo xong thì lặng lẽ nhìn nhau, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài, đừng hi vọng nghe được bất kỳ chỉ thị cấp trên nào, đó chỉ là giấc mơ. Hà Mộc An đợi mọi người ra ngoài xong, anh xoay người, mắt lướt qua chống tài liệu kia, vô thức cầm số liệu của truyền thông Phi Diệu lên xem trước, ngón tay dài có lực của anh không dừng lại trên bảng số liệu, anh trực tiếp lật đến trang cuối cùng xem lướt qua, rồi lại buồn chán mà bỏ xuống.
Anh không kiềm được mà bật cười, cô chỉ mới làm việc mấy năm, có thể vào được danh sách này mới là kỳ lạ.
Tầng tầng lớp lớp lá cây tung bay, năm ba người công nhân vệ sinh đang mặc quần áo bông dày vừa đẩy xe vừa quét dọn lá cây. Người đi đường vừa đi vừa ăn bánh rán trên phố, hơi nóng lan tràn trong không khí. Cơn rét đậm chỉ vừa kéo đến, Gia Thành đã thay đổi cảnh sắc.
Ngày Hạ Thượng Thượng được hai tuổi một tháng, Hạ Diệu Diệu được điều đến bộ phận Biên tập của Tạp chí Sắc đẹp - chi nhánh Công ty Mẫn Hàng, dù chức vụ không thay đổi, nhưng khả năng thăng tiến cao, công việc tự do, tiền lương cũng có hi vọng được tăng lên. Hạ Diệu Diệu lại bận rộn, Tạp chí Sắc đẹp là một tạp chí thời trang, phải viết một cách linh động, Hạ Diệu Diệu có lẽ vẫn cần dựa vào những kinh nghiệm trong cuộc sống để viết ra những bài viết mang hơi thở văn chương trau chuốt từng chữ, nhưng thời trang:
Hạ Diệu Diệu có cảm giác như mình phải nhắm mắt nói mò, thời trang là cái gì? Cô cơ bản chưa từng tiếp xúc qua, thứ duy nhất khiến cô cảm thấy được sự thời thượng chính là nhà bếp hơn trăm nghìn tệ trong nhà bác sĩ Cao, trên tường treo đầy các bức tranh không biết vẽ cảnh gì nhưng giá lại trên năm con số.
Hạ Diệu Diệu chẳng hề cảm nhận được mình có ưu thế gì trong bộ phận vừa được chuyển đến, ngược lại còn không bằng bộ phận Hiệu đính, đồng nghiệp ở bộ phận Tạp chí bất luận là nam hay nữ đều trông rất có cá tính, khứu giác thời trang nhạy cảm, mở miệng thì có thể nói ra thương hiệu quần áo của đối phương, cũng như loại mỹ phẩm trang điểm mà đối phương sử dụng.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy mơ hồ, cô có nhìn thế nào cũng không biết được quần áo mà chị Phạm và chị Vương đang mặc có gì khác nhau, càng đừng nói đến việc có thể đoán được gần đúng giá của chúng, còn có cả túi xách mà bọn họ sử dụng, cô thậm chí không biết được là thương hiệu nổi tiếng của nước nào. Thương hiệu xe thì càng không nên nói tới, ngoài Volkswagen, BMW, Mercedes-Benz và một số thương hiệu rất khó nhở nhưng được trình chiếu nhiều lần trên phim, thì những thương hiệu rườm rà thậm chí là cao cấp thì có hoàn toàn không biết.
Hạ Diệu Diệu là người mới vừa được điều tới nên vẫn chưa tham gia vào câu chuyện của bọn họ, quần áo mặc trên người không thể so được với mọi người, chỉ có thể làm trợ lý biên tập cho chị Phạm đã trên bốn mươi tuổi trông rất hiểu biết về thời trang.
Chị Phạm rất rộng rãi với mọi người, Hạ Diệu Diệu phải vắt óc suy nghĩ rất lâu về chuyện nên xưng hô với chị ấy như thế nào, sau cùng quyết định gọi là chị Phạm, vì chị ấy trông rất trẻ, cách ăn mặc cũng cá tính, cũng rất có thiên phủ thiết kế, nghe nói chị ấy được rất nhiều người quản lý của các minh tinh tìm đến, khi tâm trạng tốt sẽ đặt ra một vài quy tắc ngầm cho các đồng nghiệp nam cấp dưới. Hạ Diệu Diệu cúi đầu tham gia vào nhóm của biên tập Phạm, dưới trướng của chị Phạm có sáu trợ lý, thời gian cần đến Hạ Diệu Diệu không nhiều. Hạ Diệu Diệu cũng cho rằng chị Phạm thật sự không chú ý đến cô, vì cô phụ trách việc chỉnh sửa bài viết, không tiếp xúc nhiều với chị như những học trò theo học thiết kế với chị, cô như người tàng hình đối với chị Phạm, ghi lại lời chị Phạm nói, điều chỉnh tác phẩm của chị ấy. Nhưng Hạ Diệu Diệu không ngờ, vào giờ nghỉ trưa, chị vẫy tay gọi cô lại, quan sát trên dưới người cô rồi mỉm cười: “Có phải là Hạ Diệu Diệu không, là do bên Mẫn Hàng điều đến làm việc cùng tôi, bên đó nói kỹ năng viết bài của cô rất tốt, tôi cũng có xem qua hai bài viết của cô, thật sự không tệ." Hạ Diệu Diệu không dám trả lời, bởi vì đối với cô thật sự không sao cả: “Em chỉ ghi chép lại lời của biên tập Phạm, là do chị nói hay thôi." Chị Phạm bật cười: “Biên tập Phạm? Tôi không thuộc công ty các cô, nhưng gọi như vậy nghe cũng khá hay, hãy cố gắng làm việc, vị trí của cô có rất ít người làm được lâu, nhưng nếu làm lâu nói không chừng có thể mở một chuyên mục riêng của mình."
“Biên tập Phạm khen sai rồi, em không hiểu gì về thời trang cả." “Ai có thể hiểu ngay từ lúc đầu chứ, thời trang không phải là trào lưu, là khẩu vị của bản thân, chỉ có khẩu vị là vĩnh hằng, theo đuổi trào lưu thì sớm muộn gì cũng bị đào thải, nhớ làm cho tốt, hi vọng sau này chúng ta có thể hợp tác lâu dài, đại biên tập tương lai." Trước nụ cười mơ mộng của chị ấy, Hạ Diệu Diệu mơ màng giơ tay ra, cô có thể sao? Trở thành một biên tập có một trang riêng của mình, có một chuyên mục nổi tiếng riêng? Chị Phạm thấy cô sững sờ nên mỉm cười, dập điếu thuốc, chân đi giày cao gót, nho nhã rời khỏi.
Hạ Diệu Diệu nhìn theo bóng dáng nho nhã của chị ấy, lập tức có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, lúc trở về thì như bị ma sai quỷ khiến mà mua lại các tạp chí thời trang trước kia để xem, sau khi con gái đã ngủ say thì cô nằm bên cạnh xem những món hàng xa xỉ mà cả đời này cô chưa từng tiếp xúc đến, học thuộc lòng những thương hiệu mà người nghe nhiều nên quen, những nhà thiết kế và những mẫu thời trang của các công ty lớn tung ra hằng năm, từ cây ghim cài cho đến các món trang sức, Hạ Diệu Diệu ghi chép lại rất nghiêm túc.
Có lần Cao Trạm Vân đón Thượng Thượng về, nhìn thấy nhà cô bày một đống tạp chí, sau đó trở về bệnh viện liền lấy một số tạp chí trong bệnh viện không dùng đến để vào tủi của Thượng Thượng, để cô bé mang về nhà.
Hạ Diệu Diệu nhìn thấy liền cảm thấy rất ngại, nhưng bác sĩ Cao không hề lộ diện, chỉ là không muốn nghe những lời cảm ơn của cô. Thật ra nhiều lúc cô cảm thấy hai chữ cảm ơn đó thật sự rất vô nghĩa.
Một tháng sau, cô có thể nói ra nhãn hiệu và xuất xứ của các món quần áo, túi xách và đồ đạc mà đồng nghiệp sử dụng, nhưng giá cả bao nhiêu thì cô cảm thấy rất khó khăn. “Hạ Diệu Diệu, hôm nay cô không đi cùng Phạm mỹ nhân sao? Đã chín giờ rồi mà vẫn còn ở công ty!" Trợ lý bộ phận Ẩm thực Vệ Mộc Dung cẩm thức ăn sáng đứng dựa vào bàn của Hạ Diệu Diệu, người của bộ phận Thời trang tuổi tác gần nhau, chức vị tương đương, thường ngày vẫn hay ngồi cùng nhau tám chuyện. Hạ Diệu Diệu sắp xếp lại chồng giấy trên bàn theo đúng số trang: “Hôm nay tôi ở công ty hiệu chỉnh tài liệu, ngày mai mới đi cùng chị ấy." “Số cô thật tốt, biên tập không ở bên cạnh thường xuyên, có nhiều lúc được tự do, cô xem tôi, tám giờ sáng là đã đến nơi, bây giờ tôi mới có thời gian để ăn sáng, một lát sẽ lại gọi tôi, cứ có việc gì là gọi tôi, đến bản thảo cũng muốn bọn người cấp dưới chúng tôi viết hết, thật là mệt mỏi." “Có biên tập ở bên cạnh thật ra cũng có nhiều điểm tốt, ít nhất có thể hỏi khi có chuyện gì không hiểu, bản thảo viết sai cũng có người sửa giúp, xem tôi này, một mình đứng đó cũng bị liên lụy, thảm hết biết luôn."
Vệ Mộc Dung để sữa đậu nành lên bàn, nhìn Hạ Diệu Diệu: “Cô có nghe nói gì chưa? Bộ phận Thời trang của Hồng Đại đang chiêu dụ chị Phạm, nghe nói ra giá..." Vệ Mộc Dung vỗ tay một cái: “Tôi đoán là chị Phạm sẽ không làm bao lâu nữa." “Chị Phạm không giống như người vì tiền mà đổi công việc, có lẽ sẽ không có đâu." “Tiền đương nhiên không phải là vấn đề, vấn đề là tài nguyên, sau lưng Hồng Đại bây giờ có chỗ dựa là Truyền thông Phi Diệu, Phi Diệu mở rộng ở cả lĩnh vực điện ảnh truyền hình và game, lại còn là công ty đi đầu trong ngành truyền thông, nếu chị Phạm Qua đó, cô có tin là sự nghiệp sẽ tăng lên ba bậc không, bây giờ chị ấy chỉ làm việc với các minh tinh hạng hai, vào được Hồng Đại chỉ cần chị ấy có đủ khả năng, đến ngôi sao hạng nhất cũng không cần nói nhiều, đến lúc đó giá trị của bản thân sẽ tăng gấp bội.
“Công ty con của Phi Diệu quá nhiều, chưa chắc họ đã quan tâm đến Hồng Đại nhiều vậy nữa."
“Cô không hiểu rồi, không biết Phi Diệu ráp nhầm sợi gần nào mà xem Hồng Đại như con ruột, bắt đầu từ năm ngoái phúc lợi của nhân viên lại tăng lên một bậc, nghe nói còn sắp xếp chỗ ở cho nhân viên ưu tú! Khốn khiếp, nhà ở bây giờ là khái niệm gì! Nếu liên tục hai năm không được đánh giá là ưu tủ thì đừng mong gia nhập Phi Diệu, rõ ràng là nghịch thiên mà."
Hạ Diệu Diệu ngồi nghe Vệ Mộc Dung nói về chuyện lên nhanh như diều gặp gió, trong lúc vô tình đã nhắc nhở cô, ban đầu hình như cô đã bỏ lỡ gì đó, ban đầu có ngốc nghếch, cùng Hà An đến Hồng Đại làm loạn, sau cùng cô còn bị đuổi đi một cách kỳ lạ, đến giờ nghĩ lại cô vẫn muốn đối phương đền bù thiệt hại tinh thần cho mình.
Haiz, nghĩ lại, cô thấy bản thân chẳng có số may mắn, dù sao tình hình bây giờ cũng không tệ, nhưng mà, Hạ Diệu Diệu lập tức cảm thấy lo lắng: “Nếu nói như vậy, có khả năng biên tập Phạm sẽ nhảy việc?" Nếu là như vậy, công việc hiện tại bây giờ cô làm là uổng công rồi!
Hạ Diệu Diệu lặng lẽ chau mày, đối với một người tích cực tạo nên thành tích như cổ thì tin tức kia chẳng tốt lành gì.
“Khả năng rất là lớn! Những năm gần đây Hồng Đại uy hiếp không nhỏ đến công ty của chúng ta, bọn họ đã mời gọi được không ít biên tập giỏi của chúng ta, hiện giờ cấp trên đã bắt đầu nhận ra nguy cơ, cô nói xem Phi Diệu bỏ qua công ty lâu đời như chúng ta, mà đi thu mua Hồng Đại, xem Hồng Đại bây giờ phát triển thể kia, đúng là trẻ con có được ba mẹ giàu có thì có thể ngông cuồng!"
Nhưng trong lòng họ nghĩ rằng con người bác sĩ Cao thật sự rất tốt, trước kia chỉ nghĩ rằng con người anh tác phong tốt, bây giờ xem ra anh còn là một người đàn ông rất tốt. “Ông xem cậu ấy rất nhẫn nại với Thượng Thượng, thời bây giờ còn2mấy người đàn ông có thể làm được như vậy." Trong lúc nấu ăn, dì Lý nói với chồng mình. “Vậy thì đã sao, chuyện xảy ra ở nhà cậu ấy vào năm trước bà quên rồi à, tôi cảm thấy tiêu chuẩn của cậu ấy khá cao." “Tiêu chuẩn cao thì đã sao, người ta có tài sản, lẽ nào tùy tiện tìm một người8là xong, nghe nói ba cậu ấy còn là quan chức cấp cao gì đó." “Bà cả ngày nghe ngóng chuyện nhà người ta làm gì, bảo bà trông trẻ thì cứ trông trẻ đi, xem như không phụ lòng tin của bác sĩ Cao đổi với chúng ta." Dì Lý nghe xong thì thấy không vui: “Tôi đâu có nói tôi không trồng, tôi chỉ9tùy tiện nói vậy thôi, tôi còn chưa đủ tốt với Thượng Thượng à, chẳng qua chỉ cửu ông một mạng thôi mà, ông định bán mình cho cậu ấy thật à!" Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng dì Lý cảm kích bác sĩ cao hơn cả chồng mình, nếu không có cậu ấy, có lẽ chống bà...
Nếu không phải bác sĩ Cao nhờ2vả, ông bà cũng không giúp người ta trông trẻ, nhưng người với người ở bên cạnh nhau sẽ có tình cảm, huống chi Thượng Thương còn rất xinh xắn, dẻo miệng, ở chung lâu ngày sao có thể không thích, đến cả chuyện về mẹ cô bé ông bà cũng rất quan tâm.
Người đã lớn tuổi, nên không khỏi nhiệt tình đối với những cô2gái còn độc thân, rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của người ta. Dì Lý cũng như vậy, nghỉ hưu rảnh rỗi, nên thường hay nghĩ đến chuyện con trai nhà ai chưa kết hôn, con gái nhà ai đã lớn tuổi mà chưa có đối tượng, thường ngày gặp được người quen thường nói chuyện nhiều hơn. Có Hạ Diệu Diệu đến, dì Lý như tìm lại được mùa xuân thứ hai trong đời, bắt đầu nhiệt tình tìm đối tượng cho Hạ Diệu Diệu, mỗi lần cô đến đón con gái, bà thường kéo cô lại quan tâm như con gái ruột: “Con vẫn còn trẻ, sao có thể không suy nghĩ, ở đơn vị cũ của dì nhân viên kỹ thuật chỉ mới ba mươi mốt tuổi, cũng có một đứa con gái, tuổi tác không chênh lệch nhiều, hai đứa trẻ chơi với nhau sẽ rất vui, con nghe lời dì có thời gian thì đi gặp đi."
“Dì, con chỉ mới đi làm thôi."
“Vậy thì sao, phụ nữ đâu cần xem trọng chuyện công việc, chung thân đại sự mới là chuyện cấp bách." Hạ Diệu Diệu mỉm cười: “Cũng phải, khi nào có thời gian con với dì sẽ nói chuyện, nhất định sẽ chọn một nhà tốt để gả đi, nhưng dì nhìn xem Thượng Thượng đang buồn ngủ, con về trước đây, lần sau chúng ta lại nói chuyện."
“Dì biết học lực của con cao, công việc hiện tại cũng không tệ, nhưng một mình nuôi con rất vất vả, con đi gặp thử xem, nói không chừng gặp rồi sẽ thích..."
“Cuối tuần này con có rảnh không, Thượng Thượng ngủ trưa khá là lâu, hiện tại đang có tinh thần, dì vừa chọn thêm cho con một người, người này con gặp rồi nhất định sẽ thích." Hạ Diệu Diệu dở khóc dở cười, dì Lý chú Lý cứ như đang sợ cô không thể gả đi được tận dụng hết mọi nguồn tài nguyên để giúp cô chào hàng. Nhưng hai người họ chăm sóc Thượng Thượng rất chu đáo, Hạ Diệu Diệu cảm kích họ từ tận đáy lòng, tuy làm phiền hai người họ lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của cô, nhưng cô cũng hiểu là do ông bà có lòng tốt. Huống hồ những người mà dì với chủ giới thiệu đều khá tốt, khoảng ba mươi tuổi, người thì đã ly hôn, người thì đã có con, tương lai Hạ Diệu Diệu thật sự muốn tìm một đối tượng như vậy, công việc ổn định, tích cực thăng tiến. Nhưng bây giờ công việc của cô đang bận rộn, có lẽ phải đợi đến khi có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi công việc đã ổn định thì mới nghĩ đến chuyện đó: “Dì, con có mua nho cho dì này, di ăn nhiều một chút, phải giữ khẩu vị cho tốt."
“Con bé này ý đang nói gì nói nhiều à." Di Lý mắng có một câu.
“Dì nói con biết, con dừng tưởng trẻ tuổi rồi không quan tâm chuyện đó, nhân lúc con gái vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, tranh thủ kết hôn, sau này con gái con và con của đối phương sẽ chung sống hòa thuận, đợi sau này con gái lớn rồi, chuyện gì cũng hiểu, lúc đó mới kết hôn thì không dễ chung sống như lúc còn nhỏ đầu, người mà dì nói với con lần này, vợ cậu ấy đã mất, con chỉ mới hơn một tuổi, mối quan hệ với hàng xóm hiện tại rất lạnh nhạt, ai biết được không phải là con ruột, con hãy suy nghĩ kĩ đi." Dì Lý tiếp tục câu chuyện hằng ngày.
Hạ Diệu Diệu cũng quen rồi nên gật đầu mạnh: “Vâng, vâng, con nhất định sẽ suy nghĩ." Nhưng cô không bảo là sẽ đi gặp. “Con đừng có nói cho qua." Di Lý giả vờ tỏ ra nghiêm nghị. “Con biết rồi, sao con dám nói cho qua chuyện chứ." Hạ Diệu Diệu bể Thượng Thượng ra, mỉm cười bất đắc dĩ: “Tạm biệt dì Lý." “Con phải nhớ đấy." Dì Lý vẫn không từ bỏ mà dặn dò cố. “Con biết rồi." Hạ Diệu Diệu bể Thượng Thượng, đóng cửa nhà dì Lý lại, đúng lúc này thì xe của bác sĩ Cao vừa dùng trước cửa. Cao Trạm Vân từ trong xe đi ra, nhìn Hạ Diệu Diệu đang cuống cuồng bỏ chạy, ánh mắt dừng lại trước cổng nhà họ Lý. Hạ Diệu Diệu mỉm cười tiến lên trước hai bước: “Chào bác sĩ Cao." Hạ Thượng Thượng nghe thấy liền ngẩng đầu lên từ trên vai mẹ, vội vàng giơ cánh tay nhỏ ra: “Chú, bế Thượng Thượng." Cao Trạm Vân xuống xe, bể lấy Thượng Thượng, nét mặt trở nên dịu dàng hơn, xoay người nhìn sang Hạ Diệu Diệu: “Chú Lý và dì Lý là như vậy, quen rồi thì không sao, đúng lúc tôi rảnh rỗi, để tôi đưa hai người về." Hạ Diệu Diệu vội vàng nói: “Không cần, phía trước có xe buýt rất" rất tiện lợi. Cao Trạm Vân đã mở cửa xe ra, bến Thượng Thượng vào trong. Hạ Diệu Diệu thấy vậy, lại nhìn con đường vắng vẻ xung quanh, căng da đầu mà bước vào xe: “Thật sự phiền anh rồi..."
Sau khi dì Lý khách sáo tiễn Thượng Thượng và bác sĩ Cao đi thì trong lòng buồn bã: “Hôm nay sao lại là bác sĩ Cao giúp Diệu Diệu đưa con bé đến?"
“Còn có nguyên nhân gì nữa, là do bác sĩ Cao rảnh rỗi, bà để trà mà con dâu tặng tôi ở đâu rồi?" “Không biết! Cả ngày từ sáng đến chỉ chỉ nhớ đến trà của ông thôi!" Dù dì Lý có thích Thượng Thượng cũng không làm mai cho mẹ của Thượng Thượng và Cao Trạm Vân, vì hai người họ không cùng một đường, Cao Trạm Vẫn là thân phận gì, người ta từ nước ngoài trở về, là chủ nhiệm uy nghi của khoa Nhi, là người đàn ông độc thân hoàng kim, Hạ Diệu Diệu tuy không tệ, nhưng đã từng kết hôn lại có con gái, giữa họ cách biệt rất xa. Hai vợ chồng sống cùng nhau, vất vả một chút không đáng sợ, chỉ sợ có khoảng cách, hai ông bà đều chưa từng nghĩ đến khả năng thành đôi của hai người họ, thỉnh thoảng nhìn thấy hai người họ nói chuyện cùng nhau, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng bác sĩ Cao ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng ấm áp.
Hạ Diệu Diệu không hề có ý gì với Cao Trạm Vân, nếu có thì sự cảm kích sẽ nhiều hơn tình cảm nam nữ, cô không còn nhỏ tuổi nữa, không phải cứ thấy người khác tốt với mình thì lại nghĩ rằng người ta thích mình. Huống hồ công việc của hai người rất khác nhau, thời gian gặp mặt rất ít, mỗi lần đi gặp, đều là Hạ Diệu Diệu đến chỗ đối phương, mà lần nào cũng làm phiền đến đối phương, nên cô thường tránh thật xa, huống hồ Hạ Diệu Diệu lần nào cũng rất thê thảm, tránh không được nên phải cắn răng mà chào hỏi.
Trong tòa nhà văn phòng của tập đoàn Hòa Mộc, mọi người đang bận túi bụi, mỗi ngày đều có hơn trăm triệu số liệu từ đây phát tán ra ngoài, có rất nhiều quyết định quan trọng được đưa ra ở đây, sau lưng của bộ máy hoạt động tốc độ cao này có lẽ là một vương quốc doanh nghiệp mô hình nhỏ.
Còn trong phòng làm việc của tổng tài cao cấp nhất, chính là nơi khống chế cả vương quốc ấy, không ồn ào như bên dưới, phòng làm việc của Hà Mộc An rất đơn giản, chỉ có một màu sắc đơn điệu, lạnh lẽo giống như con người anh, tỏa ra sự lạnh lẽo đáng sợ. Mỗi người bước vào phòng làm việc đều không kiềm được mà hít hà một hơi, vô thức hòa vào làm một với không gian lạnh lẽo kia. “Ngài Hà, đây là báo cáo quý của Truyền thông Phi Diệu." “Ngài Hà, đây là số liệu năm của Đá quý Thiên Thành." “Ngài Hà, đây là số chuyến bay và lượng khách năm nay của tập đoàn Hoa Hàng, mời tiên sinh xem qua."
Từng người bước vào lần lượt báo cáo. Họ báo cáo xong thì lặng lẽ nhìn nhau, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài, đừng hi vọng nghe được bất kỳ chỉ thị cấp trên nào, đó chỉ là giấc mơ. Hà Mộc An đợi mọi người ra ngoài xong, anh xoay người, mắt lướt qua chống tài liệu kia, vô thức cầm số liệu của truyền thông Phi Diệu lên xem trước, ngón tay dài có lực của anh không dừng lại trên bảng số liệu, anh trực tiếp lật đến trang cuối cùng xem lướt qua, rồi lại buồn chán mà bỏ xuống.
Anh không kiềm được mà bật cười, cô chỉ mới làm việc mấy năm, có thể vào được danh sách này mới là kỳ lạ.
Tầng tầng lớp lớp lá cây tung bay, năm ba người công nhân vệ sinh đang mặc quần áo bông dày vừa đẩy xe vừa quét dọn lá cây. Người đi đường vừa đi vừa ăn bánh rán trên phố, hơi nóng lan tràn trong không khí. Cơn rét đậm chỉ vừa kéo đến, Gia Thành đã thay đổi cảnh sắc.
Ngày Hạ Thượng Thượng được hai tuổi một tháng, Hạ Diệu Diệu được điều đến bộ phận Biên tập của Tạp chí Sắc đẹp - chi nhánh Công ty Mẫn Hàng, dù chức vụ không thay đổi, nhưng khả năng thăng tiến cao, công việc tự do, tiền lương cũng có hi vọng được tăng lên. Hạ Diệu Diệu lại bận rộn, Tạp chí Sắc đẹp là một tạp chí thời trang, phải viết một cách linh động, Hạ Diệu Diệu có lẽ vẫn cần dựa vào những kinh nghiệm trong cuộc sống để viết ra những bài viết mang hơi thở văn chương trau chuốt từng chữ, nhưng thời trang:
Hạ Diệu Diệu có cảm giác như mình phải nhắm mắt nói mò, thời trang là cái gì? Cô cơ bản chưa từng tiếp xúc qua, thứ duy nhất khiến cô cảm thấy được sự thời thượng chính là nhà bếp hơn trăm nghìn tệ trong nhà bác sĩ Cao, trên tường treo đầy các bức tranh không biết vẽ cảnh gì nhưng giá lại trên năm con số.
Hạ Diệu Diệu chẳng hề cảm nhận được mình có ưu thế gì trong bộ phận vừa được chuyển đến, ngược lại còn không bằng bộ phận Hiệu đính, đồng nghiệp ở bộ phận Tạp chí bất luận là nam hay nữ đều trông rất có cá tính, khứu giác thời trang nhạy cảm, mở miệng thì có thể nói ra thương hiệu quần áo của đối phương, cũng như loại mỹ phẩm trang điểm mà đối phương sử dụng.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy mơ hồ, cô có nhìn thế nào cũng không biết được quần áo mà chị Phạm và chị Vương đang mặc có gì khác nhau, càng đừng nói đến việc có thể đoán được gần đúng giá của chúng, còn có cả túi xách mà bọn họ sử dụng, cô thậm chí không biết được là thương hiệu nổi tiếng của nước nào. Thương hiệu xe thì càng không nên nói tới, ngoài Volkswagen, BMW, Mercedes-Benz và một số thương hiệu rất khó nhở nhưng được trình chiếu nhiều lần trên phim, thì những thương hiệu rườm rà thậm chí là cao cấp thì có hoàn toàn không biết.
Hạ Diệu Diệu là người mới vừa được điều tới nên vẫn chưa tham gia vào câu chuyện của bọn họ, quần áo mặc trên người không thể so được với mọi người, chỉ có thể làm trợ lý biên tập cho chị Phạm đã trên bốn mươi tuổi trông rất hiểu biết về thời trang.
Chị Phạm rất rộng rãi với mọi người, Hạ Diệu Diệu phải vắt óc suy nghĩ rất lâu về chuyện nên xưng hô với chị ấy như thế nào, sau cùng quyết định gọi là chị Phạm, vì chị ấy trông rất trẻ, cách ăn mặc cũng cá tính, cũng rất có thiên phủ thiết kế, nghe nói chị ấy được rất nhiều người quản lý của các minh tinh tìm đến, khi tâm trạng tốt sẽ đặt ra một vài quy tắc ngầm cho các đồng nghiệp nam cấp dưới. Hạ Diệu Diệu cúi đầu tham gia vào nhóm của biên tập Phạm, dưới trướng của chị Phạm có sáu trợ lý, thời gian cần đến Hạ Diệu Diệu không nhiều. Hạ Diệu Diệu cũng cho rằng chị Phạm thật sự không chú ý đến cô, vì cô phụ trách việc chỉnh sửa bài viết, không tiếp xúc nhiều với chị như những học trò theo học thiết kế với chị, cô như người tàng hình đối với chị Phạm, ghi lại lời chị Phạm nói, điều chỉnh tác phẩm của chị ấy. Nhưng Hạ Diệu Diệu không ngờ, vào giờ nghỉ trưa, chị vẫy tay gọi cô lại, quan sát trên dưới người cô rồi mỉm cười: “Có phải là Hạ Diệu Diệu không, là do bên Mẫn Hàng điều đến làm việc cùng tôi, bên đó nói kỹ năng viết bài của cô rất tốt, tôi cũng có xem qua hai bài viết của cô, thật sự không tệ." Hạ Diệu Diệu không dám trả lời, bởi vì đối với cô thật sự không sao cả: “Em chỉ ghi chép lại lời của biên tập Phạm, là do chị nói hay thôi." Chị Phạm bật cười: “Biên tập Phạm? Tôi không thuộc công ty các cô, nhưng gọi như vậy nghe cũng khá hay, hãy cố gắng làm việc, vị trí của cô có rất ít người làm được lâu, nhưng nếu làm lâu nói không chừng có thể mở một chuyên mục riêng của mình."
“Biên tập Phạm khen sai rồi, em không hiểu gì về thời trang cả." “Ai có thể hiểu ngay từ lúc đầu chứ, thời trang không phải là trào lưu, là khẩu vị của bản thân, chỉ có khẩu vị là vĩnh hằng, theo đuổi trào lưu thì sớm muộn gì cũng bị đào thải, nhớ làm cho tốt, hi vọng sau này chúng ta có thể hợp tác lâu dài, đại biên tập tương lai." Trước nụ cười mơ mộng của chị ấy, Hạ Diệu Diệu mơ màng giơ tay ra, cô có thể sao? Trở thành một biên tập có một trang riêng của mình, có một chuyên mục nổi tiếng riêng? Chị Phạm thấy cô sững sờ nên mỉm cười, dập điếu thuốc, chân đi giày cao gót, nho nhã rời khỏi.
Hạ Diệu Diệu nhìn theo bóng dáng nho nhã của chị ấy, lập tức có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, lúc trở về thì như bị ma sai quỷ khiến mà mua lại các tạp chí thời trang trước kia để xem, sau khi con gái đã ngủ say thì cô nằm bên cạnh xem những món hàng xa xỉ mà cả đời này cô chưa từng tiếp xúc đến, học thuộc lòng những thương hiệu mà người nghe nhiều nên quen, những nhà thiết kế và những mẫu thời trang của các công ty lớn tung ra hằng năm, từ cây ghim cài cho đến các món trang sức, Hạ Diệu Diệu ghi chép lại rất nghiêm túc.
Có lần Cao Trạm Vân đón Thượng Thượng về, nhìn thấy nhà cô bày một đống tạp chí, sau đó trở về bệnh viện liền lấy một số tạp chí trong bệnh viện không dùng đến để vào tủi của Thượng Thượng, để cô bé mang về nhà.
Hạ Diệu Diệu nhìn thấy liền cảm thấy rất ngại, nhưng bác sĩ Cao không hề lộ diện, chỉ là không muốn nghe những lời cảm ơn của cô. Thật ra nhiều lúc cô cảm thấy hai chữ cảm ơn đó thật sự rất vô nghĩa.
Một tháng sau, cô có thể nói ra nhãn hiệu và xuất xứ của các món quần áo, túi xách và đồ đạc mà đồng nghiệp sử dụng, nhưng giá cả bao nhiêu thì cô cảm thấy rất khó khăn. “Hạ Diệu Diệu, hôm nay cô không đi cùng Phạm mỹ nhân sao? Đã chín giờ rồi mà vẫn còn ở công ty!" Trợ lý bộ phận Ẩm thực Vệ Mộc Dung cẩm thức ăn sáng đứng dựa vào bàn của Hạ Diệu Diệu, người của bộ phận Thời trang tuổi tác gần nhau, chức vị tương đương, thường ngày vẫn hay ngồi cùng nhau tám chuyện. Hạ Diệu Diệu sắp xếp lại chồng giấy trên bàn theo đúng số trang: “Hôm nay tôi ở công ty hiệu chỉnh tài liệu, ngày mai mới đi cùng chị ấy." “Số cô thật tốt, biên tập không ở bên cạnh thường xuyên, có nhiều lúc được tự do, cô xem tôi, tám giờ sáng là đã đến nơi, bây giờ tôi mới có thời gian để ăn sáng, một lát sẽ lại gọi tôi, cứ có việc gì là gọi tôi, đến bản thảo cũng muốn bọn người cấp dưới chúng tôi viết hết, thật là mệt mỏi." “Có biên tập ở bên cạnh thật ra cũng có nhiều điểm tốt, ít nhất có thể hỏi khi có chuyện gì không hiểu, bản thảo viết sai cũng có người sửa giúp, xem tôi này, một mình đứng đó cũng bị liên lụy, thảm hết biết luôn."
Vệ Mộc Dung để sữa đậu nành lên bàn, nhìn Hạ Diệu Diệu: “Cô có nghe nói gì chưa? Bộ phận Thời trang của Hồng Đại đang chiêu dụ chị Phạm, nghe nói ra giá..." Vệ Mộc Dung vỗ tay một cái: “Tôi đoán là chị Phạm sẽ không làm bao lâu nữa." “Chị Phạm không giống như người vì tiền mà đổi công việc, có lẽ sẽ không có đâu." “Tiền đương nhiên không phải là vấn đề, vấn đề là tài nguyên, sau lưng Hồng Đại bây giờ có chỗ dựa là Truyền thông Phi Diệu, Phi Diệu mở rộng ở cả lĩnh vực điện ảnh truyền hình và game, lại còn là công ty đi đầu trong ngành truyền thông, nếu chị Phạm Qua đó, cô có tin là sự nghiệp sẽ tăng lên ba bậc không, bây giờ chị ấy chỉ làm việc với các minh tinh hạng hai, vào được Hồng Đại chỉ cần chị ấy có đủ khả năng, đến ngôi sao hạng nhất cũng không cần nói nhiều, đến lúc đó giá trị của bản thân sẽ tăng gấp bội.
“Công ty con của Phi Diệu quá nhiều, chưa chắc họ đã quan tâm đến Hồng Đại nhiều vậy nữa."
“Cô không hiểu rồi, không biết Phi Diệu ráp nhầm sợi gần nào mà xem Hồng Đại như con ruột, bắt đầu từ năm ngoái phúc lợi của nhân viên lại tăng lên một bậc, nghe nói còn sắp xếp chỗ ở cho nhân viên ưu tú! Khốn khiếp, nhà ở bây giờ là khái niệm gì! Nếu liên tục hai năm không được đánh giá là ưu tủ thì đừng mong gia nhập Phi Diệu, rõ ràng là nghịch thiên mà."
Hạ Diệu Diệu ngồi nghe Vệ Mộc Dung nói về chuyện lên nhanh như diều gặp gió, trong lúc vô tình đã nhắc nhở cô, ban đầu hình như cô đã bỏ lỡ gì đó, ban đầu có ngốc nghếch, cùng Hà An đến Hồng Đại làm loạn, sau cùng cô còn bị đuổi đi một cách kỳ lạ, đến giờ nghĩ lại cô vẫn muốn đối phương đền bù thiệt hại tinh thần cho mình.
Haiz, nghĩ lại, cô thấy bản thân chẳng có số may mắn, dù sao tình hình bây giờ cũng không tệ, nhưng mà, Hạ Diệu Diệu lập tức cảm thấy lo lắng: “Nếu nói như vậy, có khả năng biên tập Phạm sẽ nhảy việc?" Nếu là như vậy, công việc hiện tại bây giờ cô làm là uổng công rồi!
Hạ Diệu Diệu lặng lẽ chau mày, đối với một người tích cực tạo nên thành tích như cổ thì tin tức kia chẳng tốt lành gì.
“Khả năng rất là lớn! Những năm gần đây Hồng Đại uy hiếp không nhỏ đến công ty của chúng ta, bọn họ đã mời gọi được không ít biên tập giỏi của chúng ta, hiện giờ cấp trên đã bắt đầu nhận ra nguy cơ, cô nói xem Phi Diệu bỏ qua công ty lâu đời như chúng ta, mà đi thu mua Hồng Đại, xem Hồng Đại bây giờ phát triển thể kia, đúng là trẻ con có được ba mẹ giàu có thì có thể ngông cuồng!"
Tác giả :
Anh Vũ Tắm Trăng