Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ
Chương 61: Phiên Ngoại: Thái Tử Đảng (1)

Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 61: Phiên Ngoại: Thái Tử Đảng (1)

Tác giả: Tiếp theo chính là phiên ngoại dành cho thái tử đảng, thời gian mở đầu là khi Ninh Vũ Phi 11 tuổi, thái tử 13 tuổi, trong tình tiết có cảnh bắt cóc Ninh Vũ Phi lúc 13 tuổi, phiên ngoại đi theo đường thanh mai trúc mã, thích thái tử điện hạ thì hãy nhảy vô, còn không thì tuyệt đối đừng giẫm vào a a a!!
Ninh Vũ Phi không ngờ sau khi mình chết đi lại có thể xuyên qua thời đại mới, mấy ngày trước còn đang rầu về vụ chưa được trả lương nhưng vừa mở mắt đã xuyên đến tận mấy ngàn năm sau, đùng đùng trở thành Nhị thiếu gia phủ bá tước.

Tuyệt, quá tuyệt, vô cùng tuyệt!

Đã có sinh mệnh lần thứ hai, đương nhiên Ninh Vũ Phi phải biết quý trọng.

Mình không nhất thiết phải trở thành này nọ như xưng bá dải ngân hà, chinh phục toàn bộ vũ trụ, trở thành boss thế giới mà chỉ muốn trồng ruộng xây dựng một mái nhà, vui vẻ sống bên người thân hưởng thụ hạnh phúc chân thật, điều đó cũng rất tuyệt.

Trong thời gian một năm, Ninh Vũ Phi đã biết rõ được tình hình của phủ bá tước này.

Nói trắng ra cái phủ đệ này là một cái xác rỗng, bởi vì không nắm giữ thực quyền, không có chức vị nên cái thứ gọi là ‘tước vị’ chỉ là một cái danh dễ nghe mà thôi, còn nguồn kinh tế chân chính là dựa vào kinh doanh khổ cực của mẹ.

Đời trước Ninh Vũ Phi không cha không mẹ, đời này có một người cha hiền lành một người mẹ xinh đẹp nên không hề muốn cả hai phải chịu khổ.

Cũng may 10 tuổi chưa tính là nhỏ, có thể tạo niềm vui cho họ cũng có thể làm được rất nhiều chuyện, cũng có thể nghiêm túc tính toán tương lai về sau!

Học tập thật giỏi là chuyện tiên quyết, cố gắng kiếm tiền là chuyện thứ hai, tiết kiệm chính là chuyện thứ ba.

Nói chung… Bây giờ nỗ lực là vì cuộc sống hạnh phúc mai sau!

Mỗi ngày Ninh Vũ Phi vô cùng nhiệt huyết, chớp mắt mấy cái hơn nửa năm trôi qua, hôm nay vừa mới về tới nhà thì đã nhận ra bầu không khí bất thường.

Viền mắt Dương Nhược Vân ửng hồng, ngồi ngơ ngác ở một chỗ, Ninh Tử An đau lòng vợ nên đang nhẹ nhàng an ủi.

Ninh Vũ Phi vừa mới vào nhà thì đã nghe thấy tiếng nức nở của Dương Nhược Vân: “Anh nói xem, họ đang nghĩ cái gì vậy? Tiểu Dục không phải là con ruột của nó sao? Sao có thể ác độc như vậy!"

Ninh Tử An khẽ thở dài: “Bệnh Nhược Hinh càng lúc càng nặng, nếu không được thì đưa họ đến phủ bá tước."

Dương Nhược Vân lắc lắc đầu: “Ba sẽ không đồng ý."

Nghe nói như thế, Ninh Tử An cũng chỉ đành than thở.

Nguyên do Dương Thanh Hải đánh chết cũng không chịu thả người rất đơn giản, gã còn đang ôm mộng làm quốc trượng, sao có thể thả Dương Nhược Hinh đến phủ bá tước.

Dương Nhược Vân nghĩ đến chuyện nhà mẹ, trong lòng đau đớn, nếu phủ bá tước vững chắc thì bà sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn để can thiệp vào, nhưng bây giờ… phủ bá tước chỉ là bồ tát bằng đất sét qua sông, thân mình còn khó bảo toàn, sao còn lo nghĩ được nhiều chuyện như vậy!

Dù nói hất tay mặc kệ nhưng bà thật sự không đành lòng, muốn an ổn mọi thứ lại không biết bắt nguồn từ đâu.

Ninh Vũ Phi nghe lời này, khẽ cau mày.

Vốn đã sớm nghe qua Dương gia nhưng từng lúc xuyên qua tới giờ vẫn chưa gặp qua, cho nên Ninh Vũ Phi không biết tình hình cụ thể như thế nào.

Ninh Vũ Phi vừa bước vào nhà, Dương Nhược Vân đã thu tâm tình, thở dài nói: “Tiểu Phi về rồi à, lát nữa con ăn cơm trước đi, mẹ muốn ra ngoài một chuyến."

Ninh Vũ Phi hỏi: “Mẹ muốn tới Nam tước phủ sao?"

Dương Nhược Vân thở dài: “Mẹ muốn thăm họ một lát." Không thể đón bọn họ, bà chỉ có thể thường xuyên ghé thăm, tốt xấu gì cũng phải nhìn một chút.

Ninh Vũ Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con đi với mẹ."

Dương Nhược Vân nhíu mày lập tức trả lời: “Con đừng đi."

Ninh Vũ Phi nói: “Mẹ à, con sẽ không chạy loạn đâu, con có thể thăm anh họ, anh ấy…" Nói tới đây, Ninh Vũ Phi hơi chần chờ, dù sao cậu cũng không biết trước đó hai người có quen nhau hay không nhưng nghĩ lại cũng không đến mức quá xa lạ, vì vậy tiếp tục nói: “… gặp con chắc sẽ vui hơn."

“Haiz…" Dương Nhược Vân thở dài nói: “Vậy chúng ta ăn cơm trước, ăn xong thì sẽ qua."

Dùng xong bữa, hai mẹ con lấy một ít thứ đến Nam tước phủ.

Ninh Vũ Phi muốn đi xem tình hình một chút, cậu biết mẹ mình luôn phiền lòng về chuyện nhà mẹ đẻ, Ninh Vũ Phi muốn đến xem đó là chuyện gì rồi cân nhắc có cách nào giải quyết hay không.

Nhưng đến nơi thì lại không ngờ rằng, bản thân lại gặp một cậu bé tội nghiệp như thế này.

Hắn lớn hơn Ninh Vũ Phi 2 tuổi, chắc đã mười ba, vóc dáng đã cao nhưng gầy trơ xương, cả người như sào tre, quần áo rộng thùng thình khoác bên ngoài đã rách tả tơi.

Thân thể gầy, mặt cũng gầy càng tôn lên đôi mắt vàng bắt mắt, thời điểm cậu bé nhìn người khác thì trông rất âm u khiến lòng người sợ hãi. Nhưng đến khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi thì lập tức sáng ngời, giống như một quả cầu pha lê vô cơ bỗng biến thành bảo thạch xinh đẹp lộng lẫy, tương phản lớn đến vậy thật khiến người ta kinh ngạc cũng thật kinh diễm.

Ninh Vũ Phi nhìn ngẩn người.

Dương Nhược Vân tới Nam tước phủ lần nào cũng có đợt cãi nhau với Dương Thanh Hải, bà không muốn Ninh Vũ Phi bắt gặp nên nói: “Tiểu Phi, con và Tiểu Dục ra ngoài chơi đi."

Ninh Vũ Phi đồng ý, cùng Thẩm Lăng Dục ra cửa.

Hai người đi một đường, Ninh Vũ Phi không mở miệng nhưng lại vô cùng biết rõ, tất cả tầm mắt của Thẩm Lăng Dục đều dừng trên người cậu.

Trong mắt có khát vọng và nhớ nhung, sau đó kèm theo nước mắt chảy ra.

Tim Ninh Vũ Phi không khỏi run lên, quay người nhìn về phía Thẩm Lăng Dục, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, đã lâu không tới thăm anh." Tuy cậu không biết ‘Ninh Vũ Phi’ trước kia có thường đến thăm đứa nhỏ này không, nhưng từ thái độ của Thẩm Lăng Dục và tình huống trước mắt, cậu cũng đoán được đại khái.

Người bạn duy nhất của cậu thiếu niên đáng thương này chắc chỉ có Ninh Vũ Phi, nếu không… không đến nỗi thấy mặt đã cao hứng đến bộ dạng này.

Ninh Vũ Phi nói một câu như vậy, Thẩm Lăng Dục lại luống cuống tay chân nhưng trong mắt lại càng thêm chờ đợi.

Ninh Vũ Phi cảm thấy tim như bị đâm một nhát, cậu lớn lên trong cô nhi viện, chuyện trải qua từ bé đã khiến Ninh Vũ Phi không còn sức đề kháng với đứa nhỏ này.

Ninh Vũ Phi nhịn không được mà vươn tay nắm chặt lấy Thẩm Lăng Dục: “Sau này có thời gian, em nhất định sẽ tới thăm anh, anh…"

Ninh Vũ Phi còn chưa dứt lời, tầm mắt thoáng nhìn thấy chỗ xanh tím trên cổ tay Thẩm Lăng Dục.

Tim đột nhiên chìm xuống, Ninh Vũ Phi kéo tay áo Thẩm Lăng Dục, đập vào mắt là vết thương tím bầm khiến đầu cậu ong ong một tiếng, hỏa khí xộc thẳng lên đầu!

Thẩm Lăng Dục trốn tránh ánh mắt, muốn rút tay về nhưng Ninh Vũ Phi kéo mãi không tha, dù biết là ai làm nhưng tận mắt thấy vẫn cảm thấy bất khả tư nghị.

Sao có thể điên đến mức này!

Ninh Vũ Phi vì phẫn nộ mà gương mặt hơi vặn vẹo nhưng Thẩm Lăng Dục không hề sợ hãi, trong lòng hắn được ấm áp bao quanh, nơi được Ninh Vũ Phi chạm vào nóng lên khiến hắn nhịn không được mà muốn dựa gần về phía cậu.

Vì không muốn lãng phí thời gian tốt đẹp nên Thẩm Lăng Dục nhẹ giọng nói: “Không sao, không đau."

Bốn chữ đơn giản này lại khiến hỏa khí trong lòng Ninh Vũ Phi vọt lên cao, cậu cảm thấy da thịt mình nóng lên, tức giận trong lòng phát tiết ra ngoài, Ninh Vũ Phi hận không thể để kẻ hung ác kia nếm thử tư vị vết thương đó!

“Đừng giận mà, Tiểu Phi, anh không đau thật mà, dì cho anh rất nhiều quần áo mới, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, mấy ngày nay anh…"

Giọng nói khàn khàn của thiếu niên làm cho ngực Ninh Vũ Phi như bị đâm, nhưng cũng vẫn còn tỉnh táo.

Việc này không thể xúc động, nên suy tính kỹ càng.

Ninh Vũ Phi thở một hơi, bình phục tâm tình, thận trọng thả ống tay áo Thẩm Lăng Dục xuống, vì Thẩm Lăng Dục đã cao hơn lên Ninh Vũ Phi có thể nhìn thấy xương quai xanh lộ ra bên ngoài của đứa nhỏ, trên đó cũng là một mảnh xanh tím…

Thu lại tầm mắt, Ninh Vũ Phi nhẹ nói: “Tiểu Dục, anh chờ em chút, em đi lấy ít đồ."

Thẩm Lăng Dục nghe thấy cách xưng hô này thì khẽ cau mày, nhưng hắn không sửa lại vì sợ cậu không cao hứng.

Ninh Vũ Phi không ý thức được điều đó, nói xong thì chạy vội vào nhà.

Dương Nhược Vân mang theo rất nhiều thứ, cậu nhớ trong đó có một số thuốc trị thương, cậu phải nhanh chóng xử lý vết thương cho Thẩm Lăng Dục.

Một đường chạy vào nhà rồi một đường chạy đến nơi, dù như vậy, khi Ninh Vũ Phi vội vàng chạy tới vẫn thấy sự bất an thấp thỏm của thiếu niên.

Hắn sợ mình một đi không trở lại…

Tư vị trong lòng Ninh Vũ Phi không sao biểu đạt nổi.

Thẩm Lăng Dục nhìn thấy Ninh Vũ Phi trở về thì lập tức sáng mắt lên, nhỏ giọng hô: “Tiểu Phi."

“Ừm." Ninh Vũ Phi đáp, lấy thuốc trị thương rồi nói: “Có lẽ hơi đau, anh chịu đựng chút, em chuẩn bị cho anh, mấy vết thương này không được xử lý thì sẽ rất khó chịu."

Thẩm Lăng Dục nhìn chăm chăm về phía Ninh Vũ Phi, không để ý tới lời cậu nói, chỉ đáp: “Ừ."

Ninh Vũ Phi cúi đầu bận rộn, càng nhìn càng hoảng sợ, càng nhìn càng đau lòng, càng nhìn càng là đáng thương cho thiếu niên này.

Loại thuốc này có công hiệu tan máu bầm, tuy hiệu quả trị liệu về sau không tệ nhưng thiết bị khá thấp nên trong quá trình xử lý vết thương sẽ rất đau. Ninh Vũ Phi đã dùng qua nên biết mùi vị đó, nhưng lúc này Thẩm Lăng Dục lại không hề nhíu mày một cái, nỗi đau da thịt không xi nhê gì với hắn, hắn chỉ chăm chú nhìn Thẩm Lăng Dục, khóe môi cẩn thận mang theo ý cười.

Ninh Vũ Phi không ngẩng đầu, cậu sợ cậu mà nhìn nhiều thì sẽ kiềm không được xúc động muốn đánh người mẹ ác ma kia một trận!

Trên bàn tay, trên cánh tay, trước ngực và sau lưng, trên làn da trắng nõn của thiếu niên gầy yếu này đều có vết thương hung tàn, suýt nữa thì không nhìn ra màu da ban đầu.

Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, một đường đè lên một đường, Ninh Vũ Phi trị liệu, sắc mặt càng khó coi.

Thẩm Lăng Dục liên tục nhìn chằm chằm Ninh Vũ Phi, sao lại không phát hiện ra vẻ mặt của cậu, hắn an ủi nói: “Tiểu Phi, đừng bôi nữa, chúng ta cùng đi ăn bánh ngọt trứng muối được không?" Hắn nhớ đứa bé trước mặt này thích ăn ngọt.

Ninh Vũ Phi cũng không ngẩng đầu: “Nhất định phải xử lý vết thương trước, nếu không…"

Thẩm Lăng Dục đè tay Ninh Vũ Phi: “Anh không sao, không đau thật mà, Tiểu Phi, mình đi đi, anh muốn chơi với em nhiều hơn."

Hắn nói vậy, quả thật như đâm thẳng vào tim Ninh Vũ Phi, cậu nhịn không được mà thở dài, nhẹ giọng nói: “Đừng nói gì cả, trị liệu trước, hôm nay em không về."

Thẩm Lăng Dục đột nhiên trợn to mắt: “Em… em nói là…"

Ninh Vũ Phi đáp: “Em ở đây với anh."

Ninh Vũ Phi quyết định! Cậu muốn đón Thẩm Lăng Dục về phủ bá tước!

Thật ra tâm tư của mẹ, cậu hiểu rõ, nói cho cùng bà vẫn không nỡ bỏ em gái ruột của mình nhưng đã đến nước này rồi, Dương Nhược Hinh còn được coi là người sao!

Không thể để đứa nhỏ này ở bên cạnh bà ta, nếu có tiếp tục như vậy thì toàn bộ cả đời đứa nhỏ sẽ bị phá hủy hoàn toàn!

Mẹ không nỡ bỏ Dương Nhược Hinh, cậu để cho bà thấy rõ, người đàn bà kia đã hết thuốc chữa!

Mặc kệ thế nào Ninh Vũ Phi đều muốn đưa Thẩm Lăng Dục đi, tự năng lực của cậu sẽ chăm sóc hắn, bây giờ tiền tiết kiệm của cậu đủ để nuôi đứa nhóc này trưởng thành!

Sau khi nắm chắc chủ ý, Ninh Vũ Phi an tâm, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lăng Dục cũng nhu hòa hơn: “Đừng sợ, em sẽ không để anh chịu tội như vậy nữa!"

Ngày tháng ma quỷ này, chấm dứt! Nếu cậu còn không làm được cái này thì còn là người trưởng thành cái rắm gì!

Dùng đúng nửa giờ, cuối cùng cũng xử lý xong đống vết thương dọa người này, trên trán Ninh Vũ Phi thấm một tầng mồ hôi, cơ thể này còn quá nhỏ, cần phải rèn luyện nhiều hơn, phải nhanh chóng lớn hơn mới được, làm chút việc cũng sẽ không mệt đến mức này.

Thẩm Lăng Dục giơ tay lau lau trên trán Ninh Vũ Phi, trong mắt hoàn toàn tin cậy: “Tiểu Phi, bây giờ em còn muốn ở lại sao?"

Ninh Vũ Phi thở dài, ngẩng đầu chăm chú nhìn Thẩm Lăng Dục: “Anh nói cho em biết, anh có muốn rời khỏi đây không?"

Thẩm Lăng Dục hoàn toàn ngơ ngác nhưng rất nhanh, hắn cúi đầu nói: “Đây… đây là nhà anh."

Vẻn vẹn bốn chữ này không khác gì vuốt ngược mao Ninh Vũ Phi: “Cái này mà gọi là nhà? Cái này cũng là nhà sao? Người nhà sẽ đánh đập anh như vậy? Người nhà sẽ ngược đãi anh sao? Một gia đình để người sống như trong địa ngục?"

Ninh Vũ Phi đột nhiên cao giọng chất vẫn đương nhiên đã hù đến Thẩm Lăng Dục, Thẩm Lăng Dục hơi hoảng loạn, con mắt nhập nhòe, luôn mồm nói: “Tiểu Phi em đừng tức giận, đừng giận mà được không, anh sai chỗ nào em nói cho anh, em…"

Cảm giác vô lực đột nhiên kéo tới, Ninh Vũ Phi lắc đầu.

Nghiệp chướng! Thật là nghiệp chướng!

Tuy đã sớm nghe nói những đứa trẻ bị ngược đãi lớn lên sẽ không ý thức được mình đang bị ngược đãi, nhưng tận mắt trông thấy thì lại có cảm giác bi phẫn như đấm vào bông khiến người ta không thích ứng nổi.

“Em không tức giận." Ninh Vũ Phi khẽ thở dài.

Thân thể căng thẳng của Thẩm Lăng Dục thoáng thả lòng, nhưng trong giọng nói vẫn khiếp đảm: “Anh chọc giận em mất hứng chỗ nào, em nhất định phải nói cho anh biết, anh…"

“Không có!" Ninh Vũ Phi nắm lấy tay Thẩm Lăng Dục, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh nghe em nói nè, người nhà là phải bảo vệ lẫn nhau, người nhà sẽ bảo vệ anh, sẽ yêu thương anh, sẽ cho anh ăn thứ tốt nhất, mặc thứ đẹp nhất, sẽ để anh sống một cuộc sống thoải mái, sẽ kể chuyện cho anh nghhe, sẽ cùng anh làm bất cứ chuyện gì anh muốn, tuyệt đối… tuyệt đối sẽ không ngược đãi anh như vậy!"

Ninh Vũ Phi nói từng cậu, Thẩm Lăng Dục mở to mắt nghe, nhưng một lúc sau hắn lại khẽ cười, thấp giọng nói: “Đây không phải là người nhà."

Ninh Vũ Phi ngơ ngác.

Ngay sau đó, Thẩm Lăng Dục chậm rãi nói: “Đây là Tiểu Phi."

Nghe lời này, nhận ra ý tứ trong lời của Thẩm Lăng Dục, Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy tim như bị dây thừng siết lấy, vừa chua xót vừa đắng chát, mọi thứ hỗn loạn thành một đoàn.

Ninh Vũ Phi khẽ thở dài, kéo qua Thẩm Lăng Dục, trán kề trán, nói: “Không sao, sau này em chính là người nhà của anh."

Một lời cam kết này, cứu vớt một đời chật vật của hoàng tử thiếu niên.

Ninh Vũ Phi ở bên Thẩm Lăng Dục cả một buổi trưa.

Sắc trời ngả tốt, Thẩm Lăng Dục càng bất an, vì Ninh Vũ Phi sẽ rời đi… Dù Ninh Vũ Phi lặp lại vô số lần là hôm nay sẽ ở lại đây, nhưng Thẩm Lăng Dục vẫn lo lắng, đối với hắn mà nói thứ gì đó tốt đẹp đều quá xa vời, cho nên đột nhiên rơi xuống trước mắt, đến cả khí lực để động cũng không có.

Ninh Vũ Phi chỉ đành không ngừng an ủi hắn: “Đừng sợ, em không đi thật mà, tối nay em kể chuyện cho anh nghe." Nếu Thẩm Lăng Dục đã coi cậu thành người nhà duy nhất thì cậu nên làm chuyện mà một người nhà nên làm với hắn!

Đến giờ cơm tối, hai người cùng tới phòng ăn.

Còn chưa tới gần thì đã thấy Dương Nhược Hinh.

Cả người Thẩm Lăng Dục cứng đờ theo bản năng, con ngươi vốn sáng lấp lánh đột nhiên ảm đạm xuống, hắn trầm thấp gọi: “Mẹ."

Mười mấy năm dằn vặt đã khiến Dương Nhược Hinh hoàn toàn mất đi vẻ đẹp diễm lệ năm ấy, tóc tai bà bù xù, da trắng nhợt, vẻ tiều tụy làm cho bà già đi mấy chục tuổi như một người phụ nữ trung niên chán nản.

Khi Dương Nhược Hinh không phát rồ thì sẽ không thèm liếc nhìn Thẩm Lăng Dục một cái, nhưng chỉ cần điên lên là sẽ truy tìm tung tích của hắn.

Dương Nhược Vân đến, bà có thể đủ trấn định, lý ra hôm nay sẽ không phát bệnh.

Nhưng không biết do đâu, ngay khi Dương Nhược Hinh nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Thẩm Lăng Dục thì hận ý lại ngùn ngụt kéo tới, hình ảnh đó trùng khớp với đôi mắt vàng óng trong ký ức, hận ý khắc cốt sôi trào trong máu cắn nuốt lý trí Dương Nhược Hinh, chỉ còn dư lại điên cuồng muốn phát tiết.

Gương mặt Dương Nhược Hinh vặn vẹo kinh người, Thẩm Lăng Dục quá quen thuộc, liếc mắt nhìn đã trắng bệch mặt.

Ninh Vũ Phi nhạy bén nhận ra, còn chưa chờ cậu nói một câu thì Dương Nhược Hinh đã đánh tới, một cái tát không khách khí vỗ lại.

Thẩm Lăng Dục không hề né tránh, bởi vì hắn biết: tránh không khỏi. Thà rằng đập thẳng một cái có khi mới là thoải mái nhất.

Chỉ là Thẩm Lăng Dục không ngờ rằng… đau đớn quen thuộc không truyền đến, mà đó lại là một bờ lưng kề sát khoang ngực ấm áp của hắn.

‘Bốp’ một tiếng vang thật lớn.

Lòng bàn tay vốn rơi trên mặt hắn lại giáng xuống mặt người khác.

Thẩm Lăng Dục cứng ngắc quay cổ, nhìn thấy gương mặt trắng nõn của người mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đã in hằn dấu năm ngón tay.

Ninh Vũ Phi… Ninh Vũ Phi…

Bà ta vậy mà lại đánh Ninh Vũ Phi!

Chưa bao giờ có hận ý lớn như vậy bốc lên, lập tức chiếm lấy toàn bộ khoang tim của hắn.

Tại sao lại như vậy? Sao có thể? Bà ta sao có thể dám đánh em ấy, sao bà ta có thể giáng bàn tay bẩn thỉu ấy lên người Ninh Vũ Phi!

Đôi mắt vàng óng thấm dần màu đỏ máu, âm u vắng lặng đã lâu lập tức kích thích toàn bộ.

Ninh Vũ Phi không hề biết được tâm tình chập chờn trong lòng của thiếu niên.

Ninh Vũ Phi giang tay bảo bộ người thiếu niên cao hơn mình ở dưới thân, Dương Nhược Hinh phát điên có khí lực rất lớn, đã vậy còn không nhận ra người nào với người nào.

Giống như hòn đá đấm quyền cước, chân đạp dùng lực, khí lực người phát điên quá mức đáng sợ…

Ninh Vũ Phi không nhúc nhích, cậu cẩn thận bảo vệ Thẩm Lăng Dục, trong lòng đau đớn còn áp đi cả đau nhức trên người.

Đến cùng thì Thẩm Lăng Dục sống ở một nơi như thế nào.

Đứa bé nhát gan này đã phải trải qua cuộc sống như thế nào.

Có một người mẹ như vậy còn không bằng cô nhi, còn không bằng lưu lạc đến trại trẻ mồ côi, thậm chí còn không bằng đứa trẻ ăn mày bên đường!

Hết phiên ngoại (1).
Tác giả : Long Thất
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại