Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ
Chương 26
Ninh Vũ Phi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy may mắn vì nụ hôn lúc nãy khiến cậu mơ hồ nên thất thố cũng là chuyện bình thường.
Giống như cậu nghĩ, Hoắc Bắc Thần quả nhiên là người có lực kiềm chế rất mạnh, dưới tình huống có việc thì tuyệt đối sẽ không làm bừa.
Bởi vì nếu hai người họ mà làm thiệt, thì e rằng đến tận nửa đêm hôm nay cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây.
Cũng may Hoắc Bắc Thần không làm bậy, cho nên… Ninh Vũ Phi trốn khỏi một kiếp.
Nguyên soái hôn cậu mấy lần mới ra khỏi phòng.
Ninh Vũ Phi ở lại trong phòng đợi hơn nửa ngày mới hồi HP mà đi.
Bộ lễ phục trên người cậu đã bị xé không còn hình dạng, khỏi cần nghĩ, cái này không thể mặc mà đi ra ngoài, cũng may còn có sáu bộ khác, tùy ý chọn một bộ là được, điều này cũng không phải vấn đề.
Ninh Vũ Phi đổi quần áo, dùng áo bông bao chặt lấy mình, mới thở phào nhẹ nhõm ngồi co ro ở bên cạnh cửa.
Không thể nói được trong lòng là tư vị gì, nhưng cậu thấy may mắn vì mình không vượt rào.
Lần đầu tiên gặp Hoắc Bắc Thần, cậu có chút sợ sệt, không chỉ sợ một vị nguyên soái sát phạt quả quyết, mà còn sợ mối quan hệ của người này với ‘Ninh Vũ Phi’.
Dù ký ức ban đầu không rõ ràng, nhưng cậu đoán quan hệ của ‘Ninh Vũ Phi’ và nguyên soái đơn thuần chỉ là bạn tình, cũng không có dính quá nhiều tình cảm, nhưng chuyện phát sinh ngày hôm nay lại lật đổ toàn bộ suy nghĩ của Ninh Vũ Phi.
Chiếc nhẫn kia tuy không phải nhẫn cầu hôn nhưng nó có một ý nghĩa không hề tầm thường.
Nguyên soái hào là cơ mật bậc nào, tẩm khu Hoắc Bắc Thần là cấm địa ra sao, nhưng cậu lại có thể tùy ý ra vào.
Chỉ có hai chiếc ‘chìa khóa’, một chiếc trong tay Hoắc Bắc Thần, còn một chiếc lại trong tay cậu.
Như Kinh Hình đã nói, điều này cần phải tín nhiệm đến cỡ nào mới có thể giao nó trong tay cậu?
Tín nhiệm như vậy thật sự chỉ là quan hệ bạn tình thôi sao?
Hơn nữa, đoạn ký ức vừa nãy khiến Ninh Vũ Phi phải suy nghĩ thê, trong lòng không nhịn được mà tràn ra hàn khí, mơ hồ không rõ ràng mà lại tỉ mỉ đến mức thẩm thấu sâu vào trong huyết quản.
Hoắc Bắc Thần vì một ‘Ninh Vũ Phi’ mà không tiếc mình đắc tội với giám sát viên, thậm chí còn không sợ đeo tội danh ‘tạo phản’ trên lưng.
Nếu chỉ là một bạn tình không đáng giá, sao hắn phải làm đến nước này?
Nếu hai người có tình cảm… thì… Ninh Vũ Phi nhịn không được mà co lại thân thể, từ khi xuyên qua tới giờ, đây là lần đầu cậu sinh ra một sự áp lực cực lớn như vậy.
Tuy rằng chân đạp ba thuyền nhưng trong lòng cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề tình cảm.
Bởi vì trong quan niệm của cậu, tình cảm là phải trung trinh, nếu một người cùng lúc tiếp nhận cả ba người thì có nghĩa là hắn ta sẽ không yêu người nào trong đó.
Không có tình cảm quấy nhiễu, như vậy chỉ cần cố gắng hết sức để kết thúc quan hệ một cách êm thấm là được rồi, dù cho lòng hổ thẹn chột dạ nhưng sẽ không bao giờ nghi ngờ bản thân.
Chỉ là… nhỡ đâu ‘Ninh Vũ Phi’ thích một người trong số họ thì sao?
Vậy kẻ đến sau là cậu phải xử lý cục diện này như thế nào?
Cậu không phải ‘Ninh Vũ Phi’ nhưng cậu đã trở thành ‘Ninh Vũ Phi’, trên lưng đeo ký ức của cậu ta, sống cuộc sống của cậu ta, người thân bạn bè của cậu ta,…
Ninh Vũ Phi vội bừng tỉnh… Vậy cậu là ai?
Nếu có một ngày, toàn bộ ký ức ‘Ninh Vũ Phi’ trở về thì cậu sẽ là ai?
Ninh Vũ Phi không biết tại sao mình lại phải xoắn xuýt vấn đề này, chỉ là trong giây phút này, cậu lại bị chính ý niệm chiếm cứ toàn bộ đầu óc.
Một nỗi khủng hoảng không tên chiếm giữ trong lòng, mang theo từng cơn ớn lạnh nhanh chóng cắn nuốt lấy cơ thể, khiến cậu phát lạnh từng trận.
Có lẽ sẽ có một ngày, khi cậu thừa nhận toàn bộ ký ức thì cũng là lúc bản thân mình phải biến mất…
Và ‘Ninh Vũ Phi’ sẽ trở về.
Ninh Vũ Phi ngơ ngác ngồi một chỗ, suy nghĩ trong đầu không ngừng lại được, thậm chí cậu còn nảy sinh ý nghĩ mình cần phải rời khỏi nơi này, rời khỏi tất cả quen thuộc của ‘Ninh Vũ Phi’ để những ký ức đó không thể khôi phục lại, để mình không bị thay thế…
Thay thế sao? Nghĩ đến từ này, Ninh Vũ Phi giật mình bừng tỉnh.
Cậu đang nghĩ gì vậy? Đến cùng là cậu đang nghĩ cái gì chứ!
Ai thay thế ai? Ngay từ khi mới bắt đầu, là chính cậu mạc danh kỳ diệu mà thay thế ‘Ninh Vũ Phi’! Dù chuyện xuyên qua là chuyện không thể chối và không thể lựa chọn, nhưng không thể nghi ngờ chính là: Cậu đã chết đi trong vụ tai nạn ở thế kỷ XXI kia, sau đó sống lại ở trong thân xác ‘Ninh Vũ Phi’.
Mặc kệ lúc trước Ninh Vũ Phi sống hat chết nhưng cậu quả thật đang chiếm cứ thân thể của cậu ta.
Giả như khôi phục ký ức có thể khiến ‘Ninh Vũ Phi’ sống lại, vậy thì sống lại đi thôi, cần gì phải bài xích chứ? Vốn đây không phải thân thể của cậu, không phải cuộc sống của cậu, chả lại cho chủ nhân vốn có không phải là chuyện đương nhiên sao?
Huống chi… Đầu nhỏ của Ninh Vũ Phi không nhịn được mà bắt đầu nghĩ đến chiều hướng tích cực.
Nếu ‘Ninh Vũ Phi’ sống lại, vậy cậu không cần phải hoảng loạn lung lay trước ba quả boom này, đây là oan có đầu nợ có chủ, bạn học ‘Ninh Vũ Phi’ tự làm thì nên sống lại để tự gánh trách nhiệm cùng nghĩa vụ!
Sau một hồi cân nhắc, vốn còn đang bất lực, Ninh Vũ Phi lập tức nạp đầy sinh khí.
Nhìn thấy hi vọng rồi chứ?
Chỉ cần chống đỡ đến khi ‘Ninh Vũ Phi’ trở về thì cậu có thể công thành lui thân rồi!
Trong phút chốc,thần mã áp lực, hậm hực, mất mát đều vỗ cánh bay đi, chỉ để lại một tinh thần sảng khoái sáng tỏ thông suốt, Ninh Vũ Phi đứng dậy, điều đầu tiên nghĩ đến chính là… Nóng quá!
Nhiệt độ trong phòng ổn định, cậu lại bọc một cái áo bông lớn, lại còn không nóng sao?
Ninh Vũ Phi vừa phun tào vừa kéo áo lông xuống, cởi bỏ chỉ còn áo ngắn tay và quần cọc, lại cảm thấy hơi lạnh.
Ninh Vũ Phi liếc mắt nhìn một vòng, trong lòng khẽ nhúc nhích, đi ra phía sau tủ quần áo, mở ra xem.
Quả nhiên… Trong một dãy quân trang đen dài, có một số quần áo không hề hợp với phong cách của nguyên soái đại nhân.
Ninh Vũ Phi chọn một bộ mặc vào, vừa vặn, tuyệt đối là quần áo của cậu.
Nghĩ lại cũng không thấy ngoài ý muốn, đã phát sinh quan hệ lên giường thì sao không thể mang vài bộ dự bị đến đây cơ chứ?
Dọn dẹp qua một lát, Ninh Vũ Phi mở cửa, trước khi đi ra cửa tự động, cậu bỗng bừng tỉnh.
Nhẫn của thái tử và nghị trưởng sama đều không thể phân biệt ra, nhưng của nguyên soái nói không chừng lại có thể.
Dù sao hai chiếc nhẫn kia đều không có công hiệu, nhưng chiếc nhẫn này lại là một chiếc ‘chìa khóa’, nếu đã là ‘khóa’ thì có thể xác định được cánh cửa tự động mà đúng không! Vậy là có thể đoán ra đâu là nhẫn của nguyên soái!
Mắt Ninh Vũ Phi sáng lên, nghĩ đến thì làm, cậu nhanh nhẹn đi ra cửa tự động, bắt đầu ‘thử chìa khóa’!
Cũng thật đúng dịp, số may quá lớn, mới thử một chiếc đã dễ dàng mở được cửa.
Lẽ nào đây là nhẫn của nguyên soái đại nhân? Cuối cùng cũng phân biệt ra một chiếc nhẫn khiến Ninh Vũ Phi mừng đến chảy nước mắt, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn hồi lâu, hận không thể khắc ký hiệu lên đó!
Khoan đã! Ninh Vũ Phi bỗng ý thức được một vấn đề vô cùng tàn khốc.
Thật sự đơn giản như vậy sao?
Cậu do dự chốc lát, cuối cùng đành quyết tâm lấy ra một chiếc nhẫn khác quẹt qua cửa tự động, quả nhiên… Cửa mở!
Nếu vừa nãy Ninh Vũ Phi là mừng đến chảy nước mắt, thì lúc này cậu chính là nước mắt bi thương chảy thành sông!
Cái quỷ gì đây y y!
Cậu không từ bỏ hy vọng mà thử lần lượt ba chiếc nhẫn, cánh cửa nửa điểm không trinh tiết này tự động mở, mở, mở, mở toàn bộ…
Cậu không cam lòng gào ầm lên ba mươi lần!
Giống như cậu nghĩ, Hoắc Bắc Thần quả nhiên là người có lực kiềm chế rất mạnh, dưới tình huống có việc thì tuyệt đối sẽ không làm bừa.
Bởi vì nếu hai người họ mà làm thiệt, thì e rằng đến tận nửa đêm hôm nay cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây.
Cũng may Hoắc Bắc Thần không làm bậy, cho nên… Ninh Vũ Phi trốn khỏi một kiếp.
Nguyên soái hôn cậu mấy lần mới ra khỏi phòng.
Ninh Vũ Phi ở lại trong phòng đợi hơn nửa ngày mới hồi HP mà đi.
Bộ lễ phục trên người cậu đã bị xé không còn hình dạng, khỏi cần nghĩ, cái này không thể mặc mà đi ra ngoài, cũng may còn có sáu bộ khác, tùy ý chọn một bộ là được, điều này cũng không phải vấn đề.
Ninh Vũ Phi đổi quần áo, dùng áo bông bao chặt lấy mình, mới thở phào nhẹ nhõm ngồi co ro ở bên cạnh cửa.
Không thể nói được trong lòng là tư vị gì, nhưng cậu thấy may mắn vì mình không vượt rào.
Lần đầu tiên gặp Hoắc Bắc Thần, cậu có chút sợ sệt, không chỉ sợ một vị nguyên soái sát phạt quả quyết, mà còn sợ mối quan hệ của người này với ‘Ninh Vũ Phi’.
Dù ký ức ban đầu không rõ ràng, nhưng cậu đoán quan hệ của ‘Ninh Vũ Phi’ và nguyên soái đơn thuần chỉ là bạn tình, cũng không có dính quá nhiều tình cảm, nhưng chuyện phát sinh ngày hôm nay lại lật đổ toàn bộ suy nghĩ của Ninh Vũ Phi.
Chiếc nhẫn kia tuy không phải nhẫn cầu hôn nhưng nó có một ý nghĩa không hề tầm thường.
Nguyên soái hào là cơ mật bậc nào, tẩm khu Hoắc Bắc Thần là cấm địa ra sao, nhưng cậu lại có thể tùy ý ra vào.
Chỉ có hai chiếc ‘chìa khóa’, một chiếc trong tay Hoắc Bắc Thần, còn một chiếc lại trong tay cậu.
Như Kinh Hình đã nói, điều này cần phải tín nhiệm đến cỡ nào mới có thể giao nó trong tay cậu?
Tín nhiệm như vậy thật sự chỉ là quan hệ bạn tình thôi sao?
Hơn nữa, đoạn ký ức vừa nãy khiến Ninh Vũ Phi phải suy nghĩ thê, trong lòng không nhịn được mà tràn ra hàn khí, mơ hồ không rõ ràng mà lại tỉ mỉ đến mức thẩm thấu sâu vào trong huyết quản.
Hoắc Bắc Thần vì một ‘Ninh Vũ Phi’ mà không tiếc mình đắc tội với giám sát viên, thậm chí còn không sợ đeo tội danh ‘tạo phản’ trên lưng.
Nếu chỉ là một bạn tình không đáng giá, sao hắn phải làm đến nước này?
Nếu hai người có tình cảm… thì… Ninh Vũ Phi nhịn không được mà co lại thân thể, từ khi xuyên qua tới giờ, đây là lần đầu cậu sinh ra một sự áp lực cực lớn như vậy.
Tuy rằng chân đạp ba thuyền nhưng trong lòng cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề tình cảm.
Bởi vì trong quan niệm của cậu, tình cảm là phải trung trinh, nếu một người cùng lúc tiếp nhận cả ba người thì có nghĩa là hắn ta sẽ không yêu người nào trong đó.
Không có tình cảm quấy nhiễu, như vậy chỉ cần cố gắng hết sức để kết thúc quan hệ một cách êm thấm là được rồi, dù cho lòng hổ thẹn chột dạ nhưng sẽ không bao giờ nghi ngờ bản thân.
Chỉ là… nhỡ đâu ‘Ninh Vũ Phi’ thích một người trong số họ thì sao?
Vậy kẻ đến sau là cậu phải xử lý cục diện này như thế nào?
Cậu không phải ‘Ninh Vũ Phi’ nhưng cậu đã trở thành ‘Ninh Vũ Phi’, trên lưng đeo ký ức của cậu ta, sống cuộc sống của cậu ta, người thân bạn bè của cậu ta,…
Ninh Vũ Phi vội bừng tỉnh… Vậy cậu là ai?
Nếu có một ngày, toàn bộ ký ức ‘Ninh Vũ Phi’ trở về thì cậu sẽ là ai?
Ninh Vũ Phi không biết tại sao mình lại phải xoắn xuýt vấn đề này, chỉ là trong giây phút này, cậu lại bị chính ý niệm chiếm cứ toàn bộ đầu óc.
Một nỗi khủng hoảng không tên chiếm giữ trong lòng, mang theo từng cơn ớn lạnh nhanh chóng cắn nuốt lấy cơ thể, khiến cậu phát lạnh từng trận.
Có lẽ sẽ có một ngày, khi cậu thừa nhận toàn bộ ký ức thì cũng là lúc bản thân mình phải biến mất…
Và ‘Ninh Vũ Phi’ sẽ trở về.
Ninh Vũ Phi ngơ ngác ngồi một chỗ, suy nghĩ trong đầu không ngừng lại được, thậm chí cậu còn nảy sinh ý nghĩ mình cần phải rời khỏi nơi này, rời khỏi tất cả quen thuộc của ‘Ninh Vũ Phi’ để những ký ức đó không thể khôi phục lại, để mình không bị thay thế…
Thay thế sao? Nghĩ đến từ này, Ninh Vũ Phi giật mình bừng tỉnh.
Cậu đang nghĩ gì vậy? Đến cùng là cậu đang nghĩ cái gì chứ!
Ai thay thế ai? Ngay từ khi mới bắt đầu, là chính cậu mạc danh kỳ diệu mà thay thế ‘Ninh Vũ Phi’! Dù chuyện xuyên qua là chuyện không thể chối và không thể lựa chọn, nhưng không thể nghi ngờ chính là: Cậu đã chết đi trong vụ tai nạn ở thế kỷ XXI kia, sau đó sống lại ở trong thân xác ‘Ninh Vũ Phi’.
Mặc kệ lúc trước Ninh Vũ Phi sống hat chết nhưng cậu quả thật đang chiếm cứ thân thể của cậu ta.
Giả như khôi phục ký ức có thể khiến ‘Ninh Vũ Phi’ sống lại, vậy thì sống lại đi thôi, cần gì phải bài xích chứ? Vốn đây không phải thân thể của cậu, không phải cuộc sống của cậu, chả lại cho chủ nhân vốn có không phải là chuyện đương nhiên sao?
Huống chi… Đầu nhỏ của Ninh Vũ Phi không nhịn được mà bắt đầu nghĩ đến chiều hướng tích cực.
Nếu ‘Ninh Vũ Phi’ sống lại, vậy cậu không cần phải hoảng loạn lung lay trước ba quả boom này, đây là oan có đầu nợ có chủ, bạn học ‘Ninh Vũ Phi’ tự làm thì nên sống lại để tự gánh trách nhiệm cùng nghĩa vụ!
Sau một hồi cân nhắc, vốn còn đang bất lực, Ninh Vũ Phi lập tức nạp đầy sinh khí.
Nhìn thấy hi vọng rồi chứ?
Chỉ cần chống đỡ đến khi ‘Ninh Vũ Phi’ trở về thì cậu có thể công thành lui thân rồi!
Trong phút chốc,thần mã áp lực, hậm hực, mất mát đều vỗ cánh bay đi, chỉ để lại một tinh thần sảng khoái sáng tỏ thông suốt, Ninh Vũ Phi đứng dậy, điều đầu tiên nghĩ đến chính là… Nóng quá!
Nhiệt độ trong phòng ổn định, cậu lại bọc một cái áo bông lớn, lại còn không nóng sao?
Ninh Vũ Phi vừa phun tào vừa kéo áo lông xuống, cởi bỏ chỉ còn áo ngắn tay và quần cọc, lại cảm thấy hơi lạnh.
Ninh Vũ Phi liếc mắt nhìn một vòng, trong lòng khẽ nhúc nhích, đi ra phía sau tủ quần áo, mở ra xem.
Quả nhiên… Trong một dãy quân trang đen dài, có một số quần áo không hề hợp với phong cách của nguyên soái đại nhân.
Ninh Vũ Phi chọn một bộ mặc vào, vừa vặn, tuyệt đối là quần áo của cậu.
Nghĩ lại cũng không thấy ngoài ý muốn, đã phát sinh quan hệ lên giường thì sao không thể mang vài bộ dự bị đến đây cơ chứ?
Dọn dẹp qua một lát, Ninh Vũ Phi mở cửa, trước khi đi ra cửa tự động, cậu bỗng bừng tỉnh.
Nhẫn của thái tử và nghị trưởng sama đều không thể phân biệt ra, nhưng của nguyên soái nói không chừng lại có thể.
Dù sao hai chiếc nhẫn kia đều không có công hiệu, nhưng chiếc nhẫn này lại là một chiếc ‘chìa khóa’, nếu đã là ‘khóa’ thì có thể xác định được cánh cửa tự động mà đúng không! Vậy là có thể đoán ra đâu là nhẫn của nguyên soái!
Mắt Ninh Vũ Phi sáng lên, nghĩ đến thì làm, cậu nhanh nhẹn đi ra cửa tự động, bắt đầu ‘thử chìa khóa’!
Cũng thật đúng dịp, số may quá lớn, mới thử một chiếc đã dễ dàng mở được cửa.
Lẽ nào đây là nhẫn của nguyên soái đại nhân? Cuối cùng cũng phân biệt ra một chiếc nhẫn khiến Ninh Vũ Phi mừng đến chảy nước mắt, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn hồi lâu, hận không thể khắc ký hiệu lên đó!
Khoan đã! Ninh Vũ Phi bỗng ý thức được một vấn đề vô cùng tàn khốc.
Thật sự đơn giản như vậy sao?
Cậu do dự chốc lát, cuối cùng đành quyết tâm lấy ra một chiếc nhẫn khác quẹt qua cửa tự động, quả nhiên… Cửa mở!
Nếu vừa nãy Ninh Vũ Phi là mừng đến chảy nước mắt, thì lúc này cậu chính là nước mắt bi thương chảy thành sông!
Cái quỷ gì đây y y!
Cậu không từ bỏ hy vọng mà thử lần lượt ba chiếc nhẫn, cánh cửa nửa điểm không trinh tiết này tự động mở, mở, mở, mở toàn bộ…
Cậu không cam lòng gào ầm lên ba mươi lần!
Tác giả :
Long Thất