Đại Xúc
Chương 67: Không khí và Thẩm Diệc Thanh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Diệu Diệu chờ ở đây một lát, cho em xem thứ xinh đẹp." Thẩm Diệc Thanh bị em gái cắt cử chế tác pháo hoa nói xong, biến ra mấy cái xúc tu nhẹ nhàng nhanh nhẹn bơi đi, bóng dáng hoàn toàn hòa vào trong lòng biển sâu tối, rất nhanh liền nhìn không thấy.
Thẩm Diệu ở trong kết giới ngoan ngoãn chờ, còn lấy điện thoại từ trong túi quần ra nhìn thoáng qua, vạch sóng quả nhiên trống rỗng, chỉ có thể xem thời gian.
Qua nửa giờ, xa xa truyền đến ánh sáng mờ mờ, Thẩm Diệu tập trung nhìn, phát hiện Thẩm Diệc Thanh đang nhanh chóng vọt sang bên này, mà phía sau hắn là một lượng lớn sinh vật biển đủ màu khó có thể đo lường đi theo, phần lớn những sinh vật đó Thẩm Diệu đều không kêu ra được tên. Ngay lúc cậu ngẩn người, Thẩm Diệc Thanh đã tới trước mắt cậu, nâng tay chỉ ra phía sau dùng uy áp kraken khống chế nhóm sinh vật biển, nói: “Bọn anh kêu như vầy là pháo hoa."
Nói xong, không đợi Thẩm Diệu đáp lời, Thẩm Diệc Thanh liền tao nhã ngoắc tay, một đám sứa phát sáng màu sắc khác nhau liền lay động làn váy bay ra từ trong đại đội, ở trên cát trắng một con chồng một con xếp thành mấy hàng quân dựng thẳng. Chờ đám sứa phát sáng xếp hàng xong, Thẩm Diệc Thanh liền gầm nhẹ một tiếng ra lệnh, nhóm sứa có trật tự từ đáy biển nhảy lên mặt biển, mấy cái ống dài trên thân thể dạng xòe ô của chúng chợt tăng lớn độ sáng, giống như làn váy điểm xuyết đầy vụn sao trời của thiếu nữ. Đồng thời, những xúc tu mảnh mai rậm rạp của đàn sứa cũng bị chiếu sáng, xúc tu có cường độ ánh sáng hơi tối hơn dưới dòng nước chải chuốt có vẻ vừa thẳng vừa dài, giống như pháo hoa trong trời đêm kéo theo cái đuôi ánh sáng. Lam khổng tước, lục bảo thạch, vàng cam, trắng huỳnh quang… thân thể xòe ô rực rỡ chói mắt của đàn sứa đầu tiên là hăng hái nhảy vọt lên mặt nước, xong lập tức chậm rì rì bơi ra xung quanh, thắp sáng từng tấc nước biển tối tăm sau khi vào đêm.
“Đây là đạn ma thuật, đó là sứa pha lê*, không giống mấy cái con dùng đèn chiếu ra trong công viên thủy cung, loại sứa này là thật sự biết phát sáng." Thẩm Diệc Thanh nghiêng đầu quan sát phản ứng của Thẩm Diệu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Diệu đều bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, liền mang theo vài phần hàm ý tranh công vội vàng hỏi, “Giống đạn ma thuật không? Đẹp không?"
Thẩm Diệu liếc mắt nhìn hắn, ráng nghiêm mặt, nói: “Thật ra không giống."
Mặt Thẩm Diệc Thanh tức khắc suy sụp xuống, u buồn thấp giọng nói: “Đều là cái kiểu bắn ra từng cục từng cục mà…"
Thẩm Diệu vui vẻ, không dám chọc hắn nữa, vội nói: “Rõ ràng là đẹp hơn cái đó nhiều!"
Thẩm Diệc Thanh nhẹ nhàng thở ra, đứng ở đáy biển giơ cao hai tay, từ giữa vung ra hai bên, theo động tác hắn phất tay, sứa pha lê phủ kín mặt biển sôi nổi lui ra hai bên, nhường ra một vùng tối tăm thuần túy.
Hắn tựa như nhà ảo thuật trong đại dương.
“Diệu Diệu xem, sao đầy trời còn đẹp hơn sao đầy trời luôn nè." Thẩm Diệc Thanh biết nghe lời phải.
Hắn chỉ tay về hướng bầy cá mới vừa đưa tới, lập tức vung tay về phía trước, bầy cá nhìn như bình thường không có gì khác lạ ấy liền nghe lời bơi tới, thân thể mấy con cá nhỏ đó chỉ dài mấy cm, tuy là màu vàng rực rỡ, nhưng cũng không có phát sáng, thậm chí dưới ban đêm ánh sáng mờ tối thoạt nhìn còn có chút xám xịt.
Bầy cá dưới sự chỉ huy của Thẩm Diệc Thanh mau chóng hội tụ thành một đám lớn trên cát trắng, vảy cọ vảy, vây kề vây. Thẩm Diệu nhìn chằm chằm chúng, mắt cũng không dám chớp một chút, sợ bỏ qua cảnh tượng kỳ dị nào đó, mà sự thật quả nhiên không phụ sự chờ mong của cậu —— bầy cá nhỏ ấy theo một tiếng ra lệnh của Thẩm Diệc Thanh, tập thể phóng vọt về hướng mặt biển, lúc đến chỗ cao nhất, bầy cá to lớn do cả trăm ngàn con cá tụ hội giống như đồng loạt bị ấn chốt mở, toàn thể phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt, khác với độ sáng của sứa pha lê, đám cá nhỏ ấy sáng đến độ có thể so với bóng đèn, trong bối cảnh đen thuần như nhung, tỷ lệ độ sáng tối như vậy gần như làm mắt người ta hơi hơi đau đớn. Ngay sau đó, bầy cá tức khắc phân tán ra bốn phương tám hướng, thân cá sáng rực mà tinh xảo tựa như đèn trời, một đốm tiếp một đốm, cực kỳ dày đặc lướt qua không trung thế giới dưới biển, khác với pháo hoa trên đất bằng chính là, đàn cá nhỏ ấy vẫn cứ luôn sáng như vậy, cũng không có biến mất, chúng nó bơi tới bơi lui lướt quanh vùng biển này, chiếu rọi xung quanh giống như ban ngày.
“Thế nào?" Thẩm Diệc Thanh lại phe phẩy xúc tu đi tranh công, không đợi Thẩm Diệu hỏi đã không thể chờ được mà giải thích về sáng ý thiên tài của mình, “Đây là cá bướm hai màu**, trên cơ quan phát sáng của chúng phủ một lớp da, nếu lớp da không kéo xuống thì sẽ không sáng lên, cho nên trước đó không cho chúng nó phát sáng, chờ chúng nó bơi lên rồi lại để chúng thống nhất sáng lên, như vậy có phải rất giống pháo hoa mà nhân loại phóng hay không…"
“Thật đẹp." Thẩm Diệu nhẹ giọng nói, “Đây là pháo hoa đẹp nhất em từng thấy."
Nói xong, cậu kéo Thẩm Diệc Thanh còn đang hưng phấn lải nhải không ngừng vào trong kết giới —— kết giới có quy tắc xuyên thấu mà Thẩm Diệc Thanh đặt ra, chỉ có oxi, CO2 và Thẩm Diệc Thanh có thể tự do ra vào —— hơi hơi ngẩng mặt lên hôn môi Thẩm Diệc Thanh.
Dưới đầy trời pháo hoa, hai người nhiệt tình ôm hôn nhau, Thẩm Diệc Thanh kích động đến biến ra nguyên hình, Thẩm Diệu hôn hôn liền phát hiện miệng bạn trai càng lúc càng lớn, vì thế bình tĩnh lại vô tình đẩy Thẩm Diệc Thanh ra, nắm một cái xúc tu của hắn chuyên tâm xem pháo hoa.
Đây chính là pháo hoa giao thừa đó, Thẩm Diệu nghĩ, đáy lòng tràn đầy hạnh phúc.
Hai người ở dưới đáy biển thưởng thức cảnh đẹp nói chuyện, em gái kraken không biết từ lúc nào đã thức thời chuồn đi mất, cho hai người họ thế giới hai người. Thời gian trôi qua nhanh chóng, bất tri bất giác đã là buổi tối mười giờ, Thẩm Diệu chợt nhớ đêm giao thừa tốt nhất là mình nên xem di động liên lạc với bên ngoài một chút, đáp lại tin tức chúc tết, không thì dưới đáy biển tín hiệu kém như vậy, nếu ai cũng không liên lạc cậu được thì chẳng phải là đều cho rằng cậu bốc hơi khỏi nhân gian rồi ư?
Thẩm Diệu nhân tiện nói: “Em muốn dùng di động một chút, dắt em đến chỗ tín hiệu tốt hơn xíu đi."
Thẩm Diệc Thanh nghĩ nghĩ nói: “Vùng biển này hẳn là có tín hiệu, chỉ là dưới nước thì không được, anh nhấc em lên là được rồi."
Nói xong, kraken bảo bảo dùng đầu bự của mình đội Thẩm Diệu nổi lên trên mặt nước, xung quanh mặc dù không có ánh sáng nhân tạo nhưng đêm nay ánh trăng rất đẹp, ánh trăng dìu dịu rải khắp mặt biển, mặt biển bày ra hai loại màu sắc bàng bạc và tối đen. Nơi tầm mắt Thẩm Diệu nhìn tới không có sinh vật thứ ba nào ngoài họ, âm thanh thủy triều lên xuống ngược lại khiến xung quanh có vẻ càng thêm yên lặng.
Thẩm Diệu có một loại ảo giác kỳ thật toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ, loại ảo giác này rất lãng mạn đồng thời cũng có một ít lẻ loi trống vắng và sợ hãi.
“Diệc Thanh." Thẩm Diệu kêu lên, “Cho em cái tay."
Thẩm Diệc Thanh biết có thể là biển rộng ban đêm khiến Thẩm Diệu cảm thấy bất an, vội đưa lên một cái xúc tu.
Thẩm Diệu để xúc tu kia vòng lấy eo mình, trong lòng lập tức kiên định, ngay cả mặt biển tối đen thần bí cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Lúc này, sóng điện thoại đã đầy, Thẩm Diệu vừa mở wechat lên lập tức bị tin nhắn chúc tết chen tới oanh tạc, cậu copy một đoạn văn chúc tết có chút thú vị, sửa lại tên sau đó paste vào khung hồi âm. Làm xong hết, cậu theo thói quen mở trang chủ ra lướt một chốc, trong đó đa số là tin chúc mừng năm mới hoặc là rủa xả chương trình xuân, cơ mà trong số đó lại có hai tin tức tương đối bắt mắt.
Một cái là Tần Diệc Sâm đăng, nội dung là “quà năm mới cho tiểu mỹ nhân ngư", hình đăng kèm là một hộp quà tinh xảo. Cái status này thoạt nhìn hơi có chút mờ ám, xem ra Tần Diệc Sâm hiển nhiên đã làm tốt chuẩn bị công khai tình yêu, thời buổi bây giờ vấn đề đồng tính luyến ái đã không còn mẫn cảm như hồi trước, cho dù là nghệ nhân cũng dám thản nhiên thừa nhận tính hướng của mình mà không cần lo lắng bị phong sát, có điều những người khác khẳng định đánh chết cũng không nghĩ ra bốn chữ “tiểu mỹ nhân ngư" này không phải cách gọi yêu giữa tình nhân, mà chỉ đơn thuần là ý trên mặt chữ.
Một cái khác là tiểu khuẩn nhân đăng, hiện giờ cậu ấy với rồng nhỏ đang ở một hòn đảo nhỏ vùng nhiệt đới, tấm ảnh đầu tiên là rồng nhỏ mặc một cái áo sơmi hoa tràn ngập phong tình Hawaii, đầu đội vòng hoa, ngây ngốc ôm một quả dừa ngồi ở trên ghế dài, tấm ảnh thứ hai là khuẩn nhân đứng ở trên quả dừa, khiêng một cái ống hút dài gấp ba mình chuẩn bị cắm vào, bối cảnh biển xanh trời trong khiến người khác nhìn vào tâm trạng liền thoải mái.
Thẩm Diệu ngồi ở trên đầu bự mềm nhũn của Thẩm Diệc Thanh, tâm trạng vui vẻ nhấn một like cho mỗi người bọn họ.
Sau khi ở dưới đáy biển qua một cái tết ấm áp với một nhà kraken, Thẩm Diệu trở về lục địa sinh hoạt. Theo lý thì sau khi rời chức hẳn là sẽ triệt để thả lỏng nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nhưng Thẩm Diệu tinh lực tràn đầy một ngày cũng không rảnh rỗi, đầu tiên là cậu và Thẩm Diệc Thanh cùng nhau cải tạo phòng ngủ theo phương án trước đó đã nói, phòng ngủ cải tạo xong lại lôi Thẩm Diệc Thanh chạy tới chạy lui xem mặt bằng, cuối cùng Thẩm Diệc Thanh quyết định mua một phòng làm việc cho Thẩm Diệu dùng làm văn phòng. Vị trí đoạn đường không tồi, dù tương lai Thẩm Diệu không muốn làm, căn phòng đặt ở nơi này cũng có thể vững vàng tăng giá, thế nào cũng không thiệt.
Sau nữa, Thẩm Diệu lại bận rộn trang hoàng văn phòng, ở phương diện trang hoàng cậu có kinh nghiệm, dù sao thì trước kia nhà trọ của cậu chính là do cậu tự trang trí từ đầu tới đuôi, cho nên văn phòng cũng trang hoàng rất nhanh, đuổi kịp cái đuôi của mùa hè chính thức thành lập.
Ngày đầu tiên văn phòng khai trương, trong phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ, Thẩm Diệu thăng chức thành ông chủ Thẩm mãn nguyện ngồi ở sau bàn làm việc, trợ lý Thẩm tất cung tất kính bưng một ly trà lại đây, dịu dàng nói: “Mời ông chủ uống trà."
Ông chủ Thẩm vừa lòng nhận lấy tách trà uống một hớp nhỏ, trượt ghế xoay ra sau, vỗ vỗ đùi mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lạnh lùng nói: “Lại đây ngồi, tôi muốn quy tắc ngầm."
Thẩm Diệc Thanh: “…"
Thẩm Diệc Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, xách ông chủ Thẩm đắc ý vênh váo từ trên ghế lên.
Vì thế vài giây đồng hồ sau, ông chủ Thẩm hoàn toàn không có khí thế ông chủ, ngồi ở trên đùi trợ lý nhỏ nhà mình…
Lúc này, bên ngoài truyền đến vài tiếng gõ cửa thô bạo, Thẩm Diệu còn chưa kịp mời, người gõ đã đẩy cửa vào, bản mặt đen thui râu ria xồm xoàm của Tưởng Trạch ló vào, nhìn thấy Thẩm Diệu đang lấy một tư thế cực kỳ mờ ám khóa ngồi trên đùi Thẩm Diệc Thanh, biểu cảm trên cái mặt đen kia lập tức trở nên tương đối vi diệu.
Hết chương 67
*Sứa pha lê
**Cá bướm hai màu
“Diệu Diệu chờ ở đây một lát, cho em xem thứ xinh đẹp." Thẩm Diệc Thanh bị em gái cắt cử chế tác pháo hoa nói xong, biến ra mấy cái xúc tu nhẹ nhàng nhanh nhẹn bơi đi, bóng dáng hoàn toàn hòa vào trong lòng biển sâu tối, rất nhanh liền nhìn không thấy.
Thẩm Diệu ở trong kết giới ngoan ngoãn chờ, còn lấy điện thoại từ trong túi quần ra nhìn thoáng qua, vạch sóng quả nhiên trống rỗng, chỉ có thể xem thời gian.
Qua nửa giờ, xa xa truyền đến ánh sáng mờ mờ, Thẩm Diệu tập trung nhìn, phát hiện Thẩm Diệc Thanh đang nhanh chóng vọt sang bên này, mà phía sau hắn là một lượng lớn sinh vật biển đủ màu khó có thể đo lường đi theo, phần lớn những sinh vật đó Thẩm Diệu đều không kêu ra được tên. Ngay lúc cậu ngẩn người, Thẩm Diệc Thanh đã tới trước mắt cậu, nâng tay chỉ ra phía sau dùng uy áp kraken khống chế nhóm sinh vật biển, nói: “Bọn anh kêu như vầy là pháo hoa."
Nói xong, không đợi Thẩm Diệu đáp lời, Thẩm Diệc Thanh liền tao nhã ngoắc tay, một đám sứa phát sáng màu sắc khác nhau liền lay động làn váy bay ra từ trong đại đội, ở trên cát trắng một con chồng một con xếp thành mấy hàng quân dựng thẳng. Chờ đám sứa phát sáng xếp hàng xong, Thẩm Diệc Thanh liền gầm nhẹ một tiếng ra lệnh, nhóm sứa có trật tự từ đáy biển nhảy lên mặt biển, mấy cái ống dài trên thân thể dạng xòe ô của chúng chợt tăng lớn độ sáng, giống như làn váy điểm xuyết đầy vụn sao trời của thiếu nữ. Đồng thời, những xúc tu mảnh mai rậm rạp của đàn sứa cũng bị chiếu sáng, xúc tu có cường độ ánh sáng hơi tối hơn dưới dòng nước chải chuốt có vẻ vừa thẳng vừa dài, giống như pháo hoa trong trời đêm kéo theo cái đuôi ánh sáng. Lam khổng tước, lục bảo thạch, vàng cam, trắng huỳnh quang… thân thể xòe ô rực rỡ chói mắt của đàn sứa đầu tiên là hăng hái nhảy vọt lên mặt nước, xong lập tức chậm rì rì bơi ra xung quanh, thắp sáng từng tấc nước biển tối tăm sau khi vào đêm.
“Đây là đạn ma thuật, đó là sứa pha lê*, không giống mấy cái con dùng đèn chiếu ra trong công viên thủy cung, loại sứa này là thật sự biết phát sáng." Thẩm Diệc Thanh nghiêng đầu quan sát phản ứng của Thẩm Diệu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Diệu đều bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, liền mang theo vài phần hàm ý tranh công vội vàng hỏi, “Giống đạn ma thuật không? Đẹp không?"
Thẩm Diệu liếc mắt nhìn hắn, ráng nghiêm mặt, nói: “Thật ra không giống."
Mặt Thẩm Diệc Thanh tức khắc suy sụp xuống, u buồn thấp giọng nói: “Đều là cái kiểu bắn ra từng cục từng cục mà…"
Thẩm Diệu vui vẻ, không dám chọc hắn nữa, vội nói: “Rõ ràng là đẹp hơn cái đó nhiều!"
Thẩm Diệc Thanh nhẹ nhàng thở ra, đứng ở đáy biển giơ cao hai tay, từ giữa vung ra hai bên, theo động tác hắn phất tay, sứa pha lê phủ kín mặt biển sôi nổi lui ra hai bên, nhường ra một vùng tối tăm thuần túy.
Hắn tựa như nhà ảo thuật trong đại dương.
“Diệu Diệu xem, sao đầy trời còn đẹp hơn sao đầy trời luôn nè." Thẩm Diệc Thanh biết nghe lời phải.
Hắn chỉ tay về hướng bầy cá mới vừa đưa tới, lập tức vung tay về phía trước, bầy cá nhìn như bình thường không có gì khác lạ ấy liền nghe lời bơi tới, thân thể mấy con cá nhỏ đó chỉ dài mấy cm, tuy là màu vàng rực rỡ, nhưng cũng không có phát sáng, thậm chí dưới ban đêm ánh sáng mờ tối thoạt nhìn còn có chút xám xịt.
Bầy cá dưới sự chỉ huy của Thẩm Diệc Thanh mau chóng hội tụ thành một đám lớn trên cát trắng, vảy cọ vảy, vây kề vây. Thẩm Diệu nhìn chằm chằm chúng, mắt cũng không dám chớp một chút, sợ bỏ qua cảnh tượng kỳ dị nào đó, mà sự thật quả nhiên không phụ sự chờ mong của cậu —— bầy cá nhỏ ấy theo một tiếng ra lệnh của Thẩm Diệc Thanh, tập thể phóng vọt về hướng mặt biển, lúc đến chỗ cao nhất, bầy cá to lớn do cả trăm ngàn con cá tụ hội giống như đồng loạt bị ấn chốt mở, toàn thể phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt, khác với độ sáng của sứa pha lê, đám cá nhỏ ấy sáng đến độ có thể so với bóng đèn, trong bối cảnh đen thuần như nhung, tỷ lệ độ sáng tối như vậy gần như làm mắt người ta hơi hơi đau đớn. Ngay sau đó, bầy cá tức khắc phân tán ra bốn phương tám hướng, thân cá sáng rực mà tinh xảo tựa như đèn trời, một đốm tiếp một đốm, cực kỳ dày đặc lướt qua không trung thế giới dưới biển, khác với pháo hoa trên đất bằng chính là, đàn cá nhỏ ấy vẫn cứ luôn sáng như vậy, cũng không có biến mất, chúng nó bơi tới bơi lui lướt quanh vùng biển này, chiếu rọi xung quanh giống như ban ngày.
“Thế nào?" Thẩm Diệc Thanh lại phe phẩy xúc tu đi tranh công, không đợi Thẩm Diệu hỏi đã không thể chờ được mà giải thích về sáng ý thiên tài của mình, “Đây là cá bướm hai màu**, trên cơ quan phát sáng của chúng phủ một lớp da, nếu lớp da không kéo xuống thì sẽ không sáng lên, cho nên trước đó không cho chúng nó phát sáng, chờ chúng nó bơi lên rồi lại để chúng thống nhất sáng lên, như vậy có phải rất giống pháo hoa mà nhân loại phóng hay không…"
“Thật đẹp." Thẩm Diệu nhẹ giọng nói, “Đây là pháo hoa đẹp nhất em từng thấy."
Nói xong, cậu kéo Thẩm Diệc Thanh còn đang hưng phấn lải nhải không ngừng vào trong kết giới —— kết giới có quy tắc xuyên thấu mà Thẩm Diệc Thanh đặt ra, chỉ có oxi, CO2 và Thẩm Diệc Thanh có thể tự do ra vào —— hơi hơi ngẩng mặt lên hôn môi Thẩm Diệc Thanh.
Dưới đầy trời pháo hoa, hai người nhiệt tình ôm hôn nhau, Thẩm Diệc Thanh kích động đến biến ra nguyên hình, Thẩm Diệu hôn hôn liền phát hiện miệng bạn trai càng lúc càng lớn, vì thế bình tĩnh lại vô tình đẩy Thẩm Diệc Thanh ra, nắm một cái xúc tu của hắn chuyên tâm xem pháo hoa.
Đây chính là pháo hoa giao thừa đó, Thẩm Diệu nghĩ, đáy lòng tràn đầy hạnh phúc.
Hai người ở dưới đáy biển thưởng thức cảnh đẹp nói chuyện, em gái kraken không biết từ lúc nào đã thức thời chuồn đi mất, cho hai người họ thế giới hai người. Thời gian trôi qua nhanh chóng, bất tri bất giác đã là buổi tối mười giờ, Thẩm Diệu chợt nhớ đêm giao thừa tốt nhất là mình nên xem di động liên lạc với bên ngoài một chút, đáp lại tin tức chúc tết, không thì dưới đáy biển tín hiệu kém như vậy, nếu ai cũng không liên lạc cậu được thì chẳng phải là đều cho rằng cậu bốc hơi khỏi nhân gian rồi ư?
Thẩm Diệu nhân tiện nói: “Em muốn dùng di động một chút, dắt em đến chỗ tín hiệu tốt hơn xíu đi."
Thẩm Diệc Thanh nghĩ nghĩ nói: “Vùng biển này hẳn là có tín hiệu, chỉ là dưới nước thì không được, anh nhấc em lên là được rồi."
Nói xong, kraken bảo bảo dùng đầu bự của mình đội Thẩm Diệu nổi lên trên mặt nước, xung quanh mặc dù không có ánh sáng nhân tạo nhưng đêm nay ánh trăng rất đẹp, ánh trăng dìu dịu rải khắp mặt biển, mặt biển bày ra hai loại màu sắc bàng bạc và tối đen. Nơi tầm mắt Thẩm Diệu nhìn tới không có sinh vật thứ ba nào ngoài họ, âm thanh thủy triều lên xuống ngược lại khiến xung quanh có vẻ càng thêm yên lặng.
Thẩm Diệu có một loại ảo giác kỳ thật toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ, loại ảo giác này rất lãng mạn đồng thời cũng có một ít lẻ loi trống vắng và sợ hãi.
“Diệc Thanh." Thẩm Diệu kêu lên, “Cho em cái tay."
Thẩm Diệc Thanh biết có thể là biển rộng ban đêm khiến Thẩm Diệu cảm thấy bất an, vội đưa lên một cái xúc tu.
Thẩm Diệu để xúc tu kia vòng lấy eo mình, trong lòng lập tức kiên định, ngay cả mặt biển tối đen thần bí cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Lúc này, sóng điện thoại đã đầy, Thẩm Diệu vừa mở wechat lên lập tức bị tin nhắn chúc tết chen tới oanh tạc, cậu copy một đoạn văn chúc tết có chút thú vị, sửa lại tên sau đó paste vào khung hồi âm. Làm xong hết, cậu theo thói quen mở trang chủ ra lướt một chốc, trong đó đa số là tin chúc mừng năm mới hoặc là rủa xả chương trình xuân, cơ mà trong số đó lại có hai tin tức tương đối bắt mắt.
Một cái là Tần Diệc Sâm đăng, nội dung là “quà năm mới cho tiểu mỹ nhân ngư", hình đăng kèm là một hộp quà tinh xảo. Cái status này thoạt nhìn hơi có chút mờ ám, xem ra Tần Diệc Sâm hiển nhiên đã làm tốt chuẩn bị công khai tình yêu, thời buổi bây giờ vấn đề đồng tính luyến ái đã không còn mẫn cảm như hồi trước, cho dù là nghệ nhân cũng dám thản nhiên thừa nhận tính hướng của mình mà không cần lo lắng bị phong sát, có điều những người khác khẳng định đánh chết cũng không nghĩ ra bốn chữ “tiểu mỹ nhân ngư" này không phải cách gọi yêu giữa tình nhân, mà chỉ đơn thuần là ý trên mặt chữ.
Một cái khác là tiểu khuẩn nhân đăng, hiện giờ cậu ấy với rồng nhỏ đang ở một hòn đảo nhỏ vùng nhiệt đới, tấm ảnh đầu tiên là rồng nhỏ mặc một cái áo sơmi hoa tràn ngập phong tình Hawaii, đầu đội vòng hoa, ngây ngốc ôm một quả dừa ngồi ở trên ghế dài, tấm ảnh thứ hai là khuẩn nhân đứng ở trên quả dừa, khiêng một cái ống hút dài gấp ba mình chuẩn bị cắm vào, bối cảnh biển xanh trời trong khiến người khác nhìn vào tâm trạng liền thoải mái.
Thẩm Diệu ngồi ở trên đầu bự mềm nhũn của Thẩm Diệc Thanh, tâm trạng vui vẻ nhấn một like cho mỗi người bọn họ.
Sau khi ở dưới đáy biển qua một cái tết ấm áp với một nhà kraken, Thẩm Diệu trở về lục địa sinh hoạt. Theo lý thì sau khi rời chức hẳn là sẽ triệt để thả lỏng nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nhưng Thẩm Diệu tinh lực tràn đầy một ngày cũng không rảnh rỗi, đầu tiên là cậu và Thẩm Diệc Thanh cùng nhau cải tạo phòng ngủ theo phương án trước đó đã nói, phòng ngủ cải tạo xong lại lôi Thẩm Diệc Thanh chạy tới chạy lui xem mặt bằng, cuối cùng Thẩm Diệc Thanh quyết định mua một phòng làm việc cho Thẩm Diệu dùng làm văn phòng. Vị trí đoạn đường không tồi, dù tương lai Thẩm Diệu không muốn làm, căn phòng đặt ở nơi này cũng có thể vững vàng tăng giá, thế nào cũng không thiệt.
Sau nữa, Thẩm Diệu lại bận rộn trang hoàng văn phòng, ở phương diện trang hoàng cậu có kinh nghiệm, dù sao thì trước kia nhà trọ của cậu chính là do cậu tự trang trí từ đầu tới đuôi, cho nên văn phòng cũng trang hoàng rất nhanh, đuổi kịp cái đuôi của mùa hè chính thức thành lập.
Ngày đầu tiên văn phòng khai trương, trong phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ, Thẩm Diệu thăng chức thành ông chủ Thẩm mãn nguyện ngồi ở sau bàn làm việc, trợ lý Thẩm tất cung tất kính bưng một ly trà lại đây, dịu dàng nói: “Mời ông chủ uống trà."
Ông chủ Thẩm vừa lòng nhận lấy tách trà uống một hớp nhỏ, trượt ghế xoay ra sau, vỗ vỗ đùi mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lạnh lùng nói: “Lại đây ngồi, tôi muốn quy tắc ngầm."
Thẩm Diệc Thanh: “…"
Thẩm Diệc Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, xách ông chủ Thẩm đắc ý vênh váo từ trên ghế lên.
Vì thế vài giây đồng hồ sau, ông chủ Thẩm hoàn toàn không có khí thế ông chủ, ngồi ở trên đùi trợ lý nhỏ nhà mình…
Lúc này, bên ngoài truyền đến vài tiếng gõ cửa thô bạo, Thẩm Diệu còn chưa kịp mời, người gõ đã đẩy cửa vào, bản mặt đen thui râu ria xồm xoàm của Tưởng Trạch ló vào, nhìn thấy Thẩm Diệu đang lấy một tư thế cực kỳ mờ ám khóa ngồi trên đùi Thẩm Diệc Thanh, biểu cảm trên cái mặt đen kia lập tức trở nên tương đối vi diệu.
Hết chương 67
*Sứa pha lê
**Cá bướm hai màu
Tác giả :
Lữ Thiên Dật