Đại Vũ Trụ Thời Đại
Chương 209: Sáng sớm
Mới sáng sớm Silva đã thức dậy, lúc này bên ngoài trời tờ mờ sáng, cô nhìn lại đồng hồ, chỉ mới bốn giờ bốn mươi phút, giải thích một chút, từ lúc sách quy tắc đổ bộ được ban hành thì thời gian ở Trái Đất trước kia đã được chuyển thành thời gian ở tinh cầu mới, đồng thời lấy vị trí kinh vĩ độ nơi tàu Hi Vọng đáp làm điểm trung tâm, thiết lập nên các múi giờ ở tinh cầu mới, hơn bốn giờ sáng, mặt trời vẫn còn chưa mọc, thời gian này ở Tinh cầu mới đang là mùa xuân, phải đến hơn sáu giờ rưỡi mới có thể xem là sáng sớm.
Ngôi sao ngay trung tâm hệ sao này đã được mọi người trên tàu Hi Vọng xem như mặt trời, nó vẫn còn đang ở giai đoạn trẻ của một ngôi sao, ít nhất theo quan sát và ghi chép của các nhà khoa học thì ngôi sao này tiếp tục chiếu sáng thêm mấy tỉ năm nữa cũng không phải là vấn đề, và thông tin này được đăng chính thức trên tuần báo của tàu Hi Vọng, cho nên tất cả mọi người đều yên tâm gọi ngôi sao này một cách thân thiết là mặt trời.
Hiện giờ vẫn còn sớm, thực tế là do lúc trước, khi còn ở trên tàu Hi Vọng, Silva luôn sử dụng thời gian khi ở Trái Đất, nay sau khi đáp xuống Tinh cầu mới, đối diện với sự chênh lệch múi giờ phải từ từ tập làm quen dần, nên đến hiện tại tuy đã đổ bộ được năm ngày rồi, nhưng hôm nay vẫn cứ thức dậy vào lúc mới hơn bốn giờ sáng, có lẽ phải thêm hai ba ngày nữa cô mới có thể thích nghi được với thời gian ở đây.
Nhưng vào buổi sáng thế này, nằm trên chiếc giường ấm áp, ngửi hương thơm của cỏ cây và sương sớm bên ngoài ập vào mũi, còn có mùi mằn mặn của biển cả, tất cả hòa lại thành một mùi hương rất tự nhiên, cảm giác này đã lâu lắm rồi chưa được trải qua, hệt như cảm giác trong một giấc mơ đẹp nhất vậy, khiến người ta không hề muốn tỉnh dậy, ngay cả vào lúc sáng sớm này, cho dù là không ngủ được thì cũng vẫn muốn tiếp tục nằm ì lại trên giường.
Đúng thế, Silva nằm trong số đợt người đổ bộ đầu tiên, cô là người nhà của anh hùng, có đủ tư cách ở mục tuyển chọn số hai trong cách chọn người đổ bộ, cô và con gái đã gia nhập đợt người đổ bộ đầu tiên, sau khi được tiêm thuốc miễn dịch siêu cấp, họ lên tàu vận chuyển đáp xuống Tinh cầu mới, cô thì không sao, chỉ có tâm trạng hơi căng thẳng một chút, nhưng đối với cô con gái hơn chín tuổi của cô, khi rời Trái Đất chỉ mới khoảng ba tuổi, đã sống trên tàu Hi Vọng suốt sáu năm, cái gọi là thực vật cũng mới chỉ được nhìn thấy một chút ở vườn sinh thái trên tầng sáu, còn cái gọi là ánh nắng, bãi cỏ thì chỉ mới được nhìn thấy trên phim ảnh hoặc sách vở.
Nhưng những thứ ấy quá khác xa so với những thứ thật sự nhìn thấy trước mắt, vì dù gì cũng chỉ là đồ giả, lúc này đây, cô bé chín tuổi vừa hoan hô vừa chạy về bãi cỏ, ngửi mùi hương của cỏ và hoa, ngắm nhìn một cách kỳ lạ mớ đất cát màu vàng đen trong tay mình, rồi hét to lên hỏi nhà vệ sinh ở đâu, khung cảnh này khiến cho Silva lúc ấy kích động đến mức phát khóc, mà không chỉ mình cô, trong những người được đổ bộ ở đợt đầu tiên, có nhiều người quỳ xuống bãi cỏ xanh khóc nức nở.
Có nhiều lúc nước mắt thể hiện sự hạnh phúc… Thời gian sau đó, Silva chọn một căn biệt thự không lớn lắm ở bên đường, căn biệt thự này tuy không to bằng loại biệt thự chuyên dùng cho gia đình ba đời ở, nhưng cũng có ba tầng lầu, chỉ là diện tích thu nhỏ lại một tí, tuy nhiên phần thu nhỏ cũng không hề bị chiếm dụng mà được dùng làm bãi cỏ và vườn hoa, đây chính là kiểu nhà mà Silva thích nhất, nếu như còn ở Trái Đất thì loại biệt thự ven biển này có lẽ phải tốn đến cả trăm ngàn đô la mới có thể mua nổi.
Kiến trúc của biệt thự cũng vô cùng đẹp, thậm chí ngay cả vườn hoa cũng đã trồng một vài loại hoa, còn có bãi cỏ xanh mát bằng phẳng, có đường ống nước ngầm bên dưới để có thể phun nước tưới cây bất kỳ lúc nào, trong hoa viên phía sau biệt thự còn có một bể bơi riêng nhỏ, thậm chí ngay cả ga ra cũng đã được xây xong, còn có cả một nhà kho nữa, tất cả những thứ này đều khiến cho những người được chọn vô cùng hài lòng, điều này thật sự đã vượt qua cả sự hài lòng mà họ tưởng tượng, khiến cho rất nhiều người vẫn cho rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng còn về nội thất của các căn biệt thự thì lại giống hệt nhau, thậm chí còn có cảm giác hơi thô, ngoài sàn gỗ ra thì hiện tại vẫn chưa có thảm lót phù hợp, đồ dùng trong nhà cũng chỉ là một số đồ gỗ cơ bản và các đồ dùng chuyển từ tàu Hi Vọng xuống, đương nhiên những thứ cần cho cuộc sống như tủ lạnh, điều hòa, lò vi ba thì chắc chắn phải có, thậm chí mỗi căn biệt thự còn có hai máy vi tính, đều có thể kết nối không dây với mạng máy chủ trên tàu Hi Vọng, có thể đăng nhập vào trang chủ của tàu Hi Vọng, thoải mái nêu ý kiến hoặc đưa ra thỉnh cầu gì đó.
Trong ba bốn ngày sau khi đổ bộ, Silva và hầu hết mọi người đều như muốn lật tung căn nhà mới của họ lên, từ vị trí đặt đồ gia dụng, rồi những thứ nào không cần, những nơi nào cần làm gì, thậm chí đồ đạc quần áo mang từ tàu Hi Vọng xuống cần phải đặt ở đâu, cả căn biệt thự cần phải dọn dẹp chỗ nào, tất cả những việc này khiến họ mất đến ba bốn ngày.
Đến tận hôm nay, Silva mới xem như là có chút thời gian rảnh, lần đầu tiên kể từ khi lên tàu Hi Vọng, suy nghĩ đau khổ triền miên đó mới nguôi ngoai đi được một chút, trong lòng có một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả.
- Anh yêu, chính phủ rất tốt, luôn nhớ đến công lao của anh, họ còn định xây một ngọn núi anh hùng bên ngoài thủ đô, sau này sảnh tưởng niệm anh hùng nhân loại sẽ được chuyển lên trên đó, em và con rất hạnh phúc, giờ đã được đến sống ở Tinh cầu mới rồi, nhưng, hu hu, em nhớ anh quá…
Phụ nữ luôn đa sầu đa cảm, vào buổi sáng hạnh phúc này, Silva đột nhiên lại nhớ lại người chồng đã hi sinh trên hành tinh sa mạc, nước mắt cô cứ thế chảy ra, cô cuộn tròn người trong chăn khóc thút thít, một lúc lâu sau, cảm nhận một bàn tay nhỏ bỗng xoa xoa đầu của mình, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy con gái mình đang mặc áo ngủ đứng bên cạnh giường.
Silva vội lau nước mắt, ôm con gái vào lòng hỏi:
- Con yêu, sao còn sớm thế này mà con đã thức rồi? Đói bụng rồi sao?
Cô bé len lén nhìn mẹ của mình, đột nhiên cười nói:
- Mẹ lại mít ướt nữa rồi, không phải mẹ đã hứa là không khóc nữa sao? Ngoan, đừng khóc nữa.
Silva bật cười, là con gái của một gia đình đơn thân, nhưng cô bé tên Bani Lawston này từ bé đã tỏ rõ rất hiểu chuyện, tuy chỉ mới chín tuổi nhưng đã có thể giúp mẹ làm rất nhiều việc nhà, nhiều lúc khi Silva nhớ đến người chồng đã mất của mình, đều là nhờ cô bé đến an ủi.
Silva vỗ đầu Bani:
- Sáng nay con muốn ăn gì? Bánh ga tô và trứng chiên được không? Cộng thêm một ly sữa nóng nữa.
Nhưng Bani lại nhăn mũi nói:
- Con muốn ăn hoa quả cơ.
- Hoa quả sao?
Silva gật đầu nói:
- Trong tủ lạnh vẫn còn một ít cam, nhưng sáng sớm con không được ăn nhiều, tốt nhất vẫn nên uống một ly sữa, mau đi thôi, con yêu.
Bani vẫn tiếp tục lắc đầu:
- Con muốn loại quả to màu đỏ tím, sau khi ăn xong thì lưỡi và răng đều bị nhuộm đỏ tím luôn ấy.
Silva lập tức hiểu ra, đó là do nhân viên kỹ thuật trẻ tuổi người Trung Quốc ở nhà bên cạnh, tối qua anh ta đã nhiệt tình mời cả nhà cô sang ăn bữa cơm Trung Quốc. Sẽ là hàng xóm của nhau trong mười năm thậm chí là lâu hơn, nên Silva cũng mang theo món tủ của mình là bánh ga tô để tham gia bữa ăn này. Thật sự, mùi vị của món ăn Trung Quốc vượt xa sự tưởng tượng của hai mẹ con, cho dù là do một người đàn ông nấu ra, cũng khiến cho hai mẹ con ăn đến no căng bụng, sau khi ăn xong bánh kem, anh chàng người Trung Quốc ấy còn cắt một đĩa hoa quả rất to màu đỏ tím mời hai mẹ con thưởng thức.
Đây là một loại quả mọc tại Tinh cầu mới, hiện tại các nhà động thực vật học trên tàu Hi Vọng đang tích cực kiểm tra và nghiên cứu các loại động thực vật trên Tinh cầu mới, và loại quả này sau khi trải qua kiểm nghiệm đã được công nhận là loại quả con người có thể ăn được, bên trong chứa rất nhiều chất dinh dưỡng có lợi cho con người, ai được tiêm xong thuốc miễn dịch thì ăn loại hoa quả này sẽ hoàn toàn không có hại gì, sử dụng lâu dài còn có thể phòng ngừa nhiều loại bệnh, ngoài ra còn khiến trẻ em thêm thông minh, là một trong những loại hoa quả phù hợp cho trẻ em.
Hơn nữa loại quả này lại còn có rất nhiều nước và ngon ngọt, khi ăn vào có cảm giác như vừa ăn một quả vải khổng lồ màu đỏ tím vậy, khuyết điểm duy nhất chính là loại quả này khá hiếm, ít ra trước khi loài người bắt đầu tiến hành trồng trọt số lượng lớn thì chỉ có thể tìm được ở khu vực ven rừng, tất nhiên trong rừng sẽ có nhiều hơn, nhưng nơi ấy có nhiều dã thú xuất hiện, bất kỳ ai chưa được cấp lệnh cho phép sẽ không được tùy ý ra vào, cho nên loại quả này chỉ có một số ít người đổ bộ mới có được, hoàn toàn không thể dùng tiền mua, chỉ có cách tự hái xuống mới có ăn, hoặc làm quà tặng cho nhau, đa phần chỉ có những binh sĩ quân phòng vệ mới có được, lâu lâu cũng có vài nhân viên có được.
Silva giải thích với Bani một cách khó khăn:
- Con à, loại quả đó rất hiếm, hiện tại mua cũng không được… hay là con ăn cam nhé? Mẹ sẽ vắt nước cam cho con nhé?
Đôi môi nhỏ của Bani chu ra, rõ ràng có chút không vui, nhưng cô bé vốn rất hiểu chuyện nên không nói thêm gì nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, sau đó Silva ngồi dậy nấu bữa sáng, vắt cho Bani một ly cam tươi, lúc này tâm trạng thất vọng của cô bé mới vui lên được một tí.
Nhưng khi hai mẹ con họ đang ăn trứng chiên, uống sữa và nước cam, rồi ăn thêm bánh kem, thì Bani đột nhiên lại hỏi:
- Mẹ ơi, chú Lưu Thanh Dương khi nào mới mời chúng ta đi ăn món ăn Trung Quốc nữa vậy? Mấy món đó ngon hơn món mẹ nấu nhiều, với lại con cũng thích ăn thức ăn chung với cơm.
Silva mỉm cười, véo nhẹ chiếc mũi của con gái:
- Thế thì từ hôm nay mẹ sẽ bắt đầu học nấu món ăn Trung Quốc nhé? Sau này Bani có thể giúp mẹ nấu nướng.
Bani lập tức vui mừng hoan hô, khi cô bé đang định dùng tiếp bữa sáng thì ngoài cửa bỗng có tiếng chuông, lúc này chỉ mới khoảng hơn bảy giờ, ngoài trời cũng khá sáng rồi, nhưng mặt trời vẫn chưa xuất hiện, mới sáng sớm thế này ai lại đến gõ cửa nhà họ nhỉ?
Silva cảm thấy hơi lo lắng, nhưng sau đó bình tĩnh lại, nếu thật sự là người xấu hay là quái vật gì đó thì ai lại đi nhấn chuông cửa, hơn nữa trong khu phố đều có lính phòng vệ tuần tra hai mươi bốn trên hai mươi bốn, thế nên cô mới yên tâm ra mở cửa.
Người ở ngoài cửa là Lưu Thanh Dương đang đứng với vẻ mặt ngượng ngùng, trên tay cầm một quả đỏ tím rất to, bỗng nhiên, ngay lúc này, Silva cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập một cách kỳ lạ…
Ngôi sao ngay trung tâm hệ sao này đã được mọi người trên tàu Hi Vọng xem như mặt trời, nó vẫn còn đang ở giai đoạn trẻ của một ngôi sao, ít nhất theo quan sát và ghi chép của các nhà khoa học thì ngôi sao này tiếp tục chiếu sáng thêm mấy tỉ năm nữa cũng không phải là vấn đề, và thông tin này được đăng chính thức trên tuần báo của tàu Hi Vọng, cho nên tất cả mọi người đều yên tâm gọi ngôi sao này một cách thân thiết là mặt trời.
Hiện giờ vẫn còn sớm, thực tế là do lúc trước, khi còn ở trên tàu Hi Vọng, Silva luôn sử dụng thời gian khi ở Trái Đất, nay sau khi đáp xuống Tinh cầu mới, đối diện với sự chênh lệch múi giờ phải từ từ tập làm quen dần, nên đến hiện tại tuy đã đổ bộ được năm ngày rồi, nhưng hôm nay vẫn cứ thức dậy vào lúc mới hơn bốn giờ sáng, có lẽ phải thêm hai ba ngày nữa cô mới có thể thích nghi được với thời gian ở đây.
Nhưng vào buổi sáng thế này, nằm trên chiếc giường ấm áp, ngửi hương thơm của cỏ cây và sương sớm bên ngoài ập vào mũi, còn có mùi mằn mặn của biển cả, tất cả hòa lại thành một mùi hương rất tự nhiên, cảm giác này đã lâu lắm rồi chưa được trải qua, hệt như cảm giác trong một giấc mơ đẹp nhất vậy, khiến người ta không hề muốn tỉnh dậy, ngay cả vào lúc sáng sớm này, cho dù là không ngủ được thì cũng vẫn muốn tiếp tục nằm ì lại trên giường.
Đúng thế, Silva nằm trong số đợt người đổ bộ đầu tiên, cô là người nhà của anh hùng, có đủ tư cách ở mục tuyển chọn số hai trong cách chọn người đổ bộ, cô và con gái đã gia nhập đợt người đổ bộ đầu tiên, sau khi được tiêm thuốc miễn dịch siêu cấp, họ lên tàu vận chuyển đáp xuống Tinh cầu mới, cô thì không sao, chỉ có tâm trạng hơi căng thẳng một chút, nhưng đối với cô con gái hơn chín tuổi của cô, khi rời Trái Đất chỉ mới khoảng ba tuổi, đã sống trên tàu Hi Vọng suốt sáu năm, cái gọi là thực vật cũng mới chỉ được nhìn thấy một chút ở vườn sinh thái trên tầng sáu, còn cái gọi là ánh nắng, bãi cỏ thì chỉ mới được nhìn thấy trên phim ảnh hoặc sách vở.
Nhưng những thứ ấy quá khác xa so với những thứ thật sự nhìn thấy trước mắt, vì dù gì cũng chỉ là đồ giả, lúc này đây, cô bé chín tuổi vừa hoan hô vừa chạy về bãi cỏ, ngửi mùi hương của cỏ và hoa, ngắm nhìn một cách kỳ lạ mớ đất cát màu vàng đen trong tay mình, rồi hét to lên hỏi nhà vệ sinh ở đâu, khung cảnh này khiến cho Silva lúc ấy kích động đến mức phát khóc, mà không chỉ mình cô, trong những người được đổ bộ ở đợt đầu tiên, có nhiều người quỳ xuống bãi cỏ xanh khóc nức nở.
Có nhiều lúc nước mắt thể hiện sự hạnh phúc… Thời gian sau đó, Silva chọn một căn biệt thự không lớn lắm ở bên đường, căn biệt thự này tuy không to bằng loại biệt thự chuyên dùng cho gia đình ba đời ở, nhưng cũng có ba tầng lầu, chỉ là diện tích thu nhỏ lại một tí, tuy nhiên phần thu nhỏ cũng không hề bị chiếm dụng mà được dùng làm bãi cỏ và vườn hoa, đây chính là kiểu nhà mà Silva thích nhất, nếu như còn ở Trái Đất thì loại biệt thự ven biển này có lẽ phải tốn đến cả trăm ngàn đô la mới có thể mua nổi.
Kiến trúc của biệt thự cũng vô cùng đẹp, thậm chí ngay cả vườn hoa cũng đã trồng một vài loại hoa, còn có bãi cỏ xanh mát bằng phẳng, có đường ống nước ngầm bên dưới để có thể phun nước tưới cây bất kỳ lúc nào, trong hoa viên phía sau biệt thự còn có một bể bơi riêng nhỏ, thậm chí ngay cả ga ra cũng đã được xây xong, còn có cả một nhà kho nữa, tất cả những thứ này đều khiến cho những người được chọn vô cùng hài lòng, điều này thật sự đã vượt qua cả sự hài lòng mà họ tưởng tượng, khiến cho rất nhiều người vẫn cho rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng còn về nội thất của các căn biệt thự thì lại giống hệt nhau, thậm chí còn có cảm giác hơi thô, ngoài sàn gỗ ra thì hiện tại vẫn chưa có thảm lót phù hợp, đồ dùng trong nhà cũng chỉ là một số đồ gỗ cơ bản và các đồ dùng chuyển từ tàu Hi Vọng xuống, đương nhiên những thứ cần cho cuộc sống như tủ lạnh, điều hòa, lò vi ba thì chắc chắn phải có, thậm chí mỗi căn biệt thự còn có hai máy vi tính, đều có thể kết nối không dây với mạng máy chủ trên tàu Hi Vọng, có thể đăng nhập vào trang chủ của tàu Hi Vọng, thoải mái nêu ý kiến hoặc đưa ra thỉnh cầu gì đó.
Trong ba bốn ngày sau khi đổ bộ, Silva và hầu hết mọi người đều như muốn lật tung căn nhà mới của họ lên, từ vị trí đặt đồ gia dụng, rồi những thứ nào không cần, những nơi nào cần làm gì, thậm chí đồ đạc quần áo mang từ tàu Hi Vọng xuống cần phải đặt ở đâu, cả căn biệt thự cần phải dọn dẹp chỗ nào, tất cả những việc này khiến họ mất đến ba bốn ngày.
Đến tận hôm nay, Silva mới xem như là có chút thời gian rảnh, lần đầu tiên kể từ khi lên tàu Hi Vọng, suy nghĩ đau khổ triền miên đó mới nguôi ngoai đi được một chút, trong lòng có một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả.
- Anh yêu, chính phủ rất tốt, luôn nhớ đến công lao của anh, họ còn định xây một ngọn núi anh hùng bên ngoài thủ đô, sau này sảnh tưởng niệm anh hùng nhân loại sẽ được chuyển lên trên đó, em và con rất hạnh phúc, giờ đã được đến sống ở Tinh cầu mới rồi, nhưng, hu hu, em nhớ anh quá…
Phụ nữ luôn đa sầu đa cảm, vào buổi sáng hạnh phúc này, Silva đột nhiên lại nhớ lại người chồng đã hi sinh trên hành tinh sa mạc, nước mắt cô cứ thế chảy ra, cô cuộn tròn người trong chăn khóc thút thít, một lúc lâu sau, cảm nhận một bàn tay nhỏ bỗng xoa xoa đầu của mình, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy con gái mình đang mặc áo ngủ đứng bên cạnh giường.
Silva vội lau nước mắt, ôm con gái vào lòng hỏi:
- Con yêu, sao còn sớm thế này mà con đã thức rồi? Đói bụng rồi sao?
Cô bé len lén nhìn mẹ của mình, đột nhiên cười nói:
- Mẹ lại mít ướt nữa rồi, không phải mẹ đã hứa là không khóc nữa sao? Ngoan, đừng khóc nữa.
Silva bật cười, là con gái của một gia đình đơn thân, nhưng cô bé tên Bani Lawston này từ bé đã tỏ rõ rất hiểu chuyện, tuy chỉ mới chín tuổi nhưng đã có thể giúp mẹ làm rất nhiều việc nhà, nhiều lúc khi Silva nhớ đến người chồng đã mất của mình, đều là nhờ cô bé đến an ủi.
Silva vỗ đầu Bani:
- Sáng nay con muốn ăn gì? Bánh ga tô và trứng chiên được không? Cộng thêm một ly sữa nóng nữa.
Nhưng Bani lại nhăn mũi nói:
- Con muốn ăn hoa quả cơ.
- Hoa quả sao?
Silva gật đầu nói:
- Trong tủ lạnh vẫn còn một ít cam, nhưng sáng sớm con không được ăn nhiều, tốt nhất vẫn nên uống một ly sữa, mau đi thôi, con yêu.
Bani vẫn tiếp tục lắc đầu:
- Con muốn loại quả to màu đỏ tím, sau khi ăn xong thì lưỡi và răng đều bị nhuộm đỏ tím luôn ấy.
Silva lập tức hiểu ra, đó là do nhân viên kỹ thuật trẻ tuổi người Trung Quốc ở nhà bên cạnh, tối qua anh ta đã nhiệt tình mời cả nhà cô sang ăn bữa cơm Trung Quốc. Sẽ là hàng xóm của nhau trong mười năm thậm chí là lâu hơn, nên Silva cũng mang theo món tủ của mình là bánh ga tô để tham gia bữa ăn này. Thật sự, mùi vị của món ăn Trung Quốc vượt xa sự tưởng tượng của hai mẹ con, cho dù là do một người đàn ông nấu ra, cũng khiến cho hai mẹ con ăn đến no căng bụng, sau khi ăn xong bánh kem, anh chàng người Trung Quốc ấy còn cắt một đĩa hoa quả rất to màu đỏ tím mời hai mẹ con thưởng thức.
Đây là một loại quả mọc tại Tinh cầu mới, hiện tại các nhà động thực vật học trên tàu Hi Vọng đang tích cực kiểm tra và nghiên cứu các loại động thực vật trên Tinh cầu mới, và loại quả này sau khi trải qua kiểm nghiệm đã được công nhận là loại quả con người có thể ăn được, bên trong chứa rất nhiều chất dinh dưỡng có lợi cho con người, ai được tiêm xong thuốc miễn dịch thì ăn loại hoa quả này sẽ hoàn toàn không có hại gì, sử dụng lâu dài còn có thể phòng ngừa nhiều loại bệnh, ngoài ra còn khiến trẻ em thêm thông minh, là một trong những loại hoa quả phù hợp cho trẻ em.
Hơn nữa loại quả này lại còn có rất nhiều nước và ngon ngọt, khi ăn vào có cảm giác như vừa ăn một quả vải khổng lồ màu đỏ tím vậy, khuyết điểm duy nhất chính là loại quả này khá hiếm, ít ra trước khi loài người bắt đầu tiến hành trồng trọt số lượng lớn thì chỉ có thể tìm được ở khu vực ven rừng, tất nhiên trong rừng sẽ có nhiều hơn, nhưng nơi ấy có nhiều dã thú xuất hiện, bất kỳ ai chưa được cấp lệnh cho phép sẽ không được tùy ý ra vào, cho nên loại quả này chỉ có một số ít người đổ bộ mới có được, hoàn toàn không thể dùng tiền mua, chỉ có cách tự hái xuống mới có ăn, hoặc làm quà tặng cho nhau, đa phần chỉ có những binh sĩ quân phòng vệ mới có được, lâu lâu cũng có vài nhân viên có được.
Silva giải thích với Bani một cách khó khăn:
- Con à, loại quả đó rất hiếm, hiện tại mua cũng không được… hay là con ăn cam nhé? Mẹ sẽ vắt nước cam cho con nhé?
Đôi môi nhỏ của Bani chu ra, rõ ràng có chút không vui, nhưng cô bé vốn rất hiểu chuyện nên không nói thêm gì nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, sau đó Silva ngồi dậy nấu bữa sáng, vắt cho Bani một ly cam tươi, lúc này tâm trạng thất vọng của cô bé mới vui lên được một tí.
Nhưng khi hai mẹ con họ đang ăn trứng chiên, uống sữa và nước cam, rồi ăn thêm bánh kem, thì Bani đột nhiên lại hỏi:
- Mẹ ơi, chú Lưu Thanh Dương khi nào mới mời chúng ta đi ăn món ăn Trung Quốc nữa vậy? Mấy món đó ngon hơn món mẹ nấu nhiều, với lại con cũng thích ăn thức ăn chung với cơm.
Silva mỉm cười, véo nhẹ chiếc mũi của con gái:
- Thế thì từ hôm nay mẹ sẽ bắt đầu học nấu món ăn Trung Quốc nhé? Sau này Bani có thể giúp mẹ nấu nướng.
Bani lập tức vui mừng hoan hô, khi cô bé đang định dùng tiếp bữa sáng thì ngoài cửa bỗng có tiếng chuông, lúc này chỉ mới khoảng hơn bảy giờ, ngoài trời cũng khá sáng rồi, nhưng mặt trời vẫn chưa xuất hiện, mới sáng sớm thế này ai lại đến gõ cửa nhà họ nhỉ?
Silva cảm thấy hơi lo lắng, nhưng sau đó bình tĩnh lại, nếu thật sự là người xấu hay là quái vật gì đó thì ai lại đi nhấn chuông cửa, hơn nữa trong khu phố đều có lính phòng vệ tuần tra hai mươi bốn trên hai mươi bốn, thế nên cô mới yên tâm ra mở cửa.
Người ở ngoài cửa là Lưu Thanh Dương đang đứng với vẻ mặt ngượng ngùng, trên tay cầm một quả đỏ tím rất to, bỗng nhiên, ngay lúc này, Silva cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập một cách kỳ lạ…
Tác giả :
Zhttty