Đại Vũ Trụ Thời Đại
Chương 20: Kế hoạch đổ bộ cùng...nguy cơ! (Hạ)
Vào lúc xế chiều….
Trương Hằng dĩ nhiên không cần tham gia lần họp này, thực tế, phần lớn đội viên của tiểu đội Hắc Tinh cũng đều không cần tham gia hội nghị này. Bọn họ chỉ đều tập trung tại một phòng huấn luyện ở tầng năm, tiếp tục rèn luyện kỹ năng bắn súng hoặc là kỹ năng võ thuật của mình. Về phần Trương Hằng, bởi vì vết thương vẫn còn chưa lành hẳn nên không thể nào huấn luyện được, cho nên hắn được tự do trong thời gian này.
Đến lúc này Trương Hằng mới thấy được những lợi ích mà quân hàm thượng sỹ mang lại cho mình, đúng là đặc quyền a. Từ lúc xế chiều thì hắn đã không ngừng cảm thán như vậy rồi.
Cả phi thuyền có tổng cộng sáu tầng, dân thường vốn chỉ có thể sinh hoạt trong ba tầng đầu. Hơn nữa chỉ có thể di chuyển trong phạm vi phụ cận nơi mình ở, mà không thể đi qua vùng khác, nếu không sẽ bị cảnh cáo, rồi bị tống giam.
Về phần các nhà khoa học, nhân viên kỹ thuật thì có thể tự do di chuyển trong bốn tầng đầu, bất quá khi đi tới ba tầng đầu thì sẽ được an bài theo một binh lính để hộ tống, mà số lượng binh lính tổng cộng chỉ có 1500 người cho nên khi bọn họ muốn đi tới ba tầng đầu thì đều phải trình báo lên trên. Về phần tầng thứ năm, nếu muốn tiến nhập thì cũng cần phải trình báo, hoặc phải là một thành viên trong tiểu tổ nào đó mới có thể tiến vào.
Về phần binh lính thì căn bản đều có nhiệm vụ bên mình, nên sao có thời gian đi dạo chơi được. Nhưng nếu như thật sự có thời gian rỗi thì có thể tự do di chuyển trong cả năm tầng, riêng về tầng sáu thì không được phép tiến vào.
Chỉ có mười bốn người trong tiểu đội Hắc Tinh, cùng với bản thân Trương Hằng mới có tư cách di chuyển vào bất cứ nơi đâu mà không cần trình báo lên trên. Hơn nữa Trương Hằng còn được ưu đãi là bên cạnh hắn lúc nào cũng có hai binh lính bộ đội đặc chủng tiểu Hắc Tinh bảo vệ. Chỉ cần hắn rời khỏi tầng năm thì cho dù đi bất cứ đâu, hai người này sẽ luôn theo sát hắn, đúng là con mẹ nó thoải mái, bởi hai người này chính là hai đại mỹ nữ trong bộ đội đặc chủng…
Trong lòng Trương Hằng cảm thấy vô cùng đắc ý, nhưng trên mặt lại không hệ biểu lộ ra vẻ gì cả. Nhưng trong lúc đi dạo quanh ba tầng đầu, khi nhìn thấy sự trật tự của mọi người sau cơn hỗn loạn, còn thấy được nụ cười nở trên môi của rất nhiều người, vô hình chung hắn cũng tò mò nhìn theo. Quan sát tất cả mọi người, từ những người da vàng, da trắng hay người da đen…Bọn họ đều ở chung một chỗ, trên khuôn mặt đều tràn ngập hi vọng chứ không như lúc còn ở trên Địa Cầu, tràn đầy tâm tình chán chường, tuyệt vọng…
Hiện tại ai ai cũng mong về một tương lai tốt đẹp, tỷ như khi Trương Hằng thuận đường đi ngang qua đã nghe được mấy người Trung Quốc đang bàn luận về số thức ăn cung cấp cho họ mỗi ngày. Trừ những người quá khổ hay quá thèm ăn ra thì phải trình báo lên cấp trên, một khi được xác nhận vậy có thể nhận được lượng thức ăn cho hằng ngày tăng lên.
Mấy người Trung Quốc này tựa hồ từng là hàng xóm của nhau, trong đó phần lớn đều có người nhà, trẻ nhỏ. Trương Hằng khi đi ngang qua cũng vừa hay nghe được họ đang bàn luận về lượng thức ăn phát cho bọn họ hằng ngày tựa hồ hơi nhiều, vì vậy có nên tiết kiệm một ít hay không, chờ tới lúc đói thì mới đi lãnh đồ ăn tiếp đây? Và một ngàn lẻ một vấn đề linh tinh khác trong cuộc sống mà bọn họ gặp phải.
-Không biết bao giờ chính phủ mới tạo ra tiền a.
Một nam tử hơi béo mập nói:
-Tính ra thì không tốt lắm, ta tuy chỉ mới học về kinh tế học những cũng có thể biết được. Hiện giờ trong phi thuyền có tới mười hai vạn người, nhân số đã tương đương với một thành phố rồi còn gì, trước mắt thì chế độ phân phối chỉ có thể áp dụng trong thời gian ngắn, nếu để quá lâu, tỷ như một năm, hai năm thì chế độ này sẽ hiện ra nhiều bất cập ngay. Các ngươi thử nghĩ xem, các người lính giúp đỡ chúng ta vận chuyển, phân phối thức ăn cho chúng ta,…Các binh lính đó đều có khối lượng công việc khá lớn, tuy đều được ở trong khu vực đặc biệt tại tầng năm, nhưng những công tác này hoàn toàn không hề thích hợp với bọn họ. Nếu chỉ trong thời gian ngắn thì không sao, chứ nếu kéo dài thì….Bản thân ta lo rằng bọn họ sẽ cho rằng đãi ngộ quá thấp, kế đó là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Một thiếu phụ tầm ba mươi tuổi, đang bế một bé gái ngồi cạnh chồng khẽ gật đầu nói:
-Đúng thế, ở trên phi thuyền thì dù đối mặt với khó khăn nào chúng ta cũng không sợ, chỉ cần đồng sức đồng lòng là được. Nhưng sợ nhất là lòng người hiểm ác a, đặc biệt là quân đội nắm vũ khí trong tay, nếu có biến cố gì xảy ra thì chúng ta đúng thật là sống không bằng chết…May là cấp trên dường như là người Trung Quốc, còn may còn may.
Những người chung quanh nghe thế cũng cảm thán gật đầu.
Về phần Trương Hằng thì hoàn toàn kinh hãi, hắn trước kia chỉ là một tên công tử ăn chơi, rảnh thì đi tìm gái, hút thuốc phiện, hoặc nghịch một ít kỹ thuật của hacker,….Chứ nào biết về mấy đạo lý trong xã hội đâu, hiện tại nghe được lời của mấy người này thì cảm thấy rất có lý, lập tức hơi dè chừng liếc qua hai mỹ nữ đang bảo vệ hắn phía sau. Nhưng cũng may tựa hồ hai mỹ nữ này không hiểu tiếng Trung, nên vẻ mặt không lộ ra nét gì khác thường, vẫn chuyên tâm cảnh giác xung quanh.
Nhưng Trương Hằng thì lại cảm giác càng nguy hiểm hơn, hắn không biết rõ hai mỹ nữ này thật sự nghe không hiểu, hay là hiểu mà cố ý che dấu, cho nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cộng thêm thương thế trên người vẫn chưa lành bắt đầu tái phát. Cho nên mỗi lần khi đi ngang qua cửa kính hướng ra vũ trụ, nhìn thấy khoảng không đen nhánh bên ngoài, bất chợt sâu trong nội tâm hắn cảm nhận được vô số cảm xúc. Sợ hãi, tịch mịch, cô độc, nguy hiểm….Các cảm xúc trái chiều này cứ thi nhau xuất hiện, càng lúc càng rõ ràng.
Lập tức, Trương Hằng cảm thấy mắt mình tối sầm lại, cả người ngã về trước.
Hắn phát cơn sốt cao…
Trong lúc mơ hồ hắn vẫn cảm nhận được vô số cảm xúc bất an đó. Cô độc, tĩnh mịch, bất an,…(Tân nhân loại thứ ba ra đời rồi, Đố các bạn Tân nhân loại thứ hai là ai đây?)
Ở trong phòng hội nghị, Diêu Nguyên đang trao đổi, tham khảo ý kiến của các nhà khoa học.
-Trước mắt, theo chúng ta quan sát được thì bề mặt hành tinh này đều được bao phủ bởi sa mạc, được rồi, các nhà khí tượng học kia dường như có ý kiến, ta biết các vị muốn nói gì. Ta cũng như các vị, cũng thấy được khí tượng trên hành tinh này dường như không hề có hoạt động gì kịch liệt cả, nhưng ta phải nhấn mạnh là ta vốn không phải đến đây để tranh luận mâu thuẫn này với các vị, ta chỉ trình bày một sự thật mà thôi…
Ở trên bục cao, tổ trưởng của tiểu tổ địa lý đang thuyết trình, đó là một người đàn ông khỏe mạnh tầm bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ hơi côn đồ nhưng thật ra hắn rất nổi tiếng trên thế giới, bởi dù gì thì hắn cũng là tổ trưởng của một tiểu tổ trên phi thuyền.
Hắn tiếp tục nói:
-Cả hành tinh đều được bao phủ bởi sa mạc, hơn nữa theo tình huống trước mắt thì chúng ta vẫn chưa phát hiện được nguồn nước nào cả…Nhưng ta muốn đề cập đến một vấn đề khác thường, đó chính là vấn đề về địa hình. Bãi đất, đồi núi, cao nguyên, biển cả,…các địa hình này ở đâu? Không có, đâu cũng không có, cả viên tinh cầu này đều là sa mạc. Vậy nguyên nhân là gì, không thể do thời gian quá dài mà đồi núi đã bị phong hóa hết được, bởi tiểu tổ thiên văn đã cho kết quả thăm dò vào trưa nay. Theo báo cáo chi tiết của họ thì tuổi của hành tinh này tuyệt đối không thể lớn hơn Trái Đất. Nói cách khác, nó không thể nào đã trải qua mấy chục tỷ năm phong hóa được, thời gian đâu mà đủ ! Chính bởi vì thế nên tiểu tổ chúng tôi đã đưa ra một kết luận khó tin…
Không khí trên viên tinh cầu này có thể mang tính ăn mòn mãnh liệt, bất kỳ vật chất nào bị nó bao quanh đều bị ăn mòn, từ đồi núi đất cát cho đến cả nước. Cho đến khi tất cả biến thành sa mạc mới thôi! Chúng ta nếu tiến vào đó, rất có thể sẽ lái phi thuyền tiến vào một nơi có nồng độ axit Sunfuric đậm đặc (1)!
Người đàn ông này vừa nói xong thì một loạt tiếng kinh hô đã vang lên từ phía dưới. Rất nhiều người khẩn cấp thảo luận với người kế bên mình, còn người đàn ông trên bục thì không bình luận thêm gì, khẽ cúi chào mọi người rồi bình tĩnh trở về chỗ ngồi của mình, để lại vô số thanh âm thảo luận vang lên không ngớt.
Diêu Nguyên cau mày, khẽ nhìn lên tổ trưởng của tiểu tổ khí tượng học, nhưng nhà khoa học nữ này đang vội vã nói chuyện với các thành viên khác trong đội mình, xem ra tạm thời vẫn chưa thể lên thuyết trình được. Hắn thở dài bất lực, đành phải tự mình bước lên trên bục, vừa đi vừa suy nghĩ làm cách nào để giảm bớt sự ảnh hưởng từ những tin tức vừa rồi gây ra cho mọi người…Bất kể đều đó có thực hay không thì chưa cần quan tâm vội, trước mắt cần phải tạo nên một sự hi vọng cho phi thuyền, một khi hi vọng này mất đi thì kết quả xảy ra thì không chỉ mình hắn, kể cả toàn bộ phi thuyền này cũng không sao chịu nổi…
Nhất định phải đổ bộ lên hành tinh đó! Cho dù nó nguy hiểm đến thế nào đi chăng nữa! Đây là hành tinh đầu tiên chúng ta gặp phải, vì thế nhất định phải đổ bộ lên nó! Đây là quyết định của hắn!
Diêu Nguyên vừa đi lên trên bục cao, vừa lặng lẽ nhìn ra khoảng không vũ trụ đen nhánh bên ngoài thông qua các cửa kính, không gian đó vẫn tràn ngập sự cô độc, tĩnh mịch như xưa
(Đúng là một nơi nguy hiểm a, một khi rời khỏi phi thuyền thì con người sẽ trở nên yếu ớt như một con kiến vậy…Không, so với con kiến thì còn yếu ớt hơn…Cả vũ trụ thì ra tràn ngập sự cô độc, tịch mịch, nguy hiểm, không lối thoát….)
Diêu Nguyên còn chưa đi tới trên bục thì đột nhiên cánh cửa phòng họp mở toang ra, mấy người lính từ bên ngoài vội vã chạy vào. Bọn họ không màng tới các nhà khoa học đang tròn mắt ngạc nhiên mà chạy thẳng tới bên Diêu Nguyên, sau đó một người lính khẽ nói vào tai của hắn điều gì đó. Một nhà khoa học bên cạnh chỉ nghe được vài từ rời rạc như bảy mươi ba người, bao gồm mười hai Hắc…
Diêu Nguyên khẽ biến sắc mặt, bất quá chỉ trong nháy mắt liền trở về như cũ, khẽ nói với người lính kia mấy câu rồi sau đó vẫy tay với Vương Quang Chính.
Vương Quang Chính thấy thế liền vội vàng chạy tới bên cạnh, thấp giọng hỏi:
-Xảy ra chuyện gì thế? Sắc mặt của ngài sao lại khó coi vậy? Chẳng lẽ phát sinh bạo động sao?
Diêu Nguyên hơi lắc đầu nói:
-Không, ta đang nghi ngờ không biết có virus đang lây lan trên phi thuyền này hay không. Tiểu đội Hắc Tinh trừ ngươi cùng ta ra thì mười hai người còn lại đều phát sốt, Trương Hằng cũng thế. Ta đang nghi ngờ không biết lúc ấy Lăng Ba Đào có bố trí bệnh dịch gì ở tòa nhà cao tầng cùng cục cảnh sát hay không, ngoài ra còn có một số dân chúng cũng phát bệnh tương tự, tổng cộng là bảy mươi ba người đã lâm vào cơn sốt cao, cần cách ly bọn họ ngay lập tức, lão Vương, ngươi lập tức đến nơi….
Khi đang nói tới những lời này thì đôi mắt Diêu Nguyên bỗng tối sầm lại, nhưng dù sao thì hắn cũng có ý chí vượt xa người thường nên vẫn còn hơi gắng gượng được, tuy thế thì sự bất an trong lòng hắn chỉ có tăng chứ không giảm, hắn khẽ mở mắt ra vội vàng nói:
-Không ổn, ta cũng có thể bị lây nhiễm rồi. Mau cách ly ta chung với mọi người, lão Vương, nhớ kiểm soát chặt chẽ quân đội…
Lời chưa nói xong thì Diêu Nguyên đã ngã xuống hôn mê rồi. Trong lúc mơ hồ hắn vẫn còn nghe được vô số thanh âm hoảng hốt xung quanh, tiếp đó cái gì cũng không biết tới nữa.
Chẳng qua trong lúc mê man, hắn vẫn phảng phất cảm giác được thân thể của mình tồn tại, đây là một vùng hư không đen tối lạnh lẽo như băng, nơi đó tràn đầy các loại cảm xúc : bất an, cô độc, tịch mịch,…
Hắn phảng phất cứ như biến thành một nguồn sáng, mà xung quanh còn có bảy mươi ba đốm sáng nữa, thậm chí còn có một số đốm sáng nữa đang tạo thành, mà trong đó, hắn là đốm sáng khổng lồ nhất…
Chú thích:
1/ Axit sunfuric: là một loại axit vô cơ mạnh, công thức hóa học của nó là H2SO4 . Nó có thể tan trong nước với bất kỳ tỉ lệ nào. Dung dịch axit Sunfuric đậm đặc là khi nồng độ phần trăm của nó trong dung dịch đạt tỷ lệ từ 98% trở lên. Đây là một axit khá mạnh với tính ăn mòn khá nguy hiểm nên cần phải cẩn thận trong việc sử dụng. Muốn biết thêm chi tiết xin mời xem thêm tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/Axít_sunfuric
Trương Hằng dĩ nhiên không cần tham gia lần họp này, thực tế, phần lớn đội viên của tiểu đội Hắc Tinh cũng đều không cần tham gia hội nghị này. Bọn họ chỉ đều tập trung tại một phòng huấn luyện ở tầng năm, tiếp tục rèn luyện kỹ năng bắn súng hoặc là kỹ năng võ thuật của mình. Về phần Trương Hằng, bởi vì vết thương vẫn còn chưa lành hẳn nên không thể nào huấn luyện được, cho nên hắn được tự do trong thời gian này.
Đến lúc này Trương Hằng mới thấy được những lợi ích mà quân hàm thượng sỹ mang lại cho mình, đúng là đặc quyền a. Từ lúc xế chiều thì hắn đã không ngừng cảm thán như vậy rồi.
Cả phi thuyền có tổng cộng sáu tầng, dân thường vốn chỉ có thể sinh hoạt trong ba tầng đầu. Hơn nữa chỉ có thể di chuyển trong phạm vi phụ cận nơi mình ở, mà không thể đi qua vùng khác, nếu không sẽ bị cảnh cáo, rồi bị tống giam.
Về phần các nhà khoa học, nhân viên kỹ thuật thì có thể tự do di chuyển trong bốn tầng đầu, bất quá khi đi tới ba tầng đầu thì sẽ được an bài theo một binh lính để hộ tống, mà số lượng binh lính tổng cộng chỉ có 1500 người cho nên khi bọn họ muốn đi tới ba tầng đầu thì đều phải trình báo lên trên. Về phần tầng thứ năm, nếu muốn tiến nhập thì cũng cần phải trình báo, hoặc phải là một thành viên trong tiểu tổ nào đó mới có thể tiến vào.
Về phần binh lính thì căn bản đều có nhiệm vụ bên mình, nên sao có thời gian đi dạo chơi được. Nhưng nếu như thật sự có thời gian rỗi thì có thể tự do di chuyển trong cả năm tầng, riêng về tầng sáu thì không được phép tiến vào.
Chỉ có mười bốn người trong tiểu đội Hắc Tinh, cùng với bản thân Trương Hằng mới có tư cách di chuyển vào bất cứ nơi đâu mà không cần trình báo lên trên. Hơn nữa Trương Hằng còn được ưu đãi là bên cạnh hắn lúc nào cũng có hai binh lính bộ đội đặc chủng tiểu Hắc Tinh bảo vệ. Chỉ cần hắn rời khỏi tầng năm thì cho dù đi bất cứ đâu, hai người này sẽ luôn theo sát hắn, đúng là con mẹ nó thoải mái, bởi hai người này chính là hai đại mỹ nữ trong bộ đội đặc chủng…
Trong lòng Trương Hằng cảm thấy vô cùng đắc ý, nhưng trên mặt lại không hệ biểu lộ ra vẻ gì cả. Nhưng trong lúc đi dạo quanh ba tầng đầu, khi nhìn thấy sự trật tự của mọi người sau cơn hỗn loạn, còn thấy được nụ cười nở trên môi của rất nhiều người, vô hình chung hắn cũng tò mò nhìn theo. Quan sát tất cả mọi người, từ những người da vàng, da trắng hay người da đen…Bọn họ đều ở chung một chỗ, trên khuôn mặt đều tràn ngập hi vọng chứ không như lúc còn ở trên Địa Cầu, tràn đầy tâm tình chán chường, tuyệt vọng…
Hiện tại ai ai cũng mong về một tương lai tốt đẹp, tỷ như khi Trương Hằng thuận đường đi ngang qua đã nghe được mấy người Trung Quốc đang bàn luận về số thức ăn cung cấp cho họ mỗi ngày. Trừ những người quá khổ hay quá thèm ăn ra thì phải trình báo lên cấp trên, một khi được xác nhận vậy có thể nhận được lượng thức ăn cho hằng ngày tăng lên.
Mấy người Trung Quốc này tựa hồ từng là hàng xóm của nhau, trong đó phần lớn đều có người nhà, trẻ nhỏ. Trương Hằng khi đi ngang qua cũng vừa hay nghe được họ đang bàn luận về lượng thức ăn phát cho bọn họ hằng ngày tựa hồ hơi nhiều, vì vậy có nên tiết kiệm một ít hay không, chờ tới lúc đói thì mới đi lãnh đồ ăn tiếp đây? Và một ngàn lẻ một vấn đề linh tinh khác trong cuộc sống mà bọn họ gặp phải.
-Không biết bao giờ chính phủ mới tạo ra tiền a.
Một nam tử hơi béo mập nói:
-Tính ra thì không tốt lắm, ta tuy chỉ mới học về kinh tế học những cũng có thể biết được. Hiện giờ trong phi thuyền có tới mười hai vạn người, nhân số đã tương đương với một thành phố rồi còn gì, trước mắt thì chế độ phân phối chỉ có thể áp dụng trong thời gian ngắn, nếu để quá lâu, tỷ như một năm, hai năm thì chế độ này sẽ hiện ra nhiều bất cập ngay. Các ngươi thử nghĩ xem, các người lính giúp đỡ chúng ta vận chuyển, phân phối thức ăn cho chúng ta,…Các binh lính đó đều có khối lượng công việc khá lớn, tuy đều được ở trong khu vực đặc biệt tại tầng năm, nhưng những công tác này hoàn toàn không hề thích hợp với bọn họ. Nếu chỉ trong thời gian ngắn thì không sao, chứ nếu kéo dài thì….Bản thân ta lo rằng bọn họ sẽ cho rằng đãi ngộ quá thấp, kế đó là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Một thiếu phụ tầm ba mươi tuổi, đang bế một bé gái ngồi cạnh chồng khẽ gật đầu nói:
-Đúng thế, ở trên phi thuyền thì dù đối mặt với khó khăn nào chúng ta cũng không sợ, chỉ cần đồng sức đồng lòng là được. Nhưng sợ nhất là lòng người hiểm ác a, đặc biệt là quân đội nắm vũ khí trong tay, nếu có biến cố gì xảy ra thì chúng ta đúng thật là sống không bằng chết…May là cấp trên dường như là người Trung Quốc, còn may còn may.
Những người chung quanh nghe thế cũng cảm thán gật đầu.
Về phần Trương Hằng thì hoàn toàn kinh hãi, hắn trước kia chỉ là một tên công tử ăn chơi, rảnh thì đi tìm gái, hút thuốc phiện, hoặc nghịch một ít kỹ thuật của hacker,….Chứ nào biết về mấy đạo lý trong xã hội đâu, hiện tại nghe được lời của mấy người này thì cảm thấy rất có lý, lập tức hơi dè chừng liếc qua hai mỹ nữ đang bảo vệ hắn phía sau. Nhưng cũng may tựa hồ hai mỹ nữ này không hiểu tiếng Trung, nên vẻ mặt không lộ ra nét gì khác thường, vẫn chuyên tâm cảnh giác xung quanh.
Nhưng Trương Hằng thì lại cảm giác càng nguy hiểm hơn, hắn không biết rõ hai mỹ nữ này thật sự nghe không hiểu, hay là hiểu mà cố ý che dấu, cho nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cộng thêm thương thế trên người vẫn chưa lành bắt đầu tái phát. Cho nên mỗi lần khi đi ngang qua cửa kính hướng ra vũ trụ, nhìn thấy khoảng không đen nhánh bên ngoài, bất chợt sâu trong nội tâm hắn cảm nhận được vô số cảm xúc. Sợ hãi, tịch mịch, cô độc, nguy hiểm….Các cảm xúc trái chiều này cứ thi nhau xuất hiện, càng lúc càng rõ ràng.
Lập tức, Trương Hằng cảm thấy mắt mình tối sầm lại, cả người ngã về trước.
Hắn phát cơn sốt cao…
Trong lúc mơ hồ hắn vẫn cảm nhận được vô số cảm xúc bất an đó. Cô độc, tĩnh mịch, bất an,…(Tân nhân loại thứ ba ra đời rồi, Đố các bạn Tân nhân loại thứ hai là ai đây?)
Ở trong phòng hội nghị, Diêu Nguyên đang trao đổi, tham khảo ý kiến của các nhà khoa học.
-Trước mắt, theo chúng ta quan sát được thì bề mặt hành tinh này đều được bao phủ bởi sa mạc, được rồi, các nhà khí tượng học kia dường như có ý kiến, ta biết các vị muốn nói gì. Ta cũng như các vị, cũng thấy được khí tượng trên hành tinh này dường như không hề có hoạt động gì kịch liệt cả, nhưng ta phải nhấn mạnh là ta vốn không phải đến đây để tranh luận mâu thuẫn này với các vị, ta chỉ trình bày một sự thật mà thôi…
Ở trên bục cao, tổ trưởng của tiểu tổ địa lý đang thuyết trình, đó là một người đàn ông khỏe mạnh tầm bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ hơi côn đồ nhưng thật ra hắn rất nổi tiếng trên thế giới, bởi dù gì thì hắn cũng là tổ trưởng của một tiểu tổ trên phi thuyền.
Hắn tiếp tục nói:
-Cả hành tinh đều được bao phủ bởi sa mạc, hơn nữa theo tình huống trước mắt thì chúng ta vẫn chưa phát hiện được nguồn nước nào cả…Nhưng ta muốn đề cập đến một vấn đề khác thường, đó chính là vấn đề về địa hình. Bãi đất, đồi núi, cao nguyên, biển cả,…các địa hình này ở đâu? Không có, đâu cũng không có, cả viên tinh cầu này đều là sa mạc. Vậy nguyên nhân là gì, không thể do thời gian quá dài mà đồi núi đã bị phong hóa hết được, bởi tiểu tổ thiên văn đã cho kết quả thăm dò vào trưa nay. Theo báo cáo chi tiết của họ thì tuổi của hành tinh này tuyệt đối không thể lớn hơn Trái Đất. Nói cách khác, nó không thể nào đã trải qua mấy chục tỷ năm phong hóa được, thời gian đâu mà đủ ! Chính bởi vì thế nên tiểu tổ chúng tôi đã đưa ra một kết luận khó tin…
Không khí trên viên tinh cầu này có thể mang tính ăn mòn mãnh liệt, bất kỳ vật chất nào bị nó bao quanh đều bị ăn mòn, từ đồi núi đất cát cho đến cả nước. Cho đến khi tất cả biến thành sa mạc mới thôi! Chúng ta nếu tiến vào đó, rất có thể sẽ lái phi thuyền tiến vào một nơi có nồng độ axit Sunfuric đậm đặc (1)!
Người đàn ông này vừa nói xong thì một loạt tiếng kinh hô đã vang lên từ phía dưới. Rất nhiều người khẩn cấp thảo luận với người kế bên mình, còn người đàn ông trên bục thì không bình luận thêm gì, khẽ cúi chào mọi người rồi bình tĩnh trở về chỗ ngồi của mình, để lại vô số thanh âm thảo luận vang lên không ngớt.
Diêu Nguyên cau mày, khẽ nhìn lên tổ trưởng của tiểu tổ khí tượng học, nhưng nhà khoa học nữ này đang vội vã nói chuyện với các thành viên khác trong đội mình, xem ra tạm thời vẫn chưa thể lên thuyết trình được. Hắn thở dài bất lực, đành phải tự mình bước lên trên bục, vừa đi vừa suy nghĩ làm cách nào để giảm bớt sự ảnh hưởng từ những tin tức vừa rồi gây ra cho mọi người…Bất kể đều đó có thực hay không thì chưa cần quan tâm vội, trước mắt cần phải tạo nên một sự hi vọng cho phi thuyền, một khi hi vọng này mất đi thì kết quả xảy ra thì không chỉ mình hắn, kể cả toàn bộ phi thuyền này cũng không sao chịu nổi…
Nhất định phải đổ bộ lên hành tinh đó! Cho dù nó nguy hiểm đến thế nào đi chăng nữa! Đây là hành tinh đầu tiên chúng ta gặp phải, vì thế nhất định phải đổ bộ lên nó! Đây là quyết định của hắn!
Diêu Nguyên vừa đi lên trên bục cao, vừa lặng lẽ nhìn ra khoảng không vũ trụ đen nhánh bên ngoài thông qua các cửa kính, không gian đó vẫn tràn ngập sự cô độc, tĩnh mịch như xưa
(Đúng là một nơi nguy hiểm a, một khi rời khỏi phi thuyền thì con người sẽ trở nên yếu ớt như một con kiến vậy…Không, so với con kiến thì còn yếu ớt hơn…Cả vũ trụ thì ra tràn ngập sự cô độc, tịch mịch, nguy hiểm, không lối thoát….)
Diêu Nguyên còn chưa đi tới trên bục thì đột nhiên cánh cửa phòng họp mở toang ra, mấy người lính từ bên ngoài vội vã chạy vào. Bọn họ không màng tới các nhà khoa học đang tròn mắt ngạc nhiên mà chạy thẳng tới bên Diêu Nguyên, sau đó một người lính khẽ nói vào tai của hắn điều gì đó. Một nhà khoa học bên cạnh chỉ nghe được vài từ rời rạc như bảy mươi ba người, bao gồm mười hai Hắc…
Diêu Nguyên khẽ biến sắc mặt, bất quá chỉ trong nháy mắt liền trở về như cũ, khẽ nói với người lính kia mấy câu rồi sau đó vẫy tay với Vương Quang Chính.
Vương Quang Chính thấy thế liền vội vàng chạy tới bên cạnh, thấp giọng hỏi:
-Xảy ra chuyện gì thế? Sắc mặt của ngài sao lại khó coi vậy? Chẳng lẽ phát sinh bạo động sao?
Diêu Nguyên hơi lắc đầu nói:
-Không, ta đang nghi ngờ không biết có virus đang lây lan trên phi thuyền này hay không. Tiểu đội Hắc Tinh trừ ngươi cùng ta ra thì mười hai người còn lại đều phát sốt, Trương Hằng cũng thế. Ta đang nghi ngờ không biết lúc ấy Lăng Ba Đào có bố trí bệnh dịch gì ở tòa nhà cao tầng cùng cục cảnh sát hay không, ngoài ra còn có một số dân chúng cũng phát bệnh tương tự, tổng cộng là bảy mươi ba người đã lâm vào cơn sốt cao, cần cách ly bọn họ ngay lập tức, lão Vương, ngươi lập tức đến nơi….
Khi đang nói tới những lời này thì đôi mắt Diêu Nguyên bỗng tối sầm lại, nhưng dù sao thì hắn cũng có ý chí vượt xa người thường nên vẫn còn hơi gắng gượng được, tuy thế thì sự bất an trong lòng hắn chỉ có tăng chứ không giảm, hắn khẽ mở mắt ra vội vàng nói:
-Không ổn, ta cũng có thể bị lây nhiễm rồi. Mau cách ly ta chung với mọi người, lão Vương, nhớ kiểm soát chặt chẽ quân đội…
Lời chưa nói xong thì Diêu Nguyên đã ngã xuống hôn mê rồi. Trong lúc mơ hồ hắn vẫn còn nghe được vô số thanh âm hoảng hốt xung quanh, tiếp đó cái gì cũng không biết tới nữa.
Chẳng qua trong lúc mê man, hắn vẫn phảng phất cảm giác được thân thể của mình tồn tại, đây là một vùng hư không đen tối lạnh lẽo như băng, nơi đó tràn đầy các loại cảm xúc : bất an, cô độc, tịch mịch,…
Hắn phảng phất cứ như biến thành một nguồn sáng, mà xung quanh còn có bảy mươi ba đốm sáng nữa, thậm chí còn có một số đốm sáng nữa đang tạo thành, mà trong đó, hắn là đốm sáng khổng lồ nhất…
Chú thích:
1/ Axit sunfuric: là một loại axit vô cơ mạnh, công thức hóa học của nó là H2SO4 . Nó có thể tan trong nước với bất kỳ tỉ lệ nào. Dung dịch axit Sunfuric đậm đặc là khi nồng độ phần trăm của nó trong dung dịch đạt tỷ lệ từ 98% trở lên. Đây là một axit khá mạnh với tính ăn mòn khá nguy hiểm nên cần phải cẩn thận trong việc sử dụng. Muốn biết thêm chi tiết xin mời xem thêm tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/Axít_sunfuric
Tác giả :
Zhttty