Đại Tụng Sư
Chương 161 Chương 161 Ai Bị Thua Thiệt

Đại Tụng Sư

Chương 161 Chương 161 Ai Bị Thua Thiệt


Q1 – CHƯƠNG 161: AI BỊ THUA THIỆT


Dịch giả: Luna Wong


“Các tỷ muội." Béo thẩm hô: “Đỗ tiên sinh khẳng định bị người hãm hại, hắn không có khả năng bắt cóc tiên sinh Tây Nam."


“Đúng!" Vô số người ứng nàng, trong đó còn có rất nhiều nam nhân.


Một tiểu cô nương hô: “Chúng ta phải bảo vệ Đỗ tiên sinh."


“Đúng!" Vô số người đáp lời.


Đại thẩm nhìn tiểu cô nương, nói: “Thu Nha, chúng ta mang người vọt vào bảo hộ Đỗ tiên sinh đi."


“Còn có ta, còn có ta." Mẫu Đơn cười dẫn theo một đám tỷ muội qua đây.


Thu Nha hướng về phía Mẫu Đơn cười, nói với đại thẩm: “Miêu đại thẩm, ta cũng muốn như vậy, không thể để cho Đỗ tiên sinh bị thua thiệt."


“Được!" Miêu đại thẩm vung cánh tay hô lên, hô: “Xông a, bảo hộ Đỗ tiên sinh."


Quế vương đứng ở phía sau, bỉu môi nói: “Chỉ chút mị lực đó, đại thẩm hò hét." Đại thẩm đều là thích người trẻ tuổi không quan tâm xấu bao nhiêu, phản chính tuổi còn trẻ là được.


Bảo hộ cũng vô ích, người nhiều như vậy, Đỗ Cửu Ngôn tiến vào chính là ba ba bị bắt trong hủ.


Giải thích đều giải thích không được.


Đánh nàng, đánh đến mặt mũi bầm dập hắn liền cao hứng.


Quế vương như hạc giữa bầy gà, đứng ở trong đám người, ngay cả dán da mặt Lưu huyện lệnh năm mươi tuổi, nhưng khí chất kim quý, thân thể chọc người chú mục.


“Vương gia!" Bỗng nhiên, ở bên người hắn nói: “Ngươi cũng tới xem náo nhiệt a."


Sắc mặt của Quế vương trầm xuống, mắt cũng không chuyển, hướng về phía Tây Nam bên kia hô: “Đỗ Cửu Ngôn ở chỗ này!"


Xôn xao!


Ánh mắt mọi người quay sang đây, học sinh Tây Nam hô: “Bắt Đỗ Cửu Ngôn."



“Không thể bắt Đỗ tiên sinh." Đại thẩm và Thu Nha dẫn một đám người vọt tới, hai phe người đối diện, cũng không biết ai ra tay trước, bỗng nhiên đánh nhau.


“Các ngươi đám phụ nhân này, mau tránh ra."


“Ai cào mặt ta."


Số người lủi động, ai cũng không đoái hoài tới ai, Quế vương quay đầu nói chuyện với Đỗ Cửu Ngôn, lại phát hiện nàng mất tích, hắn sửng sốt liền thấy trong đám người nàng như con hồ ly, lủi trái lủi phải, mạnh mẽ đạp sau lưng của một thiếu niên một cước.


Thiếu niên kia lảo đảo một bước nằm trên đất, nhất thời bao phủ dưới bàn chân của rất nhiều người.


Hắn gào khóc kêu, không biết bị đạp bao nhiêu chân, mới được đồng bạn túm kéo ra ngoài, nằm trên mặt đất đau khóc.


“Tiểu nhân." Quế vương lầu bầu nói, vừa quay đầu lại Đỗ Cửu Ngôn đã trở về, hắn nói: “Hạ độc thủ, mất mặt."


Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn cười, ánh mắt giảo hoạt.


Trong lòng Quế vương rùng mình đề phòng nhìn nàng.


“An tĩnh, an tĩnh!" Nàng lại không biết từ đâu kéo ra một cái ghế, vung cánh tay hô lên, “Tất cả mọi người ngừng tay, ta có chuyện muốn nói."


Mọi người không tự chủ được dừng lại, nhìn nàng.


Bookwaves.com.vn

“Thứ nhất, ta không có bắt cóc bốn vị tiên sinh Tây Nam. Là có người muốn hãm hại ta, về phần người muốn hãm hại, ở nơi này." Lúc nói chuyện, nàng hướng về phía Quế vương thi lễ, “Đại nhân, tuổi người không nhỏ, chớ ngây thơ như thế, được không?"


Xôn xao, mọi người ánh mắt phẫn nộ nhìn Quế vương.


Đầu lông mày của Quế vương tụ lại, đang muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn lại nói: “Ta biết Đỗ Cửu Ngôn ta không thu hoan nghênh, đắc tội rất nhiều người. Nhưng vô luận Lưu đại nhân hay Tây Nam, Đỗ Cửu Ngôn ta đều không thẹn với lương tâm."


Lúc nói chuyện nàng vỗ vỗ..


Tất cả mọi người theo gật đầu, “Đúng, Đỗ tiên sinh ngồi ngay đứng thẳng!"


“Nếu các ngươi có giận, thì hướng về phía ta, chớ làm tổn thương bằng hữu và người nhà ta, bọn họ đều là vô tội."



“Ngày hôm nay cho dù chết, ta cũng không muốn làm oan hồn, mười tám năm sau, ta vẫn là một hảo hán!" Thanh âm của nàng cực cao, leng keng hữu lực, mọi người nghe vừa cảm động lại kích động.


Bọn họ là bạn của Đỗ Cửu Ngôn, nàng phải bảo vệ mọi người.


“Đỗ tiên sinh, chúng ta là bằng hữu, chúng ta sẽ bảo hộ người. Ở Thiệu Dương, ai cũng không tổn thương được người."


“Đa tạ, đa tạ!" Đỗ Cửu Ngôn chắp tay.


Không biết là ai vừa một tiếng hô to, “Đánh!"


Hiện trường lần thứ hai lăn lộn loạn cả lên, giầy bay ra ngoài, gậy gộc chẳng biết đánh tới ai, tóc của người Tây Nam chẳng biết bị ai kéo, đau kêu một tiếng.


Quế vương ghét bỏ không ngớt, nói: “Tây Nam chỉ có chút bản lãnh này, xem trọng bọn hắn rồi."


“Đại nhân, ngươi còn chưa đi?" Nàng hỏi.


Đầu lông mày của Quế vương vặn một cái đang muốn nói, bỗng nhiên một cây gậy nhân loạn từ trong góc chẳng biết trong tay ai chọc sang.


Hắn phản ứng cũng nhanh, thân thể vừa chuyển né gậy kia, nhưng không ngờ xoay người lại, đưa lưng về phía Đỗ Cửu Ngôn…


Đỗ Cửu Ngôn đạp một cước phía sau lưng của hắn, Quế vương giận dữ quay đầu lại tìm đến nàng, Đỗ Cửu Ngôn cũng đã vào đoàn người, hô: “Bốn vị tiên sinh Tây Nam ra."


Xôn xao!


Tầm mắt của mọi người lại xoay qua chỗ khác nhìn bốn vị tiên sinh Tây Nam.


Quế vương cầm gây muốn đánh, nhưng cách mười mấy người, căn bản đánh không được.


Hắn tức giận ném gậy gộc, phủi dấu chân sau lưng.


Bốn vị tiên sinh Tây Nam ngoại trừ tinh thần không tốt lắm, cái khác đều rất tốt. Tiết Nhiên xua tay ra hiệu mọi người im lặng, nói: “Việc này không nên gây nữa, chúng ta về nhà mới nói. Tất cả mọi người tản, trở về."


Tiên sinh, Đỗ Cửu Ngôn ở nơi này, chúng ta muốn tìm hắn tính sổ."


Tiết Nhiên khiển trách: “Đã nói, không nên nháo. Trở về rồi hãy nói." Dứt lời, nhìn chòng chọc người nói chuyện, “Tiêu Thanh Phong, trở về diện bích!"



Tiêu Thanh Phong do sư huynh đệ đỡ, cánh tay bị người đạp lên đến toàn tim đều đâu, đã không ngẩng nổi, phía sau lưng cũng là nóng hừng hực.


Hắn không dám nói nữa, cách đoàn người tức giận bất bình trừng Đỗ Cửu Ngôn.


“Các ngươi không thể đi." Béo thẩm hô: “Các ngươi chẳng phân biệt được đen trắng đuổi Đỗ tiên sinh cả cuổi trưa, còn dọa nhi tử bốn tuổi của hắn, các ngươi phải xin lỗi Đỗ tiên sinh."


Đầu lông mày của Lưu Công Tể vặn một cái, nhìn học sinh Tây Nam, “Các ngươi đuổi theo Đỗ Cửu Ngôn?"


“Vâng!: Có học sinh hô: “Hắn viết thư cho chúng ta, khiêu khích chúng ta."


Lúc nói chuyện, có người đưa thư ra.


Là một phần xé từ sách, cắt từng chữ dán vào giấy làm thư, nội dung là nói cho mọi người, bốn vị tiên sinh Tây Nam trong tay Đỗ Cửu Ngôn ta, chữ viết là hoàn toàn không nhìn ra xuất từ tay người nào.


“Lấy được loại thư này, các ngươi liền đi ép hỏi Đỗ tiên sinh, các ngươi còn có đầu óc không ?"


“Đúng đó." Lúc nói chuyện, Tống Cát Nghệ muốn lên, Đậu Vinh Hưng ôm củ cải nhỏ kéo hắn lại, tiến lên lý luận, “Các ngươi phải xin lỗi chúng ta."


Đậu Vinh Hưng nói xong, bị củ cải nhỏ cắt đứt, hắn nói: “Ta nhát gan, tinh thần yếu thân thể không tốt, gần đây còn đang uống thuốc. Các ngươi phải bồi thường cho ta."


Nói xong, còn ho khan hai tiếng, nhu nhược nhìn mọi người.


“Bồi thường! Đỗ tiểu công tử nhỏ như vậy, các ngươi mười mấy người xông tới, hắn sao có thể không bị kinh hách." Đậu Vinh Hưng nói.


Phía sau hắn béo thẩm mang người, phụ họa, “Phải rồi, bồi thường."


Bookwaves.com.vn

Lưu Công Tể không muốn dây dưa trong chuyện này, việc này không phải Đỗ Cửu Ngôn làm hắn có thể xác định, thế nhưng cũng có thể biết, việc này nhất định liên quan đến Đỗ Cửu Ngôn.


Ngay cả trong lòng tức giận, nhưng lại không thể thế nào, dù sao chuyện này nghiêm khắc nhìn, Đỗ Cửu Ngôn cũng là người bị hại.


“Tiểu công tử, ngươi muốn bồi thường bao nhiêu?" Lưu Công Tể nói với củ cải nhỏ.


Củ cải nhỏ xòe tay nhỏ ra tính một chút, tất cả mọi người chờ hắn nói.


“Ta không cần qua nhiều tiền, cứ…" Hắn suy nghĩ một chút nhất phó hình dạng do dự bất định, có người rất sợ hắn nói thiếu, dù sao cũng là tiểu hài tử, nếu như đưa ra một văn tiền hai văn tiền, vậy có ý nghĩa gì. Tây Nam có tiền, một điểm đều không thiếu tiền.


“Năm, năm nghìn lượng đi." Củ cải nhỏ nói xong, vẻ mặt vô tội hướng về phía mọi người nhỏ giọng hỏi: “Năm nghìn, ít không, nhiều không?"


Không nhiều lắm, cũng liền mấy nghìn lượng thôi mà, đối với một người mà nói có lẽ là gánh nặng, đối với Tây Nam mà nói, đó là tùy tùy tiện tiện có thể lấy ra được.



Không ít, cao hơn nữa liền có chút khoa trương, cái giá tiền này vô cùng hợp.


“Không nhiều lắm!" Có người hô.


Củ cải nhỏ nhìn Lưu Công Tể.


“Được. Việc này tuy có người hãm hại, Tây Nam chúng ta cũng sẽ tìm ra chân chính người quấy phá. Nhưng không thể phủ nhận đối với các ngươi cũng tạo thành uy hiếp và thương tổn, tiền này chúng ta ra." Lưu Công Tể nói: “Sau này, các ngươi đi Tây Nam lấy tiền, tuyệt không thiếu các ngươi."


Củ cải nhỏ gật đầu, hướng về phía Lưu Công Tể nói: “Cảm tạ gia gia,… Ta đây tha thứ ngươi."


Lưu Công Tể cư nhiên nhịn không được thở dài, trong lòng cũng hết giận rất nhiều, gật đầu: “Không có việc gì, nên mà." Lúc nói chuyện, hô người một nhà, “Đều đi thôi, chúng ta trở về nói."


Tiên sinh lên tiếng, các học sinh có thành kiến hơn nữa cũng không có khả năng ở ngoài nghi vấn tiên sinh, nên tất cả mọi người ủ rũ cúi đầu theo bốn vị tiên sinh đi trở về.


Nháo đằng một buổi sáng, cũng không có nhân cơ hội đánh được Đỗ Cửu Ngôn, trái lại còn thường cho nhi tử người ta năm nghìn lượng bạc.


Đây gọi là chuyện gì?


Vẻ mặt Quế vương ghét bỏ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Thượng bất chính hạ tắc loạn, tuổi còn nhỏ chỉ biết lừa tiền."


“Vương gia đang ghen tỵ ta?" Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua Quế vương, từ trong tay Đậu Vinh Hưng tiếp nhận củ cải nhỏ, củ cải nhỏ vừa thấy nàng nháy mắt vài cái, oa một tiếng khóc lên, “Cha, ta rất sợ hãi a, ta đặc biệt sợ, ta thực sự rất sợ hãi a."


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Từ ngữ quá thiếu thốn."


“Ta đều sợ run lên." Củ cải nhỏ nước mắt ba tháp ba tháp rơi, Đỗ Cửu Ngôn ôm hắn, vỗ nhẹ, “Hài nhi của ta không sợ, chúng ta về nhà."


Củ cải nhỏ khóc thút thít ghé vào trên vai Đỗ Cửu Ngôn.


“Ngày hôm nay đa tạ mọi người bảo vệ, ta mang nhi tử đi về nhà trước, hắn bị dọa rồi." Đỗ Cửu Ngôn thở dài.


Mọi người gật đầu, “Mau trở về, tiểu công tử dù sao cũng còn nhỏ, tiên sinh người gọi hồn cho hắn, nếu là không biết, người tìm ta, ta biết gọi."


“Được, được!" Đỗ Cửu Ngôn nhất nhất nói lời cảm tạ, dưới sự bảo vệ của mọi người, về nhà.


Củ cải nhỏ lau nước mắt, nhìn lại đoàn người phía sau, chỉ thấy Quế vương đứng chắp tay sau người, cũng đang cực kỳ nhìn hắn.


Củ cải nhỏ hướng về phía hắn giơ giá giá quả đấm.


Quế vương cũng vặn đầu lông mày, hổ nghiêm mặt nhìn hắn.


Hai người đối diện, trừng đối phương.


Tác giả : Mạc Phong Lưu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại