Đại Tranh Chi Thế
Quyển 2 - Chương 147-2: Đại kế đắc thụ (Trung)

Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 147-2: Đại kế đắc thụ (Trung)

Gia chủ ba nhà hàn huyên một hồi, mỗi người tự bước tới đứng lên phía trước đại điện, được Thúc Tôn Ngọc nhắc nhở, các đại phu phe cánh của hắn liền xướng lên giọng điệu cũ, nhắc lại lí do tại sao lập Cơ Tống làm tân quân, lí do là Cơ Tống nhỏ tuổi thông minh, hiểu nỗi khổ của dân, học rộng biết nhiều, là người thích hợp làm quân vương hơn cả.

Các đại phu phe Quý Tôn Ý Như không nhận được chỉ thị, đều hướng mắt về phía hắn coi sao, thấy Quý Tôn Ý Như khoanh tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, cứ như là đã ngủ say, nhất thời không hiểu ý hắn là gì, chỉ còn cách theo dặn dò trước đây của hắn bước tới cự lại.

Các đại phu hai bên vì có mặt chủ nhân, càng cãi nhau hăng say hơn, lời qua tiếng lại rát cả mặt, tức tối quá thì chửi rủa “Mẹ nó!", trong phút chốc đại điện huyên náo cả lên như ngoài chợ vậy.

Thúc Tôn Ngọc và Mạnh Tôn Tử Uyên cũng như Quý Tôn Ý Như không nói lời nào, hai tay nắm lấy tay áo, đứng yên như tượng gỗ trên đại điện, chỉ là ánh mắt của Thúc Tôn Ngọc không rời khỏi Quý Tôn Ý Như giám sát mọi cử động của hắn, khiến mọi người khó hiểu.

- Ài!

Chỉ là một tiếng thở nhẹ, các đại phu đang khua môi múa mép chợt tắt tiếng, đều hướng cả về phía nơi phát ra tiếng thở, đại điện vừa mới đây hãy còn ồn ào nay bỗng im phăng phắt.

Đôi mắt Thúc Tôn Ngọc lộ vẻ đố kị xen lẫn ngưỡng mộ: Cho đến hôm nay, Quý Tôn Ý Như vẫn oai phong như xưa!

Quý Tôn Ý Như chậm rãi mở mắt ra, quét mắt qua một lượt, thong thả:

- Cơ Loan cũng được, Cơ Tống cũng được, đều là giọt máu của tiên chúa. Chúng ta bàn việc lập tân quân ở đây, không vì lòng riêng, chỉ nghĩ cho giang sơn xã tắc lê dân bá tánh nước Lỗ. Thật ra nếu theo tục lệ chúng ta lập Cơ Loan là không phải bàn cãi gì nữa.

Quần thần im lặng lắng nghe, Thúc Tôn Ngọc biến sắc nhưng chưa bộc lộ ra, giấu tay dưới tay áo, khều nhẹ Mạnh Tôn Tử Uyên, kêu hắn chớ manh động. Mạnh Tôn Tử Uyên sụ mặt không lên tiếng.

Tất cả động tác của Mạnh Tôn Tử Uyên đã bị Quý Tôn Ý Như nhìn thấy, Quý Tôn Ý Như nhìn về phía hắn, hỏi:

- Mạnh Tôn đại phu, ngài có ý kiến gì về chuyện lập tân quân?

Nghe hỏi như vậy, Mạnh Tôn Tử Uyên không thể tránh né được nữa, buộc phải bước lên, dõng dạc:

- Các vị đều đã biết, nước Lỗ ta và nước Tề khi hòa khi chiến, nước Tề mạnh hơn chúng ta, có tên láng giềng ngang tàng này, nếu chúng ta không tự cường, chắc chắn bị lép vế. Lại nói đến nước Ngô, tuy là một nước man di nhỏ bé phía nam, giờ đây cũng dám ngang nhiên khiêu khích ta, thật là không sao nhịn được! Tại sao lại như vậy, là vì nước Lỗ ta như một nhúm cát, không đoàn kết mạnh ai nấy làm.

Chúng ta cần một quân vương có tài thì nước Lỗ mới hùng mạnh được. Vì thế chuyện chọn tân quân, có là con trưởng hay không có phù hợp tục lệ hay không, không là chuyện quan trọng nhất. Vì muôn dân nước Lỗ, chúng ta phải chọn vị vương tử có tài lên ngôi. Công tử Cơ Loan là con trưởng, nhưng tư chất thông minh không bằng công tử Cơ Tống. Lão phu cho rằng, nên lập Cơ Tống làm tân quân, lão phu nói ra những lời này, mong các vị thấu hiểu.

Quý Tôn Ý Như cười nhạt, ánh mắt lướt nhẹ khắp các đại thần có mặt, phán như đinh đóng cột:

- Mạnh Tôn đại phu nói chí phải, lão phu cũng tán đồng, lão phu cho rằng nên lập Cơ Tống.

Câu này vừa nói ra, hết thảy đều ngây mặt ra, những kẻ ủng hộ lập Cơ Tống không dám tin, phe phản đối lại càng không tin vào đôi tai mình hơn, trong một lúc trên đại điện, dù có đánh rớt cây kim cũng nghe thấy được.

Quý Tôn Ý Như quay đầu qua phía Thúc Tôn Ngọc:

- Ý Thúc Tôn đại phu thế nào?

Phủ công tử Cơ Tống.

Nơi ở của Cơ Tống là một ngôi nhà lớn ba khu vườn, diện tích cũng tựa như biệt viện mà Quý Tôn Ý Như dùng tiếp đãi Khánh Kỵ. Theo quy chế công tử, hắn bố trí mười hai võ sĩ tháp tùng, khắp nhà ngoài mười hai võ sĩ này ra chỉ có hai cửa ra vào, bốn mảnh vườn, bốn tì nữ, thêm hai đầu bếp nữa. Là một vương tử, phủ đệ và người hầu như thế đúng là quá ít ỏi, nhưng thử nghĩ xem ngay cả vua nước Lỗ còn phải trốn sang nước Tề lánh nạn, hắn không phải bị người ta hãm hại còn được như thế đã là tốt lắm rồi.

Phủ công tử Cơ Tống, và các phủ công tử khác bình thường không ai ghé thăm cả, trước cửa vắng tanh hiu quạnh. Các đại thần đều sợ thế lực của Tam hoàn, không ai dám tự ý giao du với họ, Tam hoàn cũng chỉ phái người đến hỏi thăm tặng vài món quà lặt vặt vào những ngày lễ lớn.

Cơ Tống vội vàng về Khúc Phụ, trước tiên nghe ngóng tình hình biết được Thúc Tôn Ngọc muốn đưa mình lên ngôi, vừa mừng vừa lo. Phải biết hắn quay về Khúc Trì chỉ mang theo một tia hy vọng mỏng manh, phụ thân hắn có không ít con trai, dù tính thế nào cũng không đến lượt hắn, thật không ngờ nay vận may lại từ trên trời rơi xuống người hắn.

Nhưng như thế lại làm hắn sinh mối lo ngại, nếu không có hy vọng thì thôi, nay ban hy vọng cho hắn rồi, nhưng Quý Tôn Ý Như lại muốn lập anh hắn là Cơ Loan, Quý Tôn Ý Như không những là người có quyền nhất nước Lỗ, hơn nữa phụ thân hắn không có con trưởng, trong những người con thứ thì Cơ Loan lớn nhất, được lên ngôi là lẽ đương nhiên, nhất thời Cơ Tống suốt ngày đứng ngồi không yên trong phủ, mỗi ngày đều phái Nhiễm Mãnh vào cung dò thám tin tức. Trong triều tranh cãi bao nhiêu ngày nay, hắn cũng lo lắng bấy nhiêu ngày, cô nương Tiểu Ngải ngày đêm mong nhớ cũng đã tạm gác sang bên.

Hắn không được Quý Tôn Ý Như ủng hộ, chỉ còn cách bám lấy Thúc Tôn Ngọc, hắn vốn định đến thăm Thúc Tôn Ngọc, thăm dò tin tức, bày tỏ trung thành, lôi kéo tình cảm. Thế nhưng khi chưa được Thúc Tôn Ngọc nêu danh ủng hộ hắn lên ngôi còn tiện đến thăm, giờ mà đến đó chỉ gây sự chú ý, nên chỉ còn cách ngồi trong phủ, chấp nhận bó tay hết cách.

Buổi thượng triều sáng nay, hắn vừa mới phái Nhiễm Mạnh đi nghe ngóng, tên gác cửa đã chạy vội vào thông báo:

- Công tử, Hưu quản sự của phủ Thúc Tôn đại phu đến xin cầu kiến ạ.

Cơ Tống vừa cầm chén cơm lên định dùng bữa, nghe vậy vội bỏ đũa đứng dậy, hối thúc:

- Mau mời, mau mời vào đây!

Hưu Trù được mời vào đại sảnh, Cơ Tống vui vẻ ra mặt, không có dáng vẻ gì của một vương tử, cũng không câu nệ Hưu Trù chỉ là một tên gia nô quản sự phủ Thúc Tôn mà thôi, mời hắn ngồi như thượng khách. Hưu Trù nói qua một lượt, Cơ Tống nghe xong vui mừng khôn tả.

Thúc Tôn Ngọc phái Hưu Trù tới phủ Cơ Tống, chính là kế thận trọng của hắn. Khánh Kỵ đêm qua đã nói rõ trong thư, hắn sẽ phi ngựa về kinh, thuyết phục Quý Tôn Ý Như ủng hộ Cơ Tống lên ngôi, nếu khi trời tối hắn không đến gặp hai gia tướng ở quán trọ, nghĩa là hắn đã thuyết phục được Quý Tôn Ý Như, mời Thúc Tôn Ngọc thông báo trước cho Cơ Tống biết, đoạt lấy công lao ủng hộ tân quân, nếu để sau khi Cơ Tống biết được Quý Tôn Ý Như đổi ý vào sáng nay, thì chưa chắc hắn không biết ơn hướng về Quý Tôn Ý Như.

Thúc Tôn Ngọc vì con gái yêu đã tin đến bảy phần, hơn nữa hắn có phái người đến báo cho Cơ Tống một tiếng, sau đó lúc thượng triều Quý Tôn Ý Như không ủng hộ như lời Cơ Tống nói thì hắn cũng không bị thiệt gì, chẳng lẽ Cơ Tống lại dám đi rêu rao khắp nơi nói là Thúc Tôn đại phu lừa phỉnh sao?

Nghĩ vậy nên Thúc Tôn Ngọc làm theo ý Khánh Kỵ, trước khi thượng triều đã phái quản sự tới phủ Cơ Tống tiết lộ với hắn rằng hôm nay Thúc Tôn đại phu sẽ nói hết lời thuyết phục quần thần đưa hắn lên ngôi, mời hắn cứ ở nhà chờ tin tốt, tin tốt mà đến sẽ lập tức chuẩn bị việc đăng cơ cho hắn.

Những lời này nói ra chắc nịch, tuy nói là thượng triều tranh thủ giùm hắn, nhưng lại ẩn ý nói hắn biết thành công hay thất bại quyết định vào hôm nay. Như vậy nếu thành công, cho dù sau này Cơ Tống biết Quý Tôn Ý Như có ủng hộ mình lúc thượng triều thì cũng sẽ cho rằng đó là công sức của Thúc Tôn Ngọc, Thúc Tôn Ngọc sẽ giữ chặt được Cơ Tống, liên minh với hắn ta.

Cơ Tống nghe xong những lời kia, bao nhiêu ngày nôn nóng chờ mong nay được toại nguyện, sao mà không vui chứ?

Quý Tôn Ý Như đắc ý quay về Quý phủ, hôm nay hắn đã được nếm lại cảm giác uy quyền khi xưa, trên triều hắn một lời quyết định lập ai trấn áp quần thần, khi tan triều các công khanh đại phu bu lấy hắn nịnh bợ, cái oai ấy…, đại trượng phu đúng là không thể một ngày không có quyền lực à.

Lại nghĩ đến sau khi tân quân lên ngôi, vì mình ra sức ủng hộ hắn mới được lên ngôi, chắc rằng tốt với mình, nghe theo mình răm rắp, lúc đó tuy bề ngoài mình không nắm quyền chấp chính nước Lỗ, nhưng thực sự quyền lớn lại nằm trong tay, vẫn yên ổn đè đầu cưỡi cổ hai nhà Thúc, Mạnh, vui thật là vui.

Sau khi về phủ, Quý Tôn Ý Như mở cờ trong bụng, nhớ đến công thần số một Khánh Kỵ đã giúp hắn hoàn thành việc lớn này, bèn hỏi tâm phúc trong nhà:

- Công tử Khánh Kỵ đâu? Vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng à?

Tên người hầu bẩm báo:

- Mới vừa đi xem qua, công tử Khánh Kỵ đêm qua uống quá chén, vẫn đang say ngủ, đại nhân muốn gặp, để tiểu nhân đi mời công tử.

Quý Tôn Ý Như cười khoái chí:

- Không vội không vội, công tử Khánh Kỵ đi đường vất vả, lại uống quá chén, cứ để công tử nghỉ ngơi thêm, Dương Hổ đâu, kêu hắn đến gặp ta.
Tác giả : Nguyệt Quan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại