Đại Tranh Chi Thế
Quyển 1 - Chương 71-1: Thủ đoạn lả lướt (Thượng)
Thành Bích phu nhân thần sắc hơi động, vội vàng hỏi:
- Biện pháp gì?
Trọng Lương Hoài đã có chủ ý, vẻ mặt cũng trở nên thong dong hơn:
- Phu nhân, lần đua thuyền này, trên thực tế chính là đấu bổn sự chèo thuyền. Người nước Lỗ chúng ta không sở trường về thuật chèo thuyền, nếu có thể mời người nước Ngô về chèo thuyền, khi đó còn sợ rằng không thắng được kẻ khác sao?
Thành Bích phu nhân ung dung nói:
- Thật là vô nghĩa, cuộc đua thuyền rồng, mỗi năm chỉ có một lần, vốn không ngờ tới rằng năm nay chấp chính đại nhân lại trọng thưởng đến vậy, làm gì có quý phủ nhà nào lại nuôi dưỡng cả một đám người rảnh rỗi, chỉ dùng cho cuộc đua thuyền rồng mỗi năm một lần? Hơn nữa, người nước Ngô cũng không phải ai cũng am hiểu chèo thuyền, những người Ngô đến Lỗ quốc ta chủ yếu là thương nhân, hiện giờ nhiều kẻ còn bị Quý Tôn đại nhân giam giữ, nếu đi tới Ngô quốc tìm kiếm, đi tới đi lui một chuyến, thời gian sao có thể kịp, người nước Ngô? Làm sao mà kiếm được người nước Ngô đây?
Trọng Lương Hoài cười hắc hắc, đã định liệu từ trước nói:
- Phu nhân nói thế sai rồi, muốn người nước Ngô sao, xa tận chân trời, mà gần ngay trước mắt đó.
Thành Bích phu nhân ngẩn ra, thất thanh nói:
- Ngươi từ khi nào đã biến thành người nước Ngô rồi?
Trọng Lương Hoài cười gượng nói:
- Khiến phu nhân chê cười rồi, tiểu nhân đâu có phải là người nước Ngô, ý ta là nói... Hiện giờ ở Khúc Phụ ta có một người, chỉ cần tìm được hắn, là có thể tìm được đủ tráng sĩ thạo chèo thuyền. Chỉ cần hắn chịu tương trợ, còn có kẻ nào có thể tranh đoạt ngôi đầu với phu nhân nữa?
Thành Bích phu nhân hoan hỉ, vội vàng hỏi:
- Hắn là ai?
Trọng Lương Hoài mỉm cười nói:
- Đương nhiên là vị Ngô quốc công tử Khánh Kỵ hiện đang ở tại Nhã Uyển.
Thành Bích phu nhân ngạc nhiên hỏi:
- Ngô quốc Khánh Kỵ? Thế này... làm sao mà có thể?
Trọng Lương Hoài nói:
- Làm sao lại không thể? Khánh Kỵ lúc đến Khúc Phụ dẫn theo hai trăm tên thân binh, phần lớn đều là những binh sĩ dũng mãnh vốn đã theo bên người hắn từ khi còn ở Ngô quốc, những người này hiếm có ai không tập thủy tính. Từ bọn họ chọn ra những người nổi trội nhất, muốn đoạt quán quân đua thuyền còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Hơn nữa, khi Khánh Kỵ công tử ở Tất Thành, chính là ở nhờ phủ đệ của phu nhân, cũng coi như là thiếu phu nhân một phần nhân tình, phu nhân nếu mời Khánh Kỵ tương trợ, hắn sao có thể cự tuyệt?
- Khánh Kỵ?
Thành Bích mặt lộ vẻ trầm ngâm, dĩ nhiên là rất động tâm. Nàng khẽ cắn làn môi mỏng, cẩn thận suy nghĩ chốc lát, trong lòng đã lập ra kế hoạch, thần sắc trên mặt nhất thời cũng thoải mái hơn, hơi hơi nghiêng đầu liếc liếc mắt nhìn Trọng Lương Hoài chờ ở bên cạnh, nói:
- Được, chủ kiến khác lạ này của ngươi cũng không tồi, ta cẩn thận suy nghĩ lại rồi sẽ nói sau, hôm nay tới tìm ta, cũng chỉ vì một chuyện này thôi sao?
Trọng Lương Hoài mừng rỡ, mặt dày cười nói:
- Đúng, chủ yếu chính là vì đại sự này của phu nhân. Có điều... tiểu nhân còn có một việc nhỏ, đối với phu nhân mà nói, chỉ như là nhấc chân nhấc tay mà thôi, tiểu nhân xuất thân là môn hạ của phu nhân, nếu bảo phu nhân không chịu giúp ta, vậy thì còn ai có thể giúp ta đây?
Thành Bích phu nhân hừ một tiếng, tựa cười lại như không cười nói:
- Được rồi, không cần hoa ngôn xảo ngữ, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi hiện giờ có thể nói luôn.
Trọng Lương Hoài hoan hỉ một mạch nói ra tính toán của mình, Thành Bích phu nhân nghe xong thì do dự một chút, sau một lúc lâu mới nói:
- Trọng Lương Hoài, con người quý ở chỗ tự hiểu, cho dù là địa vị hiện tại của ngươi, nếu không có ta tương trợ, ngươi cũng sẽ không đoạt được. Với tài trí và năng lực của ngươi, một khi đến được địa vị cao như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người lại âm thầm ham muốn, dồn dập hạ độc thủ, ngươi... sợ là đến tự bảo vệ chính mình còn không nổi. Nếu muốn thay thế Dương Hổ, đối với ngươi mà nói thực đúng là rước họa vào thân. Ta hảo tâm khuyên ngươi, giờ nên an phận thủ thường, vừa lòng vui vẻ đi.
Trọng Lương Hoài vừa nghe thấy vậy, sắc mặt nhất thời trở nên cực kì khó coi:
- Phu nhân, cái gì gọi là vừa lòng vui vẻ? Ngày xưa Thành Bích phu nhân được Quý Tôn Tử Phi đại nhân sủng ái, đặt song song với Ngải Thị phu nhân địa vị đã vững như bàn thạch, nếu là vừa lòng vui vẻ, cần gì phải bảo ta đi tìm một đứa trẻ sơ...
- Câm miệng!
Thành Bích phu nhân đứng bật lên, trên khuôn mặt lộ ra một chút ráng đỏ như son, nàng hít thở gấp gáp, một lúc lâu sau mới tự kiềm chế được, phẩy tay nói:
- Được! Ta đáp ứng với ngươi, ngươi nếu lật đổ được Dương Hổ, ta sẽ giúp ngươi nắm địa vị này. Có điều từ nay về sau, ngươi cũng đừng có...
Trọng Lương Hoài cười ha ha, đón lời mà nói:
- Phu nhân yên tâm, chỉ cần ta có thể thay thế được Dương Hổ, thì bên trong Lỗ quốc, chỉ có Quý Tôn chấp chính đại nhân là ở trên ta, còn có chuyện gì mà ta không làm được nữa? Khi đó đương nhiên sẽ không lại đến gây phiền toái cho phu nhân nữa.
Thành Bích phu nhân khẩu khí chậm rãi, vuốt cằm nói:
- Tốt, Trọng Lương Hoài, hy vọng ngươi lần này không chỉ nói được mà còn làm được.
Trọng Lương Hoài tự đắc cười, chắp tay lui ra:
- Phu nhân yên tâm, đây là sự kiện cuối cùng mà tiểu nhân làm phiền phu nhân. Tiểu nhân xin cáo lui.
Trọng Lương Hoài chầm chậm từng bước lui ra, tới cổng vườn, vừa lúc va phải một thanh niên nam tử mi thanh mục tú, người nọ liếc mắt nhìn qua hắn một cái, hừ lạnh đi qua, Trọng Lương Hoài cũng không muốn gây gổ, quay đầu lại tự mỉm cười rồi đi.
Người kia vội vàng đi đến trước mặt Thành Bích phu nhân, hỏi:
- Tỷ tỷ, ta mới vừa nghe nói Trọng Lương Hoài tới đây, liền lập tức chạy đến, hắn đến tìm tỷ tỷ làm gì?
Thành Bích phu nhân hừ lạnh nói:
- Còn không phải là để đề cao cái ân khi xưa, bức ta phải làm việc cho hắn. Hừ, định thay thế Dương Hổ sao? Dương Hổ một đại kiêu hùng, há có thể để cho loại tiểu nhân bình thường như hắn có khả năng địch lại được. Với bổn sự của hắn, không nên mạnh mẽ lật đổ Dương Hổ, thật sự là tự đi tìm đường chết.
Nam tử kia nhíu mày nói:
- Tỷ tỷ đáp ứng với hắn rồi sao? Dương Hổ... cũng không phải là dễ chọc vào, nếu đắc tội với kẻ này, sợ là cho dù lấy thân phận của tỷ tỷ, cũng vẫn bị hắn tìm mọi cách gây khó dễ.
Thành Bích phu nhân thở dài nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta đã đáp ứng với hắn, nhưng là sau khi hắn lật đổ được Dương Hổ, mới góp lời với gia chủ về hắn. Chỉ bằng hắn? Thật sự lật được Dương Hổ sao? Hừ, người si nói mộng mà thôi.
Nam tử kia nắm chặt bàn tay, phiền não nói:
- Tỷ tỷ, lưu lại kẻ này, tóm lại vẫn là một cái đại họa, chúng ta không bằng tìm vài người tin cậy, bắt hắn đi xử lý, như vậy là xong hết mọi chuyện...
Thành Bích phu nhân liếc xéo hắn một cái, sẵng giọng:
- Thành Tú, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, sao có thể đến giờ vẫn không cẩn thận như vậy? Trọng Lương Hoài so với Dương Hổ, Công Sơn Bất Nữu thì có vẻ bình thường hơn một chút, nhưng có điều kỹ xảo tiểu nhân vẫn biết được một ít, hắn nắm một đại bí mật như vậy, chẳng lẽ không sợ ta giết hắn diệt khẩu sao? Người này nhất định có phương pháp ứng đối, cũng may, hắn là đồng mưu của ta. Nếu không phải vào thời điểm sinh tử khó lường, hắn cho dù vô luận thế nào cũng sẽ không nói, cứ kệ hắn đi.
Thành Tú giậm giậm chân, đành phải bất đắc dĩ đáp ứng. Thành Bích phu nhân lại hỏi:
- Đúng rồi, bảo ngươi thu mua lương thực, súc vật, tơ tằm mấy thứ đó, hiện tiến hành thế nào rồi?
Thành Tú nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, ta đã phái nhiều nhân thủ, không chỉ tại Lỗ quốc, còn thu mua ở mấy quốc gia xa hơn như Tề, Tào, Trịnh, Tống, ngay ở trên bãi cỏ chăn thả gia súc. Số súc vật hiện có, ước chừng có thể cung cấp cho tất cả dân chúng Khúc Phụ dùng trong một năm. Có điều là..., tỷ tỷ, chúng ta thu mua nhiều lương thực, súc vật, tơ tằm mấy thứ đó, cũng đã mất khá lớn tiền bạc, mấy thứ này để càng lâu thì càng không đáng giá, chúng ta thu mua tứ phương rầm rộ như vậy, năm nay mưa lại nhiều, không có vẻ gì là sẽ phát sinh ra thiên tai, nếu không bán lại đúng lúc thì...
Thành Bích phu nhân thoải mái tự nhiên nói:
- Yên tâm đi, ta quyết ý thu mua mấy thứ này, là đã cẩn thận suy nghĩ rồi. Hiện tại phía Nam có Ngô Sở hai nước mài kiếm soàn soạt; về phía Bắc à, Tề quốc mấy nhà quyền thần Cao, Loan, Bảo, Điền đang tranh đấu kịch liệt; mà ở Lỗ quốc ta, gần nhất thì có Khánh Kỵ, mưa gió thay nhau nổi lên, tình thế hết sức căng thẳng. Cả ba địa phương này, chỉ sợ là sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra đại loạn, chiến loạn đồng thời, dân sinh đứng mũi chịu sào, thiên tai kiểu gì cũng không lợi hại được bằng mấy chuyện này. Khi đó chúng ta đứng giữa tích trữ lương thực, súc vật, nhất định sẽ lấy được lãi lớn.
Ánh mắt kinh doanh của Thành Bích phu nhân từ trước tới nay vô cùng cao minh, Thành Tú đối với tỷ tỷ thì thập phần tin phục, cho nên nghe nàng nói như vậy, cũng không góp lời nữa. Thành Bích phu nhân là phu nhân của Quý Tôn Tử Phi đại phu, với thân phận cao quí như vậy mà đi kinh doanh, tại lúc ấy mà nói thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, là thời đại hoàng kim của thương nhân Trung Quốc, bởi vì chư hầu san sát, cho nên vật tư giữa các quốc gia muốn trao đổi được phải dựa vào thương nhân, bởi vậy thương nhân địa vị cực cao, thậm chí sánh ngang với sĩ. Tề quốc danh tướng Quản Trọng là xuất thân từ một thương nhân kinh doanh cá và muối; Phạm Lãi, Tử Cống cũng lần lượt kinh thương, cũng không tổn hại đến hiền danh một đời, nguyên nhân chính là bởi lúc ấy thương nhân cũng không phải là một nghề nghiệp thấp hèn bị kỳ thị.
- Biện pháp gì?
Trọng Lương Hoài đã có chủ ý, vẻ mặt cũng trở nên thong dong hơn:
- Phu nhân, lần đua thuyền này, trên thực tế chính là đấu bổn sự chèo thuyền. Người nước Lỗ chúng ta không sở trường về thuật chèo thuyền, nếu có thể mời người nước Ngô về chèo thuyền, khi đó còn sợ rằng không thắng được kẻ khác sao?
Thành Bích phu nhân ung dung nói:
- Thật là vô nghĩa, cuộc đua thuyền rồng, mỗi năm chỉ có một lần, vốn không ngờ tới rằng năm nay chấp chính đại nhân lại trọng thưởng đến vậy, làm gì có quý phủ nhà nào lại nuôi dưỡng cả một đám người rảnh rỗi, chỉ dùng cho cuộc đua thuyền rồng mỗi năm một lần? Hơn nữa, người nước Ngô cũng không phải ai cũng am hiểu chèo thuyền, những người Ngô đến Lỗ quốc ta chủ yếu là thương nhân, hiện giờ nhiều kẻ còn bị Quý Tôn đại nhân giam giữ, nếu đi tới Ngô quốc tìm kiếm, đi tới đi lui một chuyến, thời gian sao có thể kịp, người nước Ngô? Làm sao mà kiếm được người nước Ngô đây?
Trọng Lương Hoài cười hắc hắc, đã định liệu từ trước nói:
- Phu nhân nói thế sai rồi, muốn người nước Ngô sao, xa tận chân trời, mà gần ngay trước mắt đó.
Thành Bích phu nhân ngẩn ra, thất thanh nói:
- Ngươi từ khi nào đã biến thành người nước Ngô rồi?
Trọng Lương Hoài cười gượng nói:
- Khiến phu nhân chê cười rồi, tiểu nhân đâu có phải là người nước Ngô, ý ta là nói... Hiện giờ ở Khúc Phụ ta có một người, chỉ cần tìm được hắn, là có thể tìm được đủ tráng sĩ thạo chèo thuyền. Chỉ cần hắn chịu tương trợ, còn có kẻ nào có thể tranh đoạt ngôi đầu với phu nhân nữa?
Thành Bích phu nhân hoan hỉ, vội vàng hỏi:
- Hắn là ai?
Trọng Lương Hoài mỉm cười nói:
- Đương nhiên là vị Ngô quốc công tử Khánh Kỵ hiện đang ở tại Nhã Uyển.
Thành Bích phu nhân ngạc nhiên hỏi:
- Ngô quốc Khánh Kỵ? Thế này... làm sao mà có thể?
Trọng Lương Hoài nói:
- Làm sao lại không thể? Khánh Kỵ lúc đến Khúc Phụ dẫn theo hai trăm tên thân binh, phần lớn đều là những binh sĩ dũng mãnh vốn đã theo bên người hắn từ khi còn ở Ngô quốc, những người này hiếm có ai không tập thủy tính. Từ bọn họ chọn ra những người nổi trội nhất, muốn đoạt quán quân đua thuyền còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Hơn nữa, khi Khánh Kỵ công tử ở Tất Thành, chính là ở nhờ phủ đệ của phu nhân, cũng coi như là thiếu phu nhân một phần nhân tình, phu nhân nếu mời Khánh Kỵ tương trợ, hắn sao có thể cự tuyệt?
- Khánh Kỵ?
Thành Bích mặt lộ vẻ trầm ngâm, dĩ nhiên là rất động tâm. Nàng khẽ cắn làn môi mỏng, cẩn thận suy nghĩ chốc lát, trong lòng đã lập ra kế hoạch, thần sắc trên mặt nhất thời cũng thoải mái hơn, hơi hơi nghiêng đầu liếc liếc mắt nhìn Trọng Lương Hoài chờ ở bên cạnh, nói:
- Được, chủ kiến khác lạ này của ngươi cũng không tồi, ta cẩn thận suy nghĩ lại rồi sẽ nói sau, hôm nay tới tìm ta, cũng chỉ vì một chuyện này thôi sao?
Trọng Lương Hoài mừng rỡ, mặt dày cười nói:
- Đúng, chủ yếu chính là vì đại sự này của phu nhân. Có điều... tiểu nhân còn có một việc nhỏ, đối với phu nhân mà nói, chỉ như là nhấc chân nhấc tay mà thôi, tiểu nhân xuất thân là môn hạ của phu nhân, nếu bảo phu nhân không chịu giúp ta, vậy thì còn ai có thể giúp ta đây?
Thành Bích phu nhân hừ một tiếng, tựa cười lại như không cười nói:
- Được rồi, không cần hoa ngôn xảo ngữ, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi hiện giờ có thể nói luôn.
Trọng Lương Hoài hoan hỉ một mạch nói ra tính toán của mình, Thành Bích phu nhân nghe xong thì do dự một chút, sau một lúc lâu mới nói:
- Trọng Lương Hoài, con người quý ở chỗ tự hiểu, cho dù là địa vị hiện tại của ngươi, nếu không có ta tương trợ, ngươi cũng sẽ không đoạt được. Với tài trí và năng lực của ngươi, một khi đến được địa vị cao như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người lại âm thầm ham muốn, dồn dập hạ độc thủ, ngươi... sợ là đến tự bảo vệ chính mình còn không nổi. Nếu muốn thay thế Dương Hổ, đối với ngươi mà nói thực đúng là rước họa vào thân. Ta hảo tâm khuyên ngươi, giờ nên an phận thủ thường, vừa lòng vui vẻ đi.
Trọng Lương Hoài vừa nghe thấy vậy, sắc mặt nhất thời trở nên cực kì khó coi:
- Phu nhân, cái gì gọi là vừa lòng vui vẻ? Ngày xưa Thành Bích phu nhân được Quý Tôn Tử Phi đại nhân sủng ái, đặt song song với Ngải Thị phu nhân địa vị đã vững như bàn thạch, nếu là vừa lòng vui vẻ, cần gì phải bảo ta đi tìm một đứa trẻ sơ...
- Câm miệng!
Thành Bích phu nhân đứng bật lên, trên khuôn mặt lộ ra một chút ráng đỏ như son, nàng hít thở gấp gáp, một lúc lâu sau mới tự kiềm chế được, phẩy tay nói:
- Được! Ta đáp ứng với ngươi, ngươi nếu lật đổ được Dương Hổ, ta sẽ giúp ngươi nắm địa vị này. Có điều từ nay về sau, ngươi cũng đừng có...
Trọng Lương Hoài cười ha ha, đón lời mà nói:
- Phu nhân yên tâm, chỉ cần ta có thể thay thế được Dương Hổ, thì bên trong Lỗ quốc, chỉ có Quý Tôn chấp chính đại nhân là ở trên ta, còn có chuyện gì mà ta không làm được nữa? Khi đó đương nhiên sẽ không lại đến gây phiền toái cho phu nhân nữa.
Thành Bích phu nhân khẩu khí chậm rãi, vuốt cằm nói:
- Tốt, Trọng Lương Hoài, hy vọng ngươi lần này không chỉ nói được mà còn làm được.
Trọng Lương Hoài tự đắc cười, chắp tay lui ra:
- Phu nhân yên tâm, đây là sự kiện cuối cùng mà tiểu nhân làm phiền phu nhân. Tiểu nhân xin cáo lui.
Trọng Lương Hoài chầm chậm từng bước lui ra, tới cổng vườn, vừa lúc va phải một thanh niên nam tử mi thanh mục tú, người nọ liếc mắt nhìn qua hắn một cái, hừ lạnh đi qua, Trọng Lương Hoài cũng không muốn gây gổ, quay đầu lại tự mỉm cười rồi đi.
Người kia vội vàng đi đến trước mặt Thành Bích phu nhân, hỏi:
- Tỷ tỷ, ta mới vừa nghe nói Trọng Lương Hoài tới đây, liền lập tức chạy đến, hắn đến tìm tỷ tỷ làm gì?
Thành Bích phu nhân hừ lạnh nói:
- Còn không phải là để đề cao cái ân khi xưa, bức ta phải làm việc cho hắn. Hừ, định thay thế Dương Hổ sao? Dương Hổ một đại kiêu hùng, há có thể để cho loại tiểu nhân bình thường như hắn có khả năng địch lại được. Với bổn sự của hắn, không nên mạnh mẽ lật đổ Dương Hổ, thật sự là tự đi tìm đường chết.
Nam tử kia nhíu mày nói:
- Tỷ tỷ đáp ứng với hắn rồi sao? Dương Hổ... cũng không phải là dễ chọc vào, nếu đắc tội với kẻ này, sợ là cho dù lấy thân phận của tỷ tỷ, cũng vẫn bị hắn tìm mọi cách gây khó dễ.
Thành Bích phu nhân thở dài nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta đã đáp ứng với hắn, nhưng là sau khi hắn lật đổ được Dương Hổ, mới góp lời với gia chủ về hắn. Chỉ bằng hắn? Thật sự lật được Dương Hổ sao? Hừ, người si nói mộng mà thôi.
Nam tử kia nắm chặt bàn tay, phiền não nói:
- Tỷ tỷ, lưu lại kẻ này, tóm lại vẫn là một cái đại họa, chúng ta không bằng tìm vài người tin cậy, bắt hắn đi xử lý, như vậy là xong hết mọi chuyện...
Thành Bích phu nhân liếc xéo hắn một cái, sẵng giọng:
- Thành Tú, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, sao có thể đến giờ vẫn không cẩn thận như vậy? Trọng Lương Hoài so với Dương Hổ, Công Sơn Bất Nữu thì có vẻ bình thường hơn một chút, nhưng có điều kỹ xảo tiểu nhân vẫn biết được một ít, hắn nắm một đại bí mật như vậy, chẳng lẽ không sợ ta giết hắn diệt khẩu sao? Người này nhất định có phương pháp ứng đối, cũng may, hắn là đồng mưu của ta. Nếu không phải vào thời điểm sinh tử khó lường, hắn cho dù vô luận thế nào cũng sẽ không nói, cứ kệ hắn đi.
Thành Tú giậm giậm chân, đành phải bất đắc dĩ đáp ứng. Thành Bích phu nhân lại hỏi:
- Đúng rồi, bảo ngươi thu mua lương thực, súc vật, tơ tằm mấy thứ đó, hiện tiến hành thế nào rồi?
Thành Tú nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, ta đã phái nhiều nhân thủ, không chỉ tại Lỗ quốc, còn thu mua ở mấy quốc gia xa hơn như Tề, Tào, Trịnh, Tống, ngay ở trên bãi cỏ chăn thả gia súc. Số súc vật hiện có, ước chừng có thể cung cấp cho tất cả dân chúng Khúc Phụ dùng trong một năm. Có điều là..., tỷ tỷ, chúng ta thu mua nhiều lương thực, súc vật, tơ tằm mấy thứ đó, cũng đã mất khá lớn tiền bạc, mấy thứ này để càng lâu thì càng không đáng giá, chúng ta thu mua tứ phương rầm rộ như vậy, năm nay mưa lại nhiều, không có vẻ gì là sẽ phát sinh ra thiên tai, nếu không bán lại đúng lúc thì...
Thành Bích phu nhân thoải mái tự nhiên nói:
- Yên tâm đi, ta quyết ý thu mua mấy thứ này, là đã cẩn thận suy nghĩ rồi. Hiện tại phía Nam có Ngô Sở hai nước mài kiếm soàn soạt; về phía Bắc à, Tề quốc mấy nhà quyền thần Cao, Loan, Bảo, Điền đang tranh đấu kịch liệt; mà ở Lỗ quốc ta, gần nhất thì có Khánh Kỵ, mưa gió thay nhau nổi lên, tình thế hết sức căng thẳng. Cả ba địa phương này, chỉ sợ là sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra đại loạn, chiến loạn đồng thời, dân sinh đứng mũi chịu sào, thiên tai kiểu gì cũng không lợi hại được bằng mấy chuyện này. Khi đó chúng ta đứng giữa tích trữ lương thực, súc vật, nhất định sẽ lấy được lãi lớn.
Ánh mắt kinh doanh của Thành Bích phu nhân từ trước tới nay vô cùng cao minh, Thành Tú đối với tỷ tỷ thì thập phần tin phục, cho nên nghe nàng nói như vậy, cũng không góp lời nữa. Thành Bích phu nhân là phu nhân của Quý Tôn Tử Phi đại phu, với thân phận cao quí như vậy mà đi kinh doanh, tại lúc ấy mà nói thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, là thời đại hoàng kim của thương nhân Trung Quốc, bởi vì chư hầu san sát, cho nên vật tư giữa các quốc gia muốn trao đổi được phải dựa vào thương nhân, bởi vậy thương nhân địa vị cực cao, thậm chí sánh ngang với sĩ. Tề quốc danh tướng Quản Trọng là xuất thân từ một thương nhân kinh doanh cá và muối; Phạm Lãi, Tử Cống cũng lần lượt kinh thương, cũng không tổn hại đến hiền danh một đời, nguyên nhân chính là bởi lúc ấy thương nhân cũng không phải là một nghề nghiệp thấp hèn bị kỳ thị.
Tác giả :
Nguyệt Quan