Đại Thúc Ngự Lang Chiến
Chương 99: Chỉ liếc mắt
Tưởng tượng đến Lăng Vũ có khả năng xảy ra chuyện, Lãnh Giác không còn trấn định cùng lạnh nhạt như trước. Hắn tức khắc từ trên sô pha đứng lên, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh người đang suy sút, cũng mặc kệ đó là ai. Hiện tại trong lòng hắn đều là không biết đã xảy ra sự tình gì với Tiểu Vũ.
Hắn không dám tưởng tượng mình chỉ là đi ra ngoài mấy giờ đồng hồ, Tiểu Vũ liền có chuyện.
Khi sắp tiếp cận, Lãnh Giác dừng bước. Trong đầu hắn thoáng hiện ra một màn lúc mình làm nhiệm vụ.
Bởi vì tối hôm qua vội đến quá muộn, cho nên buổi sáng dậy có chút trễ. Vừa nhìn đồng hồ, thế nhưng đã tới giờ Tiểu Vũ đi làm rồi. Hắn thầm mắng chính mình lại không có cảnh giác, ngủ đến lúc này.
Nếu Tiểu Vũ trong thời gian hắn chưa có dậy kia, ở địa bàn của nhân vật âm hiểm tiểu nhân xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vậy hắn sẽ hối hận cả đời.
Ý nghĩ như vậy khiến hắn lại cất bước chạy nhanh đến bên máy tính, xem xét tình huống xảy ra ở tập đoàn An Thị.
Khi màn hình theo dõi nhìn thấy Tiểu Vũ mới từ văn phòng tổng giám đốc đi ra. Bất quá xem bộ dạng Tiểu Vũ hình như cũng không phát sinh cái gì, trái tim nhảy tới cổ họng hắn cũng liền chậm rãi yên tĩnh lại.
Khi nhìn một góc khác của màn hình máy tính, hắn thấy một tín hiệu không ngừng lập loè. Tựa hồ có thứ gì thông qua đường truyền internet từ tập đoàn An Thị truyền ra ngoài.
Vốn dĩ đó cũng không phải thứ hắn muốn chú ý. Dù sao hắn không có ý đồ gì đối với tập đoàn An Thị, chỉ là đơn thuần muốn bảo vệ tốt Lăng Vũ nên theo dõi mà thôi. Nhưng ma xui quỷ khiến hắn lại chọn mệnh lệnh ngăn chặn thư điện tử. Khi ý thức được chính mình làm gì hắn mới phát hiện mình quá lỗ mãng.
Nếu đây là thông tin cơ mật đối với công ty An Thị, lại bị chính mình ngăn chặn, thì thực mau phía đối phương sẽ phát hiện đường truyền có dị thường. Tuy rằng hắn đối với kỹ thuật theo dõi của tổ chức cũng không hoài nghi. Nhưng nếu đối phương bắt đầu dùng công cụ kỹ thuật cao kiểm tra tấn công bảo mật, rất có khả năng sẽ tổ chức sẽ bị phát hiện. Không chỉ như vậy, dù bên công ty An Thị không dò ra, người cấp cao của tổ chức cũng sẽ biết nội bộ có thành viên dùng công cụ giám sát với mục đích cá nhân. Theo dõi đối tượng mà không liên quan đến nhiệm vụ.
Khi tổ chức phát hiện, không chỉ có hắn sẽ bị tổ chức trừng phạt, còn sẽ liên lụy hai người khác.
Nhưng nếu đã chặn lại thư điện tử này cũng chỉ có thể sao chép lại, sau đó âm thầm dựa theo cách thức cũ phát đi.
Tuy rằng đối với thư điện tử này cũng không có thứ gì, nhưng hắn vẫn dựa theo tính toán bình thường đem giao cho người trước mắt này. Vì vậy trước khi ra ngoài, hắn liền đem bản sao chép gửi cho người trước mặt này.
Hiện tại ngẫm lại, chẳng lẽ là thứ kia có vấn đề gì sao? Hoặc là nói có liên quan cùng Tiểu Vũ?
Nghĩ vậy, ánh mắt Lãnh Giác nhìn về người còn đang ở trong bi thương. Rồi sau đó lại đem tầm mắt dừng ở màn hình máy tính. Ấn mở tập tin ra xem. Khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, tức khắc cả người Lãnh Giác tựa hồ ở động băng. Toàn thân lạnh ngắt, hai tròng mắt dần hiện ra vô cùng kinh ngạc cùng đau đớn ảm đạm quang mang.
Môi run run không biết nên nói cái gì…
Tuy rằng mình đã sớm biết Tiểu Vũ thực dễ dàng khiến người ta thích. Bản thân mình cũng đã có chuẩn bị. Nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy lại không có trấn định được như đã dự tính.
‘ Đùng ’
Nổ tung, thoáng chốc đầu óc trống rỗng. Mọi phản ứng vào giờ phút này trở nên thập phần trì độn, tim ngăn không được co rút đau đớn.
A… Đây là cái gọi sự thật tàn khốc sao? Trách không được người nọ lộ ra bộ dạng sắp chết. Đổi lại là mình không phải cũng như thế sao?
Nhìn diễn biến trên màn hình, từ biểu tình mà xem cũng biết không phải Tiểu Vũ tự nguyện. Nhưng dù tính như thế, cũng vô pháp khống chế được tim co rút đau đớn.
Ánh mắt không thể rời màn hình, chỉ là tham lam nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Vũ.
Vẫn là khuôn mặt như lần đầu tiên nhìn thấy. Xinh đẹp làm người ta kinh tâm động phách, làm người ta hít thở không thông.
Cũng là lần đó trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy. Cũng là phát hiện bí mật, hắn mới biết được có người xinh đẹp như thế.
Mà cái thoáng nhìn này lại khiến hắn sa vào, tâm cũng đi theo người tuyệt đẹp này rồi. Sinh hoạt cũng đều bởi vì một cái liếc mắt mà xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhưng hắn không hề hối hận. Bởi vì trước khi gặp được Tiểu Vũ, hắn luôn sống không có một mục tiêu. Chỉ là đần độn sống trong bóng tối, làm công cụ không hề đáng nói cho tổ chức giết người.
Nhiệm vụ tổ chức đạt ra, hắn sẽ không chút do dự tiếp nhận. Sau đó dựa theo những gì mình đã được huấn luyện quyết đoán đem mục tiêu xử lý.
Nói hắn lãnh khốc vô tình cũng được, nói hắn không có nhân tính cũng không sao. Dù gì cuộc sống của hắn không hề có tình cảm mãnh liệt, cũng chỉ biết phục tùng sắp xếp của tổ chức.
Dù cho có rời khỏi tổ chức thì cũng không nhất định có thể sống tốt hơn. Một khi đã như vậy còn không bằng mặc kệ chính mình sống cuộc sống mũi đao nhuộm máu. Có lẽ còn có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ mà phán đoán giá trị của chính mình.
Chỉ là lần đó, sau khi tiếp nhận nhiệm vụ của người trước mắt này. Xoay người, chỉ lơ đãng liếc nhìn lại cho hắn thấy được một màn kinh tâm động phách.
Từ cửa phòng không có đóng chặt, hắn thấy được trên giường đang nằm một người nhắm chặt hai mắt. Diện mạo tuyệt mỹ kia thoáng chốc khắc sâu trong lòng hắn, rốt cuộc không cách quên đi.
Thực mau hắn lại khôi phục biểu tình bình thường như vốn có, sau đó hờ hững đi ra khỏi văn phòng.
Cũng không phải hắn không muốn tiếp tục nhìn người xinh đẹp kia, mà là bởi vì bản thân hình như thấy được thứ thực đáng kinh ngạc.
Chính là đồ vật tương tự như hắn đã từng có khi tham gia huấn luyện của tổ chức. Đó chính là thẻ mang trước ngực mỗi thành viên tham gia huấn luyện.
Số hiệu!
Thì ra người xinh đẹp kia là sát thủ cùng tổ chức với hắn. Từ số hiệu có thể biết người xinh đẹp kia vẫn là một sát thủ cấp thấp nhất.
Bởi vì sát thủ được đánh số dựa vào tiêu chí kỹ năng, mà bên trong tổ chức có rất nhiều sát thủ như vậy.
Nhưng tổ chức sẽ không bởi vì nguyên nhân kỹ năng thấp mà đem những sát thủ này xử lý. Tổ chức là không ngừng huấn luyện, không ngừng tra tấn, cho đến khi đem những sát thủ bức cho điên điên, chết chết mới bỏ qua.
Đây là quy định nhất quán của tổ chức cũng không ai có thể phá vỡ.
Nếu đã biết người xinh đẹp kia bị đánh số, vậy hắn sẽ không sợ tìm không thấy người.
Tuy rằng sau đó nhìn thấy đều là lúc người kia mang theo mặt nạ, nhưng hắn cũng không cảm thấy có cái gì đáng tiếc. Ngược lại càng hy vọng người kia mang theo mặt nạ, như vậy còn có thể không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy diện mạo tuyệt mỹ kia.
Chỉ là trong lòng hắn rất là nghi hoặc. Hắn nghi hoặc vì cái gì một sát thủ cấp thấp lại xuất hiện trong phòng một nhân vật cấp cao, lại còn bị vạch trần mặt nằm ở trên giường?
Bất quá thực mau hắn liền có đáp án. Mà sau đó hắn cũng bị cuốn vào âm mưu mà không phải âm mưu này.
Nhưng mà chính hắn lại không hối hận, ngược lại còn cam tâm tình nguyện…
Hắn không dám tưởng tượng mình chỉ là đi ra ngoài mấy giờ đồng hồ, Tiểu Vũ liền có chuyện.
Khi sắp tiếp cận, Lãnh Giác dừng bước. Trong đầu hắn thoáng hiện ra một màn lúc mình làm nhiệm vụ.
Bởi vì tối hôm qua vội đến quá muộn, cho nên buổi sáng dậy có chút trễ. Vừa nhìn đồng hồ, thế nhưng đã tới giờ Tiểu Vũ đi làm rồi. Hắn thầm mắng chính mình lại không có cảnh giác, ngủ đến lúc này.
Nếu Tiểu Vũ trong thời gian hắn chưa có dậy kia, ở địa bàn của nhân vật âm hiểm tiểu nhân xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vậy hắn sẽ hối hận cả đời.
Ý nghĩ như vậy khiến hắn lại cất bước chạy nhanh đến bên máy tính, xem xét tình huống xảy ra ở tập đoàn An Thị.
Khi màn hình theo dõi nhìn thấy Tiểu Vũ mới từ văn phòng tổng giám đốc đi ra. Bất quá xem bộ dạng Tiểu Vũ hình như cũng không phát sinh cái gì, trái tim nhảy tới cổ họng hắn cũng liền chậm rãi yên tĩnh lại.
Khi nhìn một góc khác của màn hình máy tính, hắn thấy một tín hiệu không ngừng lập loè. Tựa hồ có thứ gì thông qua đường truyền internet từ tập đoàn An Thị truyền ra ngoài.
Vốn dĩ đó cũng không phải thứ hắn muốn chú ý. Dù sao hắn không có ý đồ gì đối với tập đoàn An Thị, chỉ là đơn thuần muốn bảo vệ tốt Lăng Vũ nên theo dõi mà thôi. Nhưng ma xui quỷ khiến hắn lại chọn mệnh lệnh ngăn chặn thư điện tử. Khi ý thức được chính mình làm gì hắn mới phát hiện mình quá lỗ mãng.
Nếu đây là thông tin cơ mật đối với công ty An Thị, lại bị chính mình ngăn chặn, thì thực mau phía đối phương sẽ phát hiện đường truyền có dị thường. Tuy rằng hắn đối với kỹ thuật theo dõi của tổ chức cũng không hoài nghi. Nhưng nếu đối phương bắt đầu dùng công cụ kỹ thuật cao kiểm tra tấn công bảo mật, rất có khả năng sẽ tổ chức sẽ bị phát hiện. Không chỉ như vậy, dù bên công ty An Thị không dò ra, người cấp cao của tổ chức cũng sẽ biết nội bộ có thành viên dùng công cụ giám sát với mục đích cá nhân. Theo dõi đối tượng mà không liên quan đến nhiệm vụ.
Khi tổ chức phát hiện, không chỉ có hắn sẽ bị tổ chức trừng phạt, còn sẽ liên lụy hai người khác.
Nhưng nếu đã chặn lại thư điện tử này cũng chỉ có thể sao chép lại, sau đó âm thầm dựa theo cách thức cũ phát đi.
Tuy rằng đối với thư điện tử này cũng không có thứ gì, nhưng hắn vẫn dựa theo tính toán bình thường đem giao cho người trước mắt này. Vì vậy trước khi ra ngoài, hắn liền đem bản sao chép gửi cho người trước mặt này.
Hiện tại ngẫm lại, chẳng lẽ là thứ kia có vấn đề gì sao? Hoặc là nói có liên quan cùng Tiểu Vũ?
Nghĩ vậy, ánh mắt Lãnh Giác nhìn về người còn đang ở trong bi thương. Rồi sau đó lại đem tầm mắt dừng ở màn hình máy tính. Ấn mở tập tin ra xem. Khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, tức khắc cả người Lãnh Giác tựa hồ ở động băng. Toàn thân lạnh ngắt, hai tròng mắt dần hiện ra vô cùng kinh ngạc cùng đau đớn ảm đạm quang mang.
Môi run run không biết nên nói cái gì…
Tuy rằng mình đã sớm biết Tiểu Vũ thực dễ dàng khiến người ta thích. Bản thân mình cũng đã có chuẩn bị. Nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy lại không có trấn định được như đã dự tính.
‘ Đùng ’
Nổ tung, thoáng chốc đầu óc trống rỗng. Mọi phản ứng vào giờ phút này trở nên thập phần trì độn, tim ngăn không được co rút đau đớn.
A… Đây là cái gọi sự thật tàn khốc sao? Trách không được người nọ lộ ra bộ dạng sắp chết. Đổi lại là mình không phải cũng như thế sao?
Nhìn diễn biến trên màn hình, từ biểu tình mà xem cũng biết không phải Tiểu Vũ tự nguyện. Nhưng dù tính như thế, cũng vô pháp khống chế được tim co rút đau đớn.
Ánh mắt không thể rời màn hình, chỉ là tham lam nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Vũ.
Vẫn là khuôn mặt như lần đầu tiên nhìn thấy. Xinh đẹp làm người ta kinh tâm động phách, làm người ta hít thở không thông.
Cũng là lần đó trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy. Cũng là phát hiện bí mật, hắn mới biết được có người xinh đẹp như thế.
Mà cái thoáng nhìn này lại khiến hắn sa vào, tâm cũng đi theo người tuyệt đẹp này rồi. Sinh hoạt cũng đều bởi vì một cái liếc mắt mà xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhưng hắn không hề hối hận. Bởi vì trước khi gặp được Tiểu Vũ, hắn luôn sống không có một mục tiêu. Chỉ là đần độn sống trong bóng tối, làm công cụ không hề đáng nói cho tổ chức giết người.
Nhiệm vụ tổ chức đạt ra, hắn sẽ không chút do dự tiếp nhận. Sau đó dựa theo những gì mình đã được huấn luyện quyết đoán đem mục tiêu xử lý.
Nói hắn lãnh khốc vô tình cũng được, nói hắn không có nhân tính cũng không sao. Dù gì cuộc sống của hắn không hề có tình cảm mãnh liệt, cũng chỉ biết phục tùng sắp xếp của tổ chức.
Dù cho có rời khỏi tổ chức thì cũng không nhất định có thể sống tốt hơn. Một khi đã như vậy còn không bằng mặc kệ chính mình sống cuộc sống mũi đao nhuộm máu. Có lẽ còn có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ mà phán đoán giá trị của chính mình.
Chỉ là lần đó, sau khi tiếp nhận nhiệm vụ của người trước mắt này. Xoay người, chỉ lơ đãng liếc nhìn lại cho hắn thấy được một màn kinh tâm động phách.
Từ cửa phòng không có đóng chặt, hắn thấy được trên giường đang nằm một người nhắm chặt hai mắt. Diện mạo tuyệt mỹ kia thoáng chốc khắc sâu trong lòng hắn, rốt cuộc không cách quên đi.
Thực mau hắn lại khôi phục biểu tình bình thường như vốn có, sau đó hờ hững đi ra khỏi văn phòng.
Cũng không phải hắn không muốn tiếp tục nhìn người xinh đẹp kia, mà là bởi vì bản thân hình như thấy được thứ thực đáng kinh ngạc.
Chính là đồ vật tương tự như hắn đã từng có khi tham gia huấn luyện của tổ chức. Đó chính là thẻ mang trước ngực mỗi thành viên tham gia huấn luyện.
Số hiệu!
Thì ra người xinh đẹp kia là sát thủ cùng tổ chức với hắn. Từ số hiệu có thể biết người xinh đẹp kia vẫn là một sát thủ cấp thấp nhất.
Bởi vì sát thủ được đánh số dựa vào tiêu chí kỹ năng, mà bên trong tổ chức có rất nhiều sát thủ như vậy.
Nhưng tổ chức sẽ không bởi vì nguyên nhân kỹ năng thấp mà đem những sát thủ này xử lý. Tổ chức là không ngừng huấn luyện, không ngừng tra tấn, cho đến khi đem những sát thủ bức cho điên điên, chết chết mới bỏ qua.
Đây là quy định nhất quán của tổ chức cũng không ai có thể phá vỡ.
Nếu đã biết người xinh đẹp kia bị đánh số, vậy hắn sẽ không sợ tìm không thấy người.
Tuy rằng sau đó nhìn thấy đều là lúc người kia mang theo mặt nạ, nhưng hắn cũng không cảm thấy có cái gì đáng tiếc. Ngược lại càng hy vọng người kia mang theo mặt nạ, như vậy còn có thể không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy diện mạo tuyệt mỹ kia.
Chỉ là trong lòng hắn rất là nghi hoặc. Hắn nghi hoặc vì cái gì một sát thủ cấp thấp lại xuất hiện trong phòng một nhân vật cấp cao, lại còn bị vạch trần mặt nằm ở trên giường?
Bất quá thực mau hắn liền có đáp án. Mà sau đó hắn cũng bị cuốn vào âm mưu mà không phải âm mưu này.
Nhưng mà chính hắn lại không hối hận, ngược lại còn cam tâm tình nguyện…
Tác giả :
Phong Nhã