Đại Thúc Ngự Lang Chiến
Chương 81: Không buông
Tới cửa nhà, Lăng Vũ móc ra chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Lăng Vũ lại phát hiện trong phòng khách thế nhưng tối đen như mực.
Tiêu Tiêu không phải ở nhà sao? Như thế nào không có bật đèn chứ?
Vừa đổi giày vừa nghĩ như vậy, Lăng Vũ ấn công tắc điện bên cạnh cửa, tức khắc toàn bộ phòng khách sáng lên. Lăng Vũ lại đem túi đặt ở trên tủ giày.
Nhìn lướt qua phòng khách, lại nhìn thấy thấy trên bàn ăn vẫn đặt đồ ăn, hình như chưa được động qua.
Bách Tiêu vẫn chưa ăn cơm? Sao giờ này rồi Tiêu Tiêu làm gì mà chưa ăn cơm?! Mình không phải đã cùng em ấy nói qua sẽ không trở về ăn cơm sao?
Bỗng nhiên Lăng Vũ nhớ tới cuộc điện thoại bị gián đoạn trước đó.
Tiêu Tiêu đã nói qua là muốn đi đón mình. Sẽ không thật sự chạy đi tìm chính mình đó chứ!
Lăng Vũ không yên tâm đi vào phòng Bách Tiêu, gõ cửa vài cái, còn gọi:
"Tiêu Tiêu... Tiêu Tiêu... em ở bên trong sao? Tiêu Tiêu... Tiêu..."
Đang gõ cửa gọi Tiêu Tiêu, Lăng Vũ đột nhiên phát hiện có tiếng cửa mở, liền ngừng gọi. Sau đó nhìn thấy cửa mở, lại phát hiện Bách Tiêu với đôi mắt hồng hồng xuất hiện ở cửa. Đầu tóc lộn xộn giống mới vừa tỉnh ngủ, đôi mắt hồng hồng như là vừa mới khóc vậy.
Tiêu Tiêu khóc sao?
Lo lắng nhìn về phía Bách Tiêu, Lăng Vũ cẩn thận dò hỏi:
"Tiêu Tiêu, em làm sao vậy? Em hình như..."
"Không có gì! Anh họ có việc sao? Không có việc gì nói, em muốn đi ngủ!"
Ngăn chặn lời Lăng Vũ muốn nói, Bách Tiêu có chút hờ hững, sau đó dùng đôi mắt đã sưng đỏ ngó Lăng Vũ đứng ở cửa.
Nghe được ngữ khí Bách Tiêu có chút lạnh nhạt, làm Lăng Vũ sửng sốt, nhưng thực mau khôi phục lại tiếp tục nói:
"Nhưng em còn chưa có ăn cơm! Hay là anh đem đồ ăn hâm..."
"Không cần, em không muốn ăn, không có việc gì nói em liền đi ngủ trước!"
Nói xong, Bách Tiêu cũng không đợi Lăng Vũ phản ứng, liền đem cửa đóng lại. Sau đó hắn dựa vào cửa, hai mắt ngơ ngác nhìn phía trước. Kỳ thật vừa rồi hắn rất muốn hỏi anh họ rằng người phụ nữ kia là ai. Nhưng lại không dám hỏi, sợ mình nghe được đáp án không muốn nghe nhất. Cho nên mới không muốn cùng anh họ nói thêm cái gì, sợ khống chế không được liền nói ra.
Mà đáp án kia có sẽ phá nát tâm lý yếu ớt, khiến hắn thật sự không còn chút mong đợi nào.
Nắm thật chặt đôi tay, Bách Tiêu lửng thửng đi đến mép giường, rồi sau đó ngã xuống giường.
Ngoài cửa Lăng Vũ có chút lo lắng cho Bách Tiêu, chính là Bách Tiêu lại không cho cơ hội dò hỏi. Nghĩ hắn còn chưa có ăn cơm, Lăng Vũ quyết định đem đồ ăn hâm lại, chờ làm xong lại mang vào cho Bách Tiêu.
Tuy nói buổi tối có thể ăn ít, nhưng không thể không ăn.
Sau khi quyết định, Lăng Vũ liền bắt đầu đi đến bàn ăn lấy một món trong những món đồ ăn trên bàn, đó là món Bách Tiêu thích ăn. Lăng Vũ vào phòng bếp bỏ món ăn vào trong chảo xào lại.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn đã hâm nóng rồi.
Lăng Vũ lại ra bàn, lấy một chén cơm, cầm cơm cùng đồ ăn đi đến phòng Bách Tiêu.
Mà lúc này, phòng khách vang lên tiếng mở cửa. Âu Dương Hạo từ ngoài đi vào. Nhìn thấy Lăng Vũ trong tay bưng đồ ăn, hắn liền hỏi:
"Vũ ca ca, anh còn chưa có ăn cơm sao? Vừa lúc em cũng đói bụng! Em và anh cùng nhau ăn!"
Nói xong, hắn nhanh chóng đổi giày, buông đồ vật trên tay lên sô pha liền vọt tới trước mặt Lăng Vũ.
Vừa nghe đến Âu Dương Hạo nói cũng đói bụng, Lăng Vũ nhanh nói:
"Trên bàn còn có đồ ăn, em tới lấy ăn đi. Anh đã ăn rồi. Cái này là cho Tiêu Tiêu ăn!"
Vừa nói xong, Lăng Vũ liền đi hướng phòng Bách Tiêu. Mà vốn đang cảm xúc tăng vọt, Âu Dương Hạo nghe đến Lăng Vũ đem đồ ăn là cho cái tên to con kia, cảm xúc lập tức rơi xuống dưới đáy, sau đó bĩu môi, nói:
"Thôi đi, em còn chưa muốn ăn!"
Dù sao cũng đã ăn rồi, vừa rồi nói đói bụng chẳng qua muốn cùng Vũ ca ca ăn chung mà thôi. Nếu Vũ ca ca ăn rồi, mình cũng không thể cùng Vũ ca ca ăn bữa tối. Nếu như vậy, thì mình ăn còn có cái ý tứ gì.
Âu Dương Hạo nhỏ giọng lầm bầm, Lăng Vũ cũng không nghe rõ. Vì trong lòng còn lo lắng cho Bách Tiêu, Lăng Vũ cũng không có hỏi nhiều cái gì.
Vừa định gõ cửa, ngẫm lại vẫn là trực tiếp đi vào tốt hơn. Vì thế Lăng Vũ liền cẩn thận cầm đồ ăn một tay, sau đó dùng một tay đẩy mở cửa đi vào.
Trong phòng không có bật đèn, nhưng nương theo ánh sáng đèn bên ngoài rọi vào, Lăng Vũ thực mau đi đến cái bàn nhỏ trong phòng. 《HunhHn786》
Sau khi buông đồ ăn trong tay, liền mở đèn lên, đóng cửa lại, Lăng Vũ mới đi đến mép giường, nhỏ giọng gọi Bách Tiêu vẫn nằm trên giường.
"Tiêu Tiêu, nghe lời, dậy ăn chút cơm được không? Anh đã đem đồ ăn hâm nóng!"
Giọng Lăng Vũ thật ôn nhu nhẹ nhàng vang ở bên tai Bách Tiêu, làm ở Bách Tiêu đang chìm trong bi thương bị kéo ra.
Âm thanh quen thuộc êm tai này, làm Bách Tiêu trong lòng chấn động. Tình cảm như thấm vào xương tủy lại chậm rãi dâng lên chiếm đại não.
Tức khắc bật dậy xoay người, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Vũ đang cách hắn rất gần.
Thì ra muốn từ bỏ thật sự rất khó. Anh họ đã giống như máu thịt không cách gì phân ra. Dù anh họ thật sự sẽ cùng phụ nữ khác ở bên nhau, có lẽ chính mình cũng không thể đem người trước mắt loại bỏ khỏi đầu óc.
Cái loại tình yêu khắc cốt ghi tâm này đã làm hắn sắp điên cuồng.
Có lẽ hắn nên suy xét thay đổi cách thức tiếp cận anh họ. Cũng có lẽ hắn nên để anh họ biết rõ tình cảm của hắn đối anh họ, sau đó khai triển thế tấn công.
Hắn không thể dễ dàng nhường anh họ cho người khác. Anh họ chỉ có thể là của hắn. Nói hắn bá đạo cũng được, nhưng hắn thật sự yêu cái người vừa ôn hòa vừa đáng yêu này.
Yêu đến không cách gì buông tay...
Ý nghĩ như vậy toát ra liền lập tức tăng trưởng ở trong trí não. Giống như phát điên, ánh mắt Bách Tiêu nhìn về phía Lăng Vũ cũng càng ngày càng cực nóng.
Cửa vừa mở ra, Lăng Vũ lại phát hiện trong phòng khách thế nhưng tối đen như mực.
Tiêu Tiêu không phải ở nhà sao? Như thế nào không có bật đèn chứ?
Vừa đổi giày vừa nghĩ như vậy, Lăng Vũ ấn công tắc điện bên cạnh cửa, tức khắc toàn bộ phòng khách sáng lên. Lăng Vũ lại đem túi đặt ở trên tủ giày.
Nhìn lướt qua phòng khách, lại nhìn thấy thấy trên bàn ăn vẫn đặt đồ ăn, hình như chưa được động qua.
Bách Tiêu vẫn chưa ăn cơm? Sao giờ này rồi Tiêu Tiêu làm gì mà chưa ăn cơm?! Mình không phải đã cùng em ấy nói qua sẽ không trở về ăn cơm sao?
Bỗng nhiên Lăng Vũ nhớ tới cuộc điện thoại bị gián đoạn trước đó.
Tiêu Tiêu đã nói qua là muốn đi đón mình. Sẽ không thật sự chạy đi tìm chính mình đó chứ!
Lăng Vũ không yên tâm đi vào phòng Bách Tiêu, gõ cửa vài cái, còn gọi:
"Tiêu Tiêu... Tiêu Tiêu... em ở bên trong sao? Tiêu Tiêu... Tiêu..."
Đang gõ cửa gọi Tiêu Tiêu, Lăng Vũ đột nhiên phát hiện có tiếng cửa mở, liền ngừng gọi. Sau đó nhìn thấy cửa mở, lại phát hiện Bách Tiêu với đôi mắt hồng hồng xuất hiện ở cửa. Đầu tóc lộn xộn giống mới vừa tỉnh ngủ, đôi mắt hồng hồng như là vừa mới khóc vậy.
Tiêu Tiêu khóc sao?
Lo lắng nhìn về phía Bách Tiêu, Lăng Vũ cẩn thận dò hỏi:
"Tiêu Tiêu, em làm sao vậy? Em hình như..."
"Không có gì! Anh họ có việc sao? Không có việc gì nói, em muốn đi ngủ!"
Ngăn chặn lời Lăng Vũ muốn nói, Bách Tiêu có chút hờ hững, sau đó dùng đôi mắt đã sưng đỏ ngó Lăng Vũ đứng ở cửa.
Nghe được ngữ khí Bách Tiêu có chút lạnh nhạt, làm Lăng Vũ sửng sốt, nhưng thực mau khôi phục lại tiếp tục nói:
"Nhưng em còn chưa có ăn cơm! Hay là anh đem đồ ăn hâm..."
"Không cần, em không muốn ăn, không có việc gì nói em liền đi ngủ trước!"
Nói xong, Bách Tiêu cũng không đợi Lăng Vũ phản ứng, liền đem cửa đóng lại. Sau đó hắn dựa vào cửa, hai mắt ngơ ngác nhìn phía trước. Kỳ thật vừa rồi hắn rất muốn hỏi anh họ rằng người phụ nữ kia là ai. Nhưng lại không dám hỏi, sợ mình nghe được đáp án không muốn nghe nhất. Cho nên mới không muốn cùng anh họ nói thêm cái gì, sợ khống chế không được liền nói ra.
Mà đáp án kia có sẽ phá nát tâm lý yếu ớt, khiến hắn thật sự không còn chút mong đợi nào.
Nắm thật chặt đôi tay, Bách Tiêu lửng thửng đi đến mép giường, rồi sau đó ngã xuống giường.
Ngoài cửa Lăng Vũ có chút lo lắng cho Bách Tiêu, chính là Bách Tiêu lại không cho cơ hội dò hỏi. Nghĩ hắn còn chưa có ăn cơm, Lăng Vũ quyết định đem đồ ăn hâm lại, chờ làm xong lại mang vào cho Bách Tiêu.
Tuy nói buổi tối có thể ăn ít, nhưng không thể không ăn.
Sau khi quyết định, Lăng Vũ liền bắt đầu đi đến bàn ăn lấy một món trong những món đồ ăn trên bàn, đó là món Bách Tiêu thích ăn. Lăng Vũ vào phòng bếp bỏ món ăn vào trong chảo xào lại.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn đã hâm nóng rồi.
Lăng Vũ lại ra bàn, lấy một chén cơm, cầm cơm cùng đồ ăn đi đến phòng Bách Tiêu.
Mà lúc này, phòng khách vang lên tiếng mở cửa. Âu Dương Hạo từ ngoài đi vào. Nhìn thấy Lăng Vũ trong tay bưng đồ ăn, hắn liền hỏi:
"Vũ ca ca, anh còn chưa có ăn cơm sao? Vừa lúc em cũng đói bụng! Em và anh cùng nhau ăn!"
Nói xong, hắn nhanh chóng đổi giày, buông đồ vật trên tay lên sô pha liền vọt tới trước mặt Lăng Vũ.
Vừa nghe đến Âu Dương Hạo nói cũng đói bụng, Lăng Vũ nhanh nói:
"Trên bàn còn có đồ ăn, em tới lấy ăn đi. Anh đã ăn rồi. Cái này là cho Tiêu Tiêu ăn!"
Vừa nói xong, Lăng Vũ liền đi hướng phòng Bách Tiêu. Mà vốn đang cảm xúc tăng vọt, Âu Dương Hạo nghe đến Lăng Vũ đem đồ ăn là cho cái tên to con kia, cảm xúc lập tức rơi xuống dưới đáy, sau đó bĩu môi, nói:
"Thôi đi, em còn chưa muốn ăn!"
Dù sao cũng đã ăn rồi, vừa rồi nói đói bụng chẳng qua muốn cùng Vũ ca ca ăn chung mà thôi. Nếu Vũ ca ca ăn rồi, mình cũng không thể cùng Vũ ca ca ăn bữa tối. Nếu như vậy, thì mình ăn còn có cái ý tứ gì.
Âu Dương Hạo nhỏ giọng lầm bầm, Lăng Vũ cũng không nghe rõ. Vì trong lòng còn lo lắng cho Bách Tiêu, Lăng Vũ cũng không có hỏi nhiều cái gì.
Vừa định gõ cửa, ngẫm lại vẫn là trực tiếp đi vào tốt hơn. Vì thế Lăng Vũ liền cẩn thận cầm đồ ăn một tay, sau đó dùng một tay đẩy mở cửa đi vào.
Trong phòng không có bật đèn, nhưng nương theo ánh sáng đèn bên ngoài rọi vào, Lăng Vũ thực mau đi đến cái bàn nhỏ trong phòng. 《HunhHn786》
Sau khi buông đồ ăn trong tay, liền mở đèn lên, đóng cửa lại, Lăng Vũ mới đi đến mép giường, nhỏ giọng gọi Bách Tiêu vẫn nằm trên giường.
"Tiêu Tiêu, nghe lời, dậy ăn chút cơm được không? Anh đã đem đồ ăn hâm nóng!"
Giọng Lăng Vũ thật ôn nhu nhẹ nhàng vang ở bên tai Bách Tiêu, làm ở Bách Tiêu đang chìm trong bi thương bị kéo ra.
Âm thanh quen thuộc êm tai này, làm Bách Tiêu trong lòng chấn động. Tình cảm như thấm vào xương tủy lại chậm rãi dâng lên chiếm đại não.
Tức khắc bật dậy xoay người, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Vũ đang cách hắn rất gần.
Thì ra muốn từ bỏ thật sự rất khó. Anh họ đã giống như máu thịt không cách gì phân ra. Dù anh họ thật sự sẽ cùng phụ nữ khác ở bên nhau, có lẽ chính mình cũng không thể đem người trước mắt loại bỏ khỏi đầu óc.
Cái loại tình yêu khắc cốt ghi tâm này đã làm hắn sắp điên cuồng.
Có lẽ hắn nên suy xét thay đổi cách thức tiếp cận anh họ. Cũng có lẽ hắn nên để anh họ biết rõ tình cảm của hắn đối anh họ, sau đó khai triển thế tấn công.
Hắn không thể dễ dàng nhường anh họ cho người khác. Anh họ chỉ có thể là của hắn. Nói hắn bá đạo cũng được, nhưng hắn thật sự yêu cái người vừa ôn hòa vừa đáng yêu này.
Yêu đến không cách gì buông tay...
Ý nghĩ như vậy toát ra liền lập tức tăng trưởng ở trong trí não. Giống như phát điên, ánh mắt Bách Tiêu nhìn về phía Lăng Vũ cũng càng ngày càng cực nóng.
Tác giả :
Phong Nhã