Đại Thúc Ngự Lang Chiến
Chương 60: Lãnh Giác
Người trước mắt bộ dạng thực bình tĩnh, vô cùng bình thản chăm chú nhìn vào đôi mắt Lăng Vũ. Giống như vừa rồi những lời nói đó không phải do hắn nói ra. Làm Lăng Vũ có chút không thoải mái, lại còn có cảm giác như mình làm cái gì thật quá đáng đối với người nọ vậy.
Chột dạ buông lỏng tay bắt lấy cánh tay người nọ, Lăng Vũ xoay người bước đi đến chỗ vừa rồi ném túi hồ sơ. Cúi xuống nhặt túi hồ sơ lên, sau đó hướng người nọ gật đầu, Lăng Vũ liền tiếp tục đi về phía trước. Mà lý do gì người nọ nói lời như vậy, hiện tại Lăng Vũ đã không muốn đi truy cứu nữa. Vì dù làm như thế nào cũng không thể nhận được kết quả từ chỗ của hắn.
Người nọ giống như cũng sẽ không nhiều lời giải thích, nếu như vậy cũng không cần đi cưỡng cầu. Dù sao chỉ cần không có cái gì đối với mình bất lợi, vậy mình cũng sẽ không đi so đo quá nhiều!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mà vừa rồi lời người nọ nói cũng bị coi như một câu vui đùa dứt bỏ rồi.
Nhìn bóng dáng Lăng Vũ rời đi, người nọ hơi hơi cười. Nụ cười thực ôn nhu, như là bao hàm nhu tình vô hạn trong đó.
Mà nhu tình lại là đối với người vừa rời đi. Hắn vỗ đầu, vuốt lông con mèo trong lòng ngực, trong mắt thoáng hiện do dự. Rồi trong một khắc như là quyết định cái gì. Sau đó khi Lăng Vũ đi khoảng mười bước, người phía sau nhìn bóng dáng người phía trước, dùng giọng nói có chút nhu hòa rồi lại có chút cứng đờ nói một câu.
"Ta... Ta là Lãnh Giác!"
Nghe người phía sau cất tiếng nói khiến Lăng Vũ dừng lại bước chân, nhưng cũng không quay người lại nhìn người phía sau.
Không biết vì cái gì hắn muốn nói tên cho mình biết?
Với Lăng Vũ mà nói người nọ chỉ là người xa lạ. Mà đây hẳn cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Lăng Vũ có chút không xác định.
Bởi vì vừa rồi khi nhìn ánh mắt người nọ, tựa hồ nhận biết Lăng Vũ. Nhưng Lăng Vũ cũng không nhớ rõ chính mình có quen biết người như vậy không. Mà cái tên kia xác thật chưa từng nghe qua.
Lãnh Giác! Tên rất đặc biệt!
Lăng Vũ trong lòng tán thành, bất quá không dùng nhiều tâm tư suy nghĩ cái tên kia, mà là tiếp tục vội vàng đi về phía trước. Với Lăng Vũ mà nói, chuyện này chỉ là một tương ngộ ngoài ý muốn mà thôi, cũng không có vẻ sẽ có cơ hội tiếp xúc lần nữa.
Bất quá cảm giác người nọ đem lại xác thật khá tốt, tuy rằng mặt không biểu tình làm có chút không thoải mái. Nhưng so với những kẻ có tiền dối trá tốt hơn rất nhiều.
Nhìn Lăng Vũ trước mắt chỉ là tạm dừng sau đó tiếp tục đi, Lãnh Giác đột nhiên có cảm giác mất mát. Tuy rằng nhiệm vụ của hắn hôm nay chỉ là giúp bạn tốt đem lời vừa rồi nói cho người phía trước. Nhưng hắn xác thật cũng rất muốn Lăng Vũ nhìn hắn, muốn hình ảnh của hắn có thể lưu lại trong mắt ai kia. Bất quá hiện tại hẳn là khả năng không lớn rồi, dù sao hiện tại hắn còn chưa phải người tự do.《HunnHn786》
Căn bản không có tư cách ở đây nói tình cảm.
Nếu như vậy chỉ có thể chờ đến khi khôi phục tự do, sau đó sẽ đi theo đuổi tình yêu của mình.
Tuy rằng có khả năng sẽ không thành công, nhưng hắn cũng coi như là nếm thử qua, như vậy hắn cũng sẽ không có cái gì tiếc nuối.
Hắn cũng sẽ không giống bạn tốt, chỉ biết yên lặng trốn ở sau lưng Lăng Vũ bảo hộ.
Tuy rằng hắn biết bạn tốt vì cái gì làm như vậy, mà hắn cũng vì bạn tốt mà cảm thấy tiếc hận. Bất quá hắn cũng không cảm thấy bạn tốt không có cơ hội, chỉ cần...
Chỉ là cơ hội hình như có chút xa vời, có lẽ bạn tốt cũng đang chờ cơ hội này.
Mà chính hắn vì cái gì bị người đi phía trước hấp dẫn, Lãnh Giác chỉ là ôn nhu cười cười.
Cái kia thật đúng là ngoài ý muốn!
Đột nhiên, Lãnh Giác nhớ tới nhiệm vụ của mình hôm nay. Tuy rằng vừa rồi đã cùng Lăng Vũ nói qua. Nhưng mà...
Nghĩ đến vừa rồi biểu tình Lăng Vũ không để bụng, Lãnh Giác chỉ cảm thấy mình thật là quá ngu ngốc.
Thế nhưng ở ngay lúc này rối rắm, nhìn dáng vẻ chính mình hôm nay, nhiệm vụ xem như thất bại. Hy vọng bạn tốt có thể đừng nổi bão!
Tuy rằng hắn đến bây giờ còn chưa có gặp qua bạn tốt bão nổi lần nào. Nhưng liên quan đến Lăng Vũ, Lãnh Giác có chút không dám xác định.
Thôi, cùng lắm thì mình về sau bỏ nhiều thời gian theo sát Lăng Vũ thì được rồi. Dù sao cũng vui khi vì Lăng Vũ cống hiến sức lực!
Lại lần nữa nhìn thoáng qua bóng dáng Lăng Vũ rời đi, tình cảnh này rất giống buổi tối khi hắn đi theo Lăng Vũ sau rời khỏi tổ chức.
Sau đó Lãnh Giác liền lắc mình rời đi.
Mà Lăng Vũ ở cũng nhanh chóng hướng đến nơi Bách Tiêu chờ đợi chạy đến, vừa rồi bị người nọ làm tốn một thời gian.
Thật đúng là phí không ít thời gian, lúc này Bách Tiêu hẳn là đang sốt ruột rồi. Nhưng dựa theo tính cách của Bách Tiêu, nếu mình không có lập tức xuất hiện, hẳn là sẽ gọi điện thoại chứ. Kỳ quái chính là Bách Tiêu thế nhưng không gọi điện thoại!
Lăng Vũ lấy ra di động xác định, lại phát hiện di động thế nhưng đã tắt nguồn.
Trách không được không thấy Bách Tiêu gọi điện. Nguyên do là máy hết pin. Bách Tiêu hiện tại hẳn là thực lo lắng cho mình đi!
Nghĩ như vậy, bước chân Lăng Vũ liền bắt đầu có chút gấp gáp.
Mà ở giao lộ chờ Lăng Vũ, Bách Tiêu đang nôn nóng đi lại ở bên cạnh xe taxi.
Anh họ sao còn chưa đến? Không xa như vậy chứ, mình gọi điện thoại nhưng di động của anh ấy lại không liên lạc được!
Cái này làm cho Bách Tiêu càng lo lắng rồi lại không dám rời khỏi đi tìm Lăng Vũ.
Nói không chừng anh họ sẽ mau tới đây, nếu mình rời đi, tài xế xe taxi khẳng định sẽ đi mất, lúc đó thì lớn chuyện. Đến lúc đó mình tìm không thấy người, còn có khả năng phương tiện trở về cũng sẽ mất!
Nghĩ như vậy, Bách Tiêu lại bắt đầu nôn nóng, còn luôn hướng phía trước nhìn xung quanh.
Lúc này ở cách đó không xa xuất hiện một bóng người, nương theo ánh trăng chiếu rọi, Bách Tiêu lập tức liền nhận ra đó chính là Lăng Vũ.
Vì thế hắn lập tức kích động kêu to:
"Anh họ, chỗ này, em ở chỗ này, nhanh lên tới đây!"
Vội vã đi, bỗng nghe thấy từ xa có tiếng Bách Tiêu truyền đến. Lăng Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cười đáp lại Bách Tiêu.
"Ừ, lập tức tới ngay!"
Nói liền nhanh chóng hướng đến chỗ Bách Tiêu vộ vàng chạy tới.
Hai người liền trực tiếp lên taxi đã ở bên cạnh chờ rất lâu. Xe taxi liền lăn bánh rời khỏi cái nơi gọi là khu người giàu có.
Nói thật ra Lãnh Giác cũng đã từng được đề cập trước đó, không biết mọi người có chú ý hay không. Hình như lúc trước ngẫu nhiên hắn cũng đã xuất hiện rồi!
Nhân vật quan trọng cuối cùng đã hiện thân!!!
Rải hoa!!!
Chột dạ buông lỏng tay bắt lấy cánh tay người nọ, Lăng Vũ xoay người bước đi đến chỗ vừa rồi ném túi hồ sơ. Cúi xuống nhặt túi hồ sơ lên, sau đó hướng người nọ gật đầu, Lăng Vũ liền tiếp tục đi về phía trước. Mà lý do gì người nọ nói lời như vậy, hiện tại Lăng Vũ đã không muốn đi truy cứu nữa. Vì dù làm như thế nào cũng không thể nhận được kết quả từ chỗ của hắn.
Người nọ giống như cũng sẽ không nhiều lời giải thích, nếu như vậy cũng không cần đi cưỡng cầu. Dù sao chỉ cần không có cái gì đối với mình bất lợi, vậy mình cũng sẽ không đi so đo quá nhiều!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mà vừa rồi lời người nọ nói cũng bị coi như một câu vui đùa dứt bỏ rồi.
Nhìn bóng dáng Lăng Vũ rời đi, người nọ hơi hơi cười. Nụ cười thực ôn nhu, như là bao hàm nhu tình vô hạn trong đó.
Mà nhu tình lại là đối với người vừa rời đi. Hắn vỗ đầu, vuốt lông con mèo trong lòng ngực, trong mắt thoáng hiện do dự. Rồi trong một khắc như là quyết định cái gì. Sau đó khi Lăng Vũ đi khoảng mười bước, người phía sau nhìn bóng dáng người phía trước, dùng giọng nói có chút nhu hòa rồi lại có chút cứng đờ nói một câu.
"Ta... Ta là Lãnh Giác!"
Nghe người phía sau cất tiếng nói khiến Lăng Vũ dừng lại bước chân, nhưng cũng không quay người lại nhìn người phía sau.
Không biết vì cái gì hắn muốn nói tên cho mình biết?
Với Lăng Vũ mà nói người nọ chỉ là người xa lạ. Mà đây hẳn cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Lăng Vũ có chút không xác định.
Bởi vì vừa rồi khi nhìn ánh mắt người nọ, tựa hồ nhận biết Lăng Vũ. Nhưng Lăng Vũ cũng không nhớ rõ chính mình có quen biết người như vậy không. Mà cái tên kia xác thật chưa từng nghe qua.
Lãnh Giác! Tên rất đặc biệt!
Lăng Vũ trong lòng tán thành, bất quá không dùng nhiều tâm tư suy nghĩ cái tên kia, mà là tiếp tục vội vàng đi về phía trước. Với Lăng Vũ mà nói, chuyện này chỉ là một tương ngộ ngoài ý muốn mà thôi, cũng không có vẻ sẽ có cơ hội tiếp xúc lần nữa.
Bất quá cảm giác người nọ đem lại xác thật khá tốt, tuy rằng mặt không biểu tình làm có chút không thoải mái. Nhưng so với những kẻ có tiền dối trá tốt hơn rất nhiều.
Nhìn Lăng Vũ trước mắt chỉ là tạm dừng sau đó tiếp tục đi, Lãnh Giác đột nhiên có cảm giác mất mát. Tuy rằng nhiệm vụ của hắn hôm nay chỉ là giúp bạn tốt đem lời vừa rồi nói cho người phía trước. Nhưng hắn xác thật cũng rất muốn Lăng Vũ nhìn hắn, muốn hình ảnh của hắn có thể lưu lại trong mắt ai kia. Bất quá hiện tại hẳn là khả năng không lớn rồi, dù sao hiện tại hắn còn chưa phải người tự do.《HunnHn786》
Căn bản không có tư cách ở đây nói tình cảm.
Nếu như vậy chỉ có thể chờ đến khi khôi phục tự do, sau đó sẽ đi theo đuổi tình yêu của mình.
Tuy rằng có khả năng sẽ không thành công, nhưng hắn cũng coi như là nếm thử qua, như vậy hắn cũng sẽ không có cái gì tiếc nuối.
Hắn cũng sẽ không giống bạn tốt, chỉ biết yên lặng trốn ở sau lưng Lăng Vũ bảo hộ.
Tuy rằng hắn biết bạn tốt vì cái gì làm như vậy, mà hắn cũng vì bạn tốt mà cảm thấy tiếc hận. Bất quá hắn cũng không cảm thấy bạn tốt không có cơ hội, chỉ cần...
Chỉ là cơ hội hình như có chút xa vời, có lẽ bạn tốt cũng đang chờ cơ hội này.
Mà chính hắn vì cái gì bị người đi phía trước hấp dẫn, Lãnh Giác chỉ là ôn nhu cười cười.
Cái kia thật đúng là ngoài ý muốn!
Đột nhiên, Lãnh Giác nhớ tới nhiệm vụ của mình hôm nay. Tuy rằng vừa rồi đã cùng Lăng Vũ nói qua. Nhưng mà...
Nghĩ đến vừa rồi biểu tình Lăng Vũ không để bụng, Lãnh Giác chỉ cảm thấy mình thật là quá ngu ngốc.
Thế nhưng ở ngay lúc này rối rắm, nhìn dáng vẻ chính mình hôm nay, nhiệm vụ xem như thất bại. Hy vọng bạn tốt có thể đừng nổi bão!
Tuy rằng hắn đến bây giờ còn chưa có gặp qua bạn tốt bão nổi lần nào. Nhưng liên quan đến Lăng Vũ, Lãnh Giác có chút không dám xác định.
Thôi, cùng lắm thì mình về sau bỏ nhiều thời gian theo sát Lăng Vũ thì được rồi. Dù sao cũng vui khi vì Lăng Vũ cống hiến sức lực!
Lại lần nữa nhìn thoáng qua bóng dáng Lăng Vũ rời đi, tình cảnh này rất giống buổi tối khi hắn đi theo Lăng Vũ sau rời khỏi tổ chức.
Sau đó Lãnh Giác liền lắc mình rời đi.
Mà Lăng Vũ ở cũng nhanh chóng hướng đến nơi Bách Tiêu chờ đợi chạy đến, vừa rồi bị người nọ làm tốn một thời gian.
Thật đúng là phí không ít thời gian, lúc này Bách Tiêu hẳn là đang sốt ruột rồi. Nhưng dựa theo tính cách của Bách Tiêu, nếu mình không có lập tức xuất hiện, hẳn là sẽ gọi điện thoại chứ. Kỳ quái chính là Bách Tiêu thế nhưng không gọi điện thoại!
Lăng Vũ lấy ra di động xác định, lại phát hiện di động thế nhưng đã tắt nguồn.
Trách không được không thấy Bách Tiêu gọi điện. Nguyên do là máy hết pin. Bách Tiêu hiện tại hẳn là thực lo lắng cho mình đi!
Nghĩ như vậy, bước chân Lăng Vũ liền bắt đầu có chút gấp gáp.
Mà ở giao lộ chờ Lăng Vũ, Bách Tiêu đang nôn nóng đi lại ở bên cạnh xe taxi.
Anh họ sao còn chưa đến? Không xa như vậy chứ, mình gọi điện thoại nhưng di động của anh ấy lại không liên lạc được!
Cái này làm cho Bách Tiêu càng lo lắng rồi lại không dám rời khỏi đi tìm Lăng Vũ.
Nói không chừng anh họ sẽ mau tới đây, nếu mình rời đi, tài xế xe taxi khẳng định sẽ đi mất, lúc đó thì lớn chuyện. Đến lúc đó mình tìm không thấy người, còn có khả năng phương tiện trở về cũng sẽ mất!
Nghĩ như vậy, Bách Tiêu lại bắt đầu nôn nóng, còn luôn hướng phía trước nhìn xung quanh.
Lúc này ở cách đó không xa xuất hiện một bóng người, nương theo ánh trăng chiếu rọi, Bách Tiêu lập tức liền nhận ra đó chính là Lăng Vũ.
Vì thế hắn lập tức kích động kêu to:
"Anh họ, chỗ này, em ở chỗ này, nhanh lên tới đây!"
Vội vã đi, bỗng nghe thấy từ xa có tiếng Bách Tiêu truyền đến. Lăng Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cười đáp lại Bách Tiêu.
"Ừ, lập tức tới ngay!"
Nói liền nhanh chóng hướng đến chỗ Bách Tiêu vộ vàng chạy tới.
Hai người liền trực tiếp lên taxi đã ở bên cạnh chờ rất lâu. Xe taxi liền lăn bánh rời khỏi cái nơi gọi là khu người giàu có.
Nói thật ra Lãnh Giác cũng đã từng được đề cập trước đó, không biết mọi người có chú ý hay không. Hình như lúc trước ngẫu nhiên hắn cũng đã xuất hiện rồi!
Nhân vật quan trọng cuối cùng đã hiện thân!!!
Rải hoa!!!
Tác giả :
Phong Nhã